Khi còn là thiếu niên, tôi thường tìm đến những người lớn mà tôi tin tưởng để chia sẻ vấn đề của mình. Tôi nhớ rằng họ thường bảo tôi rằng khi lớn lên, tôi sẽ gặp phải những vấn đề còn lớn hơn. Giờ đây, khi đã trưởng thành (dù còn trẻ), tôi khẳng định rằng người lớn đã sai.
Hồi nhỏ, tôi thường tâm sự với vài người lớn mà tôi tin tưởng, và họ thường nói với tôi rằng khi lớn lên, tôi sẽ gặp phải những vấn đề nghiêm trọng hơn. Giờ đây, khi đã trưởng thành (dù vẫn còn trẻ), tôi khẳng định rằng người lớn đã sai.
Tôi chỉ nhớ mang máng về những vấn đề mình từng kể với người lớn, nhưng việc tôi từng là một đứa trẻ có ý định tự tử vẫn in sâu trong tâm trí. Tôi nhớ rằng mình bị dày vò về tinh thần và không thể lý giải nó. Tôi không biết mình là ai, và những lần hiếm hoi nhận ra mình là ai, tôi lại ghét cay đắng bản thân. Tôi ghét khuôn mặt, cơ thể, trường học (trung học phổ thông), và cả ngôi nhà của mình. Có thể nói tôi ghét cả sự tồn tại của mình.
Dù chỉ nhớ mang máng về những vấn đề từng kể với người lớn, nhưng việc tôi từng có ý định tự tử vẫn in sâu trong tâm trí. Tôi nhớ rằng mình bị dày vò về tinh thần và không thể lý giải nó. Tôi không biết mình là ai, và những lần hiếm hoi nhận ra mình là ai, tôi lại ghét bản thân. Tôi ghét khuôn mặt, cơ thể, trường học (trường cấp ba), và cả ngôi nhà của mình. Có thể nói tôi ghét cả sự tồn tại của mình.Quá nhiều thứ không ổn với tôi; cha mẹ tôi luôn có điều gì đó để phàn nàn, một số giáo viên và thậm chí cả bạn học của tôi cũng vậy. Dù không bị bắt nạt, tôi luôn cảm thấy lạc lõng. Tôi gần như không có bạn bè và cảm thấy cô đơn hầu hết thời gian vì tôi không giỏi kết bạn. Phải mất nhiều năm tôi mới nhận ra lý do. Tôi không giỏi kết bạn vì trong các mối quan hệ, bạn chỉ có thể cho đi những gì bạn có, và bản thân tôi thì chẳng có gì cả. Tôi rất ghét bản thân mình, và tâm trí tuổi thiếu niên của tôi nghĩ rằng tốt nhất là khép mình lại để không bị người khác ghét thêm nữa. Tôi tức giận với cuộc sống của mình, và cảm thấy thế giới cũng ghét tôi.
Tôi phải đối mặt với quá nhiều vấn đề; ba mẹ luôn phàn nàn, vài giáo viên cũng vậy, và thậm chí cả bạn học của tôi. Dù không bị bắt nạt, tôi chưa từng cảm thấy mình thuộc về nơi này. Tôi gần như không có bạn bè và cảm thấy cô đơn đến 90% thời gian vì tôi không biết cách đối xử tốt với bạn bè, và phải mất nhiều năm mới nhận ra điều này. Trong các mối quan hệ, bạn chỉ có thể cho đi những gì bạn có, còn tôi thì chẳng có gì. Tôi ghét cay đắng bản thân mình, nên cái đầu óc thiếu niên của tôi nghĩ rằng tốt nhất nên khép mình lại, không giao tiếp để không bị người khác ghét thêm. Tôi luôn phẫn nộ với cuộc sống, và cảm thấy thế giới cũng ghét tôi.
Và tôi đã sống như thế trong suốt năm năm cuộc đời.
Tôi đã sống như vậy suốt năm năm.Tôi cũng nhớ mình phải tự tìm hiểu cơ thể, điều mà mãi đến khi trưởng thành mới làm được. Giờ thì tôi biết mình từng bị rối loạn ăn uống, nhưng lúc đó, tôi không hiểu vì sao mình hầu như không muốn ăn. Giờ thì tôi biết đó là do cơ thể đang thay đổi, nhưng khi đó, tôi chỉ thấy bất lực. Giờ thì tôi biết hoóc-môn của mình rối loạn thế nào, nhưng lúc đó, tôi nghĩ mình là người rắc rối nhất thế giới. Bên cạnh đó, tôi còn mắc chứng ADHD (rối loạn tăng động giảm chú ý, và có thể tôi sẽ viết về điều này sau).
Tôi nhớ rằng phải tự tìm hiểu cơ thể mình, điều mà tôi không thể làm được cho đến khi trưởng thành. Giờ thì tôi biết mình đã từng bị rối loạn ăn uống, nhưng lúc đó, tôi không hiểu tại sao mình hầu như không muốn ăn. Giờ thì tôi biết đó là do cơ thể đang thay đổi, nhưng lúc đó, tôi chỉ thấy bất lực. Giờ tôi biết hoóc-môn của mình rối loạn thế nào, nhưng khi đó, tôi nghĩ mình là người rắc rối nhất trên trái đất. Với những triệu chứng này, tôi mắc chứng ADHD (rối loạn tăng động giảm chú ý, sau này tôi sẽ kể thêm).
Chắc bạn đã đoán được rằng những năm thiếu niên của tôi là giai đoạn tồi tệ nhất cuộc đời. Đó là một biển cả đầy sóng gió đối với tôi, và không cần phải nói thì các giai đoạn khác đều vui vẻ hơn nhiều, kể cả giai đoạn sau đó. Bây giờ, khi ở tuổi 20, tôi đã có cái nhìn rõ ràng hơn về bản thân và biết rằng nó sẽ càng rõ ràng hơn từng ngày. Tôi thích bản thân mình bây giờ. Tôi không còn lạnh lùng như khi còn thiếu niên; tôi đã bắt đầu cởi mở với mọi người và chính mình. Tôi yêu những gì mình thấy khi nhìn vào gương và đã chấp nhận mọi điều về bản thân. Đúng là tôi vẫn có những lúc khó khăn, nhưng tôi là một cô gái hạnh phúc. Một số vết sẹo từ những năm tháng đó vẫn chưa phai, nhưng ít nhất, tôi đã gần hơn với sự trọn vẹn. Tôi có những vấn đề lớn hơn và quan trọng hơn để giải quyết khi trưởng thành, nhưng trầm cảm thời thiếu niên đã qua đi cùng những năm tháng đó, và tôi đang tốt hơn nhiều.
Tôi dám chắc bạn có thể suy ra từ những gì bạn đã đọc rằng thời niên thiếu là giai đoạn tồi tệ nhất trong đời tôi. Nó nhấn chìm tôi trong hàng tá vấn đề, và chắc chắn rằng các giai đoạn khác trong đời tôi đều vui vẻ hơn nhiều, bao gồm cả giai đoạn sau này. Hiện tại, khi đang ở tuổi 20, tôi nhận thức rõ mình là ai, và sự nhận thức đó ngày càng rõ ràng hơn. Giờ đây tôi yêu bản thân mình. Sự lạnh lùng của tôi hồi trước cũng không còn nữa; tôi bắt đầu quan tâm hơn đến mọi người và chính mình. Tôi thích hình ảnh phản chiếu trong gương, yêu mọi thứ thuộc về bản thân. Dù có lúc vui, lúc buồn, nhưng tôi là một cô gái tràn đầy hạnh phúc. Những vết sẹo từ quá khứ vẫn còn, nhưng ít nhất tôi đã trở nên hoàn thiện hơn. Là người lớn, tôi có nhiều việc lớn và quan trọng hơn cần giải quyết, nhưng chứng trầm cảm thời thiếu niên đã qua và tôi ngày càng sống tốt hơn.Trước khi bạn khen ngợi tôi vì đã 'vượt qua', tôi muốn nói rằng tôi không bị trầm cảm và tự tử vì hoàn cảnh tuổi thơ hay môi trường lớn lên. Không có câu chuyện uẩn khúc nào; tôi trầm cảm đơn giản vì tôi là một thiếu niên.
Trước khi vỗ tay khen tôi vì đã “vượt qua chuyện đó”, các bạn nên biết rằng tôi bị trầm cảm và có ý định tự tử không phải vì hoàn cảnh tuổi thơ hay môi trường lớn lên. Chẳng có câu chuyện nào uẩn khúc đằng sau cả; tôi trầm cảm đơn giản vì tôi là một đứa bé thôi.
Từ những nghiên cứu khi viết bài này, tôi hiểu rằng những thay đổi trên cơ thể ở giai đoạn nào đó có thể dẫn đến thay đổi cảm xúc như buồn bã, khóc, tâm trạng bực dọc, mất hứng thú với các hoạt động thường ngày, cảm thấy vô dụng, lòng tự tôn thấp, tự phê bình quá mức, ý nghĩ muốn chết/tự tử, và thay đổi hành vi như mất năng lượng, mất ngủ, thường xuyên đau đầu, thay đổi khẩu vị, cách ly xã hội, lên kế hoạch tự tử, bùng nổ tức giận. Đây chỉ là một vài ví dụ.
Từ những nghiên cứu trong lúc viết bài này, tôi hiểu rằng những biến đổi trên cơ thể ở giai đoạn nào đó có thể dẫn đến thay đổi cảm xúc như buồn bã, muốn khóc, tâm trạng bực dọc, mất hứng thú với những hoạt động thường ngày, cảm thấy vô dụng, lòng tự tôn thấp, tự phê bình quá mức, ý nghĩ muốn chết/tự tử; và thay đổi hành vi như thiếu năng lượng, mất ngủ, thường xuyên đau đầu, thay đổi khẩu vị, cách ly xã hội, lên kế hoạch tự tử, bùng nổ tức giận, và còn nhiều biểu hiện khác.
Điều tồi tệ nhất là trong khi trải qua tất cả những điều này, thiếu niên hoàn toàn không biết gì. Chúng bị ám ảnh bởi các triệu chứng của trầm cảm đến mức không còn khả năng để tìm hiểu tại sao những điều này xảy ra với chúng. Đó là lý do tại sao chúng cần chúng ta, và đó là lý do tại sao chúng ta cần hiểu.
Điều tồi tệ nhất của quá trình này là, khi phải đối mặt với những vấn đề này, những đứa trẻ ở tuổi vị thành niên hoàn toàn không nhận thức được mình đang trải qua điều gì. Chúng bị vùi lấp bởi những triệu chứng trầm cảm thanh thiếu niên mà không có khả năng nhận biết để hiểu tại sao lại như vậy. Đó là lý do chúng ta hiện diện, và cũng là lý do chúng ta - những người lớn - cần phải thực sự thấu hiểu.Hôm nay, tôi khẩn cầu bạn, hãy đối xử tử tế với thanh thiếu niên; con trai hoặc con gái của bạn, em trai hoặc em gái của bạn, hàng xóm hoặc họ hàng của bạn. Tôi biết chúng có thể khá khó khăn, nhưng điều đó giúp chúng biết rằng chúng có người không bỏ rơi. Đây là giai đoạn mà tất cả chúng ta đều đã trải qua. Bạn có thể không phải chiến đấu với trầm cảm tuổi thiếu niên, nhưng tôi biết bạn nhớ cảm giác làm thiếu niên, và ngay cả khi bạn không nhớ gì, bạn chắc chắn nhớ cảm giác mơ hồ. Bạn nhớ mình không biết mình là ai và cố gắng hiểu mình sẽ trở thành ai, bị xoay quanh bởi cảm xúc và hormone. Những năm tháng thiếu niên là thời kỳ biến đổi, thay đổi cuộc đời; là thời gian định hình con người mà chúng sẽ là suốt cuộc đời.
Giờ đây, tôi mong bạn hãy quan tâm hơn đến những đứa trẻ xung quanh mình; dù là con trai hay con gái, chị/em hay anh/em, hàng xóm hay họ hàng. Tôi biết là có lẽ sẽ có nhiều việc phải làm, nhưng nhờ đó mà những đứa trẻ của chúng ta biết rằng sẽ luôn có người lo lắng, quan tâm mình. Chúng ta đều đã trải qua giai đoạn này. Bạn có thể không phải chiến đấu với căn bệnh trầm cảm tuổi thiếu niên, nhưng tôi biết bạn hiểu những gì những đứa trẻ thiếu niên phải trải qua, thậm chí nếu bạn chẳng nhớ gì, chắc chắn bạn vẫn nhớ cái cảm giác bất lực, không biết bắt đầu từ đâu. Bạn nhớ rằng mình không biết mình là ai, cố gắng hiểu mình sẽ trở thành ai, và bị xoay quanh bởi cảm xúc và hormone. Thời thiếu niên là thời kỳ thay đổi, là thời kỳ chuyển mình, là lúc mà phiên bản người lớn của những đứa trẻ được hình thành để đi đến hết cuộc đời.
Vậy nên, xin đừng nói với bọn trẻ rằng chúng sẽ trải qua những vấn đề nghiêm trọng hơn khi lớn lên. Hãy học cách bảo ban chúng rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn; rằng chúng sẽ nhận ra mọi thứ rõ ràng hơn khi giai đoạn này kết thúc, và rằng cuộc sống sẽ dần trở nên dễ dàng hơn. Dĩ nhiên, các giai đoạn trưởng thành khác nhau sẽ mang theo những lo lắng khác nhau, nhưng hãy học cách nói với bọn trẻ rằng, dù thế nào đi nữa, chúng sẽ vượt qua.
Vì vậy, xin đừng nói với bọn trẻ rằng chúng sẽ gặp phải những vấn đề lớn hơn khi trưởng thành. Hãy dạy chúng rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, rằng chúng sẽ rõ ràng hơn khi tuổi thiếu niên qua đi, và rằng mỗi ngày trôi qua, chúng sẽ dễ dàng điều hướng cuộc đời mình hơn. Tất nhiên, các giai đoạn trưởng thành khác nhau sẽ đi kèm với những lo lắng khác nhau, nhưng hãy biết cách nói với bọn trẻ rằng, dù thế nào đi nữa, chúng sẽ vượt qua.