“Tôi luôn tự hỏi tại sao người ta có thể ra đi dễ dàng như vậy. Điều tôi thực sự muốn biết là tại sao tôi luôn ao ước họ ở lại.” Quốc Vương Samantha
Bạn có dám thể hiện những mong muốn thật sự của mình không?
Bạn có thường bỏ qua những điều bạn thực sự cần để làm hài lòng người khác không?
Bạn có cảm thấy không thoải mái khi ở một mình không?
Bạn có từng trải qua cảm giác hoang mang và căng thẳng khi người quan trọng trong cuộc sống rời bỏ bạn hoặc có dấu hiệu rời bỏ bạn không?
Nếu vậy, xin đừng tự trách mình như thế. Có lẽ phần lớn là do vết thương từ lúc nhỏ đã gây ra - một dạng tổn thương xảy ra khi bạn còn bé.
Dù có những mối quan hệ đau đớn hay thách thức, cảm xúc khó khăn có lẽ lại bắt nguồn từ thứ gì đó sâu sắc hơn; như thế một phần của bạn bị 'đóng băng' từ lúc bị tổn thương lần đầu và vẫn còn cảm giác hay hành động giống nhau.
Khi chúng ta gặp phải những vết thương từ việc bị bỏ rơi, chúng ta thường phải đối mặt với những thách thức nhất quán trong cuộc sống, đặc biệt là trong mối quan hệ đặc biệt. Chúng ta có lẽ sợ hãi với việc xung đột, từ chối, hoặc cảm giác không mong muốn; vì như vậy, chúng ta có thể làm người khác hài lòng và tự cô lập như một chiến lược sinh tồn.
Trong tình cảnh kích thích vết thương bị bỏ rơi, chúng ta không thể suy nghĩ rõ ràng được; những cảm xúc sợ hãi và đau đớn cuốn sạch hệ thống và lọc sạch nhận thức của chúng ta, và những câu chuyện cũ bắt đầu xuất hiện và thao túng cách chúng ta hành động. Chúng ta có thể cảm thấy hoảng sợ, hay đá, khóc, gào thét hoặc kìm nén cảm xúc của chúng ta như lúc còn bé cần phải làm.
Khi những tổn thương từ việc bị bỏ rơi được kích thích, chúng ta tự nhiên lui về với vết thương/tổn thương ban đầu và cách phản ứng, suy nghĩ và cảm xúc. Chúng ta cũng mặc định với những ý nghĩa mà ta tạo ra vào thời điểm đó, khi chúng ta hình thành niềm tin rằng chúng ta sẽ không hề an toàn nếu tình yêu bị mất đi.
Những tổn thương từ thời thơ ấu có thể bắt nguồn từ sự bỏ rơi về thể chất hoặc tinh thần, bị từ chối hoặc bị xử lý yên lặng, có cha mẹ vô cảm, hoặc bị la mắng hoặc phạt không công bằng.
Khi mang theo những vết thương bị bỏ rơi, chúng ta có thể cảm thấy cần được nhận tình thương và sự chấp nhận; chúng ta có thể không cảm thấy đủ tốt; và chúng ta có thể dựng nên những bức tường và không có khả năng tiếp nhận tình yêu vì chúng ta không tin tưởng vào nó nữa, điều đó khiến chúng ta không thể trở nên thân mật.
Chúng ta có thể cố gắng làm tê liệt tổn thương và nỗi đau của chúng ta bằng thuốc, rượu, ăn uống, hoặc làm việc. Chúng ta cũng có thể che đậy đi những khía cạnh nhất định của bản thân đã không thể chấp nhận được khi còn bé, điều này lại tạo nên những mâu thuẫn bên trong chúng ta.
Vậy thì những vết thương bị bỏ rơi này của chúng ta bắt đầu từ đâu? Hãy để tôi vẽ ra một bức tranh từ trải nghiệm cá nhân của tôi.
Khi tôi học lớp 3, một người phụ nữ đã vào lớp của chúng tôi để kiểm tra liệu tóc chúng tôi có chấy hay không. Khi cô bước vào, tim tôi đập mạnh và cảm thấy hoảng sợ vì tôi sợ rằng mình sẽ bị gửi trả về nhà nếu bị phát hiện có chấy, khi đó tôi sẽ bị la mắng và trừng phạt.
Nỗi sợ này từ đâu mà có? Cha của tôi sẽ nổi điên nếu tôi khóc, nổi giận, bị đau và cần phải đến gặp bác sĩ, nếu tôi có lỡ làm vỡ thứ gì đó trong nhà. Tôi cố ý như vậy? Không, nhưng tôi bị phạt, la mắng, và nhốt vào phòng rất nhiều lần, chính những điều đó khiến tôi cảm thấy bị bỏ rơi, tổn thương, và không được yêu thương.
Khi tôi mười tuổi, cha mẹ đã gửi tôi đến trại hè. Tôi đã và la hét, nói với họ rằng không muốn đi. Tôi hoảng sợ với việc phải rời xa họ.
Khi đến đó, tôi khóc cả đêm và cãi nhau với những đứa con gái khác. Ngày thứ ba ở đó, tôi thức dậy sớm và bỏ trốn. Nhân viên tư vấn của tôi tìm và cố gắng tóm lấy tôi, nhưng tôi đấm, đá cô ấy và cố gắng thoát khỏi cô.
Tôi bị đưa đến văn phòng giám đốc, và ông ấy đã nổi giận với tôi. Ông túm lấy tôi, đưa tôi ra khỏi văn phòng của ông ấy và bắt tôi đứng trước cột cờ trong sáu tiếng cho đến khi cha mẹ đến đón tôi. Khi họ đến, họ cho tôi lên xe, la mắng tôi, phạt tôi trong suốt ngày còn lại trong tuần.
Khi tôi 15, tôi được chuẩn đoán mắc chứng biếng ăn, trầm cảm, và lo lắng và được đưa đến trung tâm điều trị đầu tiên.
Khi cha mẹ chở tôi đến, tôi rơi vào hoảng sợ. Tôi cực kỳ sợ hãi, và khóc trong nhiều ngày. Sau đó, cơn ác mộng tồi tệ nhất đã trở thành hiện thực – bác sĩ nói rằng sẽ tách tôi khỏi cha mẹ. Tôi không được phép nói chuyện hay gặp họ trong một tháng. Tôi chỉ có thể nghĩ đến việc thoát khỏi nơi đó và trở về nhà với cha mẹ tôi.
Tôi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra vào lúc đó. Tôi chỉ muốn cha mẹ yêu thương tôi, muốn được ở cùng tôi, đối xử như thể tôi được quan tâm, nhưng thay vào đó tôi lại bị gửi đi và giam nhốt.
Tôi bắt đầu tin rằng có gì đó không đúng với tôi, rằng tôi là một con người vô giá trị, và tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Những trải nghiệm này và cả những lần khác tạo ra một hình ảnh tiêu cực về bản thân và nỗi sợ bị bỏ rơi.
Tôi đã trải qua hơn 23 năm trong việc đến bệnh viện và các trung tâm điều trị. Tôi luôn tự làm tổn thương bản thân và sống trong tâm trạng lo lắng, suy thoái. Tôi luôn quan sát xem người khác nghĩ gì về mình. Tôi thường lặp đi lặp lại những suy nghĩ trong đầu và chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của người khác, điều này khiến tôi rất sợ hãi.
Đó là một trạng thái rất căng thẳng. Tôi cảm thấy trầm cảm, cô đơn, lúng túng và muốn tự tử.
Chúng ta trải qua nhiều cảm xúc khi bị tổn thương và tôi nhận ra rằng sự kích thích lớn nhất đến từ việc chia tay.
Khi ta yêu ai đó, ta đầu tư một phần của mình vào họ. Khi họ ra đi, ta cảm thấy như mất đi một phần của bản thân. Nỗi đau thực sự là sự mất mát của một phần của chính bản thân ta. Chúng ta thường nghĩ rằng họ là nguồn gốc của tình yêu và khi họ ra đi, ta cảm thấy như bản thân cũng đã mất đi.
Vậy nên vết thương từ sự bỏ rơi thực sự bắt nguồn từ mất mát kết nối tình cảm bên trong, điều này thường xảy ra khi ta tự bỏ bản thân trong việc tìm kiếm tình yêu và sự chú ý từ cha mẹ khi còn nhỏ, hoặc khi cha mẹ bỏ rơi ta.
Khi đối mặt với việc chia tay với người mà ta yêu thương, đó thực sự là một cú sốc. Tôi rơi vào trạng thái hoảng sợ. Tôi đã rất gắn bó với cô ấy và đã cố gắng mọi cách để giữ cô ấy lại. Khi cô ấy ra đi, tôi cảm thấy tan nát. Tôi đã khóc suốt hàng tuần, đôi khi thậm chí không thể rời khỏi giường.
Thay vì cố gắng thay đổi cảm xúc, tôi cho phép mình trải nghiệm chúng. Tôi nhận ra rằng những cảm xúc mạnh mẽ đó không chỉ đến từ tình huống hiện tại mà còn từ những vết thương sâu trong quá khứ của tôi từ khi còn nhỏ. Mặc dù đã trải qua nhiều năm điều trị, vẫn còn nhiều khía cạnh của bản thân chưa được khám phá, chăm sóc và yêu thương.
“Khoảnh khắc kích thích” của việc chia tay đó không dễ dàng, nhưng lại là cần thiết để tôi có thể hồi phục sâu hơn và trải nghiệm mối kết nối và yêu thương với bản thân mình.
Khi chúng ta bị cuốn vào phản ứng chấn thương, logic thường không còn tồn tại, tôi đã trải qua điều đó. Chúng ta bị tràn ngập bởi những cảm xúc mạnh mẽ. Mặc dù hít thở sâu có thể giúp chúng ta cảm thấy tốt hơn và làm dịu hệ thống thần kinh, nhưng chúng ta cần phải nhìn nhận nguồn gốc của suy nghĩ, cảm xúc và niềm tin để trải nghiệm sự thoải mái bên trong và một cách nhìn và tồn tại mới.
Chữa lành vết thương bị bỏ rơi của chúng ta bắt đầu từ việc nhận ra quá khứ vẫn hiện hữu trong suy nghĩ, cảm xúc và hành động của chúng ta. Những trải nghiệm và ký ức khiến chúng ta muốn bảo vệ, tự vệ hoặc trốn chạy. Chúng giúp đứa trẻ trong chúng ta cảm thấy được chấp nhận, được nhìn thấy, được nghe thấy, được an toàn và được yêu thương.
Quá trình chữa lành vết thương bị bỏ rơi không đơn giản; nó đòi hỏi sự tự nhận thức và nhiều lòng trắc ẩn và yêu thương. Đây là một hành trình tìm kiếm và nắm bắt sự chân thật trong chúng ta, trải nghiệm sự thoải mái và trở về nhà.
Chữa lành không có nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ bị kích thích. Trên thực tế, những thứ kích thích giúp chúng ta nhận ra bên trong chúng ta đang khao khát được yêu thương và chú ý. Khi bị kích thích, chúng ta không nên tập trung vào tình huống hoặc người khác mà thay vào đó nên chú ý vào những gì đang xảy ra bên trong chúng ta. Điều này giúp chúng ta hiểu rằng niềm tin tạo nên cảm xúc của chúng ta.
Các niềm tin như 'Tôi không quan trọng', 'Tôi không được yêu thương', 'Tôi sợ hãi', 'Tôi không cảm thấy quan trọng' thường ẩn sau khi chúng ta tỏ ra tức giận với người khác hoặc tình huống nào đó. Bằng cách nhận ra và làm việc với cảm xúc thật của mình, chúng ta có thể giúp chúng cảm thấy được yêu thương và an toàn.
Những người có những vết thương bị bỏ rơi thường trở thành người cố gắng làm hài lòng người khác, và có người cho rằng hành động này là sự thao túng. Liệu chúng ta có thể đồng cảm không? Việc làm hài lòng người khác thường là một phản ứng tự bảo vệ; nó là cách chúng ta cảm nhận cần thiết để được yêu thương và an toàn từ nhỏ, và đôi khi không dễ dàng bỏ bê.
Hệ thống của chúng ta được hình thành theo thời gian và khi chúng ta cố gắng thay đổi như là việc tôn trọng nhu cầu của mình hoặc nói ra sự thật, phần sợ hãi bên trong chúng ta có thể trỗi dậy và làm chúng ta rút lui.
Quá trình chữa lành là sự kết hợp giữa lòng tử tế và sự tự nhận thức. Những phần bị tổn thương của chúng ta rất mỏng manh; chúng cần được chăm sóc, yêu thương và nuôi dưỡng.
Chữa lành cũng là việc cho phép chúng ta tự do theo đuổi niềm vui dựa trên những cảm xúc thật của mình, lắng nghe những gì phù hợp với bản thân, tôn trọng những khát khao và nhu cầu chân thành của mình, và tìm kiếm những điều mang lại hạnh phúc cho chúng ta.
Có nhiều cách khác nhau để chữa lành. Hãy tìm cách phù hợp nhất với bạn. Đối với tôi, việc nói chuyện và nhận thức đã giúp tôi giải phóng năng lượng lo âu và cảm giác bị bỏ rơi đã âm ẩn trong cơ thể của tôi.
Chỉ khi đối mặt với đứa trẻ bên trong và hòa hợp các khía cạnh mâu thuẫn bên trong, tôi mới có thể chữa lành vết thương sâu nhất của mình. Kết quả là, tôi trở nên tử tế, từ bi và yêu thương hơn và cảm thấy bình yên từ bên trong.
Chữa lành cần thời gian, và bạn xứng đáng nhận được. Nhớ rằng bạn xinh đẹp, có giá trị và đáng yêu, ngay cả với những vết thương và vết sẹo của mình.