Vũ Thị Thiết là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng từ làng Nam Xương. Trương Sinh, người làng, yêu cô và xin mẹ mang trăm lạng vàng để cưới cô. Dù biết chồng mình có tính đa nghi, nhưng cô vẫn giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Không lâu sau khi kết hôn, Trương Sinh phải nhập ngũ để tham chiến. Trong buổi tiễn đưa, Vũ Nương rót rượu cho chồng và mong anh sớm trở về an lành.
Sau một tuần xa nhà, Vũ Nương sinh con trai và đặt tên là Đản. Bà mẹ chồng già yếu qua đời, để lại nàng với trách nhiệm chăm sóc Đản và lo lắng về tương lai gia đình.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Trương Sinh trở về nhà. Chàng bế con đi thăm mộ mẹ, nhưng đứa trẻ từ chối và khóc lóc. Nghe con nói, Trương Sinh mới hiểu được oan của vợ mình.
Câu chuyện còn kể về Phan Lang, người làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Một đêm, anh mơ thấy một người con gái xin tha mạng. Sáng ra, anh nhận được một con rùa mai xanh từ ngư dân. Phan thả con rùa và nhận được sự cứu mạng từ Linh Phi, vợ vua Nam Hải.
Linh Phi đưa Phan Lang vào cung nước và tổ chức một bữa tiệc lớn để tưởng nhớ sự cứu mạng. Trong tiệc, có một phụ nữ giống hệt Vũ Nương. Sau khi kể lại câu chuyện của mình, Vũ Nương biến mất.
Hôm sau, Linh Phi lấy một túi lụa tía, đựng 10 hạt minh châu và sai sứ Xích Hỗn đưa Phan ra khỏi nước. Vũ Nương cũng gửi Phan một bó hoa vàng, đồng thời yêu cầu Trương Sinh tổ chức một đàn giải oan và đốt cây đèn trên bến Hoàng Giang để cô có thể trở về.
Nhận được bó hoa vàng, Trương Sinh thì thầm: 'Điều này chính là món quà mà vợ tôi mang theo khi ra đi...'. Anh đã tổ chức một buổi đàn giải oan và đốt cây đèn thần ba ngày ba đêm trên bến Hoàng Giang. Vũ Nương đã xuất hiện, ngồi trên một chiếc lều hoa, đi sau là 50 chiếc xe cờ tán, võng lọng rực rỡ trên sông. 'Cảm ơn chàng, nhưng thiếp không thể quay về thế giới loài người nữa...'. Tiếng nàng vang lên, bóng dáng nàng tan biến vào hư không.
Trích: Mytour