Bài văn Cảm nhận khổ 3, 4 về Bài thơ về đội xe không kính, tổng hợp từ những bài văn xuất sắc của học sinh lớp 9. Hi vọng với 40 bài cảm nhận này, các bạn sẽ yêu thích và viết văn hay hơn.
Tổng hợp 40 cảm nhận sâu sắc về những khổ thơ 3, 4 với chủ đề Bài thơ về đội xe không kính (đặc sắc nhất)
Cảm nhận khổ 3, 4 về Bài thơ về đội xe không kính - mẫu 1
Lính trong thơ Phạm Tiến Duật dũng cảm và vui tươi trong cuộc chiến. Dù gian khó, họ vẫn ung dung và nhìn đối diện với mọi thử thách.
“Không có kính, có bụi thì cũng chẳng sao
...
- Một số thông tin về tác giả Phạm Tiến Duật, một nhà thơ được biết đến với nhiều tác phẩm xoay quanh đề tài chiến tranh
- Bài thơ tập trung vào hình ảnh của chiếc xe không kính, nhấn mạnh vai trò quan trọng của người lính lái xe Trường Sơn và những phẩm chất đáng kinh ngạc của họ.
2. Phần chính
- Khổ thơ thứ ba và thứ tư: Tinh thần mạnh mẽ, dũng cảm đối mặt với khó khăn và sự lạc quan, sôi nổi của người lính.
- Hai dòng thơ đầu của khổ ba và hai dòng thơ đầu của khổ tư:
+ Người lính phải đương đầu với thời tiết khắc nghiệt ở Trường Sơn: “bụi phun tóc trắng”, “mưa tuôn mưa xối”
+ Tuy nhiên, trong họ vẫn tỏa sáng tinh thần mạnh mẽ, sẵn lòng chấp nhận mọi khó khăn với thái độ “không có… ừ thì”: một tinh thần sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm và gian khó, coi đó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống chiến đấu.
- Hai câu thơ kết của khổ ba và hai câu thơ kết của khổ tư:
+ Người lính đương đầu với khó khăn và gian khổ bằng tiếng cười “ha ha”
- Tư duy lạc quan
+ Sử dụng các từ nói ngắn gọn nhưng tượng trưng rõ ràng như “ha ha”, “phì phèo” để thể hiện tinh thần lạc quan và yêu đời của các anh
- Điều này phản ánh vẻ đẹp bên trong của tâm hồn các anh, là sự hoàn thiện thơ phát triển từ hiện thực của cuộc sống chiến đấu, đáng được tôn vinh và trân trọng.
3. Kết luận
Tôn vinh lại những đặc điểm nổi bật, độc đáo về nghệ thuật của bài thơ: sử dụng ngôn ngữ phong phú, tự nhiên và mạnh mẽ, áp dụng nhiều kỹ thuật tu từ quen thuộc...
Sơ đồ Đánh giá khổ ba, bốn Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Đánh giá khổ ba, bốn Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 2
Không có kính nhưng lại có bụi
Bụi phủ trắng như tóc người già
Không cần phải rửa, chỉ phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau với khuôn mặt lấm bùn cười ha ha
Không có kính làm ướt áo
Mưa rơi dày đặc như ngoài trời
Không cần rửa, lái hàng trăm cây số nữa
Sau khi mưa ngừng, gió thổi khô nhanh thôi
Gió bụi là biểu tượng của hiện thực và cũng là thử thách mà các chiến sĩ lái xe phải vượt qua trên con đường ra mặt trận. Thông qua những cung đường rộng lớn, mái tóc xanh của những chàng trai đã có sự biến đổi đáng kể: 'Bụi phủ trắng như tóc người già'. Tuy nhiên, họ vẫn rất lạc quan, yêu đời và hóm hỉnh: 'Nhìn nhau với khuôn mặt lấm bùn cười ha ha'.
Dù trời nắng thì có bụi, trời mưa thì ướt như ngoài trời. 'Mưa rơi dày đặc' trút xuống vì buồng lái không có kính che chắn nào. Vì vậy, trên suốt chặng đường dài, người lính đã phải trải qua mọi khó khăn: gió bụi, mưa rừng. Mặc dù vượt qua hết những khó khăn này và tiếp tục lái xe hàng trăm cây số nữa, sau khi mưa tạnh, gió khô nhanh chóng, không cần phải làm gì thêm.
Trong cuộc chiến tranh đầy gian truân và thách thức, tình đồng chí, tình đồng đội lại càng trở nên mạnh mẽ và gắn bó hơn bao giờ hết:
Những chiếc xe từ trong bom rơi
Đã về đây tụ hội thành tiểu đội
Gặp gỡ bạn bè suốt dọc con đường đi
Đưa tay qua cửa kính vỡ vụn
Qua bao bom đạn, từ khắp các con đường, những chiếc xe đã cùng về một nơi tụ hội, đã chia sẻ với nhau những chặng đường đã đi qua. Hình ảnh 'đưa tay qua cửa kính vỡ vụn' đã thể hiện tinh thần đoàn kết, gắn bó của các chiến sĩ lái xe. Đó cũng là tinh thần của cả dân tộc, cùng nhau vượt qua khó khăn để tiến tới thành công.
Những tình cảm ấy đã trở thành sức mạnh, giúp người lính trở nên mạnh mẽ và lạc quan hơn. Chiến tranh dường như ít khốc liệt và u ám hơn.
Không có kính, không đèn
Thùng xe trầy xước
Xe vẫn tiếp tục chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần có một trái tim trong xe
Một lần nữa, sự tàn bạo của chiến tranh được Phạm Tiến Duật nhắc lại qua những chi tiết như xe 'không kính, không đèn, thùng xe trầy xước'. Nhưng dù chiến tranh có khắc nghiệt đến đâu, ý chí và nỗ lực cho miền Nam vẫn không ngừng. Hình ảnh của 'trái tim' là biểu tượng cho lý tưởng chiến thắng, thống nhất đất nước. Những chiếc xe ngày đêm vượt qua mọi khó khăn, tất cả đều vì sự thắng lợi của miền Nam.
Với hình ảnh của những người chiến sĩ vận tải kiên cường, mạnh mẽ và luôn lạc quan, hóm hỉnh, 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Và điều quan trọng nhất là tình đồng chí gắn bó và tình yêu cao cả đối với Tổ quốc.
Đánh giá khổ ba, bốn Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 3
Chiến tranh đã qua nhưng những tác phẩm vẫn sống mãi với thời gian. Trong số đó có 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của Phạm Tiến Duật - một nhà thơ tiêu biểu, trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Bài thơ đã thành công trong việc miêu tả hình ảnh người lái xe Trường Sơn thời kỳ kháng chiến. Điều này được thể hiện rõ qua 2 khổ thơ sau:
Không có kính ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, châm điếu thuốc phì phèo
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Không có kính ừ thì ướt áo
Mưa tuôn mưa xối như ngoài trời
Chưa cần rửa, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi
Bài thơ ra đời trong thời kỳ kháng chiến chống Mĩ đã thành công trong việc miêu tả hình ảnh người lính lái xe. Và vì tác giả là người hiểu biết về cuộc sống chiến tranh và viết văn theo cách chân thực, nên đã tạo ra ấn tượng sâu sắc đối với người đọc. Trong bài thơ, tác giả tạo ra hình ảnh đặc biệt của những chiếc xe không kính, hình ảnh này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Hai khổ đầu của bài thơ đem lại cảm giác về những khó khăn, thử thách mơ hồ của người lính, nhưng ở đây, thử thách và khó khăn lại đến một cách cụ thể, trực tiếp. Đó là 'bụi phun tóc trắng' và 'mưa tuôn xối xả' (gió, bụi, mưa là biểu tượng cho gian khổ và thử thách trong cuộc sống). Trên con đường vận chuyển hàng hóa cho miền Nam, những người lính đã trải qua mùi vị của gian khổ. Dù là những chuyện nhỏ, nhưng đằng sau những dòng chữ hóm hỉnh ấy là sự mạnh mẽ của họ trong cuộc chiến.
Đối diện với thách thức mới, người lính không nao núng. Họ càng bình tĩnh, dũng cảm hơn. Thời tiết khắc nghiệt không làm họ lo lắng, mà ngược lại, chúng lại mang lại niềm vui cho họ. Chấp nhận thực tế, họ vẫn lạc quan: 'không có kính ừ thì có bụi, ừ thì ướt áo'. Những từ 'ừ thì' như một thách thức, một chấp nhận khó khăn đầy chủ động, một thái độ mạnh mẽ. Dường như gian khổ của chiến tranh không làm họ suy sụp, mà ngược lại, họ vượt lên trên tất cả nhờ vào tinh thần chiến đấu và trách nhiệm cao cả. Hình ảnh của họ thể hiện sự kiên cường.
Những năm sống trên tuyến đường Trường Sơn, Phạm Tiến Duật đã chứng kiến và truyền đạt hiện thực cuộc sống vào thơ ca - một hiện thực thô, trần trụi, không hoa mỹ. Điều đó tạo ra nét độc đáo trong thơ của ông. Những câu thơ gần gũi với lời nói hàng ngày làm nổi bật tính cách của những người lính trẻ trung, hồn nhiên, yêu đời. Nụ cười hồn nhiên đó thể hiện sự lạc quan, sự dũng cảm của họ trong mỗi bước đi trên con đường khó khăn. Điều đó là một ấn tượng đáng chú ý của người lính lái xe Trường Sơn.
Người lái xe trong bài thơ là những người chiến sĩ trẻ trung, đầy hồn nhiên, gần gũi với thiên nhiên. Trong tâm hồn họ chứa đựng hy vọng. Thái độ lạc quan của họ không dễ dàng có được nếu không có trái tim yêu nước của tuổi trẻ Việt Nam thời chống Mĩ. Hình ảnh người chiến sĩ lái xe trong thơ Phạm Tiến Duật thật sảng khoái và yêu đời. Chúng ta mãi yêu mến và tự hào về họ.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 4
Người lính trong thơ Phạm Tiến Duật tham gia vào cuộc chiến với tính chất chủ động, tự tin của những người có lý tưởng cao đẹp, sức mạnh và tiềm lực, nên họ rất dũng cảm và vui vẻ. Lái xe trên con đường Trường Sơn khói lửa, trong bom đạn, mưa lớn, nhưng họ vẫn đầy nghị lực, bất chấp gian khổ, hiểm nguy để hoàn thành nhiệm vụ. Xe không có kính, không mui, không đèn nhưng tâm thế vẫn thanh thản, khó khăn nhiều mà mắt vẫn 'nhìn trời, đất, gió chim', vẫn hiên ngang. Những câu thơ dí dỏm, tinh nghịch, ngang tàng của họ thể hiện sức trẻ, sự thách thức với mọi khó khăn.
Không có kính, ừ thì có bụi
...........
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi
Nếu như hai khổ đầu bài thơ mang lại cho ta cảm giác về những khó khăn, thử thách thấy người lính dù sao cũng vẫn mơ hồ thì đến đây, thử thách, khó khăn ập tới cụ thể, trực tiếp. Đó là “bụi phun tóc trắng” và “mưa tuôn xối xả” (gió, bụi, mưa tượng trưng cho gian khổ thử thách trong cuộc sống). Trên con đường chi viện cho miền Nam ruột thịt, những người lính đã nếm trải đủ mùi vị của gian khổ. Chuyện vặt ấy mà, có gì đâu! Nhưng đằng sau những dòng chữ dí dỏm đáng yêu là một bản lĩnh chiến đấu vững vàng của họ. Đọc những câu thơ trên, ta tưởng như nhìn thấy mái đầu bụi trắng, bộ mặt lấm lem và nghe rõ tiếng cười sảng khoái, hạnh phúc của họ.
Điều cảm nhận từ khổ thơ 3, 4 của Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 6
Trong cuộc chiến chống Mỹ giải phóng đất nước, đoàn quân giải phóng đã trở thành tâm điểm, phản ánh những phẩm chất cao quý nhất. Những người lính đó đã được dân chúng và cả thế giới ngưỡng mộ, kính trọng. Hình ảnh của những chiến sĩ hùng hậu, nhiệt huyết, trẻ trung đã trở thành nguồn cảm hứng không ngừng, là đề tài vô tận cho các nhà văn, nhà thơ. Là một nhà thơ quân đội, phục vụ trong đơn vị vận tải trên con đường lịch sử Trường Sơn, Phạm Tiến Duật đã cảm nhận sâu sắc cuộc sống của người lính lái xe trên con đường này. Ông đã sáng tác một bài thơ tuyệt vời, độc đáo với tên là Bài thơ về tiểu đội xe không kính. Trong đó, ba khổ thơ sau thực sự nổi bật
“Không có kính không phải vì xe không được trang bị kính
Bom đánh, kính rung vỡ tan ra...
…
Chưa cần giặt, vẫn thoải mái thư giãn với điếu thuốc
Nhìn nhau với gương mặt bù đắp bùn cười hí hửng...”
'Không có kính không phải vì xe không được trang bị kính'
Câu thơ nghe như một lời kể, một phân tích. Sử dụng ngôn từ đơn giản, mộc mạc, giống như lời của người lính kể về chiếc xe đang lái. Chiếc xe thường có kính và việc chiếc xe không có kính là điều bình thường, không đáng chú ý. Tuy nhiên, việc không có kính mới thu hút sự chú ý, bất ngờ và thú vị, là một thực tế đáng để suy ngẫm. Nếu phần đầu của câu thơ phủ định, phần sau lại khẳng định 'không phải vì xe không có kính'. Có vẻ như xe vẫn nguyên vẹn, không hỏng hóc nhưng vì lý do gì? Nguyên nhân là do chiến tranh, và nhà thơ đã tìm ra lý do. Các từ như “bom”, “giật”, “rung” tái hiện không khí, tính chất khốc liệt của cuộc chiến giữa chúng ta và kẻ thù. 'Mưa bom, bão đạn' dồn xuống đường Trường Sơn dữ dội, ác liệt. Chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, bất chấp mọi khó khăn, vì người lính biết rõ mục tiêu và ý nghĩa cao cả của công việc của họ. Chiếc xe không có kính đã giúp người lính quan sát cảnh vật bên ngoài.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh một cách nhịp nhàng, thăng bằng, phản ánh thái độ bình tĩnh, tự tin của người cầm lái. “Nhìn” là điểm nhấn, là cách người lính quan sát cảnh vật. Anh “nhìn đất” để gắn bó với con đường Trường Sơn, “nhìn trời” để tâm hồn thêm lạc quan, “nhìn thẳng” để đối mặt với những thách thức của mình. Anh chiến sĩ lái xe thật dũng cảm, hào hùng!
Người cầm lái cảm nhận cơn gió trực tiếp, nhưng không chỉ cảm nhận mà còn nhìn thấy. Cơn gió “xoa” mắt đắng, làm giảm bớt sự khó chịu do thức trắng lái xe. Anh cảm nhận đó phản ánh tình yêu với cuộc sống và sự quyết tâm trong nhiệm vụ. Trong khi lái xe, anh còn nhìn thấy “sao trời, cánh chim”, thể hiện tinh thần lạc quan và yêu đời của mình.
Cuộc chiến đầy khó khăn nhưng tâm hồn người lính vẫn luôn lãng mạn, bay bổng. Anh cảm nhận mọi thứ xung quanh một cách tinh tế, đặc biệt khi nhìn thấy “sao trời, cánh chim”. Đó cũng là thái độ chung của người lính Giải phóng quân thời chống Mỹ.
Ở khổ 3, người lính lái chiếc xe 'không kính' mang lại cảm giác bất ngờ khi lao đi trên đường. Khổ thơ bắt đầu với cấu trúc lặp lại 'không có kính' như muốn nhấn mạnh vẻ lạ lùng, độc đáo của chiếc xe và là lí do khiến xe 'có bụi'. Việc mất bộ phận che chắn khiến người lái và chiếc xe như đang đi giữa bụi đất. Điều này gợi lên hình ảnh kinh hoàng của bụi: bụi bay, bụi cuốn mù mịt cả không gian, khiến mỗi lần xe chạy là một cơn ác mộng kéo dài suốt chặng đường.
'Đoàn quân vẫn đi vội vã'
'Bụi Trường Sơn nhòa trong trời lửa.'
Những cơn bụi ấy từ khung kính vỡ đã ùa vào buồng lái, phủ đầy tóc, đầy mặt người lính biến anh thành hình tượng ngộ nghĩnh qua cách so sánh 'tóc trắng như người già'. Anh chiến sĩ, mặc dù chỉ mới hai mươi, trẻ trung, sôi nổi, nhưng giờ đây đã biến thành một con người khác, già đi gấp bội bởi lớp bụi dày đặc trên tóc. Mặc cho gian khổ, họ không kêu ca, than vãn, mà lại dùng chính cái gian khổ ấy để làm cho mọi thứ trở nên hài hước. Một tinh thần khá mạnh mẽ và quyết liệt được thể hiện thông qua thái độ của họ:
'Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc'
'Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha'
Nếu 'ừ thì' biểu hiện cho sự chấp nhận, chịu đựng với những cơn bụi thì thái độ 'chưa cần rửa' lại là một thách thức, sự không màng, thể hiện sự coi thường mọi khó khăn. Có vẻ như gian khổ ấy không làm thay đổi ý chí, sức mạnh hay quyết tâm của họ. Họ xem đó như là một cơ hội để rèn luyện ý chí, sức mạnh của mình. Nguồn cảm hứng, sức mạnh của họ đến từ mục tiêu cao cả, lý tưởng 'vì Miền Nam thân yêu'. Giọng điệu của bài thơ vừa đầy thách thức, vừa rất phấn khích, thể hiện thái độ quyết tâm đối với nhiệm vụ, thách thức trước gian khổ. Lời thơ vừa nhẹ nhàng, vừa cân đối như chiếc xe vẫn đang tiến về phía trước, vừa gợi lên hình ảnh rạng rỡ, trong sáng như những tiếng cười vang vọng, tiếng hát. Tất cả đã phác họa hình ảnh của người lính giải phóng trong thời kỳ chống Mỹ - một hình ảnh dũng cảm, kiên cường, bất khuất nhưng cũng rất lãng mạn, trẻ trung và bình dị.
Bài thơ về tiểu đội lái xe không kính thật sự là một tác phẩm xuất sắc của Phạm Tiến Duật. Không ngẫu nhiên mà nhà thơ đã chọn tên cho tác phẩm là 'Bài thơ về...'. Chất thơ lan tỏa từ cuộc chiến, từ niềm vui của người chiến sĩ trong thời kỳ chống Mỹ. Chất thơ tỏa ra từ sự giản dị, sự đơn giản của ngôn từ, sự sáng tạo bất ngờ của các chi tiết, hình ảnh và sự linh hoạt của nhạc điệu... đã vẽ nên hình ảnh rõ nét của anh lính Cụ Hồ. Dù đã gần ba mươi năm, bài thơ vẫn mang lại cảm xúc mạnh mẽ đối với mỗi người trong chúng ta ngày nay. Cảm ơn nhà thơ đã giúp chúng ta hiểu sâu hơn về những người lính của một thời kỳ vẻ vang nhưng cũng nặng nề, những người đã quên mình để chiến đấu, hy sinh cho dân tộc, đất nước. Chúng ta phải sống để xứng đáng với cha anh, không làm hổ thẹn thế hệ cha anh, đó là niềm tin khi thưởng thức bài thơ độc đáo này.
Cảm nhận về khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 7
Hình ảnh của người lính trong cuộc chiến luôn là đề tài của nhiều nhà văn, nhà thơ với nhiều hình ảnh khác nhau. Và trong tác phẩm 'Bài thơ về Tiểu đội xe không kính' chúng ta thấy rõ về hình ảnh của những người lính lái xe ở Trường Sơn với tư thế tự tin, tinh thần dũng cảm, không sợ khó khăn và nguy hiểm, ý chí chiến đấu thông qua hình ảnh của những chiếc xe không kính. Bài thơ ra đời trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ đã thành công về việc vẽ hình ảnh người lính lái xe. Và vì tác giả là người hiểu biết về cuộc sống chiến tranh và có cách viết tả thực, nên đã gây ấn tượng sâu sắc đến người đọc. Trong bài thơ, tác giả đã tạo ra hình ảnh đặc biệt là những chiếc xe không kính, hình ảnh độc đáo ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Tác giả đã mô tả rất chân thực về những cái thiếu sót của chiếc xe, từ đó tạo ra hình ảnh đặc biệt về chiếc xe không kính trần trụi, dị dạng và nó gây ấn tượng sâu sắc đối với người đọc. Qua những sự thiếu thốn đó, tác giả cũng muốn nói lên về sự tàn bạo của cuộc chiến. Đối với người lính lái xe chiếc xe 'không kính' mang lại cảm giác bất ngờ khi lao đi trên đường. Nhưng đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến hậu quả:
'Không có kính, ừ thì bụi'
'Bụi phun tóc trắng như người già'
Khổ thơ bắt đầu với cấu trúc lặp lại 'không có kính' như muốn nhấn mạnh phác họa rõ nét vẻ lạ lùng, độc đáo của chiếc xe và là nguyên nhân khiến xe 'có bụi'. Mất bộ phận che chắn, người lái và chiếc xe như đang đi giữa bụi đất. Từ 'bụi' và động từ 'phun' diễn tả, nhấn mạnh mức độ ghê gớm đến đáng sợ của bụi: bụi bay, bụi cuốn mù mịt cả không gian, đất trời mỗi khi xe chạy và kéo dài suốt chặng đường dài. Trong bài thơ 'Lá đỏ', nhà thơ Nguyễn Đình Thi cũng đã cảm nhận về cơn bụi ở nơi này:
'Đoàn quân vẫn đi vội vã'
Bụi Trường Sơn mờ trong ánh lửa của trời.'
Những hạt bụi kia xâm nhập qua khung kính vỡ đã phủ đầy buồng lái, tóc và khuôn mặt của người lính, biến anh ta thành một hình tượng đáng yêu nhờ sự so sánh với 'tóc trắng như người già'. Anh chiến sĩ hai mươi, trẻ trung, năng động bây giờ đã trở thành một hình ảnh khác, già đi nhiều lần bởi lớp bụi dày phủ trên tóc. Sự gian khổ của anh chiến sĩ lái xe được diễn đạt một cách nhẹ nhàng. Họ không than vãn, không phàn nàn mà thậm chí còn biến gian khổ của mình thành nguồn cảm hứng cho tiếng cười. Trái ngược với sự thực khổ cực, thái độ của người chiến sĩ lái xe là:
“Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”
Nếu từ ngữ 'ừ thì' biểu hiện sự chấp nhận, chịu đựng những cơn bụi thì thái độ 'chưa cần rửa' lại là sự thách thức, sự không màng, coi thường mọi gian khổ. Gian khổ này dường như không làm ảnh hưởng đến ý chí, sức mạnh và quyết tâm của họ. Người chiến sĩ xem đó là cơ hội để rèn luyện ý chí, sức mạnh của mình. Nguồn cảm hứng, sức mạnh của họ đến từ mục tiêu, lý tưởng cao cả 'vì Miền Nam thân yêu'. Giọng điệu của bài thơ vừa đầy thách thức, vừa rất phấn khích, thể hiện thái độ quyết tâm đối với nhiệm vụ, thách thức trước gian khổ. Lời thơ vừa nhẹ nhàng, vừa cân đối như chiếc xe vẫn tiến lên phía trước, vừa gợi lên hình ảnh rạng rỡ, trong sáng như tiếng cười vang vọng, tiếng hát. Tất cả đã vẽ nên hình ảnh của người chiến sĩ giải phóng quân thời kỳ chống Mỹ, một hình ảnh dũng cảm, kiên cường, bất khuất nhưng cũng rất lãng mạn, trẻ trung và bình dị.
“Không có kính, ừ thì ướt áo”
...
Mưa ngừng, gió thôi, áo khô nhanh.
Cấu trúc không có kính... ừ thì chưa cần phản ánh tính cách mạnh mẽ, kiên định vượt qua mọi khó khăn. Không có kính che mưa, dĩ nhiên áo sẽ ướt, nhưng họ không quan tâm, vẫn tiếp tục lái xe vì mưa dừng, gió thổi khô nhanh. Họ vẫn giữ tư thế đó, tự hào về cuộc sống này! Với văn phong hiện thực độc đáo, chỉ trong hai khổ thơ ba và bốn, bài thơ vẽ nên hình ảnh hào hùng của chiếc xe không kính, từ đó nổi bật hình ảnh cao quý của người lính lái xe ở Trường Sơn trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 8
Chiến tranh đã qua đi nhưng những tác phẩm của nó vẫn sống mãi với thời gian. Một trong những tác phẩm đó là 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của tác giả Phạm Tiến Duật - một nhà thơ tiêu biểu, lớn lên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Bài thơ đã thành công trong việc miêu tả hình ảnh người lái xe ở Trường Sơn thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Điều này rõ ràng qua 2 khổ thơ sau:
Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phủ tóc trắng như người già
Chưa cần rửa phí phèo, cũng không cần điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn như trời không màng
Chưa cần rửa, lái tiếp hàng cây số
Mưa ngừng, gió thôi, áo khô nhanh
Bài thơ ra đời trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ đã thành công trong việc miêu tả hình ảnh người lính lái xe. Và vì tác giả là người am hiểu về cuộc sống trong chiến tranh và có phong cách viết văn chân thực nên đã gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc. Trong bài thơ, tác giả đã tạo ra hình ảnh đặc biệt là những chiếc xe không kính, hình ảnh độc đáo này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Nếu nhìn vào những khó khăn trên con đường, người lính vẫn giữ vững niềm tin và sức mạnh. Dù bụi phun tóc trắng hay mưa tuôn xối xả, họ vẫn bước đi với sự quyết tâm. Câu thơ 'ừ thì không có kính, có bụi, có ướt áo' thể hiện tinh thần chiến đấu và sự vượt qua của họ.
Trước những thử thách, người lính không sợ hãi. Họ đối diện với thời tiết khắc nghiệt với tinh thần lạc quan. Niềm vui nhỏ nhoi luôn hiện hữu trong họ. Thái độ chủ động và quyết đoán giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Năm tháng trên tuyến đường Trường Sơn đã làm nên những người lính mạnh mẽ. Thơ của Phạm Tiến Duật không chỉ là hiện thực cuộc sống mà còn là niềm tự hào về tinh thần chiến đấu của họ.
Người lính lái xe là những con người trẻ trung, đầy hy vọng và yêu đời. Họ là biểu tượng của sự lạc quan và quyết tâm trong cuộc chiến chống Mỹ. Chúng ta luôn tự hào về họ.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 9
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính – mẫu 1
Chiến tranh đã qua đi nhưng tác phẩm của Phạm Tiến Duật vẫn sống mãi trong lòng người. 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' đã thành công trong việc khắc họa cuộc sống của người lái xe Trường Sơn.
Không có kính ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
…
Chưa cần rửa, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi”
Bài thơ về người lính lái xe trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ đã thành công trong việc tạo ra những hình ảnh sống động và sâu sắc. Tác giả đã diễn đạt văn phong sắc sảo, tinh tế để chia sẻ về cuộc sống và tinh thần chiến đấu của họ.
Trước những thách thức mới, người lính không hề nao núng. Họ vẫn giữ vững tinh thần lạc quan và quyết tâm. Dù mưa gió gay gắt nhưng đối với họ, tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Họ chấp nhận thực tế và vượt qua mọi khó khăn với niềm tin vững chắc.
Và sau thái độ đó là những tiếng cười, những lời hứa, quyết tâm vượt qua gian khổ: 'Chưa cần rửa… khô mau thôi'. Cấu trúc câu thơ vẫn hợp lý, nhịp nhàng theo nhịp rung của những bánh xe. Câu thơ cuối với 'mưa ngừng gió lùa khô mau thôi' gợi cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, rất thanh thản. Đó là giai điệu của tuổi trẻ hòa trong những hình ảnh vui vẻ: 'phì phèo châm điếu thuốc – nhìn nhau mặt lấm cười ha ha'… ý thơ rạng rỡ, sôi động như sự sôi động của đoàn xe trên đường đi.
Có lẽ với những năm tháng trải qua trên con đường Trường Sơn, một người lính thực thụ đã giúp Phạm Tiến Duật biến hiện thực cuộc sống thành những dòng thơ - một hiện thực bộn bề, một hiện thực thô sơ, trần trụi, không chút trang trí, tinh chỉnh. Đó có lẽ là nét độc đáo trong thơ của Phạm Tiến Duật. Và những câu thơ gần gũi với lời nói hàng ngày đó càng làm nổi bật tính cách mạnh mẽ của những anh lính trẻ hồn nhiên, yêu đời, trẻ trung. Đó cũng là một nét rất ấn tượng của người lái xe Trường Sơn. Nụ cười sảng khoái, khác với nụ cười lạnh lùng trong bài thơ 'Đồng chí', nụ cười hồn nhiên đó rất hiếm khi gặp trong thơ chiến đấu chống Pháp, nụ cười tự hào của những con người luôn chiến thắng và tràn đầy niềm tin. Điều đó đã phản ánh qua câu hát đầy khích lệ của người lính bước đi trên những con đường mới: 'lại đi, lại đi trời xanh thêm'. Không dễ dàng có được một thái độ dũng cảm và lạc quan như vậy nếu không mang trong lòng một trái tim yêu nước kiên cường!
Người lái xe trong bài thơ là những chiến sĩ trẻ trung. Các anh rất trẻ trung, hồn nhiên, tâm hồn gần gũi với tự nhiên. Trong tâm hồn họ chứa đựng hy vọng. Không dễ dàng có được thái độ sáng sủa như vậy nếu không mang trong lòng một trái tim yêu nước của tuổi trẻ Việt Nam thời kỳ chống Mĩ. Phải nói rằng hình ảnh người lái xe chiến sĩ trong thơ Phạm Tiến Duật thật sự tươi mới và yêu đời. Chúng ta mãi mãi yêu quý và tự hào về họ.
Cảm nhận từ khổ 3, 4 của bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 11
Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn mưa xối như ngoài trời
Chưa cần rửa, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi
Gió bụi của hiện thực và những khó khăn, thử thách mà các chiến sĩ lái xe phải vượt qua trên suốt chặng đường ra mặt trận. Qua chặng đường đầy khó khăn, mái tóc xanh của các chàng trai có sự thay đổi đáng kể: 'Bụi phun tóc trắng như người già'. Thế nhưng các anh vẫn rất sáng sủa, yêu đời và hóm hỉnh: 'Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha'.
Trời nắng thì bụi. Trời mưa thì ướt sũng 'như ngoài trời'. 'Mưa tuôn mưa xối' thẳng vào người vì buồng lái không có kính che chắn gì nữa. Vậy là trên suốt chặng đường dài, người lính đã phải trải qua đủ mùi gian truân: gió bụi, mưa rơi. Mặc dù vượt qua khó khăn này lại gặp khó khăn khác nhưng người lính vẫn kiên cường, sáng sủa: 'Chưa cần rửa, lái trăm cây số nữa/Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi'. Từ 'chưa cần' đã thể hiện sự 'ngông', bất khuất của anh lính quân nhân. Những gió, bụi chỉ là những vấn đề nhỏ, cho nên các anh không quan tâm. Thiên nhiên có khắc nghiệt, chiến tranh có tàn khốc nhưng cũng không làm chùn bước, ý chí của người lính không chịu khuất phục.
Trong trận chiến tranh đầy gian lao, thử thách ấy, tình cảm đồng chí lại càng trở nên gắn bó và thân thiện hơn:
Những chiếc xe từ trong bom rơi
Đã về đây tụ hội thành tiểu đội
Gặp bằng hữu suốt dọc đường đi tới
Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi
Qua bao bom đạn, từ khắp các ngã đường, những chiếc xe đã về cùng một nơi tụ hội, để kể cho nhau nghe những chặng đường mình đã đi qua. Hình ảnh “bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi” đã thể hiện ý thức kết đoàn, gắn bó với nhau của các chiến sĩ lái xe. Đó cũng là ý thức của toàn dân, cùng nhau vượt qua khó khăn để tiến bước tới thành công.
Những tình cảm ấy đã tạo ra sức mạnh, tạo điều kiện cho những người lính trở nên mạnh mẽ và sáng sủa hơn. Chiến tranh cũng trở nên ít thảm khốc, ít u ám hơn.
Không có kính thì xe không có đèn
Không có mui xe thùng xe có vết xước
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.
Một lần nữa, sự tàn khốc của chiến tranh được Phạm Tiến Duật nhắc đến qua những chi tiết như xe 'không có kính, không có đèn, không có mui, thùng xe có vết xước'. Nhưng dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu thì ý chí và nỗ lực vì miền Nam vẫn không ngừng. Hình ảnh “trái tim” chính là một hình ảnh đẹp. Nó tượng trưng cho lý tưởng thắng lợi, thống nhất đất nước. Những chiếc xe ngày đêm vượt qua mọi chông gai, tất cả nhằm hỗ trợ cho miền Nam thống nhất.
Với hình ảnh các lính vận chuyển mạnh mẽ, tự hào và rạng rỡ, vui vẻ, “Bài thơ về đội xe không kính” đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Và điều đẹp nhất trong bài thơ đó chính là tình đồng đội thân thiết và lòng yêu nước cao cả.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 12
Sự khó khăn, gian khổ được Phạm Tiến Duật mô tả bằng những hình ảnh thực tế, giản dị nhưng để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc:
Các phương tiện từ trong vùng chiến sự
Đã tập hợp tại đây thành đội
Gặp gỡ bạn bè dọc đường đi
Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ vụn.
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời cao
Cùng chén đũa, đó là dấu hiệu của một gia đình
Võng tre lắc lư, đường phố xe chạy qua lại
Tiếp tục đi, tiếp tục đi, trời xanh rộng thêm.
Hai đoạn thơ miêu tả chân thực từng chi tiết, từng hình ảnh và thậm chí cả trong cách diễn đạt. Câu thơ đậm đà văn xuôi, mộc mạc như lời nói hàng ngày. Xe không có kính, bụi phủ đầu như tóc của người già. Xe không có kính, mưa tuôn như đổ từ trời. Những cảnh vật hình ảnh rõ ràng, hình ảnh của người hút thuốc, tiếng cười rộn ràng... làm nổi bật sự bình dị của những người lái xe anh hùng trong chiến tranh. Dù gặp khó khăn đến đâu, họ vẫn lạc quan, kiên nhẫn, và đầy dũng cảm. Đó là bản chất của một dân tộc, tinh thần mạnh mẽ thuộc về người Việt Nam. Các người lái xe chấp nhận mọi thách thức với thái độ vui vẻ, bất khuất, và một chút thách thức, đó là tính cách quân đội.
Trong những lúc gian lao, thử thách, tình đồng đội, đồng chí càng trở nên thiêng liêng hơn, đậm đà hơn. Mọi sự thiếu thốn vật chất đều được thay thế bằng tình đồng đội sâu sắc:
Các phương tiện từ trong vùng chiến sự
Đã tập hợp tại đây để hình thành tiểu đội
Gặp gỡ bạn bè suốt đoạn đường đi
Bắt tay qua cửa kính vỡ tan tác.
Bếp Hoàng Cầm của chúng ta nằm giữa bầu trời
Chia sẻ bát đũa là dấu hiệu của một gia đình
Chiếc võng lung lay, đường xe chạy qua lại
Hãy tiếp tục, hãy tiếp tục đi để bầu trời xanh sáng thêm.
Đến đây, mọi gian nan, nguy hiểm đã bị đẩy đi xa, tạo điều kiện cho tập thể của những chiến sĩ lái xe từ mọi chiến trường về đây tập hợp thành tiểu đội xe không kính. Họ có tình thương nhau hơn cả ruột thịt, sống chết có nhau, cùng mang trong lòng những ý tưởng và tình cảm cao đẹp: tất cả đều vì sứ mệnh giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Có lẽ không từ ngôn từ nào có thể diễn đạt hết tình đồng chí, tình đồng đội thiêng liêng trong tình hình đó. Bữa ăn vội vàng giữa bản lớn của núi rừng Trường Sơn, giấc ngủ lảng lơi trên chiếc võng mạc chông chênh bên đường xe chạy đã đủ để nói lên tất cả. Và thật kỳ diệu, nhà thơ đã phát hiện ra rằng những khó khăn, nguy hiểm của những người lính lái xe không kính lại trở thành cơ hội bất ngờ khi họ gặp nhau trên đường đi ra mặt trận:
Gặp gỡ bạn bè suốt dọc đường đi tới
Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ vụn.
Tình đồng đội đã ấm áp trái tim của các chiến sĩ, là nguồn động viên cho tâm hồn họ bay cao. Họ dừng lại bên nhau trong giây phút ngắn để sau đó lại tiếp tục hành trình, tiếp tục đi, đi đến những nơi cần giúp đỡ, cần hỗ trợ. Họ tin vào việc ngày mai trời sẽ sáng hơn và chiến thắng sắp tới.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 13
Trong cuộc chiến tranh khốc liệt, tình yêu với thiên nhiên và cả vẻ đẹp lãng mạn trong tâm hồn đã giúp các chiến sĩ vượt qua những khó khăn. Dù khổ sở, nhưng đối với quân nhân thì không có gì là không thể, họ sẵn lòng đương đầu với mọi hiểm nguy:
Không có kính, đúng vậy có bụi,
Bụi phủ đầu như tóc của người già.
Hai tiếng “đúng vậy” rất vững chắc nhưng nhẹ nhàng, không có sự oán trách hay than phiền. Dường như những khó khăn, nguy hiểm của chiến tranh cũng không làm mất đi tinh thần lạc quan của quân nhân.
Vì xe không có kính nên nắng thì có bụi và mưa thì xối xả. Ngồi trong buồng lái nhưng giống như đang ở ngoài trời. Hai từ “đúng vậy” được lặp lại để thể hiện thái độ sẵn sàng đương đầu với khó khăn, cũng như không cần rửa khi có bụi và không cần thay áo khi mưa:
Không cần phải thay lái trăm cây số nữa
Mưa dừng, gió thôi lùa nhanh.
Ý chí chiến đấu giải phóng miền Nam tạo ra sức mạnh vô biên thúc đẩy quân nhân chạy thêm “trăm cây số nữa”. Đó là một luật tự nhiên không thể thay đổi: mưa sẽ dừng, gió sẽ lùa đi, áo sẽ “khô nhanh thôi”. Những người lính trong câu thơ hiện lên với vẻ hồn nhiên, vui vẻ, và lạc quan.
Tình yêu đất nước, tinh thần đấu tranh giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước đã tạo ra một sức mạnh mạnh mẽ để quân nhân vượt qua mọi gian khổ và nguy hiểm trong cuộc chiến tranh khốc liệt.
Chiếc xe không có kính đã chở tiểu đội ra chiến trường miền Nam để đối mặt với quân Mỹ, đồng thời thống nhất quốc gia. Tuy tác giả không nói rõ về những người ngồi trên chiếc xe bị tàn phá ra từ những khu vực bom đạn, nhưng người đọc đều có thể hình dung được rằng họ là những người dũng cảm và quyết đoán trong mặt đối diện với nguy hiểm:
Vượt qua Trường Sơn để bảo vệ quê hương
Với tương lai rộng mở đang chờ đợi.
Sự trẻ trung và yêu đời lại được thể hiện thông qua một chi tiết hài hước. Họ gặp nhau trên đường và đã ‘‘bắt tay qua cửa kính vỡ rồi”. Tình bạn, tình đồng chí không bị chia cắt bởi sự không thuận lợi của hoàn cảnh, mà ngược lại, nó càng trở nên mạnh mẽ hơn, mang lại sức mạnh để hoàn thành nhiệm vụ:
Tình đồng chí, tình đồng đội giữa các chiến sĩ Trường Sơn đã được thể hiện một cách sâu sắc, họ đều có cùng một mục tiêu và hướng đi:
Bếp Hoàng Cầm chúng ta dựng lên giữa bầu trời
Cùng chia sẻ bát đũa là cùng chia sẻ một gia đình.
Ở giữa vùng đất trời tự do mở rộng, họ cùng nhau xây dựng bếp Hoàng Cầm, cùng nhau thắp sáng lí tưởng, cùng nhau nuôi lửa cách mạng. Không cần phải quá xa lạ, chỉ cần “chung bát đũa” là đủ để những người lính hòa nhập thành một gia đình. Do đó, dù họ xa nhà, xa quê hương để tham gia vào cuộc chiến tranh, nhưng họ không cảm thấy cô đơn. Họ nghỉ ngơi trên chiếc võng, trò chuyện cùng nhau trong những khoảnh khắc bình yên, sau đó lại tiếp tục hành trình. Điều “lại đi” liên tục như cuộc sống của những người lính, luôn tiến về phía trước. Chính nhờ những hành trình đó mà họ cảm thấy “trời xanh thêm”. Điều này không chỉ đề cập đến màu xanh của bầu trời mà còn mang ý nghĩa biểu tượng: màu xanh không chỉ là biểu tượng của hòa bình, hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 14
Trong bài thơ về Tiểu đội xe không kính, tác giả Phạm Tiến Duật đã làm cho người đọc cảm nhận được rõ ràng hơn về những gian khổ, vất vả của những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn.
Bụi bay phủ đầu như tóc của người già
....
Cơn mưa tuôn, mưa xối như ngoài kia trời
Tác giả sử dụng hành động của việc phun và các phương pháp so sánh để nhấn mạnh sức mạnh của những cơn mưa bụi ghê gớm trên con đường mà các chiến sĩ phải đối mặt. Những chiếc xe không có kính chắn bụi nên những cơn mưa bụi ấy như bão tố vậy, đập trực tiếp vào mặt họ. Tuy nhiên, những khó khăn đó không thể làm rung chuyển ý chí thép của những người lính dũng cảm và kiên trì. Họ không quan tâm đến những khó khăn, vẫn tiến lên phía trước. Tác giả đã sử dụng các phương pháp so sánh đặc biệt để làm nổi bật tinh thần lạc quan yêu đời của các chiến sĩ lái xe. Qua khổ 3, 4 của Bài thơ về Tiểu đội xe không kính, hình ảnh của những người lính lạc quan, dũng cảm, và mạnh mẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Và tinh thần của họ sẽ mãi là những giá trị không thể đo lường cho thế hệ tiếp theo.
Cảm nhận khổ 3, 4 Bài thơ về tiểu đội xe không kính - mẫu 15
Những người lính trong thơ của Phạm Tiến Duật tham gia vào cuộc chiến đấu với tính tự tin và sự chủ động của những người có lý tưởng cao đẹp, có sức mạnh và tiềm năng, vì vậy họ rất dũng cảm và có vẻ ngoài thanh thản, vui vẻ. Lái xe trên con đường Trường Sơn đầy khói lửa, con đường đó nằm trong tuyến bom đạn, và mưa lớn phải trả giá bằng nhiều mồ hôi và máu, nhưng họ vẫn đầy nghị lực, không sợ hãi với những khó khăn và nguy hiểm để hoàn thành nhiệm vụ. Xe 'không kính, không bảo vệ, không đèn' nhưng tâm trí vẫn bình tĩnh, khó khăn rất nhiều nhưng đôi mắt vẫn 'nhìn lên trời, nhìn xuống đất, và nhìn thẳng'. Những câu thơ dí dỏm, tinh nghịch, và ngang tàng của những chàng trai này như một thách thức với mọi khó khăn:
Nhìn trời, nhìn đất, nhìn chim bay
Bụi bay phủ đầu như tóc của người già
Chẳng cần rửa, chỉ cần cười sảng khoái
Đối diện nhau mặt lấm, cười vui vẻ
Nếu không có kính, thì áo sẽ ướt
Mưa tạnh, mưa rơi như ngoài trời
Chưa cần thay đổi, vẫn lái xe trăm dặm
Khi mưa ngừng, gió thổi khô ngay
Nếu hai khổ đầu của bài thơ làm ta cảm nhận được những khó khăn, thử thách một cách mơ hồ, thì ở đây, những thách thức, khó khăn lại đến rõ ràng, trực tiếp. Đó là “bụi phun tóc trắng” và “mưa tuôn xối xả” (gió, bụi, mưa là biểu tượng cho gian khổ thử thách trong cuộc sống). Trên con đường về miền Nam yêu dấu, những người lính đã trải qua đủ mọi gian khó. Điều đó không đáng ngạc nhiên! Nhịp điệu của câu thơ, đặc biệt là từ “ừ thì”, đã diễn đạt rõ ràng điều đó. Đọc những dòng thơ này, ta có cảm giác như thấy mái đầu phủ bụi trắng, khuôn mặt lấm lem, và nghe tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc của những người lính. Tuy nhiên, đằng sau những câu thơ đùa cợt này là sức mạnh chiến đấu vững chắc của họ, vì chỉ có sức mạnh đó mới có thể đùa cợt như vậy trên con đường Trường Sơn khắc nghiệt này.
Trước một thử thách mới, người lính không bao giờ dao động. Họ càng bình tĩnh, dũng cảm hơn. “Mưa tuôn, mưa xối xả”, thời tiết khắc nghiệt, nhưng đối với họ, tất cả chỉ là “chuyện nhỏ”, không đáng quan tâm, và chúng còn mang lại niềm vui cho người lính. Chấp nhận thực tế, câu thơ vẫn phát ra niềm hy vọng, niềm vui sôi nổi: “nếu không có kính, thì áo sẽ ướt, ừ thì có bụi”. Tiếng “ừ thì” vang lên như một thách thức, một sự chấp nhận linh hoạt, một thái độ cứng cỏi. Dường như gian khổ và hiểm nguy của chiến tranh chưa thể làm suy yếu tinh thần của họ, thay vào đó, họ xem đó là một cơ hội để thử thách bản thân như những anh hùng của quá khứ đã làm. Tình cảnh của họ được mô tả rất chân thực, nhưng người lính đã làm cho nó trở nên bình thường, vượt qua mọi khó khăn với tinh thần trách nhiệm cao cả. Họ chấp nhận khó khăn như một điều tất yếu, và khó khăn không thể ảnh hưởng đến tinh thần của họ. Hình ảnh của họ mang một vẻ đẹp kiên cường.
Và sau sự chấp nhận đó là những tiếng cười, lời hứa, và quyết tâm vượt qua khó khăn: 'Chưa cần rửa, khô mau thôi”. Cấu trúc câu thơ vẫn cân đối, nhịp nhàng theo nhịp đập của bánh xe lăn. Câu thơ cuối cùng trong đoạn có 6 âm tiết “mưa ngừng gió lùa khô mau thôi' tạo ra cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái, lạc quan. Đó là khúc nhạc vui vẻ của tuổi trẻ, hòa trong những hình ảnh hóm hỉnh: “phì phèo châm điếu thuốc - nhìn nhau mặt lấm cười ha ha” ... ý thơ rộn rã, sôi động như sự hối hả của đoàn xe trên đường đi.
Cảm thấy thích thú hơn sau mỗi lần đọc, với giọng thơ hơi nghịch ngợm, đầy lính tráng, như những anh lính đang cười đùa với nhau. Phạm Tiến Duật đã thành công trong việc đưa hiện thực đời sống vào thơ ca, không gian bộn bề, thô tháp, trần trụi. Đó chính là nét độc đáo trong thơ của ông. Những câu thơ gần gũi với cuộc sống hàng ngày càng làm nổi bật tính cách ngang tàng của những anh lính trẻ hồn nhiên, yêu đời, trẻ trung.
Một điều ấn tượng của người lái xe Trường Sơn là cái cười sảng khoái, khác biệt với cái cười buốt giá trong thơ “Đồng chí”. Nụ cười hồn nhiên hiếm khi gặp trong thơ ca chống Pháp, thể hiện tinh thần chiến thắng và niềm tin. Không dễ dàng có được tinh thần dũng cảm và lạc quan như thế nếu không có trái tim yêu nước can trường!
Những người lái xe Trường Sơn là những chiến sĩ trẻ trung, hồn nhiên, gần gũi với thiên nhiên, tràn đầy hy vọng. Hình ảnh của họ thật tươi tắn và yêu đời. Chúng ta mãi mãi yêu quý và tự hào về họ.
Cảm nhận về bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật giúp độc giả hiểu được tinh thần chiến đấu của người lính lái xe. Việc sử dụng biện pháp tu từ so sánh giúp tác giả diễn tả những khó khăn mà người lái xe phải đối mặt trên tuyến đường Trường Sơn. Tinh thần chiến đấu của họ không thể bị khó khăn chế ngự. Họ vẫn tiến lên phía trước, lạc quan, hóm hỉnh, luôn tin tưởng vào tương lai tốt đẹp.
Cảm nhận về bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật giúp độc giả hiểu rõ tinh thần chiến đấu của người lính lái xe. Tác giả đã thành công trong việc diễn đạt tinh thần chiến đấu của họ qua những biện pháp tu từ đặc sắc và giọng thơ ngang tàng.
Phạm Tiến Duật là một trong những nhà thơ trẻ tiêu biểu trong lịch sử kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ về tiểu đội xe không kính đã thành công trong việc khắc hoạ hình ảnh của những người lính lái xe Trường Sơn với giọng điệu trẻ trung, sôi nổi, tinh nghịch.
Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật đã thành công trong việc khắc hoạ hình ảnh của những người lính lái xe Trường Sơn với giọng điệu sôi nổi, trẻ trung, tinh nghịch.
Phạm Tiến Duật, một người lính trên đường Trường Sơn, hiểu rõ về cuộc sống của những người lính lái xe trong chiến tranh. Câu thơ hiện thực đã tạo ấn tượng sâu sắc về họ.
Trong hai khổ thơ thứ ba và thứ tư, ta thấy rõ những khó khăn mà người lính phải đối mặt khi lái xe không kính.
'Không có kính, ừ thì có bụi, bụi phun tóc trắng như người già.'
Và:
'Không có kính, ừ thì ướt áo, mưa tuôn mưa xối như ngoài trời.'
Để chi viện cho miền Nam, những người lính phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ, nhưng tinh thần của họ vẫn lạc quan, bất chấp.
Những người lính lái xe Trường Sơn vượt qua mọi khó khăn bằng tinh thần lạc quan, sẵn sàng chịu đựng, và ý chí vững vàng.
'Không cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.'
Nhịp thơ 3/2/3, 4/3 chứa đầy niềm vui của những thanh niên trẻ lên đường cứu quốc. Câu thơ vui vẻ của những người lính lái xe Trường Sơn cho ta thấy họ đang vui đùa, hết mình trong đoạn đường gian khổ ấy.
Hai khổ thơ 3 và 4 trong 'Bài thơ về Tiểu đội xe không kính' lột tả gian khổ, thiếu thốn của người lính lái xe trên đường tiến về miền Nam. Phạm Tiến Duật đã thành công trong việc làm nổi bật tinh thần lạc quan của họ.
'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' đã cho thấy hình ảnh độc đáo của những chiếc xe không kính và tinh thần dũng cảm của những người lính lái xe.
Phạm Tiến Duật là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong cuộc kháng chiến Mỹ. Bài thơ của ông tạo ra bức tranh sinh động về những người lính lái xe trên đường Trường Sơn.
Phạm Tiến Duật đã thành công trong việc khắc họa những người chiến sĩ lái xe trên đường Trường Sơn với tinh thần lạc quan, yêu đời.
Lái xe trên đường Trường Sơn, người lính gặp vô số khó khăn:
'Thiếu kính, bụi đầy đầu'
Bụi bay phủ đầu như tóc bạc'
Và:
'Thiếu kính, áo ướt sũng nước'
Mưa rơi, xối xả như trời sục'.
Những chiếc xe không có kính, không đèn, không mui xe phải đương đầu với hàng loạt khó khăn. Đầu tiên, người lính phải đối mặt với 'Bụi bay phủ đầu như tóc bạc'. Tác giả dùng từ 'phun' để mô tả những cơn mưa bụi khủng khiếp trên đường Trường Sơn. Bụi phủ kín làm mái tóc của người lính trắng bạc. Không chỉ có bụi, những cơn mưa lớn trong rừng thường xuyên ảnh hưởng đến hành trình lái xe. Sự liệt kê kết hợp với các động từ mạnh mẽ nhấn mạnh các khó khăn trên đường Trường Sơn. Điều này cũng được thể hiện qua những câu thơ của các nhà thơ khác như Tố Hữu và Nguyễn Đình Thi.
Mặc dù gặp nhiều khó khăn, người lính lái xe vẫn lạc quan, yêu đời:
'Không cần rửa, vẫn châm điếu thuốc phì phèo
Mặt lấm cười nhìn nhau haha'
Và:
'Không cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa dừng, gió lùa khô ngay thôi'
Những dòng thơ trên cho thấy sự bất khuất, bất cần của những người lính. Trong khó khăn, họ vẫn thong thả 'châm điếu thuốc phì phèo', 'mặt lấm cười nhìn nhau haha'. Đó là niềm vui và tiếng cười của người lính trẻ, yêu đời ngay giữa gian khổ. Dù có gian khó đến đâu, họ vẫn kiên định, tiến về phía trước vì miền Nam yêu dấu.