TOP 9 bài Phân tích về tác phẩm Bố của Xi-mông xuất sắc nhất, cùng 2 dàn ý chi tiết, mang đến thông tin hữu ích, giúp học sinh hiểu sâu hơn về cuộc đời của Xi-mông, một cậu bé thiếu tình cha từ nhỏ.
Tác phẩm Bố của Xi-mông được học trong chương trình Văn 9, Bài 7 sách Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo Tập 2, truyền đạt bài học về tình yêu thương con người, sự thông cảm với nỗi đau và lầm lỡ của người khác. Mời các bạn theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Tổng hợp Phân tích Bố của Xi-mông hay nhất
- Dàn ý phân tích về tác phẩm Bố của Xi-mông
- Phân tích truyện Bố của Xi-mông
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 1
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 2
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 3
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 4
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 5
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 6
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 7
- Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 8
Dàn ý phân tích về tác phẩm Bố của Xi-mông
Dàn ý 1
1. Bắt đầu
- Giới thiệu về tác giả:
- Guy Đơ Mô-pa-xăng được biết đến là một nhà văn hiện thực nổi tiếng của Pháp trong thế kỷ XIV.
- Ông để lại nhiều tác phẩm có giá trị nhân đạo.
- Giới thiệu tác phẩm: 'Bố của Xi-mông' là một trong những tác phẩm xuất sắc của ông.
2. Phần chính
* Tổng quan tổng quát
- Tóm tắt nội dung tác phẩm:
- Tác phẩm kể về hành trình cuộc đời của Xi-mông, một đứa trẻ thiếu cha từ khi mới sinh ra.
- Mẹ của Xi-mông tự mình nuôi dưỡng cậu và họ sống trong căn nhà nhỏ bé.
- Khi lớn lên, Xi-mông phải đối mặt với sự trêu chọc của bạn bè vì thiếu vắng cha.
- May mắn, cậu gặp được bác Phi-líp, mong bác sẽ trở thành cha mình và bác đã đồng ý.
- Với tình thương vô điều kiện, bác Phi-líp cầu hôn mẹ của Xi-mông và cậu có cuối cùng có một người cha thực sự.
* Phân tích chi tiết
- Nhân vật chính Xi-mông:
- Là đứa trẻ trải qua cuộc sống cơ cực vật chất và tinh thần: 'Nó khoảng bảy, tám tuổi. Nó có vẻ yếu đuối, luôn sạch sẽ, rụt rè, gần như ngây ngô'.
- Một đứa trẻ không hạnh phúc, luôn chịu đựng nỗi đau thiếu cha: mong muốn chết đi, mong bác Phi-líp làm cha mình.
- Nhân vật bà Blăng-sốt:
- Là người phụ nữ xinh đẹp nhất khu vực nhưng dễ bị đánh lừa → rơi vào bẫy của một người đàn ông, phụ tình và là nguyên nhân khiến con mình thiếu vắng cha.
- Là một người mẹ yêu thương con cái hết lòng.
- Nhân vật bác Phi-líp: Là một người đàn ông nhân từ và hiền hậu: yêu thương Xi-mông ngay từ lần gặp đầu tiên, cầu hôn mẹ Xi-mông vì tình yêu dành cho cậu bé.
3. Kết bài
- Tiếp tục khẳng định giá trị của tác phẩm: - Thể hiện tình yêu thương của tác giả → giá trị nhân đạo của tác phẩm.
Dàn ý thứ hai
I. Khởi đầu:
- Giới thiệu về tác giả Đi-phô: Một nhà văn, nhà báo, và học giả kinh tế người Anh.
- Tổng quan về đoạn trích Rô-bin-xơn ở ngoại ô hoang mạc: lấy từ cuốn tiểu thuyết Rô-bin-xơn Cru- xô (1719) thể hiện rõ hình tượng nhân vật Rô-bin-xơn.
II. Nội dung chính:
1. Phản ánh về vẻ ngoài của chúa đảo
- Chân dung: khiến mọi người sợ hãi và cười nhạo.
⇒ Nghệ thuật tạo sự tương phản, sử dụng giọng trào phúng và hài hước ⇒ Khẳng định vẻ ngoài đặc biệt, kỳ lạ và hài hước.
2. Phục trang của chúa đảo
- Trang phục: Độc đáo, kỳ lạ, và hóm hỉnh, gây cười.
- Mũ: Cao vút, to lạ lùng.
- Áo: Dài đến bắp chân.
- Quần: Rộng rãi, dài tới gối, làm từ da dê.
- Giày: Tự chế, hình dáng kỳ quặc.
- Đồ trang bị của chúa đảo:
- Thắt lưng: Bản rộng, đeo theo cưa và rìu nhỏ.
- Đạn, dù, súng.
⇒ Nghệ thuật mô tả ⇒ Trang phục độc đáo, cực kỳ đặc biệt.
3. Diện mạo của chúa đảo
- Da: Không đen cháy.
- Râu cắt gọn.
- Ria mép: Mập mạp theo kiểu Hồi giá.
⇒ Với phong cách hài hước và kỹ thuật so sánh ⇒ Tác giả mô tả vẻ ngoài kỳ quặc của Rô-bin-xơn.
⇒ Trong việc vẽ bức chân dung của mình, Rô-bin-xơn không bao giờ tỏ ra chán chường, bi quan ⇒ Điều này cho thấy tinh thần lạc quan và can đảm của một con người, người kiểm soát vận mệnh của mình một cách dũng cảm.
III. Kết bài:
- Tóm tắt lại những đặc điểm nổi bật về nội dung và phong cách của đoạn trích: Sử dụng nghệ thuật mô tả và miêu tả thành công diện mạo của nhân vật, cùng với cách kể chuyện hấp dẫn ⇒ Đoạn trích mô tả nhân vật Rô-bin-xơn độc đáo, kỳ dị về hình thức nhưng tinh thần lại lạc quan, tự chủ.
- Liên kết với quan điểm cá nhân về nhân vật: Rô-bin-xơn là một bản mẫu mà mỗi người đều có thể học hỏi.
Phân tích truyện Bố của Xi-mông
Guy Đơ Mô-pa-xăng là một tác giả hiện thực nổi tiếng của Pháp trong thế kỷ XIV. Các tác phẩm của ông, với những thăng trầm, cay đắng của cuộc sống, đã trở thành những tác phẩm văn học giàu giá trị nhân đạo. Ông đã để lại một di sản văn chương phong phú bao gồm nhiều thể loại, từ truyện ngắn, tiểu thuyết đến kịch. 'Bố của Xi-mông' là một trong những tác phẩm đặc sắc của ông, mang lại nhiều giá trị cho độc giả.
'Bố của Xi-mông' kể về cuộc đời của cậu bé Xi-mông, một đứa trẻ thiếu tình cha từ khi sinh ra. Mẹ của cậu là bà Blăng-sốt, một phụ nữ đã phải đối mặt với sự lừa dối và mất mát. Xi-mông lớn lên trong một ngôi nhà nhỏ với mẹ, thiếu sót tình cha. Sự thiếu vắng này khiến cậu bé trở nên buồn bã, chán nản. Nhưng khi gặp bác Phi-líp, cậu mong muốn bác trở thành cha của mình, và điều ấy đã xảy ra. Mặc dù cậu có được một người cha, nhưng vẫn phải đối mặt với sự chế giễu từ bạn bè. Tuy nhiên, bác Phi-líp cuối cùng đã cầu hôn bà Blăng-sốt, mang lại cho Xi-mông một người cha thực sự.
Câu chuyện được chia thành bốn phần, từ việc miêu tả tình trạng thiếu thốn và tuyệt vọng của Xi-mông đến cuộc gặp gỡ với bác Phi-líp và sự thay đổi trong cuộc sống của cậu bé. Từ những phần đầu, câu chuyện đã tả rõ tình hình khó khăn của Xi-mông và sự thiếu sót của một tình cha. Cảm nhận này được thể hiện qua từng dòng chữ của tác giả, đề cao tinh thần tự lập và lạc quan của nhân vật chính.
Mô-pa-xăng đã miêu tả Xi-mông với một cuộc sống khó khăn, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Cách viết của ông đã tạo ra một hình ảnh thật sự đáng thương về cậu bé, với tất cả những nỗi đau và khó khăn mà cậu phải đối mặt từ khi còn nhỏ.
Xi-mông là một đứa trẻ bất hạnh, sống với nỗi đau không có cha. Sự vắng bóng của người cha đã khiến cậu trở nên yếu đuối và tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng, sự sống lại và hy vọng đã tìm đến với cậu, khiến cho cậu quyết định tiếp tục sống và đối mặt với thử thách.
Tuy nhiên, đến lúc đó, em lại gặp bác Phi-líp và mọi thứ thay đổi từ đây. Nghe bác Phi-líp hỏi, Xi-mông khó khăn lắm mới có thể trả lời: 'Em trả lời, mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào: Chúng nó đánh cháu... vì... cháu... cháu... không có ba... không có ba'. Cái giọng nghẹn ngào rồi kết thúc lại bằng ba chữ 'không có ba' nghe thật xót xa làm sao. Câu chuyện như được đẩy lên cao trào khi bác Phi-líp đưa Xi-mông về nhà, cậu bé gặp mẹ trong tâm trạng tủi mừng: 'Xi-mông nhảy lên ôm lấy cổ mẹ, lại òa khóc và bảo: Không, mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con... đánh con... tại con không có ba'.
Nói về mẹ của Xi-mông, bà là một người phụ nữ xinh đẹp nhất vùng nhưng tính lại dễ tin người. Sự cả tin đó đã khiến bà bị một người đàn ông lừa dối, phụ tình và là nguyên nhân khiến con của mình không có ba. Và hơn tất cả, chị là một người mẹ hết mực yêu thương con của mình. Khi nghe Xi-mông kể là cậu bé bị đánh vì không có ba, tấm lòng người mẹ đau đớn đến tận xương tủy, chị chỉ biết ôm con và mặc cho nước mắt tuôn rơi. Rồi khi nghe con mình hỏi bác Phi-líp có muốn làm ba nó không chị chỉ biết dựa vào tường, tay ôm ngực, quằn quại và đau đớn. Suy cho cùng mẹ của Xi-mông cũng chỉ là một người phụ nữ đôn hậu bình thường nhưng lại bị một kẻ phụ tình lừa dối khiến cho chính mình và đứa con rơi vào cảnh thiếu đi tình thương của ba.
Nhân vật tiếp theo phải kể đến là bác Phi-líp. Bác Phi-líp là một người đàn ông nhân hậu, vị tha. Bác đã dành tình thương cho Xi-mông ngay từ khi mới gặp cậu bé. Đối với Xi-mông bác Phi-líp giống như một vị thần xuất hiện và đưa cậu rời khỏi vòng tay của thần chết. Bác là niềm vui bất ngờ, niềm hạnh phúc lớn lao xuất hiện trong cuộc đời em. Sau này cũng chính vì thương Xi-mông mà bác đã ngỏ lời cầu hôn bà Blăng-sốt để em có một người ba thật sự. Như vậy, bác Phi-líp không chỉ là niềm vui, niềm hạnh phúc của Xi-mông mà còn mang đến cho mẹ con họ một mái ấm gia đình thật sự. Cái hay của nhà văn là đã để bác Phi-líp tự cảm nhận vẻ đẹp của bà Blăng-sốt qua cuộc nói chuyện của hai người họ. Phẩm chất tốt đẹp của Blăng-sốt đã phần nào khiến bác Phi-líp càng muốn vượt qua những định kiến của người đời để đem đến hạnh phúc cho hai mẹ con Xi-mông. Bởi vậy nói về nhân vật bác Phi-líp có người ví đây được coi là đại diện của nhà văn, đại diện cho những tấm lòng nhân ái.
Đọc 'Bố của Xi-mông' người đọc phải tự hỏi Mông-pa-xăng đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng, khổ đau trong cuộc đời thì mới có thể viết nên tác phẩm cảm động như vậy. Tác phẩm giống như tiếng nói nhân đạo của nhà văn đồng thời nó cũng thay cho thông điệp: 'tất cả đứa trẻ sinh ra đều cần được sống trong tình yêu thương của cả ba và mẹ'.
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 1
Bên cạnh tình cha mẹ thiêng liêng, tình cha con cũng rất quan trọng. Tuy nhiên, có những đứa trẻ không may mắn không được sống trong tình thương của cha từ nhỏ. Đoạn trích về bố của Xi Mông thể hiện rõ hoàn cảnh của cậu bé Xi Mông, đại diện cho những đứa trẻ thiếu vắng tình thương cha và bị bạn bè trêu chọc.
Trong câu chuyện, có hai nhân vật quan trọng cần phân tích là bé Xi Mông và người đàn ông nhận bé làm con - Phi-líp, cùng mẹ của bé là Blăng Sốt. Đầu tiên, nhân vật bé Xi Mông. Khi bé ra đời, bé đã không biết cha mình là ai, thường xuyên bị bạn bè trêu chọc vì không có cha. Bé thậm chí còn phải đánh nhau với chúng, tức giận vì không có cha. Bé nghĩ đến tự tử khi nghe lời châm chọc hàng ngày. Tuy nhiên, cảnh vật bên bờ sông đã làm lòng bé rung động, ngừng ý định tự tử.
Bắt nhái và mỉm cười, nhưng khi nhớ đến mẹ, bé lại khóc nức nở. Cơn nước mắt tràn trề. Xi Mông cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ. Gặp Phi-líp, bé nói khó hiểu, nghẹn ngào. Khi trở về nhà, kể về ý định tự tử và mong Phi-líp làm bố. Với sự hiện diện của cha, bé cảm thấy hạnh phúc. Ngày hôm sau, tự tin đối đầu với bạn bè vì đã có cha.
Nhân vật thứ hai là mẹ Blăng Sốt. Cô là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại dễ tin người. Một lần lầm lỡ đã khiến bé Xi Mông không có cha. Khi bé nói về việc không có cha, cô cảm thấy đau đớn và xấu hổ. Cô yêu thương bé và tỏ ra đau đớn khi bé hỏi Phi-líp. Có thể nói cô là một người đáng thương, cần được chia sẻ và thông cảm.
Về Phi-líp, anh là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ và lịch lãm. Anh nhìn bé Xi Mông với lòng nhân hậu và quyết định đưa bé về nhà. Trên đường, anh nghĩ về Blăng Sốt và nhận ra rằng cô có thể đã lầm lỡ một lần và có thể lầm lỡ một lần nữa. Nhưng khi gặp Blăng Sốt, anh im lặng và tỏ ra e dè. Anh thay đổi cách nhìn về cô. Khi bé Xi Mông muốn anh làm cha, anh chấp nhận và hôn lên má bé rồi đi điều quá nhanh.
Tóm lại, qua tác phẩm, nhà văn muốn phản ánh một thực tế xã hội: định kiến xã hội đối với phụ nữ không chồng nhưng có con, và đối với những đứa trẻ không có cha bị xã hội coi thường và chế giễu. Tuy nhiên, vẫn có những người sẵn lòng chia sẻ và cảm thông với số phận của những con người đáng thương ấy.
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 2
Nhà văn Mô-pa-xăng là một tài năng vĩ đại của văn học Pháp. Ông để lại một lượng tác phẩm lớn tạo dựng danh tiếng cho mình. Mỗi tác phẩm đều thể hiện tinh thần nhân văn, đồng cảm của ông với những nhân vật khó khăn trong cuộc sống.
Trong truyện ngắn “Bố của Xi-mông”, câu chuyện sâu sắc về đứa bé vì hoàn cảnh mà không có cha. Em chỉ là đứa con ngoài giá thú của một người đàn ông đã có vợ, và một người phụ nữ dễ tin, để rồi gánh chịu cả một đời.
Nhân vật cậu bé Xi-mông ra đời trong bối cảnh xã hội Pháp cổ đại, khiến những người không có chồng nhưng có thai, và những đứa trẻ không có cha, bị coi là điều rất kinh tởm. Họ thường bị khinh rẻ, bị xa lánh, sống một cuộc đời cô đơn và bất hạnh.
Cậu bé Xi-mông và mẹ, một cô gái trẻ xinh đẹp đã yêu sai người đàn ông đã có vợ, đành phải gánh chịu số phận bi thương. Mẹ của Xi-mông phải làm nhiều công việc khác nhau để nuôi cậu bé lớn lên, để em có thể đến trường học như bao người khác. Mẹ em luôn tin rằng trường học là nơi sẽ mang lại niềm vui, bạn bè và cho em sống đúng tuổi thơ của mình, không phải chịu sự miệt thị từ xã hội.
Tuổi thơ của Xi-mông trôi qua trong cô đơn, lạnh lẽo trong căn nhà bé nhỏ chỉ có hai mẹ con. Không có cha, không có sự chăm sóc từ người cha bao giờ, cậu bé mong mỏi có được cha, dù chỉ một lần.
Năm tám tuổi, Xi-mông đến trường với hy vọng hạnh phúc, nhưng lại trở thành địa ngục của cuộc đời em. Tại trường, em thường xuyên bị một nhóm bạn thô lỗ, tàn bạo đánh đập, sỉ nhục và gọi em là con không cha.
Những lời ác độc của bạn bè là như dao nhọn đâm vào trái tim cô đơn của Xi-mông. Họ còn xé rách áo em, đuổi đánh em. Một lần, khi Xi-mông chống lại, họ lại hành hạ em vì sự dám đối đầu đó.
Xi-mông, đứa trẻ đáng thương của chúng ta, phải chịu đựng nhiều, xã hội thiếu công bằng, thiếu lòng nhân từ khiến cho cuộc sống của em đầy đau khổ, về cả thể xác lẫn tâm hồn. Bị bạn bè tàn bạo đánh đập, Xi-mông cảm thấy cuộc đời em hoàn toàn tuyệt vọng. Em muốn kết thúc mọi cảm xúc, em đã rơi nước mắt, ướt đẫm áo của mình.
Suy nghĩ về cái chết luôn ám ảnh tâm trí của cậu bé Xi-mông, vì em cảm thấy rằng việc chết có lẽ sẽ thoải mái hơn là phải sống trong cảnh đau khổ, cô đơn và bị xa lánh vì không có cha. Xi-mông đến một bãi cỏ xanh bên bờ dòng sông, dù cảnh vật thiên nhiên đẹp mắt nhưng nỗi đau trong lòng cậu bé quá lớn, em không quan tâm đến những điều xung quanh, chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình.
Khi đến bãi cỏ xanh ven dòng sông nhỏ, Xi-mông nhìn thấy những chú ếch màu xanh dương, ánh nắng vàng sưởi ấm cảnh vật trở nên thơ mộng, giảm bớt nỗi cô đơn nhưng vẫn buồn vì thiếu bố. Trong giây phút tuyệt vọng nhất, Xi-mông cầu nguyện ước được có một người bố, và bất ngờ gặp phải một sự kiện kỳ diệu.
Một sự kiện bất ngờ độc đáo đã xảy ra. Thợ rèn tốt bụng và nhân hậu tên là Phi-lip đến an ủi và chia sẻ nỗi đau của Xi-mông. Khi thấy Xi-mông khóc, Phi-lip hỏi về nguyên nhân và khi biết em định tự tử vì thiếu bố, ông đã quyết định nhận Xi-mông làm con. Hai cha con gặp nhau trong một bức tranh đầy bất ngờ, Xi-mông nắm tay người cha mới và cùng nhau về nhà gặp mẹ.
Xi-mông hỏi Phi-lip, “Chú có muốn làm bố em không?” Thợ rèn ôm Xi-mông và hôn lên má em, rồi ông trả lời, “Có chứ, chú muốn.” Trong khoảnh khắc ấy, tâm hồn buồn bã của Xi-mông tràn ngập hạnh phúc, em cảm nhận được tình yêu và sự tự hào khi có một người cha. Ngày hôm sau, Xi-mông đưa Phi-lip đến trường và tự hào giới thiệu, “Đây là bố tao, bố tao là Phi-lip,” thể hiện sự tự hào của một cậu bé có cha.
Đọc truyện “Bố của Xi-mông” đem lại cho chúng ta những cảm xúc sâu sắc, Mô-pa-xăng là một nhà văn tinh tế và nhạy cảm, chỉ có ông mới viết được một câu chuyện ngắn đầy cảm động như thế.
Truyện ngắn này khẳng định rằng có cha mẹ là một điều hạnh phúc không thể tưởng tượng được. Gia đình đầy đủ cha mẹ mới giúp trẻ con phát triển mạnh mẽ và hạnh phúc trọn vẹn.
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 3
Trong cuộc sống, những trò đùa độc ác, vô ý có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt là đối với trẻ em không có cha. Đoạn trích 'Bố của Xi – mông' của nhà văn Pháp nổi tiếng G.Mô-pa-xăng thế kỉ XIX đặt ra câu hỏi: Nếu không gặp bác thợ rèn Phi-líp, số phận của Xi-Mông sẽ đi về đâu?
Cuộc gặp gỡ định mệnh đã thay đổi cuộc đời của cậu bé, mang lại cho em một người bố đích thực. Nhưng cũng chính Xi-mông và mẹ em đã làm cho Phi-líp cảm động và quyết định chấp nhận làm bố. Tâm trạng của Phi-líp trong đoạn trích này giúp hiểu rõ hơn về ý nghĩa nhân văn của câu chuyện này.
Xi-mông là con của chị Blăng-sốt, một người phụ nữ xinh đẹp đã trải qua nhiều khó khăn để nuôi con. Xi-mông bị bạn bè chế giễu, đánh đập vì không có bố. Trong tuyệt vọng, cậu bé đã suy nghĩ về cái chết. Nhưng may mắn, ngày đó không phải là ngày tối tăm nhất, thiên nhiên đã đưa ra cho cậu bé một điều kỳ diệu, giúp cậu bé trở lại với niềm vui và sự hồn nhiên của tuổi thơ.
Dù thiếu đi sự chăm sóc của người cha, nhưng em vẫn là một đứa trẻ hiểu biết và ngoan ngoãn. Em chơi đùa trên bãi cỏ, với con nhái xanh lục và vồ hụt ba lần. Nhưng sau đó, cảm giác tủi nhục lại tràn ngập khi em chứng kiến con nhái cố giãy giụa thoát khỏi vòng vây. Hình ảnh ấy khiến Xi-mông nhớ đến bản thân mình, em cảm thấy giống như con nhái đó, bị bỏ rơi trong trò đùa độc ác của bạn bè. Tiếng khóc của em khiến người khác cảm thấy xót xa. Khi gặp bác thợ rèn Phi-líp, một người tốt bụng, em đã tìm thấy sự ấm áp và niềm tin.
Em không ngần ngại kể với người lạ về nỗi đau của mình. Câu trả lời thẳng thắn 'em không có bố' đã khiến bác hiểu ngay vấn đề. Bác thấy được nỗi đau ẩn sau nụ cười của em và quyết định đưa em về nhà. Trước mẹ Xi-mông, bác thể hiện sự tôn trọng và trân trọng họ. Em nhận ra bác như một người bố tuyệt vời và không ngần ngại yêu cầu bác làm bố. Niềm vui của em khi có bố đã khiến bác cảm động. Đoạn trích cũng nhắc nhở về lòng nhân hậu và sự hiểu biết đối với người khác.
Nhờ bác, em đã tìm thấy một người bố thực sự, một nguồn động viên lớn cho em. Em tự hào khi có bố và thể hiện sự kiêu hãnh trước bạn bè. Sự hiểu biết và lòng nhân ái của bác đã làm thay đổi nhiều điều trong cuộc sống của em.
Đoạn trích nhấn mạnh về tình cảm và sự hiểu biết giữa con người. Chúng ta cần thể hiện lòng nhân ái và sự thông cảm với những người xung quanh.
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 4
Với hàng chục tiểu thuyết và khoảng 300 truyện ngắn, tên tuổi Mô-pa-xăng, nhà văn vĩ đại của Pháp cuối thế kỷ XIX, trở nên bất tử. Cuộc đời của ông là một chuỗi những trang buồn. Có lẽ vì vậy mà ông đã viết về thân phận con người với nhiều cảm xúc thân thiết?
Truyện ngắn Bố của Xi-mông kể về nỗi đau của một đứa trẻ 'không có bố', với tình yêu thương sâu sắc, truyền đạt tinh thần nhân đạo. Bé Xi-mông và mẹ của em, chị Blăng-sốt, thực sự đáng thương; cuộc sống của họ khiến độc giả cảm thấy nhiều tình cảm.
Xi-mông là đứa con không cha. Mẹ em, 'một cô gái đẹp nhất vùng', đã phải chịu đựng sự lừa dối trong tình yêu... Hai mẹ con sống trong căn nhà nhỏ xinh, sạch sẽ, với Blăng-sốt, 'cao lớn, xanh xao', phải lao động hết mình để nuôi con trước ánh nhìn lạnh lùng của xã hội.
Tuổi thơ của Xi-mông là chuỗi ngày cô đơn trong ngôi nhà nhỏ, lạnh lẽo. Em thiếu đi tình thương và sự chăm sóc của bố.
Trường học không phải là nơi hạnh phúc đối với em. Khi tám tuổi, em mới được đi học. Lớp học là nơi tập trung của những đứa trẻ thô lỗ, ác độc, với sự xấu xa nằm sâu trong tâm hồn của họ. Xi-mông đau khổ và cay đắng, bị bạn bè hạ lưu 'xua đuổi', đánh đập, và gây ra nỗi đau cho em. Em phải tự bảo vệ mình và bị hành hạ suốt ngày. Điều này khiến độc giả cảm thấy đau lòng khi nghĩ về Xi-mông, bị bạn bè cùng lớp làm đau lòng cả về thể xác lẫn tinh thần. Em không thể sống trong sự nhục nhã vì 'không có bố'. Khi em cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, liệu dòng sông có thể là nơi để giảm bớt nỗi đau và cô đơn của em?
Xi-mông đắm chìm trong khung cảnh của bãi cỏ xanh mướt và con nhái bên bờ dòng sông, tất cả được miêu tả một cách thơ mộng. Thiên nhiên hữu tình và tràn ngập vẻ đẹp. Bầu trời ấm áp, ánh nắng dịu dàng phơi nắng cho cỏ. Dòng sông trong veo như gương phản chiếu sự yên bình. Bãi cỏ xanh như một chiếc nôi êm đềm, an ủi đi nỗi cô đơn đau khổ của em. Xi-mông đứng nhìn dòng nước, khao khát được nằm nghỉ trên bãi cỏ dưới ánh nắng. Con nhái màu xanh với “đôi mắt tròn vàng” dường như làm em cảm thấy an lòng trước cái chết? Em tận hưởng sự trong trắng của thiên nhiên, nhưng nỗi đau về thân phận vẫn ẩn sâu trong em. Đó là hình ảnh của Xi-mông: “Em rung lên, quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện trước khi đi ngủ”. Em khóc lóc, “chỉ biết khóc mà thôi'. Em không còn nhìn thấy gì nữa. Em dần dần chìm vào tuyệt vọng. Mô-pa-xăng đã mô tả tâm trạng của bé Xi-mông với sự đồng cảm to lớn. Ông cho thấy, dù thiên nhiên có đẹp đến đâu, ngoại cảnh có đẹp đến đâu, con người vẫn gặp khó khăn, khó sống trong cảnh cô đơn và thiếu thốn tình thương, đặc biệt là những đứa trẻ “không có bố'.
Một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Chú thợ rèn “cao lớn, râu tóc xoăn… nhân hậu” đã đến gặp Xi-mông. Chú đã lau khô nước mắt của em. Chú đã an ủi em với tình yêu của một con người “đặc biệt”: “Đừng khóc nữa, bé ơi, hãy đi về nhà với mẹ em đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em sẽ có… một người bố”. Một câu nói đơn giản sẽ làm dịu đi nỗi buồn và cô đơn của Xi-mông, cũng như của mẹ em – chị Blăng-sốt.
Cảnh bé Xi-mông gặp chú thợ rèn bên bờ sông là một cảnh rất đáng xúc động. Em bé vô tội được giữ lại, và một người bố sẽ xuất hiện trong cuộc sống của em. Cuộc trò chuyện giữa chú thợ rèn và bé Xi-mông đầy tình cảm nhân đạo. Nước mắt dần khô trên má em; em đã được chú thợ rèn dắt tay về nhà mẹ.
Tính cách của Xi-mông được mô tả rõ nét khi em gặp lại mẹ. Em hỏi chú thợ rèn: “Chú có muốn làm bố của em không?”. Khi được chú thợ rèn nhấc lên, hôn vào má em và nói: “Được chứ, chú sẽ làm bố em' thì tâm hồn em trở nên lắng đọng và hạnh phúc, và em đã khắc tên Phi-líp vào trái tim, với niềm tự hào “có bố”. Câu nói của Xi-mông như một lời hứa nguyện: “Chú Phi-líp, chú là bố của em nhé”. Có bố, đó là niềm hạnh phúc của mọi đứa trẻ. Có bố là có nơi để dựa dẫm. “Con có cha như nhà có nóc' (Tục ngữ). Có bố tức là có quyền làm người. Có bố, tuổi thơ mới thực sự được sống hạnh phúc. Xi-mông tự hào tuyên bố với bạn bè như một lời thề:
“Bố tao là Phi-líp đấy!' Em đã có bố. Em cảm thấy mình đã lớn lên! Đó là niềm hạnh phúc và vui vẻ của tuổi thơ!
Đọc truyện Bố của Xi-mông, ai mà không xúc động? Mô-pa-xăng đã trải qua nhiều bi kịch từ thuở còn trẻ, nên ông đã hiểu và chia sẻ tình cảm với bé Xi-mông và chị Blăng-sốt. Tình cảm nhân đạo rất rõ trong tác phẩm của ông. Điểm đáng chú ý của đoạn văn là cách ông sử dụng môi trường để thể hiện cảm xúc, cách thức diễn đạt qua đối thoại, và tình huống gặp gỡ giữa chú thợ rèn và bé Xi-mông ở bờ sông, cũng như giữa chú thợ rèn và chị Blăng-sốt. 'Không có bố thì đau khổ', 'Có bố thì hạnh phúc' - một chân lý giản đơn, đậm tình nhân văn. Bé Xi-mông thực sự đáng thương và đáng yêu!
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 5
Mông-pa-xăng là một nhà văn danh tiếng của Pháp. Ông đã để lại một lượng lớn tác phẩm, gồm hơn 300 truyện ngắn. Mỗi tác phẩm của ông đều phản ánh tinh thần nhân văn cao đẹp, thể hiện sự đồng cảm của tác giả với những người gặp khó khăn, thiếu thốn tình cảm và vật chất trong cuộc sống.
Tác phẩm 'Bố của Xi-mông' kể về câu chuyện bi kịch, tủi nhục của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ một người cha, sinh ra không có bố, bị bạn bè trêu chọc, và bị mọi người xa lánh.
Mẹ của bé Xi-mông, chị Blang, là một người phụ nữ đáng thương. Chị đã trải qua bi kịch khi yêu một người đàn ông đã có vợ, nhưng khi chị mang thai và sinh Xi-mông, người đàn ông đó hoàn toàn bỏ rơi hai mẹ con, để lại cho chị phải chịu đựng sự nhục nhã và sự khinh miệt của xã hội.
Chị phải vất vả làm nhiều công việc nặng nhọc, thậm chí là nhiều nghề khác nhau để nuôi dưỡng Xi-mông lớn lên, đưa em tới trường, điều này khiến người đọc cảm thấy rất đau lòng.
Tuổi thơ của Xi-mông là chuỗi những ngày tháng cô đơn, lạnh lẽo trong ngôi nhà nhỏ, thiếu đi tình thương của thế gian, chỉ có hai mẹ con tựa vào nhau để sống.
Trường học nên là nơi Xi-mông trải qua tuổi thơ đẹp nhất, nhưng thực tế lại biến nơi đó thành địa ngục, nơi mà Xi-mông chịu sự nhục nhã, bị trêu chọc và đánh đập bởi bạn bè. Đó là nơi độc ác, khi em thường nghe những lời chửi rủa, những lời chế giễu về việc em không có bố.
Những đứa trẻ độc ác đó, cũng như xã hội lúc đó, đã thể hiện sự thiếu nhân văn, thiếu sự đồng cảm với thân phận của Xi-mông và mẹ em. Họ thường hành hạ, xé áo em, và thậm chí làm bẩn em bằng nước.
Một lần Xi-mông đến trường, em lại bị những đứa trẻ tàn ác ấy trêu chọc, xé áo, và nói những lời tàn nhẫn khiến em cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống. Em tìm đến bờ cỏ ven sông, nơi ít người qua lại, với ý định tìm cách thoát khỏi cuộc sống này.
Xi-mông, một cậu bé chỉ mới tám tuổi, đã rơi vào bi kịch của sự cô đơn và đau khổ. Suy nghĩ của em khiến người đọc không khỏi lo lắng và đau lòng cho số phận của em.
Đến bãi cỏ xanh bên bờ sông, một khung cảnh mà bao người coi là thơ mộng, nhưng với Xi-mông, nó chỉ là một phần của sự u tối mà em đang trải qua. Em chỉ thấy cái chết là giải thoát cho mình khỏi nỗi cô đơn.
Trong lúc Xi-mông đang suy tư về cái chết, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra: một người xuất hiện, không phải là vị thần mà chỉ là một thợ rèn tên là Phi-líp. Nhưng với Xi-mông, Phi-líp trở thành người cứu rỗi em khỏi cảnh cô đơn.
Phi-líp lại gần, lau nước mắt cho em và lắng nghe tâm sự của em. Xi-mông kể về mẹ đang ốm, về sự thiếu vắng của người cha và việc em bị bọn trẻ khác không yêu thương.
Phi-líp nói rằng anh muốn làm bố của Xi-mông. Cậu bé rất vui mừng. Cuộc trò chuyện giữa họ khiến người đọc rơi vào nỗi xúc động sâu sắc. Sau đó, Xi-mông dắt tay Phi-líp về nhà, hạnh phúc với quyết định mới.
Hôm sau, Xi-mông đến trường cùng người bố. Em tự hào nói với bạn bè, những kẻ thường trêu chọc em, rằng: 'Đây là bố của tao, tao có bố rồi đấy nhé'.
Tác giả Mô-pa-xăng vô cùng nhân đạo khi đưa cho Xi-mông một người bố, giúp em cảm thấy trưởng thành và hạnh phúc hơn trong tuổi thơ. Sự có mặt của người bố giúp cuộc sống của em thêm phần mới mẻ, không còn phải đối mặt với sự cô đơn và bị trêu chọc từ bạn bè.
Tác phẩm 'Bố của Xi-mông' gây xúc động sâu sắc cho người đọc bởi những khổ đau mà hai mẹ con Xi-mông phải chịu đựng trong cuộc sống. Sự tàn nhẫn của xã hội đã gieo rắc những gai độc vào tâm hồn trong trẻ thơ.
Tác giả thể hiện tinh thần nhân đạo sâu sắc qua từng dòng văn. Ông chia sẻ sự đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh trong xã hội.
Phân tích tác phẩm Bố của Xi-mông - Mẫu 6
Guy de Maupassant (1850 – 1893) là một nhà văn nổi tiếng của Pháp trên toàn cầu. Dù chỉ sống đến hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông đã sáng tác một lượng lớn các tác phẩm bao gồm các tiểu thuyết như Một cuộc đời (1883), Ông bạn đẹp (1885), cùng hơn ba trăm truyện ngắn. Các tác phẩm của ông phản ánh một cách chân thực tình hình xã hội Pháp trong nửa cuối thế kỷ XIX.
Bài văn 'Bố của Xi-mông' được trích từ một truyện ngắn cùng tên. Nội dung kể về chị Blăng-sốt bị lừa dối bởi một người đàn ông, sinh ra bé Xi-mông. Khi Xi-mông đến trường, em bị bạn bè chế giễu là đứa con hoang không có bố. Buồn bã, Xi-mông ra bờ sông, muốn chết. May mắn, em gặp bác Phi-líp. Bác đưa em về nhà với mẹ. Em muốn bác Phi-líp làm bố và bác đã đồng ý. Mặc dù bạn bè vẫn trêu chọc vì bác Phi-líp không phải là chồng của mẹ Xi-mông, nhưng với em, bác Phi-líp là bố thực sự. Sau đó, vì yêu thương Xi-mông, bác Phi-líp cầu hôn cô Blăng-sốt. Từ đó, Xi-mông có một người bố thực sự, một điểm tựa vững chắc trong cuộc sống.
Nhà văn Guy de Maupassant đã mô tả một cách sinh động tâm trạng của ba nhân vật Xi-mông, Blăng-sốt, và Phi-líp. Qua đó, ông nhắc nhở chúng ta về tình bạn, lòng thương yêu con người, và khả năng thông cảm trước những khó khăn của người khác.
Bài văn được chia thành 4 phần:
Phần một: Từ đầu đến… mà chỉ khóc hoài: Sự buồn bã và tuyệt vọng của cậu bé Xi-mông.
Phần 2: Từ Bỗng một bàn tay… đến… một người cha: Xi-mông gặp bác Phi-líp.
Phần 3: Từ Hai bác cháu… đến… đi rất nhanh: Bác Phi-líp đưa Xi-mông về nhà.
Phần 4: Còn lại: Ngày hôm sau ở trường.
Trong đoạn trích này, có ba nhân vật chính là cậu bé Xi-mông, mẹ của em là chị Blăng-sốt, và bác thợ rèn Phi-líp. Ngoài ra, còn có các nhân vật phụ như bạn bè của Xi-mông và thầy giáo. Chúng ta sẽ phân tích nội dung bài văn theo từng nhân vật chính.
Khi bé Xi-mông chào đời, em đã phải trải qua cuộc sống đầy khổ sở, thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, nhưng lớn lên, nỗi đau không có người cha mới thực sự làm đau lòng em.
Blăng-sốt, mẹ của Xi-mông, từng là một cô gái dễ tin vào tình yêu, nhưng lại bị phản bội, khiến con trai cô lớn lên không có cha. Tuy nhiên, thực sự, chị là người trung thực và từng là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong khu vực.
Bản chất của chị được thể hiện qua hình ảnh của căn nhà nhỏ, được tráng xi măng trắng, luôn luôn sạch sẽ. Điều này cho thấy rằng dù sống trong nghèo khó, nhưng chị luôn giữ gìn sạch sẽ.
Nhìn thấy chị, người lái xe tải bất ngờ ngừng cười, vì anh ta hiểu ngay rằng không thể tiếp tục trêu chọc một người phụ nữ mạnh mẽ và quyến rũ như chị đang đứng trước cửa nhà, như muốn ngăn cản bất kỳ người đàn ông nào cũng bước vào ngôi nhà mà chị đã từng bị lừa dối.
Khi nghe con kể về việc bị bạn bè đánh vì không có cha, cảm giác đau đớn dâng trào trong lòng chị, đôi má phụ nữ đỏ bừng và tê tái, cô ôm con mình thật chặt, hôn lên trán để lắng đọng cảm xúc. Khi nghe con hỏi Phi-líp: 'Bác có muốn làm cha của cháu không?', chị Blăng-sốt rụt rè, nhưng cuối cùng cũng gật đầu và ôm mình trong sự hổ thẹn.
Bác Phi-líp, một thợ rèn với dáng vẻ cao lớn, râu rậm, mái tóc đen bóng, và gương mặt thân thiện. Ngay từ lần đầu gặp gỡ Xi-mông, bác đã đối xử với em như con của mình. Bác mang lại cho cậu bé niềm vui và hy vọng lớn lao. Bác đã xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ Xi-mông thoát khỏi tuyệt vọng và tự tử. Lời cam kết trở thành cha của em đã làm dịu đi phần nào nỗi đau trong tâm hồn Xi-mông. Bác Phi-líp là người tốt bụng đã cứu Xi-mông thoát khỏi cạm bẫy của tử thần.
Tuy nỗ lực, Xi-mông vẫn chưa thấy yên bình trong việc học. Bọn trẻ vẫn làm em đau lòng với 'bố Phi-líp không phải là bố thật, tức là không phải chồng của mẹ em'.
Ở phần tiếp theo, tác giả kể về việc bác Phi-líp, vì tình thương Xi-mông, đã đề xuất cầu hôn với chị Blăng-sốt.
Bác Phi-líp ghé nhà chị Blăng-sốt, hy vọng chị sẽ đồng ý để bác trở thành cha nuôi chính thức của Xi-mông. Từ đó, bé Xi-mông không bị ai bắt nạt nữa. Bác thợ rèn nhân từ đã giải thoát Xi-mông khỏi nỗi cô đơn, mang lại hạnh phúc và tự hào cho cậu bé. Hành động của bác Phi-líp là một việc làm nhân đạo cao cả.
Không chỉ mang niềm vui cho Xi-mông, bác Phi-líp còn đem lại hạnh phúc cho chị Blăng-sốt, mẹ của Xi-mông. Trong việc yêu cầu được làm cha nuôi chính thức của Xi-mông, bác Phi-líp đã thể hiện sự tôn trọng đối với chị Blăng-sốt. Chỉ qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bác Phi-líp đã nhận ra những phẩm chất tốt đẹp của chị. Mặc dù đã mắc phải sai lầm, dẫn đến nỗi đau cho mẹ con, nhưng chị xứng đáng được thương, không trách móc, vì tính cách chị không phải là kiểu phóng túng, lơi lỏng. Bác thừa nhận chị là một phụ nữ tốt bụng, dũng cảm và trách nhiệm.
Để mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con Xi-mông, bác Phi-líp đã phải cố gắng vượt qua những định kiến cổ lỗ của xã hội. Bác Phi-líp nhận được sự ủng hộ, động viên từ những người thợ rèn tốt bụng, giúp bác có đủ sức mạnh để đối mặt với những quan niệm hẹp hòi về giá trị của phụ nữ. Bác đã trở thành biểu tượng của sự công bằng và lòng nhân ái. Bác Phi-líp đã tạo cơ hội cho chị Blăng-sốt trở thành một người vợ xứng đáng của một người đàn ông tốt. Hơn nữa, bác đã khẳng định giá trị nhân cách của chị. Đây là một niềm hạnh phúc đặc biệt và to lớn đối với Blăng-sốt.
Hành động đầy lòng nhân ái của bác thợ rèn Phi-líp đã mang lại kết thúc hạnh phúc cho câu chuyện. Bác đã làm cho những người đau khổ được hạnh phúc và làm cho người đọc tin vào con người và cuộc sống. Đó cũng là mục tiêu cao cả mà nhà văn G.Mô-pa-xăng đặt ra trong tác phẩm này.
Phân tích tác phẩm 'Bố của Xi-mông - Mẫu 7'
Những trang viết dù chỉ là một phần nhỏ của một câu chuyện ngắn đã rất sinh động và cảm động. Cuộc sống được mô tả chân thực, tươi mới và hồn nhiên. Đồng thời, cũng gây xúc động bởi sự hiểu biết về tình người, những nỗi đau và ước mơ, sự yêu thương và chia sẻ. Tuy nhiên, đây chỉ là một góc nhìn tổng quát. Để phân tích sâu hơn, không có cách nào khác ngoài việc lồng vào nhân vật và tập trung vào mối quan hệ giữa các nhân vật, đặc biệt là mối quan hệ này làm nên tính cách và cốt truyện.
Xi-mông, người không cha, là nhân vật trung tâm không chỉ xuất hiện thường xuyên mà còn giữ vai trò kết nối các nhân vật khác như các bạn học nghịch ngợm, bác thợ rèn Phi-líp, người phụ nữ khốn khổ. Xi-mông là một đứa trẻ tự trọng, nhạy cảm và thông minh. Với sự tự trọng, cậu thấy việc thiếu cha là một nỗi đau lớn. Và với nhạy cảm và thông minh, Xi-mông gặp khó khăn trong việc chia sẻ cảm xúc với người khác ngoài việc đến bờ sông để kết thúc cuộc đời bằng cách tự làm chết mình. Những đặc điểm này tạo nên một phần của tính cách của cậu.
Do đó, những suy nghĩ thường chỉ là như cơn gió vậy. Vừa khóc xong, cậu lại cảm thấy buồn ngủ, nhưng bỗng thấy một chú thằn lằn màu xanh, Xi-mông quên hết mọi lo âu, thậm chí cả cơn buồn ngủ. Thú vui nghịch ngợm trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 'Cậu quyết định bắt chú ấy. Chú ấy nhảy thoát. Cậu đuổi theo và vồ trượt ba lần'. Cảm giác sung sướng và hài lòng khi bắt được con thú và nhìn nó 'cố giãy giụa để thoát khỏi tay'. Nỗi buồn và nỗi buồn ngủ đều tan biến không để lại dấu vết. Thậm chí, cậu còn mơ mộng, tưởng tượng về những món đồ chơi 'làm từ những mảnh gỗ mỏng đóng đinh một cách cẩn thận'. Và cuối cùng, không hiểu tại sao, cậu lại nghĩ về nhà và mẹ.
Nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ một người đàn ông đáng tin cậy, bác Phi-líp (trước khi Xi-mông biết đó là ai), em cảm thấy cần phải chia sẻ nỗi đau của mình với người đó. Sự ủng hộ đó khiến cho hai bác cháu trở về như một đôi, như cha con không còn lo lắng. Mong muốn có một người cha mạnh mẽ như thế đã làm em hạnh phúc. Ảo tưởng đó chỉ tan biến khi em quay lại với thực tại, một thực tại khắc nghiệt qua lời nói của người thợ mới quen với mẹ Xi-mông: 'Đây, thưa chị, tôi đưa em cháu bé bị lạc gần bờ sông về'.
Hi vọng trong em không bao giờ tắt. Để giải thoát cho bản thân và cả mẹ (đang khóc trong vòng tay của em), một câu hỏi trở nên quan trọng: 'Bác có muốn làm bố của em không?' với sự hồi hộp và lo lắng. Khi bác Phi-líp đồng ý, Xi-mông mới thực sự an tâm. Từ đó, cuộc sống của Xi-mông thay đổi hoàn toàn, trở nên tự tin hơn. Lời em nói với người kia không chỉ là lời tình cảm, mà còn chứa đựng sự giận dữ và uất ức. Xi-mông đã tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán.
Trong ca dao Việt Nam, có câu nói 'Số cô có mẹ có cha – Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông'. Điều này cho thấy ước muốn giản dị của mọi người là có một gia đình đầy đủ. Tính nhân văn trong suy nghĩ này cũng là ước mơ của con người.
Bác thợ Phi-líp là điểm sáng trong câu chuyện, thể hiện tình người ấm áp. Cuộc gặp gỡ giữa bác và Xi-mông là một điều tự nhiên. Câu hỏi đầu tiên của bác với Xi-mông đã cho thấy sự quan tâm của người lớn. Sự chia sẻ và bảo vệ của bác với Xi-mông là điều tự nhiên như một bản năng. Bác Phi-líp thể hiện lòng nhân ái và tình cha mẹ tốt.
Về mặt nghệ thuật, ta cần dựa vào tiêu chí nào để đánh giá? Có thể coi đây là một tác phẩm tự sự thông thường, nhưng thực tế, nó là một câu chuyện dành cho trẻ em. Viết về trẻ em và sử dụng giọng điệu trẻ em là điểm đặc biệt của nó. Trong truyện, Xi-mông được coi là nhân vật trung tâm, với Blăng-sốt là người mẹ yêu thương và bác Phi-líp là người bố thương yêu. Tâm trạng của câu chuyện, cảm xúc, và mọi tâm trạng của con người được thể hiện qua góc nhìn của trẻ thơ.
Trong bối cảnh văn hóa, việc đánh giá nghệ thuật của một đoạn văn là điều khó khăn. Tuy nhiên, với 'Bố của Xi-mông', chúng ta có thể nhìn nhận nó như một tác phẩm dành cho trẻ em, thể hiện góc nhìn trong trẻo và nghịch ngợm của tuổi thơ.
Guy Đơ Mô-pa-xăng là một nhà văn hiện thực nổi tiếng của Pháp thế kỷ 19. Cuộc đời của ông với nhiều biến cố đã tạo nên một tác giả nhân từ và vị tha. Ông đã để lại một tác phẩm văn học đồ sộ với hơn 300 truyện ngắn, vở kịch và tiểu thuyết.
'Bố của Xi-mông' là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Guy Đơ Mô-pa-xăng. Cuộc sống của cậu bé Xi-mông được tường thuật đầy cảm động. Điều đó thể hiện tình yêu thương của một người cha đối với một đứa trẻ mồ côi, làm cho cuộc sống của cậu trở nên ấm áp hơn.
Câu chuyện kể về cuộc đời của cậu bé Xi-mông, một đứa trẻ không biết cha. Cậu bé phải đối mặt với những khó khăn và thiếu thốn từ khi mới sinh ra. Dù mẹ cậu đã dành tình yêu và sự quan tâm nhưng vẫn không thể thay thế được sự hiện diện của một người cha.
Dường như cậu bé bất hạnh đã phải chịu đựng đủ khổ đau. Nhưng bất hạnh vẫn tiếp tục ám ảnh cậu ở trường. Ngay từ ngày đầu tiên đi học, cậu đã phải đối mặt với sự trêu chọc, xúc phạm và bị đánh đập vì không có cha. Với sự lạnh nhạt và phân biệt đối xử từ bạn bè, cậu sống trong sự tự ti và mặc cảm. Chi tiết những giọt nước mắt đã thể hiện rõ sự đau khổ và nỗi tủi hờn của Xi-mông.
Tác giả đã mô tả rất cụ thể: 'cảm giác uể oải thường thấy sau khi khóc', 'và thấy buồn vô cùng, em lại khóc. Người em rung lên', 'chẳng nhìn thấy gì quanh em nữa và em chỉ khóc hoài'... Điều này thể hiện sự bi thảm trong tâm hồn cậu bé và những suy nghĩ tiêu cực đã dẫn đến những hành động tiêu cực. Cậu đã suy nghĩ về việc tự tử để giải thoát khỏi đau đớn nhưng vẻ đẹp của thiên nhiên đã giúp cậu đánh tan một phần nỗi đau. Trong tình trạng bế tắc, Xi-mông suy nghĩ về gia đình, nơi có mẹ, có ngôi nhà...
Tuyệt vọng ngày càng tăng lên trong tâm hồn của cậu. 'Em quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện...nhưng em không đọc hết được, vì những cơn nức nở lại kéo đến, dồn dập, xốn xang choán lấy em'. Tưởng chừng như đã kết thúc, Xi-mông gặp được bác Phi-lip, một người đàn ông nhân hậu. Câu nói của bác Phi-lip 'Thôi nào, đừng buồn nữa, về nhà mẹ cháu với bác đi. Người ta sẽ cho cháu...một ông bố' đã làm thay đổi tâm hồn của cậu bé. Câu nói đó mang lại niềm vui và hạnh phúc cho tâm hồn đau đớn của cậu.
Cuộc gặp gỡ ấy là sự gắn kết của tình cha con, là hạnh phúc gia đình. Cảnh Xi-mông được bác Phi-lip nhận làm con đã khiến lòng người xúc động. Câu hỏi ngây thơ của cậu bé 'Bác có muốn làm bố cháu không?' thể hiện nỗi khát khao của cậu. Và khi bác Phi-lip đồng ý, tâm hồn của cậu trở nên vui vẻ. Cậu tự tin nói với bác Phi-lip: 'Thế nhé! Bác Phi-lip, bác là bố cháu'. Điều này khiến cậu bé cảm thấy tự hào và tin tưởng hơn vào cuộc sống.
Lê Nguyễn Cẩn đã nói rằng 'Bố của Xi-mông là câu chuyện về một đời trẻ thơ đặc biệt, nhắc nhở mọi người về quyền của trẻ em được sống trong một gia đình hạnh phúc. Nó thể hiện sự khao khát trong sáng của tuổi thơ có thể đánh thức tình yêu và lòng nhân hậu ở người khác'. Qua nhân vật Xi-mông, chúng ta cũng nhận ra ước mơ về một mái ấm gia đình yêu thương của những đứa trẻ bất hạnh.