Khi cuộc tình kết thúc
Chỉ còn lại hai người dưng
Ngồi cô đơn, hạnh phúc nằm sau lưng
Hứa hẹn vinh quang, nhưng nhục nhã từng kẻ
Khi cuộc tình tan vỡ
Chẳng trách ai, đều có lỗi lầm
Ghen tuông, lặng lẽ và xa cách
Mối tình xưa, giờ chỉ là kí ức bên tủ
Đến cuối cùng, chẳng còn gì
Những từ thương đã trở thành xa xỉ
Kỷ niệm trân quý giờ tan phai
Mỗi hồi chuông kết thúc, một chữ duyên dang dở
Chấm hết, mọi thứ sẽ sang trang mới
Anh bước trên con đường nắng rực
Em quay về với cuộc sống bình yên
Đoạn tình kia trở thành dấu son phía hoàng hôn...
Kim mi
Duyên tự nhiên nhưng nhớ người xa lạ
Chiều buồn, mây trôi, nửa lo, nửa mừng
Nhớ người, lòng thổn thức và thẫn thờ
Người dưng ơi hỡi! Nơi này bây giờ đâu rồi?
Tháng mười, tình như se lạnh
Heo may vương vấn, gieo sầu khắp nơi
Người xa lạ, lạ thật nhưng thân quen
Tuy xa xôi, nhưng gần gũi đến lạ kỳ.
Xin trời đừng thổi heo may
Đừng rơi mưa nữa, để mây ửng hồng
Nắng thu trải dài ven sông
Nghiêng tia nắng chiếu bồng bềnh tóc em.
Người xa lạ, lạ nhưng quen
Khi xa, nhớ, khi gặp, mừng vui
Người xa lạ, ơi hỡi người dưng
Xin người hãy giúp cách để quên đi em...
Người Sáng Tác
3. Đối thoại với người lạ
Người ơi... liệu người có hay không
Khi trái tim không còn đọng chút hương thơm yêu thương
Chẳng còn sự tha thiết, nỗi vấn vương
Tâm tư mất hẳn ký ức về đêm ngày
Là tình yêu đã nhạt nhòa
Là ta không còn chìm đắm... ơi người
Người ơi... khi tình yêu chấm hết
Là trái tim không còn luyến tiếc...
Hoàng Tùng
4. Gặp lại người xa lạ
Người xa lạ ơi, phương trời chia cắt
Tình em tỏa sáng như trăng ngà bên cao
Đêm nay gió thổi rì rào
Mây đen che phủ, tim hồng dậy sóng
Bên ngoài kia, mưa gió đêm tối
Tình luôn bền vững giữa những thách thức
Làm sao quên được những ngày
Tình thắm thiết, dẫu thời gian đã trôi qua
Trên bầu trời, bướm vờn hoa đua nhau
Thiệt lòng ít nhiều, nhưng tình nồng thắm
Chẳng làm cho tim đánh rơi
Như mây trôi theo gió, trời chiều cuốn đi
Người xa lạ ơi, hãy nghĩ điều gì
Để cho lòng anh đỡ bồi hồi nỗi buồn
Xuân tàn, hạ về, mưa ngâu
Mong rằng tình sớm được nối cầu phu thê
Hai trái tim, hẹn nguyện thề
Tình nồng, duyên thắm, môi kề bên môi
Trầu xanh quyện cùng cây cầu
Yến oanh hòa mình trong hồn tim yêu.
HOÀNG TỪ
5. Gặp Mặt Người Quen
Tháng bảy, gặp lại... người xa lạ
Nồng nàn xuyến xao, nửa mừng nửa lo
Gặp em trên chiếc đò mơ
Tôi và em đã hứa hẹn yêu thương.
Chuyến đò... như một bức tranh thơ
Hồn thơ em viết vấn vương, tim hồng
Từ đó, đêm nhớ... ngày mong
Người xa lạ ơi! Đừng nỡ dối lòng nhau.
Tiếng yêu vẫn gọi thầm thì
Người xa lạ ngày ấy, biết đi về đâu?
Tìm đâu! Biển rộng, trời cao
Nhớ em, lòng dạ cồn cào, rưng rưng.
Người xa lạ ơi! Hỡi người xa lạ
Thu về, gặp lại, đừng quên nhau
Chuyến đò thơ... đã qua lâu
Không quên được mối tình đầu, người xa lạ.
Thân Cao
6. Đừng Gọi Tên Người Xa Lạ
Đừng nhé em, đừng gọi là 'người xa lạ'
Như chúng ta chưa từng chạm mặt nhau
Dẫu có hết hay tình yêu tan vỡ
Một thời ký ức chúng ta đã cùng nhau yêu
***
Không có lý do để giữ lại
Khi con đường của chúng ta đã rẽ lối
Gặp nhau, dù trái tim đang nồng hậu
Mộng mơ dù dang dở, vẫn là do duyên số
***
Tình yêu đã làm cuộc sống thêm phần tươi đẹp
Cho ta hiểu biết nhiều điều mới mẻ
Có lẽ đời sẽ trở nên lung linh hơn
Khi đất trời đều trải qua khát khao
***
Chúng ta từng hạnh phúc biết bao
Nếm trải những ngọt ngào, cay đắng
Suy tư sâu lắng bằng trái tim mình
Những ước mơ mang đầy lòng nhân ái
***
Xa nhau, dẫu buồn trĩu bước chân
Không hồi hộp trong những lần gặp gỡ
Không còn lửa tình trong đôi mắt
Nhưng tình yêu chẳng lẽ phải chấm hết
***
Nên nhé em, xin đừng gọi tên nhau
Là 'người xa lạ', để không làm đau thêm quá khứ
Bởi thế, chỉ là bao nỗi đau khổ
Của những người từng bên nhau.
Tg Hà Mạnh Tường
7. Hỡi Người Lạ
Em đợi ai chẳng biết đâu?
Heo may, gió đã thay đổi mùa rồi em ơi.
Bầu trời hạ cái lạnh tràn về
Về đi, tránh ốm, khỏi lo cho người yêu em.
Trong cuộc sống, khéo đan xen
Giữa heo may, số phận hỏi thế gian mấy người?
Nhìn tôi, xấu hổ, em cười
Ôm cây, thờ ơ, kệ người nói điều.
'Vọng phu mòn mỏi, dãi dầu,
Thiên thu vẫn chờ đợi, em không sánh bằng.
Cám ơn em đã hỏi thăm.
Trời buông se lạnh, khác gì cảm giác cô đơn'.
Hai mắt em đầy niềm tin
Làm tôi lúng túng, nhìn em buồn rầu.
Cầu trời cho chút nắng vàng
Xua đi cái lạnh, cho nàng chiều nay.
Tôi ngồi, nhặt gió heo may
Bớt đi cái lạnh, cho người dừng bước.
Mai Văn Nhân
8. Nỗi Nhớ
Người xa lạ ơi, hỡi người xa lạ!
Sao người gieo những dấu nhớ, những cảm xúc trong tim?
Vì người, ta phải chờ đợi, mong ngóng
Nhớ người, ngẩn ngơ suốt bao năm vì người
Tình yêu ta dành trọn cuộc đời
Yêu người, người ở phương trời nào, chẳng biết?
Sao người nỡ bước đi, để lại đây
Nỗi buồn tràn về, lòng chất chứa đầy miên man
Sợ người xa xôi, liệu có dối gian không?
Tim ta nghẹn ngào, hàng lệ cay nghiến
Tại sao ta buồn, khổ đến thế?
Nhớ người từng khoảnh khắc, từng giây phút nghẹn ngào!
Khuya buồn, ta ngắm bầu trời cao
Gió mang theo nỗi nhớ, khát khao tìm kiếm người
Bao giờ mới được gặp người ơi!
Bao giờ gặp lại cái nơi đã từng hạnh phúc?
Người xa lạ ơi, hỡi người xa lạ
Vì người, ta đã rơi lệ buồn thương!
Hỏi lòng ta, tại sao?
Người xa lạ, sao lại trao cho ta tình cảm này?
Sợi tình, ta nhận nhưng tại sao?
Để ta nghiêng ngả, chìm đắm trong hồn người xa lạ!
Thành Chung
9. Hồn Nhớ Người Lạ
Nhớ một người, tên gọi lặng thầm
Muốn bên cạnh, đêm đen bao phủ.
Lắng nghe tiếng cười, thỏ thẻ tràn đầy
Cùng nhau dệt vần thơ, đắm chìm trong gió.
Nhớ một người, mơ ước chung bước
Ôm chặt khi nỗi buồn tràn về.
Dỗ dành, bảo vệ, chở che từng bước
Đến khi cuộc đời trở thành một bức tranh.
Thương một người, chỉ muốn nghe
Chia sẻ buồn vui cuộc sống.
Khi nắng hoàng hôn tắt lịm
San sẻ ước mơ, hòa mình trong bình minh...
Nhớ một người, nỗi nhớ trở thành thơ
Mỗi sáng, người vui cười chào đón.
Dù đường đời nhiều lắc lõng
Vẫn yêu thương tha thiết đến vô cùng...
Nhớ một người, người dưng ơi!
Gửi vào tim như báu vật.
Chỉ mong không bao giờ xa cách
Một người dưng, yêu mãi ngàn năm...
Người Cầm Bút
10. Hương Người Lạ
(Tặng Hoa Mộc Lan)
Mỗi chiều, hoàng hôn nhuộm bóng đỏ
Phố vắng, gió thoảng nhẹ, lưng chừng nhìn.
Trái tim nhớ về một người xa lạ
À, là người dưng nơi đâu đó.
Người dưng ơi! Đôi mắt kỳ bí
Cười nghiêng, nắng buông để lòng ta say.
Người vắng bóng, lòng trống vắng buồn thiu
Chớp thoáng như đã qua bao ngày.
Người dưng ơi! Tại sao lòng như vậy?
Lúc nào cũng nghĩ đến người làm sao?
Nhiều đêm dài gối đầu mơ mộng
Nghe tim xao xuyến... đã yêu rồi...
Người dưng ơi! Chiều nay lại nhớ
Hoàng hôn về, tan vỡ giữa bao la.
Lòng không ngừng thổn thức trăn trở
Người dưng ơi! Nhớ nhiều... thật lòng!
Lê Đức Tín Lê