Tóm tắt Chữ người tử tù gồm 23 mẫu tóm tắt ngắn gọn, chi tiết nhất để giúp bạn hiểu rõ nội dung của tác phẩm Chữ người tử tù.
Chữ người tử tù là một tác phẩm nổi bật trong chương trình Ngữ văn 10 và Ngữ văn 11. Bộ tóm tắt 23 mẫu Chữ người tử tù là tài liệu hữu ích, bao gồm các mẫu tóm tắt ngắn và đầy đủ để bạn tham khảo và lựa chọn.
Tóm tắt Chữ người tử tù
- Tóm tắt Chữ người tử tù siêu ngắn (6 Mẫu)
- Tóm tắt Chữ người tử tù ngắn gọn (10 Mẫu)
- Tóm tắt Chữ người tử tù đầy đủ (7 Mẫu)
Tóm tắt ngắn về Chữ người tử tù
Bài mẫu số 1
Huấn Cao là một tù nhân bị giam giữ dưới sự kiểm soát của một viên quản ngục. Viên quản ngục này đặc biệt yêu thích chữ viết của Huấn Cao và nhiều lần cố gắng thu được một bức chữ từ Huấn Cao nhưng chỉ nhận được sự từ chối lạnh lùng. Trong đêm cuối cùng trước khi bị xử tử, Huấn Cao hiểu được lòng tốt của viên quản ngục và đã đồng ý viết chữ cho người đó. Cảnh viết chữ diễn ra trong nhà tù, một sự kiện chưa từng có trong lịch sử.
Bài mẫu số 2
Huấn Cao là người lãnh đạo của một cuộc nổi dậy chống lại chế độ phong kiến. Ông là một người dũng cảm và cũng là một nghệ sĩ chữ viết nổi tiếng. Sau khi cuộc nổi dậy thất bại, Huấn Cao và các đồng đội bị bắt và đưa lên đường chém đầu. Trên đường đi tới nhà tù, Huấn Cao và những người đồng đội đã nhận được sự tiếp đãi nồng hậu từ quản ngục. Khi biết được tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao rất cảm động và quyết định viết một bức chữ tặng cho người đó. Huấn Cao khuyên viên quản ngục hãy rời xa những thị phi để bảo vệ danh dự trong sạch của mình.
Bài mẫu số 3
Huấn Cao là một nhà văn nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Sau khi bị giam cầm vì chống lại triều đình, ông đối diện với ngày tử hình. Viên quản ngục và thầy thơ đều ngưỡng mộ tài năng của ông và đối xử với ông một cách trang trọng. Mặc dù vậy, ông vẫn giữ vững phẩm giá của mình và từ chối sự biệt đãi. Trước khi bị xử tử, viên quản ngục đã xin ông viết một bức chữ. Cảm động trước tấm lòng của viên quản ngục, ông đã viết chữ trong nhà tù. Ông còn khuyên viên quản ngục hãy rời xa chốn lao tù để giữ lấy phẩm giá của mình trong sạch.
Bài mẫu số 4
“Chữ người tử tù” kể về Huấn Cao - người lãnh đạo cuộc nổi dậy thất bại và bị kết án tử hình bởi triều đình. Trước khi bị hành quyết, ông bị đưa đến trại giam ở tỉnh Sơn. Viên quản ngục ở đây nghe danh về Huấn Cao là một nhà văn nổi tiếng và rất ngưỡng mộ. Khi ông đến trại giam, viên quản ngục đã đối xử tôn trọng và biệt đãi, nhưng chỉ nhận được sự khinh bạc từ Huấn Cao. Sau khi nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao đã quyết định viết chữ. Cảnh viết chữ diễn ra trong phòng giam tối tăm, nhưng nét chữ đẹp của Huấn Cao thể hiện sự cao thượng. Sau khi viết chữ, Huấn Cao khuyên viên quản ngục rời xa chốn lao tù để bảo vệ danh dự của mình.
Bài mẫu số 5
Huấn Cao là một người tử tù đang bị áp giải về kinh để chịu án tử hình. Trên đường về kinh, ông vào nhà lao do viên quản ngục quản lí. Khác với những viên quản ngục trước đó, viên quản ngục này ngưỡng mộ tài năng và chữ viết của Huấn Cao. Trong thời gian ở đây, viên quản ngục đã tiếp đãi chu đáo, nhưng Huấn Cao lại khinh bạc ông. Trước khi lên đường về kinh, Huấn Cao nhận ra tấm lòng của viên quản ngục và đồng ý viết chữ cho ông ngay trong nhà lao u tối.
Bài mẫu số 6
Huấn Cao là một người tử tù nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Người quản ngục đã ngưỡng mộ nét chữ của Huấn Cao và mong muốn có một bức chữ của ông treo trong nhà. Khi Huấn Cao được chuyển đến nhà lao của người quản ngục, ông đã tiếp đãi đặc biệt. Ban đầu, Huấn Cao không hiểu tấm lòng của người quản ngục nên khinh bạc ông, từ chối biệt đãi. Sau khi hiểu được tấm lòng của người quản ngục, Huấn Cao đã quyết định viết chữ cho ông. Cảnh này diễn ra trong ngục tối, là một sự kiện chưa từng có.
Tóm tắt ngắn về Chữ người tử tù
Bài mẫu số 1
Huấn Cao, người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền, đã bị kết án tử hình. Trước khi bị hành quyết, ông bị giam giữ tại một nhà tù. Khi thư được gửi đến nhà tù, viên quản ngục đã yêu cầu thầy thơ đến để làm sạch phòng giam nơi Huấn Cao và các đồng chí của ông. Trong thời gian ở tù, viên quản ngục đã đối xử tốt với Huấn Cao và các đồng chí. Viện quản ngục mong muốn được sở hữu một tác phẩm viết tay của Huấn Cao. Ban đầu, Huấn Cao đã coi thường viên quản ngục, nhưng sau khi hiểu được lòng tốt của viên quản ngục, ông đã quyết định viết chữ vào đêm trước khi bị xử tử. Trong đêm đó, Huấn Cao viết với tài của mình như những con rồng và hoa phượng trên tấm lụa trắng, còn viên quản ngục và thầy thơ lại ngồi bên cạnh. Sau khi viết xong, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên trở về quê nhà để giữ cho tinh thần trong sáng. Viên quản ngục đã lắng nghe và cảm kích lời khuyên của Huấn Cao.
Bài viết mẫu số 2
Huấn Cao là một tử tù do phản đối chính quyền, đồng thời là một danh nhân về nho học, đặc biệt là trong lĩnh vực 'vượt ngục và mở khóa'. Trước khi bị xử tử, Huấn Cao bị đưa đến nhà tù nơi có viên quản ngục và thầy thơ lại, những người rất ngưỡng mộ tài năng viết chữ của ông. Trong thời gian giam giữ, Huấn Cao được đối xử tốt bởi viên quản ngục và thầy thơ. Khi viên quản ngục biết ngày xử tử của Huấn Cao sắp tới, ông liền kêu gọi thầy thơ đến nhà tù để nhờ Huấn Cao viết chữ. Vì lòng tôn kính của viên quản ngục và tình yêu với cái đẹp của ông, Huấn Cao đã đồng ý viết chữ. Trong buổi tối trước ngày bị hành quyết, tại nhà tù, có một sự kiện chưa từng thấy: Huấn Cao, một tử tù với xiềng xích trên người, đang sáng tạo từng nét chữ tài hoa trên tấm lụa trắng, cùng với viên quản ngục và thầy thơ lại 'run sợ', 'khóc lóc'. Sau khi viết xong, Huấn Cao khuyên viên quản ngục và thầy thơ nên quay về làng quê vì tâm hồn yêu cái đẹp của họ không thích hợp với cuộc sống tại nhà tù. Lời khuyên ấy của Huấn Cao đã khiến viên quản ngục không kìm nén được nước mắt và tỏ lòng biết ơn.
Bài viết mẫu số 3
Nguyễn Tuân đã viết truyện ngắn 'Những người tử tù' với một cảnh 'chưa từng thấy'. Huấn Cao, một người tử tù, được biết đến với nét chữ đẹp của mình. Mọi người trong vùng đều ngưỡng mộ: 'Chữ của ông Huấn thật đẹp, vuông vắn'. Viện quản ngục và thầy thơ đã đặc biệt quan tâm đến nét chữ của Huấn Cao, và đã đối xử đặc biệt tốt với ông. Ban đầu, Huấn Cao khinh thường và từ chối sự quan tâm từ viên quản ngục, nhưng sau đó ông đã nhận ra lòng tốt của viên quản ngục và quyết định cho viết chữ. Hình ảnh viết chữ trong đêm là minh chứng cho tình cảm của người xin chữ và người viết chữ tài hoa. Sau đó, Huấn Cao khuyên viên quản ngục không nên tiếp tục công việc này để giữ cho tinh thần sạch sẽ. Viên quản ngục đã lắng nghe và cảm kích lời khuyên của Huấn Cao, và cúi đầu trước sự tôn kính của ông.
Bài viết mẫu số 4
Truyện ngắn 'Chữ người tử tù' được lấy từ tập Vang bóng một thời của nhà văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm đã tôn vinh nét đẹp tài hoa của con người - điều mà Nguyễn Tuân luôn khát khao trong các tác phẩm của mình. Huấn Cao là một người tử tù nhưng lại có tài viết chữ xuất sắc. Vì thế, ông đã được viên quản ngục đối đãi đặc biệt. Viên quản ngục và thầy thơ rất trân trọng và mê mẩn nét chữ của Huấn Cao, nhưng ông lại không thích sự đặc biệt đó. Ban đầu, Huấn Cao coi thường và từ chối sự đối xử đặc biệt của viên quản ngục, nhưng sau khi hiểu được lòng thành kính của người đó, ông đã quyết định viết chữ. Trong đêm khuya, hình ảnh ba người chụm đầu vào không gian ẩm mốc, tù túng hiện ra. Người tử tù sáng tác những nét chữ tuyệt đẹp trong khi hai người còn lại khúm núm chờ đợi. Huấn Cao không chỉ mang tinh thần trong sáng mà còn trân trọng tinh thần của người khác. Sau khi viết xong, ông khuyên viên quản ngục nên rời khỏi nơi này để giữ cho tinh thần trong sạch và lương thiện. Huấn Cao là một anh hùng vì dám đứng lên chống lại chính quyền thối nát, đồng thời là một người có tài năng và tinh thần trong sạch đáng ngưỡng mộ.
Bài viết mẫu số 5
Huấn Cao là nhân vật chính trong 'Chữ người tử tù', mặc dù nổi tiếng và có tài viết chữ xuất sắc nhưng lại bị chính quyền giam giữ và kết án tử hình vì đã đứng lên chống lại chính quyền. Trong thời gian ở tù, ông đã giữ vững phẩm giá và sự cương trực. Viên quản ngục đã nghe nhiều về Huấn Cao nhưng không ngờ gặp ông trong hoàn cảnh này. Viên quản ngục đã đối đãi với Huấn Cao bằng cách sắp xếp cho ông có mọi thứ tốt nhất nhưng ông không thể chấp nhận. Khi thời gian xử tử sắp đến, viên quản ngục tiết lộ rằng ông yêu cái đẹp và nghệ thuật, và mong muốn có chữ viết của Huấn Cao. Bị ấn tượng bởi lòng thành kính của viên quản ngục, Huấn Cao đã quyết định viết chữ trước ngày ra pháp trường. Hình ảnh viết chữ diễn ra ngay trong nhà tù, một cảnh chưa từng thấy trong lịch sử khi cả tù nhân và người vi phạm pháp luật không còn phân biệt, họ đều hướng đến nghệ thuật. Cuối cùng, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên quay về quê hương để giữ vững phẩm giá và lương thiện.
Bài làm mẫu số 6
Bài viết mẫu số 6
Huấn Cao là một người có tiếng với tài viết chữ đẹp, danh tiếng của ông lan rộng khắp vùng tỉnh Sơn. Ông chỉ viết bằng bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn. Nhưng vì Huấn Cao chống lại chính quyền nên bị bắt và giam giữ đợi ngày bị tử hình. Ở đây, Huấn Cao chịu sự cai quản của viên quản ngục và người thầy thơ, cả hai đều mến mộ tài năng viết chữ đẹp của ông. Người quản ngục đối xử với Huấn Cao rất trọng thể, như một người bề trên chứ không có gì gọi là cai trị. Tuy nhiên, Huấn Cao có tính cách trong sáng, ông không muốn nhận sự đặc biệt của người khác nên đã từ chối viên quản ngục. Trước khi Huấn Cao bị xử tử, viên quản ngục đã quyết định phải thực hiện được việc xin chữ của ông vì người quản ngục yêu cái đẹp và trân trọng nghệ thuật. Ông đã xin Huấn Cao cho chữ, và vì cảm động trước tấm lòng của người quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý. Trong đêm khuya nơi ngục tối tăm, bẩn thỉu đã diễn ra cảnh viết chữ mà tác giả gọi là 'một cảnh chưa từng có'. Người tử tù vẫn mang xiềng xích nhưng vẫn sáng tác những nét chữ tài hoa, tung hoành cả đời. Cả viên quản ngục và thầy thơ đều đắm chìm trong vẻ đẹp của nghệ thuật. Sau khi viết xong, Huấn Cao còn khuyên viên quản ngục nên thay đổi môi trường sống để giữ được thiên lương trong sạch của mình.
Bài viết mẫu số 7
Truyện 'Chữ người tử tù' kể về nhân vật Huấn Cao, một nhà cách mạng kiên cường, tính cách khảng khái, người có tài viết chữ đẹp nổi tiếng trong thiên hạ. Tuy nhiên, ông cũng là một tên tử tù sắp bị hành quyết vì cầm đầu một nhóm phản loạn chống lại triều đình. Viên quản ngục là một người yêu cái đẹp, đặc biệt hâm mộ tài viết chữ đẹp của Huấn Cao nên khi biết tin người tù sắp ra pháp trường bị giải đến nhà lao ông cai quản thì rất vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng về việc làm thế nào mới có thể xin được chữ của Huấn Cao để treo trong nhà. Vào đêm trước khi ông Huấn bị hành quyết, viên quản ngục đã quyết định xin chữ, ban đầu Huấn Cao coi thường và không quan tâm, nhưng sau khi hiểu rõ lòng thành của viên quản ngục, ông vô cùng xúc động và đồng ý cho chữ ngay trong cảnh lao động đầy khó khăn. Người tử tù vẫn mang xiềng xích nhưng vẫn sáng tác những nét chữ tài hoa, tự do trong tinh thần. Cả viên quản ngục và thầy thơ đều sùng bái vẻ đẹp của nghệ thuật. Cuối cùng, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên thay đổi môi trường sống để giữ vững phẩm giá và tinh thần trong sạch.
Bài viết mẫu số 8
Huấn Cao bị bắt vì lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền và bị kết án tử hình. Ông được biết đến với tài viết nhanh và đẹp, nhiều người xin chữ ông nhưng ông chỉ viết cho những người xứng đáng. Trong nhà tù, viên quản ngục và người thầy thơ là những người có thiên lương và lòng nhiệt tình với nghệ thuật. Viên quản ngục đã đối xử với Huấn Cao rất tử tế và biệt đãi ông cùng các đồng đội. Viên quản ngục ngưỡng mộ nét chữ của Huấn Cao và rất muốn có được chữ của ông. Ban đầu Huấn Cao tỏ ý khinh miệt, nhưng khi hiểu được tấm lòng thiện lương của viên quản ngục, cảnh tượng viết chữ trong căn phòng tối tăm đã diễn ra. Huấn Cao - người tử tù - vẫn phóng những nét chữ tài hoa như rồng phượng trên lụa trắng, còn viên quản ngục và thầy thơ - người coi tù - khúm núm đứng bên. Huấn Cao cũng đã khuyên viên quản ngục nên về quê để giữ gìn thiên lương trong sạch của mình, vì cái đẹp khó lòng tồn tại trong môi trường tối tăm. Viên quản ngục đã lắng nghe và bái lĩnh, rời xa nơi ác để bảo vệ phẩm giá của mình.
Bài làm mẫu số 9
Truyện xoay quanh việc xin chữ và cho chữ của một tử tù, viên quản ngục và thầy thơ. Cả hai đều yêu cái đẹp và trân trọng nghệ thuật. Khi nghe tin Huấn Cao - người có tài viết chữ đẹp nhưng lại bị kết án vì lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền - sẽ bị dẫn đến nhà lao, viên quản ngục mong muốn xin chữ của ông. Quản ngục chờ đợi với những trăn trở suy nghĩ. Khi Huấn Cao đến, ông đã xuất hiện trong tư thế kiêu hãnh. Nhà tù đối xử với ông rất nhã nhặn và chu đáo, ngay cả khi ông lạnh lùng. Sự kiên trì và hy vọng xin chữ của Huấn Cao đã làm nặng lòng viên quản ngục. Viên thơ đã giúp ông bày tỏ lòng với Huấn Cao. Huấn Cao thật sự xúc động trước 'sở thích cao quý' của viên quản ngục, 'cảm cái tấm lòng biệt nhỡn liên tài' mà tự do cho chữ. Cảnh viết chữ diễn ra trong căn phòng giam chật hẹp, ẩm thấp được tác giả miêu tả thành 'một cảnh tượng xưa nay chưa từng có'.
Bài làm mẫu số 10
Trong xã hội hỗn loạn, con người dù có tài năng đến đâu cũng không thể bộc lộ được khả năng của mình, ngược lại còn bị đàn áp. Huấn Cao cũng không ngoại lệ, với tài năng của mình nhưng ông lại bị giam giữ vì tội lãnh đạo cuộc khởi nghĩa và chờ đợi ngày ra pháp trường. Ở đây, ông được viên quản ngục thiếp đãi rất chu đáo nhưng ông luôn dửng dưng, không quan tâm. Cho đến khi hiểu được tấm lòng của viên quản ngục cũng như sự ngưỡng mộ nét chữ đẹp của mình, Huấn Cao đã đồng ý viết chữ cho viên quản ngục để treo trong nhà. Cảnh viết chữ diễn ra trong nhà giam ẩm thấp, bẩn thỉu, mục nát. Dưới ánh đèn mờ, những ánh mắt tập trung vào trang giấy nơi những nét chữ đẹp dần hình thành. Sau khi chứng kiến cảnh này, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên rời xa chốn bẩn thỉu này để bảo toàn phẩm giá của mình. Viên quản ngục rất xúc động trước tài năng và thiên lương của Huấn Cao, liền bái lĩnh và quyết định rời xa nơi ấy.
Tóm tắt truyện Chữ người tử tù đầy đủ
Bài làm mẫu số 1
Truyện Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao, một tử tù bị bắt vì chống lại chính quyền. Ông là một nhà nho tài hoa, đặc biệt là về tài viết chữ.
Trước khi bị xử bắn, Huấn Cao được đưa đến nhà lao có viên quản ngục và thầy thơ, hai người này yêu cái đẹp và hâm mộ tài viết chữ của ông. Trong thời gian ở trong nhà lao, hai người đã đối xử rất tốt với Huấn Cao nhưng ông không quan tâm. Khi viên quản ngục biết ngày xử tử của Huấn Cao, ông và thầy thơ quyết định xin chữ của ông với tâm nguyện chân thành. Với lòng thành kính và tình yêu với cái đẹp, Huấn Cao đã quyết định cho họ chữ.
Vào buổi tối trước ngày Huấn Cao bị xử bắn, tại nhà lao tỉnh Sơn đã diễn ra một cảnh chưa từng có: một tử tù đeo xiềng xích đang viết những nét chữ tài hoa trên tấm lụa trắng, cùng hai người thân là viên quản ngục và thầy thơ đứng nhìn, run rẩy và khúm núm chờ đợi.
Huấn Cao đã khuyên viên quản ngục và thầy thơ nên tìm một nơi trong lành để gìn giữ tấm lòng thanh cao, yêu cái đẹp. Vì tình yêu ấy không hợp với cuộc sống tù đày, một môi trường đầy hỗn loạn và xáo trộn. Viên quản ngục rất xúc động với lời khuyên đó, ông đã cúi đầu kính phục Huấn Cao với lòng biết ơn và trân trọng.
Bài mẫu số 2
Truyện ngắn 'Chữ người tử tù' được rút từ tập 'Vang bóng một thời' năm 1940 của nhà văn Nguyễn Tuân. Truyện được xây dựng với hai nhân vật chính diện và phản diện có mối quan hệ đặc biệt, từ đó làm nổi bật nội dung. Truyện được tóm tắt như sau:
Phần 1: Từ đầu đến 'Xem sao rồi sẽ liệu': Tác giả miêu tả tâm trạng của viên quản ngục khi nghe tin có đoàn tử tù sáu người sắp được dẫn đến nhà tù mà ông quản lí. Trong đoàn tử tù này có Huấn Cao - một người rất nổi tiếng không chỉ về tài viết chữ đẹp mà còn là một người tài hoa về văn võ. Viên quản ngục suy nghĩ suốt đêm không ngủ vì hai lẽ, một là muốn biệt đãi Huấn Cao vì tôn trọng, hai là sợ thầy thơ tố cáo với cấp trên.
Phần 2: Tiếp tục từ 'Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng tốt trong thiên hạ': Miêu tả tâm trạng và thái độ của Huấn Cao và viên quản ngục. Khi đoàn tử tù vừa đến nhà tù, Huấn Cao được viên quản ngục đối đãi đặc biệt, không chỉ biệt đãi cơm rượu mà còn đến thăm Huấn Cao trong phòng giam để bày tỏ tình cảm. Sau đó khi nghe tin Huấn Cao sắp bị hành quyết, viên quản ngục nhờ thầy thơ đến gặp Huấn Cao để thể hiện sự lo lắng của mình, may mắn Huấn Cao không phụ lòng tốt trong thiên hạ và quyết định cho viên quản ngục chữ.
Phần 3: Phần còn lại: Là cảnh Huấn Cao cho chữ và khuyên bảo viên quản ngục. Dưới ánh đuốc sáng rực, Huấn Cao ngồi ung dung trước tấm lụa trắng để viết chữ, còn viên quản ngục và thầy thơ lại thì khúm núm run rẩy và cúi đầu bái lạy trước lời khuyên của Huấn Cao. Nội dung của tác phẩm thực sự đạt đến điểm cao nhất ở phần cuối này.
Bài mẫu số 3
Nhà tù tỉnh Sơn sẽ đón nhận 6 tên tử tù nguy hiểm trong đó có Huấn Cao là đầu đội. Trước khi bị tù, viên quản ngục đã ngưỡng mộ tài năng viết chữ đẹp của Huấn Cao. Trước khi tiếp đón Huấn Cao, viên quản ngục vẫn cảnh giác với khả năng bẻ khóa vượt ngục của ông.
Buổi tối, viên quản ngục ngồi một mình suy ngẫm: 'Hắn cũng giống như tôi, chọn nghề sai rồi'. Sáng hôm sau, Huấn Cao và 5 tù nhân khác được đưa đến. Họ đều tỏ ra kiêu ngạo và tàn ác. Suốt nửa tháng, viên quản ngục đã biệt đãi Huấn Cao và 5 người đồng bọn. Tuy nhiên, Huấn Cao khinh bạc và sỉ nhục viên quản ngục, 'Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn từ nay ngươi đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa'. Viên quản ngục vẫn phục Huấn Cao và mong muốn xin Huấn Cao vài chữ để ghi nhớ. Sau khi được chuyển tù, viên quản ngục nhờ thơ lại đến nói chuyện với Huấn Cao và tâm sự của mình. Huấn Cao đã đồng ý cho viên quản ngục chữ viết.
Buổi tối viết chữ kỳ lạ trong tù. Một tù nhân đeo gông chân vẫn vướng xiềng đang viết từng nét chữ. Khi viết xong, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên thôi nghề. Viên quản ngục rất cảm động, vái người tù và nói một câu khiến dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng, 'Kẻ mê muội này xin bái lạy'.
Bài mẫu số 4
Huấn Cao là một tù nhân, bị bắt vì lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình. Ông là một nhà nho tài hoa, anh hùng và có tài viết chữ.
Trước khi bị xử tử, Huấn Cao được dẫn đến nhà lao nơi có viên quản ngục và thầy thơ, hai người rất yêu thích cái đẹp. Cả hai người nghe về Huấn Cao và đều rất ngưỡng mộ tài viết chữ của ông và mong muốn được nhận chữ từ ông. Trong thời gian ở trong ngục, Huấn Cao được viên quản ngục đối xử rất tốt, chu đáo trong việc cung cấp thức ăn và nước uống, nhưng Huấn Cao không quan tâm và chỉ tận hưởng cuộc sống của mình. Khi viên quản ngục biết Huấn Cao sắp bị xử tử, ông và thầy thơ lại bàn bạc và quyết định xin chữ từ Huấn Cao. Trước sự chân thành và tình yêu cái đẹp của viên quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ. Tại nhà tù, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra tại nơi ngục tối tăm của tỉnh Sơn, ba người chụm đầu vào nhau. Một người tù với xiềng xích trên người vẽ từng nét chữ trên tấm lụa trắng thơm mực, hai người khác dõi theo với sự run rẩy, khúm núm, chờ đợi của viên quản ngục và thầy thơ.
Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên tìm một nơi thanh bình yên tĩnh để giữ gìn tấm lòng yêu cái đẹp không bị vấy bẩn. Viên quản ngục rất xúc động và cúi đầu biểu lộ lòng biết ơn và tôn trọng đối với Huấn Cao, người tù.
Bài mẫu số 5
Huấn Cao được biết đến trong vùng là một nhà văn có tài viết chữ đẹp, nét chữ của ông được rất nhiều người yêu mến, tuy nhiên không phải ai ông cũng cho chữ, xin chữ của ông là điều khó khăn. Ông thường xuyên chống lại triều đình tham nhũng và bừa bãi, vì chống đối mà ông bị bắt và kết án tử hình.
Trước khi bị xử tử, ông bị giam giữ trong nhà tù. Tại đây, viên quản ngục là người biết đến Huấn Cao và nét chữ tài hoa của ông, nếu được xin nét chữ của Huấn Cao treo trong nhà như một báu vật. Viên quản ngục đã đối xử rất tốt với Huấn Cao nhưng ngược lại Huấn Cao lại dửng dưng và tỏ ý khinh thường viên quản ngục.
Khi biết được tấm lòng của viên quản ngục và tình yêu nghệ thuật, Huấn Cao quyết định cho chữ ngay trong một hoàn cảnh trớ trêu: “trong tù”. Không gian ẩm ướt, tối tăm lại là nơi cho chữ, tay đeo gông nhưng vô cùng uy nghi, khí khái trong khi viên quản ngục lại khép nép, phục tùng. Tất cả đều thể hiện sự trái ngược hoàn toàn, ranh giới giữa kẻ tử tù và người coi ngục đã không còn, chỉ còn lại vẻ đẹp của nghệ thuật. Sau khi cho chữ, Huấn Cao còn khuyên viên quản ngục trở về quê sinh sống để tâm hồn không bị vẩn đục.
Bài mẫu số 6
Câu chuyện Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao, một nhà văn tài hoa viết chữ rất đẹp và là một nhà cách mạng thường xuyên chống lại triều đình. Huấn Cao bị triều đình bắt và xử tử, thời gian trước khi bị xử tử Huấn Cao bị giam giữ trong nhà lao Tỉnh Sơn. Tài năng của ông nổi tiếng đến nỗi viên quản ngục biết đến, viên quản ngục rất yêu thích nét chữ của Huấn Cao, nếu như có chữ của ông xem như là một báu vật. Viên quản ngục đã đối xử rất tốt với Huấn Cao nhưng Huấn Cao vẫn dửng dưng và tỏ ý khinh thường viên quản ngục.
Khi gần thời điểm thi hành án tử, ông quyết định đến xin chữ của Huấn Cao. Ban đầu Huấn Cao không để tâm và tỏ ý khinh thường, nhưng sau khi biết viên quản ngục yêu cái đẹp và mến tài hoa của mình, Huấn Cao cảm động và quyết định cho chữ ngay trong tù.
Cảnh tượng chưa từng thấy, người tử tù tay đeo gông vẽ những nét rồng bay phượng múa trong nhà tù tối tăm, ẩm ướt, trong khi viên quản ngục khép kín như kẻ bề dưới. Cả hai đều có điểm chung là yêu cái đẹp, con người và nghệ thuật, cùng đồng điệu và vượt lên những điều tầm thường trong cuộc sống.
Bài mẫu số 7
Truyện ngắn Chữ người tử tù kể về nhân vật chính là Huấn Cao. Vì lãnh đạo cuộc nổi loạn chống lại triều đình, ông bị kết án tử hình.
Trước khi ra hầu tòa, ông được dẫn đến nhà tù do viên quản ngục quản lý. Huấn Cao là một nhà nho có phẩm cách cao đẹp, khí phách hiên ngang và có tài viết chữ xuất sắc, khiến cho viên quản ngục và thầy thơ hâm mộ và yêu mến. Trong những ngày ở trong tù, hai người này đối đãi đặc biệt với ông nhưng Huấn Cao không để ý đến điều đó.
Khi nghe tin Huấn Cao sắp bị hành hình, viên quản ngục ước mong được xin chữ viết của ông. Ban đầu, Huấn Cao khinh miệt viên quản ngục, nhưng khi nhận ra lòng chân thành và tình yêu với cái đẹp của viên quản ngục, ông quyết định cho chữ vào đêm trước khi bị xử chém. Hiểu được sở thích cao quý của viên quản ngục, ông rất xúc động và tiếc nuối: 'Thiếu chút nữa ta đã đánh mất một tấm lòng trong thiên hạ'.
Đêm viết chữ diễn ra như một cảnh tượng chưa từng thấy. Trong không gian chật hẹp, ẩm ướt, tối tăm, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, ba người chụm lại. Một người tù mang gông chân viếng xiềng đang tô điểm những nét chữ vuông trên lụa trắng tinh cạnh, còn viên quản ngục và thầy thơ lại run run. Sau khi cho chữ, ông Huấn Cao khuyên viên quản ngục về quê để giữ cho 'thiên lương' trong sáng. Viên quản ngục nghe lời khuyên của ông Huấn Cao một cách kính cẩn: 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'.