“Đôi khi những điều tồi tệ xảy đến với cuộc sống của chúng ta lại đưa chúng ta đến những điều tốt đẹp nhất.” - Paul Millsap.
Trên hành trình phát triển của mỗi người, sẽ thật dễ dàng nếu mọi thứ đi theo kế hoạch đã vạch ra. Nhưng khi bạn phải đối mặt với những khó khăn, đó là khi bạn bắt đầu trải nghiệm bài kiểm tra năng lực trong thực tế.
Năm 2018, tôi bắt đầu bước vào cuộc hành trình làm du mục để tìm kiếm những gì mà sâu thẳm trong tâm hồn tôi tìm kiếm. Tôi đã phải đối mặt với những khó khăn đáng kể trong giai đoạn này, nhưng nói chung, cuộc sống lúc ấy hoàn toàn ổn.
Tôi hướng tới một cuộc sống tốt và đồng hành với những người khác để làm những điều tương tự. Nhưng sau đó, tôi đã nhận ra được những cuộc kiểm tra thực tế.
Bỗng nhiên, tôi quay trở lại nước Úc và sống với mẹ tôi. Tôi không còn tiền, có xe. Tôi thất nghiệp và cảm thấy cuộc sống của hoàn toàn sụp đổ.
Đó là nơi mà bài kiểm tra bắt đầu, khi tôi buộc phải đối mặt với những đau khổ bất tận mà tôi đã dành cả đời để tránh xa: nỗi sợ bị tụt hậu.
Về thăm gia đình: Những mâu thuẫn chưa được giải quyết
Sau năm năm trên cuộc hành trình đó, thật tuyệt vời khi tôi có thể gặp lại gia đình và bạn bè cũ một lần nữa. Nhưng sau khi những lãng mạn ban đầu của việc trở về nhà mất đi, với niềm vui chỉ kéo dài chốc lát,
đó là khi tôi bắt đầu quay lại lối cũ.
Tôi đã được nhận vào làm một công việc ở một nhà hàng và cảm thấy bản thân lạc lõng hơn bao giờ hết. Giá trị của bản thân tôi bị tổn thương hết sức nặng nề, và tất cả những cảm xúc dày đặc từ thời thơ ấu của tôi bắt đầu trỗi dậy.
Nhưng mặt trái lớn nhất của tôi là mối quan hệ của tôi và mẹ. Chúng tôi mắc những vấn đề thực sự sâu sắc và nó chưa bao giờ được xử lí triệt để. Những vấn đề đó chưa bao giờ được giải quyết, nhưng đến hiện tại thì chúng tôi đã cố gắng tránh để nó không xảy ra nữa.
Lặp lại những tình huống này trên hành trình của chúng tôi thật sự không phải là một điều tốt cho cả hai. Có một sự lặp lại không hồi kết mà không một ai trong chúng tôi muốn cả, nhưng cũng không ai trong chúng tôi có thể thoát ra.
Tôi cảm giác như tôi hoàn toàn bị tấn công và bị đối xử như một đứa trẻ phải sống dưới những luật lệ vô cùng nghiêm khắc, dù vậy mọi thứ sẽ làm vòng tuần hoàn đó bị phá hủy.
Bà cảm thấy không gian của mình bị xâm lấn. Trong mắt bà, tôi không tôn trọng cách sống mà bà muốn sống và lợi dụng lòng tốt của bà.
Và quanh quẩn trong vòng lặp mà chúng tôi đã đi, chúng tôi không thể nào thống nhất quan điểm và kích động nhau vì những điều vô cùng ngớ ngẩn.
Dù cho tôi có khôn ngoan đến đâu, tôi đã chữa lành được bao nhiêu, điều này có vẻ như là một cuộc chiến rất gian nan mà tôi không thể vượt qua.
Phân biệt suy nghĩ vị kỷ với góc nhìn phổ quát
Sau một cuộc tranh cãi thật nảy lửa, tôi đã có một thoáng sáng suốt.
Tôi nhìn thấy bản thân mình từ bỏ công việc, gói hành lý, và bắt chuyến bay đi khỏi quê hương mà tôi đang sống. Tôi thấy mẹ tôi tự trách bản thân mình vì đã đẩy tôi ra xa.
Trong một khoảnh khắc, lòng tự ái của tôi chợt cảm thấy thỏa mãn.
“Tôi chắc chắn sẽ cho mẹ tôi thấy! Cuối cùng bà sẽ thấy những lỗi lầm của bản thân mình và những hậu quả mà cả hai mang lại cho mối quan hệ. Và tôi sẽ được tự do, như cái cách mà tôi thích”.
Nhưng sau đó tôi lại hối tiếc.
“Đó hoàn toàn không phải là một giải pháp. Bạn chỉ đang trốn chạy và làm tổn thương mọi người, bao gồm chính bạn. Không gì có thể chữa lành. Đó là cơ hội để bạn sửa chữa lại mối quan hệ này. Đừng tìm cách trốn chạy như một kẻ hèn nhát.”
Thật dễ để bỏ chạy.
Nhưng cái tôi của bản thân đã khóc khi thành công, và tôi nhận ra rằng đây là một quyết định theo cái tôi bên trong mình: bỏ chạy khỏi nỗi đau hiện tại thay vì điều trị nguyên nhân gây ra nỗi đau từ tận gốc rễ.
Như thể cái tôi không thể hạ xuống, bỗng dưng tôi cảm thấy được lòng vị tha hơn là cảm nhận đau đớn. Và một phần của tôi thực sự muốn làm lành cho cả hai khi nó hiện hữu.
Vì hiện tại tôi đang sống trong sự biết ơn, và năng lượng của tôi đã được thay đổi. Tôi thấy mẹ tôi đã cho tôi một nơi ở và một chiếc giường để ngủ. Tôi tràn đầy lòng biết ơn và cảm kích, và tôi nhìn theo ánh nhìn thực tế.
Khi bạn đứng ở một ngã rẽ, hãy tự hỏi: Con đường của tự tôi và con đường của phiên bản tốt hơn của tôi là gì?
Con đường mà phiên bản tốt hơn của tôi đi luôn là con đường cần đi, và đó là con đường mang đến niềm vui chân thực hơn là sự hài lòng tạm thời.
Nhận biết phiên bản tốt hơn của bản thân
Hãy tưởng tượng phần cao hơn của bạn như phiên bản tốt nhất của chính mình: tia sáng mà bạn cố gắng trở thành.
Khi tôi hình dung phần cao hơn của mình, tôi thấy một người đàn ông lành lặn và chỉ muốn điều tốt nhất cho mọi người. Anh ấy tình cảm và không bị thúc đẩy bởi cái tôi.
Anh ta không đóng vai nạn nhân. Anh ta sẽ không tranh luận lại, biết rằng hành vi không phù hợp là sự biểu hiện của một vết thương. Do đó, anh ta chỉ thể hiện lòng từ bi vì anh ta thực sự cảm nhận được điều đó.
Phiên bản của tôi này biết rằng không có niềm vui nào tốt hơn cảm giác từ bi, biết ơn và tình yêu. Vì vậy, anh ta là sự hiện thân của những cảm xúc này, bất kể tình huống có gì.
Phần cao hơn của tôi nhìn thấy tình huống từ góc nhìn cao hơn và đáp ứng dựa trên đó.
Khi đứng ở một ngã rẽ, hãy tưởng tượng phiên bản tốt hơn của chính mình! Đó sẽ thực sự hiệu quả!
Cố gắng hiểu họ đang nghĩ gì.
Họ nhìn thấy tình huống như thế nào?
Họ cảm nhận ra sao?
Khi bạn đã tạo ra hình ảnh sống động này, đừng chỉ đơn giản mô phỏng theo họ. Hãy suy nghĩ giống như họ, nhìn như họ, cảm nhận như họ, hiện thân như họ.
Học hỏi và tham gia cảm hứng từ những người bạn ngưỡng mộ.
Nếu bạn gặp khó khăn để nhìn thấy phần cao hơn của mình trong những tình huống như vậy, hãy thử mô phỏng theo một người mà bạn tôn trọng.
Khi tôi sống ở Ecuador, tôi đã làm việc cùng một nhà thầy thuốc Ayahuasca trong nửa năm và xem ông là một người hướng dẫn.
Đối với tôi, ông là biểu tượng của sự khôn ngoan, lòng từ bi và sự hiểu biết.
Trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, tôi sẽ tự hỏi ông ấy sẽ làm gì. Ông ấy có tranh cãi lại khi cảm thấy mình bị tấn công không? Ông ấy có trì hoãn và đóng vai nạn nhân không?
Dường như tôi không thể tưởng tượng được.
Tôi tưởng tượng rằng nếu ông ấy ở trong tình huống của tôi, ông ấy sẽ tận hưởng mỗi khoảnh khắc trở lại nhà. Ông ấy sẽ làm việc trên những vết thương với mẹ mình và trân trọng thời gian cùng nhau, biết rằng thời gian có hạn.
Khi bạn không chắc chắn về phiên bản cao cấp hơn của bạn sẽ làm gì trong bất kỳ tình huống cụ thể nào, hãy tưởng tượng một tấm gương trong tình huống của bạn, và hãy học theo họ.
Bạn không thể nghĩ ra một người mà bạn muốn mô phỏng? Vậy còn những nhân vật có ảnh hưởng? Những nhân vật lịch sử? Những biểu tượng tôn giáo?
Hãy hình dung người này trong vị trí của bạn và bắt đầu.
Phân biệt trực giác và bản năng để quyết định tốt hơn
Hầu hết thời gian, chúng ta có trực giác về quyết định đúng. Nhưng cái tôi của chúng ta thuyết phục chúng ta chọn một hành động không thực sự mang lại lợi ích cho bất kỳ ai.Một điều tôi đã học được là trực giác của bạn sẽ không dẫn bạn sai lầm. Nhưng trước tiên, bạn cần phân biệt trực giác và hứng thú.
Hứng thú là một quyết định dựa trên cảm xúc và mang tính tạm thời. Trực giác của bạn là một sự khôn ngoan sâu sắc tỏa sáng khi bạn kết nối với bản thân cao hơn.
Bạn biết phải làm gì; bạn chỉ cần tin vào nó.
Hoặc là bạn không muốn chấp nhận hành động đó vì nó khó khăn, hoặc bạn chưa thực sự lắng nghe.
Hãy học cậy vào sự khôn ngoan của trái tim, chứ không phải của tâm trí.
Điều gì làm trái tim bạn cảm thấy nặng nề khi bạn nghĩ về điều đó? Tránh hành động đó.
Điều gì khiến trái tim bạn cảm thấy nhẹ nhõm khi bạn nghĩ về điều đó? Theo đuổi hành động đó.
Luôn luôn tuân theo điều làm trái tim bạn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi nó biết tốt hơn tâm trí của bạn.
Nhìn nhận các tình huống bằng góc nhìn của phiên bản cao cấp hơn
Thật dễ để tưởng rằng tôi đang làm tốt bằng việc tránh những vết thương gia đình của mình. Tôi chưa bao giờ phải đối mặt với những vết thương đó khi tôi sống ở nước ngoài, vì vậy tôi đã có ấn tượng rằng chúng đã được chữa lành.
Chắc chắn, mọi thứ tốt đẹp ở mức bề mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là những vấn đề tiềm tàng sâu bên trong không còn tồn tại.
Nếu không quay trở lại Úc và rơi vào tình huống phải đối mặt với những vết thương đó, tôi sẽ không bao giờ tạo ra động lực để chữa lành chúng.
Nhìn lại hành trình đó, tôi biết ơn vũ trụ đã đưa cho tôi cơ hội này, bởi trong năm tháng tôi đã trở lại, đã có rất nhiều tiến bộ để xây dựng một mối quan hệ khỏe mạnh, hạnh phúc hơn với mẹ của tôi.
Thay vì bị kích động, tôi đã học cách nhìn vào những tổn thương.
Thay vì bị mắc kẹt trong cái tôi, tôi đã học cách nhìn vào tình huống từ góc độ của mẹ.
Tôi rất vui mừng khi có thể nhìn lại thời gian ở Úc này và cười, biết rằng tôi hiện đang chạy theo giấc mơ của mình, chứ không phải trốn chạy khỏi những tổn thương của mình.