Tôi muốn nói với anh rằng tôi yêu anh, nhưng sợ hãi quá nên tôi không dám. Tôi giữ tình cảm trong lòng và hy vọng một ngày nào đó sẽ thổ lộ. Suốt thời gian ở trường, tôi muốn thể hiện tình cảm nhưng luôn thấy anh có một ai đó bên cạnh. Sau khi tốt nghiệp, anh đi làm ở New York, tôi vui cho anh nhưng cũng buồn vì phải xa anh. Tôi không dám nói vì tôi nghĩ đó là quyết định đúng đắn cho anh. Vậy nên tôi giữ tình cảm ấy và nhìn anh rời đi. Tôi đã khóc khi anh ôm tôi lần cuối. Đêm đó, tôi khóc. Tôi đau đớn vì không thể thốt ra những điều trong lòng mình. À, tôi làm việc như một thư ký, sau đó làm nhân viên phân tích dữ liệu.
Một ngày, tôi nhận được một lá thư mời cưới. Đó là của anh, làm tôi vừa vui vừa buồn. Giờ tôi biết chúng ta sẽ mãi chỉ là bạn. Tôi đi dự đám cưới vào tháng sau. Đó là một ngày quan trọng. Đám cưới lớn ở nhà thờ và tiệc ở khách sạn. Tôi gặp cô dâu và anh. Lần nữa, tôi lại yêu anh sâu đậm. Nhưng tôi cố gắng giữ kín tình cảm để không làm hỏng niềm vui của anh. Đêm đó, tôi cố tỏ ra vui vẻ, nhưng lòng tôi đau đớn khi phải nhìn thấy anh hạnh phúc trong khi mình phải giả vờ vui vẻ. Tôi rời New York và nghĩ rằng mình đã làm đúng. Trước khi lên máy bay, anh đến nói lời tạm biệt và nói rằng rất vui khi gặp tôi. Tôi về nhà và cố quên đi mọi thứ ở New York. Cuộc sống phải tiếp tục.
Cuối cùng, chúng tôi trở về và nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ, những ngày tháng đã qua. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể nói cho anh biết tình cảm của mình. Ngày sau đó, anh quên hết mọi thứ và tình cảm đã qua. Tôi lại yêu anh một lần nữa. Khi anh phải đi New York, tôi đến tiễn và khóc. Tôi không muốn nhìn thấy anh đi. Anh hứa sẽ gặp tôi mỗi khi có thời gian rảnh. Tôi mong chờ ngày đó. Chúng tôi luôn vui khi ở bên nhau. Một ngày nọ, anh không xuất hiện như hẹn. Tôi nghĩ có lẽ anh bận. Ngày qua ngày và tôi quên điều đó. Rồi một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một luật sư ở New York. Luật sư nói rằng anh đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi đến sân bay. Tôi sốc và đau lòng. Tôi tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra với người tốt như anh? Tôi đến New York để đọc di chúc của anh.
Tất cả được trao cho gia đình và vợ cũ của anh. Cuối cùng, tôi gặp cô ấy sau thời gian dài kể từ khi gặp ở đám cưới. Cô ấy giải thích tình trạng của anh. Nhưng anh luôn buồn. Cô ấy cố gắng mọi cách nhưng không thể làm anh hạnh phúc, giống như đêm đám cưới của họ. Khi đọc di chúc, tôi nhận được một cuốn nhật ký của anh. Tôi khóc khi đọc nó...
Trên chuyến bay, tôi nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc mà chúng ta đã cùng nhau trải qua. Tôi bắt đầu đọc nhật ký và những điều cậu ấy viết. Cuốn nhật ký bắt đầu từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu. Tôi đọc tiếp cho đến khi tôi không thể kìm nén được nước mắt. Nhật ký kể về lúc cậu ấy thú nhận rằng đã yêu tôi. Đó là lúc tim tôi tan vỡ. Cậu ấy quá sợ hãi để thốt ra rằng đã có tình cảm với tôi. Đó là lý do tại sao cậu ấy im lặng và chỉ muốn lắng nghe tôi. Cậu ấy muốn nói với tôi rất nhiều lần nhưng không thể. Cậu kể về thời điểm đến New York và phải lòng người khác. Niềm vui lớn nhất của cậu ấy là được nhìn thấy tôi và nhảy múa cùng tôi trong đám cưới của mình. Cậu ấy nói rằng cậu ấy tưởng tượng đó là đám cưới của hai chúng ta. Cậu ấy luôn cảm thấy không hạnh phúc đến nỗi phải ly hôn với vợ. Khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu ấy là khi đọc những lá thư tôi viết. Cuối cùng, cuốn nhật ký kết thúc với dòng chữ: “Hôm nay tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy”. Đó là ngày cậu ấy ra đi. Ngày mà cuối cùng tôi cũng hiểu được điều cậu ấy cảm nhận trong tim.
Vì thế, nếu bạn yêu một ai đó, đừng chần chừ đợi đến ngày mai mới nói cho họ biết. Bởi bản chất, ngày mai có thể không bao giờ đến.