MB1
Nhà thơ Huy Cận, tên thật Cù Huy Cận, với phong cách thơ độc đáo, đã ghi dấu ấn của mình trong phong trào thơ mới từ 1930 đến 1945. Trước Cách mạng tháng Tám, thơ của ông mang nỗi buồn về cuộc đời con người và ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên, tạo hình. Vẻ đẹp của thiên nhiên, nỗi đau nhân thế, điểm nghệ thuật tiêu biểu trong thơ của Huy Cận được thể hiện rõ trong bài thơ 'Tràng Giang'.
MB2
Huy Cận là một nhà thơ nổi tiếng trong phong trào Thơ mới (1930-1945), kết hợp sự hiện đại và cổ điển trong các tác phẩm của mình. Bài thơ “Tràng Giang” được viết trong thời kỳ trước Cách mạng với nỗi buồn sâu lắng, khám phá sự bế tắc trong cuộc sống của con người trôi nổi. Bài thơ để lại trong lòng độc giả nhiều cảm xúc khó diễn tả.
MB3
Khác biệt với tinh thần sôi động, nhiệt huyết của các nhà thơ sau Cách mạng tháng 8, thơ của Huy Cận trong những năm trước Cách mạng lại mang một tinh thần buồn bã, đau khổ trước thời cuộc. 'Tràng Giang' mô tả cô đơn của cá nhân trước vẻ đẹp bao la của thiên nhiên. Cùng với nỗi buồn sâu sắc trước vẻ đẹp mênh mông, bài thơ còn là sự nhớ nhà, yêu quê hương, thương đất nước đang lâm vào tang thương của nhà thơ.
MB4
Thời đại Thơ mới của Việt Nam chứng kiến sự xuất hiện của nhiều nhà thơ tài năng. Đó là thời của Xuân Diệu, đam mê mãnh liệt đến tận đỏ lửa, của Chế Lan Viên, trăn trở tìm kiếm bản thân, của Hàn Mặc Tử, sống trong thực tại và mộng mị, và đặc biệt, của Huy Cận – một nhà thơ, một tâm hồn mơ mộng, lạc lõng giữa cuộc sống rộng lớn. Thơ của ông sâu lắng nhưng cũng ẩn chứa nhiều triết lý và suy tưởng. Không ai khác ngoài Huy Cận – thi sĩ đã để lại cho thế giới những tác phẩm tuyệt vời như thi phẩm “Tràng giang”.
MB5
Tham gia vào phong trào Thơ Mới, ta được trải nghiệm trong vườn thơ rực rỡ của các nhà thơ tài năng. Ta cảm nhận được sự mạnh mẽ, đầy năng lượng của Xuân Diệu, sự sáng sủa trong thơ của Thế Lữ, sự kỳ dị của Chế Lan Viên, và sự ấm áp, đậm đà của thơ quê của Nguyễn Bính. Và đặc biệt, trong thơ của Huy Cận, ta phát hiện ra một nét buồn độc đáo, sâu sắc, như một nỗi u hoài vô tận trước vũ trụ bao la, như chân trời vô tận của những nỗi buồn. Bài thơ “Tràng giang” là biểu tượng cho phong cách độc đáo đó của Huy Cận.