1. Hoa gạo nở rực trời đỏ
Những ngày tháng ba ấm áp, những khoảnh khắc bên quán nhỏ ven đê, tận hưởng màu sắc tuyệt vời của hoa gạo. Cây gạo đầu làng hay cuối làng không chỉ là cây chứng nhân mà còn là dấu vết của quê hương, dẫn lối trở về. Mỗi bông hoa đỏ níu chân người, hòa mình trong kí ức ấu thơ.
Quê tôi, cây gạo cổ thụ đầy bí ẩn, cành lá uốn cong, tạo nên một vẻ đẹp kì bí và quyến rũ. Đó là nơi khởi nguồn của những câu chuyện đẹp nhất. Mỗi mùa hoa gạo, trẻ con đổ về dưới gốc cây, nhặt những bông hoa đỏ rực đầy hứng khởi, tôi, đứa trẻ phố, cũng trải qua những giây phút lạc quan và trọn vẹn.
Quay lại quê sau nhiều năm, tôi chợt nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời của hoa gạo không chỉ là ký ức mà còn là sự sống động trong tâm hồn. Bên bờ sông Lam, mùa xuân tôi bắt gặp cảnh tượng huyền bí với hàng ngàn bông hoa gạo tô điểm. Cảnh tượng ấy, như một bức tranh tươi sáng, làm tôi lại mơ về cây gạo đầu làng ở quê nhỏ.
Đôi khi, những cơn mưa hoặc nắng quáng góp phần làm nổi bật vẻ đẹp của hoa gạo. Bác cụ bán nước dưới gốc cây gạo cũng chia sẻ: 'Hoa gạo đẹp, nhưng ngày trời buồn, nó lại trở nên cô đơn.' Hoa gạo, vẻ đẹp tinh khôi, luôn chọn những ngày cuối xuân để khoe sắc, để làm đẹp thêm cho thế giới. Mỗi bông hoa gạo, không chỉ đẹp mắt mà còn làm lay động lòng người, gợi nhớ về những thời khắc đẹp nhất của tuổi thơ:
Em như bông hoa gạo trên cành
Anh như cỏ may bên đường
Những chiều hoang hoải, những cảm xúc như những bông hoa gạo tinh khôi...
Lâm Lâm
2. Đẹp lung linh tháng ba với hoa gạo
Mùa giêng tràn đầy sắc vàng tươi của đào phai và mai vàng. Trái đất như chuyển sang một trang mới với vẻ đẹp kỳ diệu của hoa gạo. Khi xuân về, hạ bắt đầu lấp lánh tại đầu ngõ. Hoa gạo hiện lên với vẻ đẹp đặc trưng, tùy thuộc vào thời tiết. Ngày nắng, hoa đỏ rực nổi bật trong bầu không gian. Tiếng hò hẹn của đàn chim, sự bật tung của ong bướm tạo nên bức tranh sống động như bình minh. Trong những ngày sương mù dày đặc, hoa gạo như ánh lửa lung linh giữa đêm đông, mang đến sự ấm áp bất thường. Đôi khi, bầu trời không mặn mà cho nắng lên, cây gạo đứng giữa mây bàng bạc, trở nên cô đơn và thương tâm. Hoa gạo là dấu hiệu của sự thay đổi, là tín hiệu của mùa mới đang đến.
Bà tôi thường nói, quê hương ít cây gạo, nhưng nếu cây ra hoa nhiều, đỏ rực là mùa đó thời tiết thuận lợi, mưa đều và gió nhẹ. Năm trước khi về quê, tôi nhìn thấy cây gạo như chồi non vươn lên đón nắng, hoa rủ phục mọc thành bó. Tôi chỉ mong rằng thời tiết sẽ ủng hộ bà con quê tôi. Họ trồng nó ở đình làng. Cây gạo hiên ngang, mạnh mẽ vì sức sống mạnh mẽ của nó. Giống như những người dân quê: trải qua bao biến động, vẫn giữ niềm tin âm thầm.
Cây gạo thuộc loại thân gỗ, cao và lớn. Thân cây thẳng và có nhiều mấu. Khi còn trẻ, cây gạo có nhiều vú gai. Khi già, thân cây trơ trụi, mốc thếch và đôi khi có những cục u, bướu khiến cho cây trở nên sần sùi hơn. Rễ cây trải dài trên mặt đất như những con trăn khổng lồ bò qua đồng cỏ.
Tháng ba đến, hoa gạo làm cho bầu trời trở nên đỏ rực. Lũ trẻ thường vây quanh cây gạo, mấy đứa con trai đá bóng, các cô gái nhảy dây. Có đứa nhìn lên trời mây, ngắm hoa gạo đỏ. Nhưng không ai dám trèo lên cây để hái hoa. Có đứa nào đó thách thức bằng cách đưa khăn len lên, nhưng chỉ nhìn thấy một cục đỏ đâm vào trán. Trước khi xin lỗi, gió thổi cánh hoa xoay tròn trên không rồi đặt chân xuống mặt đất an toàn. Lũ trẻ quên mọi thứ, mấy đứa con trai nhường nhịn các cô gái như một sự xin lỗi dịu dàng. Trong những loại hoa tôi từng biết, hoa gạo là loại lớn nhất. Cánh đậy đỏ tươi, nhị màu vàng xếp lớp như bàn tay mở ra. Hoa không kiêu sa, không nuột nà, không thẹn thùng, mà nó còn được gọi là hoa mộc miên, nhưng chúng tôi thích gọi nó là hoa gạo. Thích nhất là ngắm cánh hoa xoay tròn trước khi chúng đáp xuống đất.
Tuổi thơ của chúng tôi trôi qua trong bình yên của quê hương. Cây gạo đã trở thành hình ảnh không bao giờ phai nhạt trong trái tim những đứa trẻ quê mình. Kí ức từ tuổi thơ được giữ mãi tại đó. Khi quay về, chúng tôi cảm nhận thời gian như đang dừng lại. Sự sần sùi, xù xì, mốc thếch giữ lại những bí mật của thời thơ ấu ngày nào.
Khi hoa gạo rụng hết, những chồi non bé tí bắt đầu nẩy mầm, vươn lên đón chào bình minh cùng gió chiều. Màu xanh của cây cùng với xanh của bầu trời. Hạt gạo mở bung ruột trắng, bay theo làn gió. Ai cũng ngỡ mình đang ở châu Âu, ngắm những bông tuyết trắng ớ xứ sở hàn đới.
Ngày nay, đình làng mở rộng nên cây gạo phải đi trong niềm luyến tiếc. Nhưng nó vẫn sống trong ký ức của chúng tôi, trong tâm tư của nhiều người. Tháng ba lại gần. Hoa gạo mở ra những đốm lửa nhỏ trong giấc ngủ. Hoa gạo là tiếng gọi về miền ký ức của làng quê. Thương thay tháng ba – thương lắm hoa gạo ơi!
P.T.M.L (Quảng Nam)
Nỗi lòng của hoa gạo
Màu đỏ rực của đất Cảng hiện lên như thế nào, chỉ cần nhìn thấy một tháng hai, trời đã bừng sáng bởi hoa phượng đỏ và hoa gạo. Trên đường về Bạch Đằng Giang (Thị trấn Minh Đức) trong buổi sáng tinh khôi, khi làn hương xuân còn lẻ bóng, bông hoa gạo nở rộ trên những cây gạo cao vút, bạc phếch, xù xì, đầy gai, không lá xanh nào, đèn hoa rực rỡ giữa không trung, mời chim về vỗ cánh, nhấp nhô trên những cánh tay gân guốc, khẳng khiu của mùa đông còn lưu lại làm cho trái tim người ta xao xuyến, níu chặt bước chân qua.
Biết rằng hoa gạo không thuộc dạng cao quý sang trọng. Nó chỉ là loại hoa bình dị, giản dị của quê hương trong mùa lụt. Nhưng sắc đỏ tươi, rực rỡ của từng bông hoa năm cánh cùng với mật ngọt say đắm lại thu hút tâm hồn, làm mê đắm bao người mỗi khi mùa hoa đến, và gọi về những kí ức của quá khứ, làm cho người xa quê không khỏi xúc động, nhớ về những kỉ niệm của tuổi thơ, những lúc vô tư chơi đùa, nhặt hoa, và gom lá dưới gốc cây gạo quê hương.
Hoa gạo đỏ tươi. Đỏ như máu, rực như ngọn lửa đua nhau bùng nở, thắp sáng trên những cành gầy, xương xẩu. Hàng trăm nghìn bông hoa ken kết nối nhau như tạo thành một quầng đỏ lớn với hàng nghìn đuốc dương thẳng lên bầu trời xanh để đốt cháy, xua tan bóng tối của mùa đông, để đón chào mùa hè với những tia nắng chói chang, rực rỡ. Nhớ lại, thời xưa, có lần ông tôi nói hoa gạo là biểu tượng của mùa. Ông thường đọc cho tôi nghe câu thơ nông lịch “Khi hoa gạo rụng xuống, thì là lúc hạt vừng bắt đầu nảy mầm”. Người ta nói rằng, khi cây gạo trổ hoa, mùa xuân sắp qua và mùa hè sắp đến. Nhưng bà tôi lại cấm, không cho tôi bén mảng nào gần cây gạo vào buổi trưa. Bà thường răn rằng “thần cây đa, ma cây gạo, cú cáo cây đề”. Bà tin rằng cây gạo có nhiều linh hồn ma lang thang. Điều này khiến buổi trưa ra đó sẽ bị ma bắt, ma hành. Tuy là trò đùa nhưng hồi ấy, chúng tôi, những đứa trẻ trong xóm, thường trốn ra cây gạo để bắt chim, ném hoa, chơi trò tìm kiếm và sau đó làm một chuyến bơi xa xa ngoại ô. Nghĩ lại, có lẽ, bà cấm vì lo chúng tôi leo lên cây mạo hiểm mà vẫn giữ được niềm vui, khiến bà thường nói câu: “Có phúc mới biết lội, có tội mới biết trèo”.
Phải nói rằng, hoa gạo có một sức hút lạ. Tôi chưa thấy ai bày hoa gạo trong nhà bao giờ, nhưng lại thấy nhiều bạn gái say mê nhìn những chùm hoa đỏ rực trên cây, hoặc những nữ sinh thơ thẩn tìm kiếm những bông hoa gạo để ngắm nhìn, thưởng thức, hay đơn giản là để lưu giữ trong sách tập. Chẳng phải chỉ là xưa, ngày nay vẫn vậy. Mỗi khi có cơ hội nhìn thấy cây gạo rực đỏ như lửa, có không ít cô gái vui mừng, thỏa thích ngắm nhìn, hoặc tạo dáng chụp hình để lưu giữ những khoảnh khắc tươi trẻ dưới tán cây gạo đỏ như lửa.
Người ta thường nói với nhau rằng hoa gạo là biểu tượng của tình yêu. Và có một câu chuyện tình bi thương về đôi trai gái yêu nhau mà không thành đôi, câu chuyện này giải thích về sự xuất hiện của hoa gạo trên thế gian này. Theo câu chuyện, cây gạo là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, còn bông hoa chính là chiếc băng đỏ mà người yêu đã trao tặng trước ngày chia lìa. Uớc nguyện giản dị và tình yêu mãnh liệt của cô gái đã để lại cho thế giới một màu đỏ rực, hùng vĩ nhưng cũng đậm chất nữ tính dịu dàng mà mãnh liệt. Mỗi khi mùa hoa rụng, cây gạo trở nên đỏ rực, hàng nghìn bông hoa hòa quyện với tiếng sấm và cơn mưa đầu mùa, làm người ta liên tưởng đến những giọt nước mắt của thần Mưa (hiện thân của chàng trai, người yêu của cô gái) đang rơi xuống khi gặp người yêu, làm cho con tim người không khỏi thổn thức, đau xót. Câu chuyện bi thương về mối tình không thành nhưng tình yêu của cô gái trở nên bất tử. Vì thế, hoa gạo không chỉ đẹp bởi vẻ ngoại hình mà còn vì giá trị tinh thần sâu sắc bên trong nó.
Hoa gạo là biểu tượng của tình yêu. Nếu “màu hoa đỏ thắm như máu con tim” là biểu tượng của tình yêu nồng nàn, thắm thiết, thì cây gạo, với sức sống mãnh liệt, bền bỉ, là biểu tượng của khao khát sống, khao khát yêu thương đầy tha thiết và mãnh liệt, 'dù đất sỏi đá vôi bạc màu'. Những bông hoa to, thịnh thế, mình dày đỏ tươi, tươi nguyên như thể tình yêu không bao giờ phai nhạt. Mỗi mùa hoa nở, bầu trời và mặt đất lại rực rỡ sắc đỏ. Mỗi bông hoa như là một ngọn đuốc, thắp sáng bầu trời hay như hòn than đỏ lửa nằm trải dài trên mặt đất, tạo nên một cảnh tượng ấn tượng. Màu lửa ấy gợi lên cảm giác xao lãng, nhung nhớ, thổn thức tâm hồn; làm cho chim trời bay về rạo rực, ríu rít trên những cành cây, làm lòng ta không khỏi xốn xang, xao xuyến. Mỗi khi mùa hoa qua đi, cũng là dịp hè đến. Những bông hoa trổ đầy để lại những hạt gạo lớn chờ đến mùa thu chín. Khi ấy, hạt gạo bóc vỏ, nở ra như bàn tay với những bông trắng muốt và những hạt nhỏ li ti. Rồi theo gió thổi, muôn hạt li ti cùng với những bông trắng bay khắp mọi nơi, qua hang, ngõ, bến đò, như hành trình sinh tồn của hạt gạo khi nảy mầm. Tự nhiên nhưng cũng có những cành gạo lớn mọc lên không tuân theo quy luật của tạo hóa mà lại do ai đó vô tình hoặc có ý định bẻ cành gạo cắm xuống đất, rồi sau đó cành gạo ấy đâm chồi sinh rễ, trở thành cây gạo mới. Đúng như vậy, cây gạo sống đầy yêu đời, chờ đợi như cô gái xinh đẹp, nằm đó đợi chàng trai trở về, bao kí ức và hy vọng. Màu đỏ thắm của bông hoa hay chiếc băng đỏ đang nỗ lực giương lên trời giống như tình yêu đang thắp đốt hàng nghìn hy vọng.
Như thế, hoa gạo rực rỡ. Hoa cháy sáng khắp mọi nơi giống như tình yêu hồng ngoại với muôn vàn khát vọng đón chờ tái sinh, không bao giờ nguội lạnh. Hoa gạo đẹp đến lạ kỳ. Hoa gạo thương!
Phan Anh
4. Nồng Nàn Hoa Gạo Tháng Ba
Hương thơ mộng của hoa gạo rực sáng trời tháng Ba, đánh thức bình yên của mùa xuân êm đềm, thắp lên ước mơ xanh tươi như những cánh hoa, là đắm chìm trong khát khao sâu thẳm về quê hương. Qua bao năm dài, những ký ức về hoa gạo vẫn đọng mãi, như một tình thương gần kề.
Hoa gạo nhỏ bé nở rộ, mang đến không khí thanh bình, đánh thức lòng người và tạo nên nguồn cảm hứng cho những đứa trẻ mơ mộng. Mỗi bông hoa là một câu chuyện, một hồn thơ bắt nguồn từ sự tình cảm thiêng liêng, là nguồn cảm nhận đậm đà không lẫn vào đâu được: “Những năm tháng dày thắm tình quê hương /Hồn xuân thắp sáng bằng lửa hoa gạo /Nửa đời lang thang chốn xa lạ/ Niềm nhớ hoa gạo mãi in sâu…”.
Với tôi, những ký ức về hoa gạo không thể phai nhòa, như những hình ảnh về những đám hoa đỏ bùng nở trên con đường dẫn đến trường học, những khoảnh khắc ngọt ngào của tuổi thơ thơ mộng.
Chỉ cần chốc lát sau khi Xuân về, trên những cành gạo non bắt đầu nẩy lộc, mỗi nụ nở thành những hạt gạo nhỏ. Gạo non lớn dần, trở nên bằng đầu ngón tay cái, nhấm nháp những hơi thở của mùa Xuân. Khi đến cuối tháng Ba, đầu tháng Tư, là lúc mùa Xuân chuyển giao cho mùa Hạ. Cỏ cây, thiên nhiên trở nên mới mẻ hơn. Hoa gạo mở cánh, trải ra như những ngôi sao đỏ rực, treo lơ lửng giữa bầu trời rộng lớn. Hoa nở rực rỡ, cả cây gạo như một đèn lớn soi sáng bức tranh thiên nhiên cuối Xuân, thu hút bao đàn chim đến bên, hòa mình trong không gian tình yêu tự nhiên.
Giá trị của cây gạo không chỉ là ở những phần dùng để làm thuốc từ rễ, vỏ, lá hay những cành tầm gửi trên thân cây. Hoa gạo còn là thực phẩm ăn được, nước mật trong hoa ngon lành, mát lạnh. Để thưởng thức hoa gạo, chúng tôi thường sử dụng những cây tre dài làm thang lang, tạo ra niềm vui sáng tạo không ngừng, như các vận động viên ném lao cũng cần phải rèn kỹ năng. Những trận “chiến đấu” với hoa gạo là niềm hạnh phúc tột cùng, với những bông hoa rơi như mưa, làm cho khắp nơi trở nên lãng mạn, thú vị, chẳng ai muốn bỏ qua.
Thưởng thức hoa gạo không chỉ là ăn mà còn là niềm đam mê. Một số thích ăn “cúp” vì hương vị giòn ngon, đầy đặn (đắng, cay, chua, chát); có người ưa thích “ngẳng” vì cánh hoa giòn, ngọt và thơm mùi; còn những người ưa thích ăn “hoa” đã nở vì nhụy “tăm gạo” béo ngậy, thơm mát, càng nhai càng thấm, càng ngon. Để làm cho hoa gạo thêm ngon miệng, chúng tôi thường thêm một chút bột canh từ gói mì tôm (Miliket).
Chính vì độ ngon, có người ăn hoa gạo đến mức nghiện. Còn nhớ khoảng năm lớp tám, trong buổi lao động tập trung tại trường, khi mọi người chuẩn bị ném hoa gạo thì phát hiện không có thang lang nào. Thằng Quý “Gạo”, một đứa to khỏe và giỏi ném nhất nhóm, nhìn thằng Tuyến “Ngoáy”- đồng thời là người giỏi đào khoai lang và cắt mía, đi nhặt nhàng, có con dao rựa ở nhà. Đã làm cha mẹ nhưng niềm vui chơi ném hoa gạo vẫn còn in đậm trong chúng tôi.
Trong một lần ném, thằng Quý dùng con dao rựa như thang lang, ba lần ném đầu đã làm nhiều bông hoa gạo rơi xuống như mưa. Cảnh đẹp này như một màn mưa hoa đỏ lãng mạn, gợi lên những cảm xúc tuyệt vời. Tuy nhiên, lần ném thứ tư lại xảy ra sự cố: con dao rựa mắc vào cành cây, chẳng ai lấy được. Trước sự cố trớ trêu, thằng Tuyến khóc ầm lên, giọt nước mắt như những hạt mưa vẫn rơi xuống, tạo nên một bức tranh bi thương.
Chúng tôi ngưng lại vì không có thang lang, nhưng hứng thú và khát khao được hoa gạo vẫn còn. Đến buổi trưa, bọn chúng tôi quay trở lại với thang lang, tìm mọi cách để “giải cứu” con dao rựa. Mỗi cú ném là một nỗ lực, là một bước tiến mới trong cuộc chiến. Cuối cùng, chiếc thang lang của thằng Quý đã làm cho con dao rơi xuống. Thằng Tuyến vui sướng, chúng tôi thoải mái, và chiếc dao rựa cũng trở lại nơi của nó, để lại một vết sẹo như một dấu ấn đậm bản trong ký ức của chúng tôi.
Những ký ức vui buồn đã trôi qua, nhưng hình ảnh về mùa hoa gạo vẫn hiện hữu giữa đồng làng, là những chứng nhân yên bình chứng kiến sự trưởng thành của bao thế hệ học trò rời làng. Mỗi khi tháng Ba về, những ký ức xưa cũ lại hồi sinh, làm cho tình yêu quê hương trở nên sâu sắc hơn, làm cho vẻ đẹp của quê hương được trân trọng hơn bao giờ hết.
LÊ GIA HOÀI
5. Chợ Nhàn và bản hòa nhạc của hoa gạo
Quay về quê sau bao năm xa cách. Tôi đứng nhìn từ xa, trời cao mây trắng như lông chuột con mới lớn, cây hoa gạo nhuộm đỏ như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời. Đám cây nở hoa đỏ như đĩa xôi gấc khổng lồ, làm nền cho không khí xuân chứa chan hơi lạnh của cái rét cuối cùng của cô Bân. Đó là dấu hiệu xuân đã gần, bản hòa nhạc của hoa gạo vang lên khắp góc trời.
Khi đèn đom đóm bắt đầu lung linh
Và hoa gạo rơi lụt bà già đãi bàn
Xuân về lặp lại mọi năm, bốn mùa thay nhau theo vòng tròn thời gian vẽ nên số phận của con người. Tôi nhớ thời thơ ấu, mỗi khi đi đâu xa về, cây gạo luôn là điểm mốc quen thuộc. Làng tôi nằm giữa đồng bãi, mọi con đường đi xuống phố huyện hoặc ra thị trấn đều phải đi qua cánh đồng rộng lớn. Đường xá xấu nên khi đi bộ hoặc chọn đường ngắn băng qua đồng là cách thuận tiện, và những cây lớn luôn làm dấu hiệu để dễ dàng di chuyển. Từ xa, cây gạo nổi lên như đám lửa cháy sáng giữa bầu trời tháng 3.
Phía dưới là thảm lúa mới trải chân, mạ xanh mịt màng, phía trên là bầu trời thấp thoáng xám đẹp như bức tranh. Cảnh đẹp nhưng đồng bào nông thôn sống trong nghèo đói lại nhìn thấy hoa gạo với nỗi lo sợ cơn đói ‘’tháng ba ngày 8‘’. Thóc từ vụ mùa trước đã sạch qua hết tháng giêng và cái Tết ấm áp, nay chỉ còn lại hơi lạnh của cái rét, và cái âm thanh kinh hoàng khi mẹ quẹt vỏ hộp sữa bằng sắt để đong gạo, âm thanh đó làm nổi lên tiếng chum khiến mọi người sợ hãi.
Âm thanh ấy là biểu tượng của những bữa cơm gồm rau cỏ và đồ ăn thô, đến nỗi ruột và mặt đều xanh. Gia đình đông con nơi đây ánh mắt của mẹ trở nên lo âu, tôi là em út ít biết đến cảnh đó nhưng vẫn nghe mẹ kể lại. Khi anh trai tôi kiếm được tiền và trở về, món quà đầu tiên là tấn gạo mang về nhà, giải thoát cho gia đình khỏi nỗi lo chum thiếu gạo. Mẹ tôi sử dụng gạo đó để vay mượn và trả sau khi có vụ mùa mới, nên tôi và các em sau không phải trải qua nỗi đói khi đến mùa hạt.
Nếu hoa gạo nở vào mùa khác, có lẽ sẽ trở nên lãng mạn hơn, được ca ngợi nhiều hơn với tên gọi khác thay vì chỉ là hoa gạo, cái tên mộc mạc mang đặc tính lương thực chính của người Việt.
Hoa gạo rơi xuống không làm mất đi sức sống, vẫn giữ nguyên sắc đỏ rực rỡ, quả gạo ở lại trên cây cho đến khi chín, khi đó nở thành bông trắng tinh khôi, màu sắc như cơm trắng mới nấu, thơm ngon, cây mới được đặt tên là cây gạo. Chúng tôi thường lấy bông gạo đó để nhồi vào túi vải, ôm nó như ôm búp bê hoặc sử dụng làm gối.
Cây gạo thường được trồng gần miếu thờ, đền để làm điểm mốc dễ tìm, quê tôi trước đây ở chợ Nhàn có cây gạo cổ thụ lớn bên cạnh miếu thờ, khi đi chợ mùa này, hoa gạo rơi đầy dưới gốc cạnh bức tường ẩm ướt rêu xanh, trên tầng cao là lớp lớp hoa đỏ sáng, tiếng chim hò hét giữa bông hoa.
Hoa gạo là giấc mơ ấm no của người nông dân, như cái tên chợ quê tôi, cũng là tên của niềm mơ ao ước sự thanh nhàn. Nhưng thực tế, cuộc sống ở quê nghèo không hề thanh nhàn.
'Chợ Nhàn mà có thanh nhàn đâu?
Chỉ thấy vất vả gặp khó khăn đến sâu thẳm trong đôi mắt của người.
Một ít bắp cải tươi mát.
Và vài nhánh tỏi mảnh ‘’
Bố tôi thường nói ‘’nóc nhà xa hơn ngõ chợ‘’ nhưng đó là quan điểm của gia đình giàu có. Đối với nhà nghèo hay gia đình công chức, có khi lại ngược lại vì mái nhà thường xuyên đổ dột khi trời mưa, cần phải thường xuyên lên dặm và vá lại.
Cây gạo to lớn kia có một hốc rất lớn và sâu, nhưng ít người dám mạo hiểm chui vào vì sợ có ma.
Nỗi sợ có thể xuất phát từ câu hát ‘’thần cây đa, ma cây gạo, cú cáo cây đề‘’ hoặc từ cái tên giống với loại lương thực chính, tạo sức hút với linh hồn đói khát, vất vưởng tìm kiếm chốn trú ngụ để kiếm miếng ăn. Gốc cây gạo nổi lên rõ những nốt u cục như đám người gù đang tụ tập ôm lấy gốc cây.
Hiếm khi có đứa trẻ nào leo lên cây gạo này vì thân cây quá lớn, vòng ôm cao, thẳng đứng lên trên với những nhánh và lá rải rác, rất ít đứa trẻ có thể hái được bông hoa gạo tươi. Chờ đến khi hoa rơi xuống vào buổi chiều, khi trời tối, chợ vắng, bông hoa gạo lớn hơn cả bàn tay người lớn, chúng tôi sử dụng để xâu thành chuỗi như dòng lửa cháy chạy lên trời chiều. Bông hoa rơi xuống, đỏ tươi, cánh hoa dày mịn như nước, nặng bàn tay, chúng tôi làm vòng, xếp thành hình hoặc làm đai đeo trên đầu cho đám con gái mới lớn.
Cây gạo đứng vững che mát cho sân chợ, che mát cho ký ức thơ ấu của tôi với màu đỏ tươi làm sáng lên khoảng thời gian đói đầu tiên. Hốc cây gạo là nơi tôi gặp bà thím đang nhanh chóng ăn một chiếc bánh đúc nhanh như vội vã, rõ ràng vì sợ mang tiếng đi chợ ăn quà. Thím mà như tôi biết chưa có một ngày sung sướng, nhiều mưu mô đến mức phải tìm cách thoát khỏi cõi đời trong nỗi đau đớn tột cùng.
Chợ quê ngày xưa sẽ trở nên u ám nếu thiếu màu đỏ của hoa gạo, những hàng quán nhỏ mái tranh màu xám nhạt, cột tre xiên xê dưới ánh chiều tà. Những quán bánh đúc, quán hàng rong xen kẽ với dãy hoa và trái cây từ vườn nhà, mỗi người mua và bán đều có vẻ mệt mỏi.
Theo quan điểm ‘’trần sao âm vậy‘’, cây gạo có lẽ được trồng để làm điểm trú ngụ cho những linh hồn đói khát, nơi âm ti địa ngục, là nơi mà những chốn tốt đẹp bị chiếm giữ bởi thế lực mạnh hơn.
Trở về quê hương, đi qua mùa hoa gạo đỏ, tôi đầy suy nghĩ và tự hỏi nhiều câu, sau đó tự trả lời. Nhìn thấy bóng thời gian hiện về qua tấm gương của nước mặt ao quê, tôi cảm nhận thời thơ ấu dường như chỉ là hôm qua mà giờ đã trở nên xa xôi. Những người xưa đã ra đi, chỉ còn lại những cái tên và hình ảnh trong ký ức. Nhưng màu đỏ của hoa gạo vẫn giữ nguyên, vẫn rực rỡ, vẫn cháy sáng với thời gian.
Phạm Tuấn
6. Đắm chìm trong vẻ đẹp của hoa gạo
Làng tôi ngày xưa chật cứng với những cây gạo. Gần sông, chốn đình chùa, giao lộ ngã ba ngã bảy. Thời gian đã làm nên tên gọi: Chợ Cây Gạo, Quán Nước Gốc Gạo... Ngay cả con đường mới lát cũng mang tên Đường Ba Cây Gạo. Mỗi năm, cây gạo đều đem đến một mùa hoa. Hoa gạo đỏ rực, làm cho làng quê thêm phần duyên dáng khi mùa xuân về. Dưới bầu trời đầy sắc đỏ, làng mở ra những hội hè sôi động. Ánh đèn và hoa kết hợp, cờ quạt bao phủ trời. Đó là thời khắc linh thiêng tôn thờ. Tiếng trống hội làng như đẩy mạnh trái tim mỗi người. Hoa gạo, có vẻ như cũng biết ghen tỵ, cố gắng vươn lên để đẹp như con người, quyến rũ như con người. Hoa nở khắp nơi, ven sông, sân đình. Hoa rực trên đống gò, không giữ lại nỗi giấu tình. Dưới bóng hoa gạo, khuôn mặt, đôi môi mọi người đều hồng hào, như thần thoại. Người làng nhìn thấy hoa gạo nở lại liên tưởng đến mùa gieo lạc, gieo vừng. Người đàn ông gánh chèo nhìn hoa gạo nở lại nhớ lời hứa hẹn ở xứ Đoài xứ Bắc. Những chàng trai, cô gái nhìn hoa gạo nở, trái tim xao xuyến, tiếc nuối mùa cưới đã qua.
Cây gạo nhỏ xinh khi mới nảy mầm khắp nơi, tràn đầy những chiếc gai nhọn. Lớn lên, những chiếc gai đó mở ra, trở thành những 'vũng' nhỏ ôm sát thân cây. Khi còn nhỏ, chúng tôi, đám trẻ, thường leo lên và chọn chiếc 'vũng' đẹp nhất, hoàn hảo nhất để làm miệng sáo. Trong những chiều gió mát, những chiếc diều giấy cõng theo cây sáo kêu u u. Âm nhạc chạm vào tâm hồn. Cây càng lớn, càng trở nên mạnh mẽ. Cành cây ngang ngang, dọc dọc, sần sùi và đầy gân guốc, như những cánh tay to lớn nâng cao chiếc ô màu đỏ vĩ đại. Cây tạo nên bóng mát, lá gạo thưa, mở rộng như bàn tay kết nối vào nhau, làm giảm đi cái nắng. Một cơn gió thoảng cũng làm cho những chiếc lá chuyển động một cách dịu dàng, khiêm tốn như âm thanh trong dàn hợp xướng.
Dưới bóng cây gạo là xóm làng, là những lũy tre, là cổng làng cổ kính với rêu phong, là nơi hội tụ của mọi niềm vui và cả nỗi buồn. Cây gạo như một nhân chứng của làng. Từ những năm đói khổ của những người nông dân nô lệ đến những bước tiến lớn báo hiệu sự thay đổi của làng, của đất nước vào năm 1945. Từ cuộc chiến tranh giành độc lập kéo dài 9 năm cho đến ngày chiến thắng. Thăng trầm đủ cả. Gốc gạo trở thành nơi gặp gỡ của những giọt nước mắt chia tay. Người đi mang theo tất cả, kể cả những bông hoa gạo đỏ vào trận chiến. Để rồi khi trăng lên, khi chiều dần buông xuống, mọi người cảm thấy nghẹn ngào, nhớ về quê hương. Nỗi buồn như là một cánh cửa và rơi rơi.
Mỗi cây gạo có một dáng vẻ riêng biệt. Trầm tư và mộng mơ. Mạnh mẽ và duyên dáng. Khi quả gạo già bung ra, nó bay lên trời thành hàng ngàn sợi bông trắng nhỏ. Bông nằm trên tóc. Bông đậu trên vai. Mọi người trở nên ngạc nhiên và mê mải. Khắp làng đều có sợi bông bay, giống như tuyết rơi, giống như trong mơ. Xung quanh là cuộc sống. Đời và giấc mơ xen kẽ trên mảnh đất làng tôi. Nhóm bà mẹ trẻ làm những chiếc gối hình tròn, bên trong là bông gạo. Như muốn bao gồm cả gió, cả trăng và cả tiếng hót của các chú chim trong giấc ngủ của đứa bé yêu.
Mình yêu thương bao nhiêu mùa hoa gạo đỏ, như trái tim Đan Kô sáng lên giữa bầu trời. Mình yêu thương đến bao giờ những con người hiền hậu kiên trung. Như tấm lòng của những người xưa để lại. Đi dưới bóng hoa gạo, tựa vào gốc gạo sần sùi, mình như được ôm vào trong vòng tay ấm áp của tổ tiên.
Tản văn của NGUYỄN SỸ ĐOÀN
7. Hồn Xuân trong Mùa Hoa Gạo
“Tháng ba về, hoa gạo khoe bông đỏ
Nắng nhạt nhòa, hương thơm bồng bềnh ngõ”
Mùa xuân trở lại, khi những hạt mưa bụi mảnh manh lăn lộn trên đất, cây gạo làng tôi bắt đầu rộ bông. Những đóa hoa đỏ rực như ngọn lửa hồng cháy sáng cả bầu trời đã làm đập mạnh trái tim của những người trải qua cảm giác yêu thương vẻ đẹp thơ mộng của làng quê thân yêu!
Yêu thương hoa gạo, con người ta yêu cái vẻ đẹp mãnh liệt của sắc hoa và sự uy nghiêm nhưng đầy thơ mộng của nó. Cây gạo hiện diện ở đó khiêm tốn, chứng kiến mọi thay đổi trong làng quê như một điều tất yếu không thể thay thế. Không biết ai đã trồng cây gạo, chỉ biết rằng khi các cụ già trong làng này ra đời, cây gạo đã đứng đó từ lúc nào. Mùa đông, cây gạo đổ hết lá để lại những cành gầy guộc, trần trụi nhưng bên trong lớp vỏ tối đậm đó là sức sống đang chảy tràn mãnh mẽ. Cứ như vậy, cây gạo yên bình nằm im trong giá rét, âm thầm chờ đợi xuân về để bung nụ, rực rỡ.
Khác biệt với những loài hoa nở rải rác suốt năm, không giống như những bông hoa chỉ sống chóng vánh, hoa gạo hiến tặng vẻ đẹp trọn vẹn giữa đất trời chỉ trong một tháng. Thời gian ấy không dài nhưng đủ để làm cho mọi người trầm trồ, mê đắm mãi mãi. Bất kỳ ai đi ngang qua cổng làng, dù vội vã, bằng xe hay đi dạo, cũng không quên nhìn lên để chiêm ngưỡng những đóa hoa đỏ rực đang tỏa sáng giữa đất trời. Nhưng có lẽ, tuyệt vời nhất là đứng từ đỉnh đồi phía sau làng, hướng tầm mắt xuống, cây gạo trở thành điểm nhấn nổi bật giữa bức tranh quê hương diệu kỳ, yên bình.
Tôi ra đời trong mùa hoa gạo nở rực. Mỗi năm đến mùa này, mẹ lại kể về những kỷ niệm xưa, tôi nghe đến nỗi thuộc lòng. Ngày tôi sinh ra, gốc cây gạo già đầu làng, chính cổ thụ sần sùi đã chào đón tôi, mang đến yêu thương ấm áp cho một sinh linh bé nhỏ đặc biệt. Những bông hoa gạo xoay tròn trong gió an nhiên rơi xuống đất như làm tăng thêm năng lượng cho người phụ nữ miền quê bắc bộ. Những chiếc “vũng” đỏ rực bay trên đầu những đứa trẻ tạo thành những vòng hoa, chơi trò cô dâu chú rể. Những ký ức tuổi thơ dưới gốc cây gạo vẫn sống mãi trong tâm trí những đứa trẻ ngày nào, dù ở xa cả vạn dặm vẫn nghe thấy tiếng chuông vang vọng, làm dịu dàng tâm hồn…
Vào những ngày có gió, cây gạo thanh tao soi bóng xuống sông Lô dịu dàng. Dưới bóng đỏ tươi của những bông hoa gạo, câu chuyện tình yêu của đôi trai gái miền quê nảy mầm, ươm mầm. Những cánh hoa gạo tung bay như làm đẹp mái tóc của người con gái trẻ lần đầu biết thương, biết nhớ một hình bóng. Tình yêu màu hồng nảy nở từ những buổi chiều dạo bước dưới bóng cây gạo ngắm hoàng hôn, từ những nắm tay chạm nhẹ đến một ngày chàng trai nói lời từ biệt lên thành phố. Ngày chia ly, những bông hoa gạo rơi rụng nhiều, làm đẹp thêm cho một mối tình đẹp. Người yêu đi, chỉ còn lại những cành gạo chìm trong hơi ấm, như an ủi một tâm hồn đang tan vỡ đến thâm tâm:
“Cơn gió chiều mang tôi về quê cũ
Hẹn ước ngày nào năm tháng qua mau
Tôi cô đơn trong dải bóng chiều tà
Hoa gạo rơi, lòng tôi trống vắng”
Hoa gạo vốn mộc mạc, giản dị nhưng không thể so sánh với những loài hoa quyến rũ, trăm màu sắc ở thành phố. Ở nơi xa xôi kia, liệu chàng trai xưa còn nhớ đến những cánh đỏ “mộc miên”?
Hoa gạo đã gợi lại bao kỷ niệm, lòng nhớ nhung của những người say mê loài hoa quen thuộc trong làng. Mỗi khi xuân về, dù bận rộn đến mấy, tôi vẫn không quên chờ đón những bông hoa gạo đỏ rực giữa đất trời như là một thói quen không thể bỏ qua… Xuân tràn đầy, yêu mến những cánh gạo ơi!
- Tổng hợp -
8. Hồi ức về Cây Gạo Quê Hương...
Tối qua, mẹ gọi điện, vui mừng nói: Cây gạo ở làng đã nở hoa, đẹp lắm, cây gạo mà con thích nhất á… Thực sự, tôi đã biết, nhưng nghe lời mẹ, lòng tôi lại càng xúc động vì biển cảm xúc ký ức. Nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ quê và nhớ cây gạo làng.
Mỗi khi đầu tháng ba đến, tôi lại “nhắc nhở” người bạn thân ở quê, rằng khi cây gạo đua nhau khoe sắc, hãy chụp và gửi cho tôi vài bức ảnh. Đối với tôi, như là một cuộc hẹn với quê hương, để mỗi mùa hoa gạo về, dù tôi đang ở xa nhà, xa quê, nhưng vẫn được ngắm nhìn cây gạo đã trở thành một phần quan trọng của tôi, gia đình và những người bạn từ thời thơ ấu đến niên thiếu. Tôi nhắc lại những dòng thơ mà tôi yêu thích: “Tháng ba về, nắng vàng hồng rực rỡ/ Cây gạo ven đường, hoa đỏ rực lên/ Hương bưởi quê xưa bồi hồi/ Hoa xoan tím mơ trôi miền nhung nhớ…” (Nhớ mùa hoa gạo – Đào Mạnh Thạnh).
Tháng ba về, trên mạng xã hội, hình ảnh cây gạo nở hoa tràn ngập, kèm theo những bài thơ, hay những dòng văn tâm trạng kết nối với quê hương, tình bạn, tình yêu. Tất cả đều gói gọn tình cảm chân thành, đặc biệt là của những người yêu mến cây gạo mỗi khi tháng ba về. Màu đỏ của hoa gạo rực rỡ niềm thương và nỗi nhớ, dù là cả cây gạo với không gian cánh đồng, con đường, bờ đê, lối xóm hoặc chỉ là một thảm hoa đỏ rơi dưới mặt đất, một nhánh hoa… nhưng đều khắc sâu vẻ đẹp đơn giản, dân dã và yên bình. Chỉ cần nhìn thôi, đã thấy thích, đã nhớ. Thực sự, tôi đã trải qua bao mùa hoa gạo nở…
Làng tôi thuộc vùng trung du Nông Sơn bên bờ sông Thu Bồn, xứ Quảng. Làng chỉ có duy nhất một cây hoa gạo, ai đã trồng từ khi nào, người dân quê tôi không biết. Nhưng với tôi, lớn lên tại nơi miền quê yên bình này, tôi nhìn thấy một cây gạo cao lớn. Mỗi khi tháng ba về, không khí ấm áp, dưới ánh nắng vàng như mật ong, cây gạo nở hoa như đang khoác trên mình chiếc áo đỏ rực rỡ, như đang thắp lửa trên bầu trời. Lúc nhỏ, tôi yêu thích buổi sáng tinh khôi, khi làn sương mỏng vẫn còn lướt nhẹ trên đường từ nhà ra đồng, ra sông. Cánh đồng lúa xanh thẳm, qua những ngày gái chuẩn bị làm đồng, rào rạt trong làn nắng mới nhẹ nhàng theo làn gió nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của làng nơi này như hòa mình vào sắc đỏ rực trời của cây gạo già bên sông, bắt đầu một ngày mới. Hoặc là những buổi chiều tà, khi hoàng hôn buông nhẹ trên rặng núi xa, đám trẻ xóm tôi, cùng nhau ra bên sông gần cây gạo chơi. Thường là những cô gái, luôn có khoảnh khắc ngước nhìn hoa gạo đỏ rực cùng bầu trời xanh mây trắng bao la. Mỗi khi gió thổi qua, những bông hoa gạo xoay xoay trên cành cây cao như những chiếc chong chóng, sau đó rơi nhẹ xuống đất. Những cô gái lúc nào cũng dịu dàng, nhặt nhạnh từng bông hoa gạo cầm tay để làm duyên. Những bông hoa gạo đỏ mịn màng, nở rộ. Lớn lên, tôi cảm nhận và yêu thích, nhìn kỹ những bông hoa gạo từ xa như những chiếc lồng đèn. Hoa gạo mọc rải rác khắp thân cành, xòe ra từng cánh đều đặn. Không chỉ có hoa, mà cả hình dáng chất phác, cứng cáp của thân cây qua từng mùa là một tác phẩm nghệ thuật vững vàng bên sông làng tôi, dù trải qua bao mưa gió, bão lụt…
Tôi yêu cây gạo làng tôi, yêu cái màu đỏ mềm mại của từng bông hoa gạo. Sau này, tôi biết ngoài cái tên hoa gạo quê mùa, chân chất, còn có tên là hoa mộc miên, hoa pơlang theo từng miền địa phương. Xứ Quảng quê tôi, ngoại trừ duy nhất cây gạo làng tôi thuộc vùng Nông Sơn, thì ở Hiệp Đức, Đại Lộc, Tiên Phước… cũng có những cây gạo “độc đáo” lớn lên và tỏa sáng theo thời gian. Tôi tin chắc rằng, không chỉ tôi, mà bất kỳ ai ở những nơi có cây gạo là biểu tượng của làng, dù ở bất kỳ vùng miền nào, đều mê mẩn hoa gạo mỗi khi tháng ba về. Và như vậy, mỗi năm, ở bất kỳ đâu, đều hân hoan chờ đợi mùa hoa gạo về. Dù có mưa nắng gió bão, cây gạo luôn tỏa sức sống như là một bức tranh, giữ lại để đến mùa “mãn khai” là bung nở hết mình bằng vẻ đẹp đỏ rực, để niềm nhớ quê nhà mãi mãi ám ảnh những người con xa xôi…
Tháng ba đã gõ cửa. Hoa gạo lại bắt đầu thắp sáng những ngọn lửa trong giấc mơ hoa, với ký ức bình yên về quê hương. Tôi mới vừa xem facebook của người bạn đang ở Sài Gòn, đọc “sờ-ta-tút” đáng yêu: “ Ơi những bông hoa đỏ, ước chi được về làng…” và ngắm hình ảnh cây gạo làng tôi đang rực rỡ. Cả bầu trời nở hoa đỏ rực rỡ. Lúc này, cũng giống như bạn, tôi nhớ cây gạo làng…
Q Q
9. Con đường về với miền hoa gạo!
Trở về quê, bước chân dìu dịu trong làn nắng tháng ba, cánh đồng cây gạo mở ra những bức tranh đỏ lửa. Bao năm qua, lối về của tôi vẫn giữ nguyên hình ảnh tươi đẹp của cây gạo trổ hoa.
Đứng trước vẻ đẹp của hoa gạo, tôi mê mải như một đứa trẻ tội nghiệp, như những kỷ niệm thuở lên tám, lên mười. Cái thuở mà mỗi lần đi chăn trâu, cắt cỏ, lạc bước giữa cánh đồng cây gạo, thèm thuồng nhìn những bông hoa đỏ. Hoa gạo là điểm đặc biệt, là niềm khao khát thơ ngây của chúng tôi, những đứa trẻ làng quê.
Những trò chơi với hoa gạo ngày xưa là niềm vui thuần khiết, không có internet, điện thoại, nhưng lại có những trò chơi tinh nghịch, tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ. Hoa gạo trở thành vật phẩm quý giá trong trò chơi, làm vương miện, vòng hoa cho trò chơi 'cô dâu chú rể', tất cả là những kỷ niệm ngọt ngào giữa cánh đồng...
Cây gạo, người bạn thân tình của nông dân, không chỉ là nơi nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt nhọc, mà còn là người dẫn dắt cuộc sống tinh thần. Mỗi cây gạo là một chứng nhân, là một câu chuyện thường ngày, kể về những giờ phút thư giãn, chia sẻ, và niềm vui bên gốc cây.
Hoa gạo, hay còn gọi là mộc miên, pơ lang ở Tây Nguyên, mang theo câu chuyện tình yêu dở dang nhưng thủy chung. Một sự tích cảm động về tình yêu, về sự trung thành. Hoa gạo được ví như những bông hoa đỏ nở rộ, là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu.
Tháng ba, thời điểm mà màu đỏ của hoa gạo trở nên quen thuộc, là ký ức thiêng liêng trong lòng tôi và những người con của làng quê. Khi bước chân ra xa, tôi vẫn mang theo hình ảnh đỏ thắm của hoa gạo, như những câu thơ nhẹ nhàng: 'Ở đây không có mùa hoa gạo/ Đỏ rực trời cháy bùng tháng ba/ Chia xa lòng như sóng cả đại dương/ Bước chân quay về, hồn vẫn một nửa...'.
Điếu văn của CAO THƠM
10. Quay về đi, người ơi, hoa gạo đã phai màu
Khói lạnh đông vương, tràn qua những cỏ xơ xác. Sắc xanh phai mờ, những cánh cỏ uốn lượn trốn lạnh. Sông nhẹ nhàng trôi, phản ánh ánh sáng le lói, mờ đục, sắc xanh buồn bên kia xa. Cơn mưa phùn nhẹ nhàng hắt vào mắt, đau buốt lạnh. Trên con đường ấy, em rời đi, hai cây gạo đầu làng chào đón bằng những bông hoa đỏ trải đầy đường như là điều kiện một tương lai sáng lạng, là dấu hiệu của sự chờ đợi từ những người ở lại, trong đó có anh. Nhành hoa chỉ chờ, chỉ mong, chỉ đợi tiếng cười và ánh mắt mỗi khi bông hoa gạo rơi trong cơn gió, nhưng em chẳng để tâm, chẳng quan tâm đến những gì xung quanh, chỉ đơn giản là mỉm cười, hồn nhiên, thản nhiên. Bên cạnh cây gạo, ngày xuân có bốn mùa, mỗi mùa đều rực rỡ, nhưng mùa xuân với rét nàng Bân, mưa phùn tầm tã, bông hoa đỏ lại nở, có lẽ là trái mùa hay chỉ là một tâm hồn đơn giản, suy nghĩ giản đơn, chỉ cần đến mùa này thì nở, đầu hè thì tàn, nhường chỗ cho những loài hoa khác, khoe sắc, khoe hương. Người con trai quê vẫn thế, chỉ có tấm lòng, hai cây gạo vẫn như cũ, chỉ có những cành lá xòe ra, hướng lên trời như đang chờ, đợi, mong, như níu giữ những hạnh phúc, những niềm vui thời thơ ấu. Mỗi lần bông hoa gạo rơi xuống, trẻ con tranh nhau nhặt, thức cả trưa, thức cả ngày để chờ, để nhặt, để tạo thành những bức tranh nhỏ dày, mềm, những chiếc ghế khi ngồi lên đó rất mềm, êm. Câu chuyện của những chiếc gối được kể lại từng cánh hoa, từng sợi tơ mỏng, tinh khôi, làm nên những chiếc gối xinh đẹp, chiếc gối giữa bốn mùa, làm sao không là niềm tự hào khi có nhiều chiếc nhất, khi được khoe với bạn bè. Cành gạo dễ níu, dễ bẻ, gỗ mềm, nhưng than cây gạo lại cháy đượm, dai, mùi thơm dễ chịu. Chàng trai trẻ nhặt những cành cây rơi xuống, sử dụng than để làm pháo, mỗi viên pháo đều mang theo niềm vui, nhiều pháo hơn nghĩa là hạnh phúc hơn, là thành công hơn. Bọn con gái nhìn những bức pháo bông của họ phơi mình lên trời, ngất ngây, mê mệt, không quên những nụ cười tươi tắn, hồn nhiên. Mỗi cây gạo là một bức tranh, mỗi cành hoa là một câu chuyện, mỗi bông hoa là một kỷ niệm, là một tình cảm. Có lẽ ai đã từng trải qua những tháng năm ấy, những chiếc gối xinh, những chiếc pháo nhỏ, chiếc bánh chưng màu nước, chiếc đèn lồng lung linh, đều đã có những kỷ niệm đẹp như những bông hoa gạo đỏ rực rỡ trên cánh đồng quê hương.
Sau những ngày học tập, làm việc xa xôi, khi về thăm quê, tôi vẫn chờ, chờ đợi những bông hoa gạo nở rực rỡ, chờ đợi những câu chuyện xưa kể lại, chờ đợi niềm hạnh phúc khi ngồi trên những chiếc gối êm ái, nhìn lên bầu trời đêm lung linh sao. Dù thời gian có trôi qua, những cây gạo vẫn đứng đấy, một phần của quê hương, một phần của kỷ niệm, là điều hiển nhiên nhưng lại đầy ý nghĩa. Làm việc ở thành phố, kiếm tiền có lẽ là quan trọng nhất nhưng để sống thoải mái, tìm lại bản năng người con trai quê, cảm nhận những giây phút bình yên giữa làn khói buổi sáng, hơi ấm bên cạnh gia đình, là niềm vui thấu đáo. Tôi vẫn chờ, chờ em về, chờ niềm hạnh phúc bên cây gạo quen thuộc, bên những bức gối nhỏ xinh, như chờ đợi một mùa xuân mới, một hy vọng mới, một cuộc sống mới.
Vũ Thị Minh Huyền