Viết bởi Atte Nissinen
“Có một điều hiển nhiên rằng nếu bạn không học cách buông bỏ, tha thứ cho bản thân, chấp nhận sự việc, nhận ra rằng sự việc đó đã kết thúc, bạn sẽ không thể tiến về phía trước.” ~Steve Maraboli
Tầm quan trọng của việc chữa lành chính là học cách loại bỏ những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực khỏi tâm trí. Tình thương giúp bạn nhận thức được suy nghĩ và cảm xúc của bản thân; Sự tha thứ giúp bạn học được cách buông bỏ những suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực.
Nói thì dễ nhưng để hành động theo đúng thì lại rất khó khăn.
Tình thương, ý thức về những suy nghĩ và cảm xúc của bạn ngay trong thời điểm hiện tại không phải là điều quá khó. Nhưng vấn đề là, làm sao để thực hiện được giữa guồng quay của cuộc sống hiện đại, hối hả.
Việc tha thứ thực sự là một thách thức. Tâm trí của chúng ta thường tin rằng những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ là những bài học giúp chúng ta trưởng thành và mong muốn giữ lại những kỷ niệm đau thương và khó chịu.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại ngày nay, cơ chế đó thay đổi theo cách này, những cảm xúc tiêu cực, sự tự trách bản thân vì những đau thương chúng gây ra thường nhiều hơn những điều tích cực mà chúng mang lại.
Điều tồi tệ hơn, những hành động của chúng ta hoặc của người khác thường khiến chúng ta tức giận. Sự tức giận này có thể gây tổn thương nghiêm trọng đến tâm trạng của chúng ta; nó không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần mà còn đến cơ thể chúng ta.
Tuy nhiên, sự kết hợp giữa quan tâm và tha thứ sẽ mở ra một con đường mới giúp chúng ta chữa lành cảm xúc và thể chất sâu sắc, dẫn đến một cuộc sống đầy niềm vui và sức khỏe. Điều này đòi hỏi thời gian và nhận thức.
Học cách quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của bản thân sẽ giúp chúng ta vượt qua chúng thay vì cố gắng kìm nén. Khi đối mặt với chúng, chúng sẽ trở thành bài học và cơ hội để tha thứ.
Tôi đã từng nghĩ rằng đây là một hành trình khó khăn, nhưng bây giờ tôi muốn chia sẻ nó với bạn để bạn biết rằng bạn cũng có thể vượt qua những gì làm bạn đau khổ.
Nỗi đau thường là dấu hiệu của sự trưởng thành.
Chỉ vài năm trước, tôi tự cho rằng mình đã hiểu hết mọi thứ. Tôi nghĩ mình đã làm tốt tất cả, đạt được mục tiêu một cách xuất sắc và vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc.
Sau nhiều năm mài mò, tôi tìm được công việc ở một ngân hàng lớn. Đó là ước mơ của tôi. Tôi có thể mua cho mình chiếc xe đẹp. Tôi gặp gỡ nhiều người thú vị. Tôi tham gia vào các sự kiện, đi du lịch, và thật sự vui vẻ. Cuộc sống dường như rất ngọt ngào.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, mặc dù không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm. Tôi tăng cân và cảm thấy đau nhức ở lưng và chân, luôn mệt mỏi.
Tệ hơn nữa, dù tôi cố gắng, tôi vẫn không cảm thấy hạnh phúc. Tôi luôn lo lắng và bất an và không biết nguyên nhân.
Một ngày, sự thực trần trụi đập vào mặt tôi: Tôi đang chịu đựng một trạng thái tinh thần khốn khổ.
Tại sao tôi không thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống của mình? Tôi không hiểu tại sao lại như vậy. Tôi không thể lý giải được hành động của mình. Dù đã làm và học mọi thứ với hy vọng sẽ hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu vắng niềm vui.
Và rồi, tôi trở thành một người đàn ông bước sang tuổi 30, tăng cân, đau đớn, và mất dần niềm tin vào bản thân.
Tôi không biết phải làm gì với tình trạng lẫn lộn này. Làm thế nào để đối phó với lo âu và sự giận dữ khi tôi luôn lãng quên cảm xúc của mình, để cảm giác cô đơn chiếm lấy và tưởng rằng mình đang hạnh phúc? Tôi nghĩ rằng cách duy nhất là không đương đầu với cảm xúc của mình.
Từ lâu, tôi đã cảm nhận được những triệu chứng của rối loạn nhịp tim, luôn cảm thấy bất an mỗi khi cố gắng ngủ. Nhịp tim tôi tăng lên đến 120 bpm và không giảm dù tôi đã cố gắng thư giãn. Đôi khi, trái tim tôi có vẻ như sắp ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Tôi đã điều trị tại bệnh viện, nhưng bác sĩ không thể chẩn đoán được tình trạng của tôi sau khi kiểm tra tổng quan. Về mặt thể chất, tôi ổn, số liệu EKG hoàn hảo. Điều này khiến tôi cảm thấy như mình là một bản sao từ một cuốn sách y học.
Tôi rất bối rối. Tại sao tôi có thể khỏe mạnh như vậy trong khi tôi phải đối mặt với rối loạn nhịp tim.
Bệnh tật bắt nguồn từ tâm trí
Tôi luôn căng thẳng. Tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc khi tôi suy nghĩ về những điều tiêu cực và đặt niềm tin vào chúng, tạo ra một tác động tiêu cực lên cơ thể của mình. Tôi luôn phủ nhận cảm xúc của mình, nhưng không thể loại bỏ chúng khỏi đầu.
Chỉ khi tôi nhận ra rằng cách duy nhất là đối mặt trực tiếp với cảm xúc của mình. Đó là một bài học khó khăn nhưng cần thiết để hiểu sâu hơn về sự quan trọng của việc quan tâm, một bài học đã dẫn dắt tôi suốt thời gian qua.
Và vì vậy, tôi quyết định lắng nghe mọi cảm xúc tiêu cực. Quy trình đơn giản: Ngừng lại và thở sâu. Tập trung vào hơi thở, đều đặn và chậm. Tôi bắt đầu thấu hiểu những cảm giác này. Chúng nghĩa là gì? Tại sao chúng lại tồn tại? Chúng đang cố gắng truyền đạt điều gì cho tôi?
Tôi nhận ra rằng, sâu trong tâm trí của mình, cảm xúc chủ đạo luôn là sự giận dữ.
Tôi luôn tức giận với bản thân mình. Tại sao tôi không thể chấp nhận cảm xúc của mình? Tại sao tôi không lắng nghe chúng thay vì cố gắng kìm nén từ trước? Tại sao tôi lại để tình hình trở nên tồi tệ như vậy?
Tôi luôn tức giận với cha mẹ và giáo viên. Tại sao họ không cho tôi thể hiện cảm xúc một cách tích cực hơn? Họ chỉ nói rằng “Khóc chỉ là dấu hiệu của sự yếu đuối”, và “Thể hiện sự tức giận không tốt, hãy rút lui vào phòng và để cho bản thân bình tĩnh lại. Dù thế nào, tôi vẫn không được phép thể hiện tình cảm hoặc cảm xúc. Vì vậy, tôi đã học cách kìm nén cảm xúc đi.”
Tôi luôn tức giận với xã hội. Tôi từng nghĩ rằng những gì tôi nghe về hạnh phúc đều là giả dối. Tôi không tìm kiếm hạnh phúc bằng cách đạt được mục tiêu của mình hoặc duy trì sức khỏe, vì những điều này dường như ta có thể nghe thấy ở khắp nơi trong xã hội (và mọi người xung quanh cũng nói về điều này). Tôi được giáo dục, có công việc, có thu nhập, có chiếc xe, và nhiều thứ khác. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không hài lòng.
Tuy nhiên, tôi hiểu rằng việc tức giận không đáng giá cho bản thân và người khác. Tôi luôn làm theo những gì tôi cho là đúng. Cũng như vậy, những gì người khác dạy tôi về cuộc sống, cảm xúc và hạnh phúc đều là kết quả của kinh nghiệm của họ. Dù họ không biết gì tốt hơn, nhưng tôi biết rằng họ có ý định tốt ít nhất.
Do đó, tôi quyết định bắt đầu học cách tha thứ. Tôi sử dụng phương pháp trị liệu tâm lý để tập trung vào cảm xúc, những ký ức thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi. Thường là những điều hoặc lời nói mà người khác đã làm hoặc nói gây tức giận và sợ hãi cho tôi.
Tôi bắt đầu “chữa lành ký ức” bằng cách thực hành việc tha thứ cho những người xung quanh.
Và không ngờ, khi tôi bắt đầu học cách tha thứ cho những điều mà tôi hoặc người khác đã làm trong quá khứ, tôi cảm thấy cải thiện gần như ngay lập tức.
Tôi loại bỏ mọi đau đớn trong tâm trí và cơ thể, không còn triệu chứng rối loạn nhịp tim. Tôi hầu như không thể tin được. Chỉ cần tập trung vào việc xác định suy nghĩ và cảm xúc, sau đó bắt đầu tha thứ cho những gì người khác đã làm, cơ thể tôi đã hồi phục trong hai ngày.
Chỉ cần hai ngày để vết thương từ sự từ chối kéo dài hơn mười năm lành lại.
Bốn cấp độ của sự tha thứ
Đây là những điều tôi đã làm, bạn cũng có thể thử ngay bây giờ.
Tha thứ cho những hành động bạn đã làm với bản thân.
Tha thứ cho những điều bạn đã gây ra cho người khác.
Tha thứ cho những gì người khác đã gây ra cho bạn.
Tha thứ cho người khác vì những gì họ đã làm.
Bắt đầu từ cấp độ một và tiến lên theo cách bạn muốn. Chỉ với bài tập này, bạn sẽ cảm thấy tốt hơn mỗi ngày.
Ở cấp độ một và hai: hãy thử bài tập đơn giản này nhé:
Nghĩ về điều gì đã khiến bạn hối hận. Đứng trước gương, nhìn vào bản thân và nói: “Tôi tha thứ cho mình. Tôi đã làm hết sức có thể. Chỉ là tôi không biết làm thế nào tốt hơn.” Lặp lại trong đầu, nếu bạn muốn kết quả tốt hơn, nói to hơn. Thực hiện 5 lần. Khi hoàn thành, nhắm mắt và thở sâu. Thư giãn.
Đây có thể là bài tập khó nhất. Vì một số lý do, chúng ta thường tỏ ra ác cảm với quá khứ của mình. Nhưng nếu không tha thứ, ta sẽ không nhận được lợi ích gì. Từng năm tháng, tôi từng nghĩ sai rằng “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì những việc mình đã làm!” Nhưng khi thực hiện bài tập này mỗi ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một phần nào.
Tới cấp độ ba và bốn, hãy thử phương pháp này nhé:
Nhắm mắt và thư giãn. Thở sâu ba lần. Nghĩ về một ký ức khiến bạn phiền lòng. Tưởng tượng một cảnh sống động và tập trung vào người gây ra cảm giác tiêu cực.
Sau đó, hình dung một bức tranh với ánh nắng ấm áp. Cảm giác như mặt trời mùa hè nhưng dịu dàng, sưởi ấm cả ngày. Tưởng tượng bạn đến gần và nói: “Tôi tha thứ cho bạn. Bạn đã làm tốt nhất trong tình huống hiện tại. Chỉ là bạn chưa biết cái gì sẽ tốt hơn.” Sau đó ôm họ một cách nồng nhiệt, đầy tình yêu thương, một cái ôm tha thứ.
Nếu bạn cảm thấy cần sự giúp đỡ, hãy tưởng tượng có ai đó đứng ngay đó để động viên bạn. Nếu làm như vậy, bạn có thể tạo ra một khung cảnh mạnh mẽ hơn để tự giúp mình.
Xong rồi! Mở mắt và thở sâu. Thư giãn. Bạn có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng đừng nản lòng khi phải thử nhiều lần. Dù không thấy kết quả ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ thành công nếu kiên trì.
Mọi người đều đang cố gắng (Bao gồm bạn)
Hãy tha thứ cho bản thân khi chưa biết được điều gì là tốt nhất. Hãy tha thứ cho người khác vì hành động của họ. Đừng trách bản thân và hãy cố gắng tha thứ cho người khác. Nếu vẫn giữ lấy nỗi đau, giận dữ, sợ hãi hay ghen tỵ, sẽ không tốt cho bạn.
Sự tha thứ luôn mang lại bình yên cho tâm trí. Nó giúp bạn sống tốt hơn và tận hưởng từng khoảnh khắc. Bạn sẽ buông bỏ quá khứ, không lo lắng về tương lai, và cuộc sống sẽ tràn ngập hạnh phúc và yên bình.