Được biết đến như 'Hoàng Tử Nhỏ' của Việt Nam, cuốn 'Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ' mang đến cho độc giả một cảm giác sâu lắng, với những trang sách là những câu chuyện bình dị của một đứa trẻ. Từ góc nhìn ngây thơ của Dũng - nhân vật chính, và lối viết đầy mơ mộng, dịu dàng của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần, đã đưa người đọc trở về tuổi thơ, chìm đắm trong những câu chuyện đong đầy tình thương, lòng thông cảm và nhân văn...
Năm nay tôi 10 tuổi. Điều này có nghĩa là cách đây 10 năm, tôi vẫn ở trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ đều đưa tôi theo. Tôi chưa từng khóc. Một đứa trẻ khi còn ở trong bụng mẹ, chắc chắn sẽ không biết khóc. Tưởng tượng xem, lúc ấy chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta chỉ có mẹ là bạn, không có ai khác. Vì vậy, bố tôi thường nói rằng, một đứa trẻ ra đời là một điều may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm một người bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể làm quen với Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời?
Theo lời bố tôi, một đứa trẻ ra đời, bà mụ sẽ vỗ mông gọi nó dậy. Khi còn ở trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải bị vỗ đến bốn năm. Thật đáng cười khi chúng tưởng vẫn còn ở trong bụng mẹ. Tôi cũng là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say sưa. Bà mụ phải vỗ đến bảy lần. Mẹ tôi nói những đứa như tôi thường rất ngoan và tôi cũng thấy đúng vậy. Ở trường, tôi thường nói bậy, bà mụ đã vỗ tôi đến năm mươi chín lần!
- Chúa ơi, mông tôi chắc phải đỏ lòm rồi - Chúng tròn tròn tròn lên.
Hôm sau chúng kể lại cho tôi nghe, mẹ chúng nói, bà mụ đã vỗ chúng đến một trăm cái. Có đứa còn nói là hai trăm. Không thể tin được cái mông đó. Con Hằng vừa chạm một chút là khóc nhè, đã nói đến bốn trăm cái. Chúng tôi cười vang lên. Thằng Toàn, người thành thật, nói: “Tao có hai cái à”. (Trước đó nói là hai trăm). Có đứa nói ba cái, bốn cái, còn con Hằng mới đẻ ra đã khóc. Hai con mắt nó mở to ra, rồi nó khóc. Bà mụ có thời gian rảnh, không phải mệt mỏi
Cậu con trai hạnh phúc là một đứa bé vui vẻ. Mẹ ước mong cho tôi luôn hạnh phúc. Bố tôi bật dậy:
- À đúng rồi, quên mất là tôi cần khuấy đều. Tôi cứ mải mê suy nghĩ, quên mất điều đó.
Theo ông bố tôi, việc đặt tên là vô cùng quan trọng. Vì đó là danh xưng đẹp nhất mà ai đó sẽ được gọi suốt cuộc đời. Điều đó làm cho một đứa trẻ trở nên đặc biệt hơn, bởi vì cái tên là biểu tượng của cá nhân đó. Khi nhớ về một cái tên, đó là khi ta nhớ về một người. Không gì tuyệt vời bằng việc gọi tên người thân của mình. 'Mẹ' là cái tên mà mọi người dùng chung để gọi người phụ nữ mà họ yêu thương và quan trọng. Khi nghe ai đó gọi 'mẹ ơi', đó là lúc ta nhận ra người phụ nữ đó đã làm và yêu thương như mẹ ta. 'Mẹ' luôn là cái tên đẹp đẽ nhất, luôn mang trong mình sự ấm áp. Nếu ai đó mang cái tên 'Dũng', ta nghĩ rằng đó không phải là con gái. Người có cái tên 'Loan', ta nghĩ rằng đó không phải là con trai. Khi lớn lên, cái tên vẫn ở lại và ta sẽ giữ nó như một kỷ niệm về ba và mẹ. Đó cũng là cách mà ba mẹ muốn thể hiện tình yêu thương của họ.
Bố tôi nói với bà mụ:
- Tôi muốn đặt cho nó một cái tên thật mạnh mẽ.
- Thế thì hãy gọi là Dũng đi!
- Tôi muốn nó phải thông minh hơn.
- Được rồi, gọi là Trí Dũng đi.
- Tôi cũng muốn nó phải hiếu thảo.
Và cuối cùng, cái tên tôi đã được chọn. Một cái tên dài nhưng tôi sẽ mãi nhớ.
Bố tôi nói:
- Không gì tuyệt vời hơn cái tên của mình. Nó là biểu tượng của tình yêu lớn lao.
Bạn có tên gì vậy? Có khi nào bạn đã hỏi bố mẹ về nguồn gốc của cái tên của mình chưa? Tôi tin rằng bạn sẽ nghe một câu chuyện dài về điều đó. Đó là một bí mật về bạn, một bí mật chỉ có bố mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới hiểu được tại sao cái tên lại là điều quý giá nhất.
Trích từ sách của Tú Linh - MyBook