“Chờ Đợi Không Phải Là Sự Hy Vọng Trống Rỗng. Nó Có Sự Chắc Chắn Nội Tại Để Đạt Được Mục Tiêu.” ~Kinh Dịch
Sự Chờ Đợi Bị Kết Lầm Tội Tồi Tệ Trong Xã Hội Hiện Đại Ở Phương Tây. Không Ngạc Nhiên Khi Tôi Phải Tìm Đến Một Áng Văn Cổ Xưa Của Trung Quốc (Kinh Dịch), Tìm Trích Dẫn Phù Hợp Để Bắt Đầu Bài Viết Này. Chúng Ta Không Thích Phải Đợi! Việc Tìm Những Trích Dẫn Trên Mạng Về “Nắm Bắt Thời Gian” Và Làm Cho Một Việc Gì Đó Xảy Ra Lại Dễ Hơn Nhiều.
Tôi Vốn Là Một Người Không Mấy Kiên Nhẫn Trong Phần Lớn Cuộc Đời Của Mình. Tôi Muốn Mọi Thứ Xảy Đến Với Mình! Tôi Có Một Chương Trình Những Việc Xác Định Phải Làm Ở Tuổi 20: Tốt Nghiệp Đại Học, Bắt Đầu Một Công Việc, Kết Hôn Và Có Một Gia Đình Của Riêng Mình. Nên Tôi Thử Sức Với Một Chuyên Ngành Và Bắt Đầu Chinh Phục Những Mục Tiêu. Khi “Đến Lúc” Để Kết Hôn, Tôi Chọn Một Người Phù Hợp Có Sẵn Và Làm Quen Với Nó.
Tôi Thật Sự Không Biết Gì Nhiều Về Sự Chờ Đợi. Tôi Đã Nghĩ Nó Là Một Thứ Gì Đó Bạn Sẽ Làm Nếu Bạn Không Có Sự Tin Tưởng Hoặc Chắc Chắn. Nó Chỉ Là Một Cái Cớ Để Không Hành Động. Bây Giờ Thì Tôi Rõ Rồi.
Những Gì Tôi Được Học Sau Đó Là Sự Chờ Đợi Là Một Trong Những Công Cụ Tuyệt Vời Nhất Chúng Ta Có Để Tạo Nên Cuộc Sống Mà Chúng Ta Mong Muốn.
Cả Tâm Trí Lẫn Trí Não Đều Không Cảm Thấy Thoải Mái Khi Chờ Đợi. Một Phần Nào Đó Trong Bạn Thét Lên, “Làm Gì Đó Đi! Bất Cứ Thứ Gì Cũng Tốt Hơn Là Không Có Gì!” Và, Bởi Vì Chúng Ta Là Một Xã Hội Rất Coi Trọng Cái Tôi, Bạn Sẽ Tìm Thấy Cực Nhiều Những Giọng Nói Ở Ngoài Kia Ủng Hộ Cho Thông Điệp Đó.
Tâm Trí Ghét Sự Không Chắc Chắn Và Thà Là Mắc Sai Lầm Còn Hơn Là Chỉ Sống Trong Trạng Thái “Mất Định Hướng” Trong Khi Dòng Chảy Đúng Đắn Đang Dần Mở Ra.
Có Một Thuật Ngữ Mà Tôi Yêu Thích, Miêu Tả Sự Không Chắc Chắn Này: Liminal. Một Không Gian Liminal Là Một Ranh Giới Hoặc Ngưỡng Cửa Giữa Những Khả Năng. Đây Là Một Nơi Đầy Tiềm Năng: Chúng Ta Có Thể Đi Bất Cứ Hướng Nào Từ Đây. Không Có Những Ánh Đèn Sáng Và Biển Báo Rõ Ràng Cho Biết “Hãy Đi Theo Hướng Này”.
Không Gian Liminal Có Thể Gây Khó Chịu Cực Kì Và Hầu Hết Chúng Ta Lựa Chọn Vội Vã Vượt Qua Chúng Càng Nhanh Càng Tốt.
Thay Vào Đó, Nếu Chúng Ta Chậm Lại, Phong Cảnh Dần Dần Sẽ Trở Nên Rõ Hơn, Cũng Như Cách Mắt Bạn Dần Thích Ứng Với Căn Phòng Tối. Chúng Ta Sẽ Bắt Đầu Sử Dụng Hết Mọi Giác Quan Của Mình. Bản Ngã Muốn Có Một Xa Lộ Sang Chảnh Lấp Lánh Ánh Sáng Đến Tương Lai, Nhưng Cuộc Sống Đời Thực Thì Lại Giống Như Một Mê Cung. Chúng Ta Đi Một Hoặc Hai Bước Theo Một Hướng Nhất Định Và Sau Đó Phải Đối Mặt Với Một Bước Ngoặt Khác. Để Tiến Lên Phía Trước Đồi Hỏi Một Bộ Kỹ Năng Hoàn Toàn Khác Và Chờ Đợi Là Một Trong Những Thứ Quan Trọng Nhất!
Luôn Có Một Mốc Thời Gian Phù Hợp Cho Tất Cả Mọi Thứ Và Nó Thường Không Phải Thời Gian Mà Chúng Ta Muốn (Bây Giờ-Hoặc Có Thể Thậm Chí Cả Ngày Hôm Qua). Có Rất Nhiều Chuyện Mà Xảy Ra Ở Một Mức Độ Tiềm Thức, Trong Chính Chúng Ta Và Cả Những Người Khác, Chuẩn Bị Để Đi Đến Bước Tiếp Theo. Kỳ Quặc Là, Khi Thời Gian Để Hành Động Đến, Thường Có Cảm Giác Chắc Chắn Về Nó, Như Thể Nó Vẫn Luôn Vận Hành Theo Cách Này Vậy.
Nhìn Lại Cuộc Đời Của Mình, Bạn Sẽ Thấy Ví Dụ Cho Việc Này. Trước Tiên, Nhìn Những Quyết Định Mà Bạn Đã Buộc Phải Đưa Ra: Những Quyết Định Đó Diễn Ra Như Thế Nào? Tiếp Đó, Hãy Tìm Những Lần Mà Bạn Chỉ “Biết” Phải Làm Như Thế Nào Mà Không Mảy May Tư Duy Về Nó. Những Gì Đã Xảy Ra Sau Đó?
Chìa Khóa Cho Loại Quyết Định Thứ Hai Là Chờ Đợi Cho Đến Khi Những Cảm Giác Sâu Sắc Biên Trong Cho Bạn Biết Phải Làm Gì.
Việc Đó Không Có Nghĩa Bạn Chắc Chắn Mọi Thứ Sẽ Xuất Hiện Đúng Theo Cách Mà Bạn Muốn. Hoặc Là Bạn Không Cảm Thấy Sợ Hãi. Nhưng Có Một Cảm Giác Gọi Là “Đúng, Đã Đến Lúc Rồi” Trong Cơ Thể Bạn Mà Tôi Ví Chúng Như Sự Thôi Thúc Của Đàn Chim Di Trú Khi Đến Lúc Rời Khỏi Thị Trấn. Chúng Không Đứng Xung Quanh Tranh Luận Xem Có Nên Đi Hay Không, Tham Khảo Bản Đồ Và Lịch. Chúng Chỉ Đi Khi Thời Điểm Thích Hợp Đến.
Chúng Ta Cũng Là Động Vật-Chúng Ta Có Và Có Thể Trau Dồi Thêm Sự Nhạy Cảm Bên Trong Mà Đơn Giản Chỉ Để Biết Những Gì Phải Làm Khi Thời Gian Đã Điểm. Nhưng Để Làm Được Điều Đó, Chúng Ta Phải Tháo Mấu Nối Từ Tâm Trí Đã. Suy Nghĩ Sẽ Giúp Ích Ở Một Mức Độ Nào Đó, Nhưng Chúng Ta Thường Đánh Giá Sự Hữu Ích Của Nó Ở Mức Cao Hơn!
Chúng Ta Xem Đi Xem Lại Nhiều Sự Lựa Chọn, Cố Gắng Để Dự Đoán Tương Lai Chỉ Dựa Trên Niềm Tin Và Nỗi Sợ.
Chúng Ta Không Ngừng Nói Với Người Khác Về Những Gì Chúng Ta Nên Làm, Hy Vọng Họ Có Câu Trả Lời Cho Mình (Và Cốt Là Thuyết Phục Mọi Người Đồng Ý)
Chúng Ta Nghĩ Về Những Gì Mình “Nên” Làm, Dựa Trên Bất Kỳ Con Số Được Đo Lường Bên Ngoài: Những Cảm Giác Chung, Đạo Đức, Tôn Giáo, Giá Trị Của Gia Đình, Tài Chính Và Hơn Thế Nữa.
Và Sau Đó Chúng Ta Thường Xuyên Gộp Tất Cả Lại Và Chọn Lấy Hình Ảnh Tốt Nhất.
Một Cách Tốt Hơn Là Ghi Lại Những Gì Bạn Biết (Và Thậm Chí Quan Trọng Hơn, Là Những Gì Mà Bạn Không Biết) Sau Đó…Chờ Đợi.
Nếu Có Một Hành Động Nào Gọi Tên Bạn, Thậm Chí Nếu Nó Nhìn Có Vẻ Không Liên Quan Đến Câu Hỏi Trong Hiện Tại, Hãy Làm Điều Đó! Chủ Động Chờ Đợi Còn Hơn Là Bị Động. Nó Có Nghĩa Là: Giữ Cho Các Giác Quan Bên Trong Của Bạn Được Điều Chỉnh Để Thôi Thúc Hoặc Tăng Trực Giác. Ngoại Trừ Những Đáp Án Sẽ Đến. Và Như Là Kinh Dịch Có Nói, Hãy Chờ Đợi Với “Sự Chắc Chắn Bên Trong Để Đạt Được Mục Tiêu”.
Đây Không Phải Là Kiểu Hòa Hợp Và Trì Hoãn Xảy Ra Khi Chúng Ta Muốn Thử Một Cái Gì Đó Mới Nhưng Lại Sợ Bước Ra Ngoài. Nếu Trực Giác Của Bạn Đang Kéo Bạn Theo Một Hướng Nhất Định Và Tâm Trí Bạn Đang Gào Thét “Dừng Lại!” Tất Cả Mọi Thứ Chống Lại Nó.
Có Một Sự Tinh Vi Nhưng Rất Là Khác Biệt Giữa Cảm Giác Về Nỗi Sợ (Thứ Giữ Bạn Khỏi Làm Một Thứ Gì Đó) Và Nỗi Lo Âu (Cái Mà Cảnh Báo Bạn Về Những Quyết Định Nhìn Thì Có Vẻ Tốt Đấy Nhưng Lại Không Phù Hợp Với Bạn.)
Trong Cả Hai Trường Hợp, Tìm Kiếm Và Tin Tưởng Rằng Những Trực Giác Sâu Bên Trong Sẽ Nhận Biết Nó, Thậm Chí Nếu Những Suy Nghĩ Của Bạn Mách Bảo Bạn Về Một Điều Khác. Một Người Bạn Từng Nói Với Tôi Rằng Lời Khuyên Tốt Nhất Của Cha Cô Ấy Là: “Quyết Định Kết Hôn Nên Là Quyết Định Dễ Dàng Nhất Trong Cuộc Đời Bạn”. Tôi Ước Bản Thân Biết Về Điều Đó Khi Phải Tự Đưa Ra Những Quyết Định (Có Sự Mâu Thuẫn Lớn) !
Đầu Tôi Nói Rằng Đây Là Một Việc Làm Tùy Hứng Và Anh Ấy Là Một Người Đàn Ông Tốt. Tuy Nhiên Tâm Tư Tôi Không Đặt Vào Lời Nói Đó. Tôi Vẫn Còn Nhớ Rõ Những Cuộc Tranh Luận Trong Đầu Về Việc Có Nên Kết Hôn Với Người Đàn Ông Đó Hay Không Và Thậm Chí Cả Những Giấc Mơ Cũng Tiết Lộ Sự Miễn Cưỡng Của Tôi. Thật Không May Là Tôi Đã Tiếp Tục Với Những Suy Nghĩ Làm Theo Bản Năng Của Mình.
Bấy Giờ Tôi Mới Biết Điều Này: Nếu Bạn Phải Tự Nói Chuyện Với Chính Bản Thân, Hãy Thử Thay Thế Bằng Việc Chờ Đợi. Nếu Bạn Cho Nó Thêm Thời Gian, Chờ Đợi Sẽ Tiết Lộ Cho Bạn Nhiều Thứ Hơn.
Hãy Phớt Lờ Giọng Nói Trong Đầu Yêu Cầu Bạn Phải Đưa Ra Quyết Định Ngay Bây Giờ. Đừng Sống Quá Vội Vã. Nấn Ná Lại Trong Ngưỡng Kích Thích Và Xem Những Thứ Đang Dần Rõ Ràng Trong Khi Bạn Ngồi Im Cùng Với Sự Không Chắc Chắn. Hãy Học Cách Để Tin Tưởng Trực Giác Hơn Là Lý Trí Của Mình. Sau Đó, Khi Đến Đúng Thời Điểm, Hãy Bắt Đầu Làm, Đơn Giản Và Tự Nhiên Như Cách Những Chú Chim Cất Cánh Bay Đi.