Đó là vào mùa hè năm 2002, tôi ngồi cạnh người yêu đại học và bạn bè bên đống lửa trại.
Anh ấy nhỏ tuổi hơn tôi một tuổi và quay về trường vào mùa thu, trong khi tôi chuyển đến Washington DC vì công việc mới. Dù chúng tôi đến đây với mục đích khác nhau, nhưng không ai dự định ở lại lâu dài. Rồi tôi bất ngờ nói: “Hãy đến Iceland đi.”
“Iceland?” anh ấy lạ lùng nhìn tôi.
“Ừ! Nơi đó đẹp lắm, và tôi muốn chiêm ngưỡng cực quang.”
Tôi không chắc anh ấy đáp lại như thế nào, nhưng anh ấy không thấy phấn khích với chủ đề đó lắm. Hai tháng sau, chúng tôi chia tay.
Iceland là biểu tượng đặc biệt với tôi. Đó là mục tiêu của tôi và tôi muốn chia sẻ nó với người yêu. Tìm kiếm người đó là điều quan trọng đối với tôi.
Khi có điều tốt đẹp xảy ra, tôi nghĩ: “Tốt quá nhưng sẽ tuyệt vời hơn nếu có người ở bên cạnh'.
Khi tìm được căn hộ ưng ý, tôi mơ tưởng về việc tổ chức bữa tối cùng người yêu. “Sẽ thú vị hơn khi có ai đó để chia sẻ', tôi suy nghĩ.
Thăng chức xong, tôi đi nhậu với bạn bè và nghĩ: “Sẽ tốt hơn nếu không phải một mình.'
Nhìn thấy bạn bè đăng ảnh đi du lịch cùng nhau, tôi lại ở nhà và nghĩ: “Sẽ vui hơn nếu có ai đó đồng hành đi Iceland'.