Tôi Ngồi Đó, Bồn Chồn Trên Chiếc Ghế Không Mấy Thoải Mái Bên Cạnh Bàn Rộng Thênh Thang Của Ông Sếp, Mồ Hôi Tôi Ướt Đẫm Trên Vùng Trán. Tay Tôi Cứ Nhặt Từng Miếng Rách Ngay Giữa Chỗ Ngồi, Cố Làm Ra Vẻ Trông Thật Ngầu, Điềm Tĩnh Và Tự Chủ Được Bản Thân. Dù Đã Suy Tính Trước Đó Hai Tuần, Tôi Phải Thừa Nhận Rằng Phải Khó Lắm Mới Giữ Được Sự Tự Tin Và Bình Tĩnh Khi Nghỉ Việc.
Đó Chính Xác Là Những Gì Tôi Đang Làm. Tôi Ngồi Đó, Trước Người Đàn Ông Suốt Mấy Năm Qua Đã Là Sếp Của Mình – Từ Cái Lúc Mà Tôi Bắt Đầu Là Cô Sinh Viên Thực Tập Cho Tới Khi Trở Thành Một Người Làm Việc Toàn Thời Gian – Ngồi Đấy Mà Giải Thích Cho Lý Do Vì Sao Tôi Phải “Về Vườn”.
“Vậy Đấy, Tôi Mong Là Ông Có Thể Cân Nhắc Quyết Định Của Tôi Suốt Hai Tuần Qua”, Tôi Nói Trong Khi Cố Tìm Ra Cách Tốt Nhất Để Tránh Phải Nhìn Vào Mắt Ông Ấy. Tôi Nói Thêm Rằng “Đây Thưa Ông, Tôi Cũng Đã Viết Hết Ra Trong Trường Hợp Ông Cần” Vừa Đưa Chiếc Phong Bì Cho Sếp Tôi Vừa Lần Đường Hướng Ra Cửa.
“Chà, Cô Làm Tôi Ngạc Nhiên Đấy”, Ông Nói Với Một Nụ Cười Gượng Gạo Trên Khuôn Mặt. “Rồi Cô Sẽ Đi Đâu? Có Lời Mời Gọi Ở Nơi Nào Đó Tốt Hơn Chăng?”
Tôi Lo Lắng Nuốt Nước Bọt, Hít Một Hơi Thật Sâu Và Cố Kìm Nén Cái Cảm Giác Lo Sợ Trong Lời Nói. “Không, Không Phải Vậy Đâu”, Tôi Đáp Lại, Cố Kìm Nén Cái Cảm Giác Nghẹn Ngào Đi Từ Dạ Dày Lên Cổ Họng.
“Vậy Thì Tại Sao Bạn Lại Rời Đi?” Ông Ấy Gằn Giọng, “Thế Bạn Định Đi Đâu?”
Tôi Nhanh Chóng Đáp Lại Rằng: “Tôi Muốn Làm Viết Lách Tự Do, Tôi Dự Định Sẽ Làm Công Việc Này Toàn Thời Gian”.
Nét Mặt Ông Ấy Đã Nói Lên Tất Cả. Cũng Như Bao Người Khác, Ông Cảm Thấy Bối Rối Khi Có Người Lại Từ Bỏ Công Việc Thoải Mái, An Yên Như Vậy Để Đi Dành Trọn Thời Gian (Và Cả Sức Khỏe) Dấn Thân Vào Công Việc Hành Nghề Tự Do Đầy Bấp Bênh.
Tôi Muốn Nói Với Ông Ấy Rằng Tôi Phải Làm Được Một Cái Gì Đó. Tôi Đã Suy Nghĩ Về Việc Này Trong Một Thời Gian Dài Rồi Và Tôi Không Thể Chờ Đợi Lâu Hơn Được Nữa, Tôi Chỉ Nghĩ Được Như Vậy Thôi. Tôi Cảm Thấy Mình Cần Phải Hành Động.
Nhưng Tôi Thực Sự Chẳng Hó Hé Lấy Được Một Lời Nào. Thay Vào Đó, Tôi Lại Chọn Cách Giữ Im Lặng. Tại Sao Vậy? Vâng, Thật Tình Thì Tôi Chẳng Có Lấy Một Cái Kế Hoạch Nào Để Giải Bày Với Sếp Cũ Cả. Tôi Đã Hy Vọng Sẽ Có Một Khách Hàng Lớn Giúp Cho Tôi Có Được Sự Khởi Đầu Thuận Lợi (Và Thật Tình Thì Vị Khách Đó Sau Vài Tháng Cũng Đã Bỏ Tôi Mà Đi, Nhưng Đó Là Câu Chuyện Mà Tôi Sẽ Kể Vào Lúc Khác). Từ Đó Trở Đi, Tôi Chẳng Còn Thêm Một Khách Hàng Tiềm Năng Nào Nữa. Tôi Sống Trong Một Thị Trấn Nhỏ Chẳng Có Mấy Công Việc Mà Tôi Muốn Làm. Thực Sự Là Tôi Không Có Một Ý Tưởng Nào Khác, Những Gì Tôi Có Thể Hướng Tới Chỉ Là Một Công Việc Làm Như Một Người Hành Nghề Tự Do Mà Thôi. Ôi, Và Tôi Cũng Hoàn Toàn Không Biết Được Làm Cách Nào Để Tôi Có Thể Thanh Toán Cái Đống Phiền Phức Được Gọi Là Hóa Đơn Kia.
Là Một Người Thích Sự Yên Ổn Và Dễ Đoán, Tới Tận Bây Giờ Trong Đầu Tôi Vẫn Chẳng Có Ý Tưởng Nào Cả. Nhưng Cho Dù Không Thể Dự Đoán Được Tương Lai Của Mình, Tôi Vẫn Quyết Định Thôi Việc.
Nhìn Lại, Tôi Thấy Việc Nhảy Khỏi Công Việc Toàn Thời Gian Đang Làm Mà Không Có Kế Hoạch Dự Phòng Nào Cả Là Một Việc Chẳng Hề Khôn Ngoan Cho Lắm. Và Tất Nhiên Là Tôi Không Khuyến Khích Mọi Người Tiến Vào Văn Phòng Của Sếp Vào Ngày Mai Và Làm Cái Việc Tương Tự Như Tôi, Trừ Khi Bạn Có Thể Sẵn Sàng Để Những Giọt Nước Mắt Không Biết Xấu Hổ Của Mình Rơi Vào Một Hộp Bánh Quy Hình Thú Phủ Đường Ngon Lành (Và Hơi Gây Nghiện) (Có Thể Ý Tác Giả Là: Sẵn Sàng Bỏ Đi Cơ Hội Tốt Nhất Mà Mình Có Được).
Tuy Nhiên, Cú Nhảy Việc Kinh Hoàng Đã Khiến Cho Tôi Ngộ Ra Được Những Kinh Nghiệm Làm Việc Quý Báu Nhất Mà Tôi Có Cho Tới Giờ. Cứ Cho Đó Là Ngốc Nghếch, Bốc Đồng Hay Dũng Cảm Cũng Được, Nhưng Ít Nhất Điều Đó Cũng Để Lại Cho Tôi Bài Học. Dưới Đây Là Một Số (Trong Rất Nhiều Thứ) Mà Tôi Đã Học Được.
1.
Bạn Không Cần Phải Có Sự Chấp Thuận Của Người Khác
Khi Tôi Nói Với Mọi Người Về Kế Hoạch Bỏ Việc Để Đến Với Cuộc Sống Hành Nghề Tự Do, Tôi Mong Muốn Trong Tuyệt Vọng Rằng Mình Sẽ Được Trấn An Bằng Những Câu Kiểu Như “Ôi Chà, Bạn Thật Là Dũng Cảm Đấy!”, “Làm Tốt Lắm Bạn Hiền!” Hoặc Thậm Chí Là Thân Thiện Và Như Một Người Cha “Tiến Lên Và Nắm Lấy Cơ Hội Đi Nào!”.
Thật Không May Vì Đó Không Phải Là Những Câu Tôi Nghe Được. Thay Vào Đó Tôi Chỉ Nghe Được Những Lời Bàn Tán Kiểu Như “Đợi Đã, Cô Đang Làm Cái Quái Gì Vậy?”
Cuối cùng, Những Câu Nói Đó Cũng Chẳng Quan Trọng Gì Cả. Tôi Là Người Duy Nhất Cần Có Được Thứ Cảm Nhận Tốt Đối Với Quyết Định Của Mình Mà Thôi. Và Thế Đấy, Ít Nhất Là Giữa Cái Đống Bánh Quy Hình Thú Mà Tôi Khóc Vào Ở Trên. Đúng Vậy, Theo Tự Nhiên Chúng Ta Lúc Nào Cũng Cứ Tìm Kiếm Sự Chấp Thuận Và Trấn An Từ Người Khác. Nhưng Hãy Tin Tôi Đi, Bạn Chẳng Cần Gì Cả, Ít Nhất Là Không Cần Nhiều Như Bạn Tưởng.
2.
Trong Cái Sợ Cũng Có Cái Vui
Luôn Có Một Lý Do Mà Người Ta Bỏ Tiền Ra Để Xem Một Bộ Phim Kinh Dị Về Một Cặp Vợ Chồng Già Bị Ma Ám Hay Về Một Chuyến Đi Vào Một Căn Nhà Ma Nơi Có Gã Nào Đó Nhảy Bổ Ra Với Cái Cưa Máy. Có Những Phân Đoạn Kinh Dị Hãi Hùng Tới Mức Làm Bạn Muốn Bỏ Chạy Và Gào Khóc, Nhưng Cũng Có Những Phần Khác Khiến Cho Bạn Cảm Thấy Ly Kỳ.
Trong Những Ngày Đầu Tiên (Mà Có Lẽ Là Những Tháng Đầu Tiên), Sau Khi Thoát Khỏi Công Việc Cũ, Tôi Ngồi Trước Máy Tính Và Cảm Thấy Bản Thân Hoàn Toàn Bị Quá Tải. Ngày Nào Cũng Là Một Trận Chiến Cố Gắng Sắp Xếp Cho Được Công Việc Hoặc Ít Nhất Là Tìm Cho Mình Một Bước Đi Đúng Đắn. Nhưng Những Lúc Như Thế Lại Làm Cho Tối Thấy Hào Hứng. Tôi Chẳng Có Ý Tưởng Nào Cho Tương Lai Cả Và Thật Sự Mà Nói Thì Tôi Cảm Thấy Lạc Quan Và Có Động Lực Theo Một Cách Đáng Ngạc Nhiên. Đó Là Khoảng Thời Gian Đau Khổ, Bồn Chồn, Lo Lắng Nhưng Đó Cũng Là Khoảng Thời Gian Thú Vị Nhất Trong Cuộc Đời Của Tôi.
3.
Không thử làm sao biết
Tôi không ưa cái giọng điệu nghe như phát biểu tốt nghiệp sến sẩm và trống rỗng. Nhưng câu nói đó thì đọc lên vẫn như vậy. Bạn chẳng biết mình phù hợp với điều gì cho đến khi thử làm.
Thực ra tôi cũng không hẳn là không thích công việc toàn thời gian của mình. Nhưng công việc đó cũng không thể làm cho trái tim tôi nồng nhiệt hơn được. Phần lớn công việc của tôi là hành chính và dù có trộn thư một cách thành thạo như thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy mình không được thách thức và thỏa mãn trong công việc.
Tuy nhiên, khi tự mô tả về thói quen của mình, tôi cảm thấy mình sẽ phải sống với sự tầm thường đó suốt đời. Phần lớn thời gian, tôi cảm thấy mình sinh ra để làm công việc đó. Công việc đó đơn điệu và dễ dự đoán. Nhưng đó làm tôi hài lòng.
Thời gian trôi nhanh chóng, và tôi phải công nhận có những điều tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được. Tôi đã thực hiện những điều trước đây chỉ là mơ mộng. Tôi đã làm việc với những người nổi tiếng. Nếu tôi sống cuộc sống bình yên như trước thì làm sao có thể làm được điều gì chứ.
Cuối cùng,
Công việc không phản ánh con người bạn
Hầu hết chúng ta thường xuyên sử dụng công việc để định hình bản thân. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng công việc chỉ là một phần nhỏ và không thể đại diện hoàn toàn cho bạn. Vị trí công việc chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời.
Khi tôi từ bỏ công việc, tôi cảm thấy cần phải giải thích hành động của mình cho mọi người. Điều này giúp tôi hiểu rõ hơn về bản thân và lý do đằng sau quyết định của mình.
Tôi nhận ra rằng áp lực từ việc tự áp đặt bản thân làm công việc để định hình phẩm chất của mình. Thực tế, mọi người không quan tâm bạn là ai và bạn làm gì. Họ chỉ quan tâm đến điều bạn mang lại.
Không còn nghi ngờ gì, việc từ bỏ công việc toàn thời gian là một quyết định đáng sợ. Nhưng dù có khó khăn đến đâu, tôi vẫn hạnh phúc vì đã thực hiện quyết định đó. Tôi đã học được rất nhiều từ hành trình của mình.
Nếu bạn đang định thực hiện sự thay đổi lớn trong cuộc sống, hy vọng những bài học này sẽ giúp bạn tìm được ánh sáng ở cuối con đường.