1. Phù vân Yên Tử
Chùa Đồng mờ trong làn mây Đỉnh Yên Tử cao, linh thiêng đây rồi Hành hương tới nơi cửa thiền Con kính lạy đất trời bốn phương.
Rừng sương che phủ mờ sương Đường núi đây còn chênh chao khó khăn Bầu trời trắng xóa mây tan Gió lùa đá trơn, đêm ngân ngất mơ.
Phật Hoàng từ xưa bỏ non Rời xa đế vương tìm con đường tu Trúc Lâm từ đó mọc cành Giác ngộ sáng rực, lòng bình an ấm.
Sớm mai học chân kinh đường Tìm con đường mình, chữa khổ chúng san Thoát khỏi bi ai, đớn đau Tinh thần trí tuệ, miệt mài theo đuổi.
Bỏ hận thù, tha thứ đời Nhân từ, hỉ xả, lòng vơi bớt đau Tứ bề một nhà, yêu thương Hào quang soi sáng, lòng người chứa chan.
Phật Hoàng dắt dìu con đường Chúng san thức tỉnh, sẻ chia, nhẫn nhục Yên Tử rừng sâu, non nước Gió mây đan xen, linh hồn tung bay.
Tác giả: Phạm Thanh Dương
2. Thả hồn
Đỉnh Phù Vân mây mù che phủ Tròn trịa gió lồng, lòng hòa mình Mây vây cỏ nhỏ, trời xanh vờn Những hạt ngọc rơi... lạc loài...
Hồn ta lơi lả giữa trời cao Nghiêng nghiêng đầu theo nhịp gió hát Mặt trời nóng bỏng, hòa mình vào
Núi sừng sững, hơi thở ngàn Cây rừng nghiêng mình, giấc ngủ thiền Đá nhỏ mồ hôi, tiếng than thở Khóc thầm trong vắt... dấu hiện...
Phù vân... đỉnh non cao trên trời Vuốt nhẹ cánh trời, ôm gió vào lòng Hơi thở ngừng kinh hồn người Cô đơn ngự trên đỉnh trời...!
Bậc thang đá hiên ngang lẻ loi Dấu chân bước mất mình giữa đời Yên Tử linh thiêng huyền diệu ấy Mơ hồ kiếp trước, giấc mộng bay...!
Đỉnh Phù Vân mây mù, trắng xóa Bạch Vân Sơn, dải đá bạc phản ánh Suối trong ve lời than vãn Chùa Yên Vân, lòng chứa vạn sinh...!
Hồn ta thả vào lưng trời sáng như ngọc Phù Vân giấc ngủ nhẹ nhàng Đỉnh non mây trắng vần vũ Yên Tử đứng thu nhỏ trong lòng...!
Thuỳ Dương
3. Đất Phật và Yên Tử
Đỉnh non sương che phủ, xa xôi Điệp trùng, hùng vĩ áng mây trôi Bậc đá rêu màu, Rồng uốn lượn Khe sâu, vực thẳm dáng Hổ bồi
Dấu tích nghìn xưa, hàng bia mộ Thời gian ảm đạm, nét u hoài Đôi hàng đại thụ, bóng tùng rợp Thác Vàng vang vọng, tiếng nước trôi
Mái chùa rêu phủ, màu u hoang Bính bong, tiếng chuông cầu vang xa Lối cũ bóng ai, mà vắng vẻ Giải oan, suối reo, khúc nhạc buồn
Ngoảnh đầu nhìn, chiều gác núi xanh Tiều phu lặng lẽ, bóng tre ngà Dịu dàng xúc cảm, hồn lữ khách Chân dừng bước lại, vần thơ sáng.
Phạm Hải
4. Hồi chuông Yên Tử
Đá non cao vọng bên trời
Thăng trầm cuộc sống, chữ tâm tỏa sáng
Tùng xanh bóng một thuở nào
Mây trắng hiên nguyên, sương mờ bao la.
Rừng rêu biếc vẻ không thường
Chuông vọng động tiếng rung lòng tĩnh
Tâm hồn yên lặng, trên đỉnh linh thiêng
Hòa vào không khí, khói sương mơ màng.
Mắt trông về xa cõi bờ
Thời gian vô thường khó mà xóa nhòa
Nguyện cầu tâm thanh, hương thiêng dâng lên
Chuông Yên Tử vang vọng, sơn hà hiên ngang…
(Nguyễn Lãm Thắng)
5. Lễ hội đầu xuân
Đến Yên Tử hôm nay ai đi
Mừng khai xuân, quê tôi hân hoan rộn ràng
Xuân về thật rồi, đến lễ hội
Tim tôi rộn ràng, hân hoan ngày này
Núi Yên Tử mênh mông đón chào
Nam nữ trẻ trung, làng quê nhiệt huyết
Gọi mời vui mừng, đến chào đón
Trao nhau tình thương, hát ca niềm vui
Yên Tử đẹp đẽ, lung linh sương mờ
Núi Yên Tử rồng rắn bao quanh
Yên Tử như tiên cảnh huyền diệu
Phía Tây Yên Tử, sương mờ phủ
Yên Tử như giấc mơ thần tiên
Giữa sơn cước, mây trắng bay lượn
Em ơi, ta đến lễ hội này
Với nhau vui mừng, mong chờ đã lâu.
Phương Ban
6. Mây bay Yên Tử
Đá biến thành, thành Yên Tử vững chắc
Thiền viện, mây xanh phủ kín
Thiền sư nhập thế, vẻ vang
Vân Am, xanh biếc, tuệ đình huyền ảo
Ở đây, bóng hình tan biến
Bỏ ngai vàng, cảnh giang sơn
Gạt bỏ, hạt gạo nên cơm
Dòng đời, thơm ngát cuộn trào
Thế tục, ngàn sao chuông niệm
Dưới chân, quân vương tằn tiện
Mang dáng vóc kiên cường
Đức nhân sinh tụ, chân tâm vô thường
Phật ngự nơi đây, tâm nội giới
Trăm ngàn năm đến, nhân thiên trập trùng
Yên Tử u huyền, tánh duyên luận bàn
Luân hồi, vô lượng nhân gian
Nắng mưa, hưng vượng thời thế
Yên Tử rộng lớn, chơi vơi
Đỉnh trời, mây trắng, tâm tịnh lòng người.
Le Nam Do
7. Yên Tử
Trên miền đông bắc Quảng Ninh
Có ngôi đền cổ ánh linh lung linh
Chùa Đồng mang áo sương rủ
Ngôi chùa lung linh dưới ánh sáng hồng.
Mái chùa duyên dáng cong vút
Là nơi hòa mình vào trời cao thinh không
Hương trầm mênh mang, mây trôi
Di đà niệm Phật vọng nơi núi non.
Bách, tùng vững vàng đôi dòng
Trúc tiên lay lắt đón tiếp khách du
Thăm từ thiền viện Trúc Lâm
Giải oan chùa ghi nhớ lòng thành tâm.
Hoa Yên thị ngự nhân Tông
Kỳ Sinh đứng giữa nhìn ngắm biển trời
Linh thiêng thanh tịnh dâng lên
Vui mừng chào đón mọi người đến đây.
Thiều quang sáng tỏa bóng lay
Quan âm bồ tát cưỡi mây trần giáng
Tĩnh mịch vọng tiếng chuông reo
Yên Tử thoát tục cõi vương trần lên
Cho dân cho nước vững bền
Thịnh hưng đạo Phật vang vọng trên bầu trời Nam.
(Nguyễn Đức Pha)
8. Linh thiêng Yên Tử
Mây trôi gió ruổi ánh vàng sáng tỏ
Bảo tháp uy nghiêm hiện hình trên trời
Phượng vờn nắng múa rất trầm ngâm
Rồng lặng lẽ bay cuốn mưa rơi
Từ xa núi Yên Tử vẻ đẹp mơ hồ
Gần gũi hoa hiền thấm đầy đời thường
Lễ cầu yên bình sáng lòng an vui
Về đến đất Phật tâm hồn bừng sáng.
Chử Văn Hòa