1. Chuyện của những dòng sông
Em bước qua dòng sông của tháng bảy, nơi mà những hồn ma cô đơn nhất tụ tập. Cây cỏ ven đê chợt trở nên trầm lắng, như nghe thấy tiếc nuối từ những lá rụt giữa cơn gió hè. Nước sông chảy quá bình yên, mặt nước như tấm gương phản chiếu bức tranh u tối của tâm hồn em.
Tháng bảy đã đến, nhưng anh ơi, sao mùa hạ lại lạnh lẽo đến vậy? Nắng không còn mang theo những cảm xúc ấm áp, chỉ còn lại là bóng dáng lạc lõng giữa bức tranh xám xịt của cuộc sống. Em đứng ở bờ sông, hòa mình vào không gian u tối, nơi mà những giọt mưa lặng lẽ rơi như những giọt nước mắt của những cô đơn.
Chẳng còn ai bên cạnh, những bước chân vội vã để lại dấu vết trên cát, nhưng dòng sông cuốn đi mọi điều, cuốn đi cả những kí ức về chúng ta. Em hỏi sông, có nghe thấy không? Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng như làn gió thì thào câu trả lời mà chẳng một ai hiểu rõ.
Tháng bảy ơi, cô đơn có lẽ là ngôn ngữ của sông, là bản hòa nhạc buồn của những đêm dài. Chắc có lẽ, anh đi rồi, nhưng nỗi cô đơn ở lại, âm thanh của nó vẫn vang lên qua từng con sóng nhỏ. Em như con thuyền lạc lõng giữa đại dương, không bến đỗ, không hướng về. Có phải sông đang kể lời chia tay, hay là em đang tự hát một bản tình ca cô đơn?
Em muốn đặt tên cho dòng sông này là 'Chuyện của những dòng sông cô đơn'. Và trong chuyện đó, em là một nhạc sĩ viết nên bản hòa nhạc buồn, với những nốt nhạc trầm buồn, thấp thoáng hình bóng một cuộc tình đã qua. Có lẽ, nếu sông có trái tim, nó cũng sẽ rơi lệ với những câu chuyện đau lòng này.
Tháng bảy đến, anh ơi, cùng em nghe bản hòa nhạc cô đơn của sông. Cùng nhau đắm chìm trong khúc nhạc buồn, để từng nốt nhạc kể lên những đau thương, những kí ức và những hy vọng phai mờ.
Lệ Quân


2. Bước ra khỏi cô đơn, đón chào thách thức!
Hãy bước ra khỏi nhà, không phải để trốn chạy, mà để đối mặt với thế giới. Hãy học cách chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, đừng giữ chúng chỉ cho riêng mình. Hãy dừng việc than thở 'Tôi cô đơn!'
Nếu cảm giác cô đơn kéo dài, nó có thể trở thành một căn bệnh. Nếu chúng ta giữ mãi những cảm xúc, chúng sẽ còn đẩy mạnh sự mòn nát. Thường ta tự nhận định rằng ta đang cô đơn, và đúng với niềm tin đó, ta sẽ luôn trải qua sự cô đơn.
Trong tuổi trẻ, chúng ta thường cảm thấy cô đơn nhất. Đó là khi những thất bại, những nỗ lực vô ích, và những thất bại đầy sợ hãi đến. Đây là lúc chúng ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi trước cuộc sống, sợ hãi trước sự thất bại, sợ hãi trước sự tổn thương.
Thực tế, người trẻ thường cảm thấy cô đơn vì họ chưa biết cách đối mặt với sự vô vọng. Chúng ta dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, sợ hãi trước cuộc sống, vì sợ hãi thất bại, vì sợ hãi tổn thương.
Chẳng cần phải chờ đến khi trưởng thành, mỗi người sẽ phải đối mặt với cảm giác cô đơn. Đó là lúc chúng ta bắt đầu nhận ra rằng từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tự đi một mình. Khi mọi người xung quanh đều rẽ lối của họ. Khi những đau đớn, sự bất công gom chất vì thất bại, vì tổn thương, vì sự đau đớn mà chúng ta không biết phải đối mặt.
Chúng ta sợ phải bước chân vào những vùng lạ, sợ phải đối mặt với đám đông. Chúng ta sợ sự vội vã, sợ mất thanh xuân mà không để lại dấu vết. Chúng ta gọi cảm giác cô đơn đến rất nhanh, và giữ chúng lại trong thời gian dài.
Bước ra khỏi cô đơn ngay thôi!
Hãy nói về hiện tại, đừng mải mê suy ngẫm quá khứ. Hãy ra đường và tham gia cuộc sống đầy ắp người, đừng chỉ là người ẩn mình ở nhà. Hãy học cách chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, đừng giữ chúng chỉ cho riêng mình. Hãy dừng việc than thở 'Tôi cô đơn!'
Cô đơn chỉ là một trạng thái tâm lý, nếu chúng ta biết cách vượt qua, chúng ta sẽ không bao giờ bị cuốn vào dòng chảy vô cực của nó. Khi ai đó cảm thấy không chắc chắn và lo lắng trước thế giới này, họ sẽ dễ dàng bị cuốn vào đó.
Đến lúc đó, cô đơn chỉ còn là một chiếc thuyền lênh đênh.
Thanh xuân nên được trải nghiệm, đừng để nó phai nhạt vì những nỗi buồn...
CADE


3. Cuộc phiêu lưu của những con tim cô đơn
Những lúc một mình, chân bó gối, đôi mắt nhìn chăm chăm ra khung cửa sổ với giàn hoa dây leo, em tự đặt câu hỏi “Cô đơn đã lâu, em cảm thấy buồn chưa nhỉ?”.
Trong những ngày đông, mưa giông và gió mạnh, em ngồi uốn éo bên cửa sổ để cảm nhận nỗi cô đơn như một hạt giống đang nảy mầm không muốn buông bỏ.
Những ngày cuối đông, mọi người mải mê yêu đương, nhớ nhung, đi tìm kiếm mảnh ghép cho trái tim; nhưng em thì lạnh lùng trước tình yêu, vì em đang bận tìm kiếm sự yên bình cùng cô đơn của mùa đông.
Trong khoảnh khắc này, em không thể nhắm mắt trước 12 giờ đêm, vì mỗi khi đó, những nỗi buồn nhất lại ùa về như lời hẹn trước. Mọi người nói đây là thời kỳ nhạy cảm nhất, khiến tâm trạng dễ vỡ òa và cô đơn bao trùm không lối thoát. Có những điều chẳng thể giải thích và tình yêu đã cạn kiệt nhưng sao nhớ mãi? Đó là lúc em cảm thấy mình vô dụng trước cô đơn nhưng không cần ai ở bên cạnh!
Có những khi đứng giữa chiều đông lạnh lẽo, nhìn lên bầu trời u ám đen nhưng buồn đến tận cùng tâm hồn, mong ước thấy một tia nắng nhỏ vén mây rủ xuống con phố u buồn. Rồi có những lúc đôi tay bất giác cảm thấy lạnh lẽo, buốt giá, vội vàng siết chặt hai bàn tay lại, vuốt nhẹ như trẻ con mong được an ủi.
Những lúc tự ôm lòng, em nhận ra rằng không phải lúc nào trái tim cũng có thể mạnh mẽ đơn độc, đôi khi nó cần sự ấm áp của một người nào đó, thậm chí là người lạ. Trái tim luôn có những điều không thể giải thích được, như vậy.
Mọi người kể về những câu chuyện mùa đông, về việc đan len, về tình yêu đi tìm kiếm chuyến tàu hạnh phúc, về trái tim yêu và nhớ mãi nhưng sao em không cảm thấy mình thèm thuồng những điều đó. Có lẽ vì em bận rộn với những cảm xúc khác, là loại vũ khí dành cho riêng mình, ôm nó suốt mùa đông buồn bên lề, ôm cô đơn vào lòng để tìm thấy sự yên bình.
Dạo quanh những quán cà phê quen thuộc, em vẫn chọn một nơi yên tĩnh, dường như chẳng ai muốn tranh giành, và đối diện vẫn là khoảng trống chưa có ai có thể điền đầy. Bất giác em cảm thấy mình lạc lõng, bé nhỏ và lung linh như giọt cà phê chuẩn bị rơi xuống đáy cốc, không thể nào liên kết với điều gì đó để ở lại.
Mùa đông thật kỳ lạ đến đau lòng, mọi người đi đôi trên đường, chàng trai nhẹ nhàng quàng khăn cho cô gái; em nhận ra hạnh phúc và sự yên bình trong đôi mắt của cô ấy. Đó là tình yêu giản dị nhưng không phải ai cũng may mắn có được. Lúc đó em nhận ra rằng đã lâu em mất đi cảm giác lạnh, mất đi nỗi buồn, vì những thứ đó đã trở thành thói quen sâu sắc và khó có thể từ bỏ. Nhưng chính lúc đó em cũng nhận ra rằng đôi khi hạnh phúc của người khác lại khiến cho một trái tim khác cảm thấy cô đơn hơn.
Những lúc một mình, chân bó gối, đôi mắt nhìn chăm chăm ra khung cửa sổ với giàn hoa dây leo, em tự đặt câu hỏi “Cô đơn đã lâu, em cảm thấy buồn chưa nhỉ?”.
Thực lòng, không ai mong muốn mình sống một cuộc đời cô đơn, chỉ là bản thân em chưa thể thoát khỏi sự bận rộn với điều gì đó quá lâu nên khó có thể chấm dứt được. Cô đơn cũng vậy, em mải suy nghĩ về nó nên không còn thời gian nghĩ về tình yêu của người khác.
Vì em đang đợi một ai đó đến và giúp em thoát khỏi cô đơn, để em có thể bận rộn với những điều đẹp hơn.
Những ngày cuối đông, mưa vẫn còn rơi, gió vẫn thổi mạnh, làm ướt đẫm vai ai… một mình!
Ban Mai Xanh


4. Chuyến phiêu lưu của những kỷ niệm đông
Thích nhất mùa đông ở Hà Nội - những khoảnh khắc đậm chất yêu thương.
Mùa đông mang lại cho ta những cảm xúc dịu dàng, ký ức thắm thiết và những khoảnh khắc ngọt ngào. Khi ta bất ngờ cảm thấy cô đơn giữa đám đông, bất chợt nhận ra mùa đông đã trở lại.
Âm thanh nhẹ nhàng của lá cuộn tròn trong làn gió se lạnh làm cho không khí trở nên khác biệt. Hà Nội tuy đẹp nhất vào mùa thu, nhưng lại đặc biệt khiến con người ta bừng sáng cảm xúc vào những ngày đông.
Mùa đông của Hà Nội có màu sắc và hương vị đặc biệt. Những hương vị và sắc màu riêng biệt ấy, dường như đã thấm sâu, len lỏi vào từng ngõ phố của thành phố.
Ở bờ hồ Tây chiều nay, nhìn lên bạn sẽ thấy những chiếc lá đỏ của cây lộc vừng già nua ven hồ rực rỡ như bức tranh hoàng hôn cuối ngày.
Trong một khoảnh khắc nào đó, ta bất chợt phát hiện một gốc bàng cổ thụ, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật trên bức tranh xám xịt của ngày đông. Dưới gốc cây ấy, cô gái bán hoa với những bó hoa cúc họa mi trắng tinh khôi, sẽ là sắc màu sâu đậm trong tâm hồn bạn.
Khí lạnh như một hơi thở nhẹ nhàng len lỏi qua chiếc áo mỏng khiến cơ thể trở nên run lên từng nhịp, mỗi khi gió thổi qua. Ta nhanh chóng che chắn cổ áo để tránh viêm họng. Những lúc như thế, khi dạo qua quán phở, ngửi hương thơm nồng bốc lên từ nồi nước dùng, ta như bị cuốn theo mùi ngọt ngào, béo ngậy của xương hầm, cùng mùi thơm nồng của hành lá và hành khô trong nồi làm cho ta muốn đắm chìm vào đó thưởng thức đến nguồn hạnh phúc.
Ta nghe gió mùa thổi qua làn tóc rối để rồi cảm thấy mơ mộng. Sự lạnh lẽo của cái lạnh đầu đông khiến ta như muốn có một chút ấm áp thân quen để trốn vào một góc quen thuộc và nghe bản “Thương nhớ mùa đông”. Một tách trà sen thơm nồng hay một ly cà phê long lanh. Một bàn tay vội vàng hay một nụ hôn ngượng ngùng - ta không còn nhớ, những lần đó cuốn ta vào những giấc mơ.
Hà Nội trong tôi là kí ức không thể quên của những ngày thanh xuân rực rỡ. Những cuối tuần tự do, ẩn mình tại kí túc để rủ nhau đi chơi. Niềm hạnh phúc tràn đầy khi ngồi sau xe bạn bè, hay dắt nhau qua những con phố nghe tiếng gió đưa lá bay, giữa hương lạnh của đất trời khiến ta muốn chạy lại gần hơn người bên cạnh để tìm kiếm hơi ấm, một cảm giác ngạc nhiên khi đột nhiên ngửi thấy mùi than hoa pha với hương ngô nếp thơm ngát, những hạt ngô xéo trong lớp lá phát ra mùi ngọt ngào và ấm áp. Ta lại mong muốn nhấm nháp từng hạt ngô dẻo bùi, nóng bỏng tay để đến khi gò má đỏ hồng, không biết là do xấu hổ hay là do nồng nàn của than hoa… hay do gió bắc se se lạnh.
Đôi lúc, ta một mình dạo chơi trên phố, có khi ngồi bên hàng bún đậu trên vỉa hè, ngắm cô gái nhanh nhẹn cắt những miếng đậu vàng giòn, nóng hổi, xếp lên đĩa bún cạnh bát mắm tôm thơm nồng. Rồi một buổi sáng đông lạnh, bỗng nhận ra cô gái bán xôi cạnh cổng trường rất đáng yêu, những gói xôi xéo của cô thơm mùi hành phi ngào ngạt, mùi hành giòn tan, màu vàng cánh gián, phủ lên nắm xôi dẻo quắn, beo béo mùi mỡ lợn, và cùng đó, cô bán bún ốc với nồi nước dùng dìu dịu mùi vị của dấm bỗng kết hợp với mùi cay nồng của ớt chưng, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc, khiến ta phải dừng lại để thưởng thức, để cảm nhận, để yêu thương.
Khi ta khoác lên chiếc áo khoác và bước ra phố vào một buổi sớm hay buổi tối, trong cái lạnh se lạnh của trời đông, chẳng mấy chốc ta sẽ tìm thấy những hương vị thân thuộc của cuộc sống.
Hà Nội thương yêu, trong từng ngõ phố, vẫn giữ mãi một hương vị rất riêng, chỉ có ở Hà Nội.
(Bài viết đã xuất bản trên báo ND)
Lê Huyền


5. Đêm đã buông xuống, đèn đường vẫn lung linh
Đêm buông lạc lõng, dòng sông như câm nín, những chiếc thuyền nhỏ trốn vào bóng nắng. Người chèo đò hòa mình vào âm thanh hòa nhạc của sông vắng. Nơi đây, cây cầu nối liền mấy nhịp trái tim. Ngày cuối năm, bến phà Tân Đệ là hình ảnh không thể quên, nỗi nhớ mỗi khi quay về quê. Cây cầu kể lể về những cuộc gặp gỡ và chia xa, những niềm vui và nỗi buồn, giữa hai bờ đất Thái Bình - Nam Định. Dòng người qua lại, xe cộ hối hả, nhưng cây cầu cứ mãi ôm những tâm tư cô đơn từ thời con thuyền. Từ khi cây cầu Tân Đệ trải rộng cánh, từ khi những chiếc phà biến mất, mỗi lần qua lại là một buổi bình minh mới.
Cây cầu không chỉ là sự kết nối về địa lý mà còn là sợi dây liên kết tình cảm. Buổi tết, những chiếc phà chen lấn, người người, xe xe, mang theo niềm vui và hạnh phúc. Cây cầu như là chứng nhận cho những niềm hạnh phúc được đưa lên đầu bến. Cuộc sống sinh viên, những kỷ niệm đẹp của bến sông, là những kỷ niệm của tôi với những chiếc phà và cây cầu. Những buổi chiều lang thang bên dòng sông, nhìn lá phù sa rơi đỏ, như những bức tranh tĩnh lặng. Có những góc phố, một gốc bàng cổ thụ, hoa cúc họa mi trắng, và hơi thở se lạnh gió đông. Hương vị của phở nồng nàn, hơi ấm trong tách trà sen, và những nụ hôn vụng trộm, những cái nắm tay vội vã. Mỗi góc phố, mỗi hàng bún đậu, mỗi góc xôi, là những ký ức không thể nào quên.
Chiều buông áo khoác, bước chân ra phố, trong lạnh se sắt của đông, những hương vị quen thuộc lại hiện hữu. Hà Nội thương yêu, mỗi ngõ ngách đều mang hương vị đặc trưng, chỉ riêng của Hà Nội. Buổi sáng hoặc buổi tối, trong se lạnh của đêm, những hương vị thân thương vẫn luôn có mặt.
Trên cây cầu Tân Đệ, tôi cảm nhận được sự cô đơn, nhưng cũng là nơi gặp gỡ của những trái tim. Có những người hẹn hò, ôm nhau, hôn nhau, nhắn tin chia tay. Mỗi cây cầu như một khóa tình yêu, gắn kết trái tim của những người đi qua. Cầu Tân Đệ, trong tôi, là một hồi ức không bao giờ phai nhòa về những tháng năm thanh xuân rực rỡ. Những ngày cuối tuần, những chuyến đi chơi, là những khoảnh khắc hạnh phúc giữa làn gió se lạnh và hương vị đặc trưng của phố Hà Nội. Có những lúc một mình lang thang, ngồi bên hàng bún đậu, ngắm cô gái làm bánh đậu và bát mắm tôm. Có những buổi sáng lạnh giá, những gói xôi thơm phức, và hương vị đặc trưng của bún ốc. Cuối cùng, trên cây cầu Tân Đệ, ta sẽ tìm thấy hương vị thương yêu của cuộc sống.
Đêm cuối năm, cây cầu Tân Đệ như một bức tranh đẹp, ánh đèn lung linh, nhưng không thể che lấp đi nỗi cô đơn. Dưới ánh sáng vàng, cảm giác như cây kèn đang khóc, khóc cho những đêm dài, cho những cuộc chia ly, cho những người rời bỏ quê hương. Cây cầu như một bờ vai vững chắc, còn tôi, như cánh tay ôm lấy những kí ức dịu dàng. Những nhịp cầu không ngừng, đời người không dừng lại, chỉ có thời gian là vẫn luôn trôi đi. Cuộc sống là những chuyến đi, là những cây cầu, và đêm đẹp như những kẹo ngọt đắng, làm ta xao xuyến giữa những đám đông náo nhiệt, giữa những con đường dài thênh thang.
Chiều tà, bước chân nhẹ nhàng, lòng tôi tràn ngập những kí ức. Cầu Tân Đệ, cây cầu của những hẹn hò, của những chia ly, nhưng cũng là nơi của những đắm chìm trong tình yêu. Trong cuộc sống, có những cây cầu, nhưng có khi cả hai đầu bến không biết mình thuộc về đâu, chỉ biết rằng họ chung một sông, chung một nhịp cầu, chung những niềm vui và nỗi buồn, chung những hẹn ước lứa đôi...
Và cuối cùng, nếu bạn đang tự đặt câu hỏi về tình yêu, hãy đọc 'Những cây cầu ở quận Madison'. Đó là câu chuyện về tình yêu chân thành, về việc để đối phương được là chính mình. Mối tình giữa Robert Kincaid và Francesca Johnson, mặc dù chỉ kéo dài 4 ngày, nhưng đủ để chứng minh rằng tình yêu không biết đến thời gian. Một câu chuyện đẹp về tình yêu đích thực, về sự hy sinh và trường tồn, về việc để cho những điều tốt đẹp nhất được tồn tại mãi mãi.
Những cây cầu ở quận Madison không chỉ là một địa điểm, mà là biểu tượng của tình yêu nam nữ trên khắp mọi nơi. Cây cầu là nhân chứng cho sự hòa quyện của tình yêu, là minh chứng cho việc khi yêu, hãy để đối phương là chính mình.
Trong những cây cầu, có cây cầu nào cũng mang theo những câu chuyện, những câu chuyện về tình yêu. Có những cây cầu đưa ta về với quê hương, về với người thân yêu. Có những cây cầu là nơi gặp gỡ, là nơi hẹn hò, là nơi chia ly. Có những cây cầu đưa ta đến với những địa điểm mới, đưa ta đến với những trải nghiệm mới. Cây cầu không chỉ là cấu trúc kiến trúc, mà còn là biểu tượng của tình yêu và sự kết nối giữa con người với nhau. Trên cây cầu, ta có thể nhìn thấy cuộc sống qua những góc nhìn mới, có thể trải nghiệm những cung đường mới, và có thể tìm thấy những khoảnh khắc đáng nhớ.
Cuối cùng, trên cây cầu Tân Đệ, tôi cảm nhận được hương vị của cuộc sống. Dưới ánh đèn vàng, những nhịp cầu như những bản hòa nhạc, hòa quyện giữa hai bờ sông. Đêm đã khuya, cây cầu như một bức tranh, kể lể về những chuyện tình, những câu chuyện và những kỷ niệm. Đi trên cây cầu, tôi ngỡ ngàng giữa không gian và thời gian, giữa cuộc sống bận rộn và những khoảnh khắc lãng mạn. Cây cầu Tân Đệ, là nơi tôi cảm nhận được hương vị của quá khứ, hiện tại và tương lai.
Sưu tầm


6. Khi Cô Đơn Trở Thành Người Bạn
Có ai đâu mong muốn sống cả đời trong cô đơn? Nhưng có những người, có vẻ như số phận đã chọn họ phải làm bạn với cô đơn. Dù trải qua nhiều mối tình, họ luôn nhận được nhiều tổn thương hơn là tình thương. Do đó, chỉ cần nhắc đến yêu đương, họ lại rụt rè sợ hãi.
Trong khi hình ảnh hạnh phúc của mọi người gần như giống nhau - là hai bàn tay nắm chặt, đầu nằm vuốt nhau, làm mình ấm áp, thì hình ảnh hạnh phúc của những người làm bạn với cô đơn lại thường là hình ảnh đơn độc, giống như chính họ vậy.
Một buổi sáng, người cô đơn ngồi gác chân đọc sách, tay vuốt nhẹ lông mèo lười biếng nằm bên cạnh. Những đêm đông, họ tự ôm lấy tay mình để ấm áp. Những ngày buồn chán, họ ôm chân, gục mặt và khóc thầm.
Đáng thương họ là thế, nhưng họ không bao giờ tỏ ra mình đáng thương!
Vì những người làm bạn với cô đơn lâu ngày đều là những người mạnh mẽ. Họ không mơ về tình yêu, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng vào nó. Điều họ tin tưởng chỉ có bản thân mình. Họ sợ trái tim mong manh của mình sẽ bị làm tổn thương, nên họ né tránh, cố tự bảo vệ con tim mình trong một nơi an toàn.
Nhưng có lẽ cũng đến lúc tôi đặt câu hỏi: 'Lựa chọn cô đơn lâu đến thế, có phải đã đến lúc nên thôi?'
Bạn tôi trả lời rằng, cô ấy không chọn cô đơn. Không ai mong muốn sống mãi trong cô đơn cả. Ai lại muốn tìm một đồng hành? Ai lại không muốn được yêu thương, chăm sóc và bảo vệ bởi người mình yêu?
Nhưng những người họ yêu lại không chọn họ, nên họ trở lại với cô đơn. Cuộc sống cô đơn của họ thường đơn giản và yên bình. Mặc dù còn trẻ, đẹp đẽ tuổi thanh xuân, nhưng họ như đã 'đặt chỗ' trên chuyến tàu dành cho những hành khách độc hành. Họ tiếp tục hành trình, quên đi buồn phiền và nỗi đau.
Mặc dù vậy, người cô đơn thực sự trân trọng những cơ hội tốt lành. Nếu có ai đó xuất hiện, họ sẽ dốc hết lòng tin, yêu thương và chăm sóc cho mối quan hệ đó. Nếu bạn yêu một người từng cô đơn rất lâu, hãy yêu thương họ nhiều hơn, lắng nghe và cảm thông với họ nhiều hơn. Bởi vì, họ xứng đáng!
Trinh Leng Keng


7. Khi Tôi Yêu Một Ngôi Sao Cô Đơn
Vào một ngày đẹp trời, tôi đã phải lòng một ngôi sao cô đơn. Tôi say mê ánh sáng mờ nhạt của nó trên bầu trời đêm, và cảm nhận độ lạnh của nó dù chỉ là con số âm.
Tôi từng khóc vì ngôi sao đó quá lẻ loi, quá cô đơn, và tôi không thể làm gì ngoài việc đứng đó, xa cách hàng triệu năm ánh sáng, để nhìn, để cảm nhận, để chấp nhận.
Đêm đó, nó sáng lên toàn bộ không gian.
Ánh trăng không thể bao phủ và truyền đạt được hơi ấm, chỉ là một hình bóng trống trải.
Tôi biết, ngôi sao ấy sẽ không biết lạnh, không biết buồn, và không thể biết đến niềm vui. Đối với nó, phát sáng là lý do duy nhất tồn tại. Nó mong muốn làm đẹp cho bức tranh tối tăm, muốn sống có ý nghĩa, và chấp nhận sự yên bình tại đó.
Có những lúc, mây che mờ nó đi, làm nó trở nên mờ nhạt. Cũng có khi, cơn gió hung dữ quật ngang, khiến cho đôi mắt đỏ lòm của nó to lớn. Tôi biết, nó vẫn đứng đó, không bao giờ rời đi ngay cả một giây.
Nhưng có những đêm, tôi thấy nó biến mất. Cảm xúc tràn về, nghẹn ngào ở cổ họng. Dường như nó đã mệt mỏi và đi ngủ. Hôm nay, cơn bão đánh thẳng vào trái tim mỏng manh, dữ dội chà đạp, và tôi chỉ ước muốn có thể nát nát nó thành từng mảnh vụn.
Thiên nhiên hung dữ vẫn đe dọa nó. Liệu có khi nào ngôi sao ấy đã rơi nước mắt chưa? Nếu có nước mắt, chắc chắn nó cũng sẽ khóc thôi. Nếu trái tim còn đập, nó sẽ yếu mềm ngay lập tức.
Nhưng, ngôi sao ấy chọn sử dụng trí óc thay vì tình cảm, bởi tình cảm quá yếu đuối. Không điều gì, nếu như thế này, nó sẽ không sống nổi với một tâm hồn khô cằn như thế. Vì sao phải như vậy? Vì một lý tưởng đẹp đẽ như ban đầu ư?
Vì cô đơn, nên nó ở một mình, không yêu ai, không đặt ai vào trong trái tim.
Vì nó sợ mình sẽ bị tổn thương.
Tình yêu là điều mơ hồ và khó đoán. Ai đảm bảo rằng không có tổn thương đến từ người mình yêu? Ai đạt được vĩnh hằng với một ngôi sao cô đơn như nó? Chắc chắn là không có đâu.
Nhưng tình yêu đau khổ mới là tình yêu bền vững, và mục tiêu của liều thuốc bất tử này chính là sâu sắc hạnh phúc, gió bão chỉ là yếu tố bề ngoài. Nếu mọi người đều sợ như vậy, thì làm sao có thể yêu ai được? Hãy tin, tin rằng sau mọi đau khổ, không có gì là bền vững ngoại trừ hạnh phúc.
Nếu nhìn tích cực, sẽ không có sức mạnh nào có thể làm tổn thương trái tim của bạn.
Hãy để tình yêu hướng dẫn con tim bạn.
Cho dù vì vẻ đẹp tinh khôi, ngài có muốn một chút tình cảm không?
Yến Thương


8. Giấc mơ của Cô Đơn
Gió len lỏi qua cánh đồng cỏ, nhẹ nhàng như cánh thiên thần. Cảnh đẹp của cỏ úa cuối thu hút cô, nhưng cũng làm nổi bật tâm trạng cô đơn của mình.
Đêm qua, cô trải qua một giấc mơ buồn, không đầu không đuôi, làm cô thức dậy với đôi bọt nước mắt. Trong giấc mơ, cô lạc lõng trên một hòn đảo hoang vu, môi trường xung quanh chẳng có gì ngoại trừ cỏ úa, tĩnh lặng và vô cùng cô đơn. Điều khác biệt là cô đang cùng con gái đi trên một chiếc xe. Có một chú chim nhỏ, cũng cô đơn như cô, bay đến và đậu trên tảng đá, nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cô vẫy tay chào, chú chim bay đi vụt.
Bóng chiều nghiêng, cô cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ của con người trước vẻ đẹp lạ lẫm của thiên nhiên. Cô chạy ra biển và gào lên:
- Có ai ở đây không?
Âm thanh của cô bị biển đáp lại trong gió, khiến nỗi sợ càng gia tăng. Cô chạy dọc theo bờ cát, bóng tối bao trùm cô vào sự lạnh lẽo và u tối của hòn đảo.
Một ý nghĩ lạnh lẽo trôi qua: Cô sẽ mãi mãi ở một mình.
Cô ngồi xống, nước mắt cứ rơi, và trong giấc mơ, cảm giác cô đơn trùm lấy cô, làm cô nát lòng!
Bị giật mình tỉnh giấc, cô thấy đang khóc, con gái vẫn đang ngủ say. Cầm tay con, cảm giác ấm áp hơn, nhưng cô biết rằng sự cô đơn khi xa con sẽ là một giấc mơ mà cô phải đối mặt!
Xe vẫn chạy, những đám cỏ trong giấc mơ vẫn mênh mông. Cô nắm chặt tay con và cảm thấy bình an hơn, gió vẫn thổi, và con đường dường như vẫn dài.
Nga Vu


9. Bức Thư Tình Tới Cô Đơn
Cô Đơn ơi, em từng bước lạc mình trong cô đơn, nhưng khi anh xuất hiện, hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau và chia sẻ nỗi lẻ loi. Cùng anh, cô đơn tan biến, nhường chỗ cho hạnh phúc - Cô Đơn ơi.
Chào anh, em thật sự vui mừng vì anh đang đọc những dòng này, bởi vì đây là những lời dành riêng cho anh, người tình của Cô Đơn.
Thật bất ngờ khi em chưa tìm thấy mảnh ghép cho trái tim mình thì anh đã bước vào cuộc đời em. Em đã đắm chìm trong tình yêu với anh, không muốn chấp nhận tình cảm với bất kỳ ai khác.
Đặc biệt ở anh là những đặc điểm độc đáo và đáng yêu mà không chàng trai nào khác có được. Có lẽ, em đã trúng tình yêu mà không cần phải tỏ tình khi nhìn thấy điều đặc biệt trong anh.
Anh còn là người có thể làm nhiều điều mà em không thể, như quan tâm 24/24 mà không đòi hỏi sự đáp lại, chỉ im lặng ở bên và rời đi khi không còn cần thiết. Em tự hỏi tại sao anh lại cao thượng như vậy?
Vẻ đẹp của anh còn khó mô tả, đặc biệt và gây đau đầu khi phải tưởng tượng. Đẹp đến nỗi không cô gái nào có thể từ chối anh, thậm chí có khi muốn nhìn anh khi anh đang ở bên người yêu của mình.
Bên anh, em vẫn là chính mình, giữ được những thói quen ưa thích như ăn mãi không biết chán, ngủ mãi không thấy no, và thậm chí giữ nguyên thói quen đọc sách trong toilet. Anh chẳng bao giờ phê phán em, chỉ là nhìn em với nụ cười. Điều đó là đủ để em cảm thấy hạnh phúc.
Khi quen anh, em đã trưởng thành nhiều hơn, học cách sống độc lập, không phụ thuộc vào gia đình, và không còn yêu cầu những điều không phù hợp với bản thân. Bởi vì bên cạnh em luôn có anh.
Yêu anh từ những điều bình dị anh mang lại. Yêu anh từ những lần em tự mình đứng dậy sau những thất bại. Yêu anh từ sức mạnh mà em tự xây dựng từ khi gặp anh - người yêu Cô Đơn.
Cô Đơn ơi, em từng bước lạc mình trong cô đơn, nhưng khi anh xuất hiện, hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau và chia sẻ nỗi lẻ loi. Cùng anh, cô đơn tan biến, nhường chỗ cho hạnh phúc - Cô Đơn ơi.
Mọi người thường trêu chọc anh là 'chú Đơn', nhưng đối với em, anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất, cao thượng và tinh tế. Em sẽ yêu anh cho đến khi có một ai đó đến và yêu em như em yêu anh.
Gửi anh, chàng trai Cô Đơn mà em muốn hẹn hò thêm ba năm nữa, anh có đồng ý không?
Sưu tầm


10. Yêu Anh Đến Mất Cả Đi Cô Đơn!
Đông về, cảm giác cô đơn hiện hình. Bao lâu rồi, em và đơn độc có hẹn hò? Sự hiện diện của anh khiến em không còn biết đến nỗi buồn chán hay đau đớn nữa.
Những ngày cuối thu đầu đông, làn gió đầu mùa mang theo hơi lạnh đến tận xương. Mọi người chẳng hay biết mùa đông đã về, mùa của sự co ro và thu hút mọi thứ lại về. 'Mùa cô độc' khiến người ta cảm thấy lạc lõng, nôn nao giữa những đôi tình nhân nắm tay. Đông về, cảm giác cô đơn hiện hình. Bao lâu rồi, em và đơn độc có hẹn hò? Sự hiện diện của anh khiến em không còn biết đến nỗi buồn chán hay đau đớn nữa. Thậm chí, cảm giác cáu kỉnh, khó chịu mỗi khi nhìn thấy đôi lứa đi qua cũng tan biến. Trước kia, em còn trẻ con phải không? Bây giờ có anh rồi, em không mong đợi thêm ai nữa.
Em từng mơ ước, thậm chí khát khao có bàn tay nắm chặt mình qua những con đường uốn lượn, những con phố nhoẻn miệng như bàn cờ. Khi chân mỏi, có người sẽ dẫn em vào một quán vỉa hè, uống cốc chanh muối nóng, thưởng thức cháo trai. Bây giờ không còn ai nắm tay em, em tự mình làm ấm bàn tay, đặt vào túi áo và bước đi như một quý bà lang thang. Hà Nội như một phiên bản thu nhỏ của châu Âu, em sẽ khám phá và lưu giữ những bức ảnh. Có vẻ như một du khách lạc quan, phải không anh?
Đơn độc, em từng sợ. Nỗi sợ như giọt nước lạnh chảy dài, hòa quyện với mưa đông làm tê buốt. Không than trách, không thở dài, không oán trách, nhưng em lòng bừng sáng nỗi sợ mơ hồ. Sợ cô đơn. Sợ những điều quen thuộc bây giờ phải đối mặt một mình. Nhưng có lẽ mọi thứ vẫn tiếp tục, tất cả có thể trở thành thói quen, thì cô đơn cũng không phải là ngoại lệ…
Không có ai khác, em có thể lười biếng nằm mê mải suốt cả ngày, có thêm thời gian để nấu những món ăn ngon, học cách pha trà, pha cà phê...
Không có ai khác, em sẽ mặc nhiều áo ấm, tránh được cái lạnh thấm vào lớp áo dày, không sợ thiếu thốn bờ vai vững chãi, quen thuộc của ai đó.
Không có ai khác, em sẽ tự do lựa chọn ghế cuối cùng trên xe buýt. Thư thả ngắm nhìn cảnh vật chạy qua qua lớp kính mờ, tưởng tượng về một câu chuyện tình trên xe buýt.
Không có ai khác, em vẫn tự chăm sóc bản thân, ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, tụ tập bạn bè mỗi cuối tuần, hoặc tự tổ chức một chuyến du lịch xa.
Không có ai khác, em vẫn có gia đình và bạn bè bên cạnh. Em vẫn tự mình làm được rất nhiều thứ, vẫn có những trải nghiệm đời thường và những kỉ niệm để nhớ về.
Nói chung, là như vậy, nhưng không phải ai cũng làm được, và không phải ai cũng có thể yêu anh như em yêu đơn độc! Một người nếu không thay đổi và vẫn cứ ôm chặt quá khứ, sẽ không biết cách yêu chính mình. Con người cần phải biết thay đổi và tạo cơ hội cho bản thân. Nếu không, cô đơn sẽ ở lại mãi trong tim. Nếu không xóa sổ nó, và không biết làm thế nào để vui vẻ, cô đơn sẽ ở lại mãi sao?
Sau tất cả, dù có gì đi nữa, em vẫn yêu tự do, yêu đơn độc. Em sẽ bước đi cùng anh cho đến khi gặp được người thực sự yêu thương em. Hứa với em rằng anh sẽ tạo cho em những khoảnh khắc yên bình nhất để em trở về mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và lạc lõng nhé!
Đơn độc, em đã lỡ yêu anh mất rồi.
KEM

