1. Hà Nội - Nơi Linh Hồn Tôi Dựa Vào
Không phải nơi tôi ra đời, không phải nơi tôi lớn lên, Hà Nội không chỉ là địa danh, mà là tâm hồn tôi - Hà Nội trong tôi.
Được hỏi có yêu Hà Nội không, tôi không chần chừ, gật đầu đầy tự hào. Hà Nội không chỉ là thủ đô lịch sử, không chỉ là những con phố quen thuộc trong văn thơ, văn xuôi hay sử sách.
Hà Nội là biểu tượng của tình yêu, là những giá trị văn hóa không thể phai mờ theo thời gian.
Câu chuyện về một cô em gái người Hà Nội vô cùng quen thuộc. Những góc phố cổ như bàn cờ, những ngõ nhỏ chứa đựng câu chuyện của những thế hệ, tạo nên Hà Nội đặc biệt trong tôi.
Vui có, buồn có, khó khăn có, nhưng mỗi câu chuyện được kể bởi em đều mang đến âm thanh nhẹ nhàng và tươi sáng. Sự sống động và tình cảm của người Hà Nội không bao giờ biến mất.
“Chẳng thơm bằng hương nhài
Cho dù không thanh lịch nhưng vẫn là Hà Nội”
Ca dao
Cô em gái nói: “Anh hãy đến Hà Nội vào mùa đông, thử xem!”
Tôi cười: “Lạnh quá à?”
Nhưng từ câu trả lời của em, một người con Nam Bộ biết đến mùa đông là mùa lạ thường. Nhưng Hà Nội vào mùa đông không giống như Sa Pa lạnh buốt, không giống Đà Lạt sương mù. Hà Nội vào đông là một trải nghiệm thú vị.
“Không. Hà Nội vào đông rất thú vị!” Và từ một người con Nam, em đã cảm nhận được vẻ đặc trưng của Hà Nội.
Hà Nội vào đông không rét buốt như Sa Pa hay huyền bí như Đà Lạt, nhưng có cái lạ riêng. Người ta vẫn muốn ra đường, thưởng thức hương vị của bát nước chè xanh, hít thở không khí của phố xá. Hà Nội vào đông là thú vị, với nắng “vàng như mật” làm say mê.
Hà Nội là độc đáo từng mùa, không giống phương Nam chỉ có mưa và nắng, màu trắng và màu đen. Hà Nội mang đến trải nghiệm khác nhau từng mùa. Em và tôi…
Khi sống đủ lâu, bạn mới hiểu được về Hà Nội. Nhưng chỉ khi yêu thương Hà Nội, bạn mới có thể bỏ qua những khuyết điểm để thấy đẹp về Hà Nội, để cảm nhận những điều nhỏ bé cũng đẹp lòng. Em yêu Hà Nội và tình yêu đó đã chuyển giao sang tôi từ khi nào không hay. Đôi khi, lòng tôi thầm thì:
“Ai về phương Bắc, ta đi chung
Thăm lại quê hương giống Lạc Hồng
Thuở xưa mang gươm đi mở cõi
Trời miền Nam thương nhớ đất Thăng Long”
Quốc Việt


2. Hà Nội - Nét Đẹp Vô Song
Hà Nội - mối tình đậm sâu, như làn sương mỏng lay động lòng người. Cuộc sống tôi gắn bó với Hà Nội qua những ngày làm thuê trong ngõ Cống Trắng, phố Khâm Thiên, và những năm sinh viên tràn đầy ước mơ. Nơi đây, tôi nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, sống thật với chính mình, và yêu thương vô điều kiện. Những đêm Hà Nội êm đềm, gió nhẹ kể lể câu chuyện của những người lao động vất vả. Ánh đèn vàng bàng bạc soi sáng con phố vắng lặng, làm nổi bật những chiếc cột đèn cao áp thâm quầng. Hà Nội đêm, là khoảnh khắc dừng lại, lắng đọng, để người ta có thể cảm nhận rõ hơn cuộc sống xung quanh. Tôi yêu và quý trọng giới trẻ Hà Nội, những con người tận tụy với ý nghĩa của cuộc sống, luôn sẵn sàng lan tỏa tình thương và sẻ chia với những người khó khăn. Cuộc sống của tôi tại Hà Nội, dù vất vả, nhưng luôn tràn đầy ý nghĩa và giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu thương giữa con người và con người.
HOÀNG TRỌNG MUÔN


3. Hà Nội bên lưng tôi…
Thề thốt một điều, đến giờ này tôi vẫn chưa một lần được bước chân ra Hà Nội, mặc dù đã quyết tâm rời bỏ ba lần mang theo chiếc ba lô trứ danh. Nhưng rồi… đành để lỡ hẹn với ba mươi sáu phố phường, với những người Hà Nội, cho đến tận hiện tại!
Hà Nội trong tôi, là những hình ảnh tôi liên tục ngắm nhìn qua ti-vi, trên báo, trong những cuốn sách. Hà Nội trong tôi, đâu đây là những giai điệu tôi vẫn thuộc lòng. Các bản nhạc tình, âm nhạc về quê hương với những cảm xúc sâu lắng: từ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với Nhớ mùa thu Hà Nội, Đoản khúc thu Hà Nội. Hà Nội mùa thu của nhạc sĩ Vũ Thanh, Có phải em mùa thu Hà Nội của nhạc sĩ Trần Quang Lộc phổ thơ thi sĩ Tô Như Châu, Im lặng đêm Hà Nội thơ của Phạm Thị Ngọc Liên được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc… Và còn rất nhiều những bản nhạc nổi tiếng về Hà Nội mà tôi biết, đồng hành cùng những bài hát ngọt ngào về xứ Huế quê tôi.
Cũng thật kỳ lạ, mỗi khi gặp bạn bè trong các sự kiện văn nghệ, tôi luôn muốn hát về Hà Nội, và họ thường khen rằng giọng hát về Hà Nội của tôi nghe rất ổn, có lẽ do tôi sở hữu một giọng hát đầy đặn và Hà Nội luôn là một Thủ đô đong đầy tình cảm trong tôi.
Khi nhắc đến Hà Nội, tôi tưởng tượng về mùa thu Hà Nội, với không khí se lạnh, đôi tay nắm chặt nhau dưới tán “cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu”.
Nghĩ về Hà Nội, tôi nhìn thấy cảnh nhộn nhịp của ba mươi sáu phố phường với người mua người bán, “mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi, mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi!”
Nhớ về Hà Nội, tôi hình dung những con phố cổ kính rêu phong, những hàng hoa sữa, hoa ngọc lan nhẹ nhàng toả hương trong đêm, làm cho mọi lời thì thầm trở nên ngọt ngào.
Nghĩ về con người Hà Nội, tôi nghĩ ngay đến những cô gái Hà thành, với làn da trắng trẻo mịn màng, giọng nói nhẹ nhàng như mật ngọt rót vào tai: “Chẳng thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”.
Tôi nghĩ đến những lời mời chào nồng nàn của những người bán hàng quán, của những bát nước chè xanh, những đôi mắt cười lấp lánh, đôi môi hồng của các bà, các cô – những người phụ nữ trung thực với những trải nghiệm của một Hà Nội lâu dài.
Luôn ấp ủ ước mơ một ngày có dịp đặt chân đến Hà Nội, tôi sẽ dạo bước qua những con phố Hàng Đào, Hàng Lược, Hàng Trống… Tôi sẽ đi lang thang quanh Hồ Tây để hít thở không khí, ngửi mùi hương của gió từ Hồ Tây thoang thoảng qua mái tóc. Không biết có còn “tiếng leng keng tàu sớm khuya hướng ra Đống Đa Cầu Giấy” nhưng tôi tin rằng, với tình yêu dành cho Hà Nội, có thể tôi sẽ bắt gặp khoảnh khắc đó, dù chỉ là trong giấc mơ cũng đã là những khoảnh khắc tràn đầy cảm xúc!
Ước mơ một lần đặt chân đến Hà Nội của tôi còn nhấn mạnh từ Hà Nội ba mươi sáu phố phường của tác giả tên tuổi Trang Thuỳ.
Tôi thích những món quà đặc trưng của Hà Nội, qua bút tích đầy cảm xúc của nhà văn Trang Thuỳ tôi mong ước được trực tiếp trải nghiệm món quà nổi tiếng cốm làng Vòng. Tôi hình dung từng hạt nếp tròn trịa của đất trời, những người làng Vòng đã tạo ra một món ăn nổi tiếng trong và ngoài nước. Một món quà giản dị mà sang trọng, tinh tế từ màu sắc đến hương vị. Sự mềm mại của chiếc bánh cốm còn là biểu tượng của những “cô hàng cốm xinh, áo quần gọn ghẽ, với cái dấu hiệu đặc biệt là cái đòn gánh hai đầu cong vút lên như chiếc thuyền rồng” (Hà Nội ba mươi sáu phố phường – Trang Thuỳ). Tôi sẽ cố gắng để tìm thấy trong Hà Nội những quán phở nổi tiếng giữ được hương vị đặc trưng của “phở Hà Nội chính gốc”, một món ăn mà ngày nay đã đi cùng những người Hà Nội đến Huế và trở thành một phần của văn hóa ẩm thực nơi tôi sống, không kém phần quen thuộc như món bún bò Huế. Mặc dù tôi biết sẽ khó gặp lại hình ảnh cô nước tên Dần xinh đẹp với chiếc áo nâu cũ vấn trên đầu và cái nhìn hấp dẫn với điếu thuốc và que diêm, bát nước chè ấm ngày nào của Trang Thuỳ, nhưng tôi sẽ cố gắng để cảm nhận được những hương vị mà Trang Thuỳ đã mô tả trong Hà Nội ba mươi sáu phố phường, hình ảnh của một văn hóa đã tồn tại nghìn năm Thăng Long Đông Đô Hà Nội.
Tôi tin rằng, những người dân Hà Nội đang sống và lớn lên trên vùng đất Bắc Kì này đều tự hào về văn hóa đặc trưng của mình và nỗ lực để giữ gìn và phát triển nó, đưa Hà Nội trở thành một Thủ đô hùng vĩ, toả sáng trên bản đồ thế giới, theo hướng hoà nhập mà không mất đi bản sắc đặc trưng của mình.
Có người từng nói với tôi rằng: Nếu muốn có một chữ duyên, trước hết ta cần phải tự mình tạo ra chữ duyên. Vâng, có lẽ tôi nên dành thời gian nghỉ ngơi để lắng nghe tiếng còi tàu kêu gọi một lần. Tôi sẽ viết nên một câu chuyện với người Hà Nội, vì tôi biết rằng ở đó có những người Hà Nội thân thiện đang đợi chờ tôi chân tình bước vào vùng đất tuyệt vời và lịch lãm này!
Văn Anh


4. Dạ thoáng chiều Hà Nội
Hà Nội mùa này thật lạ. Mới chang chang trời nắng như đổ lửa mà cuối chiều lại ào ạt mưa ngay được. Những con phố bỗng chốc ngập nước lênh láng như sông vào mùa lũ. Bì bõm trên những tuyến phố dài là muôn kiếp người khắc khoải mưu sinh.
Nhưng rồi khi cơn mưa đi qua, Hà Nội bỗng trở nên thật đặc biệt. Dường như nước mưa đã làm cho vạn vật trở nên sáng sủa, tươi tắn hơn thì phải.
Trên đoạn phố Phan Đình Phùng, hình như được trải một tấm thảm xanh điểm xuyết ngàn vạn bông hoa nhỏ xíu màu trắng ngà hệt như một tấm voan hoa nhí nền xanh thẫm. Xà cừ đấy, xà cừ đang cuối mùa hoa. Hình như với Hà Nội, từ lâu, nó đã trở thành một “đặc sản” khiến không ít người phải lưu luyến, dẫu chỉ một lần dừng chân tại thành phố này. Vài ba tia nắng còn mải chơi nhảy nhót trên thứ lá cành xanh mướt của nó càng khiến nó trở nên tươi tắn hơn hẳn vẻ ủ rũ ban chiều vì cái oi nồng của mùa hạ.
Trên đoạn đường Thanh Niên, phượng vẫn còn sót lại, không còn rực rỡ như cháy cả vòm trời giống lúc chớm vào hè. Những bông phượng cũng đã nhạt màu trở nên bàng bạc như màu giấy điều bị nhuốm nước mưa. Lá phượng dày hơn, đôi khi che lấp cả bông hoa khiêm tốn nép mình như sợ chia xa. Mùa thi năm nay không còn đến muộn. Mấy ngày này lũ học trò cuối PTTH đã được thỏa sức bay nhảy khắp nơi , không còn gồng mình lên với những bài thi, chỉ còn chờ đợi những ước mơ đang sắp thành hình. Hình như vì thế mà phượng cũng nở rải rác như lưu luyến, đợi chờ.
Mưa làm cho phố phường chợt trong lành hẳn. Mọi mùi hương đều trở nên rõ ràng hơn. Đâu đó từ một khoảng sân nhỏ dịu dàng thứ hương nhài cứ len lén mà khiến người ta bị mê hoặc. Để rồi chợt thấy nồng nàn bị cuốn lấy bởi hương hoàng lan vừa kịp lướt qua cánh mũi.
Trong ánh đèn đường ban chiều bắt đầu bật lên khi nắng vừa kịp tắt có một thứ hương thanh dịu theo gió bay lại từ phía bờ hồ Tây khiến lòng người chợt như an yên đến lạ. Đang là cuối vụ, sen hồ Tây hình như không còn nhiều nữa, lâu lâu mới bắt gặp một chiếc xe hoa chở những bó sen hồng đặt xen lẫn giữa sắc vàng rực rỡ của hướng dương đang chính vụ. Sau cơn mưa, nụ cười của cô hàng hoa cũng chợt tươi hơn. Nụ cười cô khiến những đóa hướng dương hình như cũng đôi phần bẽn lẽn.
Hà Nội buông ánh hoàng hôn lãng mạn xuống khiến người ta thấy xốn xao lạ kì. Tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nhỏ trên gác hai của quán café chìa ra phía hồ, bất chợt như thu vào trong tầm mắt cả bức tranh lung linh của phố phường. Giống như ta đang ngắm nhìn người nghệ sĩ, chấm phá những mảng màu rực rỡ lên bức tranh thành phố đang chuyển dần vào đêm. Bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng bực bội vội vã của ai đó đang muốn nhanh chóng xong việc để trở về bên gia đình, bỏ lại thứ mùi vị hỗn tạp của những dãy hàng quán chật chội kẻ bán người mua trong thế giới huyền ảo của Hà Nội ban chiều bởi hình như tôi đã quên mất cả một ngày dài với đống công việc ngập ngụa, để chỉ biết ngắm nhìn nó không ngớt ngưỡng mộ, thương yêu.
Hà Nội muôn đời vẫn khiến người ta thấy bị mê hoặc. Mê hoặc hương sắc dịu dàng của những mùa hoa đi qua Hà Nội. Mê những ngày chuyển mùa lá vàng rơi đầy trên phố. Và đôi khi, chỉ cần một thoáng bâng khuâng, để quên con tim mình trên một tuyến phố cuối buổi chiều tà, ta cũng có thể nhận ra, yêu Hà Nội là một điều chẳng ai dối lòng mình được.
Lê Huyền


5. Hà Nội Duyên Dáng...
Dù tôi không phải người Hà Nội, nhưng những trải nghiệm ở đây đã in sâu trong tâm hồn tôi. Từ kí ức tuổi thơ đến những khoảnh khắc tôi làm cha, làm người bố, Hà Nội luôn là một phần không thể thiếu. Nơi đây, tình cảm gắn bó của con trai, cháu nội, và cháu ngoại cứ như những âm thanh khóc chào đời, là những kí ức về thời trung niên và tuổi già, là nơi tôi đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ, học hỏi và giảng dạy...
Hà Nội, với tôi, không chỉ là một địa điểm xa xôi mà còn gần gũi, giống như một người bạn ngẫu nhiên tình cờ gặp trên đường đời. Nó vừa đồng cảm và gần gũi, vừa giữ khoảng cách - sự đồng cảm để tạo nên sự gắn bó và yêu thương; khoảng cách để tôi có thể quan sát và suy ngẫm!
Thời thơ ấu và những năm chiến tranh, Hà Nội đối với tôi như một bức tranh sáng tạo, rực rỡ với những hình ảnh của tuổi thơ. Nó là niềm vui khi được mẹ mua những bộ quần áo xinh xắn hiệu Đức Hạnh, là cảm giác mát lạnh khi thưởng thức kem tại quán Hòa Bình trên phố Hàng Bông...
Hà Nội còn hiện hữu trong ký ức về ngôi nhà cổ của bác ruột ở phố Hàng Da, với sàn gỗ lim đen mát lạnh, những bậc thang uốn cong từ tầng một lên tới tầng ba. Mỗi lần đến nhà bác, tôi như được đắm chìm trong không gian của tivi đen trắng của bác, thưởng thức những câu chuyện sống động...
Bác tôi giống như nhân vật bà Hiền trong truyện 'Một người Hà Nội' của Nguyễn Khải. Ông dạy tôi cách đi đứng đàng hoàng, ổn định, không vụng trộm. Cách ngồi ăn, cách nói chuyện của tôi đều chịu ảnh hưởng lớn từ bác. Tôi thấy bác như một bức tranh sống động, chuẩn mực và nghiêm túc...
...
...
Ở Hà Nội ngày nay, không gian buổi sáng mùng 1 Tết Nguyên Đán trở nên yên bình, êm đềm khi dòng người về quê trở về. Hình ảnh phố phường như trải chiếu một bức tranh yên bình, hòa mình trong không khí tĩnh lặng. Cảm giác này khiến tôi nghĩ về những năm tháng Hà Nội bình dị và thanh lịch, và tôi cảm thấy tiếc nuối vì những thay đổi không mong muốn.
Và khi bước vào nhà bác, tôi nhận ra một Hà Nội cổ kính, lịch sự trong những đồ vật xưa, những giọng nói thân thiện. Từ tầng hai, Hà Nội vẫn còn đẹp, bình yên, và tôi hiểu rằng sự đa dạng văn hóa của Hà Nội không ngừng phát triển, nhưng từ tầng hai, một Hà Nội tôi yêu vẫn được giữ lại.
Trinh Thu Tuyết


6. Hồi ức của mùa đông Hà Nội
Khí trời se lạnh, gió mùa đông ôm lấy từng góc phố, từng dãy cây. Hà Nội chìm đắm trong hơi lạnh ngọt ngào của mùa đông, làm tôi nhớ mãi những ký ức ấm áp. Những mùa đông trôi qua, nhưng những khoảnh khắc tuyệt vời của Hà Nội luôn hiện hữu trong trí nhớ của tôi.
Nhớ những buổi sáng mùa đông, sương mờ bao phủ lên từng con đường quen thuộc. Những chiếc xe hoa tươi thắm nổi bật giữa gió lạnh, làm cho những bông hoa hồng, cúc trắng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Hương thơm của hoa hướng dương và cúc họa mi tinh khôi bám theo gió mùa đông, làm cho không khí trở nên phấn khích. Trưa nay, nắng mùa đông như chưa từng, không lung linh như nắng xuân, không chói lọi như nắng hạ, nhưng lại mang theo một chút buồn lạ lùng. Nắng đông như làm tan chảy những ký ức xa xôi của mùa đông.
Chiều đến, mặt trời nhanh chóng lặn xuống, nhiệt độ giảm sâu. Ánh đèn đường sáng lên, chiếu rõ nhịp sống hối hả trên phố. Dường như, mọi người đều vội vã trở về sau một ngày bận rộn. Bỏ qua mọi lo toan, ta cùng nhau tận hưởng những món ngon của mùa đông.
Đêm mùa đông Hà Nội ấn tượng với những đèn vàng dịu dàng. Phố vắng lời, tiếng rao quảng bá của người bán đêm rộn rã. Mỗi tiếng rao như một giai điệu riêng. Nhớ những ngày xưa, tiếng rao 'phá xaaaa....' vang lên trên phố, tôi lại xin mẹ vài hào, mua những hạt lạc rang húng lừu, hạt bí, dưa để thưởng thức cùng nhau. Ngày nay, nghe tiếng rao 'Khúc ơ...' đánh thức mọi giác quan, tôi không ngần ngại bước ra phố mua những chiếc bánh nóng hổi. Đâu đó trong đêm, những lò than hoa phát sáng hồng, tia lửa bắn lên trời tạo nên hình ảnh đẹp huyền bí. Những ngày xa Hà Nội, tôi vẫn nhớ mùi ngô nướng, khoai lang nướng hòa mình vào không khí lạnh buốt của mùa đông.
Và đêm, tiếng gió lạnh làm rơi rụng lá ngoài cửa sổ, làm tôi nhớ chiếc chăn bông ấm áp của mẹ. Khi đông về, mẹ thường phơi chăn dưới ánh nắng. Đêm đông, mẹ mang chiếc chăn bông nặng nề ra, lồng chiếc vỏ hoa đỏ xinh xắn vào chăn cho tôi. Mỗi khi mùa đông về, tôi nhớ lại cảm giác ấm áp, được bọc trong chiếc chăn bông thơm mùi nắng.
Mỗi mùa đông, lại là một ký ức mới in sâu vào trí nhớ của tôi.
Vy Anh


7. Hồi ấu Hà Nội
Mỗi lần trở về Hà Nội, khoảnh khắc gần kề hơn, lòng tôi tràn ngập xốn xang. Ngay khi máy bay chạm đất, tôi đã ngửi thấy hương thơ của Hà Nội, đong đầy ký ức thân thương. Hồi ấu, Hà Nội của tôi luôn nồng nàn, diệu kỳ như mùa hoa sữa đêm đến. Những đêm khó ngủ, hương thơm ấy len lỏi nhẹ nhàng vào tâm hồn, đưa tôi về với những kí ức xanh biếc, thời thơ ấu tươi đẹp. Chiều thu muộn, hồ Tây sóng vỗ êm đềm, hàng cây xanh tưới bóng cả con đường tươi mới. Những ngày bỏ học, tôi thường tự thưởng cho mình những khoảnh khắc nhẹ nhàng, ngắm nhìn sự bình yên của ngày trôi, lòng như giãn cách với những bận rộn hàng ngày. Hà Nội giữ lại điều đó, trong sự yên bình. Các gánh hàng hoa trong ánh nắng sớm lấp lánh như một vũ điệu chào đón mùa mới. Và tiếng rao đêm, như một giai điệu khắc sâu trong tôi những vất vả của mẹ, sự trưởng thành của bản thân, giọt mồ hôi dày mặn, sự kiên trì vượt qua khuya tối sớm, sự chịu đựng linh hoạt đến kỳ diệu.
Mỗi lần trăn trở về giữa cơm áo gạo tiền với hàng ngàn dặm xa xôi, tôi cảm nhận thêm một chút da diết. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi trải nghiệm đều đem lại cảm xúc mới, một sự hiểu biết đặc biệt, có thể do thay đổi của mùa vụ.
Mùa xuân là thời điểm tôi cảm thấy hứng khởi và tràn đầy năng lượng mới, với sự bùng nổ của những chồi non. Những cành đào hồng, đào trắng rực rỡ khoe sắc dưới bức tranh trời se lạnh, khiến cho Hà Nội trở nên dịu dàng như một thiếu nữ xuân thì.
Mùa Hạ mang đến sự tươi mới, khiến cho Hà Nội trở nên sôi động và tinh tế hơn, làm cho hương vị ngọt ngào của kem tràng tiền mãi mãi in sâu trong tâm trí.
Mùa thu là khoảnh khắc Hà Nội hiện lên như một thiếu nữ mơ mộng, đắm chìm trong sắc vàng lá, bầu trời xanh mát, huyền bí bước chân về quê hương. Hương cốm mới nở bừng trong từng con phố, làm cho Hà Nội thêm phần tinh khôi, rực rỡ. Tất cả đều gợi lên trong tôi những kí ức, những ký niệm, những xúc cảm về những thứ đã qua.
Chớm đông đã về, cái lạnh đầu mùa khiến tôi mong chờ một chiếc bờ vai ấm áp, một chút hơi ấm từ đôi bàn tay lan tỏa từ một trái tim khao khát tình yêu. Đêm đông, Hà Nội im lặng và yên bình, như tôi có thể nghe được tiếng thở của cây cỏ trong giấc ngủ mùa đông. Cái lạnh của mùa đông khiến cho những bữa ăn nóng hổi trở nên đậm đà hơn, như những hương vị truyền thống, khó phai nhòa.
Đi bên nhau trong những chiều thu muộn, một chút hơi lạnh của đông làm cho tôi khao khát và mơ ước mãi mãi...
Tôi quay về Hà Nội với vẻ đẹp dịu dàng, kiêu sa, luôn làm say đắm tâm hồn tôi trong những khoảnh khắc chuyển mùa. Hà Nội là nơi tôi yêu thương - Hà Nội của tuổi thơ tôi với tình yêu và những ký ức đậm sâu. Việc đi xa chỉ là để cảm nhận hơn khi trở về.
Nguyễn Thị Mai Diệp


8. Hồi ức Hà Nội
'Những ngày tôi lang thang,
Tâm hồn Hà Nội hiện lên mới rõ.
Đơn giản mà đậm chất, tôi đắm chìm.
Đơn giản mà tôi mãi mãi ghi nhớ'.
Những lời ca đầy cảm xúc của nhạc sĩ Lê Vinh thay thế lời trái tim của nhiều người. Không sinh ra và lớn lên ở vùng đất lịch sử nghìn năm nhưng tôi may mắn được sống và làm việc ở đây lâu dài. Hà Nội, nơi để nhớ, nơi để gắn bó, nơi để yêu thương, nơi tôi trở thành một phần của nó.
Ừ, Hà Nội ồn ào, bụi bặm, tắc đường, đắt đỏ, tôi thừa nhận điều đó. Hơn tám triệu con người đang sống và làm việc tại đây, có lẽ đây là nơi họ muốn dựa dẫm, vì sao họ không muốn rời xa?
Chắc chắn vậy!
'Ở đây, đất chỉ là nơi để ở/ Khi ra đi, đất đã chuyển thành tâm hồn! '
*
Mỗi ngày sống giữa lòng thành phố lớn, có lúc tôi cảm thấy bất lực giữa những toà nhà chọc trời, ngột ngạt dưới lớp bụi mịn và khói bụi công nghiệp. Nhưng nếu có một ngày phải rời xa vì công việc, lang thang một mình trên đường phố mới lạ, không quen biết, không có bạn bè, tôi sẽ lại nhớ mãi Hà Nội.
Tôi đã trải qua như vậy. Ngồi trên tầng 75 của tòa nhà Landmark 81, thưởng thức tách cà phê cao cấp và ngắm nhìn thành phố Hồ Chí Minh từ độ cao hàng trăm mét tại quán cafe - bar Blank Lounge, trái tim tôi đột nhiên xuyên thấu. Thèm hương vị của phố phường, hơi thở mặn mà, chua chua, ngọt ngọt, cay cay kèm theo đĩa bánh rán mặn và bát chè Khúc Bạch mát lạnh ở quán quen thuộc. Khi đêm buông xuống và nghe xong album nhạc sến mà vẫn thức trắng đêm, tôi mở cửa sổ ban công, nhìn xuống con ngõ nhỏ và đón chút hơi ấm từ những tiếng rao quen thuộc: 'Ai phớ đi! Ai phớ nào!'
Nửa tháng công tác giữa Sài Gòn hối hả đủ để tôi choáng ngợp trước nhịp sống nhanh chóng, hối hả ở đây. Chị em nồng nhiệt mời đi ăn, nhà hàng sang trọng, tiệc tùng xa hoa, nhưng lòng vẫn thiếu vắng điều gì đó. Phải rồi! Có lẽ vì đó chỉ là những bữa tiệc công việc, những cuộc gặp mặt nhanh chóng. Nhanh chóng sẽ bị quên lãng trong ký ức.
Họ không phải là những người thân quen của chúng tôi, không phải là những người chăm sóc cho chúng tôi như chị mình vậy, mỗi giờ nghỉ giải lao, họ xem cờ lip 'Những thằng nguy hiểm nhất hành tinh' để rồi cười sảng khoái, để rồi thích thú như trẻ con. Rồi có những đồ ăn vặt, tôi phải thốt lên kinh ngạc trước khả năng săn ẩm của họ. Đều đặn hàng tuần, hai lần mỗi buổi trưa, họ đặt góc quán từ Láng Hạ lên Bát Đàn, mấy năm trời chỉ để thưởng thức sáu bát bún riêu cua rồi về. Quen mặt đến nỗi, mỗi khi họ xuất hiện, chủ quán tự động mang thêm một bát rau sống và mắm tôm nêm cho đậm vị. Bún riêu ở đây thực sự là tuyệt vời! Nước dùng ngon tuyệt, không thể diễn đạt nổi vị của nó. Ngọt mà không ngấy, chua mà thanh. Gạch cua nhiều, nhưng rất mịn, sợi bún nhỏ, dai mà không chua. Chưa thấy một ai ăn mà không khen ngợi.
Vậy đó! Hà Nội trong tôi là sự đơn giản. Tôi yêu tất cả! Những con phố nhộn nhịp, những quán hàng vỉa hè bụi bặm, những tiếng rao buổi tối và những người dân thân thiện!
'Hà Nội ơi ! Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi.
Thời gian có bao giờ phai mờ.
Như nước Hồ Gươm xanh vọi vợi,
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối.
Bước chân tôi qua bao nẻo đường.
Vẫn mong một ngày trở về quê hương.'
Tâm trạng thế này làm anh hàng xóm đổi liền từ 'Nhớ người yêu', 'Đắp mộ cuộc tình' sang muốn làm người Hà Nội.
Hoa Diên Vỹ
Dòng thơ 'Tiếng hát con tàu' của Chế Lan Viên
* Bài hát 'Hà Nội và tôi' của nhạc sĩ Lê Vinh


9. Hồi ức Hà Nội
Tôi chập chững bước chân vào Hà Nội từ năm mười bốn tuổi, thời chiến tranh ác liệt. Phố phường hầm hố, những chiến sĩ dân quân tự vệ gác súng trên vai. Tàu điện len lỏi giữa thành phố đã ghi sâu trong ký ức... Đối với cô bé kia, Hà Nội là cuộc phiêu lưu, hấp dẫn và đầy những vẻ đẹp giản dị của cuộc sống hàng ngày. Mười tám tuổi, đời sinh viên tôi bắt đầu, và tôi yêu Hà Nội từ khi nào không hay...
Những sáng Đông gió lạnh, tôi đạp xe trong se lạnh và mưa phùn làm ướt hồn tôi. Phố vắng, tiếng rao hàng buổi sáng như giọt sương của thành phố mới bắt đầu thức dậy sau một đêm dài. Tôi yêu những khoảnh khắc nhìn thấy những chiếc xe đạp chở hoa, mặt đường ướt át khi họ đẩy vội để đưa sự tươi mới của những bông hoa mới cắt về phố.
Những chiều Thu, tôi lang thang giữa lá vàng, tiếng chim lích chích nở nghiến trên cành. Hà Nội thu dịu dàng, dù có những khoảnh khắc buồn khi phải chia xa... Tôi thích ngồi lặng lẽ trước hàng cây rủ bóng ven hồ. Thị trấn nhỏ nhưng đầy ắp những phố nhỏ là nơi tôi thích khám phá. Quả sấu giòn, những bông ngọc lan trắng muốt, bánh quế thơm nồng... những điều thú vị mà tôi tìm thấy khi quay vào những ngõ không quen thuộc.
Ở Hà Nội, tôi có những người bạn đáng quý, những người bạn thân thiết là nơi tôi cảm thấy ấm áp, chân thành như là trở về nhà. Nhà của bạn tôi ở Ngã Tư Sở, nơi tôi trải qua những ngày như sống trong lòng gia đình thân thiết. Mẹ bạn tôi đã nấu những bữa ăn truyền thống Hà Nội, nhắc nhở tôi về lối sống của người Hà Nội, giúp tôi vượt qua cảm giác lạc lõng khi đến một thành phố mới. Mỗi khi quay lại Ngã Tư Sở, nơi giờ đây đã thay đổi nhiều, tôi vẫn cảm thấy lòng mình xao xuyến nhớ lại những ngày xưa...
Từ trung tâm ra ngoại ô, có nhiều cây cầu hiện đại và đẹp, nhưng tôi vẫn yêu cây cầu Long Biên trăm tuổi. Tôi nhớ cảnh người dân đi lại qua cầu mỗi buổi sáng, đoàn tàu chạy qua với những thanh sắt còn giữ lại vết sắt gỉ, nhớ tiếng ồn của xe cộ trên cầu. Đứng trên cầu Long Biên nhìn dòng nước đỏ cuồn cuộn, ngắm bãi ngô, bãi rau vàng rực hoa, hít thở không khí của sông Hồng... mọi thứ đã trở thành một phần không thể thiếu mỗi khi tôi quay về Hà Nội. Những lần trở về, thứ duy nhất mà giảm bớt chính là sự quen thuộc, giảm bớt mỗi ngày... ngược lại với thời gian mà lòng tôi luôn đầy kỷ niệm, luôn đầy lòng mong muốn trở về!
Hà Nội giờ đây đông đúc và hiện đại hơn, với nhiều công trình xây dựng đẹp và nhịp sống hối hả. Thay vì vui mừng với sự thay đổi, mỗi lần trở lại, tôi lại cảm thấy một chút tiếc nuối, thương nhớ Hà Nội xưa. Đâu rồi tiếng tàu điện, tiếng chuông xe đạp kính coong, đâu rồi ngõ nhỏ bình yên, những tiếng rao như câu chuyện cổ tích... và ven hồ lá rụng xạc xào, có một nàng thơ đắm chìm trong sự ngẩn ngơ của phố cổ...
Hà Nội ơi, tôi sẽ quay về. Nỗi nhớ một Hà Nội yên bình, thân thương, mộc mạc vẫn nguyên trong tôi, mặc cho thời gian có thay đổi những ngày xưa!
Minh Nguyệt.


10. Hà Thành Trấn An
Tôi không sinh ra và lớn lên trên đất Hà Thành, nhưng sống, học tập và làm việc tại thủ đô thập niên cuối thế kỷ 90. Hà Nội trong tôi luôn là điều thiêng liêng, lạ lẫm đến kỳ bí, mỗi lần nghe nhạc về thủ đô, đọc báo, tôi đắm chìm. Đến khi làm việc phụ hồ, tôi háo hức trải nghiệm mùi hương sen, ngắm nhìn Hồ Tây xanh biếc hay hoàng hôn trên phố Nguyễn Du.
Khám phá Hà Nội qua mạn Quảng Bá, Nghi Tàm, mê mẩn cảnh Trúc Bạch lơ thơ và Hồ Tây xanh. Mỗi hoàng hôn, tôi đắm chìm trong ánh nắng đỏ ối từ những dãy nhà cao tầng. Đêm Hà Nội sôi động, tiếng còi, tiếng rao buồn của người lao công, và tiếng chày Yên Thái vọng về. Tôi sợ mất hút những âm thanh quen thuộc khi rời xa.
Lên đường nhập ngũ, Hà Nội âu yếm tôi với những quán trà đá, tiếng rao và hương sen. Trở thành binh nhất, tôi thấy gần gũi với những đám đông, những tiếng rao quen thuộc.
Lần thứ ba trở lại Hà Nội, ba năm làm việc, đủ để giữ những đẹp của thủ đô. Tôi đi chơi Hà Nội nhiều hơn, cảm nhận sự thay đổi qua từng mùa. Những kỷ niệm hai mươi năm trước, những chuyến ghé thăm hiện tại, Hà Nội vẫn giữ được cái gì đó riêng biệt, dù có khác biệt rõ rệt.
Gần đây, Hà Nội dậy sóng cùng cả nước, nhưng về đêm, thành phố yên bình dưới ánh đèn và mưa, khiến tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng. Mong rằng, Hà Nội sẽ quay lại với nhịp sống quen thuộc, nhộn nhịp như xưa.
Cậu Tú

