Hương vị của quế và cây thông, cây hạt dẻ và lá bạc hà gợi nhớ chúng ta về những kỷ niệm. Thông điệp của tháng 12 gợi lên những ký ức và truyền cảm hứng cho những giấc mơ. Sự kiện này còn được gọi với cái tên khác, như Uri Bronfenbrenner gọi là “Exosystem” hoặc “Ambient Stimuli” theo Richard Hackman - nó chi phối tất cả các giác quan của chúng ta suốt từng năm tháng khi ta lắng nghe những bài hát lấn áp làn sóng phát thanh trong thang máy trong lúc ta đang đi mua sắm, hay khi hòa nhập với không khí gia đình nhộn nhịp, xối xả.
Những đồ trang trí trong nhà hoặc quần áo chúng ta mặc thường có khả năng tiên đoán trước những sự kiện sắp xảy ra. Hoặc có thể, chúng mang theo mình một ý nghĩa truyền thống.
Đôi khi chúng ta bất giác nhớ về những trải nghiệm nhờ một tiêu đề báo hoặc tên của một bộ phim đơn giản. Thật khó để lờ đi sự thật rằng, tháng 12, một tháng tối tăm và lạnh lẽo nhất mà chúng ta phải đối mặt, lại làm bừng tỉnh những hy vọng và khát vọng sâu thẳm nhất, đồng thời, gợi lại trong chúng ta những câu chuyện về những phép màu trong quá khứ.
Tuy nhiên, sự thất vọng vẫn sẽ còn nặng nề lâu sau những khoảnh khắc đó. Tôi vẫn nhớ lúc mình gỡ ống ngắm máy ảnh thay vì chơi đùa với một con búp bê khi tôi mới năm tuổi. Hoặc khi tôi đã tự biết chăm sóc đôi giày trượt patin của mình trước khi biết điều khiển cơ thể mình trên băng. Hay khi tôi được tặng một chiếc máy đánh chữ thay vì một chiếc máy may mà tôi vẫn luôn khao khát khi tôi mười tuổi. Hoặc khát khao mong muốn có được một bữa ăn ấm cúng vào ngày nghỉ ở nhà.
Tuy vậy, tôi cũng trải qua những niềm vui bất ngờ như cuốn sách mà LifeSavers in ra hàng năm. Nó hứa hẹn những sự hứng thú tiềm ẩn; hoặc những câu chuyện tiểu thuyết của bà tôi; hoặc những cuộc gọi bí mật kết nối những người bạn gần và xa. Tôi vẫn nhớ đến cái cây và những con tàu hay đi qua căn nhà của chú tôi.
Những kỷ niệm, sự chăm sóc và sự chia sẻ về những khám phá luôn là những món quà đẹp nhất. Như lần tôi đi xem màn biểu diễn múa ba lê Con Búp Bê Kẹp Hạt Dẻ đầy nghệ thuật bố trí duyên dáng với dàn nhạc phối âm đẹp mà ám ảnh. Hoặc lúc tôi lái xe đi qua buổi trưng bày đèn trang trí ở trung tâm ánh sáng General Electric ở thành phố lân cận. Cũng có thể là khi tôi được con gái mời đến buổi hát ca tụng Messiah ở nhà thờ Riverside khi con bé bắt đầu học đại học. Và Luke, chú cún con giống Bichon dễ thương, không ngừng nghịch ngợm, là món quà tâm hồn mà tôi tự mình mua trong thời gian sống một mình. Đó là nơi ấm cúng mà tôi đã xây dựng để chia sẻ với những người khác.
Tôi nhận ra rằng, niềm vui sâu sắc đến từ sự hy sinh để tìm kiếm hạnh phúc cho người khác, trong quá trình xây dựng niềm vui, lưu giữ những khoảnh khắc xúc động, đến những lúc tôi ngẫu nhiên khám phá những điều không thể. Đó là những tháng ngày tràn đầy biết ơn, lòng khoan dung và tình yêu vô điều kiện. Nó bao gồm cả sự hiểu biết sâu sắc cho những người cô đơn hoặc cần sự giúp đỡ về mặt vật chất.
Từ thiện không bao giờ thừa. Một điều chắc chắn là việc giúp đỡ người khác luôn làm lòng tôi ấm áp. Tôi nhớ về bài hát “Những Phép Lạ Bình Thường” của Barbra Streisand. (Bạn có thể tìm kiếm trên Google. Bạn có thể nghe thử mà không cần tôi đánh lại lời vì lí do bản quyền).
Ước mơ lâu năm nhất của tôi luôn dành cho gia đình. Khi con cái còn nhỏ, mái ấm của chúng tôi luôn tràn ngập những điều kỳ diệu như lúc chúng tôi kết hợp tôn vinh nghi thức của tầng lớp Do Thái và những truyền thống từ Thiên Chúa Giáo khi tôi tham dự các lễ kỷ niệm với gia đình người cô theo đạo công giáo, suốt tuổi thơ của mình. Chúng tôi đốt cây đèn Menorah trong đền thờ Do Thái cổ trong tám đêm. Sau đó, chúng tôi tiếp tục lễ kết thúc với những món quà giản dị, bánh nướng hình ngôi sao theo phong tục Do Thái, cây thông Noel và màn mở quà cùng bạn bè và người thân.
Tháng mười hai là thời kỳ của lòng khoan dung, của việc cho đi và cơ hội để thấy liệu những ước mơ có trở thành hiện thực hay không. Tất nhiên, thất vọng là điều không thể tránh khỏi khi những lời hứa mơ hồ từ các quảng cáo xa xôi. Tuy nhiên, những cảm xúc tiêu cực sẽ mau chóng trôi qua và được thay thế bởi những niềm vui.
Tuy nhiên, cuộc sống tinh thần và xã hội vật chất bên ngoài thay đổi do sự trưởng thành, sự tiến hóa và sự quen thuộc. Tất cả như có vẻ phát triển song song cùng với những năm tháng vấp ngã. Những gì còn lại chỉ là thời gian với sắc màu của những điều kỳ diệu - những điều bất ngờ, lòng tử tế, sự rộng lượng và vẻ đẹp được tạo ra bởi những người khác.
Nếu tôi không cần ngày lễ làm cớ để nhớ về những khoảnh khắc đã qua, tôi cũng không cần các đồ trang trí hoặc đôi tất dài sau mỗi lần thu gom. Và những truyền thống? Hay những chiếc bánh nướng? Sô cô la fudge sẵn sàng hay món hạt trộn để tặng cho người thân? Và những món quà tự làm để dành tặng ông bà và người thân? Và món bánh đặc biệt mà tôi chỉ được thưởng thức một lần mỗi năm vào bữa sáng trong ngày lễ? Tất cả những kỷ niệm đó cũng đang phai mờ và dần trở thành không thể khi những đứa con của tôi đã trưởng thành và sống cuộc sống riêng với những mối quan hệ cần sự tận tụy của mình.
Chúng ta chỉ có thể thay thế những gì đã qua bằng cách biết ơn những gì chúng ta đang có, những khoảnh khắc ngẫu nhiên hoặc được định trước để chia sẻ, để cho đi hoặc để khám phá. Điều đó mở ra cơ hội để biết ơn những thay đổi, những điều mới mẻ và những sự thay đổi và định hướng cuộc sống của chúng ta.
Hãy cho đi theo cách mà bạn muốn nhận lại, và hãy luôn sẵn lòng chào đón những gì người khác muốn dành tặng cho bạn, cũng như dành thời gian để chia sẻ với nhau.
Trong khi chúng ta trân trọng quá khứ và chuẩn bị cho tương lai, chúng ta có thể sống trọn vẹn ở hiện tại. Để cho phép điều mà Mihaly Csikszentmihalyi gọi là 'dòng chảy trong ta' sáng tỏ trái tim và tăng cường tình yêu.