1. Chào Mùa Hoa Ước Vọng
Mùa hạ bắt đầu! Bình minh hồn nhiên, nắng ấm áp làm tỉnh giấc, những chú ve hát ca bản tình ca hạnh phúc trên tán lá xanh mướt. Nhìn ra cửa sổ, tôi bất giác chạm trán với những đóa phượng rực rỡ, làm sáng bừng góc phố không một bóng tối. Có ai đó đã so sánh mùa hạ như một khoảnh khắc thanh xuân huyền bí, và với tôi, hoa phượng chính là biểu tượng của mùa hoa ước vọng.
Cây phượng được trồng rải rác trên những con phố của Hà Nội, và dù không hương thơm, chỉ cần nhẹ nhàng cắn vào cánh hoa, vị chua ngọt sẽ trải dài trên môi. Những bông hoa đỏ thắm nở rộ, pha lẫn chút màu trắng hồng ở gốc cánh, nhụy hoa cong vút với bầu nhụy đỏ sâu, tạo nên một tuyệt tác màu sắc trên bức tranh xanh mướt của mùa hạ.
Một điều thú vị là, tới các trường học, ta thường bắt gặp những cây phượng tạo nên bóng mát tuyệt vời trên sân, thường xen kẽ với mùa hoa nở khi kỳ nghỉ học. Nhớ những ngày nhỏ bé, chúng tôi thường nhóm nhau hái những bông phượng để chơi. Cô gái thì kết thành vòng cổ, vòng tay, như công chúa mộng ước, trong khi các chàng trai giữ nhụy hoa ra để 'chiến đấu' như chọi gà. Những trò chơi ngày xưa giờ đã trở thành những ký ức đáng yêu, giữ mãi trong tâm trí mỗi người.
Kỷ niệm học trò thường gắn liền với hoa phượng. Bạn trai lặng lẽ tặng cô bạn gái những cành phượng vĩ, những bông phượng được gắn trong sổ lưu bút với những vần thơ tình cảm. Ngày chia tay, những giai điệu của 'Phượng Hồng' vang lên trên dây đàn, làm ngọt ngào những giây phút cuối cùng của thời học sinh. Một chút hồi hộp và bồi hồi trong sáng đó vẫn cất giữ trong ký ức nhỏ bé của mỗi người.
Mỗi năm, khi mùa hạ về, hoa phượng lại thắp lên nỗi nhớ về những kỷ niệm học trò, những ước vọng tuổi thanh xuân. Tôi tin rằng, trong trái tim mỗi người, sẽ luôn giữ mãi những dấu vết về một thời đẹp nhất của đời, những ước mơ và khát khao của tuổi trẻ. Và đúng như lời ca: 'Mỗi khi hoa phượng, áo trắng nghiêng nhìn, chợt nhớ nhau'.
Ngọc Vy


2. Phượng hồng rực
Mỗi buổi sáng, dạo bước ra phố, lòng bỗng tràn ngập trước ánh đỏ thắm bên lề đường. Cây phượng đã nở, hòa mình vào màu đỏ rực rỡ của tháng 5. Mùa hạ đưa ta trở về thời học trò, nhớ về những ngày cắp sách đến trường. Phượng không hương, nhưng lại gắn liền với nhiều kỷ niệm ấu thơ. Nỗi buồn của sự chia xa, những chiếc lá phượng rơi cuốn đi nỗi nhớ sân trường, nhưng cũng là niềm hạnh phúc của những kỉ niệm đẹp.
Thiên nhiên kỳ diệu ban tặng loài hoa với nhiều đặc trưng riêng, nhưng hoa phượng độc đáo với màu đỏ chói chang và thời điểm nở đúng vào mùa thi. Phượng là biểu tượng của tình yêu học trò, là điểm sáng đẹp trong kí ức tuổi thơ. Cành phượng già nức lòng vị chua dịu, làm cho mùa hạ trở nên rực rỡ và tràn ngập kỷ niệm.
Ngày xưa, trường làng nhỏ giữa khung cảnh thanh bình, cây phượng là điểm đặc biệt. Cùng bạn bè, chúng tôi hái quả phượng, vui đùa dưới bóng cây, làm những chú bướm xinh từ những cánh hoa. Mùa hạ cuối cùng ở ngôi trường nhỏ, những chiếc lá phượng đầu tiên chớm nở, đánh dấu kỳ thi và niềm ước vọng của tuổi trẻ. Những con thuyền giấy nhỏ bồng bềnh trên sông Hồng mang theo ước mơ của chúng tôi, đưa lòng những người bạn xa xôi.
Nhưng thời gian không chờ đợi, những cây phượng trụi lá, vàng ươm chút buồn. Nhiều cây phượng đã chịu cắt để đảm bảo an toàn cho học sinh. Mùa hạ nay, nhiều con đường trống trơn màu đỏ. Tuy nhiên, trong tâm hồn chúng tôi, màu đỏ phượng vẫn cháy bùng, là điểm sáng trong ký ức, khuất sau thời gian dài.
Nắng hè sưởi ấm, phượng nở rực rỡ, như một kí ức đẹp. Mùa phượng hồng trong tôi, trong bạn, như một chuyến hành trình ngọt ngào của tuổi học trò.
Nguyễn Thị Thúy Ái


3. Hương sắc Phượng Vĩ
Tôi chào đời và lớn lên tại Hải Phòng, một thành phố cảng đầy sôi động, nằm giữa những đoạn bờ biển kiêng trung. Tự hào về quê hương, tôi luôn giữ trong trái tim mình tình yêu thương mãnh liệt với màu phượng vỹ, màu hoa lửa thắm xuất hiện rực rỡ mỗi mùa hè sang.
Quê hương yêu dấu của tôi, mảnh đất nơi có biển cả xanh biếc và những con sóng êm đềm vỗ nhẹ vào bờ cát trắng. Tôi đã rời xa Hải Phòng vào một ngày hè nắng chói chang, chính giữa thời kỳ nghỉ hè hứng khởi sau một năm học miệt mài. Trên khắp sân trường, khắp các con đường của thành phố, những chùm phượng vỹ đã nở rộ, tô điểm cho khắp nơi bằng màu đỏ rực rỡ. Màu đỏ của hoa phượng vỹ luôn là niềm tự hào, là một phần thân thương không thể thiếu khi nhắc đến kí ức về quê hương.
Con đường đi xa là hành trình của tình yêu, là cuộc phiêu lưu của thanh xuân. Những ngày trẻ trung, tôi nhìn thấy trước mặt mình là tình yêu, là một miền đất mới, một cuộc sống mới, tràn đầy hứa hẹn và màu hồng tươi tắn. Người trẻ không nhận ra rằng, từ giây phút đó, họ trở thành những người xa quê, xa gia đình, xa người thân và bạn bè. Việc ra đi là việc chấp nhận rằng sẽ khó khăn khi quay trở lại. Những kỷ niệm thanh xuân của tôi là những chuyến phiêu lưu của đám bạn hồn nhiên, vượt qua mọi chông gai để khám phá vẻ đẹp của Hải Phòng: biển Đồ Sơn, Hang Lương - Thuỷ Nguyên, Núi Voi – An Lão, Núi Đốc - Kiến Thuỵ, Đền Trạng Trình - Vĩnh Bảo… Mỗi chuyến đi là một kỷ niệm sâu sắc không thể nào quên, là những trải nghiệm, khám phá để hiểu thêm về lịch sử và truyền thống, yêu thêm vẻ đẹp của thiên nhiên và con người trong vùng đất mình sinh ra và lớn lên.
Những ngày đầu ở Hòn Gai, tôi nhớ những chuyến phà chạy ra Cửa Lục, nơi mà tôi mong muốn quay trở về nhưng đường về lại dài lắm, phải qua nhiều chuyến phà và hơn bảy chục cây số đường đi xe đạp, không ai biết đường nhưng cuối cùng cũng đến đích an toàn. Thanh xuân của tôi cũng là những ngày hăng hái tham gia hoạt động của Đoàn thanh niên, từ việc tham gia hội trại kỷ niệm ngày thành lập Đoàn, thi văn nghệ, biên đạo múa, đạo diễn kịch, tới việc tổ chức đội tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS với hầu hết thành viên đều là những người bị tồi tệ vào ma túy, mang theo căn bệnh của thế kỷ và bị xã hội khinh bỉ.
Những ngày học miệt mài để vượt qua đại học, là những buổi trưa ngồi quây quần trong vườn hoa Nguyễn Du, tranh thủ giờ nghỉ giữa hai ca học để ăn chiếc bánh mì patê cay nồng và trò chuyện về những ước mơ của cuộc sống. Ước mơ là nguồn động viên, là hướng dẫn để ta phấn đấu, nhưng trong thực tế, có bao nhiêu người đạt được ước mơ của mình? Cuộc sống đưa đẩy và khiến ta phải chấp nhận nhiều điều không muốn, không lường trước được, trong đó có việc phải xa quê hương của mình.
Đi xa, người ta mới thấy hết lòng nhớ nhà, lòng nhớ quê hương đau đớn và ngọt ngào đến nhường nào. Tôi nhớ những ngày đầu ở Hòn Gai, mỗi ngày thấy những chuyến phà đi lùi về Cửa Lục mà thèm quay về, mỗi đêm ngồi một mình trên sân thượng, nhìn hướng về khoảng trời bên biển, chưa đầy bảy chục cây số nhưng phải qua những chuyến phà, bỗng thấy mình lạc lõng, thấy đường về sao mà xa xôi. Những lúc như thế, màu đỏ của hoa phượng vỹ mỗi mùa hè lại hiện lên trong tâm trí, trong những kí ức về quê hương. Màu đỏ thân thương đó giữ mãi trong tâm hồn tôi, nhấp nhô cùng với những khuôn mặt quen thuộc, những góc phố, những con đường, khiến tôi cảm thấy đầy ắp trong những giấc mơ của mình. Màu phượng vỹ đỏ rực ấy vẫn mãi là niềm khát khao và giấc mơ trở về. Tuy nhiên, đường đời quả thực dài đằng đẵng, chỉ vì một quyết định nhẹ nhàng của tuổi trẻ mà tôi bước sai lầm, mất gần hai chục năm mới có thể quay trở về.
Ngày tôi trở về, cũng là một ngày hè đẹp như ngày tôi rời đi. Sự chào đón của gia đình, những tình cảm ấm áp, những điều trang trọng mà chỉ người xa quê lâu dài mới cảm nhận được. Nếu ngày ra đi, tôi nợ mảnh đất và con người quê mình một lần, thì giờ quay về, tôi lại nợ một lần nữa. Tưởng đã trưởng thành nhưng bản thân vẫn thấy nhỏ bé giữa trung tâm phố cảng, một buổi trưa hè.
Trời hôm nay xanh biếc, trong trẻo và tinh khôi. Tôi ngửi một hơi thật sâu, để không khí mặn mòi của biển, hơi ấm của nắng, hương thơm của phượng vỹ trải qua lồng ngực. Trong lồng ngực đó, giờ đây là hương biển mặn của quê hương, là âm nhạc của sóng biển, là vẻ đẹp mãnh liệt và kiêu hãnh của màu phượng vỹ thân thương.
Phong Du


4. Những lửa rực tên Phượng Vĩ
Chợt đâu đó giữa hè rực rỡ, tôi nghe tiếng ve hát như một điệu nhảy của mùa hạ. Có lẽ là bởi vì bóng dáng của những bông hoa Phượng Vĩ nở rộ khắp nơi, làm cho tâm hồn tôi cũng trở nên rực cháy, đắm say dưới bức tranh màu đỏ tươi của thiên nhiên. Cây Phượng Vĩ, biểu tượng của mùa hè, như một nhà thơ đang kể lên câu chuyện của chính mình. Hương thơm ngát của hoa làm cho không gian trở nên gần gũi hơn, như làn hơi ấm áp của kí ức tuổi thơ.
Loài cây này, Phượng Vĩ, không chỉ là một biểu tượng đẹp mắt mà còn là người bạn thân thiết của mùa hạ. Từng cành lá xanh tươi đều là những câu chuyện, những kí ức về thời thơ ấu, những nụ cười, những giọt nước mắt. Vào những năm chiến tranh, cây Phượng Vĩ vẫn đứng vững, là minh chứng cho sức mạnh và sự bền bỉ. Mỗi gốc cây là một nhân chứng của thời gian, là người gìn giữ những giá trị văn hóa, là kết nối giữa những thế hệ khác nhau.
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có ai nhớ đến những kí ức nhỏ bé của tôi dưới bóng cây Phượng Vĩ không. Đó là những khoảnh khắc giản đơn, những tiếng cười, những bài hát học trò. Cây Phượng Vĩ, không chỉ là một cây cảnh, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho những tâm hồn trẻ trung và đam mê nghệ thuật.
Hè đã về, mỗi nụ hoa Phượng Vĩ là một lời chào tạm biệt cho những ngày học trò. Có lẽ, màu đỏ rực của hoa làm cho trái tim tôi như đang trải qua một mùa hè mãi mãi, là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Phượng Vĩ, em là nguồn động viên vô tận cho những bước tiến mới, là niềm tin tưởng, là sự bùng cháy của tâm hồn trẻ.
Và hôm nay, dưới bóng cây Phượng Vĩ, tôi vẫn cảm nhận được hương thơm của quê hương, của tuổi thơ, của những kí ức đẹp. Mùa hè đã qua, nhưng hoa Phượng Vĩ vẫn là nguồn năng lượng vô tận, là nguồn cảm hứng bất ngờ, là chứng nhân cho sức sống mãnh liệt. Có lẽ, mỗi bông hoa đỏ đều là một câu chuyện, một trang sách kể về mùa hè, kể về tôi, và kể về chúng ta.
Nguyễn Thuý Hạnh


5. Hồn hộp màu hoa phượng
Phượng nở đỏ rực. Nồng nàn dưới nắng hè oi ả. Dù biết ve đã kêu và phượng sắp nở, nhưng cảm giác vẫn tràn đầy bất ngờ. Cơn nắng đầu mùa đánh vào, làm cho ánh hoa lung linh, quên mất cả việc ngước nhìn vào những vòm cây phượng…
Phượng, cây luôn nhạy cảm, hiền hòa và khiêm tốn trên sân trường, với đủ mức độ từ sôi động đến yên bình. Trong ánh nắng vàng mới mẻ của đầu thu, phượng lắc lư ý nhị đón chào và tận tâm che chở những vẻ đẹp tinh khôi của buổi tựu trường. Khi sức sống của thế giới tươi trẻ hòa mình vào niềm đam mê học vụ, phượng lại nhẹ nhàng gửi theo những cơn gió nhẹ từng chiếc lá vàng nhỏ xinh về với đất như muốn giữ cho mọi thứ yên bình. Vào mùa đông, trước cái lạnh buốt, phượng in những đường nét tinh tế trên bức tranh màu ghi. Mưa nhẹ, cánh én đi qua, là lúc những cành phượng nảy mầm những chiếc lá non mơn mởn. Chỉ trong một thoáng, như tốc độ của nắng, những vòm phượng lại trở nên tươi mới...
Không biết từ khi nào mà màu xanh mềm mại kia đã chuyển sang màu xanh thẫm uy nghi mạnh mẽ! Lá cây liên tục vươn lên, tạo nên những vòm xanh tuyệt vời. Ánh nắng vàng bức bối chiếu vào sân trường vào những ngày đầu hạ đã ngay lập tức bị những vòm cây chia thành từng khoảng. Những khu vực rộng lớn vẫn giữ được sự mát mẻ dưới tác động của ánh nắng mặt trời. Ra khỏi mái nhà và những hành lang, ngay lập tức bắt gặp bóng mát rười rượi ở góc sân và dọc theo những con đường. Nhìn lên những tán cây, xen kẽ trong những vòm nắng vàng, ta ngỡ ngàng nhận thấy những búp non tròn trịa và khỏe mạnh. Những bông hoa nở ra những khe hở màu đỏ thắm, cánh phượng in những đường hoa trắng tinh tế bắt đầu nở rộ...
Phượng bất ngờ trải mình ra với màu đỏ, sau đó bất ngờ bung ra khắp vùng hoa đỏ. Nghĩ rằng cần vài tuần nữa thì những búp xanh mới thực sự nở hoa. Nhưng không, một buổi sáng sau kỳ nghỉ cuối tuần, bất giác giật mình vì những cành phượng đã làm cho toàn bộ vòm cây đều chuyển sang màu đỏ. Hàng nghìn búp xanh mướt kia dường như trong những đêm dài không ngủ, chúng tự do chen ngang vào nhau, tập trung để tạo ra một cuộc hành quân nhanh chóng, chiếm hết không gian trên bầu trời. Mỗi bông hoa phượng rực rỡ như một chiếc lá cờ nhỏ bé. Toàn bộ vòm cây trở nên đỏ tươi như những lá cờ hoa mừng trong ngày hội náo nhiệt...
Dưới nắng trưa, cây phượng lại có sự biến đổi. Cả tán cây như đang cháy đỏ. Hoa phượng trở thành những đám lửa. Không cần hương thơm mê hoặc, màu phượng chỉ đơn giản là hiến tặng hết mình. Gặm rễ sâu vào đất, phượng có hút nhựa hay hút lên những dòng nham thạch nóng rực? Nắng làm cho hoa cháy đỏ hay chính hoa đã tự bung nở sức sống của mình? Khó giải thích, chỉ biết rằng vòm cây cháy đỏ trên thân cây nâu thẫm tạo nên những bạn nhỏ tuổi có niềm vui lạ thường. Nhìn vào sắc phượng, nhìn những gò má tinh nghịch ửng chín náo nức, ta lại nhớ đến những thời khắc trẻ thơ, những kỷ niệm về những niềm đam mê bồng bột.
Dưới vòm cây nắng dịu, nhận thấy những cánh hoa rơi rụng. Có vẻ như những bông đã nở từ nhiều ngày trước đã hoàn thành công việc của mình! Phượng không chỉ là tán lá vòm hoa, mà phượng còn là dấu hiệu của thời gian, nhắc nhở về những khoảnh khắc đáng nhớ. Phượng không chỉ là cảnh đẹp, mà phượng còn là tâm hồn. Phượng không chỉ tươi tắn mà còn mở ra những suy nghĩ. Phượng không chỉ là hình ảnh mà còn là cảm xúc. Phượng giống như lá cờ tỏa sáng, mở đầu cho những cuộc đua trong cuộc hành trình của số phận… Màu sắc của phượng vừa như một lời thổ lộ, vừa như một nguồn động viên, khuyến khích. Phượng khiến tâm hồn người lớn trở nên nhẹ nhàng hơn, từ thái độ nghiêm túc và cứng nhắc đã chuyển sang sự quan tâm, trìu mến và tình cảm.
Có thể có những người không yêu thích hoặc không, nhưng có vẻ như mọi người đều trải qua cảm giác nôn nao của mùa phượng. Mùa phượng cũng là mùa thi. Phượng là nhân chứng yên lặng. Yên lặng làm nên lửa hừng hực. Vì vậy, trong những ước mơ của tháng Năm, có lẽ ai cũng chung mong muốn đơn giản này: Phượng nở đúng mùa, rực rỡ như thường lệ…!
Nguyễn Thanh Truyền


6. Mùa phượng bắt đầu khoe sắc
Mỗi bước chân trên sân trường, từng cánh hoa phượng vĩ như những tâm hồn bắt đầu khát khao nở rộ. Nắng hè rực rỡ, lá xanh mát như đang kể lên câu chuyện dài của tuổi trẻ. Cùng với tiếng ve xanh, những kí ức tuổi học trò quay về như những chiếc lá bay theo gió. Hoa phượng vĩ, nỗi nhớ ngọt ngào của những ngày học bài và gió thoảng nhẹ qua những tấm lá, như những ước mơ vuốt nhẹ trong tim.
Những gốc phượng vĩ như những người bạn thân thiết, chứng kiến những bí mật, niềm vui, và những kí ức khó quên. Đứng dọc theo con đường quen thuộc, cây phượng vĩ hòa mình vào không gian trường học, như những người học trò lạc quan bước vào cuộc sống. Mùa hè, hoa phượng nở rộ, làm đẹp thêm bức tranh sắc màu của kỷ niệm.
Những chiếc lá rụng nhẹ, đào bại tình khúc của thời gian. Dưới bóng cây phượng, những dòng suy nghĩ vẫn trôi, như những đám mây trắng bồng bềnh. Ngày nào, những đứa trẻ hồn nhiên đã từng đứng dưới bóng cây, giờ đã trưởng thành, nhưng tình cảm với gốc phượng vẫn nguyên vẹn, không thay đổi.
Mỗi đóa hoa phượng chẳng khác nào những ước mơ, mở ra trong ánh nắng và tình thần kiên cường. Đời sống học đường, những kí ức, những giảng đường và những buổi bình minh bên nhau, tất cả như hòa quyện trong hương thơm dịu dàng của hoa phượng vĩ.
Sân trường yên bình giữa thành phố ồn ào, và cây phượng vĩ là điểm nhấn tinh tế, là nguồn cảm hứng không ngừng. Nhưng hơn cả, nó là biểu tượng của tình bạn, của những kỷ niệm ngọt ngào. Giữa bộn bề cuộc sống, hãy để hoa phượng vĩ kể lên câu chuyện của bạn, về những ngày tháng tươi đẹp nhất của tuổi học trò.
Nguyễn Thị Hồng


7. Vũ điệu cánh phượng
Giã từ ký ức tuổi học trò, ba mươi năm dường như chỉ là một nhịp nhàng của thời gian, nhưng khi bông phượng nở rộ, tôi lại bị hồi hộp bởi cảm xúc… Những kí ức xưa vẫn ùa về như những đóa phượng rực rỡ trên lá xanh tươi. Phượng vĩ - 'Hoa học trò' của chúng tôi, ký ức về thời đi học với những cuộc đua sách, những buổi học cuối cùng và tiếng ve quen thuộc. Hè đến, là lúc chúng tôi dành những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau, trước khi mỗi người một ngả. Những buổi ngoại khóa, những chiếc lưu bút truyền tay, những tác phẩm nghệ thuật ẩn danh - tất cả là những kí ức đẹp của tuổi học trò.
Các bạn nữ trong lớp chúng tôi thường yêu thích tạo hình bướm từ hoa phượng. Đôi bàn tay tài năng tỉa đuôi, bẻ cánh một cách khéo léo, rồi gắn chúng vào quyển vở nháp, để cuối cùng tặng cho bạn bè. Bông phượng chúa, với vẻ đẹp to lớn, màu trắng hay hồng nhạt tô điểm bởi những đường gân tím, luôn thu hút mọi ánh nhìn. Những bướm từ bông phượng chúa càng làm cho tác phẩm trở nên độc đáo và quyến rũ hơn. Nhưng để làm được điều này đòi hỏi sự khéo léo và tinh tế, vì cánh bông phượng chúa dày gấp ba, bốn lần so với cánh phượng thường. Thật là một nghệ thuật tinh tế!
Sau ba mươi năm, một người bạn cũ gửi cho tôi một tấm hình lưu bút xưa, gợi nhớ về thời học sinh. Giữa hai bướm phượng đỏ, có một bướm trắng mềm mại với đường gân tím, cùng với những chiếc lá phượng xanh được tôi vẽ thêm. Trang lưu bút ấy là biểu tượng của tình bạn mãi mãi. Những kí ức về cô thầy, trường cũ và những buổi sáng ngắm những bông phượng hồng nở rộ kèm theo hương sớm, tất cả đã in sâu trong trái tim tôi.
Nhớ mãi. Yêu mãi!
Ngày xưa, chỉ vì một vài con bướm hoa phượng mà chúng tôi cãi nhau, Ngọc đậu nhìn tôi làm rách cánh bướm, tôi lại tiếc công làm và ép khô, dẫn đến một tuần giận nhau. May mắn thay, cô Hoa đã giúp chúng tôi hòa giải bằng cách yêu cầu: 'Các em ghép vài con bướm cho cô nhé, quá đẹp!'. Tất cả nhìn chúng tôi như những người thợ tài năng nhất lớp. Chúng tôi vui mừng làm việc cùng nhau và quay trở lại tình bạn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi tốt nghiệp, hai chúng tôi mỗi người một hướng, Ngọc về Tây Nguyên định cư... Nhiều năm mất liên lạc, nhưng khi nhìn lại trang lưu bút, tôi cảm thấy lòng mình xao xuyến, nước mắt lăn dài trên gò má. Cuộc sống như một bộ phim tư liệu về tuổi học trò, chậm rãi quay lại...
Ngọc ơi, ước gì chúng ta có thể quay trở lại thời thơ ấu, nơi những bông phượng đua sắc và chúng ta cùng nhau học, làm bài, hái hoa phượng để tạo nên những bước bướm xinh xinh như ngày xưa nhỉ...
Ngô Thị Ngọc Diệp


8. Hồi ức về mùa hoa phượng…
Không ai biết là ai đã lựa chọn trồng cây phượng vĩ trước cổng trường, nhưng đến mùa hè, cây phượng như một vận động viên thể thao, bó đuốc châm lửa mùa hè, nở bung cảm xúc trong cuộc đua chạy nước rút đến mùa thi. Cây phượng là nhân chứng của thời gian, âm thầm nuôi dưỡng, tích lũy, kết tụ những âm thanh của tuổi học trò, của những trò chơi vui nhộn. Từ lá phượng xanh tới búp phượng nhỏ xinh, mỗi cảm xúc, mỗi ký ức đều nở rộ, giữ lại màu sắc của những buổi hè tươi vui. Phượng nở để trường không còn cô đơn khi các lớp học yên bình. Là nhịp trống trường vang lên, như nhịp đập con tim.
Khi nhớ về cây phượng già, tôi lại nhớ đến hình ảnh ông đánh trống trường với sự ân cần và niềm nở. Mặt trống bằng da trâu, thân trống bằng gỗ mít, cứ đều đặn nhấn nhịp như cây phượng trầm tư. Đó là đồng hồ kỳ diệu của thời gian, báo hiệu hè sang khi phượng hồng khoe sắc. Cả hai - âm thanh và màu sắc, làm sống dậy không khí trong lành của trường học. Và khi đông về, lá bàng rơi đỏ rực, như bàn tay tạo hóa kỳ diệu. Cây bàng và cây phượng, như hai người bạn tri kỷ, thắp lên không gian bằng sắc đỏ diệp lục. Cả hai màu sắc là sự dịch chuyển thời gian, luôn tươi trẻ, tiếng trống trường không bao giờ già. Cánh cổng trường mở ra, khép lại như một trang sách. Mở ra tương lai hứa hẹn, khép lại kỷ niệm của những ngày học trò...
Khi tôi rời xa, nhìn lại, cây hoa gạo trên đê như có đàn chim lửa đậu. Và xa xa, cây phượng già ở trường như chờ đợi, màu đỏ cháy lòng. Phượng ơi! Em vẫn sống trong tôi, thắp sáng cho tôi: ngọn lửa niềm tin từ buổi học đầu đời, từ mái trường thân yêu không thể quên.
NGUYỄN NGỌC PHÚ


9. Tháng 5 và hoa phượng
Tháng 5 trôi về, khi mọi thứ dường như tan chảy dưới ánh nắng hè gay gắt, thì bất ngờ khắp nơi bừng sáng màu đỏ diệu kỳ của hoa phượng, điệu đà chào mừng mùa hạ. Hoa phượng tháng 5, như một nghệ sĩ hòa mình vào bản tình ca nồng thắm, da diết, làm bùng cháy trong lòng những người trải qua những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân.
Cây phượng, mặc dù tôi không nhớ rõ từ bao giờ đã hiện diện trong sân trường, nhưng đối với lứa học trò của chúng tôi, nó trở nên quen thuộc như bằng lăng, điệp, bàng hay xà cừ. Thân phượng cao, với lớp vỏ xù xì, những cành mạnh mẽ và lá xoè rộng, làm mát cả một khuôn viên trường. Đến tháng 5, những bông hoa phượng nhỏ bắt đầu nở giữa tán lá xanh tươi, tạo nên một bức tranh sống động. Cánh hoa phượng mỏng manh, mịn màng như những chiếc váy đỏ rực rỡ của những nàng tiên, làm cho cả lứa học trò chúng tôi trầm trồ, say đắm. Những buổi giải lao, chúng tôi thường tụ tập dưới tán phượng, cùng nhau nhặt những bông hoa phượng đẹp nhất để làm kỷ niệm. Vào những ngày cuối năm học, cây phượng trở thành nguồn cảm hứng cho những bài thơ tình cảm, những lời chia tay ngọt ngào.
Không chỉ trong sân trường, mọi người còn trồng cây phượng ở khắp mọi nơi, từ sân đình, trạm y tế, bên bờ sông đến giữa cánh đồng và hai bên đường. Phượng, như một chiếc ô khổng lồ vững chãi, đứng đó che nắng, che mưa cho đời. Bên cạnh vô số màu sắc của các loài hoa khác như điệp vàng, bằng lăng tím… thì màu đỏ của phượng luôn nổi bật và thu hút sự chú ý bởi sự kiêu hãnh và quyến rũ. Dù trải qua bao thời kỳ mưa nắng, cây phượng vẫn âm thầm, kiên trì trổ bông, tô điểm cho mùa hạ. Phượng như một ngọn đèn đỏ, làm tươi sáng những ước mơ của chúng tôi, đánh thức khát khao tuổi trẻ. Phượng, như bức tranh đẹp đỏ rực giữa cảnh trường, làm cho sân trường trở nên sôi động hơn. Dưới bóng cây phượng, những chiếc áo trắng của học sinh bay nhảy, tiếng cười vang lên trong không khí trong lành, làm nổi bật hơn sắc đỏ của hoa. Trong khung cảnh ấy, dù có những người nói nhưng không ai có thể kiềm chế được niềm hạnh phúc khi nhận những bông hoa phượng được tặng, những lá thơ ngây thơ, và khi chia tay nhau vào cuối năm học.
Khi chiều tà về, tôi trở lại ngôi trường xưa. Những bông hoa phượng vẫn rơi lặng lẽ, tô điểm cho lối vào như những kí ức về những mùa hè của chúng tôi. Nhìn thấy sắc đỏ rực rỡ dưới ánh nắng hè, lòng tôi tràn ngập kỷ niệm về những tháng ngày “hòa mình trong hoa đỏ”. Bình minh nở rực, tôi nhặt những cánh phượng rơi, để làm kỷ niệm cho những năm tháng đẹp đẽ ấy. Rồi tôi tự hỏi, liệu có lẽ, ngoài kia, có ai đó cũng đang dừng chân, ngắm nhìn và nhớ về một thời thanh xuân đã qua, nơi mà mùa hè mãi đẹp với bóng cây phượng đỏ rực…
Chiều nay, trái tim tôi lại bồi hồi khi trở lại ngôi trường xưa. Dưới tán phượng, những bông hoa đỏ rơi, như một bức tranh sống động, làm bừng sáng ký ức. Và như một dải nhạc êm dịu, tôi nghe trong lòng mình những khúc ca nhẹ nhàng của những tháng ngày hạ ấm áp, của tình bạn và niềm vui tuổi học trò.
VŨ THỊ THANH HÒA


10. Ký ức về hoa phượng
Đồn rằng, hoa phượng là thầy giáo học trò…
Có ai nhớ không? Bóng phượng đỏ
Một thời vẫn hiện, áo trường học trò
Đến hôm nay, màu phượng vẫn
Hiên ngang giữa những tháng năm thơ…
Thời thơ ấu gắn liền với nông thôn, thời học trò kết nối với mùa phượng đỏ. Mỗi mùa hè mang đến biết bao kỷ niệm. Bóng phượng rơi mãi, điệu nghệ gió trường cuốn bay.
Có ai quên cái đỏ của phượng? Ai đó không nhớ thời học trò? Cánh phượng giấu trong bàn, con bướm bay trên vở học trò làm từ những đóa phượng. Thời thanh xuân đã qua, con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh bay.
Tiễn biệt trường, áo trắng bay cao. Đâu đâu bàn tay nhỏ để nhặt lá phượng rơi? Phượng đứng đấy, dõi theo bước chân, âm thầm chia tay. Phượng đong đầy, đợi chờ. Ai đã biết được?
Cô cậu học trò ơi! Hãy nhớ mãi hoa phượng đỏ. Bởi bên kia kia, ngoài thế giới học trò sặc sỡ màu đỏ phượng mỗi khi hè về, bao nhiêu khó khăn, gian truân. Hương thơm phượng sẽ bám theo bước chân chúng ta trên những con đường đầy chông gai, sắc đỏ kia sẽ làm ấm lòng những tâm hồn lạnh giá, để sau bao năm thăng trầm với cuộc đời, khi trở về, tâm hồn vẫn giữ nguyên tấm lòng trung kiên như xưa!
Ôi! Ai có thể biết được khi nào mới ngồi dưới mái nhà phượng, hồi tưởng những ký ức thơ ngây, để cảm nhận sắc phượng, cảm nhận cánh phượng không chỉ đáng yêu mà còn đầy hương vị. Và đặc biệt, như một hơi thở nhẹ nhàng tỏa ra từ cánh phượng, mọi vất vả, gian khó trong cuộc sống sẽ tan biến nhanh chóng!
Thời học trò ơi! Hãy ghi sâu vào tâm trí. Mai sau dù ta đi đâu và làm gì, thì:
Mỗi khi phượng đỏ nở rực rỡ
Áo trắng học sinh, hồn nhớ thương.
Cây Hoa Lá

