Dù Ngày Quốc tế Bánh Donut có thể là ngày tôi yêu thích, nhưng Ngày Quốc tế Phụ Nữ lại có một chỗ đứng đặc biệt trong lòng tôi. Đó là 24 giờ hiếm hoi khi chúng ta tôn vinh phụ nữ vì lòng quyết tâm và khát vọng của họ, đồng thời khích lệ họ tiếp tục phấn đấu trong năm mới. Đáng buồn thay, lời khen ngợi này không phổ biến như cách nó nên có trong thế kỷ 21. Phụ nữ trên toàn thế giới vẫn phải đối mặt với nhiều rào cản: từ việc bị cấm không được đến trường, nhận mức lương thấp hơn nam giới cho cùng công việc, cho đến việc bị xem thường về các vấn đề như kinh nguyệt và coi thường năng lực chỉ vì một sự khác biệt nhiễm sắc thể. Điều này thực sự làm tôi bối rối.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình trực tiếp trải nghiệm và chứng kiến sự thiếu tôn trọng dành cho phụ nữ trong môi trường làm việc. Khi đó, tôi mới trình bày xong về một chiến lược tiếp thị do mình dẫn dắt, với kết quả vượt trội so với mục tiêu đặt ra, trước một phòng họp chỉ toàn đàn ông. Sau phần trình bày của mình, Phó chủ tịch công ty đã có hành động vỗ đầu tôi, như thể muốn xoa dịu tham vọng của tôi, và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Lúc đó, tôi chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi, vừa tốt nghiệp đại học và đầy ước mơ thay đổi thế giới. Tôi không thể tin nổi khi chứng kiến mọi người trong phòng chỉ mỉm cười, không chịu thừa nhận cuộc đấu tranh quyền lực mà tôi vô tình bị đẩy vào. Tôi tự hỏi, liệu 'thế giới thực' cuối cùng có phải chỉ là thế giới của đàn ông hay không?
Có vẻ ngây thơ, nhưng không phải cho đến lúc đó, tôi mới thực sự nhận ra tầm quan trọng của vấn đề bất bình đẳng giới. Giống như nhiều người đã hiểu lầm về vấn đề phân biệt chủng tộc ở Mỹ, tôi từng nghĩ rằng những vấn đề này đã rơi vào dĩ vãng. Nhưng thực tế chúng vẫn còn đó, ẩn mình trong cuộc sống hàng ngày. Được lớn lên trong thời đại của nhóm nhạc Spice Girls với khẩu hiệu “sức mạnh của phụ nữ” và bộ phim Buffy the Vampire Slayer - tôi chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng của mình so với anh trai, hay bất kỳ ai khác, nếu tôi quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình. Trải qua nhiều năm, tôi nhận ra rằng cách suy nghĩ này không phải tự nhiên mà có, mà đó là kết quả của sự ủng hộ từ nhiều người xung quanh tôi, những người có thể không phải là những người bạn nghĩ đến đầu tiên.
Tôi luôn nhận thức được rằng, trong hành trình trưởng thành của tôi, tôi đã may mắn hơn so với nhiều phụ nữ khác nhờ vào những đặc quyền mà không phải ai cũng có. Đầu tiên, tôi sinh ra ở Hoa Kỳ, một quốc gia nơi giáo dục cho con gái được coi trọng, và tôi có những giáo viên rất tận tâm, quan tâm sâu sắc đến học sinh của họ, ngay cả khi sống ở một khu vực có thu nhập thấp ở Los Angeles. Cha mẹ tôi đã không ngừng nỗ lực, không chỉ để đảm bảo cuộc sống gia đình, mà còn để chúng tôi có thể chuyển đến khu vực ngoại ô San Diego, nơi có các trường công lập chất lượng cao và thường đào tạo ra các sinh viên xuất sắc như cử nhân Harvard. Đến khi trưởng thành, tôi mới hiểu được những đêm không ngủ lo lắng của cha mẹ về việc làm sao để có thể chi trả cho sinh hoạt hằng ngày và các khoản vay thế chấp trong thời thơ ấu của tôi. Tôi coi đó như món quà vô giá. Và tôi tin rằng, việc trao quyền mạnh mẽ nhất mà bạn có thể làm cho ai đó là tạo điều kiện để họ tự mình tỏa sáng mà không bị giới hạn. Từ nhỏ, tôi đã phát triển lòng dũng cảm, vì ngoại trừ những con nhện, thực sự không có gì khiến tôi phải sợ hãi.
Đến khoảng 10 tuổi, mỗi khi ai đó hỏi tôi, 'Khi lớn lên bạn muốn trở thành người như thế nào?' tôi thường đứng thẳng lên, tự tin tuyên bố, 'Tôi sẽ trở thành nữ tổng thống đầu tiên.” Điều tôi yêu thích nhất khi trả lời câu hỏi này là nhìn thấy nụ cười tự hào của bố tôi. Cha mẹ tôi, họ đã nuôi dạy một cô bé với một quan điểm mạnh mẽ và ước mơ lớn, họ không chỉ đơn thuần ủng hộ mà còn khích lệ tôi thay vì ép buộc tôi vào những con đường 'phù hợp hơn với phụ nữ'. Tôi thường mặc quần lót kiểu dáng 'boxer' (giống kiểu quần bơi dài ngang đùi) ở nhà giống như anh trai Josh của tôi, vì tôi nghĩ anh ấy thật ngầu . Tôi chơi bóng chày cùng các bạn trai vì Josh là người ném bóng và bố tôi là huấn luyện viên của anh ấy, tôi không muốn cảm thấy bị bỏ lỡ. Nhưng tôi cũng mặc váy 'tutu' (kiểu váy xòe dành cho vũ nữ) khi học múa ba lê, có thể dành cả buổi chiều với búp bê Barbie và thậm chí từng kéo mẹ đi xem hòa nhạc NSYNC (mà tôi nghĩ cho đến nay mẹ vẫn chưa tha thứ cho tôi).
Nhìn lại, tôi cảm thấy rất biết ơn vì cho đến khi tôi 22 tuổi, tôi mới thực sự trải qua sự phân biệt giới tính trong công việc và ước mơ. Và tất nhiên, cha mẹ tôi xứng đáng nhận phần lớn công lao vì đã đối xử với tôi giống như cách họ đã làm với các anh trai của tôi. Tuy nhiên, cuộc sống không chỉ xoay quanh gia đình và cũng có rất nhiều người khác đã giúp tôi cảm thấy tự tin vào chính mình. Huấn luyện viên bóng chày T-ball của tôi đã tạo cơ hội cho tôi tập luyện như những cậu bé. Các giáo viên không bao giờ ngạc nhiên khi tôi thay đổi phong cách ăn mặc hàng ngày, từ hồng rực rỡ đến áo phông Ninja Turtle. Bạn bè hàng xóm không bao giờ nói rằng tôi không thể chơi khúc côn cầu trên đường chỉ vì tôi là con gái. Bạn trai đầu tiên của tôi không bao giờ khen ngợi việc tôi ăn ít, trái lại, anh ấy trân trọng sự tự nhiên của tôi. Huấn luyện viên lặn từ Hiệp hội Lặn Chuyên nghiệp đã hỗ trợ tôi bằng cách cho mượn thiết bị phù hợp, giúp tôi học lặn dễ dàng hơn trong môi trường chủ yếu là nam giới mà không cần điều chỉnh thiết bị. Và quan trọng nhất, các anh trai của tôi không bao giờ đặt câu hỏi thiếu tôn trọng về tình trạng sức khỏe của tôi mỗi khi tôi bày tỏ cảm xúc. Tất cả những điều này đã góp phần tạo nên một môi trường lớn lên lành mạnh, nơi tôi được tự do thể hiện bản thân mà không sợ bị phán xét.
Những điều này khi đứng riêng lẻ thì dường như không mấy nổi bật. Nhưng khi xâu chuỗi lại trong suốt cuộc đời của tôi, chúng lại mang một ý nghĩa sâu sắc. Bởi vì mỗi hành động, mỗi quyết định đã góp phần khẳng định giá trị bản thân tôi, và cho tôi thấy rằng tôi quan trọng mà không hề phụ thuộc vào giới tính.
Việc trao quyền cho phụ nữ, hướng tới mục tiêu phát triển toàn diện, đòi hỏi việc tạo dựng một môi trường an toàn, nơi họ có thể thoát khỏi những ràng buộc của những chuẩn mực truyền thống về “nữ tính”. Trong xã hội hiện đại, cả đàn ông và phụ nữ đôi khi vẫn giữ quan niệm cho rằng phụ nữ nên thụ động và dịu dàng, điều này có thể gây áp lực và khiến họ ngần ngại trong việc bày tỏ quan điểm và cảm xúc thực sự của mình vì sợ kém 'duyên'. Đây là một trở ngại lớn trong quá trình phát triển bản thân; họ phải chịu đựng và được yêu cầu giữ thái độ lạc quan, mỉm cười ngay cả khi đối diện với khó khăn. Tuy nhiên, điều này phục vụ ai? Xã hội cần phải tạo điều kiện để phụ nữ không chỉ sống để làm hài lòng người khác, mà còn được khích lệ để thay đổi và phát triển bản thân. Phụ nữ cũng là một phần quan trọng của xã hội.
Trong kinh nghiệm làm việc của tôi với một đội ngũ toàn nữ, tôi đã từng bị nhận xét là 'quá khắc nghiệt' khi đưa ra phản hồi xây dựng cho những người tôi giám sát. Có vẻ như tôi nên đưa ra lời phê bình xen lẫn với lời khen ngợi, nhưng điều này dường như mâu thuẫn và cản trở sự phát triển của người khác. Phụ nữ mạnh mẽ vô cùng, và nếu chúng ta bắt đầu đối xử với nhau một cách công bằng và chân thật, tôi tin chúng ta có thể nắm bắt được nhiều cơ hội hơn nữa.
Theo Bộ Giáo dục Hoa Kỳ, số lượng phụ nữ tốt nghiệp đại học hiện nay vượt qua số lượng nam giới. Dữ liệu được thống kê bởi Trung tâm Nghiên cứu Đăng ký Sinh viên Quốc gia cho biết rằng tỷ lệ tuyển sinh đã giảm 14.4% đối với nam giới và 6% đối với nữ giới vào mùa xuân năm 2021. Đáng chú ý, phụ nữ cũng đang dần chiếm lĩnh các vị trí quản lý cao cấp trong doanh nghiệp, Quốc hội và nhiều lĩnh vực khác, mặc dù số lượng này vẫn còn hạn chế.