'Thực Sự Khó Khăn Là Vượt Qua Cảm Xúc Về Bản Thân.' - Maya Angelou
Người Bạn Mới Nhất Của Tôi Đã Kết Thúc Mối Quan Hệ Ba Tháng Với Tôi Vào Một Ngày Trong Tháng Bảy, Khi Tôi Vừa Trở Về Sau Một Kỳ Nghỉ Hè Nhàm Chán. Trong Email Chia Tay, Cô Ấy Viết: 'Không Phải Là Lỗi Của Bạn, Mà Là Của Tôi'. Tôi Cảm Thấy Rất Tức Giận. Tôi Đã Dành Ba Tháng Qua Để Giúp Cô Ấy Vượt Qua Mọi Khó Khăn. Tôi Biết, Cô Ấy Có Nhiều Vấn Đề Hơn Tôi.
Nhưng Rồi Một Loạt Các Nỗi Lo Lắng, Sự Ám Ảnh Bắt Đầu. Điều Đó Có Ý Nghĩa Gì? Tại Sao Lại Là Tôi?
Đây Không Phải Là Lần Đầu Tiên Tôi Mất Một Người Bạn, Vì Vậy Tôi Cần Phải Phân Tích, Kiểm Tra Và Xác Định Nguyên Nhân Của Mẫu Hành Vi Không Hay Này. Sự Lo Lắng Ngày Càng Tăng, Và Tôi Cần Phải Sửa Chữa Một Cách Kịp Thời Trước Khi Nó Lặp Lại. Vì Vậy, Tôi Đã Hẹn Gặp Bác Sĩ Trị Liệu Mary.
Sau Một Giờ Lái Xe Qua Trung Tâm Thành Phố, Tôi Đến Muộn, Rất Lo Lắng Trong Buổi Trị Liệu Đầu Tiên.
Trong Mười Lăm Phút, Bác Sĩ Mary Giúp Tôi Nhận Ra Sự Liên Kết Giữa Tình Bạn Và Mối Quan Hệ Với Mẹ, Đồng Thời Cho Thấy Rằng Tôi Không Cần Phải Chăm Sóc Bà Suốt Đời Vì Sức Khỏe Tinh Thần Của Bà Không Ổn Định. Tôi Thất Vọng Nhưng Nhẹ Nhàng Khi Biết Rằng Tôi Không Ở Đó Để Sửa Chữa Hành Vi Tự Luyến Của Mẹ Mà Chỉ Để Sửa Chữa Bản Thân Mình. Tôi Đã Trả Cho Bác Sĩ 95 Đô La Chi Phí Chữa Trị Và Cảm Thấy Một Chút Khá Hơn.
Hai Tuần Sau, Tôi Lại Lái Xe Đến Trong Khung Giờ Đó Để Tiến Hành Buổi Trị Liệu Thứ Hai. Tôi Không Chuẩn Bị Gì Trước Cho Những Gì Sắp Nhận Được Lần Này.
Khi Tôi Nhắc Đến Mẹ Mình Lần Nữa, Bác Sĩ Hỏi Tôi Rằng Tại Sao Tôi Cần Phải Thay Đổi Bà, Tại Sao Tôi Không Chấp Nhận Bà Hay Sao?
Tôi Bối Rối. Vấn Đề Không Phải Ở Mẹ Tôi Là Nguyên Nhân Dẫn Đến Mọi Chuyện Hay Sao? 'Nếu Không Phải Là Do Bà, Thì Đó Không Phải Là Mẹ Của Bạn.' Tôi Và Bạn Bè Thường Nói Như Thế. Và Tại Sao Mẹ Tôi Lại Không Muốn Học Hỏi Từ Kiến Thức, Tình Yêu Và Sự Sáng Suốt Của Tôi Chứ?
Bác Sĩ Mary Từ Từ Giải Thích: 'Có Lẽ Bạn Cần Phải Uốn Nắn Người Khác Vì Điều Đó Sẽ Làm Bạn Cảm Thấy Quyền Lực, Rồi Sẽ Không Ai Chú Ý Đến Những Thiếu Sót Của Bạn. Có Lẽ Bạn Muốn Đánh Lạc Hướng Người Khác Để Họ Không Nhìn Thấy Bản Thân Bạn Tự Ti Như Thế Nào'.
Khái Niệm Đó Cứ Vang Vọng Trong Đầu Tôi Cho Đến Khi Nước Mắt Tôi Lăn Dài Trên Má.
Cuối Cùng, Tôi Tìm Thấy Một Tấm Khăn Giấy Gần Nơi Tôi Ngồi. Sau Đó Thời Gian Cho Buổi Trị Liệu Của Tôi Cũng Kết Thúc.
'Bác Sĩ Có Gợi Ý Cuốn Sách Nào Giúp Nâng Cao Tâm Tự Tôn Không?' Tôi Hỏi Khi Thanh Toán Tiền Cho Cô Ấy, Tôi Cần Biết Thêm Thông Tin Để Thực Hiện Theo Hướng Dẫn Mới. 'Không', Cô Ấy Nói Rồi Mở Cửa, Để Cho Một Phiên Bản Khác Của Tôi Bước Ra Thế Giới Thay Vì Con Người Trước Khi Bước Chân Vào Nơi Này.
Trong Lúc Lái Xe Đến Điểm Hẹn Ăn Trưa Với Bạn Bè, Tâm Trí Tôi Thét Gào: 'Tôi 45 Tuổi, Và Tôi Có Tâm Tự Tôn Thấp Ư?' Ngồi Trước Món Bánh Mì Kẹp Thịt Heo Cuba Với Sốt Mojo, Terry - Bạn Tôi Đã Nói: “Ai Mà Không Có Tâm Tự Trọng Thấp Chứ?'
Rõ Ràng, Việc Phát Hiện Ra Chứng Rối Loạn Chức Năng Bị Chôn Vùi Của Mình Là Một 'Nấc Cụt' Trong Cuộc Sống Thời Thượng Mới Mà Tôi Đang Sống. Từ Khi Nào Mà Tâm Tự Tôn Thấp Trở Thành Vấn Đề Ở Đây Vậy?
Cảm Giác Giận Dữ Tràn Ngập Trong Tôi Trên Quãng Đường Hơn Một Giờ Trở Về Nhà. Tôi Cảm Thấy Bản Thân Không Đủ Tốt Để Làm Mẹ Con Của Mình Vào Đêm Hôm Đó. Tôi Tức Giận Với 'Sắc Lệnh' Của Bác Sĩ Mary Về Sự Tự Tôn Thấp Và Cảm Thấy Không Hề Ổn Chút Nào.
Tôi Đã Làm Việc Chăm Chỉ Trong Suốt Cuộc Đời Trưởng Thành Để Tự Nhận Thức Và Yêu Bản Thân Mình Bằng Liệu Pháp Trị Liệu, Những Cuốn Sách Phát Triển Bản Thân Và Sự Khiêm Tốn! Sao Cô Ấy Dám Cướp Đi Việc Tự Định Nghĩa Bản Thân Của Tôi Và Mục Đích Cho Người Khác Thấy Thế Nào Là Ổn. Bây Giờ Tôi Phải Là Ai Đây?
Một Tuần Cùng Với Số Trang Nhật Ký Sau Đó, Tôi Muốn Trút Hết Cơn Phẫn Nộ Của Mình, Vì Vậy, Tôi Băng Qua Cánh Đồng Cỏ Đến Thư Viện, Định Xem Tất Cả Và Bất Kỳ Cuốn Sách Nào Về Lòng Tự Trọng. Khi Tôi Giải Thích Những Gì Đã Xảy Ra, Những Người Thủ Thư Đồng Ý Rằng Thật Khó Để Rót Đầy Chiếc Cốc Tự Tôn Của Bạn Nếu Bạn Không Biết Chiếc Cốc Đó Đầu Cua Tai Nheo Hay Có Nội Dung Như Thế Nào. Quả Là Những Người Phụ Nữ Uyên Thâm.
Ở Nhà, Tôi Ngồi Đọc Và Suy Nghĩ Về Nhận Định Lòng Tự Tôn Thấp Của Mình. Và Rồi Thật Bất Ngờ, Tôi Bắt Đầu Cảm Thấy Một Sự Bình Yên Mới. Sự Lo Lắng Trong Tôi Đã Giảm Bớt. Tiêu Tan. Biến Mất.
Nếu Tôi Ngừng Việc Sửa Chữa Những Lỗi Lầm Mà Tôi Thấy Ở Người Khác Thì Tôi Sẽ Không Còn Phải Sửa Chữa Những Lỗi Lầm Mà Tôi Thấy Ở Chính Mình. Lòng Tự Tôn Thấp Và Sự Lo Lắng Được Cho Phép. Tôi Có Thể Là Chính Mình. Tôi Giống Như Đang Ở Một Thế Giới Mới, Nơi Tôi Ổn Với Chính Tôi, Bạn Có Thể Là Chính Bạn, Nơi Mà Những Lời Phán Xét Chẳng Còn Nghĩa Lí Gì Nữa. Bằng Cách Đặt Tên Cho Con Thú Bên Trong, Và Bằng Cách Nào Đó Tôi Cũng Đã Giải Phóng Cho Nó.
Cuối Cùng, Với Sự Trợ Giúp Của Thuốc, Sự Lo Lắng Của Tôi Giống Như Một Bóng Ma, Ký Ức Về Một Phần Con Người Tôi Đã Không Còn Ở Đó, Mặc Dù Thỉnh Thoảng Tôi Cũng Cần Điều Chỉnh Lại Liệu Pháp.
Tất Cả Những Gì Tôi Phải Làm Là Thừa Nhận Và Sở Hữu Chính Con Người Của Tôi, Tôi Là Ai, Tôi Đang Đứng Ở Đâu, Để Ngừng Tập Trung Vào Việc Sửa Chữa. Nếu Gặp Lại Bác Sĩ Mary, Tôi Sẽ Cảm Ơn Cô Ấy Vì Món Quà Là Sự Tự Do Của Chính Mình. Và Tôi Muốn Đề Cập Đến Một Vài Cuốn Sách Rất Hay Về Lòng Tự Trọng Mà Tôi Đã Đọc.