Tình Yêu Oxford - Dương Thụy là mối tình của cô nàng Kim với những câu chuyện thường ngày hài hước, cay đắng nhưng cũng xen vào đó những giây phút lãng mạn, ngọt ngào. Tình Yêu Oxford không chỉ là câu chuyện tình yêu mà còn là những trang vẽ về cảnh vật, cuộc sống ở Vương quốc Anh rất cổ kính và thu hút.
Tác Giả
Dương Thụy sinh năm 1975 tại Sài Gòn, được coi là nhà văn của những câu chuyện tình xuyên biên giới. Với những trang văn trong sáng, ngọt ngào, tươi sáng của mình, Dương Thụy đã viết nên những cuốn tiểu thuyết với đầy khát khao của tuổi trẻ, thanh xuân. Dương Thụy nổi tiếng với những tác phẩm Tình Yêu Oxford, Con Đường Vàng Nắng, Hẹn Gặp Em Ở San Francisco,...
Tác Phẩm
Tình Yêu Oxford là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Dương Thụy. Cuốn sách được xuất bản vào năm 2007 bởi Nhà Xuất Bản Trẻ nói về mối tình xuyên biên giới của một cô gái Việt Nam và anh chàng Bồ Đào Nha. Tác phẩm đã đạt được vị trí best seller ngay sau khi được xuất bản.
Tình Yêu Oxford bắt đầu với hình ảnh Kim, người con gái Việt Nam, đang trò chuyện với giáo sư và gặp trợ lý của giáo sư, Fernando. Giáo sư đã giao nhiệm vụ cho Fernando chăm sóc, để ý đến Kim tận tình, chu đáo hơn. Và việc chăm sóc của Fernando bắt đầu với việc mỗi buổi sáng gọi Kim dậy tập thể dục, đi siêu thị, giao nhiệm vụ tiêu thụ hết thức ăn mà anh ta mua. Anh ta mong muốn Kim trở nên khỏe mạnh để có thể học và sống trong thời tiết khắc nghiệt của nước Anh. Mặc dù Kim không thích nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nghe Fernando mắng và phải làm theo những lời mà Fernando nói. Họ trở nên ghét nhau, không ưa nhau, mỗi lần gặp nhau đều phải cãi vã, khiến mọi người xung quanh nghĩ rằng họ yêu nhau lắm cắn nhau đau.
'- Thật không ngờ giáo sư quan tâm đến tôi như thế - Kim siết cuốn giáo trình vào ngực như thể đấy là quyển thánh kinh làm người trợ lý bật cười - Tôi phải gửi lại anh bao nhiêu tiền photocopy? À mà anh tên gì? Anh có thể cho tôi địa chỉ email không? Tôi xin học bổng ở một tổ chức phi chính phủ, họ chỉ cho học bổng trong một năm nhưng vì sang đây trễ do thủ tục giấy tờ phức tạp, thầy trưởng khoa nói chắc tôi đành phải kéo dài chuyện học trong hai năm. Anh không tưởng tượng được đâu, tôi khổ sở mấy ngày nay...
- Ồ! Tôi tưởng tượng được chứ! Tôi là Fernando Carvalho - Người trợ lý mỉm cười - Tôi cũng là người nước ngoài mà. Tôi đến từ Bồ Đào Nha. Tôi đã hoàn thành chương trình Thạc Sĩ cũng bằng học bổng của chính phủ nước này cách đây vài năm. Rồi giáo sư Baddley nhận tôi vào làm trợ lý chính, giờ tôi đang trong giai đoạn nghiên cứu sinh. Đây là danh thiếp của tôi, em cần hỏi gì cứ tự nhiên nhé.
Một lần Kim ao ước: “Giá mà tụi sinh viên bản địa chịu “gánh” dùm mỗi nhóm một vài đứa nước ngoài thì điểm số mình không đến nỗi lẹt đẹt như vậy!”. Fernando đã nổi giận phản đối: “Với ý nghĩ đó, tự em đã xếp mình vào hạng làm gánh nặng cho người khác. Nếu muốn được nhìn nhận, phải có lòng tự trọng chứ!”. Lần đó cảm thấy bị “xúc phạm ghê gớm” Kim thề sẽ không bao giờ nhìn mặt Fernando nữa.
- Bài tiểu luận này em có nghĩ rằng đã làm hết sức mình chưa?
- Dạ... dạ... - Kim cố nén trả lời thật nhỏ nhẹ - Dạ rồi!
- Em lấy thông tin từ đâu? - Giáo sư hiền lành nhìn Kim đang mồ hôi, cười khích lệ nhắc - Hít sâu, thở đều!
- Từ đâu?
- Từ... Fernando Carvalho, trợ lý của thầy - Kim lúng túng thú nhận, cô chợt nhớ mình chưa trả tài liệu cho anh từ lâu - Có vấn đề gì không ạ? Thông tin đó Fernando có được từ kỳ thực tập tại công ty Euroexport cách đây ba năm.
- Không sao. Tôi chỉ muốn biết em có năng động trong việc tìm dữ liệu không. Nhân tiện - Giáo sư Baddley cười ngụ ý - Fernando thường xuyên giúp em chứ? Không chỉ có môn của tôi mà những môn khác nữa chứ?
Kim đỏ mặt, cô không biết nói sao. Cuối cùng cô thú nhận hai đứa có một vài tranh luận trong phương pháp học nên tạm đang trong thời gian suy nghĩ xem ai đúng. Baddley gật gù nhận xét:
- Fernando là một thanh niên “được” lắm đó. Anh ta cũng có vài điểm giống em, cùng là người nước ngoài, cùng hiếu học, cùng rất tử tế.
Ngay khi Kim còn đang lúng túng và đứng lê chân trong cửa phòng giáo sư Baddley, Fernando xuất hiện. Anh làm ra vẻ không chú ý đến Kim nên cô cũng lúng túng cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng giáo sư phải lên tiếng “Hai người không quen biết à?” rồi nhìn Fernando và Kim đang nhìn nhau một cách lạ lẫm. Người đàn ông có nụ cười nhẹ nhàng như bụt lắc đầu mỉm cười: “Những đứa trẻ...”. Kim ngơ ngác nhìn ông rồi quay đầu hấp tấp bỏ đi. Sao giáo sư lại nói một câu không hợp lý như vậy!
Dần dần những rèn luyện thường xuyên ấy đã đem lại hiệu quả, Kim trở nên khỏe mạnh, hoạt bát hơn, không còn ốm nhom, xanh xao như trước nữa. Hai người trở nên thân thiết và đã vượt qua ranh giới thư viện, nơi mà Fernando và Kim thường đến để học. Họ đi dã ngoại với nhau và có được những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
'Tối đó Fernando bất ngờ ghé vào khu ký túc xá của Kim khi cô đang ngồi trước bàn làm bài tập với bộ tóc rối bời, vừa chiên khoai tây vừa ăn cá hộp trong căn bếp tập thể ngửi mùi dầu mỡ. Vết sốt cà chua đỏ vẫn còn đọng lại trên mép cô khiến anh không khỏi bật cười, dùng khăn lau cho cô một cách chu đáo. Các bạn cùng phòng nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên: “Cô nàng Việt Nam hiền lành này có bạn trai mà hồi nào không biết!”. Kim ngạc nhiên đến mức không thể phản ứng được. Ngay cả khi Fernando cầm tay kéo cô lên phòng, Kim cũng theo anh như kẻ mê mải. Anh nhìn quanh phòng một cách không tôn trọng và lục tung các tài liệu trên bàn cô một cách vô duyên.
- Góc học tập của em như thế này à? Không thể nào tin được một cô gái trẻ trung như em lại có thể sống trong một căn phòng đầy quần áo như vậy. Chả trách học nhiều mà vẫn không hiệu quả! - Fernando gắt, giọng phẫn nộ mà Kim vẫn chưa thức tỉnh, cô đáp ứng chẳng nói một lời - Không có phương pháp mà lại tự cao không chịu nghe lời người đi trước! Có một người giàu kinh nghiệm ở đây mà không biết tận dụng! Kiêu căng lắm! Nhảm nhí!
- Hả? - Kim bắt đầu nhận ra điều gì đang xảy ra - Ai bảo anh vào phòng tôi mà như thế! Tôi không cần anh!
Fernando giục:
- Có cần gì không? Ai kêu than với giáo sư từ Việt Nam về việc không có ai chỉ dạy phương pháp làm việc hiệu quả cho tôi, tôi bị cô lập, tôi gặp khó khăn?
- Tôi không nói, chẳng hề! - Kim phản ứng mạnh mẽ.
- Đúng, em không nói - Ánh mắt nghiêm túc của Fernando tỏa sáng - Nhưng thái độ tự ti, cách phản ứng tiêu cực, ánh mắt van nài của em đã khiến giáo sư nhận ra điều đó ngay lập tức!
- Vậy à? Vậy à? - Kim nổi giận thực sự - Nó ảnh hưởng gì đến anh?
Fernando bị Kim đẩy lùi tới chân giường một cách quyết liệt, khiến anh ta phải té ngã. Cú ngã làm cho chiếc giường sắt va vào vách thạch cao với tiếng 'rầm', đồng thời đôi chân đang mang giày của Fernando liên tục đập vào 'rầm, rầm'. Phòng bên kia cười vang: 'Trời ơi! Họ 'yêu' nhau mạnh mẽ quá!'. Kim còn nghe thấy giọng điệu bắt tai của Thúy Hà nói bằng tiếng Việt: 'Thế mới biết ai cũng giống nhau hết!.' Giờ đây Kim mới nhận ra tình huống kỳ quặc này, cô lúng túng không biết phải làm thế nào. Nhưng ánh mắt sắc bén của Fernando vẫn không buông lỏng khi nhìn cô chọc ghẹo. Cuối cùng, tất nhiên là Kim đã khóc. Cô không hiểu tại sao ở Việt Nam, cô không phải là loại người 'mềm yếu' nhưng khi đến đây lại dễ bị người ta nhìn thấy mình yếu đuối như thế. Càng khóc, Kim càng nấc to. Càng nấc to, Fernando càng cười to.
- Anh là kẻ độc ác... độc ác... độc ác - Kim cố gắng nói nhưng không thể tránh khỏi việc cà lăm.
- Tàn ác! Tàn ác! - Fernando mỉm cười nhếch mép.
- Tôi căm... căm... thù... thù anh! - Căm thù! Căm thù! - Fernando nhái lại, giọng chế nhạo
- Tôi... tôi…
Khi ánh sáng ban mai len lỏi, những người phụ nữ già trùm khăn che đầu dắt chó đi dạo, Fernando cũng cho Kim tự do. Anh đổ mồ hôi khi leo lên chiếc xe để đến trường Đại học. Trước khi xe chạy, Fernando nhắc nhở: “Đừng quên ăn sáng rồi đi học! Đừng ngồi suốt ngày trong phòng, dễ bị “cuốn hút” của chiếc giường”. Kim gật đầu nhấc cằm, sau đó đợi chiếc xe biến mất sau cua quẹo, bên cạnh cây phong đã rụng hết lá. Cô nhanh chóng vào phòng tắm, nước lạnh làm cho cô tỉnh táo hơn, nhận ra sự đau đớn của 'người xa lạ' không phải là do mình gây ra. Bây giờ có lẽ Fernando cũng đang tắm ở trường, sẵn sàng thay đồ và chuẩn bị cho ngày làm việc. Đã tám giờ rồi, có lẽ anh ta chưa kịp ăn sáng, hôm nay anh ta phải làm trợ giảng cho giáo sư Baddley cho đến trưa.
Trong suốt thời gian học tập thạc sĩ, Kim gặp nhiều khó khăn khác nhau về mặt tinh thần, nhưng Fernando luôn ở bên cạnh khích lệ cô cố gắng học hành chăm chỉ. Sau khi hoàn thành luận án, Kim đã hoàn thành chương trình học theo kế hoạch. Kim buồn khi Fernando chuẩn bị sang Mỹ học ba năm, nhưng sau đó họ lại được đoàn tụ và quyết định sống hạnh phúc bên nhau.
'Vào cuối tuần, Fernando xuất hiện bất ngờ khi Kim đang nằm trên giường, mặc đồ lôi thôi, tóc tai rối bời xem những cuốn sách mẫu thời trang của Lệ Chi. Fernando không mặc trang phục công sở, mà chỉ đơn giản là mặc quần jean và áo thun trắng trẻ trung.
- Ôi trời ơi! - Fernando nhìn những người mẫu xinh đẹp rụng rời và cười khúc khích - Em còn phải mất thêm thời gian để có được vóc dáng “đẹp ngất ngây” như vậy đấy. Thay vì lo lắng về việc ăn uống, em lại lăn tăn vì người ta đẹp hơn mình. Em không tức chứ?
- Anh tự tin đến đâu mà dám phê phán vẻ đẹp của tôi? - Kim tức giận nhìn lại bản thân với vẻ luộm thuộm sau khi đã bị “đánh bại” bởi sự lôi cuốn của Fernando - Cuối tuần này, sao anh không nghỉ ngơi ở nhà đi? Cho tôi thở một chút không khí trong lành, anh đi làm gì đến đây?
Fernando chọc ghẹo:
- Trong một tuần, em phải tiêu thụ hết những thứ này đấy! - Fernando nghiêm túc hướng dẫn - Uống sữa, ăn trứng và trái cây mỗi ngày. Nếu cảm thấy không khỏe vào ngày nào, thì ăn cá chứ đừng ăn thịt bò, nó khó tiêu. Phải uống đủ nước! Ăn uống phải đúng giờ, cấm bỏ bữa. Tuần sau tôi sẽ kiểm tra, nếu thấy còn thức ăn dư thừa thì đừng trách!
- Tôi không thích uống sữa, cũng không hứng thú với thịt bò - Kim tức giận phản đối - Tôi nhớ cơm Việt Nam mà anh ép tôi ăn nui và mì ống thì làm sao tôi nuốt vào được? Nếu anh bắt tôi phải... uống nước mắm mỗi ngày, anh có chịu nổi không?
Fernando suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi không cần biết, dù em có thích hay không, em vẫn phải ăn. Nếu muốn cơm Việt Nam, mỗi tuần em được ăn một ngày. Còn lại phải ăn mì ống và nui. Những loại thực phẩm này làm từ lúa mạch, bổ sung hơn gạo. Nếu chưa quen uống sữa, thì uống ít và từ từ tăng lên. - Tại sao cơm nước của em lại bị anh kiểm soát? - Kim nổi nóng - Ăn kiểu Tây đắt gấp nhiều lần kiểu Việt mà không hợp khẩu vị nữa!
- Nếu muốn ăn cơm Việt Nam, thì đừng đến đây học - Fernando nói cắt ngang - Thời tiết ở Việt Nam có nghiêm khắc như ở đây không? Có công việc căng thẳng như ở đây không? Nhìn em đi, ốm nhom và xanh xao. Còn người dân ở đây thì sao? Cao ráo, khỏe mạnh, và rạng rỡ. Điều đó là nhờ vào điều gì? Em đừng tiếc tiền cho việc ăn uống, đó không phải là tiền em kiếm được, mỗi tháng tổ chức cấp học bổng để rót tiền cho em đủ đầy mà. Tại sao sống ở Anh mà lại chi tiêu tiền của Việt Nam? Nếu em hà tiện, tôi sẽ gọi họ để họ không phải chôn sống em sau mùa đông này.
Kim phản kháng trước sự kiêu căng của anh:
- Cần thiết phải dùng lời lẽ độc đoán với tôi như thế không? Tôi ghét anh quá đi!
- Thì cứ ghét đi! - Fernando bật cười - Thậm chí em muốn giết tôi nữa cơ mà! Muốn làm điều đó, em phải ăn!
Trong tuần đầu tiên, Kim không ăn hết thức ăn, Fernando đến kiểm tra và nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ:
- Em có thấy trời càng lạnh không? Chỉ mới mùa thu mà đã phải mặc cả chục lớp áo rồi! - Fernando bất ngờ lao đến và lật áo của Kim ra để kiểm tra, làm cô không kịp phản ứng - Em có muốn sống qua mùa đông sắp tới không?
- Em... em... em bệnh!
- Bệnh gì? - Fernando nghiêm túc.
Kim cố thuyết phục:
- Em bị cảm cúm. Mỗi ngày em đều cảm thấy rã rời, cơ thể em đau nhức, mắt em không mở được, em không thể ăn được…
- Em chỉ muốn ngủ thôi! - Fernando thêm vào - Tại sao em run dữ vậy? Mồ hôi còn chảy ra trên trán kia! Có vẻ như em thật sự bị bệnh!
- Dạ, em ốm - Kim gật đầu xác nhận
Kim chưa kịp mừng vui vì đã thuyết phục được Fernando, anh ta đã đập bàn với sự giận dữ: “Lười biếng thì có thể tha, nhưng dối trá thì không thể chấp nhận được!”. Tiếng đập bàn kèm theo tiếng than van của Fernando và tiếng khóc nức nở của Kim tạo thành một không khí kịch tính, thu hút gần như toàn bộ sinh viên ở tầng lầu. Họ tranh nhau chú ý, tai nhìn vào cửa và hai bức tường của hai phòng bên cạnh như những con ruồi bò bên hủ mật.
Fernando lên tiếng:
- Còn gì để nói nữa không? - Hu... hu... hu... - Chỉ nghe Kim khóc lóc.
- Em nghĩ tôi là ai? - Fernando nói mạnh mẽ - Tại sao mỗi sáng tôi phải đến đây tập thể dục cùng em? Tại sao cuối tuần tôi phải đi siêu thị cùng em? Tại sao tôi phải dành thời gian và công sức để quan tâm đến việc học của em? Tại sao tôi muốn em làm việc theo phương pháp? Tại sao tôi muốn em khỏe mạnh? Tại sao? Tại sao?
Ở bên ngoài, những sinh viên khác cũng nhìn nhau, hỏi nhau: “Tại sao? Tại sao?”
Nếu ai muốn thăm vùng đất cổ kính và trải nghiệm những câu chuyện tình lãng mạn tại xứ sở sương mù, Oxford thân yêu là một sự lựa chọn thông minh. Dù cảm nhận được cái lạnh của mùa đông ở đây, không khí ấy vẫn được ấm áp bởi câu chuyện tình yêu giữa Kim và Fernando, hai người con của hai quốc gia khác nhau. Tình yêu vượt biên giới của họ thật đẹp, tự nhiên, đắng cay nhưng cũng đầy ấm áp.
Kết thúc
Dương Thụy đã đưa độc giả đi qua nhiều miền đất trên thế giới và Oxford của Anh là một tác phẩm khiến người ta suy ngẫm sâu sắc nhất. Oxford thân yêu cho phép người đọc đắm chìm trong tình yêu của hai người trẻ và đồng thời nuôi dưỡng những ước mơ tuổi trẻ của chính họ.
Tóm tắt bởi & Hình ảnh: Thiện Thảo - MyBook