Bài viết số 6 lớp 6 bao gồm 5 đề sau đây:
Đề 1: Viết về người thân trong gia đình mà em yêu quý và gần gũi nhất (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em...).
Đề 2: Miêu tả hình ảnh của mẹ hoặc cha trong những tình huống sau:
- Khi em đang ốm.
- Khi em gặp phải sai lầm.
- Khi em thực hiện một công việc tốt.
Đề 3: Miêu tả hình ảnh của một ông cụ già đang ngồi câu cá bên bờ hồ.
Đề 4: Em đã có dịp quan sát hình ảnh của một vận động viên cử tạ qua các phương tiện như truyền hình, phim ảnh, báo chí, sách vở. Hãy mô tả lại hình ảnh đó.
Đề 5: Hãy mô tả một người theo ý thích của em.
Bài viết số 6 lớp 6 - Đề 1
Bài viết mẫu số 6 lớp 6 đề 1 - Mẫu 1
Gia đình đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Đó là nơi chứa đựng tình thương và quan tâm từ những người thân yêu. Đối với tôi, gia đình có bà nội - người mà tôi yêu thương nhất trên đời.
Bà nội của tôi đã trải qua gần bảy mươi năm, nhưng vẫn giữ được sức khỏe tốt. Dù vóc dáng bà nhỏ bé và lưng cong vẹo sau nhiều năm lao động vất vả. Bà có gương mặt hiền hậu, mái tóc bạc phơ và làn da trắng hồng. Mặc dù đôi mắt của bà đã bị mờ đi, nhưng ánh nhìn đầy tình thương vẫn luôn hiện hữu, là nguồn động viên vô hình cho chúng cháu. Với tôi, bà vẫn là một biểu tượng của sự đẹp đẽ và hiền hòa, như những nhân vật trong truyện cổ tích.
Đôi bàn tay của bà, với những nếp nhăn sâu sắc, luôn tràn đầy ấm áp. Đó là những bàn tay đã làm việc nặng nhọc để nuôi dưỡng gia đình. Tôi thường ngồi bên bà, nghe bà kể chuyện và cảm nhận được sự ấm áp từ những cử chỉ nhỏ nhặt đó. Dù tuổi đã cao, bà vẫn giữ thói quen tập thể dục hàng ngày và nhớ rõ những câu chuyện xưa. Nhờ bà, tôi hiểu rõ hơn về những khó khăn trong cuộc sống và giá trị của sự hy sinh. Buổi tối, tôi thường ngủ cùng bà, ôm chặt bàn tay bà và lắng nghe những câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa.
Bà nội đã chăm sóc và dạy dỗ tôi từ khi tôi còn nhỏ. Bà đã truyền đạt cho tôi những bài học quý báu và dặn dò tôi biết yêu thương và chia sẻ. Nhờ sự khuyến khích của bà, tôi đã nỗ lực học tập để trở thành người có ích cho xã hội trong tương lai.
Hy vọng người mẹ của tôi sẽ mãi khỏe mạnh để được ở bên tôi thêm nhiều năm nữa. Từ đáy lòng, con muốn gửi đi những lời yêu thương đến mẹ.
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6 - Mẫu 2
Tôi từng nghe rằng “Khắp thế gian này không ai tốt bằng mẹ”, điều đó quả thật không sai. Suốt cuộc đời, mẹ đã dành cả thanh xuân, sức khỏe để chăm sóc và dạy bảo con lớn lên. Mẹ dạy tôi biết sống, biết yêu thương và biết quý trọng những gì mình có.
Mẹ của tôi đã vượt qua tuổi bốn mươi, là một giáo viên mầm non. Mẹ có hình dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài tự nhiên và xoăn nhẹ. Khuôn mặt mẹ tròn trịa, da trắng mịn với những nếp nhăn nhỏ nơi đuôi mắt. Đôi mắt của mẹ sâu thẳm, mang một vẻ đẹp dịu dàng và ấm áp. Nụ cười của mẹ luôn rạng rỡ, tuy nhiên, mẹ không cười nhiều, chỉ khi thực sự vui vẻ và hạnh phúc. Đôi bàn tay mềm mại của mẹ như ánh nắng ấm, luôn tạo ra những điều kỳ diệu.
Mẹ là người rất giản dị. Mặc dù mẹ luôn mua sắm cho con cái những thứ tốt nhất, nhưng mẹ chỉ có một vài bộ quần áo. Bộ áo dài màu tím nhạt là bộ trang phục mẹ thường mặc vào những dịp đặc biệt, trong khi các bộ quần áo đi làm của mẹ đã được sử dụng trong nhiều năm nhưng vẫn còn nguyên bản. Ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo thoải mái và đơn giản.
Ngoài việc làm giáo viên, mẹ còn là người phụ nữ dịu dàng, ấm áp, chu đáo và tốt bụng. Dù bận rộn với công việc, mẹ vẫn sắp xếp mọi thứ một cách chu đáo. Mẹ không chỉ hoàn thành tốt công việc tại trường mà còn là người mẹ đảm đang trong gia đình. Có mẹ ở nhà, mọi việc trong gia đình đều được sắp xếp gọn gàng, và bố con tôi không phải lo lắng về chuyện gì từ việc ăn uống đến giấc ngủ. Mẹ của tôi giống như một người mẹ Tấm vậy. Mẹ dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc với con cái. Mỗi khi tôi mắc lỗi, mẹ luôn chỉ ra những sai lầm và yêu cầu tôi không phạm phải nữa. Mẹ luôn ân cần và chỉ dạy tôi cách cư xử, cách nói chuyện để trở thành người có văn hóa. Mẹ cũng rất tốt bụng với hàng xóm, luôn giúp đỡ khi cần. Mẹ không ngần ngại mua bánh cho người này, làm quà cho người kia với sự chân thành tuyệt đối. Vì thế, mẹ luôn được mọi người yêu quý và tôn trọng.
Tôi vẫn nhớ rõ khi tôi bị ốm nặng, mẹ đã dành cả ngày đêm để chăm sóc tôi. Trong những ngày ốm nằm viện, mẹ không rời bên tôi một bước. Đôi mắt sáng của mẹ chứa đầy nước mắt khi thấy tôi vẫn chưa tỉnh táo. Bàn tay ấm áp của mẹ luôn nắm chặt lấy tay tôi. Khi tôi tỉnh lại, ánh mắt của mẹ rạng ngời, và giọng nói của mẹ trở nên ấm áp và yên bình. Nghe giọng nói của mẹ, tôi cảm thấy sức khỏe của mình hồi phục. Nhìn vào vệt nước mắt còn chưa khô trên gò má, đôi mắt thâm quầng và làn da xanh xao vì thức khuya, tôi cảm thấy biết ơn mẹ biết bao. Mẹ của tôi luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc gia đình mà không bao giờ nghĩ đến bản thân mình. Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời để nuôi dưỡng tôi, chỉ mong tôi trưởng thành và trở thành người có ích.
Cả đời này, mẹ không ngừng vất vả và hy sinh cho gia đình. Mẹ là nguồn ánh sáng tình thương cho gia đình, và không có mẹ thì cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa như thiếu vắng ánh mặt trời. Mẹ luôn là nguồn động viên cho tôi, mang lại niềm tin và hy vọng. Mẹ là động lực để tôi không ngừng cố gắng và phấn đấu. Tôi đã hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ cố gắng học hành để đền đáp công ơn của mẹ.
........
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6 - Mẫu 2
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6 - Mẫu 1
Có những điều ngọt ngào không cần từ lời, có những tình thương không thể diễn tả hết bằng lời nói. Mẹ chính là nguồn ngọt ngào và tình thương kỳ diệu đó. Hình ảnh của mẹ và cha có lẽ là động lực lớn nhất trong cuộc sống của chúng ta. Những khoảnh khắc thực sự và xúc động nhất với tôi là khi thấy mẹ chăm sóc tôi khi tôi ốm.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, khi cầm sách tới trường, tôi luôn cảm thấy như một công chúa nhỏ trong vòng tay của mẹ và cha. Sự quan tâm và chu đáo của mẹ, của cha làm cho tôi trở nên ngỗ nghịch và bướng bỉnh. Một buổi chiều nắng gay gắt, tôi đã không nghe lời mẹ, không mang theo áo mưa khi đi học. Tuy nhiên, mưa bất ngờ đã khiến tôi ướt như chuột lột. Dù tôi vội vàng thay quần áo, nhưng cơ thể vẫn run lên vì dầm mưa quá lâu.
Trong đêm đó, tôi bị sốt cao. Bố đi làm xa, mẹ lo lắng khi phát hiện tôi sốt và không thể tìm được thuốc hạ sốt. Mặc dù các cửa hàng thuốc đã đóng cửa, nhưng mẹ vẫn không ngừng đi tìm thuốc. Mẹ ân cần đưa tôi uống thuốc và đắp khăn lên trán. Mẹ không ngủ một giây phút nào trong đêm dài ấy, luôn bên cạnh tôi và chăm sóc tôi. Sáng hôm sau, mặc cho vẻ mệt mỏi, mẹ vẫn tỏ ra vui vẻ khi nấu cháo nóng để tôi ăn. Tình yêu thương của mẹ là vô điều kiện và không ngừng.
Sáng hôm sau, sau đêm dài lo lắng và chăm sóc tôi, mẹ vẫn vui vẻ mỉm cười và mang cháo nóng tới cho tôi. Tôi nhìn thấy quầng thâm quanh đôi mắt mẹ và vẻ mệt mỏi trên gương mặt mẹ. Dù mệt mỏi, mẹ vẫn luôn bao dung và tha thứ cho tôi. Tôi dần dần hồi phục và cảm thấy hạnh phúc khi thấy mẹ ở bên cạnh.
Trận bệnh ngày đó là kỷ niệm khó quên nhất thời thơ ấu của tôi. Lần đầu tiên, tôi quan sát mẹ một cách chăm chú như vậy. Từ đó, tôi học được cách nghe lời và trở nên ngoan ngoãn hơn để mẹ yên tâm. Tôi nhận ra rằng thậm chí những hành động nhỏ ngang ngược của mình cũng có thể khiến mẹ lo lắng. Để niềm vui luôn hiện diện trên khuôn mặt mẹ, không chỉ cần phải cố gắng trở nên tốt hơn mà còn phải biết giữ gìn sức khỏe. Khi tôi ốm, tôi mệt mỏi và khó chịu, mẹ cũng mệt mỏi và lo lắng hơn.
Tình yêu thương của mẹ là vô cùng vô tận. Không chỉ khi tôi bị ốm đau thì tình cảm ấy mới hiện ra, mà bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được điều đó. Tình mẫu tử là một trong những tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ nhất trong cuộc sống. Sống trong tình yêu thương ấy, tôi thầm nhủ yêu và hiểu mẹ nhiều hơn. Vì vậy, mẹ là món quà quý giá nhất của tôi.
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6 - Mẫu số 2
Trong cuộc đời, ai cũng từng mắc phải những sai lầm khiến bố mẹ lo lắng, và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng qua những sai lầm đó, tôi đã học được một bài học quý giá.
Hồi ấy, mặc dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Lúc lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn nam vào những trò nghịch ngợm. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn học thể dục để ra ngoài trường mua đồ ăn vặt. Nhưng không may, cả nhóm bị cô giáo phát hiện. Cô yêu cầu chúng tôi quay lại lớp ngay lập tức. Cuối buổi, cô giáo đã nghiêm túc phê phán chúng tôi trước toàn bộ lớp. Và cô cũng nói sẽ gặp và trao đổi với phụ huynh. Lúc đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không hề cảm thấy có lỗi.
Sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ và rời đi, mẹ đã gọi tôi lại và nhắc nhở. Lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lịch sự với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê phán thái độ đó của tôi và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi không ngừng. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng chạy đến ôm lấy chúng tôi.
Sau kỷ niệm đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ bố mẹ với những công việc nhỏ trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chăm chỉ hơn trong học tập. Tôi cũng hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ vẫn luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có lớn đến đâu, với bố mẹ cũng có thể được tha thứ.
........
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6
Bài viết số 6 trong đề thi lớp 6 - Mẫu số 1
Trời hôm ấy thật tuyệt vời, ánh nắng nhẹ nhàng, không chói chang; gương mặt của ông già như phơi phới dù cá không cắn mồi.
Khi bề mặt hồ êm đềm, không chú cá nào chơi vơi, ông lại êm đềm vuốt râu dài và trắng kẻo. Tóc ông đã bạc trắng, thêm râu trắng nữa nên ông trông giống như một vị thần trần thế. Phong cách bình tĩnh và điềm đạm của ông khi câu cá khiến tôi liên tưởng đến bài thơ Thu điếu của Nguyễn Khuyến. Nhân vật trữ tình trong bài thơ này cũng có cách câu cá rất lịch thiệp và bình tĩnh như vậy.
Ông già rất kiên nhẫn khi câu cá, mỗi khi có dấu hiệu, ông nhẹ nhàng và điềm tĩnh kéo cần câu để không làm lũ cá dưới đáy hồ bị xao lãng. Bàn tay của ông khéo léo, nhẹ nhàng kéo cần câu. Và khi cần câu nổi lên mặt nước, thì có một con cá đã cắn câu. Đó là một con cá rô phi lớn bằng bàn tay người lớn đã bị mắc vào câu sắc nhọn. Chú cá cố gắng giương giãy để thoát khỏi bàn tay của ông già. Nhưng ông đã rất nhanh nhẹn và khéo léo để bỏ con cá đó vào giỏ đang treo ở xe.
Vậy là ông già đã có một bữa tối ngon lành với con cá rô phi kia. Có thể con cá sẽ được vào nồi để nấu canh chua hoặc kho lên với nghệ. Nghĩ đến đã thèm rồi.
Bức tranh của ông già câu cá hôm ấy khiến tôi vui vẻ, cảm thấy cuộc sống này thật bình yên và đáng trân trọng.
Bài số 6 lớp 6 đề 3 - Mẫu 2
Nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh Bác Hồ, truyền hình thường xuyên phát sóng những đoạn phim về các hoạt động của Bác. Ngoài những đoạn phim Bác làm việc, thăm hỏi chiến sĩ và những em nhỏ, nhà đài cũng phát sóng một đoạn phim Bác ngồi câu cá mộc mạc. Ai xem đoạn phim ấy không biết lại tưởng như đó là một ông cụ chốn quê đang vui đùa với niềm vui câu cá thư thả.
Bác mặc chiếc áo màu trắng nhẹ nhàng, hòa quyện với màu tóc của Người, dáng điều chỉnh tự nhiên mà vẫn rất trang trọng. Tay Bác cầm cần câu trúc, buông nhẹ xuống ao. Ánh mắt như đang suy tư điều gì. Đôi khi, vài cơn gió nhẹ thổi làm mặt nước nhẹ nhàng lăn tăn. Thỉnh thoảng Bác quay sang uống vài ngụm trà xanh giản dị, dân dã, trông rất tự nhiên. Nhìn Bác ngồi câu cá không thấy mệt mỏi hay lo lắng. Ngắm Bác thư thả câu cá, nhiều người liên tưởng tới hình ảnh ông già ngồi câu cá trong bài thơ thu của Nguyễn Khuyến ngày xưa.
Tưởng rằng “Tựa gối ôm cần lâu không thành”, nhưng “Cá đâu đớp động dưới chân bèo”. Bác đã giật mạnh cần câu, một chú chép tráng ham mồi nhảy lên khỏi mặt nước, lấp ló dưới ánh nắng vàng. Gương mặt của Bác rạng rỡ, vui vẻ, tươi cười.
Hình ảnh Bác Hồ – người cha già của dân tộc, mộc mạc, giản dị và rất gần gũi với cuộc sống hàng ngày – đã làm xúc động lòng người Việt qua nhiều thế hệ. Hình ảnh đó sẽ mãi mãi hiện diện trong trái tim của mỗi người con Việt Nam và trong tâm trí của em.
........
Bài số 6 lớp 6 đề 4
Bài số 6 lớp 6 đề 4 - Mẫu 1
Thể thao là niềm đam mê của nhiều người trên khắp thế giới. Có những hình ảnh thể thao đã tạo ra ấn tượng mạnh mẽ trong cộng đồng và ghi lại trong tâm trí nhiều người. Một lần tình cờ, tôi được chứng kiến một vận động viên cử tạ và hình ảnh đó vẫn còn sống động trong ký ức của tôi cho đến ngày nay.
Mỗi khi có mùa Olympic, SEA Games, hoặc các sự kiện thể thao lớn khác... các phương tiện truyền thông đều rộn ràng báo cáo về những vận động viên xuất sắc. Tinh thần thể thao cũng lan tỏa khắp nơi. Cha tôi là người rất đam mê thể thao, thường xuyên cập nhật tin tức. Một lần tình cờ, tôi đã xem lại phần thi của một vận động viên cử tạ trên truyền hình. Đó là vận động viên đến từ Việt Nam, tên là Thạch Kim Tuấn.
Hình ảnh việc đẩy tạ của Thạch Kim Tuấn đã thu hút sự chú ý của tôi. Trong bầu không khí căng thẳng của cuộc thi, anh tự tin bước lên sàn đấu. Không giống như nhiều vận động viên cử tạ mà tôi thường thấy, da anh rám nắng khỏe mạnh chứ không phải màu đồng. Anh trẻ tuổi, khuôn mặt hiền lành, thân thiện nhưng đầy quyết tâm. Bộ đồ thi đấu ngắn tay ôm chặt lấy thân hình săn chắc của lực sĩ. Trên ngực áo có quốc kỳ Việt Nam, cờ đỏ sao vàng rực rỡ. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh quấn băng bảo hộ. Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu, anh hít sâu một hơi, gương mặt tự tin và quyết tâm.
Trên sàn đấu rộng lớn, hai cánh tay cơ bắp săn chắc của anh nâng tạ lên từ từ. Môi anh mím chặt lại vì sức nặng gần ba trăm cân của tạ. Đôi chân vững vàng như trụ liền với mặt đất. Mọi người như nín thở dõi theo. Trái tim tôi cũng hồi hộp. Anh sử dụng hai tay hợp sức nâng tạ đến vai, sau đó từ từ đẩy tạ lên cao. Thân hình của anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng đẹp như một tượng đúc. Anh đứng đó vững chãi như một tượng đài. Bộ ngực săn chắc, đầy khí phách. Cơ bắp hai cánh tay, hai vai và hai chân nổi lên. Hai tay mạnh mẽ nâng tạ lớn lên, hình chữ V rộng mở. Hình ảnh ấy khiến tôi liên tưởng tới hai chữ Việt Nam thân thương. Cả khán đài như vỡ òa trong niềm vui, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên ăn mừng chiến thắng. Anh cười rạng rỡ. Sau đó, anh hôn lên một tiếng dứt khoát, quả tạ nặng nề được bỏ xuống, anh bước lên, hít thở tự do. Hai tay vung lên hạ xuống nhịp nhàng.
Anh đã giành chiến thắng, vận động viên của Việt Nam đã mang về chiến thắng cho Tổ quốc. Trong tiếng hò reo của khán giả, tiếng chúc mừng từ ban tổ chức, anh nghiêng mình chào lá cờ Tổ quốc và khoác nó lên người, chạy quanh sân đấu. Cờ đỏ sao vàng tung bay theo bước chạy của vận động viên trẻ.
Dù chương trình truyền hình đã kết thúc, hình ảnh người lực sĩ đang đẩy cử tạ vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đó thật sự là hình ảnh đẹp, hình ảnh của tinh thần thể thao và niềm tự hào dân tộc.
Bài số 6 lớp 6 đề 4 - Mẫu 2
Thể thao đang phát triển mạnh mẽ, Việt Nam tham gia nhiều đại hội thể thao quốc tế, đặc biệt SEA Games. SEA Games lần thứ 9 diễn ra tại Indonesia năm 2017, nơi lực sĩ Thạch Kim Tuấn của Việt Nam giành ba huy chương vàng cho môn cử tạ.
SEA Games lần thứ 9 đã chứng kiến sự xuất sắc của lực sĩ Thạch Kim Tuấn. Anh không chỉ có thể hình mạnh mẽ mà còn mang về những thành tích vô cùng đáng tự hào cho đội tuyển cử tạ của Việt Nam.
Trong phần thi, Thạch Kim Tuấn thể hiện sự bình tĩnh và quyết tâm. Với sức mạnh cơ bắp, anh vượt qua mọi khó khăn để giành chiến thắng và mang về tấm huy chương vàng cho đất nước.
Khi nhận huy chương và hoa từ ban tổ chức, Thạch Kim Tuấn tỏ ra rất hạnh phúc và tự hào. Thành công của anh sẽ truyền cảm hứng và khích lệ cho sự phát triển mạnh mẽ của thể thao Việt Nam.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5 - Mẫu 1
Trong gia đình, người mà tôi yêu quý nhất là chị gái của mình. Dù chúng tôi sinh ra chỉ cách nhau năm phút nhưng tính cách và sở thích của chúng tôi khá khác biệt.
Là hai chị em sinh đôi, khuôn mặt của tôi và chị gái thường xuyên bị nhầm lẫn. Tuy nhiên, tính cách và phong cách sống của chúng tôi lại hoàn toàn khác nhau.
Tôi thích sự mạo hiểm và khám phá, trong khi chị thì hiền lành và dịu dàng. Mặc dù có những khác biệt, nhưng mỗi khi tôi cảm thấy buồn bã, chị luôn ở bên cạnh, cho dù không nói nhiều nhưng tôi biết chị luôn quan tâm và yêu thương.
Một sự việc đã thay đổi cách nhìn của tôi về chị. Khi tôi buồn chán vì bị phản đối trong việc tham gia câu lạc bộ bóng đá, chị đã viết một lá thư ngọt ngào gửi cho tôi, thể hiện sự quan tâm và yêu thương đích thực.
Sau này, chị đã đồng ý với tôi để thuyết phục bố mẹ cho tôi được tham gia đội bóng và tôi cũng không ngần ngại cùng chị học hát, học thêu.
Càng ngày, tôi càng khâm phục chị và không còn nghĩ đến việc chị ra đời trước tôi năm phút nữa. Dù có nhiều điểm khác biệt, nhưng tôi muốn nói với người chị của mình rằng “em yêu chị!”.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5 - Mẫu 2
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng trong trái tim, là duy nhất, mãi mãi không thể thay thế đó chính là người mẹ. Người đã cho ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người đã chịu đựng bao đau khổ chín tháng mười ngày để bảo vệ chúng ta bằng tình yêu thương ấm áp. Và vì tình cảm thiêng liêng ấy không thể tách rời, trong mắt tôi, mẹ là người vĩ đại nhất.
Qua thời gian, hiện tại, mẹ tôi đã trên ba mươi tuổi nhưng vẻ ngoài của mẹ vẫn rất trẻ trung. Mẹ không cao lắm, dáng người nhỏ nhắn, tròn trịa. Thời gian trôi đi, gánh nặng của cuộc sống làm tóc mẹ phai màu. Đôi vai gầy đã chịu đựng biết bao gánh nặng để lo toan cho cuộc sống của gia đình. Gương mặt trái xoan của mẹ luôn toát lên sự gần gũi, thân thiện. Do đó, mọi người đều yêu quý mẹ. Gương mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ba đã bị cuốn hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ tươi luôn mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, đều đặn. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước vào cuộc sống.
Mẹ tôi luôn là người nhiệt huyết, sớm hôm chăm sóc cho gia đình nhỏ, mỗi khi về nhà dù mệt nhọc nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ, tôi thấy mẹ thật khổ nhưng tôi chỉ có thể giúp mẹ những công việc nhỏ. Hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc luôn ấn tượng sâu trong tâm trí tôi. Vì mẹ tôi là thợ may, để kiếm thêm thu nhập, mỗi tối mẹ thường nhận thêm việc sửa quần áo. Dưới ánh đèn lạnh leo, mẹ tôi ngồi đó, tay linh hoạt, tiếng máy khâu vang lên nhịp nhàng đều đều trong đêm tĩnh lặng. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, tôi lại yêu mẹ nhiều hơn, lòng thầm hứa với mẹ, con sẽ trở thành đứa con ngoan, học giỏi để không phụ lòng của mẹ.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn vang lên câu thơ ngày xưa:
“Dù con lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn bên con”
........
Xin mời quý vị tham khảo tài liệu đầy đủ trong file được tải xuống dưới đây.