1. Bài phát biểu về 'Mùa xuân của tôi' số 1
Vũ Bằng tên thật là Vũ Đăng Bằng (1913-1984) sinh tại Hà Nội, là nhà văn và nhà báo bắt đầu sự nghiệp sáng tạo từ trước Cách mạng Tháng Tám 1945. Ông có sở trường về truyện ngắn, tùy bút, bút kí. Sau năm 1954, ông vào Sài Gòn vừa viết văn, làm báo, vừa hoạt động cách mạng.
Bài phát biểu này được trích từ tùy bút “Tháng Giêng mơ về trăng non rét ngọt” trong tập “Thương nhớ mười hai”. Viết trong bối cảnh đất nước bị chia cắt, tác giả sống ở vùng kiểm soát của Mĩ - Ngụy, xa cách quê hương đất Bắc. Tác giả chia sẻ nỗi niềm thương nhớ về quê hương, gia đình và mong muốn hòa bình, thống nhất đất nước. Bài phát biểu thể hiện chân thực và cụ thể tình yêu quê hương, đất nước, lòng yêu cuộc sống, và tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, của tác giả.
Tác giả mô tả về mùa xuân Bắc Việt với những hình ảnh đẹp và sinh động, như mô tả về cảnh sắc và cuộc sống hằng ngày ở Hà Nội. Bằng ngôn ngữ trữ tình, lãng mạn, Vũ Bằng đã chuyển tải cảm xúc và kỷ niệm về mùa xuân, về đất Bắc một cách du dương và sâu sắc.
Giọng văn tinh tế và giàu chất thơ của Vũ Bằng đã đưa người đọc đắm chìm trong không gian hồi ức, tràn ngập cảm xúc. Mùa xuân của tôi, mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân Hà Nội, được tác giả mê đắm và tận hưởng qua từng câu chữ, từng hình ảnh rực rỡ.
Bài phát biểu này không chỉ là một tác phẩm văn xuôi xuất sắc mà còn là một bức tranh tình cảm sâu sắc về quê hương, về mùa xuân, và về những giá trị văn hóa tinh thần của dân tộc.


2. Bài phát biểu cảm nghĩ về 'Mùa xuân của tôi' số 3
Chúng ta đã từng hiểu và chia sẻ tâm hồn của những người phải sống xa quê hương, mang theo tình thương quê nhà trong những bài thơ Đường của Lí Bạch, Đỗ Phủ, Hạ Tri Chương,... Một nghệ sĩ ở Việt Nam cũng trải qua tình cảnh tương tự khi phải rời xa quê Bắc để đến sống ở miền Nam suốt mấy chục năm, đó là nhà văn Vũ Bằng - một tài năng văn chương từ trước thời Cách mạng tháng Tám năm 1945. Tấm lòng của Vũ Bằng dành cho quê hương được thể hiện rõ trong tác phẩm tuỳ bút độc đáo - bút kí tên Thương nhớ mười hai, và đoạn trích Mùa xuân của tôi là một minh họa tiêu biểu của tác phẩm này.
Đoạn trích Mùa xuân của tôi là một phần nhỏ trong thiên tuỳ bút dài mang tên Tháng giêng mơ về trăng non, rét ngọt, mở ra khung cảnh của sự 'thương nhớ mười hai' trong trái tim của nhà văn Vũ Bằng. Đoạn trích tái hiện hình ảnh thiên nhiên và không khí mùa xuân ở Hà Nội và miền Bắc qua con mắt những kí ức xúc động về quê hương. Bởi vì là đoạn trích từ một thiên tuỳ bút, nó không tuân theo cấu trúc hoàn chỉnh của một tác phẩm. Nhưng qua Mùa xuân của tôi, chúng ta vẫn cảm nhận và suy ngẫm về ý nghĩa và tình cảm của tác giả qua ba đoạn nhỏ:
Đoạn mở đầu: từ đầu đến '... mê luyến mùa xuân' : Sự say mê và lưu luyến của con người đối với mùa xuân là điều tất yếu, tự nhiên. Đoạn thứ hai: từ 'Tôi yêu sông xanh...' đến '... mớ hội liên hoan' : Hình ảnh và không khí mùa xuân ở Hà Nội, miền Bắc. Đoạn ba : từ 'Đẹp quá đi...' đến hết bài : Cảnh sắc, đất trời mùa xuân miền Bắc từ sau rằm tháng giêng.
'Mùa xuân của tôi - mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội...'.Ở phần đầu của đoạn thứ hai, nhà văn Vũ Bằng dành tình cảm biểu đạt với quê hương qua câu văn đẹp như những giai điệu vui tươi. Sau đó, qua hồi ức của ông, cảnh sắc và không khí ngày tết - mùa xuân Hà Nội - hiện ra với vẻ đẹp quá, niềm vui quá, đáng yêu và đáng nhớ. Dấu hiệu của mùa xuân là : 'Mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng từ những thôn xóm xa xa, có tiếng hát huế tình...'. Mưa riêu riêu là thế nào? Tiếng hát huế tình là gì? Mưa riêu riêu là mưa phùn, nhỏ giọt, kéo dài, là mưa xuân ẩm ướt, mát lành. Tiếng hát huế tình là tiếng hát của tình yêu, tiếng hát của trai gái dành cho nhau...
Trước cảnh sắc mùa xuân như thế, nhà văn Vũ Bằng - người đang sống xa xôi - nhớ về những ký ức xưa và hồi tưởng lại, diễn đạt bằng những câu văn trữ tình, tình cảm. Đó là 'Người yêu cảnh... khoác một chiếc áo lông, nắm một chiếc ống điếu bước ra ngoài... không cần uống rượu cứ như lòng mình đã say sưa... sự sống !'. Hay là 'Ngồi yên không chịu nổi. Nơi ấy như nhựa sống ở trong người căng lên như máu trong lôi của con nai, như mầm non của cây cỏ, nằm im mãi không chịu nổi, phải nảy ra thành những chiếc lá nhỏ giọt nước, giơ tay vẫy đôi uyên ương đứng cạnh.'. Thường thường, vào khoảng đó trời đã không còn sương mù, mưa xuân thay thế mưa phùn, không còn làm cho bầu trời đục như màu pha lê mờ. Buổi sáng thức dậy, nhìn ra cửa sổ, thấy những đường xác màu tím lá cây mơ mộng, mơ màng mấy... 'sức sống tràn đầy' trong người tôi bỗng chốc thức tỉnh...
Đối diện với cảnh xuân, nhà văn Vũ Bằng đã biến thành muôn loài cây cỏ, muông thú để tận hưởng sức sống tràn đầy của mùa xuân, để lớn lên, trẻ trung cùng với mùa xuân. Đoạn văn tuỳ bút, ngẫu hứng như một đoạn thơ tình, trong đó cái tôi của nhà văn trở thành một thi sĩ đa tình, mê đắm và đầy cảm xúc. Hình ảnh gia đình người Hà Nội chuẩn bị đón xuân, tận hưởng niềm vui xuân cùng con cháu: 'Nhang trầm, đèn nến, và đặc biệt là không khí gia đình hòa mình trong bữa cơm đón xuân, bái phục tổ tiên, tạo nên bầu không khí trấn an và ấm cúng...'. Cảnh xuân không chỉ thể hiện qua vẻ đẹp tự nhiên mà còn qua những giá trị văn hóa truyền thống, là nét đẹp của thủ đô Hà Nội, của đất Bắc, và của quê hương Việt Nam.
Đoạn văn tự do này của nhà văn Vũ Bằng là sự kết hợp tài tình giữa miêu tả và chia sẻ, vừa mô tả cảnh đẹp vừa thể hiện tâm trạng cá nhân. Qua đó, chúng ta có cái nhìn sâu sắc và cảm nhận phần nào giá trị của tập tuỳ bút nổi tiếng Thương nhớ mười hai của Vũ Bằng, đúng như lời Tô Hoài nhận xét : 'Thương nhớ mười hai là một nét anh hoa của tấm lòng với cuộc sống'.
Đọc tuỳ bút của Vũ Bằng, ta hồi tưởng đến hai tác phẩm tuỳ bút khác: Một mùa cơm non: Cốm (Thạch Lam), Sài Gòn yêu dấu (Minh Hương), và ở một mức độ nào đó, cả ba đều là những bức tranh sống động về tình yêu cuộc sống của các nhà văn. Tuỳ bút thực sự là một thể loại văn hóa dễ thương vô cùng hấp dẫn.


3. Bài phát biểu chia sẻ cảm xúc về bài viết 'Mùa xuân của tôi' số 2
Vũ Bằng là một nghệ sĩ văn chương tài năng, chuyên sáng tác truyện ngắn, tuỳ bút và bút ký. Văn phong của ông không chỉ tinh tế, độc đáo mà còn chứa đựng sự đậm chất yêu thương quê hương, đất nước. Tác phẩm Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt là biểu tượng cho phong cách văn của Vũ Bằng.
Thiên tuỳ bút Tháng riêng mơ về trăng non rét ngọt bắt đầu bằng những cảm xúc sống động, quyến rũ của nhà văn trước mùa xuân Bắc Việt. Trong những dòng cảm xúc của Vũ Bằng, không khí và cảnh sắc mùa xuân ở vùng đất Bắc trong những ngày đầu tháng giêng hiện lên vô cùng đẹp đẽ - một vẻ đẹp độc đáo, khó quên. Đó là mùa xuân với những cơn mưa riêu rẻo, lành lạnh, tiếng nhạn hòa mình trong đêm xanh, tiếng trống chèo vọng từ những làng xóm xa xôi, là cầu hát huê tình của cô gái xinh đẹp như trong tranh...
Chao ôi, mùa xuân ở Bắc Việt, có lẽ là không khí và cảnh sắc của mùa xuân trước năm 1945 hiện lên trong tâm hồn một người con xa quê như Vũ Bằng. Nó đưa ta về với những câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính:
Bữa ấy mưa xuân lất phất bay
Hoa xoan lớp lớp rụng
Vơi đầy hội chèo làng Đặng đi qua ngõ
Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay
(Mưa xuân)
Mùa xuân mang đến những sự đổi thay kì diệu, làm bừng lên sắc xuân, đặc biệt là đánh thức sức sống trong lòng người. Nó khiến con người muốn điên đảo, muốn mở cửa bước ra ngoài, muốn trải nghiệm cái thú xuân này nọ, cảm thấy không cần uống rượu mạnh vì lòng đã say sưa. Mùa xuân làm cho nhựa sống trong người căng tròn như máu trong lộc của nai, như mầm non của cây cỏ, nằm im mãi không chịu được, phải mạnh mẽ nảy mọc thành lá nhỏ li ti. Đặc biệt, mùa xuân khiến người ta 'sống' lại và 'khao khát yêu thương.
Mùa xuân khiến không khí gia đình trở nên đoàn tụ, ấm áp, lòng người trở nên ấm lạ, ấm áp, và trong tâm hồn cảm thấy như có bao nhiêu bông hoa mới nở, bướm đang múa rồng mở hội liên hoan. Đó là cảm xúc say mê, rạo rực đến ngất ngây của một con người luôn khao khát mong đợi mùa xuân, đón nhận mùa xuân với tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình. Giọng văn sống động, tha thiết của Vũ Bằng đã truyền đến độc giả làm cho họ cũng cảm nhận được sự rạo rực và ngất ngây.
Một mùa xuân tuyệt vời (mùa xuân của Hà Nội yêu quý, của Bắc Việt thương mến) được cảm nhận thông qua tâm hồn tinh tế và nhạy cảm của Vũ Bằng. Dường như tác giả đã hòa mình vào cảnh vật, để cảm nhận được mưa riêu rẻo, gió lành, cùng tiếng nhạn hòa mình trong đêm xanh, tiếng chèo vọng từ những thôn xóm xa xôi và cả âm điệu trữ tình sâu lắng, ngọt ngào của câu hát huê tình của cô gái xinh đẹp như trong giấc mơ.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng những giác quan quen thuộc, nhà văn còn cảm nhận mùa xuân bằng tất cả những giác quan, những cảm xúc đặc biệt nhất của tâm hồn. Sự cảm nhận đó được thể hiện qua những câu văn giàu hình ảnh và gợi cảm, với những so sánh liên tưởng ấn tượng: 'Thú giang hồ' được cảm nhận êm dịu như gió xuân; nhựa sống trong lòng người căng tròn như máu trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cỏ, nằm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những chiếc lá nhỏ li ti vẫy gọi cặp uyên ương đứng bên cạnh; tình cảm gia đình ấm áp khiến lòng người vui sướng được nhà văn liên tưởng với cảnh không biết bao nhiêu bông hoa mới nở, bướm rợp mắt múa rồng trong hội liên hoan.
Bút pháp tinh tế của nhà văn thể hiện độ nhạy bén khi mô tả cảnh sắc và không khí mùa xuân từ sau ngày rằm tháng giêng. Con mắt tinh tường của ông đã nhận ra những biến đổi (tí nhỏ) của màu sắc và không khí trời, mặt đất, cây cỏ trong khoảnh khắc từ đầu tháng đến rằm: Đào phai màu nhưng hoa vẫn giữ được vẻ đẹp, cỏ không còn xanh mướt nhưng lại mang theo mùi hương tinh khôi; bầu trời không còn đục như màu pha lê mờ, buổi sáng thức dậy những tia xanh tươi hiện ra ở chân trời chuyển từ tối có những làn sóng hồng nhẹ nhàng như tiếng ve mới hóa tự do; trên giàn hoa lí, những chú ong siêu quậy đã bắt đầu bay đi săn mật hoa.
Cảnh sắc mùa xuân đã đẹp vì mưa riêu rẻo, gió lành, tiếng trống chèo và câu hát huê tình, nhưng qua bàn tay của Vũ Bằng, nó trở nên huyền diệu hơn. Đến mức tác giả phải thốt lên: Quá tuyệt vời, mùa xuân ơi - Mùa xuân của Hà Nội yêu quý, của Bắc Việt thương mến.
Mùa xuân ấy lưu luyến mãi, vang vọng mãi trong tâm hồn, để hôm nay, ở xa quê hương, một nỗi nhớ như sóng cả cuồn cuộn, thấm đẫm, hòa quyện thành bức tranh của những cảm xúc ngọt ngào, tươi mới, làm nên kiệt tác của thiên tuỳ bút này.


4. Phát ngôn về cảm nhận bài viết 'Mùa xuân của tôi' số 5
Mùa xuân là thời kì hội ngộ, là lúc mọi người sum họp bên gia đình, là khoảnh khắc tình cảm ấm áp. Những đàn én bay lượn và hình ảnh những bông đào, đóa mai bắt đầu hiện hữu là những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân. Hạt mưa phùn xuân mềm mại, không quá to không quá nhỏ, như để làm dịu đi không khí và thêm phần ngọt ngào cho thời tiết xuân. Những cành lộc non bung ra đón sự tươi mới, bản chất tinh tế của thiên nhiên, nảy mầm trong niềm vui.
Mùa xuân còn là thời gian của ngày Tết truyền thống, mọi người quây quần bên nhau với nồi bánh chưng, lửa hồng rực, và tiếng cháy rát. Những mâm ngũ quả kèm với cành đào nở rộ, tạo nên một không khí Tết truyền thống của người Việt. Với tài năng của mình, Vũ Bằng đã sáng tác bài viết 'Mùa xuân của tôi' như một kỷ niệm, những dấu ấn về xuân Hà Nội.
Được lấy từ tập tùy bút 'Tháng giêng mơ về trăng non, rét ngọt' in trong tập 'Thương nhớ mười hai'. Tác phẩm 'Mùa xuân của tôi' được viết khi tác giả Vũ Bằng đang trải qua những thời kỳ chia cắt đất nước, sống trong vùng lãnh thổ Mỹ đang xâm lược. Trong hoàn cảnh đó, tình yêu quê hương càng trỗi dậy, bùng cháy, và tác giả thể hiện tình yêu và cảm xúc của mình qua những trang sách, bày tỏ niềm nhớ nhung sâu sắc về những ký ức xuân ở Hà Nội.
Với sự tài tình trong việc sử dụng biện pháp so sánh, khi so sánh tình yêu của mình với mùa xuân Hà Nội với những tình yêu lớn lao 'ai bảo được non đừng thương nước, ong bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió, ai cấm được trai đừng thương gái, ai cấm được mẹ yêu con, ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng'. Những tình cảm ấy hiện hữu rõ ràng khi ai đó đọc những tâm tư cảm xúc ẩn sau những từ ngữ.
Hình ảnh về cuộc sống hàng ngày và cảnh đẹp của mùa xuân được tái hiện rõ trong tác phẩm. Những hình ảnh đơn giản, là những người Hà thành luôn mang theo mình một phong cách, một dáng đi thanh lịch, nhẹ nhàng. Hình ảnh mùa xuân 'mưa riêu riêu' khiến chúng ta cảm thấy hồi hộp. Không chỉ có hình ảnh mưa phùn - đặc trưng của mùa xuân mà còn tiếng trống chèo vang lên từ xa và những câu hát mang đầy tình cảm mặn mà mà tác giả trải nghiệm được.
Với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chất văn hóa và thơ ca, 'Mùa xuân của tôi' đưa độc giả đến với những trải nghiệm mới về một mùa xuân đặc biệt và quen thuộc tại Hà Nội. Tình yêu với quê hương, với con người, thấm nhuần vào từng câu chữ, với những hình ảnh và từ ngữ thực tế, tác phẩm 'Mùa xuân của tôi' dễ dàng đi sâu vào tâm hồn người đọc.


5. Diễn đạt cảm xúc về bài viết 'Mùa xuân của tôi' số 4
Có vẻ như mùa xuân luôn là nguồn cảm hứng bất tận đối với các nghệ sĩ văn hóa. Vũ Bằng, một trong những nhà văn xuất sắc, đã sáng tác về mùa xuân với ngôn từ thơ mộng và tinh tế. Bằng sự tài năng với bút và tư duy sâu sắc, ông đã tạo ra một bức tranh tuyệt vời về mùa xuân miền Bắc trong bài viết 'Mùa xuân của tôi'.
'Mùa xuân của tôi' là một loạt tảo mạn ghi lại những cảm xúc sâu sắc và ngọt ngào nhất của Vũ Bằng về mùa xuân, về sự hòa mình vào sự giao thoa của đất trời khi bước sang năm mới, một mùa xuân ấm áp. Với cách diễn đạt nhẹ nhàng và tận tâm, tác giả đã đưa độc giả trở về với những mùa xuân yên bình, tươi mới và đầy sức sống. Bởi vì mùa xuân là khoảnh khắc tuyệt vời, là thời điểm đẹp nhất, thơ ca và quyến rũ nhất trong một năm.
Khắp bài viết là những tình cảm chân thành của tác giả dành cho mùa xuân miền Bắc. Sự kết hợp với thiên nhiên, với đất trời, với con người. Ngay từ những dòng văn đầu tiên, tác giả đã tạo ra đặc điểm của thời tiết và không khí xuân ở miền Bắc với 'mưa rêu rêu gió lành lạnh' không nơi nào có được. Điều này tạo nền tảng cho việc vẽ thêm nhiều vẻ đẹp khác nhau. Những âm thanh như tiếng nhạn hót, tiếng hát của chim huệ xen kẽ với sự ấm áp của nhang trầm, của không khí gia đình tập trung khiến tác giả nhớ mãi. Có lẽ chính những điều ấm áp và bình dị ấy khiến tác giả không thể quên.
Mùa xuân đẹp không chỉ về cảnh đẹp thiên nhiên mà còn về vẻ đẹp quyến rũ, nồng nàn của con người. Tác giả viết: 'Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống trong người căng lên như máu'. Mùa xuân khiến cho trái tim con người muốn nhảy múa, muốn rung động và muốn bùng cháy. Xuân đến khiến cho 'tim người ta dường như còn trẻ trung hơn, và đập mạnh hơn những ngày đông giá'. Cái lạnh của mùa xuân như là cái lạnh ngọt ngào hơn so với mùa đông ở miền Bắc. Vũ Bằng, với những cảm nhận tinh tế, ngôn ngữ phong phú và những hình ảnh so sánh độc đáo, đã làm cho người đọc ôn lại những mùa xuân đã trôi qua, mùa xuân của quê hương, của con người phong cảnh mênh mông.
Và khi xuân về, tháng giêng chính là biểu tượng đẹp nhất, cũng là nơi hội tụ của những vẻ đẹp ngọt ngào. Như câu nói của Xuân Diệu: 'Tháng giêng ngon như một cặp môi gần'. Trong tác phẩm của Vũ Bằng không ngọt ngào, hối hả như Xuân Diệu, nhưng lại đậm chất duyên dáng và tinh tế nhất, khiến cho người đọc say mê, cuốn theo. Khi tháng giêng đến cũng là lúc đất trời chuyển giao kỳ diệu và đầy ý nghĩa. Vẻ đẹp của tháng giêng ở miền Bắc là vẻ đẹp nhẹ nhàng, đậm chất đằm thắm, có sự hòa quyện giữa con người với thiên nhiên đất trời. Và có lẽ trái tim con người cũng đồng điệu theo những nhịp điệu của mùa xuân.
Đúng vậy, 'Mùa xuân của tôi' của Vũ Bằng là những dòng cảm xúc nhẹ nhàng, tinh khôi và tràn đầy sức sống khi nói về mùa xuân. Nó đánh thức kí ức của người đọc về những âm thanh trong trẻo và hương vị ngọt ngào của mùa xuân tươi đẹp.


6. Diễn đạt cảm xúc về bài viết 'Mùa xuân của tôi' số 7
Mùa xuân của tôi là đoạn đầu trong bài tùy bút Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt trong kiệt tác văn chương Thương nhớ mười hai của nhà văn Vũ Bằng. Vũ Bằng (1913 - 1984) là nhà văn, nhà báo Hà Nội, đã nổi tiếng trước năm 1945. Ông viết tác phẩm này tại Sài Gòn trong những năm tháng đất nước bị chia cắt, gửi gắm bao nỗi “sầu biệt li vơi sáng đầy chiều”: nhớ vợ con, nhớ gia đình, nhớ quê hương, nhớ miền Bắc, nhớ Hà Nội... Mỗi tháng Ông có một nỗi nhớ, nhớ triền miên, nhớ dằng dặc suốt năm.
Tháng giêng và mùaxuân Hà Nội, mùa xuân miền Bắc đối với Vũ Bằng sao nhớ thế. Nỗi nhớ ấy, nỗi buồn đẹp ấy là của khách“thiên lí tương tư”. “Ai cũng chuộng mùa xuân” và “mê luyến mùa xuân” nên càng “trìu mến” tháng giêng, tháng đầu mùa của mùa xuân. Tình cảm ấy rất chân tình “không có gì lạ hết”. Cách so sánh đôi chiếu của Vũ Bằng rất phong tình gợi cảm: “Ai bảo non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được: trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con; ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân”. Một cách viết duyên dáng, cảm xúc cứ trào ra qua các điệp ngữ: “ai bảo được..”, “ai cấm được... ai cấm được... ai cấm được..”. Chữ “thương” được nhắc lại bốn lần, liên kết với chữ “yêu”, chữ “nhớ' đầy ấn tượng và rung động.
Là một khách tài tử yêu cảnh sắc thiên nhiên “yêu sông xanh núi tím”, rất đa tình, yêu nhan sắc giai nhân “đôi mày như trăng mới in ngần”, yêu những “mộng ước của mình”. Nhưng Vũ Bằng đã tâm sự là mình “yêu nhất mùa xuân không phải vì thế”. Câu văn như nhún nhảy: “tôi yêu... tôi yêu... và tôi cũng xây mộng... những yêu nhất”. Thoáng gợi một câu thơ Kiều của Nguyễn Du, một cách viết, tài hoa.
Mùa xuân mà Vũ Bằng thương nhớ và yêu nhất là mùa xuân miền Bắc, mùa xuân Hà Nội, nơi có gia đình và vợ con ông, mà ông đã nhiều năm tháng cách biệt. Ông nhớ cái “mưa riêu riêu”, cái “gió lành lạnh” của mùa xuân quê hương. Ông thương nhớ những âm thanh mùa xuân miền Bắc: “tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng..”. Tình thương nhớ mùa xuân Bắc Việt của Vũ Bằng rất thiết tha nồng nàn cháy bỏng. Ta thấy tâm hồn ông trang trải khắp cảnh sắc và con người, từ xóm thôn đến bầu trời, từ lễ hội mùa xuân đến tiếng trống chèo, đến câu tình ca thôn nữ.
Càng yêu cảnh bao nhiêu, tác giả càng yêu sự sống bấy nhiêu! “Cái mùa xuân thần thánh” rất diệu kì. Vũ Bằng đã sử dụng hai so sánh để nói lên cái diệu kì ấy: “Nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải trỗi ra thành những cái lá nhỏ ti tí giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh'.
Cùng với cảm hứng mùa xuân ấy, Vũ Bằng cho biết, trong “cái rét ngọt ngào” của mùa xuân, “tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và dập mạnh hơn..!’ và “thèm khát yêu thương thực sự”, yêu đồng loại, yêu gia đình. Trong không khí gia đình đoàn tụ êm đềm giữa những ngày xuân, lòng người “ấm lạ ấm lùng', bao niềm vui sướng hạnh phúc tưởng “như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan”.
San sẻ với bao thương nhớ của Vũ Bằng, ta càng thấy rõ ông yêu mùa xuân, yêu cảnh vật, yêu con người của quê hương xứ sở, lại càng yêu sống, yêu đời hơn bao giờ hết. Câu văn xuôi của Vũ Bằng rất giàu biểu cảm và chất thơ trữ tình. Chất thơ lắng dịu ngọt ngào. Ta hãy khẽ đọc và cùng nhau cảm thụ: “Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến”.
Yêu mùa xuân quê hương, nhưng tác giả “yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng”. Lúc ấy có biết bao xuân tứ, xuân tình. Bao cảnh sắc vương vấn. “Đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong”, cỏ thì “nức một mùi hương man mác”. Con ong siêng năng bay đi kiếm nhị hoa trên giàn thiên lí. Sau cơn mưa xuân, bầu trời xuân rất đẹp. Buổi sáng sớm thấy “những vệt xanh tươi hiện ở trên trời”. Độ tám chín giờ “trên nền trời trong trong có những làn sáng hồng hồng rung động như cánh con ve mới lột”. Cà om thịt thăn điểm lá tía tô thái nhỏ hay bát canh trứng cua vắt chanh ăn mát như quạt vào lòng, là hương vị đậm đà bữa cơm giản dị gia đình. Đã mấy ai trong chúng ta được thưởng thức như Vũ Bằng? Hương vị đậm đà ấy tưởng như được ướp hương xuân.
Mùa xuân của tôithể hiện phong cách của Vũ Bằng: một lối viết tài hoa, câu chữ mượt mà, lời văn giàu hình ảnh, cảm xúc trong sáng đậm đà, giọng văn nhẹ nhàng, mơn man như làn gió xuân. Với Vũ Bằng, tình yêu mùa xuân, yêu thiên nhiên miền Bắc, yêu mùa xuân Hà Nội rất nồng hậu đắm say; tình yêu ấy gắn bó với bao kỉ niệm, bao nỗi nhớ vơi đầy trong tâm hồn khách xa quê.
Trong hoàn cảnh đất nước bị quân thù chia cắt, tác giả nhớ mùa xuân Hà Nội cũng là nỗi nhớ quê hương, nhớ gia đình, vợ con đã bao ngày đêm năm tháng cách biệt. Tác giả đã kín đáo gửi qua Thương nhớ mười hai một niềm tin sắt son chung thủy về cội nguồn, về ý chí thống nhất đất nước, về Bắc - Nam liền một dải, sự họp một nhà mà không thế lực nào, kẻ thù nào có thể chia cắt được.


7. Bài văn phát biểu cảm nghĩ bài 'Mùa xuân của tôi' số 6
Mùa xuân là khoảnh khắc tuyệt vời, nơi con người giao thoa tình cảm và ấm áp. Bản dạng mùa xuân là bức tranh những cánh én bay vút, hoa mai và đào rực rỡ. Những cơn mưa xuân mang theo sắc màu đặc trưng, phơi phới, làm tươi mới cành lộc non, đánh thức tỉnh giấc từ giấc ngủ đông.
Mùa xuân còn đồng nghĩa với Tết, nơi mọi gia đình tụ tập quây quần bên bánh chưng, mâm ngũ quả. Và Bằng Việt, như mọi người, cũng chia sẻ những kỷ niệm, nỗi nhớ trong bài văn 'Mùa xuân của tôi'. Tình cảm chảy tràn từ tác giả, lưu giữ ký ức về mùa xuân Hà Nội - mùa của niềm vui và nỗi nhớ.
Bài văn được rút từ tùy bút 'Tháng Giêng mơ về trăng non, rét ngọt' trong tập 'Thương nhớ mười hai'. Tác phẩm được sáng tác trong hoàn cảnh đất nước chia cắt, khi tác giả sống trong vùng bị Mỹ- ngụy xâm chiếm. Tình yêu quê hương bùng cháy, và tác giả lựa chọn bày tỏ qua từng dòng chữ, để nói lên tình yêu và nỗi nhớ sâu sắc về mùa xuân Hà Nội - quê hương thân thương.
Tình yêu mùa xuân, tác giả tận dụng so sánh để diễn đạt, so sánh tình yêu với những điều trân trọng 'ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió, ai cấm được trai đừng thương gái, ai cấm được mẹ yêu con, ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân'. Tình cảm hiện hữu, rõ ràng, truyền đạt những trừu tượng thành hiện thực.
Mỗi mùa xuân, tác giả ngỡ như hồi sinh những hình ảnh quen thuộc của cuộc sống, như 'mưa riêu riêu' làm hồi sinh cây cỏ, làm tươi mới không khí. Hạt mưa nhẹ nhàng rơi, như lời kể về mùa xuân. Tiếng nhạn kêu, những giọt mưa trên áo, là những dấu hiệu báo hiệu mùa xuân mới. Tác giả cảm nhận âm thanh 'tiếng trống chèo' từ xa, và những bản hát huế tình của cô gái đẹp như thơ mộng, những âm thanh đánh thức những ký ức xưa.
Bài viết đọng lại hình ảnh dịu dàng, thấm đượm chất thơ của Vũ Bằng, như một hơi thở nhẹ nhàng của gió xuân. Tình yêu mùa xuân, tình yêu quê hương, hiện hữu trong mỗi từ ngữ, từng chi tiết, như một hành trình quay về với mảnh đất Hà Nội thân thương.