1. Bài Tham Khảo Số 1
Chuyện về Huấn Cao, một tử tù chống lại triều đình, là một câu chuyện độc đáo và đầy cảm xúc. Trước ngày xử tử, ông được giải đến nhà ngục, nơi có viên quản ngục và thầy thơ, hai người đều mê mệt tài viết chữ của ông. Trong thời gian ở đây, Huấn Cao nhận được sự đối đãi tốt từ viên quản ngục và thầy thơ. Khi ngày xử tử đến gần, viên quản ngục và thầy thơ đã quyết định xin chữ của Huấn Cao. Với lòng biết ơn và tình yêu cái đẹp, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ.
Trước ngày quyết định cuối cùng, tại nhà lao tỉnh Sơn, cảnh tượng hiếm thấy xảy ra: một tử tù mang xiềng xích, vẽ nét chữ tinh tế trên tấm lụa trắng, viên quản ngục và thầy thơ chờ đợi. Sau khi cho chữ, Huấn Cao khuyên họ tìm về nơi yên bình để giữ gìn tấm lòng thanh cao. Lời khuyên ấy làm cho viên quản ngục phải lạy tạ và nghẹn ngào trước tấm lòng cao thượng của Huấn Cao.

2. Bài Tham Khảo Số 3
Chuyện trong truyện ngắn 'Chữ Người Tử Tù' của Nguyễn Tuân, nói về Huấn Cao - một tử tù có tài viết chữ đẹp. Mặc dù bị giam giữ, nhưng với tài năng của mình, Huấn Cao nhận được sự đặc biệt từ viên quản ngục. Ban đầu, ông thể hiện thái độ khinh miệt, nhưng sau khi hiểu tình cảm của viên quản ngục, Huấn Cao đã quyết định cho chữ.
Trong đêm tối, cảnh ba người chụm đầu trong không gian tối tăm là hình ảnh đặc biệt. Người tử tù tạo nên những nét chữ tinh tế, và viên quản ngục cùng thầy thơ chờ đợi với lòng kính trọng. Huấn Cao không chỉ có lòng dũng cảm chống lại triều đình thối nát, mà còn giữ gìn thiên lương của mình. Sau khi cho chữ, ông khuyên viên quản ngục chuyển đến nơi thanh bình để giữ tinh thần trong sạch.

3. Bài Tham Khảo Số 2
Nghệ sĩ văn Nguyễn Tuân đã sáng tạo truyện ngắn với tên Những Người Bị Kết Án Tử Hình, mô phỏng một bức tranh 'đậm chất cổ điển chưa từng xuất hiện'. Huấn Cao, một trong những người bị kết án tử hình, không chỉ có tài viết chữ đẹp mà còn được rộng rãi tán dương vì 'Chữ của ông Huấn thực sự là đẹp, vuông vức' theo lời đồn đại trên khắp vùng sơn.
Người quản ngục và thầy thơ đều mê mải với nét chữ tài năng của Huấn Cao, dẫn đến việc ông được đối xử đặc biệt. Ban đầu, Huấn Cao từ chối sự đặc biệt này, nhưng sau đó, ông nhận ra lòng chân thành trong tấm lòng của viên quản ngục và quyết định đồng ý với việc cho chữ.

4. Tham Khảo Số 5
Nhà tù tỉnh Sơn chuẩn bị đón nhận 6 tên tử tù nguy hiểm, trong đó, Huấn Cao đứng đầu. Trước khi tù đến, viên quản ngục đã tỏ ra kính phục với tài năng viết chữ đẹp của Huấn Cao. Tuy viên quản ngục có ý định đặc biệt đối xử với Huấn Cao, nhưng vẫn cảnh báo về khả năng vượt ngục của ông. Một đêm, viên quản ngục ngồi một mình, suy ngẫm về sự đồng cảm: 'Hắn cũng giống như tôi, chọn sai đường đời'. Suốt nửa tháng, ngục quản đặc biệt đối xử với Huấn Cao và 5 người đồng bọn. Huấn Cao thể hiện sự khinh bạc và sỉ nhục viên quản ngục: 'Ngươi hỏi ta muốn gì, ta chỉ muốn từ nay ngươi đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa'. Viên quản ngục rất khâm phục Huấn Cao và vẫn đặc biệt đối xử với 'người có bàn tay nghệ thuật, thậm chí còn không sợ khiến nước bắt đầu nổi sóng'. Quản ngục mong muốn Huấn Cao viết mấy chữ đại tự. Trước khi chuyển tù, viên quản ngục nhờ thơ đến gặp Huấn Cao, chia sẻ tâm sự của mình. Huấn Cao đã đồng ý cho việc viết chữ.
Đêm viết chữ đầy bí ẩn trong ngục. Một người tù cổ đeo gông chân và vướng xiềng, nhưng vẫn tâm huyết từng nét chữ. Khi viết xong, Huấn Cao khuyên viên quản ngục từ bỏ nghề. Viên quản ngục cảm động và tôn kính người tù, chắp tay và nói một câu khiến nước mắt rơi: 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'.

5. Tham Khảo Số 4
Huấn Cao, một nhà nho tài năng, anh hùng và là một tử tù, bị bắt vì chỉ huy toán quân chống lại triều đình. Trước khi đối diện với hình phạt tử hình, Huân Cao được dẫn vào nhà lao, nơi có sự hiện diện của viên quản ngục và thầy thơ - hai người đam mê cái đẹp. Cả hai đều biết đến tài năng viết chữ xuất sắc của Huân Cao và mong muốn được nhận một chữ từ ông.
Trong thời gian ở trong ngục, Huân Cao được viên quản ngục đối đãi ân cần, hậu thuẫn và chăm sóc chu đáo. Mặc dù Huân Cao khinh bạc và không quan tâm, ông vẫn ung dung tận hưởng. Khi viên quản ngục nghe tin về ngày xử tử của Huân Cao, ông và thầy thơ thảo luận và quyết định mục tiêu là xin được một bức chữ từ Huân Cao. Trước sự chân thành và lòng biệt nhỡn của họ, Huấn Cao cảm phục và quyết định cho họ một bức chữ.
Tại nhà tù, một sự kiện hiếm hoi diễn ra: ba con người tụ tập, một người tử tù mang trên mình xiềng xích, vẽ từng nét chữ trên tấm lụa trắng thơm mực tàu. Hai cái đầu còn lại, của viên quản ngục và thầy thơ, đứng đợi run rẩy. Huấn Cao khuyên viên quản ngục tìm một nơi yên bình để gìn giữ tấm lòng không bị vấy bẩn. Viên quản ngục, đầy xúc động, cúi đầu và biểu lộ lòng biết ơn và trân trọng đối với Huân Cao, người tử tù.

6. Tham Khảo Số 7
Huấn Cao, nhân vật chính trong truyện Chữ của Người Tử Tù, dù nổi tiếng với tài viết chữ xuất sắc, nhưng lại bị triều đình giam giữ và kết án tử hình vì dám đứng lên chống đối. Trong thời gian ở tù, ông duy trì thái độ cứng cỏi và kiên định. Viên quản ngục, đã nghe về danh tiếng của Huấn Cao, không ngờ gặp ông trong hoàn cảnh này. Viên quản ngục biệt đãi ông bằng cách dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị đồ ăn ngon, nhưng Huấn Cao thể hiện sự khinh bạc.
Khi ngày xử tử đến, viên quản ngục tiết lộ rằng ông yêu cái đẹp và nghệ thuật, mong muốn nhận một bức chữ từ Huấn Cao. Cảm động trước lòng đam mê nghệ thuật của viên quản ngục, Huấn Cao quyết định cho ông một bức chữ trước khi rời khỏi thế giới này.
Cảnh tượng cho chữ diễn ra ngay trong nhà tù, một khung cảnh độc đáo chưa từng thấy trong lịch sử, khi cả tù nhân và người chịu án không còn sự phân biệt, họ hướng đến tình yêu nghệ thuật. Cuối cùng, Huấn Cao khuyên viên quản ngục trở về quê hương để giữ gìn tấm lòng cao cả.

7. Tham Khảo Số 6
Huấn Cao, người nổi tiếng với văn hay và nét chữ đẹp, được nhiều người yêu mến. Tuy nhiên, việc xin chữ từ ông không phải ai cũng dễ dàng. Ông luôn chống đối triều đình thối nát và tham nhũng, đó là lý do ông bị bắt và kết án tử hình.
Trước khi đối mặt với tử hình, ông bị giam giữ trong nhà tù. Viên quản ngục biết về tài hoa và danh tiếng của Huấn Cao, mong muốn có một bức chữ như một kho báu. Mặc dù viên quản ngục đã biệt đãi ông rất tốt, Huấn Cao vẫn thể hiện sự khinh bạc.
Khi biết được tấm lòng và tình yêu nghệ thuật của viên quản ngục, Huấn Cao quyết định cho chữ ngay trong bức tường tối tăm của nhà tù. Dù có gông cùm, không gian ẩm ướt, nhưng tay ông vẫn vẽ nên những nét chữ tuyệt vời. Viên quản ngục, dù khép nép và phục tùng, lại chứng kiến vẻ đẹp tinh tế trong nghệ thuật.
Sau khi cho chữ, Huấn Cao khuyên viên quản ngục trở về quê để giữ gìn tấm lòng trong sáng.

8. Tham Khảo Số 9
Trong truyện ngắn về Huấn Cao, một nhân vật bị kết án tử hình do lãnh đạo cuộc đại nghịch chống lại triều đình.
Trước khi bước ra khỏi thế giới, Huấn Cao bị giam giữ dưới sự quản lý của viên quản ngục. Ông là một nhà nho với đạo đức cao, tư duy mạch lạc và tài viết chữ xuất sắc, làm say đắm viên quản ngục và thầy thơ. Dù được đối đãi đặc biệt, Huấn Cao không mấy quan tâm.
Khi nghe tin sắp bị xử tử, viên quản ngục muốn được chữ viết của Huấn Cao. Ông ban đầu thể hiện sự khinh bạc, nhưng trước lòng chân thành và tình yêu nghệ thuật của viên quản ngục, ông quyết định cho chữ trong đêm trước ngày hành hình. Họa sĩ với gông cùm, bức tường ẩm ướt, và ánh sáng đuốc tạo nên bức tranh kỳ diệu. Huấn Cao sau khi cho chữ, khuyên viên quản ngục trở về quê để giữ gìn tâm hồn trong sáng. Viên quản ngục, kính trọng, bày tỏ sự biết ơn: “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”.

9. Tham Khảo Số 8
Trong truyện Chữ Người Tử Tù, Huấn Cao là một nhân vật bị kết án tử hình do chống lại triều đình. Ông là một nhà nho tài hoa, đặc biệt là trong việc viết chữ.
Trước ngày ông bị xử bắn, Huấn Cao được chuyển đến nhà ngục, nơi có viên quản ngục và thầy thơ. Cả hai đều yêu cái đẹp và khâm phục tài năng viết chữ của Huấn Cao. Mặc dù được đối đãi đặc biệt, ông không để ý và không quan tâm. Khi viên quản ngục biết tin về ngày xử tử của Huấn Cao, họ quyết tâm xin ông cho chữ. Trước lòng chân thành và tình yêu nghệ thuật, Huấn Cao cảm mến và quyết định cho chữ.
Một sự kiện chưa từng có diễn ra vào tối trước ngày Huấn Cao bị hành quyết. Tại nhà lao tỉnh Sơn, ba người chụm đầu, một người tử tù với xiềng xích, vẽ ra từng nét chữ trên tấm lụa trắng, hai đầu khác dõi theo, run rẩy, chờ đợi của viên quản ngục và thầy thơ.
Huấn Cao khuyên viên quản ngục và thầy thơ nên tìm nơi thôn dã để giữ gìn tấm lòng thanh cao và tình yêu cái đẹp. Với sự biết ơn và trân trọng, viên quản ngục cúi đầu lạy tạ Huấn Cao.

10. Tham Khảo Số 10
Trong câu chuyện Chữ Người Tử Tù, Huấn Cao là một nhân vật nổi tiếng với tài viết chữ đẹp và là một nhà cách mạng thường xuyên chống lại triều đình. Bị bắt và kết án tử tù, ông giam giữ trong nhà lao Tỉnh Sơn. Tài năng của Huấn Cao đã thu hút sự chú ý của viên quản ngục, người yêu thích nét chữ của ông như một báu vật. Mặc dù được đối xử tôn trọng, Huấn Cao vẫn giữ thái độ ngạo mạn.
Gần ngày xử tử, viên quản ngục quyết định xin chữ của Huấn Cao. Ban đầu, ông không để ý và tỏ ra khinh thường, nhưng khi biết viên quản ngục yêu cái đẹp và tài năng viết chữ của mình, Huấn Cao cảm động và quyết định cho chữ ngay trong nhà tù.
Cảnh tượng chưa từng thấy xuất hiện, người tử tù tay đeo gông thể hiện nét đẹp trên bức tranh trong nhà tù tối tăm và ẩm ướt. Viên quản ngục khép nép nhưng cả hai đều chung niềm đam mê với cái đẹp, con người và nghệ thuật, vượt lên trên những khác biệt trong cuộc sống.
