Cuốn sách này khiến tôi nhớ lại nhiều kỷ niệm, những ngày buồn mà không có ai chia sẻ, khi tôi lang thang khắp nơi trong Sài Gòn để tìm lại những ký ức của chúng tôi.
Đối với nhiều người, yêu xa có vẻ như không thể, bởi vì 'xa mặt cách lòng', vì khoảng cách địa lý làm mất đi sự kết nối tinh thần. Nhưng nếu tình yêu đủ lớn, bạn sẽ kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu dù có bao xa.
Khi yêu, có lúc buồn, lúc vui, nhưng đừng hối tiếc. Khi tình yêu đủ lớn, bạn sẽ học cách bước qua nỗi nhớ, đứng dậy sau những lúc yếu lòng, và hạ bớt cái tôi để lắng nghe nhau mỗi khi cãi vã.
Khi tôi 20
Khi yêu anh, chúng tôi trò chuyện mãi mà không biết chán. Tôi gửi anh những tin nhắn ngọt ngào, chúc anh một ngày tốt lành và giấc ngủ ngon mỗi đêm.
Anh là người tâm lý và hiền lành. Trong mùa hè đó, chúng tôi hẹn hò và cùng nắm tay nhau. Khi anh ôm tôi, khoảnh khắc đó khiến hạnh phúc trong tôi tràn ngập. Trái tim không gì có thể diễn tả hết niềm vui đó. Những nụ hôn của tuổi thanh xuân và những điều tốt đẹp mà anh dành cho tôi khiến con tim này rộn ràng. Tôi lưu ý đến những cuốn sách anh đọc, chỉ để có thêm điều để kể cho anh nghe, mong anh sẽ cười và thoải mái. Tôi luôn hướng về phía anh.
...
Chia tay mà không nói lời, liệu có nhẹ lòng hơn không? Hay có những đêm tôi thức dậy nhớ về anh và không thể kiềm chế được cảm xúc. Mỗi khi tôi nhắm mắt, cảm giác ấy lại quay về, tôi cảm thấy mình đang rơi vào một không gian u tối. Khi giấc mơ kết thúc, tôi tỉnh dậy và bắt đầu khóc.
Say nắng Sài Gòn
Anh dẫn tôi đi dạo khắp các con phố, nghe thành phố náo nhiệt trên chiếc xe máy đã chứng kiến năm tháng chúng ta trải qua từ khi là sinh viên cho đến bây giờ.
Ngồi sau anh, tôi cảm thấy yên bình. Tự nhiên, tay tôi chạm vào vòng eo của anh và ôm anh từ phía sau. Đầu tựa vào lưng anh, êm ái biết bao. Anh cũng không phản ứng gì. Trên con đường, chúng tôi im lặng, mỗi người cùng suy nghĩ riêng, nhưng chúng tôi đều biết rằng, bên cạnh mình có một người, vì thế không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Chiếc xe vẫn chạy, dẫn chúng tôi qua những con phố đầy màu sắc khi màn đêm buông xuống. Xe đi dần ra ngoại ô, nơi có làn gió mát mẻ và yên bình hơn, không còn tiếng ồn ào, kẹt xe. Tôi hỏi anh chúng ta sẽ đi đến đâu, anh cười nhẹ và nói rằng anh không sẽ đưa tôi đi 'đào tẩu' đâu mà lo lắng. Và tôi cũng cười lên, không do dự gì cả! Chỉ biết rằng khi ở bên anh, tôi cảm thấy bình yên lạ thường. Bình dị như việc ôm từ phía sau và tựa đầu vào vai anh... Cảm giác gần gũi bên một người là thế đấy.
...
Ngày mai, chúng tôi sẽ phải chia tay, mỗi người sẽ đi theo một hướng khác nhau trên bầu trời. Cuộc hẹn tối nay diễn ra trong sự lặng lẽ, nhưng cũng rất đẹp đẽ, ít nhất trong tâm trí của chúng tôi. Vòng ôm, bàn tay nắm chặt, những chia sẻ nhỏ nhặt và chân thành. Chắc chúng tôi không thể ở bên nhau mãi, dù biết rằng việc mãi thuộc về nhau là điều khó khăn. Nhưng dù sao, những khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời của chúng tôi cũng đủ làm chúng ta hạnh phúc. Dù không có gì ngọt ngào, không có gì phô trương, nhưng tất cả đều chân thành và thật lòng với nhau.
...
Cả hai chúng tôi đều sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Chỉ là ước mơ của tuổi trẻ đã dẫn chúng tôi đến đây. Gặp nhau một cách tình cờ, hợp nhau đến bất ngờ, nhưng lại phải xa nhau một cách đột ngột.
Chúng tôi gặp nhau, vui vẻ trò chuyện và rồi chia tay, tất cả chỉ trong một mùa - mùa nắng, và ở cùng một thành phố - Sài Gòn.
Sài Gòn, nơi chỉ muốn ôm gọn vào lòng những khoảnh khắc tươi đẹp đã từng trải qua ở đây.
Bản hòa âm của cuộc sống
Các buổi sáng sau đó, chúng tôi gặp nhau trên các con đường chạy. Cùng chia sẻ câu chuyện, những khoảnh khắc ngày xưa khi là sinh viên xa nhà. Tôi nhận ra rằng, mặc dù chợ không cách xa lắm, chỉ vài khúc cua thôi, nhưng chỉ cần đi ngược hướng là sẽ gặp nhau. Chúng tôi chia sẻ địa chỉ nhà trọ, để dễ dàng liên lạc, cùng nhau thưởng thức đồ uống và tận hưởng niềm vui của việc đọc sách và viết lách. Duy khám phá với những thiết kế kiến trúc. Chúng tôi cùng nhau bước vào cuộc sống và học hỏi cách kết nối và yêu thương nhau.
Đôi khi cảm thấy cô đơn và lạc lõng, khi tỉnh dậy thì nhận ra rằng đây chỉ là một nơi xa lạ. Nhưng bên cạnh những người từ nhiều vùng miền, vẫn có cậu ấy, luôn chào đón tôi mỗi buổi sáng trên con đường quen thuộc. Điều đó khiến tôi cảm thấy ấm lòng, vì ít nhất là tôi đã tìm thấy một người cùng chung sở thích. Nụ cười ấy, mỗi ngày khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.
Sau tất cả, vẫn còn những nụ cười dành cho nhau, vui vẻ và hòa mình như những người bạn thân thiết. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tuổi trẻ, nhẹ nhàng và hạnh phúc.
Những cuộc gặp gỡ đáng nhớ
Thành phố, sau bao năm tôi không trở lại, vẫn mang trong mình hơi thở sôi động và phồn thịnh của một địa điểm nổi tiếng nhất đất nước. Đã lâu không gặp những người thân của tôi sống ở đây, chỉ việc nghĩ tới là tôi cảm thấy hồi hộp, xúc động. Ừ, đã lâu không gặp.
Nhưng đặc biệt ở thành phố này, tôi đã để lại những tình yêu đã qua cho một người và những tình yêu mới đang dành cho một người khác. Có lẽ tôi có duyên với thành phố này, vì thế tôi quay trở lại đây. Sau bao nhiêu lần đi lại, tôi gặp lại cả hai nửa tình yêu của mình - cũ và mới. Hành trình tìm kiếm và tìm thấy! Tôi tin rằng đó là sự thật! Dù cho điều gì sẽ xảy ra.
Xóa tan nỗi cô đơn
Trong những đêm gió lạnh và êm đềm, tôi chìm đắm trong mớ chăn như tâm trạng hỗn loạn của mình. Úp mặt vào gối, nhớ nhung về quá khứ và cảm giác trống rỗng. Cố gắng để được giấc ngủ, nhưng không dễ dàng chút nào.
Trước đó, có những ngày tôi thường tỉnh giấc vào nửa đêm, đèn chưa tắt thì đồng hồ đã chưa qua hai giờ sáng.
Thoáng qua cuộc đời nhau, nhưng lại có những khoảnh khắc để lại, khiến ta muốn khóc lên vì nhớ một cái ôm, một nụ hôn... quá nhiều!
Bao lâu để quên một người? Trái tim vẫn còn yêu anh, không thể nào quên. Tình cảm vẫn trong trẻo và bền bỉ, chỉ biết rằng tâm trí mình chìm đắm trong ký ức về anh. Ánh mắt, cử chỉ, giọng điệu của người ấy, là anh. Phải chia tay rất khó, phải từ bỏ những kỷ niệm, miền ký ức còn đọng lại...
...
Nhìn lại quá khứ, vượt qua những khó khăn, nước mắt vẫn rơi nhưng cuối cùng vẫn vượt qua.
Cuộc đời này luôn có những điều tình cờ, như chuyện tôi và Hải gặp nhau. Bỗng một ngày, Hải xuất hiện như ánh nắng sau những ngày mưa buồn. Mỗi người ta gặp đều là một món quà từ định mệnh.
Biết rằng, mình sẽ hạnh phúc và không đơn độc nữa, bởi ít ra, tôi có Hải.
Sau khi kết thúc một mối tình
Quả thật, đã tưởng tượng về những ngày sum họp, và một phần đã trải qua, trọn vẹn nhưng cũng có những thiếu sót, chưa nghĩ đến kết cục sau những ngày chia tay. Dù đã mơ mộng như thế nào, khi đối mặt với tình yêu tan vỡ, cũng phải trải qua nỗi đau như nhau: khóc, muốn thay đổi bản thân như kiểu tóc, quần áo, mùi hương, viết lách giải tỏa nỗi niềm, ra ngoài...
...
Có những tình yêu tự nhiên sẽ kết thúc, vậy đừng trách nhau, đừng cố níu kéo. Dù rẽ lối riêng, đó cũng là lựa chọn. Hãy tin rằng, đã có những ngày hạnh phúc, đã trao hết yêu thương, trước khi rời xa, mỗi người sẽ có con đường riêng, chờ đợi mỗi người.
Quá khứ nên cất trong tim, để nó trở thành kỷ niệm. Vì trong mỗi người, luôn tồn tại những ký ức.
Khi yêu trở lại
Sau một khoảng thời gian im lặng, Vinh chia sẻ với My những điều tâm trạng của mình. Anh nói rằng, trong cuộc sống, vẫn có nhiều người yêu thương My và những người được My yêu thương. Mỗi người quan tâm theo cách riêng, như anh chẳng hạn. Anh dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của My. Khi My buồn, anh cũng không vui, nhưng cố gắng giữ nụ cười, kể câu chuyện như là mọi thứ đều ổn. Anh biết có những đêm My khóc, My cố giấu đi, nhưng đôi mắt My không thể che dấu được, anh cũng không vui và xót xa thấy My phải chịu đựng. Vậy nên, nếu có ngày anh ra đi, anh không muốn My sống trong đau khổ, My phải sống tích cực, quên đi nỗi buồn, tìm kiếm hạnh phúc, không phải ở lại một mình. Những điều đó sẽ dẫn My đến niềm vui và những trải nghiệm mới. My có biết không?
Mỗi người đều trải qua tình yêu. Tình yêu không phải là tất cả, nhưng khi thiếu nó, ta cảm thấy như mất đi tất cả. Em hiểu rằng tình yêu của mình bị giới hạn bởi nhiều điều.
...
Những bí ẩn và nỗi buồn dường như tan biến, để lại bình minh nhẹ nhàng. Đã lâu rồi My ở nhà ngày cuối tuần, cảm thấy trống trải và hoang mang. Nhưng bây giờ, My cảm thấy động lòng muốn hẹn hò với người bạn đặc biệt ấy.
Suy nghĩ vừa kết thúc, chuông cửa đột ngột vang lên làm My giật mình. Vinh đã trở về, mang lại niềm vui sáng sủa cho My. Khi được ôm trong vòng tay của Vinh, My cảm thấy xúc động đến nức nở.
Vinh không phải là người vô hình. Anh ấy ở đây, sẵn sàng ủng hộ và yêu thương My một cách chân thành. My cảm ơn Vinh vì đã hiểu và ở bên cạnh mình, cho My biết yêu thương một lần nữa.
My nói, cần Vinh ở bên cạnh qua mọi khó khăn. Với My, Vinh hiểu My nhiều hơn bất kỳ ai khác. My biết ơn Vinh, vì đã cho My cơ hội yêu thêm một lần nữa.
Tóm lại
Đọc cuốn sách “Say nắng Sài Gòn” của Hamlet Duy Thành đã giúp tôi hiểu được cảm xúc của những mối tình xa, và càng khiến tôi trân trọng những khoảnh khắc hiện tại. Bởi vì, bất kể là yêu gần hay yêu xa, đó đều là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu đang tồn tại.
Yêu xa giúp chúng ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn, dù có những lúc phải đối mặt với cảm giác cô đơn. Và tình yêu sẽ vượt qua mọi khoảng cách khi hai người có tâm hồn thấu hiểu, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
'Dù em chưa kiếm được nhiều tiền,
nhưng em nghĩ mình vẫn giàu có hơn tất cả,
bởi vì tuổi trẻ, bởi vì có anh.
mỗi trang sách mở ra một thế giới mới!'
Đánh giá chi tiết từ: Bảo Ngọc - MyBook
Hình ảnh được cung cấp bởi Bảo Ngọc