“Hãy từ bỏ sự hoàn hảo, vì sự chân thực. Hãy từ bỏ nhu cầu trở nên hoàn hảo, vì cơ hội trở nên chân thực. Hãy là chính bạn. Yêu con người bạn. Rồi những người khác cũng sẽ làm vậy.” - Hal Elrod
Tôi không hoàn hảo. Điều này không có gì ngạc nhiên đối với bất kỳ ai biết tôi. Nhưng tôi thường cảm thấy mình đang bị đẩy theo chiều hướng cố gắng thể hiện bản thân như một người đã có tất cả. Đặc biệt là vì tính chất công việc của tôi là một huấn luyện viên và người hỗ trợ. Còn bạn thì sao? Bạn có bao giờ cảm thấy như mình đang biểu diễn cho người khác xem không?
Khi tôi càng thấy mình cố gắng thể hiện bản thân là một người với sự kết hợp hoàn hảo của mọi thứ, tôi càng cảm thấy thiếu tự tin vào con người mình bởi vì tôi biết mình đang trở nên giả tạo. Đó là một điều quan trọng đã khiến tôi rời bỏ mạng xã hội vài năm trước.
Tôi không thích một điều rằng mạng xã hội có khả năng tạo ra suy nghĩ của bạn về bản thân bạn bằng cách so sánh và khuyến khích việc cư xử không chân thực. Đó là một con dốc trơn trượt bởi chúng ta bị “mắc kẹt” trong sự khao khát tình yêu và sự kết nối, coi nó như một phần của sự sống còn của chúng ta. Đối với tôi, đó không phải là điểm đến cho tình yêu và sự kết nối của mình.
Có khả năng nói về những sai sót, những gì đang đi sai hướng xảy ra trong cuộc sống và nơi chúng ta đang gặp khó khăn, là một điều vô cùng lớn lao trong quá trình tiến hóa của loài người mà chúng ta thường bỏ quên. Nếu chúng ta không có môi trường để nói về những tổn thương của mình, thì những vết thương sẽ không bao giờ có cơ hội chữa lành.
Trước khi tham gia trị liệu, cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn thật sự vì tôi đã giả vờ như những vết thương này không tồn tại.
Tôi không nhớ có giai đoạn nào trong đời mà không bị trầm cảm. Ngay cả khi còn là một thiếu niên, nó đã theo tôi như một cái bóng.
Tôi đã tin rằng thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có tôi. Tôi cảm thấy mình vô dụng — như thể tôi thậm chí không nên có một chỗ ngồi chung bàn với những con người khác. Lẽ ra tôi phải ở trong một con hẻm để ăn thức ăn thừa với lũ chuột cống. Bất kể tôi đã làm gì hay tôi đã cố gắng như thế nào, cái bóng vẫn chế nhạo tôi vì đã mơ về một tương lai tốt đẹp hơn. Việc tôi không sẵn sàng giải thoát những suy nghĩ đó có nghĩa là sự “lây nhiễm” đã lây lan sang tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống của tôi.
Tôi lớn lên vào những năm chín mươi, khi không ai nói về sức khỏe tinh thần. Bạn đã đấu tranh trong im lặng.
Tôi đã chiến đấu với ác quỷ ở trường trung học. Tôi chỉ học đến lớp mười một trước khi bỏ học. Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ dành một ngày mai ở một nơi nào đó mà khiến cuộc sống của tôi giống như địa ngục — nhưng thực sự, địa ngục đang ở bên trong tôi.
Giọng nói trong đầu tôi (và đôi khi vẫn còn) hằn học. Mỗi ngày nó giống như người Viking đột kích và xâm nhập vào suy nghĩ để phá hủy sự tồn tại của tôi. Những suy nghĩ đó đã để lại những vết sẹo trông giống như vết thương những cánh tay bị đứt lìa trong chiến đấu nếu bạn có thể nhìn thấy chúng.
Giọng nói trong đầu tôi là một lời nhắc nhở rằng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà bố mẹ tôi tự hào. Nó dễ dàng hơn khi không làm gì để không thứ gì mong đợi ở tôi. Tôi không cảm thấy mình ngu ngốc nếu tôi không cố gắng, vì vậy nó khiến thực tế của tôi trở thành một viên thuốc dễ nuốt hơn.
Tôi đã tốt nghiệp và chuẩn bị vào đại học, nhưng cuộc sống của tôi ngày càng trở nên rối loạn. Dành tình yêu cho việc say xỉn cùng rượu rum Sailor Jerry đã trở thành cách hoàn hảo để đối phó với một tâm trí hỗn loạn mà tôi không tài nào hiểu được.
Điều này quay trở lại việc không điều trị vết thương hở. Mọi thứ tôi chống lại vẫn tiếp tục tồn tại.
Tôi không có cái nhìn sâu sắc về những gì tôi đã trải qua bởi vì tôi không sẵn sàng chia sẻ rằng tôi đang gặp khó khăn.
Vào thời điểm đó, những vấn đề của tôi đã trở thành sức nặng của cả thế giới bởi vì tôi không để mọi người đứng về phía mình để hỗ trợ mình. Tôi đã thiêu rụi các mối quan hệ như đám cháy diện rộng. Tôi không biết làm thế nào để có một mối quan hệ cởi mở và sẵn sàng giao tiếp bởi vì tôi hầu như không có mối quan hệ với chính mình.
Một khi vết thương có thể nhìn thấy được thông qua sự điều trị, tôi có thể ngăn nhiễm trùng từ việc làm nhiễm độc khả năng suy nghĩ và hoạt động của tôi. Sự dễ tổn thương đã cứu mạng tôi. Tôi chắc chắn rằng nếu tôi không nhận được sự hỗ trợ đó, tôi sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay.
Chúng ta quên rằng sự sống còn của chúng ta phụ thuộc vào việc dễ bị tổn thương. Tác giả Brad Stulberg nói về điều này trong cuốn sách của ông, The Practice of Groundedness. Ông viết, “Tổ tiên của chúng ta, những người sống sót không phải là những người mạnh nhất qua các phép đo truyền thống, mà là những người có khả năng chia sẻ điểm yếu của mình một cách hiệu quả nhất và cùng nhau khắc phục chúng”.
Nếu tôi không chia sẻ những gì tôi đã trải qua, liệu bạn có còn đọc bài này không? Chắc là không. Nó sẽ chỉ là một “mảnh bông” khác ôm lấy sự tổn thương của bạn.
Không có sự cởi mở, không có tình yêu và sự kết nối.
Nếu không có sự cởi mở, bạn và tôi sẽ không thể chia sẻ khoảnh khắc này.
Nếu không có sự cởi mở, bạn và tôi không thể hàn gắn và phát triển cùng nhau.
Ý tưởng về việc dễ bị tổn thương khiến hầu hết chúng ta sợ phát khiếp. Không ai muốn bị cho là yếu kém hoặc thừa nhận mình có khuyết điểm. Chúng tôi sợ rằng những con sư tử trên thế giới sẽ nhận ra điểm yếu của chúng tôi và loại bỏ chúng tôi từng người một.
Ngoại trừ việc tôi thực sự không có lần nào bị động vật hoang dã cắn khi tôi yêu cầu giúp đỡ hoặc nhận trách nhiệm về một sai lầm. Nó thực sự có tác dụng ngược lại. Thông qua khả năng viết lách và tính dễ bị tổn thương của mình, tôi đã kết nối với mọi người trên mọi lục địa trên trái đất.
Tôi không thể giả vờ rằng tính dễ bị tổn thương của tôi là của riêng tôi nếu mọi người từ khắp nơi trên thế giới nói rằng tôi đã nắm bắt được những gì họ đang đấu tranh.
Ý tưởng này được hỗ trợ bởi nghiên cứu từ Đại học Mannheim, Đức mà Stulberg đã tham khảo trong cuốn sách của mình.
Ông viết, “Họ liên tục nhận thấy rằng người chia sẻ cảm thấy sự dễ tổn thương trong mình bị coi là yếu đuối, tiêu cực. Tuy nhiên, người ở đầu bên kia cuộc trò chuyện, người nghe, lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại: người chia sẻ càng dễ bị tổn thương, cho thấy rằng họ càng dũng cảm. Người nghe coi tính dễ bị tổn thương là một đặc điểm tích cực một cách rõ ràng. '
Và tôi nghĩ đây là lý do tại sao rất nhiều người trong chúng ta tiếp tục cảm thấy bế tắc. Chúng ta quá lo lắng về việc người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta khi chúng ta cởi mở mà vì thế chúng ta bỏ lỡ cơ hội kết nối.
Khi chúng ta cảm thấy mình cần phải trở nên hoàn hảo, điều đó sẽ trở nên không thể phát triển bởi vì chúng ta không thành thật với bản thân về việc chúng ta đang gặp khó khăn như thế nào và điều gì sẽ giúp ích. Cuộc sống của tôi sẽ không thể tiến lên nếu tôi không chịu nhìn thực tế rằng tiệc tùng, lạm dụng chất kích thích và theo đuổi thú vui là một nỗ lực để thoát khỏi chứng trầm cảm.
Khi bạn chọn ảo tưởng về sự hoàn hảo thay vì sự dễ bị tổn thương, bạn sẽ trở thành một phiên bản kém phát triển của người mà bạn có khả năng trở thành.
Nơi đầu tiên bạn cởi bỏ bộ giáp là khi bạn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu mà bạn nhìn thấy trong gương.
Bạn có sẵn sàng bị tổn thương khi bị người khác nhìn chằm chằm vào mình không?
Bạn có sẵn sàng thừa nhận rằng cuộc sống không diễn ra theo cách bạn muốn không?
Bạn có sẵn sàng gạt sự phán xét sang một bên để có thể nhận được sự giúp đỡ và hỗ trợ cần thiết không?
Tất cả chúng ta đều muốn thay đổi, nhưng chúng ta có sẵn sàng đưa ra những lựa chọn mang lại cho chúng ta sự thay đổi đó không?
Những câu hỏi này có khả năng làm thay đổi cái cốt lõi trong nền tảng suy nghĩ của bạn khỏi tất cả những điều tồi tệ đã tích tụ qua nhiều năm. Việc từ bỏ những câu chuyện không còn phục vụ bạn nữa là một sự giải thoát thật sự - những câu chuyện về con người bạn cần trở thành, về điều bạn cần làm hay cần có để đạt được hạnh phúc và được yêu thương.
Tôi không cần phải đạt được sự thăng tiến hay lái một chiếc xe thể thao để nhận được tình yêu từ cha mẹ mình. Tôi không phải làm bất cứ điều gì để cho cả thế giới thấy rằng tôi quan trọng. Tôi cần phải truyền thụ cho mình cách chấp nhận khuyết điểm và bày tỏ thay vì là một hình ảnh hoàn hảo để tôi có thể thể hiện là con người đích thực của mình và tạo ra sự khác biệt cho người khác bằng một con người thật, một con người không hoàn hảo.
Đóng giả một người nào đó mà bạn không phải là công việc mệt mỏi. Chưa kể nó hoàn toàn trái ngược với những gì bạn muốn nó làm. Nếu tính dễ bị tổn thương mang lại cho bạn sức mạnh để kết nối, dẫn dắt và phát triển, có nghĩa là điều ngược lại cũng đúng. Thiếu đi sự dễ tổn thương đồng nghĩa với bạn sẽ cảm thấy bị ngắt kết nối, là kẻ lừa đảo, mãi mãi bị mắc kẹt với một phiên bản mong manh của những gì bạn có thể làm vì bản ngã của bạn sợ bị tổn thương.
Đặt tên cho những gì bạn đang phải đối mặt sẽ giúp bạn giành lại quyền lực. Vì vậy, hãy nhận ra rằng bạn cũng có thể đang giả vờ là người hoàn hảo để tránh thừa nhận rằng bạn đang gặp khó khăn và cảm thấy dễ bị tổn thương. Lựa chọn duy nhất để đón nhận sự tổn thương có thể là quyết định quan trọng nhất mà bạn từng thực hiện trong đời. Và nó chỉ có thể mang lại cho bạn sự tự tin để biết rằng bạn có thể đối mặt với bất cứ điều gì và vượt lên trên nó.