Tổng hợp hơn 30 bài phân tích văn bản bài thơ Mây và Sóng (Ta-go) xuất sắc nhất, cung cấp dàn ý chi tiết giúp học sinh có tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
Top 30 Tài liệu phân tích bài thơ Mây và Sóng
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - Mẫu số 1
Ta-go là một trong những nhà thơ lớn nhất của thế giới, với một di sản văn hóa nghệ thuật vô cùng phong phú. Thơ của ông thể hiện sâu sắc tinh thần dân tộc, dân chủ, nhân văn và triết lí trữ tình. Bài thơ Mây và Sóng trong tập Trăng non là một kiệt tác, là một bài ca về tình yêu, là ước mơ và khát vọng về tự do, hạnh phúc của con người. Đó là lời của một đứa trẻ nói với mẹ, là vẻ đẹp trong mơ của tuổi thơ, là sự tôn trọng và yêu thương của tình mẫu tử.
Bài thơ bắt đầu bằng cụm từ mẹ con ngọt ngào, sâu lắng, mở ra một không gian đầy yêu thương giữa mẹ và con. Hình ảnh của mẹ không hiện diện trực tiếp trong bài thơ nhưng lại hiện hữu khắp nơi qua câu chuyện, qua lời kể của con. Mẹ đang lắng nghe con kể chuyện: trên bầu trời có người gọi con, đây là hình ảnh mơ mộng của con.
Có lẽ đứa trẻ đang nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ngắm nhìn những đám mây trắng nhẹ bay trên bầu trời vô biên. Đứa trẻ tưởng tượng mình sẽ bay lên đó cùng với những đám mây, chơi với ánh bình minh vàng, với vầng trăng bạc và khám phá những bí ẩn của vũ trụ lớn lao. Cuộc sống trên những đám mây thực sự lôi cuốn đối với tuổi thơ nhưng đứa trẻ vẫn luôn nhớ về mẹ.
Cuộc trò chuyện tưởng tượng giữa những người trên mây và đứa bé đã củng cố thêm tình yêu thương mẹ con. Đi đến tận cùng của Trái đất, với lòng tin, cậu sẽ được nhấc lên đến tầng mây. Mẹ đang chờ đợi ở nhà. Làm sao có thể rời xa mẹ để đến đó? Tình yêu của con dành cho mẹ quá lớn lên đến mức không thể bỏ mẹ để lên tận tầng mây. Không có hạnh phúc nào tuyệt vời hơn việc ở bên cạnh mẹ. Mặc dù cuộc sống trên mây có lý tưởng nhưng tình yêu thương mẹ và những ước mơ kỳ diệu vẫn hiện hữu trong con: Con là mây, mẹ là trăng.
Hai bàn tay con ôm lấy mẹ và nhà ta sẽ trở thành bầu trời xanh biếc. Quyết định của con làm lòng người xúc động. Con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ. Con và mẹ gần nhau như mây với trăng, mây với bầu trời xanh biếc. Trong tư duy của con, mẹ là nguồn sáng chiếu rọi, con là cảm xúc bao quanh trăng, thân thiết với trăng.
Tình yêu mẹ con đậm đà hơn qua cuộc trò chuyện của đứa bé với những người trên sóng. Chúng tớ hát từ buổi sáng tới hoàng hôn. Chúng tớ lang thang khắp nơi mà không biết rằng đang đến đâu. Nhưng làm sao có thể đi ra ngoài đó được? Đến bờ biển, nhắm mắt lại, cậu sẽ được sóng đưa đi. Buổi chiều, mẹ luôn mong con ở nhà, làm sao con có thể rời xa mẹ để đi.
Cuộc trò chuyện tưởng tượng giữa những người trên sóng và đứa bé đã thể hiện rõ tình mẹ con. Dù những người trên sóng thì thầm cùng em về một cuộc phiêu lưu xa xôi, dù sóng gọi mời, sóng vỗ về sự hào hứng của em. Tuổi thơ nào không thích khám phá? Mong muốn đi xa, nhưng, bé lại đắn đo vì mẹ muốn em ở nhà.
Em không thể đi dạo cùng mây và cũng không muốn đi xa cùng sóng. Em mơ ước đến tận biển cả, mơ ước khám phá những điều kì diệu trong chuyến đi, nhưng em không thể rời xa mẹ. Với em, mẹ là niềm vui lớn nhất, nụ cười của mẹ là niềm hạnh phúc của con. Tình mẹ con đã làm cho em mơ mộng, suy luận về những trò chơi kỳ diệu.
Con là sóng và mẹ là bến bờ kỳ diệu
Con lăn, Lăn mãi rồi sẽ vui vẻ tan vào lòng mẹ.
Và không ai trên trái đất này biết mẹ của chúng ta ở đâu. Không có biển thì làm sao có sóng, cũng như không có mẹ thì con sẽ làm thế nào có thể tồn tại. Không có bờ biển thì sóng sẽ không thể đến, giống như không có mẹ thì cuộc sống của con sẽ trở nên vô nghĩa. Trái tim của mẹ bao la như bờ biển, luôn mở rộng. Hình ảnh của bờ biển kỳ lạ để sóng trải qua, cuộn tròn mãi mãi sẽ nở nụ cười, tương tự như hình ảnh của người mẹ luôn che chở, ôm ấp đứa con nhỏ.
Mẹ mang lại hạnh phúc cho con, là điểm tựa trong cuộc sống của con. Hình ảnh thiên nhiên giữa sóng và bờ biển, giữa mây và trăng là những biểu tượng, thể hiện lòng nhân ái của mẹ, thể hiện tình mẫu tử cao cả vô biên. Tình mẫu tử đó không thể bị phân chia, chính như câu nói của con: Và không ai trên thế gian này biết mẹ của chúng ta ở đâu.
Tình mẫu tử trong bài thơ thật sâu sắc, đây là vẻ đẹp vĩnh cửu của tình mẫu tử. Dù thế nào đi nữa, tình mẹ con vẫn còn mãi mãi, tồn tại theo thời gian, hiện hữu trong không gian bao la. Với cách sử dụng kỹ thuật đối thoại lồng và hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa, bài thơ Mây và Sóng của Ta-go đã ca ngợi tình mẹ con đậm đà, thiêng liêng và vĩnh cửu. Nó là điểm tựa cho con hướng tới một tương lai tươi sáng, hướng tới những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Dàn ý Phân tích bài thơ Mây và Sóng
a. Bắt đầu
- Chủ đề về tình mẫu tử là không bao giờ lỗi thời.
- Mây và sóng là một trong những bài thơ của nhà thơ Ta-Go về tình mẫu tử cao quý, đẹp đẽ của một đứa trẻ dành cho người mẹ của mình.
b. Phần thân bài
*Toàn bộ bài thơ như là lời thì thầm của đứa trẻ đang kể cho mẹ nghe về những trải nghiệm vui vẻ của mình trên bầu trời.
- Đứa bé ngước nhìn lên bầu trời, ảo tưởng rằng đang chơi cùng mây, với bình minh vàng, với vầng trăng bạc,... cuộc sống trên mây đầy hấp dẫn, thú vị với một đứa trẻ như em.
- Cậu bé kể về niềm vui của mình cùng mẹ, và mẹ em đang lắng nghe con kể. Mặc dù hình ảnh của người mẹ không xuất hiện trực tiếp trong thơ nhưng lại luôn hiện diện, theo dõi con suốt cả bài thơ.
- Dù đang vui vẻ nhưng trong tâm trí, suy nghĩ của bé luôn dành cho mẹ yêu:
“Mẹ đang đợi con ở nhà”
Làm sao có thể rời xa mẹ được”
=> Có gì hạnh phúc hơn khi được ở bên cạnh mẹ, những người yêu thương, dành cho ta, dù bên ngoài có bao nhiêu điều hấp dẫn đang chờ đợi.
*Tình yêu của mẹ vẫn luôn hiện diện trong tâm hồn đứa trẻ, chính mẹ, tình yêu thương của mẹ dành cho con đã trở thành sợi dây vô hình buộc chặt con lại với mẹ.
- “Con là mây, mẹ là trăng”: tình mẫu tử cao quý ấy được biểu hiện sâu đậm, con luôn ở bên mẹ như mây với trăng, mẹ như trăng ôm ấp con qua bao năm tháng.
- Cuộc trò chuyện của những người trong sóng thủ thỉ cùng con về một cuộc vui, mặc dù sóng vẫy gọi, nhưng con quyết không đi vì mẹ muốn con ở nhà, con không thể rời xa mẹ.
- Với con, mẹ là nguồn sóng, là niềm vui, là nụ cười. Mẹ là phật sống của cuộc đời con, mẹ dành cho con tình yêu cao quý, mẹ là trí lực của cuộc sống con.
- “Con là sóng và mẹ là bến bờ kỳ lạ”: Lòng mẹ như bến bờ rộng lớn. Hình ảnh bến bờ để sóng cuộn trào, cuộn trào mãi mãi sẽ tan vỡ như hình ảnh mẹ luôn che chở, ôm ấp con. Mẹ giờ đây như là bờ đê để con ước ao mọi điều.
- Con khẳng định: “Và không ai trên thế gian này / Biết mẹ con ta ở nơi nào”.
=> Dù thế gian có thay đổi, tình mẹ con vẫn mãi mãi tồn tại theo thời gian.
*Nghệ thuật
- Sử dụng hình thức đối thoại lồng độc thoại, hình ảnh thiên nhiên ý nghĩa tượng trưng, kết cấu thơ lặp lại và sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa làm cho bài thơ trở nên sống động, sâu sắc hơn trong lòng người đọc.
c. Kết bài
- Bức tranh thiên nhiên tươi sáng được vẽ bằng tình mẫu tử cao quý. Nó là nguồn động viên để con hướng tới tương lai tươi sáng.
- Nhắc nhở mỗi người về việc vượt qua cám dỗ trong cuộc sống.
- Một lần nữa khẳng định tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý, xứng đáng được tôn trọng.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 2
Mây và sóng của Tago là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc về tình cảm giữa mẹ và con. Bài thơ có hai phần: phần đầu tiên là em bé trò chuyện với mẹ về mây, phần sau là em bé nói chuyện với mẹ về sóng. Qua những câu chuyện tưởng tượng về mây và sóng, bài thơ tôn vinh tình yêu thương của em bé dành cho mẹ, vượt lên trên mọi điều.
Tính tưởng tượng phong phú của trẻ em được thể hiện qua việc em bé tưởng tượng về mây, giống như những đứa trẻ khác luôn tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống:
“Chúng tôi vui chơi từ sáng tới tối, từ khi tỉnh giấc đến khi buồn ngủ.
Chúng tôi chơi với bình minh vàng, rồi lại vui đùa cùng vầng trăng bạc”.
Tất nhiên là em bé thích đi chơi cùng mây. Vì vậy em mới nói: “Nhưng làm sao tôi có thể lên được đó”. Nhưng em nghĩ đến mẹ. Em không thể bỏ mẹ để đi chơi với mây được. Mẹ đang đợi ở nhà: “Mẹ đang đợi tôi ở nhà, làm sao tôi có thể bỏ mẹ để đi”
Em muốn có mẹ ở bên cạnh trong mọi trò chơi. Và mọi trò chơi với mẹ sẽ thú vị hơn cả trò chơi với mây:
“Con sẽ làm mây, mẹ sẽ làm mặt trăng.
Bàn tay con ôm mặt mẹ, bầu trời xanh là mái nhà”.
Trong cảnh thơ thứ hai: em bé trò chuyện với mẹ về sóng. Sóng nói:
“Chúng ta hát từ sáng đến chiều, chúng ta đi lang thang, không biết đến đâu”.
Dĩ nhiên em bé cũng muốn đi chơi với sóng để hát từ sáng đến chiều. Nhưng em nghĩ đến mẹ:
“Nhưng vào tối, mẹ của tôi sẽ nhớ tôi phải không?
ôi làm thế nào mà tôi có thể rời xa mẹ được!”.
Mẹ của em luôn nhớ em, và em không thể sống xa mẹ. Không có niềm vui nào bằng niềm vui khi có mẹ. Với em, có mẹ là có tất cả. Vì thế, em nghĩ ra trò chơi còn thú vị hơn cả trò chơi của sóng:
“Em sẽ làm sóng, mẹ làm biển
Em lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng cười em rộn ràng tan vào lòng mẹ”.
Sóng mãi mãi thuộc về biển. Không có biển thì không có sóng. Ngược lại, không có sóng, biển sẽ cảm thấy cô đơn. Tương tự như vậy, đứa con luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mẹ. Nếu không có mẹ, không có đứa con. Đứa con là tất cả của mẹ.
Bài thơ được sáng tạo bằng trí tưởng tượng: em bé nói chuyện với mẹ về mây, về sóng. Lời thơ trong trẻo, nhưng ý nghĩa sâu sắc: tình thương của đứa con dành cho mẹ là hơn hết.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 3
Tình mẫu tử, vĩnh hằng và cao quý, là nguồn cảm hứng vô tận cho văn chương. Chế Lan Viên đã sử dụng hình ảnh cánh cò trắng bên nôi để tóm tắt sự vĩnh cửu của tình mẹ:
“Dù lớn đi, con vẫn mãi là con của mẹ
Mãi mãi trong cuộc đời, lòng mẹ vẫn theo sau con”
Khác biệt với hình ảnh cánh cò trong lời ru của mẹ, bài thơ Mây và Sóng của Ta-go lại ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng qua lời kể của đứa bé. Điều này tạo ra ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp và ý nghĩa sâu xa mà Ta-go muốn truyền đạt.
Ta-go là một nghệ sĩ tài ba với nhiều lĩnh vực. Ông để lại một di sản văn hóa nghệ thuật lớn, vẫn còn giá trị đến ngày nay trong lĩnh vực nghệ thuật toàn cầu. Ông được xem là nhà thơ hiện đại lớn nhất của Ấn Độ và là người đầu tiên từ Châu Á đoạt giải thưởng văn học Nobel với tập thơ 'Thơ Dâng'. Hầu hết tác phẩm của ông đã được dịch sang tiếng Anh bởi chính ông.
Thơ của ông thể hiện sâu sắc tinh thần dân tộc và dân chủ, tính nhân văn cao cả và lòng trung thành, triết lý sâu sắc. Ông sử dụng hình ảnh thiên nhiên, so sánh và trùng lặp một cách thành công trong thơ của mình, đặc biệt qua bài thơ Mây và Sóng.
Bài thơ bắt đầu bằng tiếng kêu “Mẹ ơi” của đứa bé, kể về cuộc đối thoại giữa em và những người sống trên mây và sóng. Đứa bé được mời gọi bằng những lời hấp dẫn: “Chúng tớ chơi từ sáng đến tối. Chúng tớ chơi với bình minh và vầng trăng bạc” và “Chúng tớ hát từ sớm đến tối. Chúng tớ đi khắp mọi nơi mà không biết đến đâu”.
Tác giả mở ra một thế giới mới, hoàn toàn khác biệt so với thế giới thực trong tâm trí của đứa trẻ. Mây và sóng, những cuộc phiêu lưu đến “tận cùng của thế giới”, đến “rìa biển cả” - những nơi xa xôi, tất cả đều làm cho đứa bé tò mò. Ta-go cũng hiểu tâm trạng của một đứa trẻ, khi để em bé lưỡng lự, băn khoăn trước những lời mời gọi hấp dẫn từ mây và sóng.
Thiếu đi điều này, cuộc đối thoại của em bé sẽ không hoàn hảo, bởi trẻ con luôn ham muốn khám phá thế giới mới. Tuy nhiên, tình mẫu tử đã làm em quyết định từ chối lời mời hấp dẫn đó. Vì “Mẹ đang đợi ở nhà, làm sao em có thể rời xa mẹ mà đi?” và “Buổi chiều, mẹ luôn muốn em ở nhà, làm sao em có thể rời xa mẹ được?”.
Đối với em, mẹ quan trọng hơn cả các trò chơi và khám phá. Bởi em đã sáng tạo ra trò chơi của riêng mình, cùng với mẹ. Em là mây, mẹ là trăng, và bầu trời là mái nhà. Em là sóng, mẹ là bến bờ kì lạ, “em lăn mãi rồi sẽ cười vang vào lòng mẹ”.
Tác giả đã tạo ra một bức tranh đẹp với hình ảnh thơ mộng, như mây, sóng, trăng, gió và bến bờ kì lạ. Những hình ảnh này mở ra một không gian rộng lớn, tương tự như trí tưởng tượng đa dạng của trẻ con.
Ngoài việc tạo ra một bức tranh mơ mộng, bài thơ còn truyền đạt một thông điệp nhân văn sâu sắc. Ta-go sử dụng hình ảnh thiên nhiên và vũ trụ để kể về tình mẫu tử. Mây, sóng, trăng, và bến bờ kì lạ đại diện cho những điều vĩnh cửu. Điều này nâng cao giá trị của tình mẫu tử lên tầm vĩnh hằng, trở thành một cảm xúc thiêng liêng, không bao giờ phai nhạt.
Hơn nữa, trong trò chơi của đứa trẻ, em là mây, mẹ là trăng, và mái nhà là bầu trời xanh thẳm; em là sóng, mẹ là bến bờ kì lạ. “Em lăn mãi rồi sẽ cười vang vào lòng mẹ” đã làm ta cảm nhận được sự vui mừng của đứa trẻ khi ở bên mẹ.
Hạnh phúc của chúng ta chỉ là được mẹ yêu thương, bảo vệ như cái bến bờ kì lạ mà con sóng vỗ vào. Câu cuối cùng đem lại nhiều suy tư “Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở đâu”. Câu này khẳng định rằng mẹ con ta luôn ở bên nhau, không ai có thể chia lìa, tình mẫu tử luôn tồn tại ở mọi nơi trên thế giới này.
Với hình thức đối thoại kết hợp với lời kể của đứa trẻ và hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, bài thơ Mây và Sóng của Ta-go đã tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng, vĩnh cửu.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 4
Mây và sóng là tên của một bài thơ của nhà thơ Ấn Độ vĩ đại R. Tago (1861 – 1941), được in trong tập Trăng non bằng tiếng Anh năm 1915. Nếu tìm nguyên tác bằng tiếng Ấn Độ thì Susu có nghĩa là trẻ thơ và đã được xuất bản năm 1909. Điều này thể hiện tình cảm trong sáng, cao quý và sự quan tâm đa chiều của nhà thơ nổi tiếng này đối với thế giới trẻ thơ. Đây là một bài thơ tưởng tượng cao và xuất sắc.
Bài thơ chia thành hai phần: Phần về mây và phần về sóng, nhưng không phải là để mô tả cụ thể về chúng mà chỉ là những câu chuyện được em bé tưởng tượng ra. Em bé đóng vai trò chính trong bài thơ, cùng với người mẹ. Mỗi phần của bài thơ được tạo ra thông qua lời kể của em về những gì em biết và nghe được. Em kể về những gì mà các bạn mây và sóng nói với em. Từ đó, bài thơ bắt đầu với lời gọi mẹ âu yếm, để em kể cho mẹ những gì mà em cảm nhận được:
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao
Thì ra đó là các bạn mây.
Các bạn mây đang nói chuyện với em.
Rồi em kể cho mẹ những gì mà “họ bảo” với em:
Từ sáng đến tối, chúng ta vui chơi mơ màng
Đùa giỡn với ánh bình minh và vầng trăng
Hóa ra họ đang mời em vui chơi, muốn cùng em khám phá
Họ muốn dẫn em đi qua bầu trời rộng lớn
Nhưng làm sao em có thể đến được đó?
Đúng vậy, để đi cùng họ, em phải bay lên bầu trời đã
Họ trả lời:
Con hãy phiêu lưu khắp cõi đất,
Và đưa tay lên cao,
Con sẽ bay lên giữa những đám mây.
Trí tưởng tượng của trẻ con thật kỳ diệu và phong phú, giống như một giấc mơ tự nhiên. Trẻ em luôn muốn khám phá và thích được chơi đùa. Không gì thú vị hơn là được tham gia vào những trò chơi từ sáng đến tối, vui vẻ cùng ánh nắng vàng ban mai và dưới ánh sáng bạc của trăng. Ánh sáng vàng và ánh sáng bạc lan tỏa khắp không gian và thời gian, tạo nên một không gian chơi đầy thú vị và không bao giờ nhàm chán.
Tuy vậy, em bé không quên rằng đang kể cho mẹ nghe. Và em bé chia sẻ với mẹ câu trả lời của mình:
Mẹ đang chờ tôi ở nhà, Tôi không thể rời xa được mẹ. Vậy là, dù đi đâu, dù chơi với ai, em bé vẫn nhớ đến mẹ, nhớ đến ngôi nhà có mẹ ở đó. Mẹ là tất cả. Không thể “rời xa được mẹ”. Các bạn mây hiểu ra và 'buông lơi họ bay đi. Cuộc trò chuyện của em bé với các bạn mây kết thúc. Và giấc mơ của em bé cũng kết thúc.
Và giờ đây, chỉ còn lại em bé và mẹ. Em bé chia sẻ với mẹ về một “trò chơi tuyệt vời hơn”. Đó là trò chơi do em bé nghĩ ra. Ở trong trò chơi đó: Con làm mây, mẹ làm mặt trăng, hai tay con ôm mặt mẹ, mái nhà là bầu trời xanh. Thật là một trò chơi đầy ấn tượng và thơ mộng. Trong trò chơi đó, có hai nhân vật quan trọng: mẹ và con.
Ở đó, có sự phân đóng vai: Mẹ trở thành vầng trăng bạc, trong tổ ấm là bầu trời xanh biếc, còn con biến thành đám mây ôm trọn vầng trăng như cánh tay bé con ôm lấy má mẹ. Ở đó, có mây, có trăng, có bầu trời cao, nhưng điều quan trọng nhất là có hai mẹ con. Mẹ con mãi mãi ở bên nhau.
Em bé tiếp tục kể:
Mẹ ơi, kìa những người đang gọi con dưới những dòng sóng vỗ về
Em lại mách mẹ những điều họ nói với em,
những con sóng bất tận trên biển cả:
Chúng ta hát vang từ buổi sáng tới buổi chiều,
Chúng ta đi mãi mãi,
Không biết rằng sẽ đi đến những nơi nào
Như vậy, những đợt sóng đã đi qua nhiều chốn, “đi mãi mãi” trong cuộc hành trình vô tận và vẫn “ca hát từ sớm đến chiều”… Cuộc sống của chúng thật thú vị, đầy mê hoặc với trẻ thơ. Nhưng làm sao để đi cùng với chúng, làm thế nào để “bước theo?” Chúng bảo:
Hãy đi, hãy đến bên bờ biển, đứng yên,
Nhắm mắt lại, sóng sẽ đưa bạn đi.
Cách đi dường như dễ dàng, các bước thực hiện rõ ràng và cụ thể. Nhưng với em bé, chưa đủ, những con sóng vẫn chưa thỏa mãn được yêu cầu của em. Em trả lời các con sóng:
Nhưng đến tối, mẹ của tôi sẽ nhớ điều gì?
Làm sao tôi có thể rời xa mẹ của tôi?
Những đợt sóng biết rằng họ không thể làm em bé đồng ý: “Họ chỉ mỉm cười và rồi tiến xa dần”. Và em bé, một mình, lại nghĩ ra trò chơi mới “hay hơn của mình”. Trong trò chơi của em, chỉ có hai mẹ con, nơi đó:
Con lăn lăn như làn sóng vỗ,
Tiếng cười vui vẻ tan vào lòng mẹ.
Cái hay của trò chơi ở chỗ đó. Các bạn sóng và mây chỉ đùa giỡn một mình mà không nhớ đến mẹ của họ, nhưng em bé chắc chắn muốn đi chơi quá! Nhưng phải có mẹ ở bên!
Tình mẹ con hòa quyện vào nhau, không thể tách rời. Em không thể thiếu mẹ, và mẹ cũng không thể thiếu em. Tình mẹ con bao trùm mọi thứ, hiện diện khắp mọi nơi đến mức “không ai trên thế gian này biết mẹ con đang ở đâu”. Bởi vì, nơi nào có mẹ, nơi đó có con; nơi nào có con, nơi đó có bóng dáng của mẹ.
Tình mẫu tử từ giấc mơ chạm vào cuộc sống, từ cuộc sống ẩn chứa trong suy nghĩ, trong trò chơi, để mang lại niềm vui và nụ cười cho người mẹ suốt cả năm tháng vất vả. Tình mẫu tử từ quá khứ hiện về trong hiện tại, lan tỏa tới tương lai. Nó hiện diện trong các trò chơi về mây và sóng và trong mọi lĩnh vực,…
Mây và sóng, mặc dù là hiện tượng thiên nhiên cụ thể, nhưng tạo ra một không gian vô hình có chiều thời gian. Mây và sóng trở thành bạn đồng hành của em bé, làm cho em bé nói ra suy nghĩ về mẹ và tình mẹ con. Mây và sóng gắn kết với nhau, mãi mãi như tình mẹ con bất diệt.
Đánh giá về bài thơ Mây và Sóng - mẫu 5
Trên đời này không gì ấm áp bằng lòng mẹ, không gì vui vẻ bằng trò chơi cùng mẹ. Tình mẹ dành cho con như biển cả vô tận, cao vút như những ngọn núi xa xôi. Nhà thơ nổi tiếng Tago đã diễn đạt tình mẫu tử thiêng liêng đó qua bài thơ Mây và Sóng.
Trước hết là lời mời gọi từ những người sống trên mây. Họ mời em bé đến chơi với họ, bởi họ chơi từ sáng đến tối, chơi cùng bình minh đến vầng trăng bạc:
Mẹ ơi, những người trên mây đang gọi con:
“Chúng ta chơi từ sớm đến tối,
……….
Con làm mây, mẹ làm trăng.
Tay con ôm lấy mẹ,
Và trời xanh là mái nhà.
Tưởng tượng bay bổng của em bé rõ ràng. Trước lời mời của những người sống trên mây, em hỏi làm thế nào để đến chơi. Họ nói đưa em từ bờ trái đất lên. Nhưng em nghĩ đến mẹ.
Em nói phải ở nhà với mẹ, không thể bỏ mẹ ở nhà một mình. Họ cười và bay đi, em nghĩ ra trò chơi mới. Em là mây, mẹ là trăng, bầu trời là nhà của hai mẹ con. Nhà của em là vũ trụ rộng lớn.
Từ chối lời mời đầu tiên, những người trong sóng nước đến mời em:
Những người trong sóng nước gọi con:
“Chúng ta hát từ sáng đến tối,
……….
Sóng sẽ là em, biển sẽ là một bờ biển bí ẩn.
Em sẽ lăn, lăn, lăn suốt
Và ôm mẹ, cười vang.
Và không ai trên cõi đời này biết mẹ con ta đang ở đâu.
Những người trong sóng ngày đêm hát suốt ngày ngao du khắp nơi. Họ mời em bé đến chơi, em hỏi làm thế nào để đến. Họ bảo em đến bên bờ biển và nhắm mắt lại, họ sẽ đưa em đi. Nhưng nghĩ đến mẹ, em quyết định ở lại. Họ cười và đi, em lại nảy ra trò chơi mới. Trong đó, em sẽ là sóng và mẹ là biển. Em sẽ lăn mãi vào lòng mẹ, ôm mẹ và cười vui vẻ.
Thơ và văn của Tago vẫn thể hiện một tình mẫu tử sâu sắc và bất diệt. Thú vui bên ngoài và đam mê không thể làm mờ đi tình cảm ấy. Dù em bé ngây ngô nhưng lại yêu mẹ vô cùng. Hình ảnh thơ đẹp và tưởng tượng phong phú làm bài thơ trở nên đặc sắc hơn.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 6
Ta-go là một trong những nhà thơ hiện đại hàng đầu ở Ấn Độ. Các tác phẩm của ông đưa đến cho độc giả những trải nghiệm sâu sắc và mãnh liệt, phản ánh sự giàu có của cuộc sống và sự sáng tạo đặc biệt của ông. Ông đã để lại một di sản văn học đồ sộ và có ảnh hưởng sâu rộng đối với văn hóa. Ông là nhà văn Châu Á đầu tiên được trao giải thưởng Nobel về văn học. Trong thơ của ông, ông luôn tập trung vào việc khai thác tình mẫu tử cao cả, và điều này đã tạo nên những thành tựu vĩ đại. Bài thơ 'Mây và Sóng' là một ví dụ điển hình cho sự sâu sắc của tình mẫu tử trong tác phẩm của ông.
Bài thơ kể về một câu chuyện của một đứa trẻ, đối mặt với lời mời từ mây và sóng. Dù muốn tham gia với bạn bè trên mây và sóng, nhưng trước tình yêu thương của mẹ, đứa trẻ quyết định ở lại và tạo ra những trò chơi mới để gần gũi hơn với mẹ. Từ những trò chơi đó, ta cảm nhận được sự cao cả và thiêng liêng của tình mẫu tử. Bài thơ khuyến khích độc giả sống một cuộc sống ý nghĩa và trân trọng tình yêu thương, đừng để lỡ mất và hối tiếc. Bài thơ mở đầu với lời kể của đứa trẻ về những điều thú vị trên trời mời gọi, và có lẽ đứa trẻ đang rất muốn theo đuổi lời mời đó.
Mẹ ơi, những người trên mây đang gọi con:
Chúng tớ chơi từ sáng sớm đến chiều tà,
Chúng tớ chơi với bình minh vàng buổi sớm,
Chúng tớ chơi với vầng trăng bạc.
Những con sóng ấy cũng đang gọi con đi
Những người sống dưới sóng nước mời con đi chơi:
'Chúng mình hát từ sớm tới tối,
'Chúng mình hát từ sáng đến tối,
Chúng mình lang thang khắp nơi này đến nơi khác
'Nhưng không biết đã đi qua những đâu'.
Thông qua cách diễn đạt đáng yêu của đứa trẻ, chúng ta có thể cảm nhận được lời mời hấp dẫn và cuốn hút của các người lớn cũng như của trẻ con. Đối với trẻ, sự tò mò luôn thúc đẩy họ khám phá mọi thứ xung quanh. Họ muốn tham gia vào một thế giới đầy màu sắc, chơi suốt cả ngày từ sáng đến tối, từ bình minh đến hoàng hôn, từ ánh nắng mặt trời cho đến ánh trăng bạc. Những dòng thơ đáng yêu này phản ánh trí tưởng tượng phong phú và dễ thương của trẻ con. Tuy nhiên, dù cuộc vui có thế nào đi chăng nữa, không có mẹ bên cạnh sẽ khiến cho mọi thứ trở nên cô đơn và trống vắng. Vì vậy, dù có những lời mời hấp dẫn, đứa trẻ vẫn do dự vì không muốn rời xa mẹ.
Con hỏi: nhưng làm thế nào để lên đó?
Họ đáp: hãy đến nơi cuối cùng của trái đất và vươn tay lên bầu trời, con sẽ được
nhấc bổng lên đến tận tầng mây
Con nói: 'Mẹ của tôi đang đợi ở nhà
Làm sao tôi có thể rời bỏ mẹ mà đi được?'
Thế là họ cười rồi bay đi
Còn với sóng, em bé cũng trả lời tương tự như thế
Con hỏi: 'Nhưng làm thế nào để gặp các bạn?'
Họ đáp: 'Hãy đến gần bờ biển,
đứng ở đó, nhắm mắt lại,
và con sẽ được đưa lên trên những con sóng',
Con hỏi: 'Làm sao tôi có thể rời bỏ mẹ mà đi được?
Thế là họ mỉm cười rồi bay đi
Những lời mời gọi thật là hấp dẫn với một cậu bé, nhưng để thực hiện chúng thì thật khó khăn. Cậu bé phải tìm đến nơi gần biển, nhắm mắt lại, và cuối cùng sẽ được đưa lên trên những con sóng. Nhưng cậu bé nhớ đến mẹ của mình và không thể rời xa mẹ. Khi đó, những người mời gọi chỉ cười và bay đi. Điều này chỉ làm cho tình yêu của cậu bé đối với mẹ trở nên rõ ràng hơn.
Trong cả hai lần, khi những người bạn đến rủ rê, chú bé đều hỏi lại:
“Con hỏi: Làm thế nào để lên được đó?”
“Con hỏi: Làm thế nào để ra ngoài kia được?”
Hỏi và được nghe trả lời, hướng dẫn chu đáo. Chi tiết này chứng tỏ tính xác thực, hấp dẫn của bài thơ. Trẻ con nào cũng muốn chơi. Khi nghe những lời mời gọi, lần nào chú bé cũng tỏ ra băn khoăn. Tuy nhiên, tình yêu mẹ luôn chiến thắng. Chỉ cần nghĩ đến việc mẹ đang đợi ở nhà, mẹ không muốn chú đi chơi, chú bé đã từ chối những lời rủ rê dù những trò chơi đó hấp dẫn đến đâu.
Trước những lời mời gọi ấy, cậu bé đã nghĩ đến mẹ và dứt khoát từ chối. Để quên đi những lời mời gọi ấy, cậu bé đã nghĩ ra những trò chơi chỉ có mẹ và cậu.
“Nhưng con biết một trò chơi thú vị hơn trò đó, mẹ ơi.
Con sẽ làm mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ đặt hai bàn tay che lấp trên người mẹ,
Và bầu trời xanh thẳm sẽ là mái nhà.
Con khi đối mặt với lời mời từ biển cũng có một trò chơi thú vị khác
“Nhưng con biết một trò chơi tuyệt vời hơn trò ấy
Con sẽ biến thành sóng, mẹ sẽ là một bờ biển huyền bí.
Con sẽ lăn, lăn, và vỗ vào gối mẹ, cười rộn ràng.
Và không một ai trên thế gian này biết chúng ta đang ở đâu, mẹ ơi”
Vậy con có thể thưởng thức niềm đam mê vô tận của vũ trụ, trong tình mẫu tử ấm áp và thân thương. Dù những người sống trên mây không biết khi nào dừng lại, những người sống trong sóng không biết nơi nào là bờ bến, nhưng trong niềm vui của trò chơi tưởng tượng, vẫn có mái nhà xanh thẳm để chở che, vẫn có bến cảng kì lạ để neo đậu, và lòng mẹ là nơi vĩnh cửu. Trò chơi tưởng tượng mang đậm tượng trưng, là biểu tượng của biểu tượng! Có lẽ niềm vui của tình mẫu tử là vô cùng, vô tận.
Trong hưng phấn của trò chơi tưởng tượng, 'mẹ con ta' đến nơi siêu nhiên, đạt được thứ tồn tại vô hình: Và không ai biết chốn nào là nơi của mẹ con ta. Cũng không ai biết lòng mẹ mở rộng ra sao, và con tan vào lòng mẹ. Lòng mẹ, tình mẹ vô biên bao la. Đó là nơi an nhiên. Bài thơ Mây và sóng kể về 'trò chơi tưởng tượng', gợi suy nghĩ sâu xa, và ý nghĩa từ những câu chuyện trong trẻo, trong suốt. Cấu trúc song trùng, hình ảnh tượng trưng trong dòng văn tươi trẻ như khúc nhạc miên viễn của Mây và Sóng – tác phẩm tưởng tượng đặc sắc của Ta-go.
Không biển thì không sóng, không mẹ thì không con. Không bến bờ thì sóng không vỗ đâu, không mẹ thì cuộc đời con vô nghĩa. Lòng mẹ bao dung như bờ bến luôn mở rộng. Hình ảnh bờ bến rộng mở so sánh với mẹ luôn vỗ về con nhỏ. Mẹ mang lại hạnh phúc và là nơi dựa cho cuộc sống. Tình mẹ vẫn tồn tại mãi mãi, hiện hữu trong không gian rộng lớn và bất diệt. Đó chính là ý nghĩa của bài thơ.
Với đối thoại và độc thoại của cậu bé, ta hiểu rõ tình cảm mẹ con sâu sắc. Bài thơ dạy ta suy ngẫm, và mẹ là điểm tựa vững chắc nhất. Hạnh phúc không xa xôi, mà ở ngay bên chúng ta.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 7
Trong văn học đã có biết bao tác phẩm viết về tình cảm gia đình. Bài thơ Mây và sóng kể về tình mẫu tử rộng lớn của Ấn Độ.
Trò chơi của những người sống trên mây và sóng thú vị, hấp dẫn:
Bọn mình chơi từ khi bình minh len lỏi, đến khi hoàng hôn rơi xuống. Bọn mình vui đùa cùng ánh nắng buổi sáng
và cùng vầng trăng bạc của buổi tối”
“Bọn mình ca hát từ lúc bình minh đến khi hoàng hôn buông xuống. Bọn mình khám phá khắp nơi này nơi kia
mà không biết rõ nơi nào mình sẽ đến”.
Trước mắt em bé là một thế giới thiên nhiên bao la và rộng lớn. Có thể vui chơi cùng mây, vầng trăng bạc, và khám phá mọi nơi mà không biết trước điểm đến. Em bé không thể bỏ lỡ cơ hội đó, và đã hỏi:
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?”.
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”.
Điều đó thật dễ hiểu, bởi em bé vẫn chỉ là em bé mà thôi. Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh người mẹ lại hiện về trong đầu em:
“Mẹ đang chờ ở nhà” – em nói – “Làm sao mà em có thể bỏ mẹ mà đi được?”
Em nói tiếp: “Buổi chiều, mẹ luôn muốn em ở nhà, làm sao mà em có thể rời xa mẹ được?”.
Em bé thật ngoan, lời từ chối của em rất ngây thơ, trong sáng đến mức làm cho họ phải mỉm cười, rồi bay đi. Tình yêu thương của mẹ đã trở thành sợi dây vô hình buộc chặt em ở lại, buộc chặt tâm trí em với lòng mẹ.
Và chính vì điều đó, những trò chơi sáng tạo của em bé cũng không kém phần thú vị so với những trò chơi của những người sống trên mây và sóng:
Em là mây và mẹ sẽ là trăng.
Bàn tay của em ôm chặt mẹ, và mái nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Em là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ,
Em lăn, lăn, lăn mãi cho đến khi cười vang tan vào lòng mẹ.
Mây, trăng, sóng, và bờ biển đều thể hiện trò chơi của em, nhưng trong đó cũng có mẹ. Thiên nhiên rộng lớn, kỳ ảo, thơ mộng vẫn hiện hữu. Điều đó được thể hiện mạnh mẽ hơn qua tình yêu thương của em dành cho mẹ. Em sẽ ôm mẹ, lăn, lăn, lăn mãi cho đến khi cười vang tan vào lòng mẹ. Tình cảm ấy sâu đậm, thiết tha, và chắc chắn sẽ kéo dài từ bình minh đến hoàng hôn.
Phần hai nổi bật với câu thơ: “Không ai biết mẹ con ta ở chốn nào.” Em nói như vậy vì tin rằng tình cảm giữa em và mẹ tồn tại khắp mọi nơi. Tình cảm ấy sâu sắc đến mức không thể hiểu hết được, và nó hoà cùng với thiên nhiên bao la, thơ mộng.
Dù có kết cấu lặp lại, tác phẩm không hề nhàm chán. Thực tế, điều đó làm tăng sức hút của tác phẩm, vì Ta-go đã tạo ra thêm thách thức cho em bé. Điều đó đã thúc đẩy tình cảm mẫu tử trong bài thơ này, một tình cảm bền chặt trong gian lao và thách thức. Ta-go cẩn thận chọn lựa hình ảnh mây, trăng, sóng, và bờ biển để làm biểu tượng cho thiên nhiên, và những biểu tượng đó được nhân hoá có linh hồn, tiếng nói sống động trước mắt độc giả.
Bài thơ Mây và Sóng của Ta-go giống như một bài ca, một thông điệp về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Nó cũng nhắc nhở mỗi người về việc vượt qua cám dỗ trong cuộc sống, với sức mạnh của tình yêu mẹ dành cho con. Tác phẩm để lại những cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 8
Hãy lắng nghe giọng thơ ngọt ngào như những bản hòa âm của Ta-go, đại thi hào của Ấn Độ. Năm 1913, với tập thơ 'Thơ Dâng', ông đã giành giải thưởng về văn chương Nô-ben. Thơ của Ta-go là biểu tượng của tình yêu, tự do, và hạnh phúc. Thế giới thơ của ông ấm áp, hồn nhiên, và đậm đà.
Bài thơ 'Mây và Sóng' thể hiện tình cảm mẹ và những ước mơ đẹp đẽ của tuổi thơ. Đây là một tác phẩm xuất sắc trong tập 'Trăng non' (1915) của nhà thơ. Bài thơ lấy cảm hứng từ tâm hồn hòa mình với thiên nhiên kỳ diệu của tuổi thơ, thể hiện tình yêu thương với mây và sóng.
Em bé nhìn lên bầu trời xanh, nghe mây trên cao gọi mời. Mây dịu dàng mời em bé đi du ngoạn với 'buổi sớm vàng', và chơi 'cùng vầng trăng bạc' từ bình minh đến khi trăng lên. Mây trở thành nhân vật có gương mặt, nụ cười và giọng nói thủ thỉ tình cảm:
'Chúng ta đã vui chơi từ buổi sáng tinh mơ đến tận đêm hôm,
Chúng ta đã vận động với buổi sớm vàng, rồi lại đùa với vầng trăng bạc'.
Cuộc trò chuyện giữa mây và em bé không chỉ phản ánh tâm hồn hồn nhiên của tuổi thơ mà còn ca ngợi tình yêu mẹ rất đẹp và mãnh liệt: 'Mẹ đợi tôi ở nhà, làm sao tôi có thể rời xa mẹ được'. Yêu mẹ thương, yêu mái ấm nhà là những tình cảm trong sáng, đậm đà của em bé. Không gì hạnh phúc hơn khi được sống bên mẹ yêu:
'Con sẽ làm mây, mẹ sẽ làm mặt trăng
Hai bàn tay con ôm mặt mẹ, và nhà ta sẽ là bầu trời xanh'.
Trí tưởng tượng tuyệt vời và tình yêu thiếu nhi sâu nặng của Ta-go đã sáng tạo nên bài thơ tuyệt vời về niềm vui của tuổi thơ, nơi mà tình mẫu tử được coi trọng như vũ trụ! Nhìn mây bay... rồi em bé nghe sóng vỗ, sóng hát. Sóng như đại diện của biển vô tận đến với em bé. Sóng reo rì rầm. Sóng vẫy gọi mời em bé.
Tuổi thơ nào cũng đầy ước mơ và khao khát, phải không? Sóng thì thầm cùng em bé về một cuộc hành trình xa xôi: 'Chúng ta hát từ sáng đến chiều, chúng ta đi mãi mãi'. Và rồi chạm đến bờ biển... sóng sẽ đưa con đến mọi bến bờ, mọi địa hình xa lạ... Ước mơ đi xa, nhưng em bé lại lo lắng: 'Nhưng vào buổi tối, mẹ tôi sẽ nhớ tôi như thế nào?'. Sóng đẩy cát và rồi rút lui xa, lại vỗ vào... Em bé nhìn theo con sóng xa vời trên biển cả:
'... tôi làm thế nào mà rời xa mẹ tôi được?
Họ chỉ mỉm cười, nhảy nhót, và dần dần đi xa...,'
Mơ ước được du ngoạn xa xôi, nhưng rồi em bé lại phải suy nghĩ, do dự. Em không thể bay cùng mây (cao vút) nên cũng không thể đi chơi với sóng (đi xa). Với em chỉ có mẹ thân yêu, nguồn hạnh phúc ấm áp, thiêng liêng mà thiên nhiên đã ban tặng: tình mẫu tử.
Câu thơ 'Con làm sóng, mẹ làm mặt biển' là một câu thơ sâu sắc, giàu ý nghĩa triết học. Không có biển thì không có sóng. Có biển mới có sóng, cũng như có mẹ mới có em bé. Khi sóng vỗ, biển cũng vang lên, biển cũng hát. Khi 'em cười sảng khoái vào lòng mẹ' là lúc mẹ hạnh phúc. Vì thế, con vui là mẹ hạnh phúc. Nhà thơ sử dụng sóng và biển để nói về cuộc sống tuổi thơ với những trải nghiệm đa dạng.
Tính độc đáo của bài thơ là hai đoạn hội thoại giữa em bé với mây, giữa em bé với sóng, xen kẽ lời thì thầm với mẹ yêu thương. Một bài thơ trong sáng, đậm chất thiếu nhi của Ta-go nói về tuổi thơ. Yêu thiên nhiên, sống hồn nhiên, thích khám phá, trí tưởng tượng phong phú, hiếu kỳ... là cuộc sống tinh thần và tâm hồn của tuổi thơ. Em bé được miêu tả trong 'Mây và Sóng' thể hiện tình yêu thương đặc biệt dành cho mẹ.
'Mây và Sóng' là một bài thơ đẹp nói về niềm vui trong tuổi thơ. Hình ảnh của sóng, mây và mẹ truyền đạt vẻ đẹp nhân văn về chủ đề đó.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 9
Trong lịch sử văn học thế giới, đã có nhiều tác phẩm viết về tình cảm gia đình. Ta đã biết đến những tác phẩm như Bếp lửa, Khúc hát ru những đứa trẻ trên lưng mẹ, Con cò... Bên cạnh những tác phẩm quen thuộc đó, cũng có bài thơ Mây và sóng của Ta-go - một tác phẩm thơ về tình mẫu tử sâu lắng, rộng lớn của một nhà thơ vĩ đại Ấn Độ.
Trò chơi của những người sống trên mây và sóng thật thú vị, không gì có thể diễn tả, hấp dẫn đến lạ kỳ:
“Chúng tớ chơi từ khi thức dậy cho đến khi chiều tà. Chúng tớ chơi với bình minh vàng, chơi với vầng trăng bạc”
“Chúng tớ ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ phiêu lưu nơi này nơi kia mà không biết từng đến đâu”.
Thiên nhiên bao la, rộng lớn đang mở ra trước mắt đứa bé. Được chơi với mây, với vầng trăng bạc, phiêu lưu nơi này nơi kia đối với đứa bé là một niềm vui to lớn, sau đó được chơi từ khi thức dậy cho đến khi chiều tà. Chắc chắn rằng đứa bé sẽ không bỏ lỡ cơ hội đó, đứa bé đã hỏi:
Em hỏi: “Nhưng làm sao mình có thể lên đó được?”.
Em hỏi: “Nhưng làm sao mình có thể ra ngoài đó được?”.
Đó là điều dễ hiểu, vì cuối cùng em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Nhưng ngay lúc này, trong tâm trí của em hiện ra hình ảnh của người mẹ:
“Mẹ đang đợi ở nhà” - em nói - “Làm sao em có thể rời xa mẹ để đi đến đó được?”
Em nói: “Buổi chiều thì mẹ luôn muốn con ở bên nhà, làm sao em có thể rời xa mẹ được chứ?”.
Em thật sự là một đứa trẻ ngoan, lời từ chối của em thật ngây thơ, trong trắng đến mức khiến họ phải mỉm cười, nhảy múa rồi lướt qua. Chính tình yêu thương của mẹ dành cho em đã trở thành sợi dây vô hình buộc chặt em ở lại, buộc chặt tâm trí em với lòng mẹ.
Cũng chính vì điều đó mà những trò chơi sáng tạo của em không kém phần thú vị so với những trò chơi của những người sống trên mây và sóng:
Con tựa như mây và mẹ sẽ là trăng.
Hai bàn tay con ôm chặt lấy mẹ, và mái nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Con giống như sóng và mẹ sẽ là bến bờ kỳ lạ,
Con lăn, lăn mãi cho đến khi cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.
Mây, trăng, sóng, và bờ biển đã làm nổi bật trò chơi của em, nhưng trong đó cũng có mẹ. Ở đây, thiên nhiên rộng lớn, kỳ diệu và thơ mộng vẫn hiện hữu. Thậm chí, tình cảm của em với mẹ còn làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Em ôm mẹ bằng đôi tay. Rồi em sẽ lăn, lăn mãi cùng tiếng cười vang vọng trong lòng mẹ. Tình cảm ấy thật sâu đậm, thật chân thành. Và chắc chắn rằng nó sẽ kéo dài từ bình minh đến tối.
Điều nổi bật trong phần thứ hai, cũng như điểm nhấn cho toàn bộ tác phẩm, chính là câu hỏi về nơi ở của mẹ con. Tại sao em bé lại nói như vậy? Đó là bởi em tin rằng tình yêu giữa mẹ và con sẽ lan tỏa khắp mọi nơi, mọi chốn. Tình yêu đó sâu sắc đến nỗi không thể hiểu hết được. Tình mẫu tử là thứ thiêng liêng, bất diệt, hòa quyện vào trong vẻ đẹp thơ mộng của thiên nhiên.
Dù có cấu trúc lặp lại giữa hai phần, nhưng tác phẩm không bao giờ trở nên nhạt nhẽo. Ngược lại, tác phẩm càng thu hút hơn bởi tác giả Ta-go đã tạo ra thêm thử thách thứ hai cho em bé. Chính điều đó đã khẳng định tình yêu mẫu tử trong bài thơ, một tình yêu đối mặt với những khó khăn, thách thức càng trở nên mạnh mẽ. Cùng với đó, Ta-go đã chọn ra những hình ảnh của mây, trăng, sóng và bờ biển để làm biểu tượng cho thiên nhiên. Những biểu tượng đó được nhân hoá với tâm hồn và giọng điệu sống động, làm cho chúng trở nên sâu sắc hơn trong tâm trí của người đọc. Giọng điệu của một đứa con dành cho mẹ là sâu sắc và chân thành.
Tác phẩm 'Mây và Sóng' của Ta-go giống như một bản hòa âm. Bản hòa âm đó giúp người đọc hiểu rằng tình mẫu tử là thượng đế, vĩnh cửu. Đồng thời, nó cũng nhắc nhở chúng ta về sự hiện diện của cám dỗ trong cuộc sống và quan trọng nhất là cách vượt qua chúng. Một trong những động lực giúp chúng ta vượt qua là tình yêu của mẹ. Với những điều đó, tác phẩm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Phân tích bài thơ 'Mây và Sóng' - mẫu 10
'Mây và Sóng' của Ta-go là một bài thơ đầy cảm động về tình mẫu tử. Bài thơ có hai phần: phần đầu em bé nói chuyện với mẹ về mây, phần sau em bé nói chuyện với mẹ về sóng. Qua câu chuyện tưởng tượng về mây và sóng, tình thương yêu mẹ của em bé hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trẻ em thực sự giàu trí tưởng tượng. Em bé tưởng tượng về mây giống như các em trẻ vui chơi suốt ngày:
“Họ nói: Chúng ta vui chơi từ khi thức dậy cho đến khi hoàng hôn.
Chúng ta chơi với buổi sớm vàng, rồi lại vui đùa cùng vầng trăng bạc”.
Tất nhiên là em bé thích đi chơi cùng mây. Vì vậy, em mới hỏi: “Nhưng làm sao để tôi lên được trên đó”. Nhưng em bé nhớ đến mẹ. Không thể bỏ mẹ mà đi chơi với mây được. Mẹ đang đợi ở nhà:
“Mẹ đang đợi ở nhà, làm sao tôi có thể bỏ mẹ mà đi được”
Em muốn mọi trò vui đều có mẹ. Và trò chơi nào có mẹ sẽ thú vị hơn cả trò chơi với mây:
“Con làm mây, mẹ làm trăng.
Hai tay con ôm mặt mẹ, bầu trời xanh là nhà”
Trong cảnh thơ thứ hai, em bé nói chuyện với mẹ về sóng. Sóng nói:
“Chúng ta hát từ sáng đến chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết dừng lại ở đâu”.
Tất nhiên là em cũng muốn đi chơi với sóng để hát từ sáng đến chiều. Nhưng em nghĩ đến mẹ:
“Nhưng đến tối, mẹ nhớ em thì sao?
Làm sao em có thể rời xa mẹ được!”.
Mẹ em nhớ em, và em không thể xa mẹ. Không có niềm vui nào sánh bằng mẹ. Có mẹ là có tất cả. Vậy nên em nghĩ ra trò chơi còn thú vị hơn cả trò chơi với sóng:
“Con hãy làm sóng, mẹ sẽ làm biển.
Con vỗ nhẹ nhàng, như làn sóng êm đềm, tiếng cười của con rói vào tim mẹ”.
Biển mãi mãi không thể thiếu sóng. Không có biển thì không có sóng. Ngược lại, không có sóng, biển sẽ cảm thấy cô đơn. Giống như vậy, đứa con luôn là một phần trong cuộc sống của người mẹ. Không có người mẹ, không có đứa con. Đứa con sẽ là tất cả trong cuộc sống của người mẹ.
Bài thơ được sáng tạo từ trí tưởng tượng: đứa bé nói chuyện với mẹ về những đám mây, về những đợt sóng. Lời thơ đầy hồn nhiên, nhưng ý nghĩa lại sâu xa: tình thương của đứa con với mẹ vượt xa mọi thứ.
Phân tích về bài thơ Mây và Sóng - mẫu 11
“Cha như núi Thái Sơn
Mẹ như nguồn nước chảy ra”
Từ xưa đến nay, tình cảm gia đình luôn là điều thiêng liêng và sâu sắc nhất. Và đây cũng là đề tài được khai thác liên tục trong văn học cổ và hiện đại. Nếu bạn đã biết về tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho con, thì khi đọc bài thơ Mây và Sóng, bạn sẽ cảm nhận được một góc nhìn mới và độc đáo. Bài thơ toát lên vẻ đẹp mơ mộng và ý nghĩa sâu sắc. Đó là tình thương mẹ hiền và trí tưởng tượng phong phú của tuổi thơ.
Bài thơ bắt đầu bằng lời mời gọi của những người bạn sống trên mây và trong sóng nước:
“Bọn tớ chơi từ sáng sớm đến khi hoàng hôn buông xuống
Bọn tớ chơi cùng ánh bình minh vàng
Bọn tớ chơi với vẻ đẹp của vầng trăng bạc”
Sử dụng phong cách nhân hoá, tác giả coi mây như một người bạn, chia sẻ tâm tình với đứa trẻ. Nhà thơ đóng vai một đứa trẻ đang nhìn những đám mây trôi dạt trên bầu trời, chúng bay đi khắp nơi từ sáng đến tối. Lời mời thật cuốn hút và kỳ lạ, ai cũng muốn trải nghiệm, đặc biệt là những đứa trẻ hiếu kỳ thích khám phá.
Tuy nhiên, đứa bé làm sao có thể lên được đó, vì nó không thể bay. Hiểu được ý muốn của đứa bé, mây đã đưa ra giải pháp: hãy đi đến tận cùng thế giới và mây sẽ đưa bạn lên tận chín tầng mây. Một thế giới thần tiên được hiện thực hóa trước mắt đứa trẻ. Tác giả như là đứa trẻ ấy. Vì Tago yêu thiên nhiên và thương đứa trẻ. Vì vậy, ông dành hết tình yêu của mình để sáng tác, biến những ước mơ của trẻ thành hiện thực.
Nhưng dù có trò chơi nào đi nữa, không thể sánh bằng tình cảm thiêng liêng giữa em và mẹ, với những trò chơi mà em nghĩ ra, có những trò chơi với tự nhiên, trăng là mẹ, mây là con và bầu trời là ngôi nhà của mẹ con. Em như sống trong ngôi nhà của mình, giữa tình mẫu tử cao quý. Lời mời của mây thú vị nhưng đứa bé do dự vì lo lắng về mẹ.
“Con hỏi: Nhưng làm thế nào để lên đó được?
Họ đáp: Hãy đến tận cùng của trái đất, vươn tay lên trời, bạn sẽ được mây nhấc bổng lên tận tầng mây
Con nói: “Mẹ đang ở nhà đợi chờ
Làm sao con có thể rời xa mẹ để đi?”
Chúng mỉm cười và bay đi”
Về sóng, em bé trả lời tương tự như vậy
Con hỏi: “Nhưng làm sao để ra ngoài đó được?”
Họ trả lời: “Hãy đến bờ biển, nhắm chặt mắt lại,
cậu sẽ được sóng đưa đi”
Con nói: “Buổi chiều mẹ luôn muốn con ở nhà, làm sao con có thể rời xa mẹ được?
Thế là họ mỉm cười, nhảy múa lướt đi”
Ngắm mây bay…nghe sóng reo. Sóng như sứ giả của biển gọi mời em bé. Sóng thì thầm về một cuộc phiêu lưu. Và rồi tiến về bờ biển…sóng sẽ dẫn em bé đến mọi chân trời xa xôi. Mơ ước đi xa, nhưng em bé lưỡng lự và quyết định ở lại với mẹ. Khi đó họ cười và bay đi. Những thách thức càng lớn, tình yêu của em bé dành cho mẹ càng rõ ràng. Và khổ thơ thứ hai càng chứng tỏ tình yêu sâu đậm của em bé dành cho mẹ.
Mơ ước phiêu lưu, nhưng em bé do dự. Em không thể du ngoạn với mây, cũng không thể chơi với sóng. Với em, chỉ có mẹ là niềm vui thiêng liêng, ấm áp. Em ước mơ đi xa nhưng lại không muốn làm mẹ buồn
Trước lời mời hấp dẫn, em bé nghĩ đến mẹ và từ chối, thay vào đó em tự tạo ra những trò chơi thú vị hơn.
“Nhưng con biết có trò chơi thú vị hơn, mẹ ạ.
Con sẽ là mây và mẹ là trăng.
Hai bàn tay con sẽ ôm mẹ,
Và nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.”
Còn đối với lời mời của sóng:
“Nhưng con biết có trò chơi khác thú vị hơn
Con sẽ là con sông và mẹ sẽ là bờ kì lạ.
Con sẽ lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở đâu”
Vậy là con có thể tận hưởng niềm vui trong tình mẫu tử thiêng liêng. Với trí tưởng tượng phong phú, con vẫn có bầu trời xanh, vẫn có bến bờ để neo đậu, và có lòng mẹ là chốn vĩnh cửu. Câu thơ cuối cùng “Và không một ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở đâu” đã phản ánh ý nghĩa sâu sắc. Tương tự như không ai biết được lòng mẹ rộng lớn bao la, và con đã hoàn toàn đắm chìm trong lòng mẹ.
Không có biển thì không có sóng, cũng như không có mẹ thì không có đứa con. Khi sóng vỗ, biển cũng hát. Khi con “cười vang vỡ vào lòng mẹ” là lúc mẹ hạnh phúc.
Với hình thức đối thoại kết hợp với lời kể của em bé, thông qua những hình ảnh tự nhiên tượng trưng, tác phẩm đã giới thiệu cho chúng ta tình mẫu tử thiêng liêng, không thể phai nhạt. Ngoài ra, bài thơ còn kích thích sự suy ngẫm về nhiều vấn đề. Trong cuộc sống, khi gặp phải những thách thức, chúng ta cần có một điểm tựa vững chắc, đó chính là tình mẫu tử.
Phân tích về bài thơ Mây và Sóng - mẫu 12
Rabindranath Tagore (1861 – 1941) là một trong những nhà thơ hiện đại lớn nhất của văn học Ấn Độ trong thế kỷ XX. Ông sinh ra ở Calcutta, bang Bengal, trong một gia đình quý tộc. Tagore có tài năng thiên bẩm trong việc sáng tác thơ từ khi còn rất trẻ. Suốt đời, ông tích cực tham gia các hoạt động chính trị và có nhiều đóng góp quan trọng cho xã hội ở nhiều lĩnh vực.
Tagore để lại một di sản sáng tạo phong phú bao gồm 52 tập thơ, 42 vở kịch, 12 cuốn tiểu thuyết, hàng trăm truyện ngắn, bài báo, diễn văn, thư từ, cũng như nhiều ca khúc và hơn 1500 bức tranh. Với tập thơ “Gitanjali”, ông là nhà thơ đầu tiên của châu Á được trao giải Nobel văn học vào năm 1913. Thơ của Tagore tôn vinh tinh thần dân tộc, dân chủ, có tính nhân văn và lãng mạn sâu sắc, chứa đựng những triết lý tinh tế, sâu sắc của phương Đông.
“Mây và Sóng” (phiên bản dịch của Nguyễn Khắc Phi) ban đầu được viết bằng tiếng Bengali, xuất bản trong tập thơ Si-su (Trẻ Thơ) vào năm 1909, sau đó được Rabindranath Tagore tự dịch sang tiếng Anh và xuất bản trong tập thơ “Trăng Non” vào năm 1915. Bài thơ “Mây và Sóng” của Tagore với hình thức đối thoại kết hợp với lời kể của một đứa bé, qua những hình ảnh tự nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng, không thể phai nhạt.
Bài thơ là sự kể chuyện đơn giản, chân thành của đứa bé với mẹ và những cuộc trò chuyện tưởng tượng với những nhân vật sống trên mây và trong sóng. Mặc dù người mẹ không xuất hiện trực tiếp và không nói lên lời nào, nhưng người mẹ vẫn là đối tượng để đối thoại của đứa bé thể hiện tình cảm. Bài thơ chia thành hai phần: phần một là mây mời đứa bé đi chơi xa, phần hai là sóng mời đứa bé đi chơi xa. Đứa bé tưởng tượng ra cả hai phần nhưng lại ở lại nhà.
Đứa bé từ chối lời mời của mây và tạo ra trò chơi với mẹ (mẹ đóng vai trò là mặt trăng). Đứa bé từ chối lời mời của sóng và tạo ra trò chơi với mẹ (mẹ đóng vai trò là mặt biển). Việc nhân hóa mây và sóng thành nhân vật con người giúp tác giả thể hiện sự gắn kết, hòa hợp giữa con người và thiên nhiên.
Hai phần của bài thơ đều là đoạn đối thoại. Mỗi đoạn đối thoại là một đợt cảm xúc trào dâng trong lòng đứa bé, với đợt sau cao hơn đợt trước. Đây không chỉ là sự thổ lộ tình cảm bình thường mà còn là sự thổ lộ tình cảm trong một tình huống có thử thách. Chỉ qua những thử thách khác nhau, tình yêu của đứa bé dành cho mẹ mới thể hiện được đầy đủ. Dù câu thơ đơn giản và cấu trúc trùng lặp, nhưng cách diễn đạt và hình ảnh thơ trong mỗi phần lại khác nhau. Mây và sóng đều là những phong cảnh thiên nhiên lôi cuốn, và cách đối xử với chúng cũng khác nhau.
Mây, trăng, bầu trời, sóng nước và biển cả… là những hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và lãng mạn. Nhưng trong bài thơ, những hình ảnh này đều được tạo ra bởi trí tưởng tượng sáng tạo của đứa bé, làm cho chúng trở nên lấp lánh và kỳ ảo hơn. Ai sống trên mây, ai sống dưới sóng? Có phải là những tiên tử, tiên nữ hay tiên cá? Đứa bé có thể tưởng tượng… Những hình ảnh lấp lánh và kỳ ảo nhưng vẫn rất sinh động, thực tế. Cách mô tả âm thanh, màu sắc trong bài thơ đều phản ánh đúng với sự đa dạng của thiên nhiên.
Hãy cùng theo dõi cuộc trò chuyện giữa đứa bé và người mẹ yêu thương:
“Mẹ ơi, trên mây có ai gọi con:
“Chúng tớ chơi từ khi thức dậy đến lúc hoàng hôn. Chúng tớ chơi với ánh bình minh vàng, với vầng trăng bạc”.
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào để lên đó được?”
Họ trả lời: “Hãy đến tận cùng của trái đất, giơ tay lên trời, cậu sẽ được nhấc bổng lên tận tầng mây”.
“Mẹ đang đợi ở nhà” – con nói – “Làm sao con có thể rời xa mẹ?”.
Và rồi họ cười và bay đi.
Trong lòng mẹ, chú bé thầm thì nghĩ. Trí tưởng tượng của chú bay bổng xa. Chú tưởng tượng trên mây có người gọi chú, mời chơi cùng bình minh và vầng trăng, khuyên chú đến tận cùng trái đất. Điều này thật hấp dẫn với tuổi thơ.
Chú bé rất thích! Có chăng trên thế giới này có chú bé nào không thích đi chơi? Em bé cũng thích được đi cùng Mây, nên hỏi: Nhưng làm thế nào để lên đó? Mặc dù Mây dẫn dắt: Hãy đến tận cùng trái đất, giơ tay lên trời, sẽ được nhấc lên tận tầng mây. Nhưng chú bé từ chối bởi biết rằng nếu vắng mình, mẹ sẽ buồn!
Thay vì cuộc đi chơi không thành, chú bé nghĩ ra trò chơi cũng hấp dẫn mà không xa rời mẹ:
Con là mây và mẹ là mặt trăng
Hai tay con ôm mẹ, và mái nhà sẽ là bầu trời xanh.
Hai tay ôm mặt mẹ, em tưởng tượng mình là mây, mẹ là mặt trăng, nhà là bầu trời xanh. Em được mẹ ôm, nhận ánh sáng diệu kì từ mẹ. Thú vị khi em là mây nhưng vẫn gần mẹ, chơi với mẹ.
Chuyện kế tiếp, chú bé kể vui vẻ:
Trong sóng có người gọi:
“Chúng tớ hát từ sớm đến tối, lang thang mọi nơi mà chẳng biết đâu là đích đến”.
Chú hỏi: “Làm sao mình ra được ngoài đó?”
Họ nói: “Hãy đến bờ biển, nhắm mắt lại, sẽ được sóng nâng đi”.
Chú bé bảo: “Buổi chiều mẹ muốn ở nhà, làm sao con đi được?”
Họ cười, lướt qua như múa.
Trò chơi này có vẻ thú vị hơn vì những người sống trong sóng mời chú bé ra biển chơi, ai mà lại không thích biển chứ? Sóng biển rì rào, ôm chú bé lên bề mặt nước, như vòng tay mẹ âu yếm, vỗ về. Cuộc đi chơi sẽ thú vị biết bao! Em bé sẽ hát cùng sóng từ sáng đến chiều và đi mãi, đi mãi. Thực ra, bé cũng muốn đi cùng sóng nên mới hỏi: Nhưng làm thế nào để ra ngoài đó?
Nhưng em không đi dù sóng đã hướng dẫn rất cẩn thận: Hãy đến bờ biển cả, nhắm mắt lại, sẽ được sóng nâng đi.
Nhưng chú bé không đi vì phân vân, lo lắng: Buổi chiều, mẹ luôn muốn ở nhà, làm sao có thể rời xa mẹ được?
Và chú bé nghĩ ra một trò chơi khác để thay thế. Trò chơi mà bé nghĩ ra lần này thú vị hơn nhiều! Em là sóng còn mẹ là bến bờ kì lạ mở rộng, bao la. Trò chơi này thể hiện tình yêu thương sâu sắc của chú bé đối với mẹ. Em không chỉ không rời xa mẹ mà còn được ôm mẹ, lăn, lăn, lăn mãi, rồi cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.
Câu cuối bài thơ: Không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào khẳng định mẹ con ta hiện diện ở mọi nơi, không ai có thể tách rời được tình mẹ đối với con và tình con đối với mẹ. Không ai có thể biết mẹ con ta đang ở đâu trong dòng hạnh phúc của tình mẹ con. Điều này cũng chứng tỏ tình mẫu tử là vĩnh viễn và bất diệt.
Trong bài thơ, “Mây và Sóng” tương hợp với con người, thông cảm và hiểu biết tấm lòng của em bé đối với mẹ. Con là một đứa trẻ yêu thiên nhiên, yêu mẹ và giàu trí tưởng tượng. Trước lời mời hấp dẫn, chú bé đã kiềm chế được mong muốn nhất thời. Không đi lên mây hay theo sóng không có nghĩa là chú bé không thích mây và sóng. Ngược lại, chú bé đã nghĩ ra những trò chơi tuyệt vời để hòa nhập tình yêu thiên nhiên với tình mẫu tử bằng cách biến mình thành mây sau đó thành sóng, còn mẹ trở thành mặt trăng và bến bờ kì lạ.
Dù được mô tả sinh động và chân thực, nhưng hình ảnh mây và sóng trong bài thơ chỉ là biểu tượng. Những trò chơi trên mây, trong sóng biểu trưng cho những quyến rũ của cuộc sống. Bãi biển đại diện cho trái tim rộng lượng của mẹ. Bài thơ đã tạo ra những hình ảnh đậm chất triết lý. Chỉ cần hai mẹ con bên nhau trong căn nhà đủ cả trời xanh, trăng sáng, đủ cả mây và sóng. Cảm ơn thi sĩ Ta-go đã nâng cao tình mẫu tử của nhân loại lên tầm cao mới!
Thi sĩ Ta-go đã từng nói: “Luôn luôn tôi cảm thấy trẻ con như đứa trẻ nhất và già như người già nhất trong làng.” Bài thơ nổi bật ở chỗ Ta-go đã biến mình thành một đứa trẻ. Đứa trẻ kỳ diệu trong sự kinh ngạc với thế giới xung quanh, trong sự tưởng tượng tươi sáng, và trong sự gần gũi với trái tim của mẹ.
Khi đọc bài thơ, người đọc như bị cuốn vào một thế giới tưởng tượng nhưng vẫn nghe và tin những lời trò chuyện kỳ diệu của mây, những lời rủ rê của sóng. Đọc xong bài thơ, cảm xúc dâng trào, rồi đọc lại từ từ, thấy lòng mình tràn đầy, những giọt nước mắt rơi, lòng rung động khi nghe lời ngây thơ của đứa trẻ trước những lời mời gọi, lời rủ rê của mây và sóng, vì chúng là lời của một đứa trẻ nhưng lại đến từ trái tim ấm áp, đầy tình yêu.
Bài thơ mang giá trị nghệ thuật tinh tế với việc sử dụng hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ và truyền tải ý nghĩa sâu sắc. Cùng với đó là sử dụng kỹ thuật lặp lại và những so sánh, ẩn dụ hấp dẫn. Mây và sóng đã thổi bùng trí tưởng tượng của tuổi thơ, nhưng cũng nhắc nhở mọi người rằng, hạnh phúc không chỉ ở những điều xa xôi, bí ẩn, mà hạnh phúc cũng tồn tại trong cuộc sống hàng ngày và được tạo ra bởi chính con người.
Bài thơ “Mây và sóng” thể hiện tình yêu thiên nhiên, những ước mơ của tuổi thơ và đặc biệt là tình mẹ con ấm áp. Bài thơ cũng khuyến khích chúng ta suy ngẫm về nhiều điều khác. Trong cuộc sống, chúng ta thường phải đối mặt với những thử thách khó khăn. Để vượt qua, chúng ta cần có tình mẫu tử vững chắc như trong bài thơ này.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 13
Bài thơ Mây và sóng được viết vào năm 1915, sử dụng hình ảnh mây và sóng để tạo ra một thế giới tưởng tượng riêng của đứa trẻ, thể hiện tình yêu thiên nhiên vô tư của đứa trẻ. Bằng cách từ chối lời đề xuất, em bé tự lập trong tinh thần và tâm hồn trẻ thơ của mình.
Bắt đầu với lời mời hấp dẫn từ mây và sóng đến em bé. Đó là những trò chơi hấp dẫn. Với trẻ em, họ luôn muốn khám phá, tìm hiểu nhiều điều mới mẻ mà người lớn không thể hiểu được. Tác giả đã mô tả điều này qua em bé, em muốn đi chơi nhưng vẫn nhớ đến mẹ và từ chối các lời mời đó một cách thông minh và nhanh chóng.
Mẹ ơi, những người sống trên mây đang gọi con:
“Chơi đùa từ bình minh tới hoàng hôn,
Chơi cùng ánh sáng mai vàng,
Chơi với vầng trăng bạc.”
Ở hai đoạn tiếp theo là hướng dẫn của mây và sóng để em bé tham gia chơi, nhưng em bé đã từ chối vì nhớ mẹ đang ở nhà đợi. Điều này cho thấy em bé rất yêu mẹ và không muốn bỏ qua cuộc chơi để đi theo hướng khác.
Em bé hỏi: “Làm sao tôi có thể lên được với các người?”
Họ trả lời: “Đến bên bờ trái đất,
giơ tay lên trời,
em sẽ được nhấc lên mây.”
Em nói: “Mẹ tôi đang đợi ở nhà,
em không thể bỏ mẹ mà đi.”
Rồi họ cười và bay đi.
Nhưng em biết một trò chơi tốt hơn, mẹ ơi.
Em sẽ làm mây, mẹ sẽ là trăng.
Em sẽ ôm mẹ, mái nhà sẽ là bầu trời.
Em bé đã nghĩ ra một cách sáng tạo hơn, đưa hình ảnh của mẹ vào giấc mơ của mình. Điều này thể hiện tình cảm của em dành cho mẹ và sự nhớ mãi về mẹ, không bao giờ bỏ qua mẹ vì cuộc chơi.
Các đoạn thơ còn lại là cuộc đối thoại trong trẻo, ngây thơ của em với sóng. Các hình ảnh này khiến em cảm thấy muốn tham gia chơi, nhưng em lại nhớ đến mẹ và quyết định về với mẹ. Em cũng nghĩ ra cách khác để gần gũi với mẹ, thể hiện tình yêu thương của mình.
Qua bài thơ này, tác giả đã khơi dậy trong lòng người đọc tình cảm sâu nặng của em bé dành cho mẹ, đồng thời tôn vinh tình yêu của mẹ dành cho con. Tâm trạng chân thành, nồng nhiệt của em bé đối với mẹ đã gợi lại sự cảm động trong lòng người đọc.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 14
Đại thi hào Ta – go, nhà thơ của tình yêu và lòng nhân ái. Thơ ông luôn mang đến một không khí thiêng liêng, trong sáng và gần gũi. Với tâm hồn nhạy cảm và phong phú, Ta – go luôn hướng tới cái đẹp, cái duy mĩ trong việc mô tả đất nước, quê hương, con người và cuộc sống. Viết “Mây và sóng”, một tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp thơ ca của mình, ông xây dựng một cuộc trò chuyện thân mật giữa người mẹ và em bé như một lời tâm sự, thủ thỉ chân tình, thể hiện tầm vĩ đại và đằm thắm của tình mẫu tử.
Ta – go là nhà thơ, nhà văn, họa sĩ kiệt xuất của Ấn Độ, từng nhận giải Nobel Văn học. Ông là niềm tự hào của dân tộc và là vầng hào quang sáng chói về tài năng và lòng nhân đạo. Thơ của Ta – go được mệnh danh là “bài ca về tính nhân ái”, thể hiện những ước mơ và khát vọng của nhân dân về cách đối nhân xử thế trong xã hội.
“Mây và sóng” không chỉ là một kiệt tác trong văn chương Ấn Độ mà còn gây ấn tượng với thế giới. Bài thơ là lời tâm sự của một em bé với mẹ, kể về những trải nghiệm lý thú hàng ngày và tình cảm sâu nặng dành cho mẹ. Tác giả gửi gắm trong đó tấm lòng yêu thương với trẻ nhỏ, khắc họa những mảnh ghép màu sắc của vạn vật qua con mắt trẻ thơ và khẳng định sự cao cả của tình mẫu tử.
Với bản dịch đơn giản, dễ hiểu của Nguyễn Đình Thi, ta cảm nhận được thế giới tuổi thơ qua lăng kính của một em bé thông minh, hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Mở đầu bài thơ là tiếng gọi “Mẹ ơi” đầy yêu thương, ngọt ngào, tin tưởng. Bằng trí tưởng tượng phong phú, em bé ngước lên nhìn trời xanh, nghe tiếng chim hót trên tầng mây đã trở thành một cuộc trò chuyện:
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: “Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”
Con hỏi: “Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được?”
Họ trả lời: “Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây”
Nhưng con nói: “Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi”
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Có thể hình dung ra hình ảnh một em bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, ê a những tiếng nói thơ ngây, người mẹ trìu mến nhìn con và lắng nghe từng lời con kể. Ánh mắt con long lanh ngước lên bầu trời xanh thăm thẳm, nhìn những cụm mây trắng bồng bềnh như những chiếc kẹo bông gòn lững lờ trôi. Mây trở thành nhân vật trữ tình, được nhân hóa bằng lời nói và hành động. Những đám mây trắng xốp bồng bềnh gọi em bé đi chơi, đi đến nơi “giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”.
Thật hấp dẫn với một đứa trẻ được đi chơi, khám phá những nơi mới lạ. Em bé trong bài thơ cũng chỉ là một đứa trẻ đơn giản, cũng cảm thấy rung động khi nghe lời mời của mây và hỏi “Nhưng làm thế nào để lên trên đó được?”. Sự ngây ngô của trẻ thơ khiến chúng ta phải cười. Nhưng ngay sau đó, em bé nghĩ đến mẹ đang “đợi tôi ở nhà”, từ chối lời mời hấp dẫn đó và để những đám mây bay đi xa.
Dù cuộc trò chuyện chỉ là tưởng tượng, nhưng tình cảm em dành cho mẹ hoàn toàn có thật, khẳng định tình mẫu tử sâu đậm đã tồn tại trong tâm trí mỗi con người từ khi sinh ra. Làm thế nào có thể đến “tận cùng Trái Đất, đưa tay lên trời”, “nhấc bổng lên tận tầng mây” khi mẹ em đang “đợi ở nhà”.
Em bé không muốn rời xa mẹ, không thể bỏ mẹ để đi theo thú vui của riêng mình mặc dù em thật sự bị cuốn hút bởi thế giới diệu kì mà mây kể cho em. Đối với em, cuộc vui ấy không thể thay thế mẹ, em có thể chơi cùng mẹ và còn “hay hơn của họ”:
“Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà là trời xanh”
Sự cảm động dâng trào trong lòng độc giả khi nghe những lời tưởng chừng nhỏ nhen của em bé nhưng chứa đựng biết bao tình cảm, sự yêu thương. Nếu ước mơ của em bé là được bay cùng mây trời bất tận, thì em cũng hoàn toàn có thể thực hiện ước mơ đó khi ở bên mẹ. Với em, mẹ là vầng trăng sáng ngời, hiền hòa, còn con là đám mây trắng xung quanh mẹ, gắn bó, quấn quýt bên mẹ. Đó là tình mẫu tử, tình cảm bắt nguồn từ tận sâu trong trái tim, không cần phải học cách thể hiện hay chia sẻ.
“Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà là trời xanh”, niềm vui chỉ đơn giản là được ở bên mẹ dưới mái nhà ấm của hai mẹ con. Với nhiều đứa trẻ, hạnh phúc là khi được đi chơi xa, đến những vùng đất kỳ thú, mới lạ, còn với em bé trong thơ Ta – go, những chuyến rong chơi kia nếu không có mẹ của em thì đều trở nên nhàm chán, vô nghĩa. Em chỉ cần có mẹ bên cạnh, cùng em chơi những trò chơi đơn giản, cùng tưởng tượng ra bầu trời xanh thăm thẳm, đó là hạnh phúc.
Không chỉ nói chuyện với mây trời, em bé còn tưởng tượng một thế giới với những người sống dưới sóng biển cũng rủ em đi chơi:
Mẹ ơi, kìa có ai đang gọi con dưới sóng rì rào
“Chúng ta hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết đường chúng ta đi qua nơi nào”
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào để con theo được bây giờ?”
Họ bảo: “Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi”
Con trả lời: “Nhưng đến tối mẹ nhớ con thì sao? Con phải làm thế nào để rời xa mẹ được?”
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Một lần nữa, em bé đối mặt với tình huống khó xử, giữa “những ai đang gọi con dưới sóng rì rào”, một bên là mẹ, một bên là “ca hát sớm chiều”, “đi mãi mãi”, một bên là mẹ ngồi đợi em mỗi buổi chiều bên mái nhà em sinh ra và lớn lên. Trong thơ, “sóng” dường như là biểu tượng của sự bâng khuâng, quyến rũ đến khó hiểu. Xuân Quỳnh từng viết:
“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?”
Khao khát được đùa vui, được khám phá những điều bí ẩn dưới con sóng rì rào, sóng vẫy gọi em bé, thủ thỉ cùng em về một cuộc viễn du bất tận và tràn ngập niềm vui. Em bé ngây thơ cũng ao ước theo sóng, “Nhưng làm thế nào để con theo được bây giờ?”. Nhưng, không có biển thì làm sao có sóng, không có mẹ thì sao có con, nếu phải rời xa mẹ, phải đến bờ biển để đợi sóng cuốn đi, em bé từ chối: “Nhưng đến tối mẹ nhớ con thì sao? Con phải làm thế nào để rời xa mẹ được?”.
Nỗi lo của em là lo mẹ sẽ nhớ em khi em không về, nỗi lo lớn trong lòng em bé chỉ xoay quanh mẹ. Em sợ mẹ buồn, sợ mẹ nhớ em, sợ mẹ ở một mình, sợ phải rời bỏ mẹ. Mơ ước được đi xa, nhưng lòng em lập tức khựng lại khi nghĩ đến việc mẹ phải ở nhà. Mơ ước đến tận chân trời góc bể, nhưng nếu không có mẹ thì điều ấy chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Em bé chỉ cần nụ cười của mẹ để cảm thấy vui vẻ, chỉ cần ở cạnh mẹ thì đó là niềm vui lớn nhất cuộc đời
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu!
Câu thơ “con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển” mang ý nghĩa triết lý sâu xa. Không có biển thì không thể có sóng, không có mẹ thì con cũng không được sinh ra, vậy niềm vui của con sao có thể trọn vẹn nếu thiếu mẹ. Tiếng “con cười giòn tan vào gối mẹ” là tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát. Không chỉ là những kỷ niệm vui đùa thời thơ ấu của con bên mẹ, mà còn là niềm hạnh phúc của mẹ khi thấy con nô đùa, cười vui.
Tình mẫu tử không cần phải nói ra, nhưng qua từng hành động, từng lời nói của con, sự hiểu biết đó đã được thể hiện rõ ràng. Cuối cùng, “không ai trên đời biết mẹ con ta ở đâu”. Hai mẹ con chỉ cần có nhau để hạnh phúc. Không có đau khổ, không có sự chia cắt nào có thể tách rời hai mẹ con. Chỉ cần có nhau, mẹ và con có thể sống hạnh phúc mãi mãi.
Bài thơ được xây dựng với hai lớp đối thoại, một là giữa em bé với mây, sóng, và hai là lời kể của em về mẹ yêu thương. Thơ mang màu sắc trong trẻo, tinh khôi nhưng sâu sắc và giàu cảm xúc. Với tưởng tượng phong phú và tình cảm dành cho mẹ, em bé đã thể hiện sự cao quý, linh thiêng của tình mẫu tử, cùng với khao khát khám phá thiên nhiên và mơ ước khám phá chân trời góc bể.
Xứng đáng với danh hiệu “nhà thơ của tình yêu và lòng nhân ái”, Ta – go đã tạo ra một bức tranh đẹp, với biển, bờ cát, bầu trời xanh, và mẹ, con dưới mái nhà ấm. Sự vĩnh cửu của tình mẫu tử được thể hiện một cách rõ ràng, khẳng định triết lý, “không ai tốt bằng mẹ”, “cả đời mẹ dõi theo con”.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 15
Mây và sóng là một bài thơ của nhà thơ Ấn Độ R. Tago (1861 – 1941), được in trong tập Trăng non tiếng Anh năm 1915. Nếu tìm về nguyên bản bằng tiếng Ấn Độ, Sisu có nghĩa là trẻ thơ và đã được xuất bản năm 1909. Điều này phản ánh tình cảm trong sáng và sự quan tâm đa chiều của nhà thơ nổi tiếng này đối với trẻ thơ. Đây là một bài thơ đầy tưởng tượng và sâu sắc.
Bài thơ có hai phần: Mây và Sóng, không phải là để miêu tả mây và sóng mà là những câu chuyện em bé tưởng tượng. Em bé đóng vai chính, có mẹ ở bên. Mỗi phần của bài thơ được tạo ra bằng lời kể của em về những gì em biết, em nghe. Em bé kể về những gì mà các bạn mây và sóng rủ em. Từ đó, bài thơ bắt đầu bằng lời gọi mẹ âu yếm, để nói với mẹ điều em bé cảm nhận:
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao
Thì ra đó là các bạn mây. Các bạn mây đang trò chuyện với em. Sau đó, em kể cho mẹ nghe những điều “họ nói” với em:
Chúng ta vui chơi từ sáng đến tối
Chúng ta đùa vui vẻ với bình minh vàng và cùng vui đùa dưới ánh trăng bạc
Hóa ra họ đang vui vẻ, họ muốn em cùng vui vẻ với họ. Họ muốn em bay khắp bầu trời.
Nhưng làm sao để em lên đến đó?
Đúng rồi, muốn chơi cùng họ thì phải lên được bầu trời đã.
Họ trả lời:
Con hãy đi khắp nơi trên cõi đất,
Rồi vươn tay lên bầu trời,
Em sẽ bay lên như mây
Tưởng tượng thật kỳ diệu, như mơ ước. Trẻ thơ ai cũng thích chơi, muốn được chơi. Chẳng có gì vui bằng việc chơi “từ sáng đến tối”, được đùa giỡn trong ánh nắng vàng buổi sáng và dưới ánh trăng bạc buổi đêm. Ánh vàng, ánh bạc rực rỡ trong không gian và thời gian, tạo ra một không gian chơi vui vẻ không bao giờ hết.
Tuy nhiên, em bé vẫn nhớ rằng đang kể cho mẹ nghe, và em mách cho mẹ nghe câu trả lời của em:
Mẹ đợi tôi ở nhà,
Tôi không thể bỏ mặc mẹ được
À, vậy là dù đi đâu, dù chơi với ai, em bé vẫn nhớ đến mẹ, nhớ đến ngôi nhà có mẹ. Mẹ là tất cả. Không thể 'lòng nào bỏ mặc mẹ'. Các bạn mây hiểu vấn đề và 'lửng lơ bay đi'. Giấc mơ của em bé với các bạn mây kết thúc. Cuộc trò chuyện cũng dần kết thúc.
Và bây giờ chỉ còn em bé và mẹ. Em kể cho mẹ về một 'trò chơi thú vị hơn'. Đó là trò chơi mà em nghĩ ra: Con làm mây, mẹ làm trăng, hai tay con ôm mặt mẹ, nhà là bầu trời xanh. Một trò chơi đầy mơ mộng nhưng ngộ nghĩnh. Trong trò chơi đó, có hai nhân vật mẹ-con. Có sự phân vai: Mẹ trở thành trăng bạc, trong không gian xanh, còn con hóa thành mây ôm lấy trăng như cánh tay trẻ thơ ôm lấy má mẹ. Có mây, có trăng, có bầu trời cao, nhưng quan trọng nhất là có hai mẹ con. Mẹ con sẽ mãi bên nhau.
Em bé tiếp tục kể:
Mẹ ơi, kìa có ai đang gọi con dưới làn sóng rì rào
Em lại kể cho mẹ những gì họ nói với em, những cơn sóng vỗ mạnh trên biển cả:
Hát rộn ràng từ bình minh tới hoàng hôn,
Đi mãi mãi không biết dừng lại ở đâu
Như vậy, sóng đi qua nhiều nơi, “đi mãi mãi” trong cuộc hành trình không ngừng và còn “hát rộn ràng từ bình minh tới hoàng hôn”... Một cuộc sống phong phú, đầy màu sắc đối với trẻ thơ. Nhưng làm sao để đi cùng họ, làm thế nào để “đuổi kịp?”
Họ nói:
Hãy đi thôi, hãy tiếp tục bước tới bờ biển,
Đứng yên, nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi.
Phương pháp đi rõ ràng, các bước thực hiện dễ dàng. Nhưng đối với em bé, vẫn còn điều gì đó chưa đủ, các con sóng chưa đáp ứng được yêu cầu của em. Trả lời các con sóng, em bé nói:
Nhưng đến tối, mẹ nhớ con thì sao?
Làm sao tôi có thể rời xa mẹ được?
Nhận thất bại, các con sóng “mỉm cười và nhảy nhót, họ dần đi xa”. Em bé lại một mình, em nghĩ ra trò chơi mới “hay hơn của mình”. Hay hơn vì chỉ có hai mẹ con, nơi đó: “con làm sóng – mẹ làm mặt biển” ở đó:
Con trượt như làn sóng vỗ,
Tiếng cười của con tràn ngập trong lòng mẹ.
Điều đặc biệt của trò chơi đó là ở điều này. Các bạn sóng và mây chỉ suốt ngày chơi đùa mà không nghĩ đến mẹ của họ, trong khi đó, em bé, có lẽ, cũng muốn tham gia nhưng phải có mẹ ở bên cạnh!
Tình mẹ con hoà quyện vào nhau, không thể tách rời. Em không thể sống thiếu mẹ, và mẹ cũng không thể sống thiếu em. Tình mẹ con bao trùm tất cả, có mặt ở mọi nơi đến mức “không ai trên đời này biết được mẹ con đang ở đâu”. Bởi vì, ở đâu có mẹ, ở đó có con; ở đâu có con, ở đó có hình bóng của mẹ.
Tình mẹ con – tình mẫu tử từ giấc mơ đến cuộc sống, từ cuộc sống rồi lại trở về trong suy tư, trong niềm vui của mẹ và nụ cười của em. Tình mẫu tử từ quá khứ hiện về trong hiện tại, từ hiện tại truyền đi đến tương lai. Nó được thể hiện trong các trò chơi về mây và sóng và ở mọi khía cạnh,…
Mây và sóng là hai hiện tượng thiên nhiên cụ thể nhưng lại tạo nên một không gian vô cùng đặc biệt theo thời gian. Mây và sóng trở thành những người bạn của em bé, mời gọi em bé vào cuộc trò chuyện để em bé có thể nói về mẹ và tình mẹ con của mình. Mây và sóng kết hợp với nhau, mãi mãi như tình mẹ con bất diệt.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - phần 16
Tago, một nhà văn, nhà thơ lớn của văn học thế giới nói chung và văn học Ấn Độ nói riêng. Ông để lại cho thế giới một di sản văn học vô cùng phong phú với hơn 1000 bài thơ và hàng trăm truyện ngắn, bên cạnh đó còn là một lượng lớn các tác phẩm kịch, ký,...
Thơ của Ta- go thường đề cập đến những chủ đề đơn giản nhưng sâu sắc và nhân văn. Một trong những đề tài mà ông luôn ca ngợi và tôn vinh là tình mẫu tử. Đối với Ta- go, tình mẫu tử là không bao giờ phai mờ, tình yêu thương của mẹ là sức mạnh giúp con người vượt qua và trưởng thành. Đọc bài thơ 'Mây và sóng' của ông, ta không thể không bị xúc động trước tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc.
Bằng cách kể chuyện đầy tình nghĩa và chân thành, xen kẽ với chút hài hước trong tâm hồn trẻ thơ, thông qua cuộc đối thoại giữa đứa trẻ với các nhân vật khác nhau, ta cảm nhận được tình cảm của em bé dành cho mẹ của mình.
Hiểu biết về tính cách của trẻ thơ thích sự mới lạ, nhà thơ mở đầu bằng một thách thức hấp dẫn cho em bé bằng lời mời gọi đầy thú vị từ những người bạn tự nhiên:
“Mẹ ơi, trên mây có người gọi con: Chúng tớ chơi từ khi sáng đến khi tối.
Chúng tớ chơi với bình minh vàng, chúng tớ chơi với vầng trăng bạc…”
Từ trên mây, tiếng gọi rủ rê của những người đồng đội đến. Nơi đó con chưa từng bước chân, con chỉ nhìn thấy mà không nghe tiếng mây nói. Con cũng chưa từng tham gia các trò chơi từ sáng đến tối, với bình minh vàng, vầng trăng bạc, và chắc chắn con sẽ thấy thú vị và háo hức muốn đến vùng trời đó. Vì thế, sau lời mời đó, em đã không ngần ngại hỏi làm thế nào để lên đó:
” Con hỏi: Nhưng làm thế nào để lên đó?
Họ trả lời: “Hãy đến bờ biển và giơ tay lên trời, con sẽ được mây đưa lên.”
Mây nghe thấy câu hỏi của em, cũng nhanh chóng trả lời. Nếu em muốn đi, hãy đến bờ biển, tay mây sẽ đưa em lên. Điều đó đơn giản với em, nhưng có lẽ hình bóng mẹ đang đợi ở nhà khiến em ngần ngại:
” Con nói: “Mẹ tôi ở nhà chờ đợi,
Con nói: “Mẹ tôi ở nhà chờ đợi,
Làm sao tôi bỏ mẹ mà đi được?
Thế là họ cười rồi bay đi xa.
Nhưng con biết một trò chơi tốt hơn, mẹ ơi.
Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ ôm mẹ bằng hai tay,
Và bầu trời xanh thẳm sẽ là mái nhà.”
Trái tim em luôn ở bên mẹ, luôn muốn mẹ ở bên cạnh. Nhưng nếu em đi chơi với áng mây kia, mẹ sẽ ở nhà với ai? Mẹ đang chờ em về đó. Trong lúc đó, em từ chối một cách thẳng thắn: ” Làm sao tôi có thể rời bỏ mẹ để đi?”. Mây dường như hiểu lòng em, cảm nhận được tình yêu em dành cho mẹ nên chỉ biết mỉm cười và từ biệt em. Khi mây đi, em cũng không tiếc nuối mà thay vào đó, em háo hức sáng tạo ra một trò chơi mới thú vị cùng mẹ:
” Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng, em sẽ ôm mẹ bằng hai tay, và bầu trời xanh thẳm sẽ là ngôi nhà.”
Mây và trăng là những biểu tượng đẹp đẽ của vũ trụ. Áng mây thích bay nhảy chính là con, vầng trăng dịu dàng, bao dung chính là mẹ. Mây và trăng cùng nhau như con luôn ôm mẹ. Ngôi nhà của hai mẹ con cũng giống như bầu trời xanh kia, mang theo sự bình yên và hạnh phúc. Dù là trò chơi trên cõi đời này nhưng nó vẫn đầy thú vị và hấp dẫn, trò chơi đó có mẹ và có con, có tình yêu mãnh liệt và rộng lớn.
Có lẽ vì chút ghen tỵ trước tình mẹ con, trò chơi vui vẻ của mẹ và em mà sóng cũng muốn tới và mời em cùng chơi:
“Trong sóng có người gọi em: Chúng tớ hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ đi khắp mọi nơi mà không biết đến nơi nào.”
Nếu cuộc vui với mây có trăng vàng, mây bạc thì cuộc vui với sóng cũng đầy lôi cuốn, quyến rũ và kì diệu. Chơi với sóng, em được du ngoạn khắp nơi suốt cả ngày, đến những nơi mà em chưa từng chân đến. Đó chắc chắn là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị, khi nghe đến đó, chắc hẳn ai cũng muốn tham gia và em cũng vậy:
” Nhưng làm thế nào để em đến được đó”
Sóng nói rằng chỉ cần em nhắm mắt lại, bên bờ biển sẽ đến và đưa em đi. Dù lòng em muốn ra đi nhưng tình mẹ vẫn còn kéo lùi, mẹ đang đợi em ở nhà. Khi hoàng hôn buông xuống, nơi nhà mẹ chờ đợi em, em không thể để mẹ ở nhà một mình. Vì niềm vui riêng của em, em từ chối sóng một lần nữa để giữ mẹ bên cạnh và cùng mẹ tham gia một trò chơi vui vẻ hơn:
” Trong sóng có người gọi em: Chúng tớ hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ ngao du khắp nơi mà không biết từng đến nơi nào.”
Sóng và bờ biển đều là những hình ảnh đẹp đẽ. Bờ biển là nơi mà mẹ luôn thu hút con, con muốn khám phá mỗi ngày. Nơi mẹ, con được hạnh phúc, được yêu thương và niềm vui của con trở nên đầy đủ hơn bất kỳ nơi nào khác.
Sóng và mây là những biểu tượng đẹp, vĩnh cửu, được sử dụng để nâng cao hình ảnh của tình mẹ. Vượt lên trên mây, sóng, tình mẹ luôn cao quý, không bao giờ phai nhạt, và trái tim của con luôn hướng về mẹ, với con, mẹ là điều tuyệt vời nhất.
Với lòng yêu thương và lòng tin dành cho mẹ, Ta- go đã viết nên một tác phẩm đầy ý nghĩa. Đọc bài thơ này, em hiểu được tình mẹ hơn, và sẽ cố gắng làm cho mình xứng đáng với những gì mà mẹ đã hy sinh cho em và gia đình.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 17
Ta-go là một trong những nhà thơ lớn nhất của Ấn Độ trong thời đại hiện đại. Ông đã để lại một di sản văn hóa và nghệ thuật vô cùng to lớn. Thơ của Ta-go thể hiện tinh thần dân tộc và dân chủ sâu sắc, tinh thần nhân văn cao cả và triết lý trữ tình. Ông đã thành công trong việc sử dụng hình ảnh thiên nhiên để tạo ra những ý nghĩa tượng trưng, những so sánh và trùng điệp tinh tế.
“Mây và sóng” là một bài thơ văn xuôi được xuất bản trong tập thơ “Trăng non”. Bài thơ là tiếng nói của một đứa trẻ gửi đến mẹ, như một lời thú thật tình cảm, trong đó có những cuộc trò chuyện ảo giữa đứa trẻ và những người sống trên “mây” và “sóng”. Từ đó, tác giả ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng và vĩnh cửu.
Bài thơ mở đầu bằng lời kêu gọi: “Mẹ ơi” đầy âu yếm. Đứa trẻ kể với mẹ về cuộc đối thoại tưởng tượng giữa mình với những người sống “trên mây”, “trong sóng”. Họ vẽ ra trước mắt đứa trẻ một thế giới thú vị với “bình minh vàng”, “vầng trăng bạc”. Ở đó, đứa trẻ được tự do vui chơi, đi khắp nơi:
“Chúng tớ chơi từ sáng sớm đến chiều tà. Chúng tớ chơi với bình minh vàng, chúng tớ chơi với vầng trăng bạc”.
“Chúng tớ hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ lang thang khắp nơi mà không biết đến đâu”.
Với hình thức đối thoại và hình ảnh được tưởng tượng, tác giả đã tạo ra một thế giới phong phú, kỳ diệu và bí ẩn đối với tuổi thơ. Những người sống “trên mây”, “trong sóng” không chỉ mời gọi mà còn chỉ dẫn đường đi. Cách để đến với thế giới thú vị đó thật dễ dàng:
“Hãy đến tận cùng của trái đất, vươn tay lên trời, bạn sẽ được nhấc lên tận tầng mây”
“Hãy đến bờ biển, nhắm mắt lại, sóng sẽ nâng bạn lên”.
Lời mời gọi của những người sống “trên mây”, “trong sóng” chính là tiếng gọi của một thế giới diệu kỳ, huyền ảo và đầy hấp dẫn.
Thiên nhiên phong phú, bí ẩn, và lôi cuốn với trẻ thơ, ai cũng mong muốn khám phá, khám phá. Lời mời của những người sống trên “mây”, “dưới sóng” đều thú vị. Đó là tiếng gọi của một thế giới diệu kỳ, lung linh, huyền ảo. Dường như không ai có thể từ chối lời mời đó, nhưng đứa trẻ đã chọn từ chối. Lí do đứa trẻ đưa ra là: “Mẹ đang đợi ở nhà… Làm sao con có thể rời xa mẹ để đi được?”; “Buổi chiều mẹ luôn muốn con ở nhà, làm sao con có thể rời xa mẹ để đi được?”.
Lời từ chối và lý do từ chối thật dễ thương khiến những người sống trên “mây”, “dưới sóng” đều “mỉm cười”. Đứa trẻ biết rằng mẹ đang mong đợi, hơn nữa, mẹ luôn muốn con ở nhà vào buổi chiều. Vì vậy, con không thể rời xa mẹ và không thể thiếu mẹ. Từ chối lời mời để mẹ không cần phải chờ đợi, để luôn ở bên mẹ, đứa trẻ quả là đứa con hiếu thảo, ngoan ngoãn, luôn yêu quý mẹ.
Dù đầy luyến tiếc với những trò chơi. Điều này được thể hiện qua việc hỏi: “Nhưng làm thế nào để đến đó?” và “Nhưng làm thế nào để ra ngoài đó?”. Tình yêu thương của mẹ đã chiến thắng. Tinh thần nhân văn sâu sắc của bài thơ hiện lên qua việc vượt qua ham muốn đó. Đó cũng chính là sức mạnh của tình mẫu tử.
Nếu từ chối ngay lời mời của những người sống trên “mây” và “dưới sóng” thì tình cảm sẽ thiếu tính chân thực vì trẻ em thường thích chơi. Dù bị hấp dẫn, nhưng con không thể đánh đổi niềm vui với việc xa rời mẹ. Tình mẫu tử đã chiến thắng ham muốn tạm thời. Con đã vượt qua những ham muốn tự nhiên và chính đáng của mình bằng cách tưởng tượng ra những trò chơi khác thú vị cùng mẹ dưới mái nhà thân thương:
“Con là mây, mẹ là trăng
Hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và ngôi nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm”.
“Con là sóng, mẹ là bến bờ kì lạ
Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vào lòng mẹ”
Đứa trẻ đã kết hợp tình yêu thiên nhiên và tình mẫu tử bằng cách biến mình thành “mây”, “sóng” còn mẹ là “trăng” và “bến bờ kì lạ”. Như vậy, đứa trẻ đã có trò chơi ý nghĩa hơn, thú vị hơn. Đứa trẻ không chỉ có “mây” mà còn có “trăng”, không chỉ để vui đùa mà để sống dưới mái nhà, để tiếp nhận ánh sáng dịu dàng.
Đứa trẻ còn có “sóng”, mẹ là “bến bờ kì lạ” để “lăn, lăn, lăn mãi” vào lòng mẹ rộng mở, bao dung. Các động từ “ôm”, “lăn” đặc biệt điều tả tình cảm thắm thiết giữa hai mẹ con. Có mẹ, đứa trẻ có tất cả, có vũ trụ bao la, có sắc màu rực rỡ, có tiếng cười hạnh phúc. Chỉ cần có mẹ bên cạnh, mọi niềm vui đều trở nên không quan trọng nữa, đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc nhất khi được chơi cùng mẹ.
Cách tạo hình ảnh trong bài thơ rất độc đáo: Trên bầu trời xanh, những đám mây đa sắc cùng mặt trăng lúc lộ lúc kín; dưới biển, hàng ngàn sóng vỗ vào bờ rồi tan thành bọt. Hình ảnh thiên nhiên trong bài thơ đều do trí tưởng tượng của đứa trẻ tạo nên, vô cùng lung linh, kỳ ảo, khiến người đọc nảy sinh nhiều ý tưởng. Ai sống trên mây, ai sống dưới sóng? Có phải là những Tiên đồng hay những nàng Tiên cá? Đứa trẻ có thể tưởng tượng... Những trò chơi “trên mây”, “dưới sóng” biểu hiện cho những niềm vui hấp dẫn của cuộc sống nói chung.
“Trăng” và “bến bờ kì lạ” đại diện cho sự hiền hậu và lòng bao dung của mẹ. Nhà thơ đã sử dụng mối liên kết “mây – trăng”, “sóng – bờ” để nói về mối quan hệ mẹ con và tôn vinh tình cảm đó lên tầm vũ trụ, vĩnh cửu. Câu thơ cuối cùng làm kết cho cả bài thơ: “Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta đang ở nơi nào”. Điều đó có nghĩa là “mẹ con ta” tồn tại ở mọi nơi, không ai có thể chia cắt. Điều đó cũng ám chỉ: tình mẫu tử hiện diện ở mọi nơi, thiêng liêng, vĩnh cửu.
Khi đọc bài thơ “Mây và sóng”, mỗi người đều cảm thấy rất xúc động trước tình cảm của đứa trẻ và người mẹ. Bài thơ “Mây và sóng” thực sự đặc biệt và giàu ý nghĩa, phản ánh vẻ đẹp nhân văn của một tâm hồn thơ vĩ đại.
Phân tích về bài thơ “Mây và sóng” - mẫu số 18
Một trong những tình cảm cao quý nhất là tình mẫu tử. Và khi đọc bài thơ “Mây và sóng” của Ta-go, người đọc sẽ cảm nhận được tình cảm ấy qua những dòng thơ chân thành, sâu sắc.
Trong bài thơ, đứa trẻ đã có cuộc trò chuyện thú vị với những người “trên mây” và “dưới sóng”. Thế giới của họ hiện lên rất tuyệt vời, như ước mơ của trẻ thơ. Ở đó, trẻ em được vui đùa từ sáng đến tối, khám phá những điều kỳ thú trên bầu trời và dưới biển:
“Chúng tôi chơi đùa từ sáng sớm đến hoàng hôn,
Chúng tôi chơi với buổi sáng đầy nắng,
Chúng tôi chơi với ánh trăng bạc.”
…
“Chúng tôi hát từ sáng sớm đến tối,
Chúng tôi ngao du khắp mọi nơi
Mà không biết đã đi qua những nơi nào.”
Điều đó đã thúc đẩy lòng ham muốn khám phá của đứa trẻ: “Nhưng làm thế nào để lên đó?”, “Nhưng làm thế nào để ra ngoài đó?”. Em muốn khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài, để kiểm tra xem chúng có thực sự hấp dẫn như những gì người “trên mây” và “trong sóng” nói không.
Nhưng sau khi nghe câu trả lời từ người “trên mây” và “trong sóng”, em lại phải suy nghĩ: “Làm sao để rời xa mẹ mà đến được?”, “Làm sao để rời xa mẹ mà đi được?”. Dù thế giới bên ngoài có hấp dẫn, nhưng em vẫn không muốn rời xa mẹ. Nhưng những câu hỏi kia giúp người đọc cảm nhận được tình cảm mà đứa trẻ dành cho mẹ. Có gì hạnh phúc hơn khi được bên cạnh mẹ, người yêu thương em, mặc dù bên ngoài có bao điều thú vị đang chờ đợi.
Đặc biệt hơn, khi quay về, em bé đã nghĩ ra một trò chơi để có thể chơi cùng mẹ:
“Nhưng con biết một trò chơi tốt hơn trò ấy, mẹ ơi.
Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ ôm mẹ bằng hai bàn tay,
Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm.”
…
“Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là một bờ biển lạ lùng.
Con sẽ lăn mãi,
Và vỗ vào lòng mẹ, cười vang.
Và không một ai trên thế giới này biết mẹ con ta đang ở đâu.”
Em bé đã sáng tạo ra một trò chơi độc đáo. Nếu em là mây thì mẹ sẽ là trăng. Hai bàn tay em ôm mẹ, mái nhà trở thành bầu trời. Nếu em là sóng thì mẹ là bờ biển lạ lùng. Em lăn mãi và vỗ vào lòng mẹ, cười vang. Những trò chơi này thể hiện sự gắn bó, tình yêu sâu đậm. Dù ở đâu, em bé vẫn muốn ở bên cạnh mẹ.
Tình mẫu tử trong bài thơ được ca ngợi một cách tận trung. Sau khi đọc bài thơ, chúng ta cảm nhận được sự trân trọng.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu số 19
Ta-go, một nhà thơ vĩ đại của Ấn Độ. Thơ ông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả, đặc biệt là bài thơ “Mây và sóng” – làm người đọc hiểu hơn về tình mẫu tử.
Em bé đã kể cho mẹ nghe về những trải nghiệm của mình, như cuộc trò chuyện với người “trên mây” và “trong sóng”. Thế giới của họ hiện lên lung linh dưới con mắt tinh nghịch của đứa trẻ. Những “bình minh vàng”, “ánh trăng bạc” của người “trên mây”:
“Chúng ta chơi từ khi bình minh rạng cho đến khi hoàng hôn tà,
Chúng ta chơi với buổi sớm mai lung linh,
Chúng ta chơi với ánh trăng bạc.”
Hoặc những cuộc phiêu lưu thú vị của người “trong sóng” cũng góp phần kích thích tò mò trong tâm hồn em bé:
“Chúng ta hát từ sáng sớm đến tối khuya,
Chúng ta khám phá khắp mọi nơi,
Nhưng không biết chúng ta đã đặt chân đến những vùng đất nào.”
Tất cả đã thức tỉnh lòng hiếu kỳ trong em bé: “Nhưng làm thế nào để đến đó?”, “Nhưng làm thế nào để rời đi?”. Nhưng những câu hỏi đó cũng thể hiện sự khao khát khám phá đến cùng.
Khi nghe câu trả lời từ người “trên mây” và “trong sóng”, em đã từ chối mạnh mẽ: “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”. Những câu trả lời làm cho người đọc nhận ra mong muốn gắn bó với mẹ. Đọc những câu hỏi và trả lời đó, chúng ta hiểu rằng không có gì có thể sánh bằng tình yêu và hạnh phúc khi có mẹ ở bên.
Em bé đã có ý tưởng sáng tạo khi tạo ra một trò chơi dành riêng cho mẹ và con:
“Nhưng con biết một trò chơi tốt hơn nữa, mẹ ơi.
Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ ôm mẹ trong hai tay,
Và nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.”
…
“Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là bờ biển lạ.
Con lăn, lăn, lăn mãi
Và vỗ vào lòng mẹ, cười vang
Và không ai trong cõi đời này biết nơi mẹ con ta ở.”
Ta-go đã sử dụng tự sự và mô tả để diễn đạt cảm xúc của nhân vật và sự gắn bó giữa mẹ và con.
Bài thơ “Mây và sóng” của Ta-go đã làm cho mỗi người hiểu được tình mẫu tử sâu sắc và thiêng liêng hơn bao giờ hết. Vì vậy, chúng ta hãy trân trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 20
“Nghệ thuật không tuân theo quy luật của sự phai nhạt, nó tự thân không chấp nhận sự tiêu biến”. Đúng với sự sáng tạo không ngừng và phong cách thơ độc đáo, thơ văn vẫn sống mãi trong tâm hồn của con người. Đó là lý do tại sao dù là đề tài cũ, mỗi bài thơ vẫn mang giá trị riêng.
Từ ngàn xưa, thơ văn đã không ít lần tôn vinh tình mẫu tử, một tình cảm cao quý nhất trong cuộc sống. Ta-go, bằng tài năng và lòng chân thành, đã mang đến một bài thơ ý nghĩa về tình mẫu tử qua những tưởng tượng đặc biệt trong bài Mây và Sóng.
Hai dòng thơ đầu tiên tạo ra hai bức tranh tượng trưng: trên mây và trong sóng, những không gian bao la, rộng lớn của cuộc sống đầy hấp dẫn đang mời gọi con bước vào. Đó cũng là biểu tượng cho những cám dỗ, những điều khó khăn trong cuộc sống mà con người thường gặp phải.
Đặc biệt ở tuổi trẻ, như em bé trong bài thơ, điều này trở nên dễ hiểu hơn khi em đặt ra câu hỏi thể hiện sự tò mò, ham muốn của mình: Nhưng làm sao tôi có thể đến đó. Khao khát khám phá, bay lượn vui chơi đến những nơi xa xôi, những vùng đất bí ẩn, thần thoại ấy khiến em tỉnh giấc nhận ra tình yêu thương của mẹ, vì lòng từ bi : mẹ đợi tôi ở nhà, liệu con có thể rời xa mẹ được không. Câu nói ngây thơ của em bé đã khiến chúng ta hồi tưởng về những ngày thơ bé, hồn nhiên nhất khi chơi cạnh mẹ:
Con là mây và mẹ là trăng
Con ôm mẹ trong hai tay, và ngôi nhà sẽ là bầu trời xanh.
Nhưng có lẽ điều quan trọng nhất là tình mẫu tử thiêng liêng:
Con là sóng và mẹ là bờ biển kỳ lạ,
Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỗ tan vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ở đâu.
Mẹ được so sánh với mặt trăng, mặt biển: đó là thiên nhiên rộng lớn, vĩnh cửu, vô hạn. Con là mây, là sóng bay cao, bay xa để hát mãi về mẹ. Mẹ trở nên bất diệt trong lòng con. Trước tình yêu thương của mẹ, con luôn nhỏ bé như chú chim non cần được bảo vệ. Tình mẫu tử thiêng liêng lại một lần nữa tràn về trong tâm trí chúng ta, khiến cho một tâm hồn nhỏ bé rối bời.
Như vậy để nhận ra rằng, trong cuộc sống con người không phải lúc nào cũng đủ mạnh mẽ và can đảm để đối mặt với những khó khăn, những thử thách, nhưng chính những lúc yếu lòng, chuẩn bị sa ngã hoặc đánh mất bản thân thì tình mẫu tử thiêng liêng đã trở thành niềm tin vững chắc chống lại mọi thứ.
Và chúng ta ai cũng khát khao hạnh phúc, nhưng đừng chỉ tìm kiếm những niềm vui hạnh phúc to lớn ở xa xôi mà hãy biết quý trọng và tìm kiếm hạnh phúc gần gũi, bình dị và thiêng liêng bên cạnh mình đó chính là tình mẫu tử. Có lẽ đó cũng là giá trị nhân văn sâu sắc mà Ta-go muốn truyền đạt.
Những dòng thơ của Ta-go không chỉ ca ngợi tình mẫu tử, vẻ đẹp của những kỷ niệm ấm áp và thiêng liêng của tình mẹ con mà Ta-go đã làm cho vai trò và sức mạnh của tình mẫu tử trở nên thanh cao và mạnh mẽ hơn, trở thành điểm tựa vững chắc chống lại những cám dỗ, những khó khăn trong cuộc đời.
Tuy nếu chỉ có nội dung đẹp mắt thì chưa đủ, thơ của Ta-go còn là sự lọc lõi của những viên ngọc quý, không chỉ làm đẹp tinh thần mà còn làm đẹp hình thức nghệ thuật, sự kết hợp tuyệt vời giữa ý tưởng và cách diễn đạt, giữa tâm hồn và hình thức. Đặc biệt ở bài thơ này, Ta-go đã sử dụng hai cuộc trò chuyện giữa em bé với mây và sóng, mang lại cảm xúc sâu lắng và trong trẻo, làm dịu đi tâm hồn của người đọc.
Chắc chắn chỉ những ai yêu thiên nhiên, yêu trẻ thơ đích thực Ta-go mới có thể tạo ra những bài thơ đầy sáng tạo như vậy. Tình mẫu tử từ lâu đã trở thành một đề tài vô cùng sống động trong ca dao, trong văn học cổ điển và nay lại tái hiện trong những dòng thơ của Ta-go. Mây và sóng trở thành biểu tượng vĩnh cửu cho tình mẫu tử, một tình cảm không mời gọi, vĩnh hằng và sâu sắc.
Với một phong cách văn nhẹ nhàng và gần gũi, Ta-go đã làm rung động lòng người bằng những dòng thơ sâu sắc và ý nghĩa về tình mẫu tử. Nhưng điều quan trọng hơn là thông điệp sâu sắc về nhân sinh mà tác phẩm mang lại: Hạnh phúc không chỉ tồn tại ở nơi xa xôi, hạnh phúc cũng hiện hữu ngay trong cuộc sống hàng ngày, trong vòng tay âu yếm của mẹ. Và tình mẫu tử có sức mạnh như một chiến trận, giúp con người đương đầu với mọi thử thách.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 21
Nhà văn, nhà viết kịch người Pháp R.Rolland đã từng nói: “Nếu có một nơi trên thế giới mà tất cả giấc mơ của con người được thỏa mãn từ thời đầu tiên khi con người bắt đầu mơ ước về sự tồn tại của mình, thì đó chính là Ấn Độ.”
Đất nước ấy, với lịch sử văn hóa sâu sắc, là nơi sinh sống, phát triển của nhiều tài năng văn chương, nghệ thuật, và cuối cùng, tất cả hội tụ, trở nên hoàn hảo trong Ra-bin-dra-nat Ta-go, một trong “Tam vị nhất thể’ của văn học hiện đại Ấn. “Người bảo vệ trái tim của Ấn Độ” đó, với tập thơ Trăng non và bài thơ Mây và sóng, đã mở ra một thế giới cổ tích của tuổi thơ thông qua tưởng tượng bay bổng và trong sáng của em bé đáng yêu.
Trăng non là một trong những tác phẩm hay nhất của Ta-go về đề tài trẻ em. Trăng non không chỉ thể hiện sự hiểu biết sâu sắc của nhà thơ về trẻ em mà còn thể hiện tình yêu thương vô tận mà Ta-go dành cho những trái tim nhỏ bé. Tập thơ này ra đời với những hình ảnh, cảm xúc đặc biệt kéo theo nhiều suy tưởng sâu xa về tình mẫu tử.
“Mây và sóng” ban đầu được viết bằng tiếng Bengali, ngôn ngữ của quê hương của nhà thơ, được xuất bản trong tập Si-su (Trẻ thơ), sau đó được Tago dịch sang tiếng Anh và xuất bản trong tập Trăng non, nơi chứa đựng những hình ảnh và cảm xúc về một thế giới kỳ diệu, nơi “Tago là họa sĩ vẽ ánh sáng và bụi đất”.
Họa sĩ ấy đã mở ra một thế giới cổ tích của tuổi thơ không chỉ là những điều kỳ diệu của tự nhiên, những trò chơi và khả năng phi thường, mà còn chứa đựng tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc, và những trò chơi yên bình, ấm áp mà em bé có thể chơi cùng mẹ.
Qua trí tưởng tượng bay bổng, trong trẻo và đáng yêu của em bé, thế giới cổ tích hiện lên cùng với những người sống trên mây và trong sóng. Với trẻ em, tất cả đều là bạn, được biến thành hiện thân từ tâm hồn non nớt, ngây thơ và trong trắng của các em. Hiểu biết về trẻ em và nét tâm lý đó, nhà thơ Rabindranath Tagore không gán nhân vật cho mây và sóng mà để tâm hồn và trí tưởng tượng của trẻ em thực hiện điều đó.
Em bé thấy “có người gọi con” và kể cho em nghe về cuộc sống hấp dẫn ấy: “Chúng tớ chơi từ khi sáng sớm cho đến khi hoàng hôn. Chúng tớ chơi với ánh sáng ban mai và vầng trăng màu bạc.” Thế giới cổ tích đẹp đẽ với màu sắc lấp lánh, quen thuộc mà mỗi em nhỏ đều thích thú và ao ước. Đó là những người bạn dịu dàng và yên bình: “ánh sáng ban mai” và “vầng trăng màu bạc”, là những người bạn mà mỗi ngày các em đều ngắm nhìn và mơ ước.
Trong trí tưởng tượng của trẻ em, không có điều gì là không thể, và thế giới đó không phải xa xôi mà rất gần gũi, có một con đường dẫn đến, có một người bạn đón mình đi. Em bé với tâm trạng chung của tất cả trẻ nhỏ, vẫn ham chơi và thích chơi, đã hỏi: “Nhưng làm sao mình lên được đó?” và nhận được câu trả lời nồng nhiệt từ những người sống trên mây: “Hãy đến đây, đến tận cùng của trái đất, giơ tay lên trời, cậu sẽ được nhấc lên tận tầng mây.”
Đây là những điều chỉ có trẻ em, bằng trí tưởng tượng bay bổng mới có thể nghĩ ra và nhờ vào sự trong trắng mới có thể tin tưởng sâu sắc. Thế giới kỳ diệu với bạn bè từ thiên nhiên và con đường “tham gia vui chơi” của em bé cũng là thế giới biển cả rộng lớn với lời mời của những người sống trong sóng: “Trong sóng có người gọi con” và họ kể cho em nghe về những cuộc phiêu lưu thú vị, hấp dẫn: “Chúng tớ hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ khám phá nơi này nơi kia mà không biết từng đến đâu.”
Có thể nói rằng bầu trời và biển luôn là niềm yêu thích của trẻ em, và thật thú vị khi được khám phá mọi nơi trong thế giới rộng lớn, bao la và hấp dẫn ấy. Được hát vang vẻ, nhảy múa từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn, được khám phá những vùng đất mới lạ mà “không biết từng đến nơi nào.” Điều đó đã thu hút trẻ em, và em bé ngay lập tức hỏi những người bạn mới của mình: “Nhưng làm thế nào để ra ngoài đó?”
Một lần nữa được hướng dẫn một cách tận tình: “Hãy đến bờ biển, nhắm mắt lại, bạn sẽ cảm nhận được dòng sóng đưa bạn đi.” Tương tự như con đường đến chơi với đám mây, con đường đến vui chơi với sóng là một phép màu đặc biệt của thế giới tuổi thơ, nơi chỉ có niềm tin mạnh mẽ vào những câu chuyện cổ tích, những điều mới mẻ về thế giới mơ ước trong tiềm thức, chỉ có trong trí tưởng tượng mà con đường mới có thể hiện ra chân thực, gần gũi với vẻ đẹp vô tận.
Với trái tim non nớt của mình, thế giới cổ tích của em bé cũng là thế giới mà có mẹ ở cùng, cùng vui chơi, cùng biến thân. Dù có hai lời mời mời mắng của đám mây và sóng để em bé băn khoăn vì bản tính ham chơi đặc trưng của trẻ nhỏ, nhưng em bé đã từ chối cả hai và nghĩ về những trò chơi thú vị hơn. Đó là khi: “Mẹ sẽ là trăng và con sẽ là mây./ Hai bàn tay của con ôm lấy mẹ, và nhà ta sẽ là bầu trời xanh ngát”.
Thế giới rộng lớn trên đám mây qua trí tưởng tượng của em bé có thể tồn tại ngay trong nhà, nơi mái che trên cao chống lại mưa gió, nơi có mẹ yêu thương, chăm sóc. Em bé sẽ là những đám mây trắng xanh trên bầu trời bao la, còn mẹ sẽ là vầng trăng dịu mát, hiền hòa. Trong trò chơi thú vị này, em bé sẽ luôn gần gũi, quấn quýt bên mẹ. “Hai bàn tay ôm lấy mẹ” không chỉ là hình ảnh mây và trăng trên bầu trời mà còn thể hiện sự yêu thương, gắn bó của hai mẹ con.
Cuộc sống con người có thể dẫn đến bất cứ nơi nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng đó sẽ mãi là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất. Sự lớn lao đó trong trí tưởng tượng của em nhỏ được biểu hiện rất giản dị, đơn sơ nhưng lại cực kỳ cảm động. Em sẽ là những dòng sóng du ngoạn khắp bốn phương trời và mẹ sẽ là “bến bờ kỳ lạ” luôn chờ đón con ở bất kỳ đâu. “Con lăn, lăn, lăn mãi rồi cười nở vang vọng trong lòng mẹ.”
Khi được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, được vỗ về, mỗi đứa trẻ đều cảm thấy yên bình, hạnh phúc trong tiếng cười vang vọng. Với hình thức đối thoại kết hợp với lời kể của em bé, qua những hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, mây và sóng là biểu tượng của thiên nhiên hiền hòa mà mỗi người trân trọng, hòa mình và cùng nhau sống chung. Những lời mời không chỉ là mời em bé đi chơi mà còn là tượng trưng cho những cám dỗ trong cuộc sống mà mỗi người sẽ phải đối mặt.
Vượt qua tất cả những cám dỗ đó là sự trở về với những giá trị bền vững, tình mẫu tử thiêng liêng, tình gia đình ấm áp. Bởi vậy, bài thơ Mây và sóng của Rabindranath Tagore không chỉ là bài thơ viết về thiếu nhi, dành cho thiếu nhi, mà còn là một bài học ý nghĩa về tình cảm bất diệt của con người. Thế giới kỳ diệu, tuổi thơ, em bé tưởng tượng bằng sự bay bổng, hồn nhiên, cũng giống như vầng trăng trước sân từ bao đời của trẻ em Việt Nam:
“Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay biển xanh kỳ diệu
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ nhấp nhô”
Trăng ơi… từ nơi đâu tới?
Hay từ một sân chơi vui vẻ
Trăng bay như một quả bóng
Đứa nào đá lên trời
Trăng ơi… từ nơi đâu tới?
Hay từ lời ru của mẹ yêu
Thương Cuội không ngủ được
Hú gọi trâu đến giờ!”
Trẻ em, dù ở bất kỳ nơi nào, với trí tưởng tượng bay bổng và tư duy hồn nhiên, ngây thơ luôn dành tình yêu đặc biệt cho những người bạn trong thế giới kỳ diệu. Một tiếng hát từ rừng già, một lời mời gọi của thiên nhiên, một con sên chậm chạp hay bờ cát dài trắng phau đều là bạn thân của các em. Thế giới cổ tích luôn truyền đạt cho các em những tình cảm, phẩm chất quý giá. Hình ảnh vững chắc, sâu sắc trong tâm hồn mỗi đứa trẻ không gì thay thế được chính là Mẹ. Dù có bao nhiêu cám dỗ trên đời này, mẹ vẫn là người vĩ đại nhất.
Từ ngàn xưa, người Việt đã có câu:
“Mẹ như mặt trời của con
Không yêu mẹ, người đó đi lạc lối”
hay
“Mẹ như nhánh mạ gãy rời
Thành bát cơm ấm no, nuôi con thơ”.
Và thực sự, Ta-go đã sống cuộc đời mình đúng với tên gọi, là một nhà thơ, một triết gia Bà-la-môn và nhà nho dân tộc, ông đã tạo ra trong tác phẩm thơ của mình “nhiều hình ảnh lộng lẫy diệu kỳ, nhiều sắc màu tươi mới” nhưng bên trong đó là những tình cảm thiêng liêng, vĩnh cửu.
Bài thơ Mây và sóng kết thúc trong tiếng cười giòn tan và hình ảnh ấp ôm quấn quýt của hai mẹ con. Thế giới cổ tích của tuổi thơ, qua trí tưởng tượng bay bổng và trong sáng của em bé, chứa đựng những người bạn kỳ diệu, những con đường màu nhiệm nhưng hơn hết, chính là có mẹ luôn bên cạnh.
Phân tích bài thơ Mây và Sóng - mẫu 22
Ra-bin-đra-nát Ta-go (1861-1941) là nhà thơ lớn nhất của văn học Ấn Độ trong giai đoạn đầu thế kỷ XX. Ông sinh sống tại Can-cút-ta, bang Ben-gan, trong một gia đình quý tộc. Tago có tài năng thiên bẩm nên ông bắt đầu làm thơ từ rất sớm. Suốt cuộc đời, ông tích cực tham gia vào các hoạt động chính trị và có nhiều đóng góp quan trọng cho xã hội trong nhiều lĩnh vực.
Ta-go để lại một di sản sáng tác rộng lớn gồm 52 tập thơ, 42 vở kịch, 12 tiểu thuyết, hàng trăm truyện ngắn, bút ký, luận văn, diễn văn, thư từ cùng rất nhiều ca khúc và hơn 1500 bức tranh. Với tập thơ Dâng, ông là nhà thơ đầu tiên của châu Á được vinh danh giải Nobel văn học năm 1913. Thơ của Ta-go tôn vinh tinh thần dân tộc, dân chủ, giàu tính nhân văn và tình cảm, lãng mạn, chứa đựng những triết lý tinh tế, sâu sắc của phương Đông.
Bài thơ Mây và sóng (dịch bởi Nguyễn Khắc Phi) ban đầu được viết bằng tiếng Ben-gan, in trong tập thơ Si-su (Trẻ thơ), xuất bản năm 1909, sau đó Ta-go tự dịch ra tiếng Anh và in trong tập Trăng non, xuất bản năm 1915.
Với hình thức đối thoại lồng trong lời kể của em bé, qua những hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, bài thơ Mây và sóng của Ta-go đã tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Bài thơ là lời kể chân thành, ngây thơ của đứa trẻ với mẹ về những cuộc trò chuyện tưởng tượng giữa em và những nhân vật sống trên mây và trong sóng. Dù người mẹ không hiện diện, không nói lời nào nhưng đối tượng để thể hiện tình cảm của đứa trẻ vẫn là Mẹ.
Bài thơ có hai phân đoạn. Phân đoạn một: mây mời đứa trẻ đi chơi xa. Phân đoạn hai: sóng mời đứa trẻ đi chơi xa. Đứa trẻ tưởng tượng ra hai phân đoạn này. Một tưởng tượng rất thực tế.
Đứa trẻ từ chối lời mời của mây. Em ở nhà và tạo ra trò chơi với mẹ làm mây (mẹ đóng vai mặt trăng). Đứa trẻ từ chối lời mời của sóng. Em ở nhà và tạo ra trò chơi với mẹ làm sóng (mẹ đóng vai mặt biển). Bằng cách nhân hóa mây và sóng thành con người, tác giả muốn nói lên sự gắn kết, hòa hợp giữa thiên nhiên và con người.
Hai phân đoạn là hai đoạn đối thoại. Mỗi đoạn đối thoại là một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng đứa trẻ, cao hơn mỗi lần. Đây không phải là việc thổ lộ tình cảm bình thường mà là việc thổ lộ tình cảm trong tình huống đầy thách thức. Chỉ khi trải qua những thử thách khác nhau, tình yêu của đứa trẻ dành cho mẹ mới được thể hiện hoàn toàn.