“Hãy giảm bớt lo âu và mỉm cười nhiều hơn. Đừng hối tiếc, chỉ tập trung vào học hỏi và phát triển bản thân.” - Người Không Rõ
Cuối cùng, ngày đó đã đến khi trái tim của tôi đủ mạnh mẽ để phát biểu.
Tôi đã dành nhiều năm để cố gắng trở nên bình tĩnh, sáng suốt. Tôi đã cố gắng lý giải hành động của em gái tôi chỉ để duy trì sự hoà thuận.
Trong nhiều năm, chiến lược là giữ mọi thứ ổn định và chấp nhận mọi điều, dù là đúng hay sai. Cuối cùng, ngày đó đã đến khi việc chấp nhận gánh nặng ấy trở nên quá nặng nề để tiếp tục chịu đựng.
Việc thuyết phục em gái tôi rằng tôi là người hợp lý không thành công. Rằng mọi thứ phải theo ý của cô ấy. Nhận ra rằng tôi đã mắc lỗi, trong khi thực tế là sự cứng đầu của cô ấy sẽ gây đau khổ cho chính bản thân cô ấy.
Tôi đã quyết định chấm dứt mối quan hệ từ đây về sau. Đó là quyết định của tôi.
“Chúng ta không hợp nhau. Tôi chúc bạn hạnh phúc và tìm được điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống” - Đó là những lời tôi muốn nói.
Tự do và tự tin khi tôi có lập trường của riêng mình. Tôi tự hào về những gì mình đã làm. Tôi không phải giả vờ nữa. Cuộc sống của tôi giờ đây có giá trị hơn bao giờ hết.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ từ. Sự nghi ngờ trở lại. Cuộc sống trở lại với những kịch bản quen thuộc. Tôi cảm thấy như đang sống trong quá khứ.
Chúng tôi là đại diện của cha mẹ. Họ đã dạy chúng tôi cách sống, và bây giờ là lúc để chúng tôi sống cuộc đời của riêng mình.
Tôi đã ngừng liên lạc với cha mẹ. Tôi hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể cứu vãn mọi thứ. Đôi khi, tôi phải tự giúp bản thân mình trước khi có thể giúp được người khác.
Tối đó, tôi đã thẳng thắn nói ra sự thật. Đó là lúc tôi nghe mẹ tôi lại nói dối để bảo vệ cha. Tôi đã nói 'không còn gì nữa' với cha tôi.
Đó là một kết thúc có lý do. Tôi cần sự giúp đỡ để vượt qua những cảm xúc tràn ngập. Một trong những điều an ủi là tôi vẫn có em gái. Không ai hiểu được chúng tôi hơn.
Tôi nhận ra mình đã sai. Cách tôi nhìn nhận mọi thứ đã thay đổi. Tôi không còn là người cứu rỗi, bảo vệ hay hòa đồng nữa.
Tôi cảm thấy tội lỗi với em gái. Làm thế nào tôi có thể tự bảo vệ mình? Làm thế nào tôi có thể kết thúc mọi điều? Tôi đã từng là kẻ tồi tệ!
Nỗi đau càng trở nên sâu sắc hơn. Sự tức giận, tổn thương, và cay đắng đã đè nén cuộc sống của tôi. Chúng thật sự áp đảo, làm tôi đau khổ.
Những năm tháng của sự phẫn nộ đã trỗi dậy như những tảng băng trôi từ đáy lòng biển. Cảm xúc, một lần nữa, trỗi dậy, tiếp tục làm sâu thêm những vết thương nơi tâm hồn của tôi.
Tôi đã khóc, tôi đã gào thét. Tôi suy ngẫm, tôi kêu lên. Tôi tức giận. Tôi viết nhật ký. Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra với cuộc đời này? Tôi luôn cố gắng giữ mình điều chỉnh trong bóng tối này.
Bóng tối và những suy tư tiêu cực làm phiền tôi. Việc lái xe giờ đây trở thành cơ hội để giải tỏa cơn giận của tôi. Tôi cảm thấy an toàn trong không gian của chiếc xe. Tôi có thể thốt ra mọi lời tục tĩu, và tìm lỗi sai của mình trong việc lái xe.
Tôi bị tràn ngập bởi cơn giận, và tôi đang tìm cách để xử lý nó.
Thực hành thiền hàng ngày của tôi không nhìn thấy kết quả. Tôi kết nối với vũ trụ, tôi cầu xin sự giúp đỡ.
Tôi kiên nhẫn với việc tập thể dục mỗi sáng trong nhiều tháng, nhưng một ngày, tôi nhận ra em gái không còn là suy nghĩ đầu tiên khi bước chân ra khỏi giường. Đó là một điều bất ngờ. Dần dần, những suy nghĩ khác cũng biến mất.
Năng lượng của tình yêu dịu dàng giúp tạo ra những suy nghĩ mới thay thế cho những suy nghĩ cũ. Tôi đã ổn. Mọi thứ đều tốt đẹp.
Đó là một quá trình kỳ diệu không thể giải thích, khi tôi thức dậy vào một ngày bình thường với tâm trạng tốt lành.
Tôi bắt đầu nhận thức được. Việc kết thúc cuộc tranh cãi đó là đúng đắn. Sự im lặng sẽ thay đổi suy nghĩ của em tôi. Những năm sống đó đã tạo ra một hiểu lầm rằng tôi là người có lỗi.
Bằng cách phát biểu, tôi đã đặt mình lên hàng đầu. Tôi không còn tự hạ thấp bản thân mình nữa. Tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn và giờ đây tôi nhận ra quyết định của mình là hoàn hảo nhất.
Nhận thức sẽ thay đổi suy nghĩ của tôi một cách nhanh chóng: “Đừng đổ lỗi cho tôi”. Đó là những từ khiến tôi tức giận. Tôi tức giận với chính mình vì đã tạo điều kiện cho em tôi bỏ qua vai trò của cô ấy trong câu chuyện của chúng ta.
Luôn luôn là giải pháp của tôi. Đổ lỗi để giữ gìn hòa bình.
Khi mọi thứ đã qua, mọi thứ sẽ trở về bình thường. Chúng tôi có thể sống cuộc đời thân thiện, trong khi tôi không nhận ra rằng tôi đã từng làm tan vỡ trái tim của mình một cách chậm rãi.
Đây là bài học mà tôi đang trải qua. Tôi cần học cách nói lên ý kiến khi không đồng ý. Tôi cần học cách chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Tôi muốn em yêu thương và làm cho tôi cảm thấy quan trọng và cần thiết. Nhưng điều đó đã đòi hỏi một cái giá. Tôi nhận ra chị tôi đã đóng vai trò quan trọng trong việc làm cho tôi nhận ra sự thật.
Vài tuần sau, tâm trí tôi đã nhận ra rằng chúng tôi đều đổ lỗi cho nhau về nỗi đau của chúng tôi. Chúng tôi là hai tâm hồn mang nặng vết thương, cố gắng sống với những vết thương to lớn trong tim mình.
Tôi nhận ra tôi là một người tồi tệ khi chỉ tìm cách hưởng lợi cho bản thân mình. Không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của bạn, bất kể danh xưng họ ra sao.
Đó thực sự là một đặc quyền phải được tôn trọng. Bài học có thể đau đớn, nhưng nếu bạn tìm cách vượt qua, một tương lai tốt đẹp sẽ đợi chờ.
Mỗi buổi sáng đều mang lại chút ánh sáng mới. Vũ trụ đang dần dần giúp tôi vượt qua những cảm xúc từ quá khứ. Tôi nhận ra rằng sự đau đớn dần tan biến, khiến tôi trở nên cởi mở và yên bình hơn.
Đã đến lúc bạn nói lên điều gì chưa? Đã đến lúc bạn tìm ra đủ dũng cảm để nói 'không' chưa?