Tôi nhìn qua cửa sổ của một quán cà phê nhỏ, đối diện bến thuyền ở Seward, Alaska, ngắm nhìn đỉnh núi khổng lồ của núi Alice nổi lên phía sau dãy tàu du lịch, thuyền buồm và con tàu lớn chở hàng nghìn hành khách.
Những ngày cuối mùa hè tại đây sắp kết thúc. Tôi biết ơn về thời gian tuyệt vời đã trải qua ở địa điểm này.
Nằm ở ngoại ô của Vịnh Alaska và trong Công viên Quốc gia Kenai Fjords, Seward là điểm mơ ước của nhiều người: chúng ta thường thấy các đại bàng đầu trắng vượt trên bầu trời như những đám mây, cá voi lưng gù gây sóng gió trong vùng vịnh yên bình vào buổi sáng, và các loài thú hoang lang thang giữa những hàng thông cao trắng xóa trên các sườn đồi, vây quanh thị trấn nhỏ.
Seward trở thành nơi trú ẩn của tôi vào mùa hè năm 2019. Tôi sống trong một chiếc xe tải, cắm trại gần sông Resurrection để nhìn ra toàn cảnh núi Alice.
Vào buổi tối, tiếng suối chảy êm dịu vẫn vang vọng không ngừng.
Khi không phải làm việc tại quán cà phê ở trung tâm thành phố, thường tôi ngồi đọc sách bên dòng sông, tập yoga trên bãi cát đen phủ kín vịnh, thả mình vào cảnh hoang dã từ trên máy bay trực thăng cùng người bạn mới quen, thưởng thức sự tươi mới của buổi sáng bên bãi biển nơi cá voi đón chào mỗi ngày mới, hoặc ngồi trước đống lửa nhỏ dưới bóng cây và những đỉnh núi cao vút cao.
Cuộc sống thật là nên thơ.
Nhưng tôi không đến đó một cách ngẫu nhiên. Trên thực tế, cả môi trường bên ngoài lẫn bên trong của tôi đã thay đổi rất nhiều chỉ vài năm trước, khi tôi phải đấu tranh với những câu hỏi và tình huống khó khăn mà nhiều người khác cũng phải đối mặt trên hành trình trở thành phiên bản mới của chính mình.
Sự bối rối và xáo trộn nội tâm trong những năm đầu tuổi hai mươi của tôi: Một câu chuyện nền ngắn.
Hai năm trước đó, tôi đối mặt với áp lực khó chịu khi phải đưa ra quyết định giữa hai lựa chọn đối lập: tiếp tục con đường ổn định hiện tại hay từ bỏ nó để theo đuổi những giá trị đích thực của mình?
Khi đó, tôi là sinh viên mới tốt nghiệp đại học và mới bắt đầu làm việc tại một tổ chức phi lợi nhuận với mức lương cao và nhiều phúc lợi mà tôi cảm thấy rất may mắn khi được trải nghiệm. Tôi cũng đang bước vào thế giới chính trị và mơ ước một ngày nào đó sẽ tham gia tranh cử. Ngoài công việc chính, tôi còn cố gắng vận hành một tổ chức phi lợi nhằm đào tạo phụ nữ để họ dự cử vào các vị trí công. Tâm trí tôi đầy ắp những ý tưởng về việc mua căn nhà đầu tiên và tạo dựng một cuộc sống ổn định.
Tôi, một người trẻ tuổi với nhiều ước mơ, đang bước vào cuộc sống mà tôi không hẳn muốn. Tuy nhiên, tôi cố gắng hiểu và chấp nhận cảm xúc đó để không tỏ ra không biết trân trọng những gì mình có.
Tôi, một phiên bản khác của bản thân, đầy sáng tạo và ham khám phá, luôn muốn trải nghiệm cuộc sống một cách đa dạng. Dù ban đầu không mơ mộng về việc học đại học, nhưng tôi ao ước được làm phóng viên ảnh hoặc nhà văn, để khám phá thế giới xung quanh và tìm kiếm kiến thức mới mẻ.
Trong tâm trí tôi, như một chiến trường đầy tranh cãi, có những niềm tin và quan điểm đan xen về bản thân và cách sống. Tôi thường cảm thấy lạc lõng và mơ hồ, không biết mình là ai và muốn sống như thế nào. Câu hỏi về bản thân và tương lai luôn đeo bám tôi.
Tôi đang trong một mối quan hệ với một người đàn ông đang đấu tranh với sự tự hủy hoại và nghiện rượu, do cảm giác vô giá trị của chính bản thân.
Dù phải dành nhiều thời gian cho việc học không phải niềm đam mê của mình.
Ở nhà bạn trai, tôi luôn phải đấu tranh giữa việc theo đuổi ước mơ và ổn định với hiện tại.
Có những đêm tôi ngủ quên bên cạnh anh với chai rượu whisky nằm trong kẽ hở giữa nệm và tường, để rồi sáng hôm sau thức dậy cảm thấy kiệt quệ, cô đơn và lạc lõng trên con đường mà tôi không biết phải làm thế nào để rời khỏi.
Tôi đã vô tình đảm nhận vai trò người chăm sóc bạn trai của mình tại thời điểm mà bản thân tôi mới là người cần tự chăm sóc lấy mình nhất. Tôi vừa phải tự định hướng bản thân trước sự hỗn loạn, bấp bênh và dễ bị tổn thương thường gặp ở một người trong độ tuổi đầu đôi mươi, vừa tự khiển trách bản thân vì đã không lựa chọn con đường mà tôi nghĩ là tôi thuộc về.
Khi còn là một thiếu niên, tôi thường hứa với bản thân rằng tôi sẽ làm theo những gì trái tim mình mách bảo và chọn một cuộc sống mà tôi mong muốn bất kể hoàn cảnh nào, nhưng ở tuổi đôi mươi, tôi nhận ra rằng điều đó phức tạp hơn rất nhiều so với những gì tôi đã nghĩ.
Cuộc sống luôn có cách hướng bạn theo một hướng khác với những gì bạn đã lên kế hoạch cho bản thân. Việc cố gắng tự điều chỉnh phương hướng của mình có thể khiến bản thân bạn trở lo lắng và bất an - đặc biệt là khi bạn còn trẻ và ngây thơ trước sức mạnh của những tình huống khó lường mà bạn phải đối mặt trên đường đời hay khi bạn vẫn đang còn phải học cách tự điều chỉnh cánh buồm của mình cho phù hợp với sóng gió của cuộc đời.
Đó là tình huống tôi gặp phải khi tôi hai mươi ba tuổi, tôi đầy tham vọng và đang cảm thấy bị mắc kẹt trong những hoàn cảnh không mong muốn nhưng bằng cách nào đó nó vẫn diễn ra. Trải qua quãng thời gian đó, tôi đã học được ba bài học quan trọng mà tôi hy vọng cũng có thể phần nào đó giúp ích được cho bạn khi bạn phải liên tục điều chỉnh cánh buồm của mình và điều hướng những đợt sóng đầy biến động của cuộc đời trên con đường trở thành một phiên bản mới của chính mình.
Bài học 1: Nếu bạn không biết cách vượt qua những thách thức hiện tại, thay vì ép bản thân phải ngay lập tức giải quyết chúng, hãy tìm kiếm những bài học có thể giúp bạn tiến lên phía trước.
Trong những lúc tâm trạng hỗn loạn, tôi luôn mong muốn thoát khỏi cảm giác không thoải mái ngay lập tức và có thể cảm thấy thoải mái. Nhưng niềm tin từ Phật giáo và sự nghiên cứu về chánh niệm đã dạy tôi rằng khi đối diện với thách thức, tôi cần ngồi xuống để suy ngẫm về những gì đang xảy ra và lắng nghe những bài học mà cuộc sống dạy tôi. Thay vì hành động ngay lập tức, tôi cần quan sát. Tôi cảm thấy thế nào? Cảm xúc mà tôi cố gắng truyền đạt là gì? Điều gì khiến tâm hồn tôi rối bời?
Tôi dành thời gian hàng đêm để ghi chép những suy nghĩ nảy ra trong đầu mà không cố gắng lọc bớt chúng. Tôi cho phép cảm xúc tự do đến và ra đi miễn là chúng cần thiết. Tôi cho phép bản thân mình thể hiện những suy nghĩ không rõ ràng, không biết mình muốn gì cũng như điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi đặt câu hỏi mà không cần câu trả lời. Tôi xem xét nhu cầu của mình và cố gắng đáp ứng chúng.
Nhờ những trải nghiệm đó, tôi học được rằng đối mặt với hiện thực và chấp nhận nó không đồng nghĩa với việc không hành động. Đó là việc tỉnh táo và nhận thức những bài học mà cuộc sống mang lại để ta có thể tiến xa hơn với cái nhìn sâu sắc và sẵn sàng cho những hành động tiếp theo.
Bài học 2: Tập trung vào những điều bạn có thể kiểm soát, sau đó hành động và điều chỉnh khi tiến xa hơn trên con đường của mình.
Theo thời gian — bằng cách bình tĩnh và nhận thức trước sự bối rối và nỗi sợ hãi mà tôi đang đối mặt — tôi nhận ra rằng cần rời khỏi những tình huống không mong muốn. Tôi cần điều chỉnh để thay đổi hướng đi, ngay cả khi không biết chính xác điều đó sẽ đưa tôi đến đâu. Tôi không cần biết tương lai để nhận ra rằng có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Trong khoảng khoảng tám tháng, mối quan hệ của tôi đã kết thúc tự nhiên, tôi nộp đơn xin từ chức, tìm một công việc mới ở Alaska, mua một chiếc xe tải, loại bỏ những thứ thừa không cần và dọn ra khỏi căn hộ của mình để bắt đầu hành trình mới từ Wyoming đến Alaska. Tôi thay đổi hướng đi của mình.
Thay vì dồn sức vào những điều không thể kiểm soát — như hậu quả tiềm ẩn của việc thay đổi nhiều khía cạnh trong cuộc sống — tôi đã tận dụng các lựa chọn và quyền tự quyết của mình để đạt được các kết quả khác nhau.