1. Tình Khúc: Yêu Em (Я вас любил)
Yêu Em (Я вас любил)
Я вас любил
Я вас любил: tình yêu, có lẽ,
Trong tâm hồn tôi, chưa hẳn là tàn phai;
Nhưng hãy để nó không làm phiền em nữa;
Tôi không muốn làm em buồn thêm bởi bất cứ điều gì.
Yêu em lặng thầm, không hy vọng,
Bị giày vò bởi sự rụt rè, bởi nỗi ghen tị;
Yêu em chân thành, dịu dàng như thế,
Nguyện em hãy mãi là người được yêu thương, dù có ai khác đến với em.
Dịch nghĩa
Tôi đã yêu em: tình yêu còn lưu lại, có thể là
Trong tâm hồn tôi, không phải là tắt hẳn;
Nhưng hãy để nó không làm phiền em thêm nữa;
Tôi không muốn làm em buồn bởi điều gì.
Tôi đã yêu em lặng lẽ, không kỳ vọng,
Bị quấy rầy bởi sự nhút nhát và đôi khi là lòng ghen tị;
Tôi đã yêu em chân thành, dịu dàng như vậy,
Chỉ mong em mãi là người được yêu, cho dù có người khác đến với em.


2. Tình Khúc: Đường Mùa Đông (Зимняя дорога)
Con đường mùa đông (Зимняя дорога)
Trong làn sương sóng lượn
Ánh trăng lên từng dải,
Trải đều trên cánh đồng u buồn
Ánh sáng buồn bã lạc quan.
Trên con đường mùa đông vắng vẻ
Xe tam mã chạy chẳng ngừng,
Chuông nhỏ kêu chầm chậm
Nhạc ngựa êm đềm lạc quan.
Có điều gì đó quen thuộc
Trong bản hòa tấu dài dằng:
Đôi khi là niềm vui hồn nhiên,
Đôi khi là nỗi nhớ thương…
Không lửa, không mái nhà đen…
Hoang sơ và tuyết trắng…
Chỉ có những dải đường sọc
Xuất hiện trước mắt tôi.
Nhàm chán, buồn bã… Ngày mai, Nina,
Khi quay về bên em yêu,
Tôi sẽ quên mình bên lò sưởi,
Ngắm em, không chán ngắm.
Dong đồng hồ kêu rền
Vòng tròn điều đều của nó,
Và, loại bỏ đi những phiền muộn,
Nửa đêm không chia rời chúng ta.
Buồn quá, Nina: con đường tôi đi cô độc,
Xe tam mã ngủ quên yên bình,
Chuông nhỏ kêu đơn điệu,
Mặt trăng bị sương mờ.
Dịch thơ:
Con đường mùa đông
Bản dịch của Thúy Toàn
Qua những làn sương sóng lượn
Ánh trăng bò lên từng đợt,
Trải rộng trên cánh đồng êm đềm
Ánh sáng triste phủ khắp nơi.
Trên con đường mùa đông vắng vẻ
Chiếc xe tam mã lao nhanh,
Chiếc chuông kêu vang đơn điệu
Âm nhạc ngựa nhẹ nhàng.
Có điều gì đó quen thuộc
Trong bản giao hưởng dài của xà ích:
Có khi là niềm vui hoang dã,
Có khi là nỗi nhớ nhung…
Không lửa, không căn nhà đen thui…
Vắng lặng và tuyết trắng…
Chỉ những đường sọc xuất hiện
Chạy dọc trước mắt tôi.
Nhàm chán, buồn bã… Ngày mai, Nina,
Khi trở về bên em yêu,
Tôi sẽ quên mình trước lò sưởi,
Ngắm em, ngắm mãi không chán.
Kim đồng hồ kêu réo rắt
Quay hết vòng đều đều của nó,
Và, loại bỏ những phiền muộn,
Nửa đêm không tách rời chúng ta.
Buồn quá, Nina: con đường tôi đi u ám,
Xà ích đang lặng lẽ ngủ,
Chiếc chuông kêu vang đơn điệu,
Mặt trăng mờ dần trong sương.
Con đường mùa đông
Bản dịch thơ của Thúy Toàn
Qua những làn sương sóng lượn
Ánh trăng bò lên từng dải,
Trải rộng trên cánh đồng u buồn
Ánh sáng triste phủ lên đây.
Trên con đường đông lạnh buồn
Chiếc xe tam mã lao vút qua,
Chuông lạc nhau vang êm đềm
Nhạc ngựa ngân nga lạc quan.
Có điều gì đó quen thuộc
Trong giai điệu dài của người lái xe:
Thỉnh thoảng là niềm vui tràn đầy,
Thỉnh thoảng là nỗi nhớ sâu thẳm…
Không lửa, không mái nhà đen thui…
Rừng sâu và tuyết phủ trắng…
Chỉ có những dải đường sọc
Xuất hiện trước mắt tôi.
Nhàm chán, buồn bã… Ngày mai, Nina,
Khi trở về bên em yêu,
Tôi sẽ quên hết mình bên bếp lò,
Ngắm em, ngắm mãi không chán.
Dong đồng hồ kêu gầm rống
Vòng tròn đều đều của nó,
Và, loại bỏ những phiền muộn,
Nửa đêm không chia rời ta.
Buồn quá, Nina: con đường tôi đi trống trải,
Xà ích nằm im trong giấc ngủ,
Chuông lạc nhau vang đơn điệu,
Mặt trăng bị sương mờ che phủ.


3. Bài thơ: Gửi... (К***)
Gửi... (К***)
К***
Anh nhớ mãi khoảnh khắc tuyệt vời:
Trước mặt anh, em hiện hình,
Như một hình ảnh thoáng qua,
Như thiên thần của vẻ đẹp thuần khiết.
Trong những trăn trở của nỗi buồn không hy vọng,
Trong những lo âu của cuộc sống ồn ào,
Âm thanh của giọng nói dịu dàng vang vọng trong anh lâu dài,
Và những đường nét dễ thương lại hiện về trong giấc mơ.
Những năm tháng trôi qua. Cơn gió hỗn loạn của cuộc sống
Phá tan những ước mơ xưa,
Và anh đã quên giọng nói dịu dàng của em,
Và những đường nét thiên thần của em ở trên trời.
Trong sự cô đơn, trong bóng tối của tù nhân,
Các ngày anh trôi qua êm đềm,
Mà không có sự hiện diện của Thượng đế, không có nguồn cảm hứng,
Không có nước mắt, không có cuộc sống, không có tình yêu.
Cho đến khi linh hồn anh bắt đầu thức tỉnh:
Và đây, em lại xuất hiện trước mắt anh,
Như một hình ảnh thoáng qua,
Như thiên thần của vẻ đẹp thuần khiết.
Và trái tim đập mạnh trong niềm hạnh phúc,
Và mọi thứ đã sống lại trong anh:
Cả thần thánh, cả nguồn cảm hứng,
Cả cuộc sống, cả nước mắt, cả tình yêu.
Gửi - Pushkin
Bản dịch của Thúy Toàn
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng
Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.
Tháng ngày qua những cơn gió bụi,
Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,
Nhòa tan rồi bóng dáng nguy nga.
Giữa cô quạnh âm u tù hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
Cả hồn anh bỗng dưng tỉnh giấc:
Trước mắt anh em lại hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Trai tim lại rộn ràng náo nức
Vì trái tim sống dậy đủ điều:
Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu
Puskin tặng Kerơnơ, một nhà thơ nữ đã gặp ở kinh đô Pêtécbua năm 1819. Năm 1825, Kerơnơ về thăm nhà ở Trigôxki, nơi nhà thơ thường lui tới trong thời gian bị đi đày ở Mikhailốpkôiê, hai người lại gặp nhau... Khi Kerơnơ ra đi, Puskin tặng nàng bài thơ này làm kỷ niệm.


4. Bài thơ: Biển
Biển
Pushkin
Tôi chưa bước chân ra biển bao giờ
Chẳng lường biển xanh, bí ẩn và tĩnh lặng
Tôi chưa nếm đắng cay của tình yêu bao giờ
Nghĩ rằng tình yêu chỉ là mơ hồ và mơ mộng
Nhưng hôm nay, tôi đã châm chân vào cõi biển
Biển với những sóng lớn, cơn gió hùng vĩ
Nhưng hôm nay, tôi đã đắm chìm trong tình yêu
Tình yêu với những đau khổ và đắng cay
Không có cơn gió lớn, những con sóng to không phải là biển
Không có nhiều đau khổ, không phải là tình yêu...


5. Bài thơ: Ta nhớ biển trước khi cơn bão đến
Nhớ biển trước cơn bão đến
“Ta nhớ biển trước cơn bão đến”
Ta nhớ biển trước cơn bão đến:
Nhìn sóng trào dâng, ta ghen tỵ,
Vẻ đẹp dưới chân nàng, sóng cuộn bao la!
Ước ao được hôn chân nàng nhẹ nhàng,
Không, chẳng bao giờ trong tuổi trẻ sôi động
Ta khao khát chạm đến đôi môi nàng Armide,
Hoặc má hồng rực rỡ, ngực tràn đầy tình!
Không, niềm khao khát này chưa bao giờ quằn quại
Đến thế trong trái tim ta!
Nhớ biển trước cơn bão đến
Bản dịch thơ của Cẩm Hà
Nhớ biển trước cơn bão đến:
Ghen tỵ với từng cơn sóng trào lên,
Sóng cuộn mênh mông, tràn ngập tình yêu dưới chân nàng!
Ước ao hôn nhẹ nhàng đôi chân yêu kiều,
Nhưng không, chẳng bao giờ trong những ngày trẻ trung sôi động
Ta mong đợi một cuộc nồng nàn,
Mong muốn hôn đôi môi nàng Armide thời thanh xuân,
Hoặc má hồng rực rỡ, ngực đầy đam mê;
Không, niềm khao khát này chưa bao giờ làm đau đớn
Tâm hồn ta như vậy!
Ảnh minh họa (nguồn internet)


6. Bài thơ: Vô tình
Vô tình
Pushkin
Vô tình ta gặp nhau
Rồi vô tình chìm đắm
Đời vô tình khó lường
Nhưng ta vô tình yêu
Vô tình nói câu nồng
Em hờn dỗi vô tình
Anh lặng thinh vô tình
Chia đôi ta vô tình
Không ai hiểu lý do
Đường đời rẽ ngả hai
Không ai mang lỗi lầm
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình cuộc đời qua
Chua cay anh miệt mài
Vô tình em không hay
Hay vô tình em quên?
Đắng cay anh lặng lẽ
Một đời nhớ vô tình
Chỉ vô tình mà thôi
Chẳng ai mang lỗi đâu
Đường đời rẽ ngả hai
Em hờn dỗi vô tình
Anh im lặng vô tình
Chia đôi ta vô tình
Giá như ta yêu thương
Đời chẳng nghiệt ngã đâu
Trời thương, trời nhớ mãi
Cho ta gặp lại nhau


7. Bài thơ: Em bảo anh đi đi…
Em bảo anh đi đi…
Pushkin
Em bảo: “Anh đi đi”
Anh tự do bước đi
Em bảo: “Anh đừng đợi”
Nhưng anh chẳng chần chừ
Lời nói thoảng bay đi
Đôi mắt buồn đầy lệ
Thế nhưng anh đâu thèm
Ngó vào ánh mắt em
Thế nhưng anh đâu thèm
Ngó vào ánh mắt em
Chẳng chịu nhìn sâu thẳm
Chẳng chịu hiểu sâu xa
Những buồn phiền hãy quên
Đừng nhắc lại làm chi
Em ngây ngô hồn nhiên
Anh bay bổng vô hình
Đời đau thương nhiều lắm
Không có chốn ấu thơ
Vậy thì hãy để sóng
Dẫn tình về cuối sông
Vậy thì hãy để sóng
Dẫn tình về cuối sông
Dẫn tình về giấc mơ
Dẫn tình vào bồng lai.


8. Bài thơ: Sương và nắng
Sương và nắng
Pushkin
Em cần anh như biển cần sóng.
Biển nào yên lặng được bao giờ.
Yêu anh vì anh là nắng.
Hạt sương thiếu nắng đâu long lanh.
Em là sương, tan trong nắng.
Không hình hài, nắng đọng trong sương.
Anh là nắng bình minh.
Mang lửa trời sáng mai.
Em là sương đọng nỗi nhớ.
Tan trong giấc mơ dài.
Nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời chẳng tàn phai.
Bão tố chẳng làm mất lòng nắng.
Nắng lên, lại làm sương.
Vũ trụ biến đổi khôn lường.
Buổi sáng chẳng bao giờ thay đổi.
Tia nắng hiển hiện.
Đêm ngày luân phiên chẳng chia ly.
Mặt trời! Sức nắng diệu kỳ.
Dẫu sương vẫn giữ tâm hồn nguyên thuỷ.
Bền bỉ, quay về bao năm.
Soi nắng mặt trời từ kỷ sơ sinh.
Em là sương, tan trong nắng.
Nắng vô cùng, đọng trong sương.
Mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
Gặp sương sớm, lóng lánh.
Nếu lòng sương giảm lạnh vì nắng.
Nhờ sương, tia nắng mới long lanh.
Hạt sương nhỏ hiền lành đáng yêu.
Tha thiết từ trong suốt.
Anh là nắng, tình bất diệt.
Mang lửa trời từ kỷ xa xôi.
Đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!


9. Bài thơ: Tỉnh thức
Tỉnh thức
Pushkin
Ước mơ, ước mơ
Hương thơm dịu dàng
Nơi em đâu, em đâu?
Niềm vui của đêm tố
Em đi vội
Giấc mơ tiên êm đềm
Để anh ở lại
Bên bức màn đêm dịu dàng
Tỉnh thức trong yên bình
Chăn gối êm ái bên cạnh
Và đêm tĩnh lặng
Không gian yên bình như hòa mình
Bay mất những giấc mơ tình
Hồn đầy ắp
Ước mơ còn mãi xanh tươi


10. Bài thơ: Nhớ
Nhớ
Pushkin
Kỳ quá! Bí ẩn tại sao
Trước em, anh lạnh lùng lạ thế?
Nhưng khi anh đi, bóng lẻ kia
Lời nói nhỏ: 'Nhớ' thoắt trong lòng!
Người ta nói nhớ là yêu
Nhưng anh không rõ nữa
Tình yêu với anh kỳ lạ thế
Chỉ khi xa rồi mới thấy mình yêu!
Tình yêu đến như thế nào ai biết?
Tình yêu đi điều gì ai hay?
Theo thời gian, trái đất quay
Tình yêu đến, tình yêu đi...
ai có hay!

