1. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 1
Trong chuyến hành trình khám phá Tây Bắc, Nguyễn Tuân đã mô tả vẻ đẹp hùng vĩ của sông Đà trong tập tùy bút 'Người lái đò sông Đà'. Sông Đà hiện lên ở thượng nguồn với vẻ hung bạo, đá vách bên sông dựng vững như thành trì, và mặt nước sông cuồn cuộn như lời thách thức, tạo nên bức tranh mạnh mẽ của thiên nhiên.
Nước sông, như giọng cổ hát cất lên, kêu gọi và đòi hỏi sự gan dạ, sự kiên cường từ người lái đò. Cuộc sống ven sông, với những bãi cỏ xanh, đàn hươu non gặm cỏ, là hình ảnh đẹp như tranh vẽ, càng làm nổi bật nhân vật người lái đò già, người đã vượt qua thách thức của dòng sông dữ dội. Người lái đò không chỉ là những chiến binh của thiên nhiên mà còn là những người nghệ sĩ, làm nên bức tranh độc đáo, trữ tình, và mạnh mẽ của miền Tây Bắc Việt Nam.
2. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nhà văn Nguyễn Tuân số 3
Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân khắc họa vẻ đẹp kỳ vĩ của Tây Bắc và sức sống lao động của con người nơi này. Sông Đà, từ thượng nguồn đến hạ nguồn, mang vẻ hung bạo của đại ngàn: thác nước dữ dội, đá vách thành, thạch trận rợp sông... Mùa thu, sông Đà nhẹ nhàng, mềm mại như mái tóc thuôn dài thướt tha, tạo nên bức tranh trữ tình, thơ mộng.
Người lái đò, bằng sự can trường, dũng cảm, vượt qua những thách thức của dòng sông, mang vẻ đẹp của người lao động chân chất, oai phong. Họ khiêm tốn trước những khó khăn, coi đó như là công việc hằng ngày, không khen ngợi bản thân. Sự hài hòa giữa vẻ đẹp tự nhiên và nghệ thuật lao động được tác giả mô tả một cách sinh động.
2. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 13
Trong chuyến đi khám phá Tây Bắc, Nguyễn Tuân chia sẻ về sự hung dữ và trữ tình của sông Đà. Sông mang vẻ đẹp dữ tợn với thác nước dữ dội, đá vách thành và thạch trận dày đặc. Mùa thu, sông Đà nhẹ nhàng, mềm mại như mái tóc thuôn dài thướt tha, tạo nên bức tranh trữ tình, thơ mộng.
Người lái đò, những người lao động can trường và dũng cảm, vượt qua những thách thức của dòng sông với sự hiểu biết sâu rộng. Họ là những nghệ sĩ của cuộc sống, khiêm tốn trước những khó khăn, coi công việc hàng ngày như là một phần của hành trình đầy nghệ thuật.
5. Tóm tắt tùy bút số 2 về 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân
Người lái đò với 10 năm gắn bó với Sông Đà. Ông thích đối mặt với sóng to, gió lớn. Kỹ năng và trí nhớ của ông như đinh đóng vào lòng mọi luồng nước. Sông Đà, với 73 con thác, đòi hỏi sự dũng cảm và khéo léo của người lái đò. Ông Lai Châu đã chiến thắng thiên nhiên, vượt qua thách thức của thạch trận, thủy trận.
Sông Đà không chỉ dữ dội mà còn trữ tình. Bãi cỏ xanh, đàn hươu non, và vai trò quan trọng trong kháng chiến là những góc nhìn mới về Sông Đà. Hòa bình, Sông Đà lại chứng kiến sự phát triển và xây dựng của Đất nước.
6. Tóm tắt tùy bút số 5 về 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân
Lí Bạch cùng ông bạn thơ rời bỏ trong thời tiết hoa khói, bị hòa mình vào đám hội xuân của chuồn chuồn, bươm bướm, nắng giòn tan trên sông, đá ngầm xanh vọt trên mặt nước như bạc rơi thoi, đàn hươu cúi đầu ngôn búp cỏ tranh đảm sương đêm, và sông Đà thơ mộng theo hồn Tản Đà “Dải sông Đà bọt nước lênh đênh. Bao nhiêu cảnh bấy nhiêu tình”... cùng những nương ngô mới nhú lên mấy lá ngô non đầu mùa...
Trong tùy bút Người lái đò sông Đà, Nguyễn Tuân tự coi mình là người 'đi tìm cái thứ vàng của màu sắc sông núi Tây Bắc … tươi vui và vững bền'. Trước Cách mạng, ông chán ghét xã hội, tìm thú vui trong “giang hồ xê dịch” để khỏa lấp nỗi cô đơn. Sau Cách mạng, nhà văn tài hoa gắn bó với Tổ quốc, đi để tìm hiểu khám phá, để ngợi ca.
Với tùy bút Người lái đò sông Đà, Nguyễn Tuân đem tài hoa, hiểu biết lịch lãm để ngợi ca thứ “vàng mười” của sông nước Tây Bắc là con sông Đà “hung bạo và trữ tình”, của con người là “tay lái ra hoa” của ông lái đò sông Đà.
6. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 7
Tây Bắc ẩn hiện vẻ đẹp hùng vĩ qua con sông Đà, hung bạo và đôi khi nhẹ nhàng như người con gái. Sông Đà, với đá ở bờ sông “dựng vách thành”, lòng sông thắt lại như yếu hầu, những điểm “hút nước” nguy hiểm. Đá nổi, đá chìm, sóng thác... sẵn sàng thách thức mọi thuyền bè.
Vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của Sông Đà như mái tóc một người con gái, thay đổi theo mùa, mỗi mùa mang vẻ đẹp riêng. Người lái đò, thân hình cao to, da rám nắng, am hiểu qui luật thiên nhiên, là những nghệ nhân can đảm, khiêm tốn. Họ nắm chắc qui luật dòng thác, từng vách đá, luồng nước, cửa sinh, cửa tử. Những người lái đò này là những con người tài năng, can đảm giúp thuyền vượt qua khó khăn, trở về bến an toàn.
7. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 6
Nhắc đến thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ không thể không kể đến con sông Đà. Trở thành nguồn cảm hứng cho Nguyễn Tuân, sông Đà và người lái đò là hai hình ảnh nổi bật trong tác phẩm. Sông Đà, vừa hung dữ vừa trữ tình, đá ở bờ sông như vách thành, khúc sông hẹp như yếu hầu, những điểm “hút nước” nguy hiểm. Nhưng cũng có vẻ đẹp trữ tình, dịu dàng với dòng uốn lượn như mái tóc dài của người con gái. Nguyễn Tuân tận dụng màu sắc tươi đẹp, đa dạng của dòng sông và cảnh vật bên bờ.
Hình tượng người lái đò sông Đà chiến đấu ác liệt với thiên nhiên, với giọng văn hùng hồn, hào hùng. Lòng dũng cảm, trí tuệ, can trường chiến thắng thiên nhiên hung dữ. Chiến thắng là sự hiểu biết, kinh nghiệm của những người lao động gắn bó với nghề sông nước. Tác phẩm tôn vinh vẻ đẹp của người lao động bình dị, những chiến thắng trong cuộc sống. Người lái đò sông Đà là những chiến binh tài năng, âm thầm đóng góp cho đất nước.
8. Bài tóm tắt tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 9
Dưới bút tài tình của Nguyễn Tuân, con sông Đà ở vùng Tây Bắc hiện lên với vẻ đẹp vừa hung bạo, dữ dội lại vừa thơ mộng, trữ tình. Từ thượng nguồn sông Đà đã mang vẻ dữ dội của đại ngàn: đá vách thành, sóng đá dữ dội, thác đá gào thét như ngàn con trâu mộng giữa rừng vầu, rừng tre nứa nổ lửa.
Sông Đà mang vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình nhất là nhìn từ xa dòng sông tuôn như áng tóc trữ tình, trong mỗi mùa, sông Đà biến hóa độc đáo. Dọc bờ sông, những bãi cỏ xanh non là nơi hươu non gặm cỏ, trong kháng chiến, Sông Đà là đường thủy của lái đò Quỳnh Nhai vận chuyển lương thực cho kháng chiến.
Sông Đà hiện lên hung tợn và dữ dội nhưng cũng thật nhẹ nhàng, thơ mộng. Người lái đò là những con người tài hoa, khiêm tốn, họ giúp thuyền vượt qua khó khăn từ thiên nhiên và đưa về bến an toàn.
9. Tóm tắt 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 8
Thiên nhiên Tây Bắc được tô điểm bởi con sông Đà vừa hung bạo vừa trữ tình. Sông Đà có lúc dịu dàng như phụ nữ kiều diễm. Nước sông Đà thay đổi theo mùa, phản chiếu trời xuân nắng thu “Mùa xuân dòn xanh ngọc bích, mùa thu lừ lừ chín đỏ như da mặt người bầm đi vì rượu bữa”. Dọc theo sông Đà, thác nhiều ghềnh, đá vách thành, đá tảng, đá hòn bày thạch trận, tạo nên cửa sinh cửa tử.
Nổi bật trên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, đầy sức sống đó là hình ảnh ông lái đò sông Đà. Người mang vẻ đẹp khỏe khoắn của dân lao động vùng sông nước, thân hình cao to, nước da rám nắng. Ông lái đò nhiều năm, gắn bó với sông Đà, hiểu tính khí của nó. Ông thuộc lòng từng thác lớn, thác nhỏ, từng vách đá, luồng nước, từng cửa sinh, cửa tử do thạch trận tạo nên. Ông dùng kinh nghiệm nghề nghiệp, sự cần cù gan dạ đưa thuyền vượt thác nước sông Đà đầy nguy hiểm. Ông đưa hàng về xuôi an toàn, góp phần vào cuộc sống.
Sau khi vượt sông Đà, ông lái đò trở về cuộc sống thanh thản, neo thuyền chỗ khúc sông bình lặng, nấu ống cơm lam, bàn tán về cá anh vũ cá dầm xanh.
10. Tóm tắt 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân số 10
Câu chuyện vượt sông Đà được nhà văn kể lại với niềm hứng khởi về sức mạnh con người chiến thắng thiên nhiên, kết hợp với kịch tính, cao trào để tôn vinh nghệ thuật chinh phục thác đá sông Đà.
Con sông Đà, dữ với thần sông tướng đá bủa giăng thế trận vây lấy chiếc thuyền đơn độc, được nhà văn mô tả như cuộc phá vây của mãnh tướng Triệu Tử Long xông vào trận quân Tào Tháo. Những đoạn mô tả chân dung đầy hóm hỉnh, như “Mặt hòn đá nào trông cũng ngỗ ngược, hòn nào cũng nhăn nhúm méo mó hơn cả cái mặt nước chỗ này...” tạo nên không khí đặc biệt. Cuộc đối đầu giữa con người trên chiếc thuyền đơn độc với “boongke chìm và pháo đài nổi” trong “cuộc giáp lá cà có đá dàn trận địa sẵn” rất hấp dẫn. Nhà văn đã tạo hình không khí của những hội vật truyền thống khi miêu tả các cuộc đấu sức, đấu trí và đấu sự nhanh nhẹn giữa người và đá nước. Cuộc đấu có miếng, có mưu, cuối cùng, chiến thắng thuộc về con người với “quy luật phục kích của lũ đá nơi ải nước hiểm trở này”.