Chúng ta không quan trọng nơi ta bắt đầu, mà quan trọng là chúng ta sẽ đi đến đâu.
Khi chúng ta sống đúng với những giấc mơ của mình, cuộc sống sẽ đồng hành cùng mục tiêu của chúng ta.
Dù chúng ta đi đến nơi nào, chúng ta vẫn là chính mình. Điều quan trọng là chúng ta không bao giờ quên nơi mình đến từ và những người mà chúng ta đã gặp gỡ.
Mặc dù chúng ta có thể muốn khám phá thế giới bên ngoài, nhưng đôi khi chính sự khám phá bên trong là quan trọng hơn.
Quan trọng nhất là chúng ta hiểu rằng hạnh phúc không chỉ đến từ việc đạt được mục tiêu, mà còn từ quá trình chúng ta trải qua để đạt được mục tiêu đó.
“Con cũng muốn tìm hiểu về phụ nữ và vùng đất của họ,” cậu nói. “Nhưng họ không ở lại đây mãi đâu.”
“Họ có nhiều tiền lắm, con ạ,” ông bố đáp. “Ở vùng chúng ta chỉ có người chăn cừu mới phải ở lại đây suốt đời thôi.”
“Vậy thì con sẽ trở thành một người chăn cừu,” cậu nói.
Bố cậu không nói gì nữa. Hôm sau, ông cho cậu một chiếc ví chứa ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha. “Bố tình cờ tìm thấy nó trong ruộng nhà ta cách đây lâu lắm rồi. Ban đầu ông nghĩ nên đưa nó vào nhà thờ, nhưng sau ông nghĩ con sẽ cần nó hơn,” ông bố nói.
“Con hãy lấy tiền mua một đàn cừu, rồi đi khắp nơi. Khi đó, con sẽ hiểu rõ hơn về làng mạc và phụ nữ đẹp nhất vùng chúng ta,” ông bố tiếp tục.
Thế giới rộng lớn vô tận, và nếu cậu để cho bầy cừu dẫn lối, cậu sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị hơn nữa.
Chỉ khi bạn có khả năng theo đuổi ước mơ, cuộc sống mới thực sự ý nghĩa.
Cuộc sống luôn mang đến cơ hội cho những ai dũng cảm theo đuổi mục tiêu của mình.
“Tại sao một vị vua lại nói chuyện với một người chăn cừu như anh?” cậu tự hỏi, cảm thấy như ngượng ngùng về tầm thường của bản thân mình.
“Có nhiều lý do. Nhưng lý do chính là bạn đã thành công trong việc theo đuổi ước mơ của mình,” vị vua đáp.
Người chăn cừu không hiểu rõ về khái niệm vận mệnh.
“Vận mệnh là điều mà mỗi người luôn khao khát. Lúc trẻ, mỗi người đều biết rõ ước mơ của mình. Nhưng khi lớn lên, có một sức mạnh bí ẩn sẽ thuyết phục bạn rằng con đường mơ ước sẽ không thể thực hiện được,” vị vua giải thích.
“Đó là một sức mạnh siêu nhiên có vẻ không rõ ràng, nhưng thực tế lại hỗ trợ chúng ta trên con đường cuộc sống. Sức mạnh này chuẩn bị tinh thần và ý chí của chúng ta, vì sự thật lớn nhất trên thế giới này là: bất kể ai, làm gì, khi ta chân thành mong muốn điều gì, điều đó sẽ hiện hình trong vũ trụ tâm linh. Đó là nhiệm vụ của mỗi người trên Trái đất.”
“Dù chỉ là mong muốn đi đâu đó hoặc là muốn gả con gái của người buôn vải đi chăng nữa.”
Hoặc là mong muốn tìm kiếm sự giàu có chẳng hạn. Vũ trụ tâm linh được thúc đẩy bởi niềm vui của con người, cũng như bởi nỗi đau, sợ hãi và ghen tức. Nhiệm vụ chính của chúng ta là thực hiện con đường mà ta đã chọn. Tất cả là một. Khi bạn quyết tâm, vũ trụ sẽ hỗ trợ bạn để đạt được mục tiêu.”
Bí quyết của hạnh phúc là biết trân trọng vẻ đẹp của thế giới này mà không quên những thứ nhỏ bé như hai giọt dầu trên muỗng.
“Để đến đó (Kim Tự Tháp), bạn cần phải chú ý vào dấu hiệu. Chúng sẽ chỉ đường cho bạn. Chỉ cần bạn nhận ra những dấu hiệu đó.” Bướm bay lượn giữa cậu và ông già, nhắc nhở cậu về những lời khuyên từ ông nội của cậu khi còn nhỏ. Ông nội đã nói với cậu rằng bướm mang lại may mắn, giống như dế, cỏ ba lá và móng ngựa.
“Đúng vậy”, ông già nói, đọc được suy nghĩ của cậu. “Đó chính là những dấu hiệu.”
Sau đó ông mở chiếc áo khoác. Cậu nhìn và thấy kinh ngạc, nhớ lại sự rực rỡ đã thấy hôm qua: ông già đeo chiếc áo giáp bằng vàng, trang trí đầy đá quý sặc sỡ. Chắc chắn ông ấy là vị vua thật sự. Có lẽ ông ấy mặc thêm chiếc áo khoác chỉ để tránh bị cướp.
“Hãy lấy đi,” ông già nói và lấy ra từ giữa chiếc áo giáp bằng vàng hai viên đá, một viên đen và một viên trắng. Viên đen biểu thị có, viên trắng là không. Nếu cậu không nhận ra dấu hiệu, hai viên đá này sẽ hữu ích cho cậu. Hãy luôn đặt ra những câu hỏi khách quan. Nhưng tốt nhất là tự ra quyết định. Cậu đã biết về kho báu ở Kim Tự Tháp rồi.”
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, hãy luôn theo dõi dấu hiệu.
“Khi đi tìm kho báu, liệu có ai nghĩ rằng mình sẽ làm việc ở một cửa hàng pha lê đâu,” cậu nhớ lại điều mình suy nghĩ trước đó. “Cũng như việc quyết định tham gia đoàn lữ hành này, chắc chắn đó là một điều bí ẩn.”
Người Anh ngồi trước mặt cậu cũng đang đọc. Anh ta có vẻ không quá thân thiện và nhìn cậu một cách khinh khỉnh khi cậu bước vào. Họ có thể trở thành bạn, nhưng anh ta không muốn trò chuyện. Cậu đóng sách lại vì không muốn làm bất kỳ điều gì mà anh chàng người Âu đó đang làm.
“Mọi thứ trên thế giới đều là dấu hiệu,” anh ta đáp lại và gấp sách lại. “Vũ trụ là một ngôn ngữ mà ai cũng có thể hiểu, nhưng chúng ta đã quên điều đó. Tôi cũng đang đi tìm kiếm nhiều điều, trong đó có ngôn ngữ của vũ trụ. Đó là lý do tôi đến đây. Tôi phải tìm ra người hiểu rõ ngôn ngữ đó, một nhà giả kim.”
Chủ nhà kho ngắt lời cuộc trò chuyện của họ.
“Bạn có may mắn lắm,” người đàn ông A-rập nói. “Vào buổi trưa này, một đoàn lữ hành sẽ rời khỏi đi tới El - Fayum.”
“Anh ta nói về “may mắn” khi đề cập đến dấu hiệu,” người Anh nhận xét khi chủ nhà đi ra ngoài. “Nếu có thể, tôi sẽ viết một cuốn sách dày về hai từ “may mắn” và “ngẫu nhiên”, vì chúng là một phần của ngôn ngữ của vũ trụ đó”
Sau đó, anh ta giải thích rằng việc gặp cậu và nhìn thấy hai viên Urim và Thummim trong tay không phải là ngẫu nhiên. Anh ta hỏi liệu cậu có đang đi tìm một nhà giả kim không.
“Tôi đang trên đường tìm một kho báu,” cậu trả lời.
Mỗi người sẽ có con đường riêng, không giống ai khác!
Một ngày nọ, cậu trả sách lại cho anh ta. “Vậy, cậu đã học được gì chưa?” anh ta hào hứng hỏi, cần có ai đó để trò chuyện giảm bớt lo lắng về việc sắp xảy ra cuộc chiến.
“Tôi đã học được rằng thế giới có tâm linh và ai hiểu được tâm linh ấy sẽ hiểu được ngôn ngữ của sự vật. Tôi cũng biết rằng nhiều nhà luyện kim đã sống theo con đường mình chọn và nhờ đó đã khám phá ra Tâm linh vũ trụ, ‘Đá tạo vàng’ và ‘Thuốc trường sinh’.
Nhưng điều quan trọng nhất tôi đã học được là những điều đó đơn giản đến nỗi có thể ghi lên một tấm bia đá.”
Anh chàng kia thất vọng quá. Bao nhiêu năm nghiên cứu của mình, những biểu tượng kỳ diệu, những từ bí ẩn, những thiết bị thí nghiệm… không gây ấn tượng gì với gã này cả. “Tâm hồn gã quá chất phác nên không thể hiểu được điều này,” anh ta suy tư.
Sau đó anh ta nhận lại cuốn sách, đặt vào túi của lạc đà.
“Thôi, cậu hãy quay về với đoàn lữ hành của cậu đi. Tôi cũng không học được gì từ cuốn sách này cả.”
Cậu thưởng thức sự yên bình của sa mạc, quan sát những hạt cát bồng bềnh dưới bước chân của lũ vật. “Mỗi người có cách học hỏi riêng,” cậu tự nhủ. “Cách của anh ta không phải là của mình, và ngược lại. Nhưng cả hai đều đang tìm con đường riêng của mình, vì thế tôi tôn trọng anh ta.”
Chúng ta là những du khách trên hành trình vũ trụ, là những hạt bụi sao xoay tròn và nhảy múa trong vũ trụ vô tận. Cuộc sống là vĩnh cửu. Chúng ta dừng lại một lát để gặp gỡ, yêu thương và chia sẻ. Đó là khoảnh khắc ngắn ngủi trong vĩnh hằng.
Thời gian dường như ngừng trôi và Tâm linh vũ trụ hiện lên vô cùng mạnh mẽ trước mắt cậu. Nhìn vào đôi mắt đen của cô, nhìn đôi môi vừa cười vừa im lặng kia, cậu hiểu - như bất kỳ ai trên Trái đất cũng có thể hiểu bằng trái tim - phần quan trọng và sâu sắc nhất của ngôn ngữ vũ trụ này. Đó chính là tình yêu, là sức mạnh hiện diện trước cả nhân loại, thậm chí trước cả sa mạc này, và nó sẽ luôn hiện hữu với cùng một sức mạnh ở mọi nơi mà có hai đôi mắt gặp nhau như hai đôi mắt đó đang nhìn thấy nhau bên cạnh giếng. Đôi môi ấy đã chọn nụ cười và đó chính là dấu hiệu, là điềm cậu đã mong đợi từ lâu, đã tìm trong lũ cừu, trong sách vở, tìm trong pha lê và trong sự yên bình của sa mạc mà không cần nói ra.
Trong nụ cười đó, vũ trụ hiện ra một cách rõ ràng nhất, không cần một lời diễn giải nào, như nó không ngừng quay vòng. Cậu hiểu ngay rằng cô gái đó sẽ là người bạn đời của mình và cô ấy cũng biết điều đó mà không cần phải nói ra. Đó là điều cậu tin chắc nhất trên thế gian này, dù rằng bố mẹ và ông bà cậu vẫn khuyên trước hết là nên dành dụm đủ tiền để cưới. Nếu không như vậy, thì mơ ước của con người sẽ không có ý nghĩa gì.
Khi hai người gặp nhau và đôi mắt họ chạm nhau, cả quá khứ và tương lai đều không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại khoảnh khắc đó và niềm tin tuyệt đối rằng mọi sự dưới bầu trời này đều được điều khiển, làm nảy mầm tình yêu và chọn sẵn một người bạn đời phù hợp với mỗi người, ai chăm chỉ làm việc, nghỉ ngơi và tìm kiếm kho báu dưới trời này. Nếu không, thì mơ ước của con người sẽ trở nên vô nghĩa.
Tình yêu không bao giờ cản trở ai theo đuổi vận mệnh của mình.
Cậu sẽ lấy Fatima và trong năm đầu, hai người sẽ rất hạnh phúc. Cậu sẽ phát triển tình yêu với sa mạc và mỗi cây cỏ trong hàng vạn cây sẽ được cậu quan tâm. Cậu sẽ theo dõi chúng phát triển, từ đó nhận ra rằng thế giới không ngừng biến đổi, và càng ngày càng hiểu sâu hơn về ngôn ngữ của các dấu hiệu, vì sa mạc chính là người thầy tốt nhất.
Năm thứ hai, cậu sẽ nhớ rằng ở nơi nào đó có một kho báu. Các dấu hiệu sẽ không ngừng nhắc nhở và cậu sẽ cố gắng né tránh. Cậu chỉ sử dụng kiến thức của mình để phục vụ cho cộng đồng và người dân ở đó. Các tộc trưởng sẽ biết ơn cậu. Bầy lạc đà của cậu sẽ mang lại cho cậu sự giàu có và quyền lực.
Năm thứ ba, các dấu hiệu sẽ tiếp tục nhắc nhở cậu về kho báu và số mệnh của cậu. Và mỗi đêm, cậu sẽ lang thang trong sa mạc, khiến Fatima lo lắng vì cô nghĩ rằng mình đã ngăn cản bước tiến của cậu. Nhưng cậu yêu cô và cô cũng đáp lại tình yêu ấy. Cậu sẽ nhớ rằng cô không bao giờ yêu cầu cậu ở lại đó, vì một cô gái sa mạc như cô biết mình phải chờ đợi người chồng trở về. Vì thế mà cậu sẽ không trách móc cô. Nhưng nhiều đêm, cậu sẽ lang thang giữa các hàng cây chà là, suy ngẫm về việc nếu lúc đó cậu đã tiếp tục và tin tưởng hơn vào tình yêu của Fatima. Sự lo lắng rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại đã giữ cậu ở lại đó. Và dấu hiệu sẽ báo cho cậu biết rằng kho báu của cậu từ nay sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Năm thứ tư, vì cậu tiếp tục lờ đi, các dấu hiệu sẽ không xuất hiện với cậu nữa. Các tộc trưởng sẽ nhận ra điều này và sẽ không còn sử dụng cậu làm cố vấn nữa. Khi đó, cậu sẽ trở thành một doanh nhân giàu có với nhiều lạc đà và hàng hóa. Nhưng suốt cuộc đời, cậu sẽ luôn lang thang trên sa mạc, lạc lối giữa những cây chà là, vì đã hiểu rõ rằng mình đã không theo đuổi số mệnh và lúc đó mọi thứ đã quá muộn.
Cậu phải hiểu rằng tình yêu không bao giờ ngăn cản ai theo đuổi số mệnh của mình. Nếu mọi thứ diễn ra như vậy, đó không phải là tình yêu thực sự, không phải là tình yêu của Ngôn ngữ vũ trụ.
Người ta sợ rằng sẽ theo đuổi những giấc mơ lớn lao, vì cảm thấy không xứng đáng hoặc sẽ không bao giờ đạt được. Chỉ cần nghĩ rằng những người yêu thương nhất sẽ ra đi mãi mãi, rằng những khoảnh khắc ban đầu tươi đẹp sẽ trở nên u ám, rằng có những kho báu đã tìm được nhưng lại chôn vùi mãi mãi trong cát, đó chính là trái tim con người. Cuộc hành trình của Santiago không chỉ đưa ra những bài học vô ích, mà nó còn dạy chúng ta cách làm con người, cách đối diện với cuộc sống qua góc nhìn của một cậu bé với những câu chuyện đời thường, buộc người đọc suy ngẫm ra từng bài học của riêng chúng ta.
Đánh giá chi tiết từ: Vi Vi - MyBook