
Nếu cảm thấy Sài Gòn quá rộng lớn, bất ngờ không có ai để chia sẻ nỗi lòng, hãy đến với Lưng chừng cô đơn của tác giả Nguyễn Ngọc Thạch.
Những ai cảm thấy cô đơn, nỗi cô đơn đọng lại trong lòng, lăn dài trên khóe mắt. Họ hiểu rằng, dù thương mình hay không, cũng không ai thương.
Khi cảm nhận được sự cô đơn, người ta mong muốn được nói chuyện với một người xa lạ. Nhưng họ sợ bộc lộ bản ngã yếu đuối trước mặt người khác.
Cô đơn là gì? Là cảm giác trống rỗng khi thức dậy, cảm giác bị thế giới bỏ rơi, không ai hiểu được. Muốn chia sẻ nhưng không có ai để lắng nghe.

Tin vào duyên số, tin rằng mọi thứ đều tùy duyên. Khi duyên đã hết, người ta phải chia xa, dù có cố giữ lại cũng vô ích, chỉ còn nỗi đau.
Đôi khi ta đứng giữa cuộc đời bối rối, tự hỏi duyên mình ở đâu?
Nhớ có người nói rằng 'Duyên do trời sắp, phận do người tạo'. Số phận sắp xếp để ta gặp nhau, nhưng việc tiếp tục bên nhau hay không là do chính ta quyết định.
Có những trải nghiệm ta có thể trải qua nhiều lần trong đời, như tình yêu. Nhưng cũng có những trải nghiệm chỉ một lần duy nhất, như cái chết.
Khởi đầu từ trời, nhưng giữ mãi tại con người.
Cuộc sống không ai yêu thương ai vô lý. Mỗi người đều có mục đích của riêng mình. Lưng chừng cô đơn là cuốn sách nói lên những suy tư, cảm xúc mà ta chưa từng chia sẻ với ai. Nguyễn Ngọc Thạch đến để nói với bạn những điều mà bạn cảm nhận nhưng chưa rõ ý nghĩa của nó.
Tình cảm của con người cũng là một loại duyên. Một số người chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi, trong khi một số khác gặp nhiều lần mà vẫn không thể quên được. Tất cả những người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều mang theo một ý nghĩa, vấn đề là chúng ta có nhận ra hay không.
Rỗng thực sự là trạng thái thường thấy nhất của cô đơn. Khi đầu óc trống rỗng, chỉ nhìn thấy cuộc sống trôi qua, thời gian trôi đi. Vô ý thức, mông lung. Nhưng lại đầy cảm xúc khi một mình trên chuyến xe buýt về nhà, hoặc trên chuyến tàu điện cuối chiều ngắm hoàng hôn buông xuống trước mắt, đẹp và buồn, gợi lên cảm giác cô đơn. Có những người trẻ trong áp lực học hành, công việc, gia đình, dễ cảm thấy cô đơn. Vì vậy, nếu không thoát khỏi được cảm giác này, hãy cố gắng vượt qua để sống hạnh phúc hơn một chút.
Sống không cần phải dài, chỉ cần đắm chìm là được...

Tình yêu khiến sinh tử hướng về nhau
Trời cao đất rộng, chim nhạn đôi lứa
Cây thụ bao mùa rét sương
Nỗi vui hạnh phúc, nỗi buồn chia ly
Trái tim chứa đầy tình yêu và hy vọng.
Mỗi ngày trôi qua như những đám mây trôi trên bầu trời.
Bên nhau trên con đường đầy gai góc...
Có người, mỗi sáng thức dậy được nắm chặt tay người yêu, đó là bình yên.
Có người, đứng trên đỉnh cao của danh vọng và thành công, đó là bình yên.
Có người, về nhà sau một ngày dài làm việc, đó là bình yên.
Có người, ngồi ăn tối cùng gia đình, đó là bình yên.
Và có người, thấy mọi thứ diễn ra như mọi ngày, đó cũng là bình yên.
Nhưng, có phải bình yên nào không chứa đựng nỗi buồn?

Yêu một người trưởng thành, giống như học cách thưởng thức một tách cà phê. Đòi hỏi kiên nhẫn và hiểu biết. Tình yêu không chỉ là sự vui vẻ mà còn là sự chịu đựng và hiểu biết.
Yêu đương cũng có thể cô đơn, khi ta muốn chút trẻ con trong tình yêu nhưng đối phương không hiểu.
Mới đây xuất hiện một trào lưu khiến mọi người kiểm tra sự quan trọng của bản thân bằng cách tắt facebook, zalo và điện thoại, xem có ai tìm mình không. Nhưng nhiều người trải qua một ngày im ắng, không ai tìm họ. Điều này khiến họ cảm thấy cô đơn và thất vọng. Hãy đối xử tử tế với bản thân trước, sau đó mới có thể tử tế với người khác.
Cô đơn không làm tan chảy trái tim, chỉ giúp ta nhìn thấu và chấp nhận nó như một phần không thể thiếu của cuộc sống. Sự cô đơn là cảm xúc mà chúng ta phải đối mặt.
Cô đơn lâu ngày làm trái tim mềm mại hơn, dễ rung động khi có sự chăm sóc. Nhưng dù có yêu, ta cũng không thể yêu cuồng dại như thời trẻ. Yêu hết mình, nhưng không quên giữ một phần cho bản thân.
Dù cô đơn, ta vẫn phải tự yêu thương bản thân và cố gắng làm cho mỗi ngày trở nên tươi vui hơn. Vì nếu ta không yêu thương mình, thì không ai có thể làm điều đó được.
Cuộc sống dạy ta trưởng thành qua những trải nghiệm, và cô đơn là một phần không thể thiếu của hành trình đó. Hãy đối diện với nó một cách tự tin và trưởng thành.
Đúng người đúng thời điểm là niềm hạnh phúc, nhưng đúng người không đúng thời điểm lại mang đến hai nỗi cô đơn.
Để trái tim không trở nên cô đơn hơn nữa, hãy để 'Lưng chừng cô đơn' làm người bạn đồng hành, lắng nghe nỗi lòng của bạn như một người bạn đồng cảm!
Nếu không thể, hãy để 'Lưng chừng cô đơn' đi cùng bạn qua những ngày buồn để nhận ra rằng cô đơn không đáng sợ. Nó chỉ là cảm giác buồn, cảm giác mệt mỏi một chút thôi. Nhưng bạn biết không? Cô đơn là điều duy nhất luôn ở bên cạnh chúng ta, không bao giờ phản bội, dù trong giông bão hay trong bình yên.
Tôi hy vọng bạn sẽ dần trải qua những khoảnh khắc cô đơn và trở nên hạnh phúc hơn. Bởi cuộc sống chỉ có một lần, không đủ thời gian để sống trong cô đơn. Hãy ra ngoài, gặp gỡ, yêu thương gia đình và làm những điều bạn thích mà không cần phải trông chờ vào ai. Hy vọng cô đơn sẽ không còn ở lại trong bạn, bạn sẽ yêu thương chính mình và được người khác yêu thương.
Đánh giá chi tiết bởi: Võ Minh Thơ - MyBook
Hình ảnh: Võ Minh Thơ
Võ Minh Thơ