Lời Khen Về Chàng Nhóc Đeo Pyjama Sọc:
“ Đây Là Những Gì Một Tiểu Thuyết Nên Thể Hiện: Giới Thiệu Ta Đến Với Tâm Trí Của Những Người Mà Thường Thì Khó Gặp.”- Guardian
“ Gần Như Không Thể Thả Ra, Đây Là Một Cuốn Sách Hiếm Hoi Sẽ Gây Ảnh Hưởng Đến Tâm Trí Bạn Trong Nhiều Ngày.” - Becky Strawick, Người Bán Sách
“ Một Cuốn Sách Đặc Biệt… Một Câu Chuyện Đầy Sức Mạnh Được Kể Một Cách Đơn Giản.” - Báo Irish Examiner
Về Tác Phẩm
Trích Dẫn Từ Sách
Ngôi Nhà Mới
Nhưng Ngôi Nhà Mới Phát Ra Một Sự Khắc Kỷ, Làm Cho Cậu Cảm Thấy Như Chưa Bao Giờ Ai Cười Ở Đây, Nơi Không Có Gì Để Cười Và Không Có Gì Để Vui.
“ Con Nghĩ Đây Là Một Ý Tưởng Tồi Tệ,” Bruno Nói Sau Một Số Giờ Khi Cả Nhà Đến Đến Nơi, Trong Khi Maria Đang Dọn Dẹp Phòng Của Cậu Ở Tầng Trên. ( Maria Không Phải Là Người Hầu Duy Nhất Trong Ngôi Nhà Mới: Còn Có Ba Người Khác Nữa, Họ Đều Gầy Trơ Xương Và Chỉ Nói Với Nhau Bằng Giọng Thầm Thì. Rồi Còn Có Một Ông Lão Nữa, Cậu Nghe Được Bảo Là Ông Ở Đây Để Chuẩn Bị Rau Củ Hằng Ngày Và Phục Vụ Bữa Ăn Tối Cho Gia Đình Cậu, Trông Ông Rầu Rĩ Và Còn Hơi Cáu Kỉnh Nữa.)
“ Chúng Ta Nếu Được Nghĩ Thì Thật Là Xa Xỉ,” Mẹ Cậu Nói, Bà Đang Mở Hộp Chứa Sáu Mươi Tư Chiếc Cốc Thủy Tinh Mà Ông Bà Đã Tặng Mẹ Khi Mẹ Cưới Cha. “ Một Số Người Đưa Ra Tất Cả Quyết Định Cho Chúng Ta Rồi.”
Bruno Không Hiểu Mẹ Muốn Nói Gì Nên Làm Như Mẹ Chưa Bao Giờ Nói Gì. “ Con Nghĩ Đây Thật Là Một Ý Tưởng Tồi,” Cậu Nhắc Lại. “ Con Nghĩ Việc Tốt Nhất Mà Chúng Ta Nên Làm Là Quên Hết Mấy Thứ Này Đi Và Quay Về Nhà. Chúng Ta Có Thể Coi Như Đây Là Một Trải Nghiệm Mà Thôi,” Cậu Nói Thêm, Một Cụm Từ Cậu Mới Học Gần Đây Và Quyết Định Sẽ Dùng Nó Khi Nào Có Thể.
Mẹ Cậu Mỉm Cười Và Cẩn Thận Đặt Chiếc Cốc Xuống Bàn. “ Mẹ Có Một Cụm Từ Mới Khác Nữa Cho Con Đây,” Bà Nói. “ Đó Là Chúng Ta Phải Tận Dụng Phần Tốt Đẹp Nhất Của Hoàn Cảnh Khó Khăn Để Thích Nghi Với Nó.”
Điều Hai Đứa Nhìn Thấy Qua Cửa Sổ
Trước Hết, Họ Hoàn Toàn Không Phải Trẻ Con. Không Phải Tất Cả Bọn Họ, Ít Nhất Là Vậy. Có Cả Các Cậu Bé Lẫn Những Những Cậu Thanh Niên, Những Người Cha Và Những Người Ông. Có Khi Còn Có Một Vài Người Chú Nữa. Và Một Số Người Trong Đó Sống Một Mình Giữa Mọi Người Khác Mà Dường Như Chẳng Có Người Thân Thích Nào Cả.
…
Cách Khu Vườn Với Những Luống Hoa Và Chiếc Ghế Có Gắn Tấm Bảng Chưa Đầy Mười Mét, Mọi Thứ Hoàn Toàn Đổi Khác. Một Hàng Rào Thép Gai Đồ Sộ Chạy Suốt Dọc Chiều Dài Ngôi Nhà Và Đến Điểm Tận Cùng Thì Rẽ Ngoặt Rồi Trải Ra Thật Xa Theo Hướng Khác, Xa Quá Tầm Mắt Gretel. Hàng Rào Rất Cao, Thậm Chí Cao Hơn Cả Ngôi Nhà Nơi Hai Chị Em Đang Đứng, Với Rất Nhiều Cọc Gỗ Sừng Sững Như Những Cây Cột Điện Đóng Rải Rác Chạy Dọc Theo Và Chống Đỡ Cho Nó. Trên Đỉnh Hàng Rào, Những Búi Dây Thép Gai Khổng Lồ Cuộn Xoắn Vào Nhau Theo Hình Tròn Ốc, Và Gretel Chợt Cảm Thấy Đau Nhói Trong Lòng Khi Nhìn Thấy Những Thanh Sắt Nhọn Hoắt Tua Tủa Đâm Ra Khắp Xung Quanh.
Phía Bên Kia Hàng Rào Không Có Lấy Nổi Một Cọng Cỏ; Thực Tế Thì Từ Khoảng Cách Này Không Trông Thấy Một Chút Màu Xanh Nào. Thay Vào Đó Mặt Đất Như Được Làm Bằng Một Thứ Chất Liệu Giống Như Cát, Và Theo Những Gì Mắt Cô Nhận Được Ra Thì Ở Đó Chẳng Có Gì Hơn Ngoài Những Gian Trại Thấp Lè Tè Cùng Mấy Tòa Nhà Lớn Vuông Vức Rải Rác Xung Quanh Và Xa Xa Là Một Hai Cột Khói. Cô Định Nói Điều Gì Đó, Nhưng Khi Vừa Mở Miệng Cô Đã Nhận Ra Rằng Cô Không Tìm Ra Từ Nào Để Diễn Tả Được Nỗi Kinh Ngạc Của Mình Vậy Nên Cô Làm Việc Đúng Đắn Duy Nhất Mà Cô Có Thể Nghĩ Ra ấy Là Khép Miệng Lại.
Người Bạn Mới
Bruno Đã Đọc Đủ Thứ Sách Về Các Nhà Thám Hiểm Để Biết Rằng Người Ta Có Thể Không Bao Giờ Biết Chắc Mình Sẽ Tìm Thấy Cái Gì. Thường Thì Họ Chỉ Tình Cờ Bắt Gặp Thứ Gì Đó Kỳ Thú Đang Ở Yên Đó, Chỉ Bận Tâm Đến Việc Riêng Của Nó, Chờ Đợi Được Khám Phá Ra ( Ví Dụ Như Châu Mỹ). Còn Lại Thì Họ Chỉ Khám Phá Ra Mấy Thứ Mà Tốt Nhất Nên Được Để Mặc Ở Đó ( Con Chuột Chết Đằng Sau Tủ Bát Chẳng Hạn).
Chú Bé Đó Thuộc Về Nhóm Thứ Nhất. Chú Chỉ Ngồi Đó, Bận Tâm Đến Việc Riêng Của Mình, Chờ Đợi Được Khám Phá Ra.
Bruno Chậm Lại Khi Nhìn Thấy Chấm Điểm Biến Thành Một Vết Đốm Rồi Biến Thành Một Viên Tròn Rồi Biến Thành Một Hình Dáng Rồi Biến Thành Một Chú Bé. Mặc Dù Có Một Dãy Hàng Rào Phân Cách Hai Đứa, Cậu Biết Rằng Cẩn Thận Với Người Lạ Không Bao Giờ Là Thừa Và Sẽ Luôn Là Tốt Nhất Khi Thận Trọng Tiếp Xúc Với Họ. Vậy Nên Cậu Tiếp Tục Bước Đi, Và Chẳng Mấy Chốc Hai Đứa Đã Đối Diện Với Nhau.
“ Chào Cậu,” Bruno Nói.
“ Chào Cậu,” Chú Bé Nói.
Chú Bé Nhỏ Hơn Bruno Và Đang Ngồi Bệt Trên Đất Với Vẻ Mặt Rất Đáng Thương. Nó Cũng Mặc Bộ Đồ Pyjama Sọc Giống Như Tất Cả Những Người Khác Ở Phía Bên Kia Hàng Rào, Cùng Một Chiếc Mũ Vải Sọc Đội Trên Đầu. Nó Không Đi Giày Hay Tất Gì Cả Và Chân Nó Khá Bẩn. Trên Cánh Tay Nó Đeo Chiếc Băng Đô Có Hình Một Ngôi Sao.
Chuyến Phiêu Lưu Cuối Cùng
Không Mất Nhiều Thời Gian Để Đến Được Nơi Hai Đứa Định Đến. Bruno Mở To Mắt Kinh Ngạc Trước Tất Cả Những Gì Cậu Thấy.
…
Thay Vào Đó Là Hàng Đám Người Ngồi Cùng Nhau Thành Từng Nhóm, Chằm Chằm Nhìn Xuống Đất, Trông Buồn Bã Kinh Khủng; Tất Thảy Đều Có Một Điểm Chun: Đều Gầy Guộc Đến Phát Sợ Mắt Trũng Sâu Và Cạo Trọc Đầu Điều Đó Khiến Bruno Nghĩ Ở Đây Hẳn Cũng Vừa Bùng Phát Dịch Chấy Rận.
Ở Một Góc, Bruno Thấy Ba Người Lính Có Vẻ Như Đang Điều Khiển Một Nhóm Người Khoảng Hai Mươi Người. Bọn Lính Quát Tháo, Vài Người Khuỵu Xuống Và Cứ Ở Nguyên Đó, Hai Tay Ôm Đầu.
Ở Một Góc Khác, Cậu Thấy Nhiều Lính Hơn Đứng Quanh, Vừa Cười Lớn Vừa Nhìn Xuống Nòng Súng, Chĩa Về Hướng Bất Kỳ Nhưng Không Siết Cò.
Sự Thực Thì Nhìn Đâu Cậu Cũng Chỉ Thấy Có Hai Loại Người: Hoặc Những Người Lính Mặc Đồng Phục Đang Sung Sướng, Cười Ha Hả, La Hét, Hoặc Những Người Mặc Đồ Pyjama Sọc Đang Buồn Bã, Khóc Lóc, Hầu Hết Dường Như Đều Nhìn Chằm Chằm Vào Khoảng Không Như Thể Kỳ Thực Họ Đang Ngủ.
“ Tớ Không Nghĩ Mình Thích Ở Đây,” Bruno Nói Sau Một Lát.
“ Tớ Cũng Không,: Shmuel Nói.
“ Tớ Nghĩ Tớ Phải Về Nhà Thôi,” Bruno Nói.
Shmuel Ngừng Bước Chân Nhìn Chằm Chằm Cậu. “ Nhưng Còn Cha Tớ,” Nó Nói. “ Cậu Bảo Sẽ Giúp Tớ Tìm Cha Mà.”
…
Bruno Nhìn Lên Trời Thì Thấy Có Vẻ Trời Lại Sắp Mưa. “ Tớ Xin Lỗi, Shmuel,” Cuối Cùng Cậu Nói. “ Tớ Rất Tiếc Chúng Ta Đã Không Tìm Thấy Một Dấu Vết Nào Cả.”
Shmuel Gật Đầu Buồn Bã Nói. Nó Không Quá Ngạc Nhiên. Nó Vốn Đã Không Thật Sự Hi Vọng Sẽ Thấy. Nhưng Vẫn Thật Tuyệt Khi Có Bạn Sang Tận Bên Này Thăm Nơi Nó Sống.
…
Rồi Sau Đó Căn Phòng Trở Nên Rất Tối Và Không Hiểu Vì Sao, Bất Chấp Những Lộn Xộn Diễn Ra Sau Đó, Bruno Nhận Ra Mình Vẫn Đang Nắm Tay Shmuel Và Không Gì Trên Đời Có Thể Thuyết Phục Cậu Rời Bàn Tay Đó Ra.
Giới Thiệu Nhân Vật
Bruno - Nhân Vật Chính Của Câu Chuyện Này - Là Một Cậu Bé 8 Tuổi, Con Trai Của Một Sĩ Quan Đức Trong Thời Kỳ Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai. Cậu Sống Trong Một Ngôi Nhà Lớn Ở Berlin Và Không Hiểu Rõ Về Tình Hình Cuộc Chiến Tranh Thế Giới Thứ 2 Đang Diễn Ra.
Cha Của Bruno Là Một Sĩ Quan Đức, Ông Có Vai Trò Quan Trọng Trong Việc Quản Lý Trại Tập Trung Auschwitz. Mẹ Của Bruno Là Một Phụ Nữ Quý Tộc, Cô Thường Có Những Cuộc Trò Chuyện Với Bruno Và Chị Gái Của Cậu. Chị Gái Của Bruno Không Được Đề Cập Nhiều Trong Cuốn Sách, Nhưng Cô Thường Có Những Cuộc Tranh Luận Với Bruno Và Có Một Vai Trò Quan Trọng Trong Việc Giúp Bruno Hiểu Rõ Hơn Về Thế Giới Xung Quanh.
Shmuel Là Một Cậu Bé Người Do Thái, Bị Giam Giữ Tại Trại Tập Trung Auschwitz. Cậu Và Bruno Tình Cờ Gặp Nhau Và Trở Thành Bạn Thân, Chia Sẻ Những Khoảnh Khắc Đáng Nhớ Trong Cuộc Sống Khắc Nghiệt Của Họ.
Tóm Tắt
Chuyện kể về một chàng trai nhỏ mặc pyjama sọc, đưa ta đến với câu chuyện của Bruno, sống trong thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ hai. Mọi sự bắt đầu từ khi bố của Bruno phải chuyển công tác, và để cả gia đình ở bên nhau, Bruno phải theo bố và gia đình chuyển đến nơi mới. Ban đầu ở nơi mới, Bruno cảm thấy buồn chán vì không có hàng xóm xung quanh và không có bạn đồng trang lứa nào để chơi cùng. Nhưng may mắn thay, không lâu sau đó, Bruno đã quen biết được một cậu bé người Do Thái tên Shmuel, người đang bị giam giữ tại trại tập trung Auschwitz. Hai chàng trai trở nên thân thiết và chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ. Cuốn sách được viết từ góc nhìn của một cậu bé chín tuổi, nhưng nó mang lại cho độc giả những thông điệp sâu sắc về tình bạn, sự hiểu biết và bình đẳng dân tộc.
Cuốn sách này được chia thành 20 chương nhỏ, xoay quanh hành trình khám phá cuộc sống của cậu bé Bruno ở nơi mới. Mặc dù viết từ góc nhìn ngây ngô của một đứa trẻ, nhưng tác giả đã gửi gắm nhiều thông điệp và phơi bày một hiện thực đầy tàn khốc của Thế chiến thứ hai.
Trong những chương đầu tiên, tác giả tập trung vào việc mô tả cảm xúc của Bruno khi phải chuyển đến nơi mới và phải nói lời tạm biệt với những người bạn mà cậu coi là 'thân nhất trên đời'. Khi chuyển đến ngôi nhà mới, Bruno cảm thấy không hề thích nơi này và suốt cả ngày, cậu chẳng có gì để làm.
Cho đến chương thứ 10, Bruno mới phát hiện ra rằng nơi cậu đang sống cách một trại tập trung không xa. Một ngày nọ, cậu quyết định khám phá trại tập trung ở phía bên kia hàng rào và gặp gỡ một cậu bé tên Shmuel, người sống bên kia hàng rào và trở thành bạn của cậu.
Trong những chương tiếp theo, Bruno tiếp tục gặp gỡ Shmuel và họ cùng chia sẻ về cuộc sống của mình. Bruno không hiểu tại sao Shmuel phải chịu đựng cuộc sống khó khăn như vậy. Bruno bắt đầu tìm hiểu về cuộc chiến và những gì đang xảy ra xung quanh. Cậu không thể hiểu tại sao mọi người lại đánh nhau và tại sao Shmuel phải sống trong trại tập trung. Bruno và Shmuel trở nên bạn thân và cùng nhau khám phá thế giới xung quanh.
Khi chạm đến chương thứ 17, cha của Bruno quyết định đưa mẹ và hai chị em trai quay về ngôi nhà cũ, điều mà vài tháng trước đó Bruno còn ao ước. Nhưng sau khi trở nên thân thiết với Shmuel, Bruno nhận ra không còn mong chờ sự trở về đó nữa. Buồn thay, lần này cậu không thể thay đổi quyết định của cha và phải chuẩn bị cho việc trở về Berlin.
Kể từ khi gặp Shmuel, Bruno luôn cảm thấy bất bình khi thấy bạn mình phải chịu đựng sự bất công. Khi biết phải rời xa Shmuel, Bruno quyết định thực hiện cuộc phiêu lưu cuối cùng để giúp Shmuel tìm cha. Cả hai lên kế hoạch tìm kiếm cha Shmuel trong trại tập trung. Bruno mặc bộ đồ pyjama giống như những người bị nhốt để xâm nhập vào trại. Tuy nhiên, họ không tìm thấy cha Shmuel và cả hai bị mắc kẹt và phải đối mặt với nguy hiểm. Bruno nhận ra cuộc sống của Shmuel đầy khó khăn và đau đớn.
Cuối cùng, Bruno và Shmuel biến mất sau khi bị đưa vào một căn phòng kín. Gia đình Bruno đã tìm kiếm nhưng không tìm thấy cậu bé. Họ hối tiếc và đau buồn vì không hiểu và bảo vệ được Bruno.
Cảm nhận cá nhân
Cuốn sách Chú bé mang pyjama sọc đã gợi lại nhiều suy tư trong tôi. Từ góc nhìn của một cậu bé 9 tuổi, chúng ta - những người lớn sống trong thời bình, cảm thấy phẫn nộ và đau lòng trước hậu quả của cuộc chiến tranh. Tác giả đã mô tả một cách khéo léo và tinh tế về chiến tranh thế giới thứ hai và số phận bi thảm trong đó. Bruno là một cậu bé dũng cảm, tốt bụng, yêu tự do và luôn ham khám phá thế giới xung quanh mặc cho rào cản. Mặc dù kết thúc của câu chuyện không rõ ràng về số phận của Bruno, nhưng chúng ta có thể suy đoán rằng cậu bé cùng Shmuel đã lên thiên đường sau một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Dù vậy, đến phút cuối cùng, Bruno vẫn nắm chặt tay người bạn thân và giữ niềm tin về cuộc sống.
“Và đó là cái kết cho câu chuyện về Bruno và gia đình của cậu. Tất cả những điều này đã xảy ra từ rất lâu và không có lý do gì mà chúng sẽ lặp lại lần nữa.
Trong thời đại hiện nay, đó là điều không thể.”
Đoạn trích đó khiến tôi nghĩ đến tình hình thế giới hiện nay, đặc biệt là cuộc chiến tranh Nga - Ukraine. Ngay trong thời đại mà chúng ta đang sống, những cuộc chiến tranh mà chúng ta nghĩ là đã qua rồi vẫn tiếp tục diễn ra, như một quy luật tồn tại vậy. Nhìn vào những bài báo kể về những thương vong, những hậu quả của chiến tranh thực sự khiến tôi cảm thấy ám ảnh. Có lẽ, đó cũng là cảm xúc của những người sống trong thời kỳ chiến tranh. Tôi may mắn vẫn đang sống trong một quốc gia hòa bình và tôi luôn biết ơn điều đó.
Tóm lại, Chú bé mang pyjama sọc là một cuốn tiểu thuyết thú vị và cuốn hút, khi bạn cầm nó lên, bạn sẽ khó mà bỏ xuống trước khi tìm hiểu hết toàn bộ câu chuyện. Nó có thể để lại cho bạn nhiều suy tư, làm phong phú tâm hồn và lòng biết ơn của mỗi người.
Chúng ta mong muốn tất cả mọi người đều được sống trong bình an…
Tổng kết bởi: Thu Hà - Bookademy
Hình ảnh do Thu Hà thực hiện