Có một số người từng nhận xét, nếu muốn tìm một tấm vé để trở lại tuổi thơ đầy hồn nhiên, tràn đầy kỷ niệm, hãy đọc những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, bất kể bạn đã ở tuổi nào, sâu trong tâm hồn của bạn vẫn còn là một đứa trẻ, tất cả chúng ta đều cần những câu chuyện đó ở bất kỳ thời điểm nào trong cuộc sống.
1. Giới Thiệu Về Tác Giả Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn Nhật Ánh - Người Đưa Chúng Ta Quay Về Tuổi Thơ!
Nguyễn Nhật Ánh là một trong số ít những nhà văn chọn lựa vẻ đẹp của quá khứ để thể hiện trong các tác phẩm của mình. Tuy nhiên, khác biệt với cách tiếp cận của nhiều tác giả khác, không phải là ôm hận và hoài niệm về quá khứ, Nguyễn Nhật Ánh viết về tuổi thơ như một cách để giữ gìn khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời.
Giới Thiệu Về Cuộc Sống và Sự Nghiệp của Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn Nhật Ánh, sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại làng Đo Đo, xã Bình Quế, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam. Trong tuổi thơ, ông theo học tại các trường THPT Tiểu La, THPT chuyên ban Trần Cao Vân và THCS Phan Châu Trinh. Từ năm 1973, ông chuyển đến Sài Gòn và theo học ngành sư phạm. Ông từng tham gia Thanh niên xung phong và dạy môn Văn tại trường THCS Bình Tây (Quận 6) từ năm 1983-1985.
Năm 13 tuổi, ông viết bài thơ đầu tiên được đăng trên báo. Tác phẩm đầu tiên của ông được in thành sách là một tập thơ mang tên Thành phố tháng tư (Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1984, in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (Nhà xuất bản Măng Non, 1984). Trong hai mươi năm gần đây, ông đã chuyển sang viết văn xuôi, chủ yếu là các tác phẩm về thanh thiếu niên.
Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối của ông nhận giải thưởng Văn học Trẻ hạng A từ Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Năm 1995, ông được bình chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) thông qua cuộc khảo sát ý kiến của bạn đọc về các gương mặt trẻ nổi bật trong mọi lĩnh vực do Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ tổ chức, cùng với việc được Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh bình chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong khoảng thời gian đó.
Nguyễn Nhật Ánh không lựa chọn việc viết truyện dài như là điểm đến đầu tiên của mình, nhưng thực tế đã chứng minh rằng, đây là một trong những điểm mạnh của ông, một thể loại văn học của Việt Nam.
Phong cách nghệ thuật đặc trưng của ông - tìm kiếm và giữ gìn khoảnh khắc tuổi thơ tươi đẹp của mỗi người
Phong cách viết văn của Nguyễn Nhật Ánh rất rõ ràng, là một tâm hồn văn đau đáu không ngừng tìm kiếm và bảo tồn lại những ký ức tuổi thơ của mình và của mọi người. Ông viết về tuổi thơ không mang theo tâm trạng chán ghét với tương lai, mà chỉ đơn giản là khơi gợi lại những ký ức đã lãng quên trong tâm trí độc giả, để nhắc nhở họ rằng, đã từng có một thời tuổi thơ trong sáng và ngây thơ như vậy. Giống như một bức tranh tĩnh lặng nhất, ôm trọn và bảo vệ con người khỏi hiện thực đau đớn, tạo động lực để họ tiếp tục bước tiếp con đường của mình. Dịu dàng, ấm áp và nhẹ nhàng, đó là những cảm nhận chung về các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh. Không quá ồn ào hay vội vã, những tình tiết bất ngờ luôn làm người đọc phải bồi hồi, đan xen vào những câu chuyện buồn vui của tuổi trẻ, trong sáng và mong manh như những hạt sương rơi, những ký ức về thời học trò, gia đình, bạn bè và những rung động của cuộc sống.
Trong các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, mùa hạ là đề tài xuất hiện nhiều nhất. Mùa của tuổi thơ và chia ly, thời kỳ có ý nghĩa nhất đối với học sinh. Ông viết về những cảm xúc của tuổi thơ, những rung động đầu đời và những nỗi đau của quá khứ vẫn còn đọng lại đến hiện tại. Tình cảm lứa đôi trong các tác phẩm của ông là những thước phim chân thực nhất, đầy sự trong sáng, ngây thơ, và ấm áp.
Cuộc sống bận rộn và những lo lắng về cơm áo gạo tiền khiến con người mệt mỏi hơn. Nhưng những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh như một liều thuốc tinh thần, giúp họ quên đi muộn phiền, trở về với tuổi thơ trong sáng và vô tư.
Nội dung nhẹ nhàng của tác phẩm chạm đến trái tim người đọc
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là chuyến tàu đưa chúng ta trở lại thời thơ ấu đẹp đẽ. Tác phẩm mang lại sự xoa dịu và giúp chúng ta nhìn lại những vết thương chưa lành.
Chương 1: Kết thúc một ngày
Chương 2: Cha mẹ tuyệt vời
Chương 3: Đặt tên cho thế giới
Chương 4: Buồn đến tận cùng
Chương 5: Khi trở thành người lớn
Chương 6: Tôi là thằng Cu Mùi
Chương 7: Bao lâu tôi có thể giữ lòng ngoan?
Chương 8: Làm thế nào để chúng tôi trở thành lũ giết người?
Chương 9: Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Chương 10: Và tôi đã chìm sâu
Chương 11: Nông trại của bầy chó hoang
Chương 12: Cuối cùng, chuyến tàu không có người kiểm soát vé
Tác giả không sử dụng những tên gọi phức tạp cho nhân vật mà thay vào đó, anh ấy chọn cách gọi tự nhiên, mang lại cảm giác thân thuộc và giản dị cho người đọc. Trong thế giới tuổi thơ tươi đẹp đó, không có áp lực cuộc sống. Đó là thế giới của những đứa trẻ hồn nhiên và niềm vui. 'Có lẽ, khi chúng ta 8 tuổi, chúng ta muốn bay như chim, đặt hàng vạn câu hỏi về mọi thứ (tại sao nó được gọi là cái quạt chứ không phải là cái gì khác?...)'.
Trong tác phẩm, có những câu chuyện nhỏ nhặt về Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn; đó có lẽ là những câu chuyện quen thuộc của nhiều thế hệ, làm cho người đọc cảm thấy như đang sống trong từng trang sách, thấy chính bản thân mình trong đó. Với lối viết ngây ngô, dí dỏm và trong sáng, Nguyễn Nhật Ánh đã dẫn dắt độc giả trở lại tuổi thơ, khiến họ nhớ nhung và cảm động. Tác phẩm 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ' không chỉ mở ra cánh cửa trở về tuổi thơ mà còn đưa độc giả đến những nơi bình yên nhất của cuộc đời.
'Tôi thấy nhiều người trẻ lên kế hoạch cho cuộc đời: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, 25 tuổi kết hôn, 27 tuổi mở công ty, 30 tuổi sinh con đầu lòng... Nhưng khi cuộc sống được lập trình chặt chẽ như vậy, liệu mọi thứ theo kế hoạch có khiến bạn cảm thấy trầm lặng không?' – Trích từ 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'.
Cuộc sống hiện nay giống như một khuôn thép, cho dù là trẻ con hay người lớn, chúng ta chỉ làm theo hướng dẫn. Đặc biệt là trẻ con, họ không được tự do như trước, ngay cả khi mới 3-4 tuổi. Tuổi thơ của họ liên quan chặt chẽ đến Smartphone, TV và các thiết bị điện tử khác. Điều này có thể giúp trẻ phát triển trí thông minh hoặc bảo vệ khỏi những yếu tố tiêu cực.
Tuy nhiên, điều này cũng có thể khiến trẻ trở nên thụ động và tuổi thơ của họ trở nên nhạt nhẽo, thậm chí gây ra các vấn đề tâm lý. Một số bố mẹ đưa con đi học sớm, thậm chí khi còn ở mầm non hoặc tiểu học, thay vì để trẻ vui chơi. Họ muốn con mình giỏi giang, xuất sắc nhưng lại không lắng nghe ý kiến của trẻ.
'Hãy giữ chặt chiếc vé tuổi thơ, vì không có ai kiểm soát chuyến tàu đặc biệt này.'
Bạn có thể quay lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, và đôi khi làm điều này sẽ giúp bạn xua tan những lo âu của cuộc sống người lớn.
'Ờ, tám tuổi, còn trong sáng lắm, vẫn ao ước cuộc sống dù có khi bạn cảm thấy chán chường. Một ngày nào đó, khi bạn cảm thấy sự bế tắc trong cuộc sống, có thể đó là khởi đầu cho một câu chuyện mới.'
Đây là đoạn mà tôi ấn tượng nhất ở cuối cuốn sách. Thực sự chương cuối cùng cũng khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. “Cuối cùng là chuyến tàu không có người soát vé” có vẻ như mang hai ý nghĩa: một là mỗi người đều có thể trở lại tuổi thơ mà không cần vé, chỉ cần cuốn sách này là đủ. Nó giống như một chiếc thẻ để bạn trở về kí ức của chính mình. Ý nghĩa thứ hai là không có chuyến tàu nào quay trở lại tuổi thơ, không có người soát vé, tất cả chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Cuốn sách kết thúc và để lại cho độc giả nhiều cảm xúc khác nhau.
Văn học nghệ thuật phải liên kết chặt chẽ với đời sống thực. Mỗi tác phẩm nghệ thuật đích thực phải gửi đến độc giả một thông điệp sâu sắc về cuộc sống, phải có sức lan tỏa bằng trái tim và trách nhiệm của người nghệ sĩ. Nguyễn Nhật Ánh là một tên quen thuộc với độc giả yêu văn học. Tác phẩm 'Cho tôi một vé đi tuổi thơ' của ông đã để lại ấn tượng sâu sắc về sự hoài niệm, quay trở lại quá khứ, trở về tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng.
Trong chương “Đặt tên cho thế giới”, Cu Mùi và các bạn cùng nhau thay đổi suy nghĩ của mình. Họ quyết định thay đổi cách gọi để làm cho thế giới trở nên mới mẻ hơn, không nhàm chán. Những câu chuyện như vậy thể hiện rõ sự vui nhộn của tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh. Cuối chương 12, tác giả viết: “Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta cần học cách trở thành trẻ con trước khi trở thành người lớn.”
Như tác giả đã nói, 'Cho tôi một vé đi tuổi thơ', từng câu, từng trang sách đều là một trải nghiệm độc đáo. Đọc sách này, tôi cảm thấy như được trở về với kí ức tuổi thơ của mình. Cuộc đời mỗi người ai cũng đã trải qua một thời tuổi thơ đầy hồn nhiên và ngây thơ.
Tóm tắt bởi: Ánh Ngọc - MyBook
Hình ảnh: Rồng Quân