“Nỗi Đau Chia Ly Là Nỗi Đau Lớn Nhất, Sức Mạnh Của Sự Thấu Cảm Là Sức Mạnh Lớn Nhất.” - Phật Giáo
Khi Hỏi Về Lý Do Viết, Tôi Trả Lời: Để Học Về Sự Đồng Cảm
Lý Do Tôi Viết Là Để Hiểu Thêm Về Sự Đồng Cảm
Đọc Tiểu Thuyết Giúp Ta Dễ Dàng Thấu Hiểu Hơn Về Sự Đồng Cảm
Mỗi Người Đều Cất Giấu Những Câu Chuyện, Hãy Kết Nối Để Khám Phá
Bạn đã bao giờ cảm thấy mất kết nối với những người xung quanh?
Tôi gặp lại một người bạn thân, cậu ấy hỏi 'Dạo này cậu thế nào?', tôi trả lời hời hợt - 'Mình ổn, còn cậu?'. Cậu ấy đáp, 'Mình cũng thế' và cuộc trò chuyện dừng lại. Thực tế, cả hai chúng tôi đều không ổn như những gì đã nói...
Bây giờ, tôi cố gắng thay đổi điều này. Khi được hỏi dạo này thế nào, tôi thành thật chia sẻ rằng tôi vừa có một tuần đầy khó khăn. Cậu ấy đồng cảm và nói rằng cậu ấy cũng biết một vài người trải qua tuần làm việc mệt mỏi. Sau đó, cậu ấy chúc tôi có một tuần tới vui vẻ và may mắn, lời chúc ấy giúp tôi cảm thấy khá hơn và bớt cô đơn.
Tôi không khuyên bạn nên nói ra hết mọi bí mật, sợ hãi hay tổn thương của mình. Tôi chỉ hy vọng bạn đừng tự đóng kín mình với thế giới và đẩy mình vào sự cô độc.
Khi chúng ta chia sẻ những nỗi niềm sâu kín với ai đó, thật tuyệt vời khi họ cũng đáp lại bằng sự đồng cảm tương tự.
Một điều quan trọng bạn không nên quên là dù bạn đang cảm thấy thế nào, luôn có ai đó thấu hiểu. Bất kể bạn trải qua điều gì, đã có người trải qua điều tương tự. Bạn có thể cảm thấy cô đơn, đặc biệt trong những lúc tuyệt vọng và tổn thương, nhưng hãy nhớ rằng bạn không bao giờ đơn độc trên thế giới này.
Tối qua tôi ăn tối với một người bạn thân và chia sẻ về quãng thời gian mệt mỏi và khó khăn nhất, khi tôi đã làm tổn thương một người mà tôi vô cùng yêu quý.
Đó là một khoảng thời gian đầy hối tiếc, dù tôi đã nỗ lực hết sức để sửa chữa sai lầm. Tôi nói với cậu ấy: “Điều khó khăn nhất là khi mọi người không còn nhìn mình như trước nữa.”
Cậu ấy nói: “Nick, thật ra ai cũng mang trong mình những mảnh giấy viết về bí mật.”
Ban đầu tôi không hiểu, rồi cậu ấy giải thích - rằng chúng ta đều mang trong lòng những nỗi đau, hối hận và sợ hãi - những “mảnh giấy” chứa đựng bí mật mà ta ngại chia sẻ với người khác.
Cậu ấy lấy ra một tấm thẻ nhỏ, đưa cho tôi và giả vờ như đây là “mảnh giấy” chứa bí mật riêng tư nhất rồi nói: “nhìn xem, chúng ta luôn mang chúng theo bên mình như vậy đấy.”
Vậy nên tôi muốn hỏi bạn: Điều gì được viết trên “mảnh giấy” của bạn?
Là nỗi đau từ bạo lực, sự mệt mỏi do trầm cảm, là cơn nghiện giam cầm bạn đến mức điên cuồng, sự phản bội trong tình yêu vợ chồng hay nỗi lo rằng bản thân chưa đủ hoàn hảo…?
Một bài tập hữu ích là viết ra những điều mà tờ giấy muốn bạn nói, rồi tự hỏi: “Mình có tin rằng chỉ mình mang mảnh giấy này hay không? Khi gặp ai đó có điều tương tự, mình sẽ nói gì? Sẽ đánh giá họ hay ôm họ và chia sẻ một bí mật giống như thế?
Hãy nhớ rằng, dù ghi chép trên “mảnh giấy” là gì, trên thế giới này chắc chắn có người giữ một cái tương tự như của bạn. Có vô số người đang cùng chia sẻ một mảnh giấy, chỉ là chúng ta chưa gặp nhau. Mỗi người bạn gặp hôm nay, mỗi người bạn tiếp xúc, đều giấu những “mảnh giấy” sâu trong túi họ - một tờ giấy mỏng nhưng không đủ cân nặng để đo lường.
Suy nghĩ này đặc biệt hữu ích khi bạn gặp phải sự bất công - khi ai đó chặn đầu bạn mà lại cư xử cục mịch, một đồng nghiệp nói xấu sau lưng hoặc khi người bạn yêu không đối xử với bạn một cách lịch sự.
Dĩ nhiên những hành động xấu tính hay bạo lực không thể chấp nhận, nhưng khi nhìn xa hơn, hãy nhớ rằng mọi người đều mang theo những “mảnh giấy” của sự chịu đựng - chịu đựng một điều gì đó trong cuộc sống này, dù chúng ta không biết rõ tờ giấy đó viết về điều gì.
Dễ dàng để phán xét hay thương hại ai đó tiết lộ bí mật của mình. Sự phán xét và thương hại là rào cản lớn nhất trên con đường đến với sự đồng cảm - khả năng hiểu và chia sẻ cảm xúc - một cách chân thành.
Hãy nhớ rằng một điều quan trọng: Những gì mà người khác đang phải trải qua hoặc đã từng trải qua, một ngày nào đó, bạn cũng có thể phải đối mặt. Vạn sự khổ đau trên đời này, sẽ không ngần ngại tìm đến bất kể bạn là ai.
Một trong những lý do chương trình mười hai bước đạt hiệu quả là vì được xây dựng trên sự đồng cảm. Không phán xét cũng có nghĩa là không tồn tại bí mật hoặc xấu hổ. Những người xa lạ bước vào cùng một căn phòng, để lại vài tờ giấy mỏng trên bàn và sau đó cùng nhau chia sẻ mọi điều.
Một quyển tiểu thuyết của Kevin Brockmeier - The Illumination - viết về nỗi đau, cả về thể xác lẫn tinh thần, một loại nỗi đau hiện lên như những đốm sáng trắng mà con người có thể nhìn thấy.
Nỗi đau - điều mà chúng ta thường xuyên đối mặt, nay trở thành điều xinh đẹp nhất dưới bút kỳ diệu này.
Tác giả Brockmeier là một trong những người kể chuyện có khả năng viết về thấu hiểu mạnh mẽ nhất mà tôi từng đọc. Truyện ngắn mang tên “Truyện ngụ ngôn về những tờ giấy trắng tràn ra từ trong túi”, nhân vật là một người đàn ông tìm thấy chiếc áo khoác của Chúa, chiếc túi tiếp tục bị lấp đầy bởi những lời cầu nguyện thầm kín từ tất cả mọi người mà anh ta gặp gỡ. Ở một khía cạnh nào đó, anh ta hiểu rõ về những “mảnh giấy” của mỗi người và gợi ra sự đồng cảm chân thực.
Hãy tưởng tượng một thế giới, nơi mọi người đều hiểu rõ những đau đớn và nỗi sợ của nhau. Khi mọi điều xấu hổ thầm kín nhất mà chúng ta muốn giấu, lại là sợi dây buộc chặt sự kết nối giữa con người với nhau... Sẽ là một thế giới tràn ngập yêu thương và tươi đẹp!