“Nỗi Đau Tinh Thần Không Bao Giờ Kết Liễu Bạn, Nhưng Tránh Nó Có Thể Làm Điều Đó. Hãy Chấp Nhận. Hãy Từ Bi. Hãy Cho Phép Cảm Nhận Mình. Và Hãy Để Nó Tự Chữa Lành.”
~ Vironika Tugaleva
Tôi Bước Đi Trên Con Đường Đồi Núi, Đeo Chiếc Ba Lô Nặng Nề, Ánh Nắng Hè Chói Chang.
Gần Đây, Tôi Buồn Bã Lắm. Một Lần Nữa, Nước Mắt Rơi Vì Hình Bóng Quá Khứ Đau Đớn.
Tôi Tìm Kiếm Sự An Ủi Ở Người Bạn Đáng Tin Cậy.
“Lại Bồn Chồn Lòng”, Tôi Nhắn Tin Cho Bạn, Tin Rằng Bạn Sẽ Hiểu Nỗi Đau Trái Tim Tôi. Bạn Do Dự Trước Khi Đáp Lời: 'Chuyện Thường Ngày Thôi.'
Tôi Bất Ngờ Nâng Mình Lên Một Cái.Bạn Tiếp Tục Nói: 'Hãy Cảm Nhận. Sẽ Đau Lắm, Nhưng Mỗi Lúc Bạn Bồn Chồn Là Bạn Đang Đi Đúng Đường. Mỗi Lúc Bạn Cảm Thấy Đau Đớn, Là Bạn Đang Chữa Lành. Đối Mặt Với Nó Là Con Đường Du Nhất.'
Tôi Dành Cả Nhìn Chăm Chú Vào Màn Hình, Suy Ngẫm Mỗi Câu Nói. Tôi Không Mong Đợi Nhiều Hơn Nữa. Tôi Không Muốn Sự Nuông Chiều Hay Sự Động Viên. Tôi Sẽ Chấp Nhận Sự Thật, Ngay Cả Khi Nó Có Thể Khó Chịu. Tôi Tự Hứa Sẽ Không Ăn Que Kem Tại J.P. Licks Nữa.
Tôi Có Thể Hạnh Phúc Với Những Gì Tôi Đang Làm, Dù Nó Làm Tôi Đau Lòng Ba Lần Trên Con Đường Về Nhà.
Nỗi Đau Và Nỗi Buồn Của Tôi Đều Có Ý Nghĩa.
Chúng Có Thể Mang Lại Mục Đích Nào Đó.
Có Thể Là Dành Cho Tôi.
Kể Từ Đó, Tôi Phát Triển Một Cách Nhìn Mới Về Nỗi Đau:
Khi Chúng Ta Cho Phép Mình Trải Nghiệm Hoàn Toàn Cảm Giác Đau Đớn Hoặc Khó Chịu, Đó Là Đúng Đường. Hãy Cảm Nhận Và Quan Sát Dòng Cảm Xúc Thay Vì Tránh Xa Và Không Tập Trung Vào Nó.
Khi Chúng Ta Chấp Nhận Rằng Chúng Ta Cần Phải Cảm Nhận Nỗi Đau, Chúng Ta Có Thể Dập Tắt Tiếng Nói Trong Đầu, Những Suy Nghĩ Rằng Đau Đớn Là Sai Lầm. Thay Vì Đó, Chúng Ta Bắt Đầu Hiểu Rằng Việc Cảm Nhận Nỗi Đau Rất Quan Trọng Và Hữu Ích.
Ví Dụ, Vào Một Đêm Thứ Sáu Giông Bão Tháng Trước, Một Làn Sóng Lo Âu Lấn Át Tâm Hồn Tôi. Thay Vì Liên Lạc Với Bạn Bè Hoặc Người Yêu Để Tìm Một Cuộc Hẹn Ngẫu Hứng - Một Cách Chắc Chắn Để Đánh Lạc Hướng Bản Thân. Nhưng Tôi Lại Bật Điều Hòa, Mặc Áo Len Dày Nhất Có Thể Tìm Và Ôm Gối Nhìn Những Vệt Mưa Chảy Dài Trên Cửa Sổ.
Cảm Giác Nặng Ngực Quen Thuộc Và Khó Thở Bám Chặt Lấy Tôi. Thật Không Dễ Chịu Chút Nào.
Tôi Hít Một Hơi Thật Sâu Và Đặt Tay Lên Ngực. 'Tôi Đang Làm Việc,' Tôi Tự Nhủ Trong Lòng. Việc Này Rất Quan Trọng. Tôi Lặp Lại Câu Thần Chú Này Cùng Với Tiếng Mưa Ngoài Cho Đến Khi Giọng Nói Của Kẻ Chỉ Trích Trong Tâm Tôi Tan Biến.
Khi Tôi Thức Dậy Vào Sáng Hôm Sau Với Bầu Trời Xanh Ngắt Và Đầy Năng Lượng, Có Thể Nói Rằng Tôi Tự Hào Về Cách Mình Vượt Qua Cơn Bão. Tôi Học Được Rằng Sự Lo Lắng Của Tôi Là Tạm Thời, Và Quan Trọng Nhất Là Có Thể Kiểm Soát.
Rồi Sẽ Có Những Khoảnh Khắc Buồn Nhất - Những Lúc Nỗi Đau Buồn Làm Lung Lay Ngay Cả Những Nền Móng Vững Chắc Nhất Của Chúng Ta. Khi Chúng Ta Mất Đi Người Thân Yêu. Khi Bệnh Tật Ẩn Mình Trong Cơ Thể. Khi Chúng Ta Đối Mặt Với Bi Kịch Đau Đớn Thay Đổi Cả Cách Hiểu Về Nỗi Đau.
Trong Những Khoảnh Khắc Đó, Khi Không Có Tia Hy Vọng, Chúng Ta Chỉ Có Thể Can Đảm Đối Mặt Với Nỗi Buồn. Chúng Ta Có Thể Tìm Thấy Niềm An Ủi Trong Sự Thật Rằng, Chúng Ta Thực Sự Không Cần Phải Làm Gì Cả.
Trải Qua Nỗi Đau - Ngay Cả Trong Chốc Lát - Đó Là Nhiệm Vụ Của Chúng Ta. Đây Là Công Việc Của Cuộc Sống Trên Trái Đất, Của Con Người Và Sự Sống Sót Qua Các Nghi Thức Thông Thường Của Hành Trình Sống Khi Chúng Ta Lão Hóa.
Khi Tôi Cảm Thấy Lạc Lõng, Cô Đơn Và Bị Thuyết Phục Về Sự Vô Nghĩa Của Nỗi Đau Của Mình, Tôi Sẽ Dành Thời Gian Nhìn Quanh. Tôi Nhìn Thấy Mọi Người Đi Tay Trong Tay Trên Công Viên, Đọc Sách Trên Tàu, Hoặc Tắm Nắng Trên Bãi Biển.
Nhìn Quanh, Đa Số Mọi Người Đã Từng Trải Qua Những Khoảnh Khắc Đau Đớn Tương Tự. Khi Tôi Chắc Chắn Rằng Mình Sẽ Tan Chảy, Thì Sự Hiện Diện Của Nỗi Đau Sẽ Là Sức Mạnh Để Tôi Tiếp Tục Chiến Đấu.
Trước Khi Tôi Nhận Ra Lợi Ích Của Việc Đối Mặt Với Cảm Xúc Của Mình, Tôi Không Cảm Thấy Thú Vị Khi Làm Những Việc Như Thế. Tôi Tự Hỏi: “Tại Sao Lại Lạc Hướng Bản Thân Trong Nỗi Buồn Khi Có Thể Làm Gì Đó?”
Khi Tôi Cảm Thấy Không Thoải Mái, Tôi Sẽ Tìm Cách Bận Rộn Để Đánh Lạc Hướng Trái Tim Mình. Tôi Sẽ Lạc Qua Màn Hình Đến Khi Thế Giới Xung Quanh Trở Nên Mơ Hồ; Gọi Điện Cho Bạn Bè, Trôi Dạt Trong Câu Chuyện Đau Thương Mà Chưa Bao Giờ Hiểu Về Nó; Hoặc Viết Ngược Lời Để Cảm Thấy Cuộc Sống Có Mục Đích Với Sự Phấn Chấn Trong Tâm Hồn.
Nhìn Lại, Dễ Dàng Nhận Thấy Rằng “Chiến Lược Đối Phó” Của Tôi Không Phải Như Vậy.
Khi Chúng Ta Lạc Hướng Bản Thân Khỏi Đau Khổ Bằng Cách Hoạt Động Nhiều, Tự Đánh Lừa Rằng Đang Làm Việc Hiệu Quả. Và Rồi, Chúng Ta Trở Thành Nạn Nhân Của Sự Chữa Lành Nhanh Chóng. Nhưng Như Bất Kỳ Người Làm Việc Chăm Chỉ Trong Bất Kỳ Lĩnh Vực Nào Cũng Sẽ Nói Với Bạn Rằng Không Có Gì Có Thể Thay Thế Cho Sự Chăm Chỉ Và Tốt Bụng. Công Việc Mang Lại Ý Thức Về Giá Trị Cốt Lõi Và Kết Quả Mong Muốn.
Tôi Tin Rằng Để Sống Một Cuộc Đời Như Vậy, Chúng Ta Cần Sống Theo Chân Lý. Sống Dựa Theo Những Chân Lý Có Nghĩa Là Ta Nỗ Lực Để Cảm Nhận Hình Ảnh Nỗi Đau Của Chúng Ta, Lớn Hay Nhỏ. Điều Đó Có Nghĩa Là Ta Cho Phép Bản Thân Mình Cảm Nhận Những Cảm Xúc Vốn Có, Và Loại Bỏ Áp Lực Mà Ta Luôn Tuân Theo, Thực Hiện Và Tự Huyễn Hoặc Bản Thân Trong Cuộc Sống Của Chính Mình.
Bạn Đang Cố Gắng Hết Mình.
Bạn Đang Chữa Lành Với Tốc Độ Phù Hợp.
Bạn Đang Cảm Nhận.
Việc Cảm Nhận Có Ý Nghĩa Của Nó.
Nó Có Thể Phục Vụ Một Mục Đích Nào Đó.
Có Thể Sẽ Hữu Ích Cho Bạn.