Một ngày thứ 3 dễ chịu, vào buổi tối yên bình, hành lang của bệnh viện bất ngờ trở nên im lặng đáng ngạc nhiên. Tôi mới vừa đọc xong một tạp chí cũ trong Sport Illustrated. Lập tức, tôi tự nhủ rằng “Cần phải tìm đọc cái gì đó thú vị hơn” “Tại sao không mang theo một cuốn sách nhỉ?”
Tôi yên lặng ngồi đó, nhắm mắt lại, nghe tiếng ồn ào từ xa kia, giống như là tiếng van xin phát ra từ căn phòng bên cạnh “Tại sao mọi người vẫn để cháu trai tôi đợi mãi thế? Cháu ấy đang ở đây mà! Xin mọi người, hãy gọi cháu ấy đến đây.” Đúng như vậy, những lời van xin đó lại được thổi vào tai “Xin mọi người... hãy gọi cháu tôi đến đây.”
Không lâu sau, một y tá điều dưỡng nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng, và hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy tôi đang đứng đợi ở hành lang. Anh ta bất ngờ nói “Ôi, anh đã đến đây rồi à”. “Xin lỗi, tôi là một y tá phục hồi sức và tôi mới được giao nhiệm vụ chăm sóc bà từ hôm qua. Đêm qua, bà ấy cứ nói mãi rằng anh sẽ đến thăm bà, nhưng khi tôi liên lạc với các số điện thoại mà bà ấy đưa ra thì không một ai nhấc máy. Bà ấy bắt tôi đi tìm anh khắp nơi trong bệnh viện này nhưng vẫn không thấy. Bà ấy còn nói rằng tối nay anh sẽ đến thăm bà. Tôi nghĩ rằng tình trạng mất trí nhớ của bà đang tiến triển xấu đi.”
“Ừm, tôi…”
Anh ta ngắt lời tôi. “Nhưng tôi thấy an tâm vì anh đã đến đây rồi. Tôi nghĩ bà ấy cố gắng nói lời tạm biệt với anh đấy. Đã là một kỳ tích khi bà ấy có thể nói được như vậy vì sức khỏe của bà rất yếu. Bác sĩ nói rằng bà có thể sẽ không sống qua được hôm nay
“Chúa ơi, quả là…”
Anh ta một lần nữa ngắt lời tôi. “Anh à, tôi thực sự xin lỗi. Tôi không biết anh đang đợi ở ngoài đây”. Thời gian đang dần trôi đi. Tình hình của bà đang rất nguy kịch. Mời anh đến theo tôi”
Tôi đứng dậy và đi theo nam y tá. Khi bước tới cửa, anh ta cất tiếng: “Cháu của bà đã đến đây ạ”. Bất ngờ, đôi mắt của bà sáng lên “Cháu tôi!”. Bà nhìn về phía tôi và mỉm cười bằng toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể yếu ớt đó: “Bà biết cháu sẽ đến thăm bà mà”
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, đưa bàn tay lên đôi bàn tay mong manh ấy, nhẹ nhàng nắm lấy từng ngón tay, tôi cố gắng truyền đạt một chút tình cảm của mình. Bà cũng nắm lấy tay tôi và nói “Cảm ơn cháu”. Bà dường như vẫn còn điều muốn nói nhưng bà đã quá yếu. Thay vào đó, đôi mắt bà hướng về phía tôi, hai bàn tay nắm chặt không buông, bà cười trong phút cuối cùng. Cuối cùng, bà nhắm mắt và rời đi một cách bình yên
Tôi như đứng yên trong gần một tiếng đồng hồ. Tôi ngồi đó, hoàn toàn im lặng không nói một lời vì bàn tay của bà vẫn cố gắng nắm lấy tay tôi. Và rồi, đôi bàn tay ấy càng ngày càng yếu đi cùng với hơi thở. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng bà đã chìm vào giấc ngủ sâu nhưng cuối cùng, bà đã thả hơi cuối cùng
Tôi lặng lẽ buông bàn tay lạnh lẽo đó xuống và nhấn nút cấp cứu khẩn cấp để gọi y tá đến. Y tá vội vàng chạy vào phòng, đặt một tấm vải trắng lên người bà, ghi chú vài thông tin vào máy tính bảng của mình và sau đó chia sẻ sự tiếc nuối cùng tôi:
“Tôi thật lòng tiếc nuối cho sự mất mát này của anh. Anh đã suy nghĩ về tương lai của bà ấy chưa?'
“Tôi thậm chí còn không biết tên của bà ấy”
“Ý anh là sao vậy? Bà ấy là bà của anh mà'
Tôi giải thích cho nam y tá rằng: “Bà ấy không phải là người thân của tôi. Tôi chưa từng gặp bà cho đến khi bước vào căn phòng này. Lý do tôi đến bệnh viện là để thăm người bạn đang cần khâu vài mũi trên cằm kia'
Nam y tá lúng túng: “Tôi không hiểu. Nếu anh không biết thì tại sao không nói với bà? Và tại sao anh lại ngồi bên giường bà vậy?'
Tôi cười đáp: “Tôi có thể nhận ra ngay lập tức bà không phải là người thân của mình. Nhưng khi anh kể câu chuyện về bà hoặc nói về cuộc sống còn lại của bà, tôi hiểu rằng nếu đứa cháu của bà có mặt ở đây, có lẽ sẽ không kịp. Tôi đã chạy theo với tất cả sự tò mò. Khi bà cười nhìn tôi, tôi nhận ra rằng đôi mắt bà đã mờ và bà nghĩ tôi là cháu của bà. Tôi quyết định đóng vai và dành một phút cho cuộc đời của mình với bà vì tôi biết bà mong muốn thấy đứa cháu của mình đến'
Ta khám phá ra giá trị thực sự của từng giờ sống.
Cuộc đời ta được đo lường bằng những giá trị mà ta tạo ra cho người khác. Những giá trị này bắt nguồn từ kiến thức và công việc ta dành thời gian để học và thực hiện. Vì thời gian được định lượng theo giờ, nên giá trị cuộc sống cũng tương đương với từng giờ mà ta dành ra.
Ta có vô số cơ hội để trao đi những giá trị ấy. Có khi những cơ hội ấy nằm trong kế hoạch của ta. Hoặc vào một ngày nào đó, những cơ hội đó lại đến một cách đầy bất ngờ mà không báo trước. Việc ta có chấp nhận và tận dụng những cơ hội này hay không phụ thuộc hoàn toàn vào ta.
Bạn đã dành một giờ đồng hồ của cuộc đời mình vào việc gì?Đừng vội vàng trả lời câu hỏi đó. Có thể bạn sẽ có nhiều câu trả lời...
Hãy suy nghĩ một chút về sự quý giá của món quà đó để nhận ra những giá trị ẩn chứa trong mỗi hành động bạn thể hiện, những lời tâm sự chân thành, những cử chỉ hợp tác ý nghĩa và cả những công việc bạn đã làm để mang lại sự an ủi.
Nếu bạn cần động lực cho tương lai, đây là một số phương pháp mà cô Angel và tôi sáng tạo ra, được chia sẻ với học sinh mới.
1. Xây dựng mối quan hệ tích cực
Đừng tự cô lập. Mỗi người đều có câu chuyện riêng. Hãy lắng nghe và mở lòng khi tiếp xúc với người khác.
2. Luôn lắng nghe
Nhìn vào những người ảnh hưởng tích cực, họ không giải quyết mọi vấn đề, nhưng luôn ở bên bạn khi cần.
3. Tĩnh lặng giữa cuộc giận dữ
Khi vui vẻ, hãy rộng lượng và không phán xét người khác. Hãy làm việc với tình yêu và chính trực.
4. Trân trọng mọi điều
Yêu công việc, trân trọng cuộc sống và người thân. Hãy đặt giá trị vào mọi thứ xung quanh.
5. Hãy tốt bụng hơn cần thiết
Làm điều tốt cho người khác và trở thành nguồn cảm hứng tích cực. Hãy sống với lòng nhân ái và hướng về điều tốt lành.Hành động ngay bây giờ
Tập trung vào hiện tại và hành động theo giá trị của bạn. Tạo dấu ấn riêng cho cuộc sống.
Dễ nói hơn làm. Suy nghĩ có thể gặp nhiều trở ngại, nhưng hãy vượt qua để sống ý nghĩa hơn.
Sự thật sẽ lộ diện. Cuộc sống quá thoải mái sẽ không mang lại sự thay đổi. Hãy sống, yêu và học từ cuộc sống.
Bắt đầu ngay từ bây giờ.
Hãy làm mỗi giờ trở nên ý nghĩa.
Lan tỏa yêu thương và lòng nhân ái trong từng khoảnh khắc.
Nghe theo lý trí và con tim của bạn, bất kể nơi bạn ở.
Hãy bắt đầu với những chân lý mà chúng ta tin.Làm thế nào để tìm ra điều tích cực trong những tình huống khó khăn?
Đối mặt với những người thô lỗ, hãy giữ tinh thần lịch sự và không để họ làm ảnh hưởng tiêu cực đến bạn.
Gặp phải những người như thế, ta có thể cầu nguyện cho họ tìm được bình an.
Hãy tưởng tượng ôm họ, cầu cho họ được bình an mà không phải lo lắng về điều gì khác.
Đối mặt với sự xúc phạm, hãy đồng cảm với người khác vì họ có thể đang trải qua nỗi đau bên trong.
Ôm lấy những con tim vỡ vụn, vì ai cũng có thể cần một chút tình thương.
Phản ứng nhẹ nhàng và nở một nụ cười. Hãy giữ suy nghĩ tích cực và không để những thói hư tật xấu biến bạn trở thành người khác.