“Không có bất kỳ sự cải thiện bản thân c nào có thể thay thế cho sự thiếu tự chấp nhận.” ~Robert Holden
“Không có bất kỳ sự hoàn thiện bản thân nào có thể bù đắp cho việc thiếu tự chấp nhận bản thân.” - Robert Holden
Trong văn hóa của chúng ta, chúng ta liên tục bị tấn công bởi những thứ mới nhất và tốt nhất để cải thiện bản thân và/hoặc chất lượng cuộc sống của chúng ta. Thật không may, điều này dẫn đến niềm tin rằng chúng ta cần phải có một loại thứ gì đó trước khi chúng ta có thể chấp nhận bản thân mình như chúng ta là.
Trong xã hội của chúng ta, chúng ta luôn bị đổ dồn những thứ mới nhất và tốt nhất để cải thiện bản thân và/hoặc chất lượng cuộc sống. Thật không may, điều này dẫn đến niềm tin rằng chúng ta cần phải đạt được một loại thứ gì đó trước khi chúng ta có thể chấp nhận bản thân như chúng ta là.
Khi còn nhỏ, tôi luôn đấu tranh với vấn đề cân nặng của mình. Ở tuổi mười bốn, tôi nặng khoảng 102kg (nhớ rằng, tôi chỉ cao 1m57).
Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã cố gắng không ngừng trong hành trình giảm cân của mình.. Vào năm 14 tuổi, tôi đã nặng khoảng 102 (và cao khoảng 1m57).Rất may mắn cho tôi, một bác sĩ đã chỉ ra vấn đề về béo phì ở trẻ em. Cô ấy nhẹ nhàng cho tôi biết rằng đó là thời điểm hoàn hảo để giảm cân trước khi gặp phải những vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Tôi nhanh chóng học cách ăn uống lành mạnh hơn và tham gia vào hoạt động thể chất. Tôi đã giảm khoảng tám mươi kg trong vòng một năm, và sự chú ý mà tôi nhận được là rất nhiều.
Nhưng thật may mắn, có một vị bác sĩ đã giúp tôi chỉ ra mối lo ngại về căn bệnh béo phì ở trẻ em. Cô ấy cho tôi biết rằng tôi đang ở thời điểm lý tưởng để giảm cân trước khi những biến chứng nghiêm trọng về sức khỏe xảy ra. Tôi đã có thể nhanh chóng học cách xây dựng một thói quen ăn uống lành mạnh và vận động nhiều hơn. Kết quả là, sau một năm, tôi đã giảm được khoảng 36kg, và sự chú ý mà tôi nhận được là rất lớn.
Tôi nhanh chóng phát triển một phản ứng điều kiện về việc cải thiện bản thân, sự chú ý và cuối cùng là tình yêu - điều này có nghĩa là tôi bắt đầu nhận ra rằng việc thay đổi bản thân sẽ mang lại cho tôi sự công nhận. Nhưng mà, ai mà không muốn được yêu thương và chấp nhận bởi người khác? Nhưng thật ra, sự chú ý này giới thiệu một khái niệm hoàn toàn khác.
Sau đó, tôi nhanh chóng hình thành một phản xạ có điều kiện là hoàn thiện bản thân, sự chú ý và cuối cùng là sự yêu thương, nghĩa là tôi đã bắt đầu thấy rằng việc thay đổi bản thân sẽ giúp tôi được công nhận. Ai lại không muốn được người khác quý mến và chấp nhận đúng không? Nhưng có vẻ như sự chú ý này đã dẫn đến một điều mới.
I realized I was not receiving that positive attention before, as people usually chose to pick me apart for my weight. Therefore, as I grew older, I became addicted to this notion of self-improvement because it brought upon the positive attention and affirmation I had lacked. Furthermore, I had a hard time just being me without trying to change something about myself.
Tôi nhận ra rằng mình đã không nhận được những sự quan tâm theo hướng tích cực như trước đây. Mọi người thường chọn tôi vì cân nặng của tôi. Do đó, khi càng lớn, tôi càng cho rằng mình phải trở nên thật hoàn hảo, bởi điều đó sẽ mang lại cho tôi những sự chú ý và sự khẳng định mà tôi còn thiếu. Hơn nữa, tôi cũng đã gặp khó khăn khi cố gắng sống đúng với bản thân mình mà không phải thay đổi điều gì.
For me, self-acceptance is hard to conceptualize on a good day. On a bad day, it can be in shards of glass on the floor. Through my trials and errors, I have learned that self-acceptance is a skill we can practice. It is not an innate trait that we either have or don’t. It is something that can be nourished and nurtured.
Đối với tôi, sự tự chấp nhận bản thân là một thứ không thể hình dung vào một ngày tươi đẹp. Còn vào một ngày tồi tệ, nó có thể nằm đâu đó trong các mảnh kính vỡ trên sàn nhà. Qua những thử thách và sai lầm của mình, tôi đã học được rằng tự chấp nhận bản thân không phải là một kỹ năng thiên bẩm, mà là một điều chúng ta có thể rèn luyện, nuôi dưỡng.Qua việc luyện tập, tôi bắt đầu cảm thấy hòa hợp với chính mình - với tất cả những điểm mạnh và yếu của mình. Tuy nhiên, điều này không thể xảy ra qua đêm.
Qua việc luyện tập, tôi dần cảm thấy hài lòng với chính mình, chấp nhận cả những điểm mạnh và điểm yếu. Tuy nhiên, điều này sẽ không thể xảy ra trong một sớm một chiều.
Tôi đã phải chiến đấu với sự thiếu chấp nhận bản thân trong nhiều năm. Tôi cảm thấy như mình cần phải trở nên một cách nhất định hoặc trông một cách nhất định để được chấp nhận. Việc tiếp cận truyền thông và mạng xã hội ngay lập tức đã kích thích ý tưởng này. Tôi rơi vào bẫy so sánh, và tôi tập trung vào những gì mình không có bằng cách chú ý vào những gì mọi người khác dường như đã có.
Tôi đã phải chiến đấu với sự thiếu chấp nhận bản thân trong nhiều năm. Tôi cảm thấy như mình cần phải trở nên một cách nhất định hoặc trông một cách nhất định để được chấp nhận. Việc tiếp cận truyền thông và mạng xã hội ngay lập tức đã kích thích ý tưởng này. Tôi rơi vào bẫy so sánh, và tôi tập trung vào những gì mình không có bằng cách chú ý vào những gì mọi người khác dường như đã có.
Tôi sẽ nghĩ, “Chắc cô ấy trông đẹp hơn tôi nhiều,” “Ôi, gia đình họ dường như hoàn hảo,” hoặc “Sự nghiệp của tôi dường như không thành công lắm.” Những suy nghĩ này sẽ làm tôi bị cuốn vào, và có tác động tiêu cực đến tâm trạng và lòng tự trọng của tôi.
Tôi nghĩ, “Ôi, cô ấy trông đẹp hơn tôi rất nhiều”, “Trời ạ, gia đình của họ trông thật hoàn hảo” hoặc “Sự nghiệp của tôi có vẻ không được thành công như vậy”. Và những suy nghĩ như vậy sẽ bào mòn tôi và tạo ra những tác động tiêu cực đến tâm trạng cũng như lòng tự trọng của tôi.
Hãy để tôi làm rõ, tôi phải chú ý đến cái bẫy này mỗi ngày, nhiều lần trong ngày, bởi vấn đề về sự chấp nhận bản thân, tình yêu và lòng trắc ẩn đã ghi sâu vào tâm trí.
Mỗi ngày, tôi phải rất nhiều lần chống lại những luồng suy nghĩ này, bởi các vấn đề về sự chấp nhận bản thân, tình yêu và lòng trắc ẩn đã ăn sâu.
When I was a little girl, I consistently received the message that I needed to change parts of who I was to fit the mold of society. Peers would consistently comment on my weight and appearance. Teachers would constantly criticize my work. Coaches would often compare to the “better, more capable” players. I am sure some of these messages came with good intention, but they had a destructive impact on my self-worth and value.
Khi còn nhỏ, tôi luôn được dạy rằng mình cần phải thay đổi bản thân để phù hợp với những khuôn mẫu của xã hội. Bạn bè thì thường xuyên bàn tán về cân nặng và ngoại hình, giáo viên thì liên tục phàn nàn về việc học, huấn luyện viên thì hay so sánh tôi với những cầu thủ 'giỏi hơn, có năng lực hơn'. Mặc dù biết một số những lời nói ấy là mang ý tốt, nhưng tôi vẫn cảm giác chúng đã tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực đến giá trị bản thân mình.
Khi tôi lớn hơn, tôi đã học được rằng mối quan hệ tốt với bản thân là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên, vì không muốn người khác nhìn thấy những khía cạnh tiêu cực của mình, tôi thường thể hiện bề ngoài là mọi thứ đều ổn, hoặc cố gắng để làm cho mọi thứ trở nên ổn định hơn.
Khi lớn hơn, tôi đã nhận ra rằng yêu thương chính bản thân mình mới là một trong những điều quan trọng nhất. Tuy nhiên, bởi không muốn người khác nhìn thấy những điều không tốt của bản thân, tôi thường hay thể hiện ra ngoài bằng một hình ảnh khác.
Tôi không mở lòng về cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ với trầm cảm, lo lắng và hình ảnh cơ thể của mình. Tôi từ chối một số cuộc chiến nội tại đó, và trong quá trình đó, tôi không bao giờ là chính mình. Hơn nữa, tôi gặp khó khăn trong việc biết mình là ai và tôi đã phát triển một mối quan hệ điều kiện với bản thân.
Tôi không mở lòng về cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ với trầm cảm, lo lắng và hình ảnh cơ thể của mình. Tôi từ chối một số cuộc chiến nội tại đó, và trong quá trình đó, tôi không bao giờ là chính mình. Hơn nữa, tôi gặp khó khăn trong việc biết mình là ai và tôi đã phát triển một mối quan hệ điều kiện với bản thân.
Trong một thời gian dài, tôi cũng gặp khó khăn trong việc tha thứ cho bản thân, điều này là một rào cản lớn đối với việc chấp nhận bản thân. Tôi gặp khó khăn vì tôi xấu hổ về những lựa chọn của mình và ước rằng mình đã làm điều khác biệt. Khi 26 tuổi, tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, phải tuyên bố phá sản, và đối diện với một số hậu quả pháp lý do những hành vi không chín chắn của mình.
Trong một thời gian dài, tôi cũng phải vật lộn với việc tự tha thứ cho bản thân, một rào cản vô cùng lớn trên con đường hướng tới việc chấp nhận bản thân. Tôi đã đau khổ vì sự xấu hổ về sự lựa chọn của mình, tôi ước rằng tôi đã làm mọi thứ khác đi. Năm 26 tuổi, tôi có một cuộc hôn nhân thất bại, thông báo phá sản và đối mặt với một số hậu quả pháp lý do những hành vi thiếu trách nhiệm của mình gây ra.
I began trying to perfect myself in any way possible. I was constantly looking for a new health fad to follow. I purchased several self-help books, always looking for what was wrong with me and finding a way to fix it. Clearly, I had no concept of self-acceptance. I just believed who I was at my core was bad and I needed to change it. I was never comfortable with just being with me; I needed to be improving something.
Tôi bắt đầu cố gắng hoàn thiện bản thân bằng mọi cách có thể. Tôi đã liên tục tìm kiếm một trào lưu sức khỏe mới để theo đuổi. Tôi đã mua một số cuốn sách về self-help, tìm ra những lỗi sai của bản thân và tìm cách sửa chúng. Rõ ràng, tôi không có khái niệm về sự chấp nhận bản thân. Tôi không bao giờ cảm thấy thoải mái với con người thật của mình. Tôi vẫn một mực cho rằng mình không tốt, và mình cần phải thay đổi, cải thiện một điều gì đó.
Soon I began to see that true self-acceptance has absolutely nothing to do with self-improvement. I was always trying to achieve things, which may have helped temporarily, but it was a poor substitute for true intimacy with myself, which is what I needed.
Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu nhận thấy rằng sự chấp nhận bản thân thực sự hoàn toàn không liên quan gì đến việc cải thiện bản thân. Tôi luôn cố gắng đạt được mọi thứ, điều này có thể mang lại lợi ích tạm thời, nhưng dần dần sẽ làm ta mất đi sự gắn bó thực sự với bản thân, một điều mà tôi cần.
Khi bắt đầu tự cải thiện, tôi đã cố gắng sửa đổi một điều gì đó về bản thân. Nếu giá trị của tôi phụ thuộc vào việc không ngừng hoàn thiện, tôi không thể cảm thấy an toàn hoặc đủ tốt.
Khi bắt đầu quá trình cải thiện bản thân, tôi đã cố gắng sửa chữa một điều gì đó. Tôi không thể cảm thấy đủ an toàn hoặc đủ tốt nếu tôi không ngừng hoàn thiện bản thân.
Tôi đã phải đấu tranh với cái mà tôi gọi là căn bệnh 'hạnh phúc đến từ mục tiêu'. Nó ngụ ý rằng “Tôi sẽ ổn khi…” hoặc “Ngay khi tôi đạt được điều này, tôi sẽ hạnh phúc…” Với tư duy đó, tôi chưa bao giờ hạnh phúc, vì tôi luôn nhìn về tương lai và bỏ lỡ hiện tại. Tôi cũng chỉ đang kiểm tra những ô trong cuộc sống, không bao giờ hoàn toàn tận hưởng khoảnh khắc.
Tôi phải vật lộn với thứ mà tôi hay gọi là căn bệnh "thành tựu là hạnh phúc". Cụ thể là “Tôi sẽ ổn khi…” hoặc “ngay khi tôi hoàn thành được điều này, tôi sẽ hạnh phúc…” Với suy nghĩ đó, tôi chưa bao giờ hạnh phúc, bởi tôi cứ mãi hướng về tương lai mà bỏ lỡ hiện tại. Tôi cũng chỉ đang cố gắng hoàn thành mọi thứ trong cuộc sống mà không bao giờ sống trọn những giây phút hiện tại.
Một điểm quan trọng trong cuộc đời tôi là khi một người bạn nói, “Tôi cảm thấy bạn luôn tìm kiếm điều gì đó sai sót trong bản thân. Cần phải làm gì để bạn chấp nhận bản thân với những gì bạn là?” Điều này thực sự là một sự khai sáng đối với tôi. Tôi luôn tìm lỗi trong bản thân. Vì vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ về câu nói này và bắt đầu thực hiện những thay đổi tích cực về việc chấp nhận bản thân.
Và rồi một ngày, một người bạn nói với tôi: “Tớ cảm thấy cậu luôn tìm kiếm những điểm chưa tốt ở bản thân. Tại sao cậu không thử một lần chấp nhận bản thân mình?” Điều này thực sự là một bước ngoặt, một cơ hội tốt đẹp trong cuộc đời tôi. Tôi luôn chỉ thấy những lỗi lầm ở bản thân. Vì vậy, tôi bắt đầu suy ngẫm về lời nói đó và bắt đầu thực hiện một số thay đổi tích cực để hướng tới sự chấp nhận bản thân.
Tôi bắt đầu tôn vinh những điểm mạnh của mình.
Tôi bắt đầu tạo ra thời gian để tôn vinh những gì mình mang lại.
Tôi bắt đầu dành thời gian để tôn vinh những đóng góp của mình.
Tôi bắt đầu dành thời gian để tôn vinh những gì mình đã đóng góp cho môi trường xung quanh.
Tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ để nhận lời khen từ người khác mà không nghi ngờ vào những lời họ nói.
Tôi đã xây dựng một hệ thống hỗ trợ tích cực. Tôi biết rằng tôi sẽ tự nhiên trở nên giống như những người mà tôi chọn để ở bên cạnh. Vì vậy, tôi đã xây dựng một hệ thống hỗ trợ đầy cảm hứng và đáp ứng, không làm mình nản lòng và kiệt sức.
Tôi cam kết ngừng so sánh bản thân với người khác. Tôi có thể công nhận những điểm mạnh của người khác mà không bỏ qua hoặc coi thường điều mình có.
Tôi đã chăm chỉ xây dựng một mạng lưới hỗ trợ tích cực. Tôi biết rằng tôi sẽ tự nhiên trở nên giống như những người mà tôi lựa chọn để ở gần. Vì thế, tôi đã xây dựng một mạng lưới hỗ trợ truyền cảm hứng và đáng sống, không làm mình nản lòng và kiệt sức.
Tôi đã quyết tâm ngừng so sánh bản thân với người khác. Tôi có thể công nhận những điểm mạnh của người khác mà không coi thường hoặc coi thường bản thân mình.
Tôi đã thực hiện một lời hứa tự nguyện để ngừng so sánh bản thân với người khác. Tôi có thể công nhận điểm mạnh của người khác mà không coi nhẹ điểm mạnh của mình.
Tôi bắt đầu hiểu và làm dịu đi tiếng lời chỉ trích bên trong. Tôi không đóng cửa giọng nói này hoàn toàn, nhưng tôi đã làm cho nó trở nên xây dựng thay vì gây tổn thương.
Tôi bắt đầu hiểu và làm dịu tiếng lời chỉ trích bên trong. Tuy không loại bỏ giọng nói này hoàn toàn, nhưng tôi đã cố gắng để nó mang tính xây dựng hơn là gây tổn thương.
Tôi đã cố gắng tự giải phóng bản thân. Tôi từ bỏ sự hối tiếc và bắt đầu học từ quá khứ của mình.
Tôi đã chủ động nỗ lực để tha thứ cho bản thân. Tôi đã buông bỏ hối tiếc và bắt đầu học hỏi từ quá khứ của mình.
Cuối cùng, tôi đã bắt đầu thực hành lòng tự nhân ái và tình yêu. Nếu tôi không nói điều đó với người tôi quý trọng, tôi cũng sẽ không nói với chính mình.
Với tất cả những bước đi này, tôi đã bắt đầu hiểu rõ bản thân mình và biết được những gì mình muốn, trong khi vẫn cảm thấy thoải mái với bản thân. Tôi đánh giá cao bản thân mình và đã được nhận sự tôn trọng từ người khác. Tôi có thể đối mặt với những thử thách trong cuộc sống một cách mạnh mẽ. Tôi chấp nhận tất cả các khía cạnh của bản thân, không chỉ là những điều tốt lành. Tôi nhận ra những hạn chế và điểm yếu của mình.
Tôi phải nói rằng, tuy nhiên, việc chấp nhận và yêu thương bản thân là có thể, và vẫn cam kết với sự phát triển cá nhân. Chấp nhận chúng ta như chúng ta là không đồng nghĩa với việc chúng ta không có động lực để thay đổi hoặc cải thiện. Điều đó ngụ ý rằng việc chấp nhận bản thân không liên quan đến việc thay đổi bản chất của chúng ta.
Cuối cùng, tôi bắt đầu thực hành lòng từ bi và lòng nhân ái. Nếu tôi không nói điều đó với người tôi yêu thương, tôi cũng sẽ không nói điều đó với chính mình.
Với tất cả những bước này, tôi đã bắt đầu hiểu rõ mình là ai và biết mình muốn gì, trong khi vẫn cảm thấy thoải mái với chính mình. Tôi đánh giá cao bản thân mình và nhận được sự tôn trọng từ người khác. Tôi có thể đối mặt với những thách thức trong cuộc sống. Tôi chấp nhận tất cả các phần của mình, không chỉ là những điều tốt lành. Tôi nhận ra những hạn chế và điểm yếu của mình.
Tuy nhiên, bên cạnh việc chấp nhận và yêu thương bản thân, tôi vẫn tiếp tục thực hiện việc phát triển bản thân. Chấp nhận bản thân không có nghĩa là chúng ta không cần sự thay đổi, cải thiện. Tức sự chấp nhận không tương đồng với những sự thay đổi trong con người chúng ta.
Nathaniel Branden đã nói, 'Sự chấp nhận bản thân là sự từ chối tham gia vào một mối quan hệ đối đầu với chính mình.' Nhiều trong số chúng ta sống cuộc sống bằng cách chống lại chính bản thân mình—so sánh bản thân với người khác, thúc đẩy bản thân trở nên hoàn hảo và cố gắng phù hợp với một khuôn mẫu nhất định về bản thân. Tôi hy vọng rằng bằng cách làm sáng tỏ ý nghĩa của sự chấp nhận, tôi đã giúp bạn tìm thấy can đảm để từ bỏ những điều đó và yêu thương bản thân hơn.
Chúng ta sẽ không bao giờ biết mình là ai trừ khi chúng ta từ bỏ những gì mình giả vờ là. Và sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta không khám phá điều đó, bởi vì chúng ta xinh đẹp và đáng để biết, chính như chúng ta là.
Chúng ta sẽ không bao giờ biết mình là ai trừ khi chúng ta ngừng việc đóng vai một ai đó. Và sẽ thật tiếc nếu chúng ta không khám phá con người thật của mình, bởi vì chúng ta xinh đẹp và đáng được biết đến, chính như chúng ta là.
Chúng ta sẽ không bao giờ biết mình là ai trừ khi chúng ta từ bỏ những gì mình giả vờ là. Và sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta không khám phá điều đó, bởi vì chúng ta xinh đẹp và đáng để biết, chính như chúng ta là.