“Hãy suy nghĩ về điều đó. Suy ngẫm. Suy ngẫm. Suy ngẫm về điều đó. Dù khi bạn cảm thấy muốn chạy trốn. Dù khi nó nặng nề và khó khăn thế nào đi chăng nữa. Dù khi bạn không chắc chắn về con đường đã đi qua. Mọi sự hồi phục đều bắt đầu từ cảm xúc.” ~ Tiến sĩ Rebecca Ray.
Tôi đã dành phần lớn cuộc đời để đối đầu với cảm xúc thật của mình.
Sự tức giận khiến tôi cảm thấy sai lầm. Nỗi buồn khiến tôi cảm thấy yếu đuối. Sự thiếu thốn khiến tôi cảm thấy “bất lực”. Và tình yêu, khiến tôi sợ hãi.
Tôi đã trở thành một chuyên gia trong việc che giấu mỗi khi tôi trải qua các cảm xúc đó.
Một số người tự làm tê liệt cảm xúc của họ bằng rượu bia, ma túy, mua sắm, hoặc quan hệ tình dục. Với tôi, tôi tự làm tê liệt cảm xúc của mình bằng cách kiểm soát. Bị kiểm soát. Cố gắng kiểm soát. Duy trì ý chí sắt đá là kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống, bao gồm cả cảm xúc của tôi.
Vấn đề về việc ảo tưởng về khả năng kiểm soát là nó chỉ thực sự có hiệu quả trong một thời gian ngắn trước khi cảm xúc bùng lên như một ngọn núi lửa đã lâu không hoạt động và bùng phát ra một cách không lường trước đối với ai đó hoặc cái gì đó mà không mong muốn. Và khi tôi nói điều này với bạn, đó không phải là điều gì tốt đẹp.
Một trong những câu nói nổi tiếng nhất của mọi Chương trình 12 bước là: “Bạn phải cảm nhận để chữa lành.” Là người không thích cảm giác không thoải mái, đó là lời khuyên tốt nhất mà tôi từng nghe và là công cụ quan trọng nhất mà tôi đã sử dụng trong nhiều năm để chữa lành mọi khó khăn trong cuộc sống.
Cũng chính trong chương trình 12 bước cho chứng rối loạn ăn uống mà tôi đã tham gia nhiều năm trước, tôi đã học được rằng tất cả các chiến thuật “tự kiểm soát” của tôi thực ra chỉ là ảo tưởng. Nếu tôi chỉ cho phép bản thân cảm nhận “nó”, bất kể “nó” là gì, tôi có thể hòa hợp với nhiều thứ, trong đó có chính bản thân tôi.
Mẹ tôi đã từng là hình mẫu sống hoàn hảo mà tôi ngưỡng mộ. Mạnh mẽ. Kiên cường. Tích cực và luôn kiểm soát được mọi thứ. Tôi đã cố gắng trở nên như vậy. Lạc quan và vui vẻ dù cuộc sống có khó khăn thế nào đi nữa.
Chúng ta được dạy rằng không nên trở nên yếu đuối, tiêu cực hoặc vô ơn vì (chúng ta được cho rằng) có những người khác ngoài kia đang đối diện với nhiều bất hạnh hơn. Qua từng trải nghiệm, sự tích cực được nuôi dưỡng. Ý của tôi là, nếu họ có thể làm được, tại sao tôi lại không thể?
Tuy nhiên, tôi lại khác biệt hoàn toàn. Nhạy cảm hơn. Cảm xúc hơn. Thêm vào đó là sự đồng cảm quá mức. Một người luôn muốn làm hài lòng mọi người xung quanh, không muốn gây rắc rối hoặc đối mặt với sự không hài lòng từ bất kỳ ai. Mỗi khi cảm xúc của tôi trở nên quá lớn, tôi thường nghĩ rằng cách tốt nhất là nén nó lại.
Sự tức giận đã khiến tôi rơi vào rắc rối và phải trả giá bằng sự mất mát của người bạn thân nhất từ thuở thơ ấu. Nỗi đau và những giọt nước mắt (đặc biệt là khi tôi không được phép, thường xảy ra ở nơi làm việc) thường bị coi là “thiếu chuyên nghiệp”. Và bất kể điều gì ngoại trừ tích cực đều đã làm suy giảm vẻ uy nghiêm của Nữ siêu nhân của tôi vì mọi người luôn nói rằng tôi “mạnh mẽ và kiên cường” như thế nào, và tôi muốn sống theo những gì họ nhận thấy về tôi.
Tuy nhiên, việc nén cảm xúc dẫn đến nhiều hậu quả mà trong một thời gian ngắn, đã làm hỏng cuộc đời của tôi: Trầm cảm. Lo lắng. Bí mật. Đau đầu. Bệnh tật. Mệt mỏi mãn tính. “Nghiện” tiêu tiền. Sự tự trừng phạt. Sự giả dối. Và cuối cùng, tôi cảm thấy mình không thể là chính mình và không được yêu thương.
Như bất kỳ ai khác trên thế giới này, tôi muốn được yêu thương vì chính bản thân mình.
Vì vậy, tôi quyết định cải thiện bản thân. Và như Glennon Doyle, một trong những nhà văn yêu thích của tôi, thường nói, “Chúng ta có thể làm những điều khó khăn.”
Những thứ khó nhằn đối với tôi là việc chấp nhận sự không thoải mái, nhận xét của người khác, tự đánh giá về bản thân, và thừa nhận sự thật về bản thân và cách tôi cảm nhận mọi thứ.
Vì vậy, tôi đã bắt đầu hành trình chữa lành. Tôi tham gia các khóa học yoga/thiền. Tôi đắm chìm vào thế giới tâm linh. Tôi cầu nguyện và ngồi yên lặng hàng giờ để lắng nghe Chúa và ghi lại những điều Người nói với tôi.
Tôi đã thăm thú Peru, sau đó là Costa Rica, nơi tôi được giới thiệu với một loại dược liệu linh thiêng, cũng như loại bỏ những cảm xúc mà tôi không nhận ra rằng mình đã mang chúng trong nhiều năm tại các nghi lễ đã thay đổi cuộc đời tôi theo đúng nghĩa đen. Trí tuệ và tầm nhìn đã dẫn dắt tôi đến việc tạo ra những thay đổi mà tôi không nghĩ mình sẽ đủ can đảm để thực hiện.
Nếu bạn đủ dũng cảm để bước ra khỏi vùng an toàn và trải nghiệm những điều khác biệt để mở cửa trái tim và làm gương cho chính mình, bạn sẽ khám phá ra một sự thật giản đơn rằng: Bạn phải đối mặt với những gì đang trốn chạy để có thể chữa lành nó một cách tốt nhất.
Với những người nghĩ rằng tôi luôn có sự chuẩn bị tâm lý tốt, tôi muốn chia sẻ một cách thẳng thắn…
Không ai luôn có sự chuẩn bị tâm lý tốt. Và để tin rằng bạn nên như vậy, rằng có ai đó trên thế giới này luôn có sự chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là trước điều gì, chính là điều khiến ai trong số chúng ta cảm thấy buồn bã, tức giận, choáng ngợp, chán nản, lo âu, (lấp đầy vào chỗ trống bằng bất cứ cảm xúc nào bạn nghĩ bạn không nên có ngày hôm nay).
Tôi sẵn sàng tâm lý hầu hết mọi ngày. Và những ngày khác thì tôi hoàn toàn bị choáng.
Đôi khi tôi buồn không lí do. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cho phép bản thân được khóc.
Tôi cảm thấy tự trách mình trong một số ngày liền, khi biết rằng có người khác đang cảm thấy tệ hơn tôi rất nhiều. Nhưng tôi không cố nén cảm xúc nữa. Tôi để chúng tồn tại. Cảm nhận. Rồi để chúng qua đi.
Chúng ta đều có những thứ trong cuộc sống, những thứ khiến chúng ta cảm thấy tiếc nuối cho chính bản thân mình. Hãy dừng việc tự an ủi và tuyên bố với thế giới rằng “Tôi ổn” trong khi thực sự không phải như vậy. Thay vào đó, hãy chấp nhận rằng đó chỉ là cảm xúc - và việc thừa nhận bất kỳ điều gì không ổn không phải là sự thừa nhận sự yếu đuối hay thảm hại của bản thân, mà chỉ là việc chúng ta là con người.
Tôi cảm thấy tức giận. Và khi tôi như vậy, tôi không làm cho mình trở nên xấu xa chỉ vì tức giận. Tôi chỉ hỏi nó rằng nó đang cố gì với tôi hoặc với người khác và sau đó tôi lắng nghe cảm xúc ấy. Tôi tiếp cận nó với lòng trắc ẩn thay vì sự phán xét. Có thể tôi có quyền tức giận. Có thể ai đó đang gây tổn thương, và sự tức giận là cách để tôi bảo vệ bản thân, hoặc rời đi, hoặc học cách đặt ranh giới.
Mỗi cảm xúc đều mang lại cho chúng ta một bài học. Tôi đã học cách lắng nghe và tự hỏi “Điều gì cô đang cố dạy cho tôi?”
Tôi đã trải qua mất mát. Sự phản bội. Ly hôn. Trầm cảm. Và cả rối loạn ăn uống. Mọi thứ mà người khác cũng đã trải qua. Chúng ta đều cần phải chữa lành từ những trải nghiệm đó. Những gì tôi đang trải qua không khó hơn hoặc ít khó khăn hơn những gì bạn đang trải qua.
Nhưng bạn ơi, ta có thể chữa lành. Bạn có thể tìm được niềm vui ngay cả khi đang trải qua những điều tồi tệ. Bạn có thể là chính mình và vẫn được yêu thương. Nhưng bạn phải cho phép mình cảm nhận để có thể chữa lành chúng nếu bạn muốn điều đó.
Tôi biết ơn vì mọi điều trong cuộc sống này, không chỉ là những điều tốt lành.
Tôi biết ơn cả những thử thách, gian khổ. Chúng đã giúp tôi nhận ra bản thân mình là ai, được hình thành từ đâu, và thúc đẩy tôi xây dựng một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể cho bản thân và gia đình. Những thử thách đã thúc đẩy tôi nhanh chóng chữa lành những vết thương trong suốt nhiều thập kỷ.
Nếu câu chuyện của tôi có thể truyền cảm hứng cho dù chỉ một người, giúp họ tìm thấy sức mạnh để vượt qua những trở ngại và hồi phục... thì đối với tôi, những thách thức đó thật sự đáng trân trọng.