“Hãy cố gắng hết sức và bạn sẽ ổn với điều đó” ~ Ursula Wharton
Một buổi tối muộn tôi đang làm một số việc ở phút cuối cùng khi điện thoại rung lên với một tin nhắn từ Alex, hàng xóm của bạn trai tôi. Anh ta nói rằng anh ta đang cố gắng đến nơi và sau đó tôi nhận ra, ”Chris đang cố gắng giết chết bản thân cô ấy. Bạn cần phải đến đó và ngăn cô ấy”.
Tôi cảm thấy lo lắng. Tôi bật dậy nhanh khỏi chiếc ghế của tôi và bỏ chiếc điện thoại lên cái thảm màu xám xấu xí bên dưới bàn chân tôi. Tôi đã vội vã chạy đến căn hộ của Chris, cái mà nằm bên phải cạnh tôi.
May thay, cánh cửa không bị đóng và dẫn đến phòng khách nơi Chris đang viết trên một mảng giấy. Những giọt nước mắt rơi xuống khuon mặt đỏ một cách giận dữ. Chris nhìn tôi, hoảng sợ với đôi tay rung rẩy, và nói,” Mình không thể làm điều này thêm lẫn nào nữa”.
Trái tim tôi đập vào lồng ngực. Tôi giữ giọng nói của mình bình tĩnh khi tôi cố gắng nhờ Chris giải thích điều gì đã xảy ra, nhưng cô ấy chỉ khóc và tôi đã khóc cùng với cô ấy. Tôi cố giữ Chris và tâm trí cô ấy an toàn khỏi việc làm tổn thương bản thân.
Tôi đã kinh hoàng khi thấy điều cô ấy đã làm để chấm dứt cuộc sống, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không đụng vào bất cứ thứ gì. Tôi không thể hiểu được. Mọi thứ từ đêm hôm đó đều mơ hồ ngoại trừ sự sợ hãi mất bạn của tôi.
Tôi nghĩ rằng không thích hợp khi hỏi vì tôi không phải là người có ý định tự tử. Tôi sợ, run rẩy, và khóc, nhưng tôi đã an toàn. Tôi không có suy nghĩ gì về việc kết thúc cuộc đời của mình.
Tôi không quan trọng vào thời điểm đó. Chỉ có Chris. Sự an toàn của cô ấy mới quan trọng.
Đó là ưu tiên hàng đầu cho các nhân viên cứu thương, điều làm tôi tin tưởng nhiệm vụ hàng đầu của tôi từ đó là đảm bảo an toàn cho Chris vào mọi thời điểm. Một công việc không bao giờ có ai yêu cầu tôi thực hiện.
Chris và tôi là bạn thân. Chúng tôi thường ăn cùng nhau, nói về mọi thứ trong đầu mà không bị phán xét, và luôn an ủi lẫn nhau rằng chúng tôi luôn là bạn, không có gì phải lo. Sau đêm cố tự tử của Chris, công việc, sức khỏe và hạnh phúc của tôi không có gì so sánh được với những gì tôi nghĩ Chris cần.
Tôi không cần tập trung vào bản thân vì tôi không có ý định làm tổn thương bản thân.
Trong suy nghĩ của tôi, Chris đang trong một mối quan hệ yêu đương với Alex. Sau đêm đó, tôi thấy những dấu hiệu màu đỏ.
Alex nói với Chris rằng cô ấy không cần ai khác. Alex sẽ yêu và chăm sóc Chris theo cách không ai có thể. Không ai có sự kiên nhẫn và sự thấu hiểu về sức khỏe tinh thần của Chris như Alex.
Chris không muốn kết hôn hoặc có con, nhưng ngược lại, Alex trả lời rằng: “Sau đó, không có lý do gì để có một mối quan hệ”.
Chris muốn dành thời gian du lịch và tự tìm hiểu nhiều hơn về bản thân. Alex nói: “Du lịch được đánh giá quá cao. Bạn có thể tìm hiểu bản thân ở nhà khi chúng ta kết hôn và có con.” Khi tôi hỏi Chris một cách riêng tư điều cô ấy muốn, cô ấy sẽ nói: “Nếu đó là điều tôi phải làm để ở bên cạnh anh ấy, đó là giá mà tôi sẵn lòng trả.”
Hầu hết thời gian của tôi trong nhiều năm đều tập trung vào các dự án mở rộng cho công việc, trong khi tôi dành thời gian rảnh của mình để lắng nghe suy nghĩ và cảm xúc của Chris đối với mối quan hệ với Alex. Chris và tôi thường nói chuyện vào buổi tối để thảo luận về ước mơ của cô ấy. Cô ấy thỉnh thoảng hỏi tôi lời khuyên và tôi luôn an ủi cô ấy khi cô ấy buồn. Tôi không cần nhiều giấc ngủ, không tập thể dục, không cần phải giải quyết các vấn đề cho bản thân tôi.
Tôi khỏe mạnh và bình an vì tôi không có suy nghĩ tự tử.
Không lâu sau khi Chris cố gắng, cô ấy đã chia tay với Alex. Chris cảm thấy ‘’nhẹ nhõm’’. Tôi sẵn lòng ủng hộ cô ấy trong các buổi hẹn hò với người khác và lắng nghe cô ấy so sánh các buổi hẹn hò với Alex.
Chris bắt chước cách nói của Alex,’’ Anh ấy là người duy nhất có đủ kiên nhẫn để giải quyết vấn đề sức khỏe tinh thần của mình’’. Tôi đã thấy họ tái hợp khi Chris cảm thấy căng thẳng và đáng thương hơn. Tôi chịu đựng những lo lắng của cô ấy, nhưng tôi vẫn ổn.
Tôi không có ý định tự tử.
Trong những tháng tiếp theo, tôi bỏ qua các dấu hiệu của bệnh ám ảnh và rối loạn căng thẳng. Tôi đổ lỗi cho công việc áp lực của mình, và tôi giảm bớt công việc. Âm nhạc và phim tôi yêu thích trở nên căng thẳng vì tôi chỉ tập trung vào cách Chris tổn thương bản thân trong thời gian tôi nghỉ ngơi.
Điều quan trọng nhất là giữ Chris an toàn. Nó trở thành điều ám ảnh, và tôi đặt quá nhiều kỳ vọng không thực tế lên bản thân. Những mong đợi này khiến tôi cảm thấy tội lỗi, xấu hổ và cô đơn.
Sau đó, tôi bước vào căn hộ và gặp một hàng xóm khác, Charlie, ở thang máy. Chúng tôi không quen biết nhau, nhưng chúng tôi luôn lịch sự với nhau. Tôi cố gắng tạo ra cuộc trò chuyện nhỏ như thông thường, nhưng Charlie chỉ chăm chăm vào điện thoại của anh ấy và trả lời tôi với những câu trả lời ngắn.
Tôi quyết định đi lên cầu thang. Tôi gặp vấn đề về hô hấp khi bước từng bước, trái tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết, và nỗi sợ chết trở nên áp đảo, tôi gần như ngất đi. Tôi cảm thấy lo lắng với cảm giác lạ lẫm trong cơ thể và nhớ rằng có một văn phòng tư vấn gần đó.
Tôi chạy qua mà không hẹn trước. May mắn là anh ta không bận và không có cuộc họp. Anh ta mời tôi vào trong, nói rằng tôi đang trải qua khủng hoảng, nhưng tôi đáp,'Không, tôi ổn! Tôi chỉ hơi hoảng sợ một chút thôi'.
Liệu đó có phải là một cuộc khủng hoảng nếu tôi không tự tử không?
Tôi chia sẻ những nỗi sợ và suy nghĩ của mình với người tư vấn. Tôi kể về tình trạng của Chris và cảm thấy thất bại vì không thể giúp đỡ sức khỏe tinh thần của cô ấy như thế nào.
Người tư vấn nhìn tôi và trả lời một cách nghiêm túc nhưng dịu dàng,'Bởi vì chỉ cần một giọt nước cũng có thể làm tràn ly.' Tôi ngừng khóc và hít thở sâu vì tôi hiểu ý của anh ấy. Anh ấy chú ý đến sự thay đổi trong tư duy của tôi và hỏi,'Bạn đang nghĩ gì?'
Tôi suy ngẫm về những thời khắc khác và nhận ra anh ta đang tặng cho tôi điều gì đó mà tôi không biết tôi muốn hoặc cần: sự đánh giá. Tôi thừa nhận những gì tôi đã trải qua trong đêm cố gắng tự tử đã ảnh hưởng đến tôi. Sau đó, tôi nhận ra rằng một cuộc họp trong 50 phút với một người lạ làm cho tôi cảm nhận được nhiều tình thương và quan tâm hơn cả một năm ở bên cạnh bạn của tôi.
Sau đó, hợp đồng thuê hết hạn. Chris quay lại với Alex khi đau khổ hơn bao giờ hết. Tôi quyết định rời đi.
Không phải để xa cô ấy mà là để giải quyết những tổn thương tôi đã trải qua. Tôi chấp nhận rằng tôi đã trải qua nỗi đau và cần giải quyết vấn đề.
Tôi chuyển đến một môi trường tốt hơn: gia đình, với sự cho phép của họ. Ở bên những người thân yêu, tôi cảm thấy được yêu thương mà tôi thiếu. Tôi cảm thấy an toàn.
Bây giờ, Chris vẫn liên lạc với tôi để nhờ lời khuyên mà cô ấy đã bỏ qua, nhưng tôi vẫn ở đó cho cô ấy. Chúng tôi thiết lập ranh giới tốt hơn và trở lại một tình bạn tốt hơn. Dành thời gian cho bản thân giúp tôi nhìn nhận được tiêu chuẩn không đúng của tôi đối với cách Chris xử lý vấn đề của mình.
Tôi không hỗ trợ Chris bằng cách tập trung vào cô ấy và vấn đề của cô ấy. Tôi đã gây khó dễ cho cô ấy khi không khuyến khích cô ấy tìm kiếm sự giúp đỡ và chăm sóc thích hợp mà cô ấy xứng đáng và cần.
Phần khó nhất trong việc giúp đỡ người khác là những kỳ vọng từ bản thân và từ những người bạn giúp. Mục tiêu của tôi là giúp Chris vượt qua cảm giác tự sát và không hạnh phúc. Tôi đã nghĩ rằng mục tiêu của mình là giúp cô ấy, nhưng thực tế tôi muốn chữa trị cô ấy.
Tôi muốn giúp Chris, nhưng tôi cảm thấy bất lực và tự cảm thấy thất bại. Khi Chris nhận ra tôi là người giúp đỡ, cô ấy đến với tôi như một loại trị liệu. Cô ấy muốn tôi loại bỏ rắc rối của cô ấy thay vì tìm kiếm lời khuyên cứu rỗi, thay vào đó, tôi dành thời gian và công sức để giúp cô ấy giải quyết các vấn đề của mình.
Con người có xu hướng phụ thuộc vào người khác và có kỳ vọng rằng họ sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ. Những kỳ vọng này thường khiến tôi thất vọng.
Năm đó đã dạy tôi rằng chúng ta có thể và nên giúp đỡ người khác, nhưng nếu chúng ta không chăm sóc bản thân, thì điều đó không khả thi. Chúng ta không thể đảm bảo sức khỏe và hạnh phúc của mình nếu chúng ta quá bận rộn và quá đắm chìm vào công việc và không nhận ra bản thân. Tôi quyết định phớt lờ triệu chứng kiệt sức vì tôi nghĩ vấn đề của tôi nhỏ hơn so với vấn đề của Chris.
Tôi tự làm tổn thương bản thân khi từ chối nhận thức về nỗi đau của mình. Trong những thời điểm áp lực, đừng để ly tràn. Dễ dàng nghĩ rằng nếu bạn có sức khỏe, công việc và tiền bạc, bạn không cần phải lo lắng.
Hãy tìm kiếm sự giúp đỡ và dành thời gian chăm sóc bản thân. Dù vấn đề của bạn có lớn hay nhỏ, không quan trọng vấn đề của bạn có tới đâu. Bạn quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác.
Hãy để bản thân bạn nghỉ ngơi.