Top 10 Bài Kể Về Bà, Những Chia Sẻ Đầy Tình Thương

Buzz
Chuyện 5: Hồi Ấu Thơ bên Bà

5. Bức Tranh Hạnh Phúc, Chương 4

Mỗi người đều giữ trong mình những ký ức tuổi thơ, và với em, những ký ức ấm áp nhất chính là những khoảnh khắc bên người bà yêu thương.

Bà em tên là Vi, 'Vi' như tên của một loài hoa tượng trưng cho sự đẹp đẽ. Ngày trẻ, bà là một thiếu nữ xinh đẹp, và giờ đây, bà trở nên phúc hậu hơn. Ngoài 50 tuổi, bà là giáo viên về hưu, vẫn giữ bản tính nhẹ nhàng và ngăn nắp. Giọng nói truyền cảm của bà làm cho những câu chuyện và bài hát trở nên sống động.

Bà thường thức sớm để đi chợ và nấu những bữa ăn ngon cho gia đình. Niềm vui của bà là được thư giãn cùng con cháu vào cuối tuần. Bà biết rõ sở thích và khẩu vị của từng người trong gia đình. Mỗi lần em ốm, bà luôn chu đáo và nấu những món ăn yêu thích của em.

Em rất yêu quý bà, biết ơn bà vì sự hy sinh và lo lắng, bà là người bà tuyệt vời nhất mà em từng có.

Chuyện 4: Hồi Ấu Thơ với Bà Ngoại

6. Bức Tranh Hạnh Phúc, Chương 7

Trong gia đình em, tình thân thắm thiết và yêu thương nhau là điều không thiếu. Nhưng người mà em trân trọng hơn cả chính là bà ngoại của em.

Bà em đã bước sang tuổi 70, nhưng tinh thần bà vẫn rất trẻ trung. Dáng vóc nhỏ bé, lưng còng một chút, khuôn mặt phúc hậu, và mái tóc bạc trắng tạo nên vẻ đẹp đặc biệt cho bà. Dù thời gian đã để lại dấu vết trên khuôn mặt và đôi mắt của bà, nhưng bà vẫn tỏa sáng với vẻ trẻ trung và sức sống. Bàn tay nhăn nheo của bà luôn ấm áp.

Những kỷ niệm với bà còn hiện hữu trong tâm trí em. Hồi nhỏ, bà luôn chăm sóc em với tình thương mãnh liệt. Bà là người thương em nhất trong gia đình. Mỗi lần về quê, bà dẫn em đi chơi. Dù bà đã có tuổi, nhưng bà vẫn thường đi chợ sớm và mang về những món quà đặc sản quê như bánh rán, cốc chè đậu, nắm xôi bọc trong lá chuối... Những hương vị ấy vẫn in sâu trong ký ức của em. Bà luôn quan tâm và chăm sóc khi em bị ốm. Những đêm trắng, bà thức cùng em để canh cho em có giấc ngủ ngon.

Bà ngoại chính là nguồn động viên tinh thần cho mọi thành viên trong gia đình. Em hy vọng bà sẽ luôn khỏe mạnh để cùng chúng em chia sẻ thêm nhiều kỷ niệm hạnh phúc.

Bài 7: Hành Trình Sáng Tạo Của Bà

7. Bài Học Sống Tích Cực, Phần 6

Trong gia đình em, có hai cô giáo tận tâm, đó chính là mẹ và bà của em. Cả hai đều là giáo viên, mẹ vẫn đi dạy và bà đã nghỉ hưu. Bà và em luôn tận hưởng khoảnh khắc học tập và chia sẻ niềm vui trong cuộc sống.

Bà em đã vượt qua tuổi 60, nhưng tinh thần bà vẫn rất trẻ trung. Bà là giáo viên về hưu, nhưng trí óc sáng tạo và nhạy bén của bà vẫn nguyên vẹn. Dù đã bạc trắng, mái tóc uốn xoăn của bà vẫn tạo nên vẻ quý phái. Làn da ít nếp nhăn chứng tỏ sức sống và khỏe mạnh của bà.

Bà không chỉ đọc báo mà còn sử dụng điện thoại thông minh, quay video, chụp ảnh và liên lạc với mọi người. Niềm vui của bà là chăm sóc vườn rau nhỏ của gia đình, đảm bảo rằng rau sạch và tự nhiên. Em thường ngắm nhìn bà nhổ cỏ, cắt tỉa rau với tình yêu thương và sự cẩn thận. Bà luôn muốn mang lại điều tốt nhất cho gia đình, điều này khiến em yêu quý bà hơn.

Em mong bà sẽ luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và lạc quan. Em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, trở thành học sinh ngoan để làm tự hào cho bà.

Bài Số 6: Hồn Nhiên Tuổi Thơ Bên Bà

8. Bài Hát Ngọt Ngào Về Bà, Phần 9

'Bà ơi, cháu yêu bà nhiều! Tóc bà trắng như mây', tiếng hát này làm em nhớ đến người bà thân thương, thời thơ ấu tràn ngập kỷ niệm ấm áp bên bà.

Bà ngoại của em đã vượt qua tuổi 60 với sức khỏe dẻo dai, luôn lạc quan và yêu đời. Dáng vẻ của bà mảnh mai, cao ráo và chắc chắn. Mái tóc bạc phủ đầu, nhưng vẫn dày và khỏe mạnh. Đôi mắt mờ đi, nhưng ánh nhìn trìu mến và hiền hậu vẫn in sâu tình yêu con cháu. Những nếp nhăn trên khuôn mặt là dấu hiệu của cuộc sống đầy hy sinh và vất vả, nhưng bà vẫn giữ vẻ trẻ trung và tươi tắn.

Bà luôn tìm niềm vui trong công việc và rèn luyện sức khỏe. Em thích mỗi khi ở bên bà, được học hỏi từ những lời khuyên và câu chuyện ý nghĩa của bà.

Mảnh ghép Tình Thân: Bài 9

9. Hồi Ấu và Bóng Dáng Bà

Trong gia đình, người em trân trọng nhất là bà ngoại. Bà, người phụ nữ hiền lành, luôn tràn đầy tình yêu thương dành cho con cháu.

Mắt bà đã mờ đi, tay chân lẻ loi. Nhưng mỗi buổi sáng, tôi lại thấy bà chống gậy đi dạo quanh nhà. Khi hỏi, mẹ kể rằng bà vẫn rèn luyện bằng cách tập thể dục, chống lại căn bệnh viêm khớp từ thời trẻ. Ba tôi lại nói theo cách khác, rằng bà, một đời lao động vất vả từ việc chăm sóc nhà cửa, nấu nướng đến công việc nông nghiệp. Bây giờ, dù đã già nhưng bà vẫn không chịu ngồi yên.

Được bà chiều chuộng nhất vì là con út, mỗi khi ba cầm roi vì tôi trốn học để chơi, tôi chạy đến bên bà tìm sự bảo vệ. Bà là người làm dịu nhẹ tình hình, ngăn ba, và chỉ mắng nhẹ tôi vài câu rồi đánh nhẹ vào mông. Nhờ đó, tôi thoát khỏi những trận đòn nặng nề của ba.

Năm tôi học lớp bốn, mắt bà trắng đục và cần phải phẫu thuật. Bà đồng ý, nhưng tôi nhận thấy lo lắng trên khuôn mặt bà. Những ngày chờ đợi mổ, cả gia đình đều đồng lòng ở bên bà. Có những lúc ba mẹ bận, chỉ còn mình tôi và bà ở lại, tôi nằm trong vòng tay nhăn nheo của bà và nghe những câu chuyện xưa.

Bà thường nói: 'Bà mổ mắt để nhìn rõ hơn chú Bi của bà.' Tôi ôm bà. Dù ca mổ thành công, nhưng vài năm sau đó, bà ra đi. Cho đến khi trưởng thành, tôi không thể quên bóng dáng và những kí ức dịu dàng về bà. Tôi luôn cố gắng duy trì đôi mắt 'sáng', tràn đầy lạc quan và lòng tin trước cuộc sống, trước mọi người, và trước những ánh nhìn... Tất cả là những bài học quý báu từ bà trong những ngày bà nằm viện.

Để tôn vinh bà và chính mình, tôi sẽ sống tốt. Để xứng đáng và ghi nhớ mãi lời hứa: Con sẽ là đôi mắt của bà...

Góc Nhìn Về Bà: Bài 8

10. Hồi Tưởng Về Người Bảo Mẫu

Trong gia đình em, bà ngoại là người cao tuổi nhất, người mẫu mực dạy dỗ con cháu về những điều tốt lành, em yêu quý bà vô cùng.

Bà ngoại của em đã bước qua tuổi 80, lưng bà còng tròn, phải chống gậy khi di chuyển. Da bà đầy những nếp nhăn và đồi mồi, nhưng đôi mắt vẫn giữ được sự tinh tế. Mỗi buổi trưa, em thường giúp bà nhổ những sợi tóc, và bà thường kể những câu chuyện ý nghĩa cho em nghe. Bà thích đọc báo để cập nhật thông tin, rồi sau đó bà lau chùi sạch sẽ và cất báo vào ngăn kéo.

Mẹ kể lại rằng, khi em còn nhỏ và ốm, khi mẹ vắng nhà, bà luôn chăm sóc em chu đáo. Những đêm em không ngủ được, bà hát ru và kể chuyện cho em nghe. Dù em không nhớ rõ, nhưng giờ đây, nghe bà hát, em cảm thấy ngọt ngào và quen thuộc. Giọng hát của bà ấm áp, diệu kỳ và đậm chất gia đình. Mỗi ngày, bà trở nên yếu đuối và xương khớp đau nhức hơn, em thường bóp chân cho bà, còn bà thì xoa đầu em với nụ cười hiền lành.

Em yêu quý bà rất nhiều! Bà không chỉ là người cao tuổi nhất trong gia đình, mà còn là người luôn dạy em những lẽ phải, hướng dẫn em về đạo lý, trung thực và hiếu thảo. Em mong bà sẽ sống thật lâu để mãi mãi ở bên em.

Hồi Tưởng Về Bà: Bài 10

Nội dung từ Mytour nhằm chăm sóc khách hàng và khuyến khích du lịch, chúng tôi không chịu trách nhiệm và không áp dụng cho mục đích khác.

Nếu bài viết sai sót hoặc không phù hợp, vui lòng liên hệ qua email: [email protected]