1. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 1
Nước ta trải qua 4 mùa, mỗi mùa mang đẹp riêng. Khoảnh khắc chuyển mùa đặc biệt, cần đôi mắt tinh tế và trái tim nhạy cảm. Thời khắc hè chuyển sang thu là lúc tôi yêu nhất.
Mùa hè, nắng chói chang, nhưng khi chuyển giao sang thu, ánh nắng nhẹ nhàng hơn. Môi trường trở nên mát mẻ, buổi sáng se lạnh, buổi trưa và chiều nắng ấm áp. Cảm giác lạnh của thu không gắt bằng đông, nắng thu không gay gắt như hè. Mỗi sớm thức dậy, hoa cúc khoe sắc, hoa sen ở ao đầu làng héo úa. Tôi thích cảm giác này, nhưng cũng có chút tiếc nuối vì mùa hè đã qua, những ngày vui đùa thay bằng ngày học.
Con người trong thu thay đổi, trang phục dày dặn hơn, áo dài tay xuất hiện. Mọi người trở nên sôi động hơn, học sinh háo hức bước vào năm học mới. Mùa thu là khoảnh khắc hối hả, nhưng tôi háo hức vì sắp tới trường, sắp gặp thầy cô và bạn bè.
Năm lớp 9, tôi đọc bài thơ Sang thu của Hữu Thỉnh, để lại ấn tượng sâu sắc về khoảnh khắc chuyển mùa. Sáng nay, tôi ngửi mùi ổi trong gió. Tôi đón chào khoảnh khắc đẹp này bằng cả trái tim.

2. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 3
Thuở nhỏ, tôi luôn háo hức đón chào năm mới. Nhưng một ngày, tôi nhận ra mái tóc cha có vài sợi trắng. Thời gian không chỉ đếm bằng năm, mà còn đếm bằng tháng, đếm bằng mùa. Khoảnh khắc chuyển mùa trở thành dấu thời gian quan trọng. Tôi yêu thích khi trời chuyển từ hè sang thu mát mẻ.
Những giọt mưa nhẹ, những chồi cây biếc đã đánh rơi, những cơn mưa kết thúc mùa hè... những thay đổi màu sắc của trời đất khiến tôi xao lạc. Và thời khắc chuyển mùa giữa hạ và thu luôn làm tôi phấn khích! Có lẽ vì tôi yêu thu nhất, tôi đợi chờ nó như chờ đợi người bạn trung thành quay về…
Thu sang nhẹ nhàng khiến bầu trời trở nên trong lành hơn, cao và xanh hơn. Nắng hè gay gắt dịu đi nhiều. Phía xa, vài tia nắng lóe lên giữa lá phượng già. Có thể phượng đã trải qua nhiều thời tiết để tạo ra những bông phượng rực đỏ cuối cùng để chào thu? Đường phố màu lăng nhạt nhòa. Nó không còn rực rỡ tím nữa. Con sông trước nhà chẳng còn ngầu đỏ. Nó dịu dàng như cô gái mười lăm tuổi. Không khí quanh ngôi nhà êm dịu, mát mẻ, làm tôi mỗi sáng thức dậy cảm thấy bình yên.
Chẳng mấy hôm trước, mọi người tránh xa đường vì nắng gắt và mưa bất chợt, nhưng hôm nay mọi người lại thoải mái đạp xe dưới hàng cây râm mát. Tôi nhìn thấy những đứa trẻ ngồi sau xe mẹ, hạnh phúc. Có lẽ đó là ngày đầu tiên của họ đi học. Cảm giác như mình chỉ mới hôm qua còn là học sinh. Thời gian trôi nhanh! Trong dòng ký ức, tôi ngửi thấy mùi hoa sữa thoang thoảng, làm tôi bồi hồi.
Thu đến, mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống trở nên tĩnh lặng hơn, không còn ồn ào. Công ty, trường học sau giờ tan ca trở nên lặng ngắt. Bến đò, bờ sông, buổi chiều trở nên hoang vắng. Không khí chiều se lạnh. Mọi người mong muốn quay về nhà ấm cúng bên bữa cơm chiều. Một cảm giác nhẹ nhàng, tôi nhớ lời cha: thời gian trôi, mọi thứ thay đổi, cuộc sống có thêm những thay đổi, hãy tìm hạnh phúc cho chính mình. Hạnh phúc là khi ta yên bình bên những người yêu thương. Hạnh phúc giản đơn như vậy.
Thời tiết chuyển mùa, tâm hồn cũng đổi biến. Nhớ nhung, tiếc nuối, hạnh phúc... Ta nhận ra mình lớn lên, sống sao cho ý nghĩa hơn với dòng thời gian.

3. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 2
Một ngày mới bắt đầu, là khoảnh khắc chúng ta vượt qua một ngày đã trôi qua. Thời gian không ngừng trôi, vũ trụ tiếp tục quay, và mỗi năm là một chu kỳ lặp lại. Cảm giác chờ đợi mùa mới và tiễn biệt mùa cũ giống như chúng ta chào tạm biệt người bạn cũ và chờ đợi người bạn mới, hoặc sắp xếp sách năm cũ để chuẩn bị cho năm học mới với sách mới. Thời khắc chuyển mùa làm cho trái tim ta đồng thời hồi hộp, mong đợi và tiếc nuối. Đối với tôi, sự chuyển từ xuân sang hạ là thời điểm đặc biệt đầy xúc động và suy tư nhất.
Mỗi người có một khoảnh khắc trong năm mà họ cảm thấy nó trôi qua nhanh chóng. Với tôi, đó là thời gian sau tết. Bầu trời trong lành, cơn gió nhẹ và ánh nắng nhẹ. Những bông hoa xuân chớm nở, nhưng chỉ vài ngày sau, chúng tan úa, nhường chỗ cho thời tiết trong trẻo của mùa xuân. Đối với học sinh như chúng tôi, khoảng thời gian này như cuộc đua với thời gian. Ngày tết, chúng tôi vui mừng được nghỉ và chơi suốt một năm, nhưng không mấy chốc lại quay trở lại với sách vở, thi giữa kỳ, và không bao lâu sau đó là kỳ thi cuối kỳ. Lúc này, những bông phượng đỏ tươi bắt đầu nở.
Ngồi trong lớp học, nhìn qua cửa sổ, những bông hoa đầu tiên nở giống như nụ cười của một cô gái trẻ. Nhưng chúng tôi bị cuốn vào thế giới của các bài thi, quên mất về ánh nắng nhẹ nhàng và không khí trong lành của mùa xuân. Sáng nay, thức dậy với cơn mưa đầu tiên của mùa hè, một cô bé hốt hoảng vì sắp nghỉ hè. Mưa và nắng đều đến bất chợt. Mặt trời mọc sớm và lặn muộn hơn. Dòng sông xanh biếc của mùa xuân sáng sớm giờ trở nên đầy cá rô nhỏ. Hoa mai vàng đã rụng hết, nhường chỗ cho hoa súng tím nở dưới hồ. Hoa bằng lăng trở mình thao thức chuẩn bị chia tay học sinh.
Học sinh hái những chùm hoa phượng, tạo thành bức tranh đẹp, trao nhau quyển lưu bút để ghi lại khoảnh khắc này. Trong lòng mỗi người, sự chia tay và mong chờ một mùa hè vui vẻ. Khi đó, cảm giác chia tay với bạn bè cũ trỗi dậy, làm tôi nghẹn ngào. Nhớ lại ngày cuối xuân năm trước, khi tôi, trong tuổi thơ, phải rời xa ngôi nhà thân thuộc, trường học và cô bạn gái xinh đẹp. Đó là những ngày buồn nhất trong ký ức, và đến giờ tôi vẫn nhớ rõ. Ngày ấy, vì công việc của bố, chúng tôi phải chuyển đi và từ giã ngôi nhà ấm cúng, quen thuộc. Ngôi nhà mà mùa xuân đến sớm qua những bông mai và mùa hè vang lên với tiếng ve kêu. Trong những lúc chuyển mùa, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn để xây một ngôi nhà chòi, chỉ cần đợi đến mùa hè để thỏa sức chơi đùa. Nhưng cuối xuân năm đó, tôi phải chia tay mọi thứ trong nước mắt. Tôi nhớ bạn thân nhỏ của mình chìa tay, tặng tôi chùm hoa phượng nở trước nhà và nói chờ đợi tôi về.
Mỗi khi mùa chuyển đổi, tôi nghĩ về cuộc sống hiện tại và những thay đổi. Cuộc sống luôn biến động và có sự kết hợp giữa cũ và mới, hiện đại và truyền thống, đông và tây… Trước sự lựa chọn giữa những điều đó, chúng ta cần một tâm thế vững vàng để không bị lạc lõng.
Khoảnh khắc chuyển mùa luôn là một món quà của thiên nhiên. Để cảm nhận điều này, chúng ta cần đôi mắt tinh tế và trái tim nhạy bén, giống như để cảm nhận những biến đổi nhỏ trong cuộc sống, bạn cũng cần sống chậm, sống đúng nghĩa từng ngày.

4. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 5
Bất ngờ ngửi thấy mùi của quả ổi
Hương thơm phảng phất trong làn gió se se lạnh
Sương mỏng lay động qua những con ngõ
Cảm giác như mùa thu đang về bên kia
Mùa hạ dần trôi qua, mùa thu mới đang đến gần. Trong khoảnh khắc giao mùa hạ thu này, cả đất trời trải qua những biến đổi tinh tế và dịu dàng. Đồng thời, trong cuộc sống con người, những sự thay đổi tinh tế cũng bắt đầu hiện hình.
Một buổi sáng trong lành, giấc mơ nhẹ nhàng, bầu trời cao xanh thăm thẳm. Những đám mây trắng bồng bềnh lang thang cùng làn gió thu se lạnh: “Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt” (Thu điếu- Nguyễn Khuyến). Bầu không khí mát mẻ của mùa thu thay thế không khí oi bức, nồng nực của những ngày hè đã qua. Chiều tà buông xuống, tâm hồn ta thả dạo trên con phố đông đúc, tôi bỗng nhận ra rằng những tiếng ve đã nghỉ vàng, thay vào đó là những nốt nhạc êm dịu vang lên khắp nẻo đường: “Hà Nội mùa thu! Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu…”. Ánh nắng chói chang của buổi chiều hè trốn mất, chỉ còn lại những tia nắng thu nhạt nhòa. Gió heo may nồng nàn trong hương hoa sữa mang đến cảm giác bồi hồi xao xuyến. Đêm xuống, trời se lạnh, khiến người ta không giấu được cảm giác rùng mình. Những chiếc lá xanh dần chuyển sang màu vàng, đôi khi gió nhẹ thổi khiến chúng rơi bên lề đường.
Trong ao, những bông sen trắng, sen hồng mỗi ngày càng úa tàn, nhưng ngược lại, những bông hoa cúc trong vườn lại nở rộ hơn. Trong khoảnh khắc ban mai, trái tim tôi tràn đầy cảm xúc. Tôi vẫn nhớ, khi tôi còn nhỏ, bận rộn với công việc, bố mẹ đã cho tôi về quê ở cùng bà một thời gian. Vườn của bà trồng đầy hoa cúc. Mỗi khi thu về, hoa cúc nở rộ, làm cho cả khu vườn trở nên rực rỡ. Mỗi sáng, tôi thức dậy sớm, đi cùng bà tưới nước, chăm sóc vườn cúc. Cúc trong vườn nhanh chóng lớn lên, và khu vườn sớm trở nên đầy hoa cúc. Bà thường chọn những bông cúc khô để pha thành trà hoa cúc cho tôi uống. Đến tận bây giờ, hương thơm dịu dàng của trà hoa cúc vẫn in sâu trong tâm hồn tôi.
Mùa thu không tràn ngập sức sống như xuân, không sôi động, náo nhiệt như đầu hạ; nhưng mỗi mùa thu lại mang đến sự yên bình và duyên dáng như một cô gái trẻ bước vào tuổi trưởng thành. Khoảnh khắc thu sang thật tuyệt vời và trong những giây phút ấy, tôi nhận ra rằng không chỉ có thiên nhiên thay đổi, mà cả thế giới tâm hồn con người cũng trải qua những biến chuyển mới. Thu về, làm cho trái tim ta nhớ nhung xao xuyến. Đó là làn sương hạ chùng chình trước ngõ, nửa muốn đi nửa muốn ở: “Sương chùng chình qua ngõ” (Hữu Thỉnh). Đó là học sinh tiếc nuối tạm biệt những ngày hè tung tăng khắp bãi cỏ, thả diều chăn trâu mỗi buổi chiều,… mùa thu về, cũng mang theo cảm giác háo hức mong chờ. Mong chờ ngày tựu trường, được gặp lại bạn bè thầy cô của thế hệ học sinh. Và mùa thu về, cũng đồng nghĩa với những nỗi lo lắng trăn trở. Đó là mái tóc cha bắt đầu bạc mỗi ngày, và làn da trán mẹ dần dần xuất hiện những nếp nhăn, lo lắng cho con cái bước vào năm học mới.
Trong khoảnh khắc giao mùa từ hạ sang thu, cả đất trời và thiên nhiên như đang thay đổi bộ cánh một cách dịu dàng. Tâm hồn con người cũng trải qua một sự “lột xác” nhẹ nhàng. Và tôi mong rằng mùa thu ơi, hãy đến nhanh chóng:
Mùa thu đến đây! Được rồi, mới nói chút thôi?
Được rồi đây, buồn giận gì mà không chịu?
Hãy để tôi tìm giữa những chiếc lá đang rơi
Tìm cho mình chút sắc thu nhạt nhoà!…

5. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 4
Sáng sớm, nhìn qua khung cửa sổ, bỗng thấy sự khác biệt của bầu trời, của những cơn gió, và những hàng phượng già ven đường… cùng với thái độ hạnh phúc của những người qua đường. Những cơn gió nhẹ nhàng “lang thang” vào phòng tôi qua khung cửa, mang đến cảm giác mới lạ. Đó không phải là gió của hôm qua, gió hôm qua còn oi nồng, nóng bức, chẳng mát mẻ như thế này. Và lúc đó, tôi nhận ra sự thay đổi của đất trời, chính là lúc mùa hạ chuyển sang thu.
Có vẻ như tiết trời đã bắt đầu chuyển mùa từ cuối tháng 6. Cái nồng nàn, oi ả của mùa hạ dần dần khuất phục, nhường chỗ cho bầu trời xanh biếc và gió thu mát mẻ. Những tán phượng già đã rụng lá, phủ một lớp đỏ hoa phượng trên con đường. Trên đỉnh cây, tia nắng nhẹ nhàng bắt đầu làm óng ả từng hàng cây, tạo nên khung cảnh mùa thu như trong những bài thơ tuyệt vời. Một hình ảnh đẹp và hiếm có!… Cảm giác mát lạnh của mùa chuyển mùa bắt đầu tràn ngập tâm hồn tôi, làm tan chảy đi cái nóng bức và khó chịu của mùa hạ… Mặc dù đã là sáng, nhưng hơi ấm của mùa hạ vẫn còn lưu lại. Những đám mây trắng bồng bềnh vẫn giữ lại chút nắng của mùa hạ. Ở mọi nơi, màu trắng của bông cúc bỗng nhuốm đầy không gian, hòa mình vào khung cảnh thơ mộng, êm đềm.
Trên những cành cây, đàn chim bắt đầu hòa mình vào âm nhạc với tiếng ve sầu râm ran. Tôi cảm nhận không gian xung quanh mở rộng hơn, lớn lên. Nhìn lên, đám mây phía xa, đàn chim rời cành cây bay về hướng nào đó, mặc dù chúng như hiện diện ngay trước mắt tôi. Bất ngờ, bài thơ của Hữu Thỉnh về thời khắc chuyển mùa lại vang lên trong tâm hồn tôi:
Sông dường như dịu dàng
Chim bắt đầu hối hả
Đám mây mùa hạ ơi
Chuyển mình từ hạ sang thu.
Khi đọc bài thơ ấy, tôi chưa có cảm giác gì rõ ràng, nhưng khi đứng giữa thời khắc chuyển mùa, tâm hồn tôi tràn ngập cảm xúc, xao xuyến!
Mùa hạ dần qua đi, nhường chỗ cho mùa thu. Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu rút giảm, nhường chỗ cho mưa thu mát mẻ, trong lành. Dòng sông ở xa cũng không còn sôi động như những ngày lũ, giờ trở nên nhẹ nhàng, màu nước trở nên trong suốt, êm dịu hơn. Dưới đường, mọi người cười nói vui vẻ như thể họ cảm nhận được sự dễ chịu của thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu. Tiếng cười, tiếng ve sầu râm ran, tiếng lá khô rơi nhẹ, tiếng gió thổi nhẹ… tất cả những âm thanh quen thuộc nhưng mang một cảm giác mới mẻ, lạ lùng, thấm dần vào tâm hồn.
Dạo chân qua con đường quen thuộc, cảm nhận lại, tôi vẫn thấy bức tranh chuyển mùa vẫn tuyệt vời, xứng đáng đi vào thơ như bài thơ của Hữu Thỉnh. Về đến nhà, nhưng cảm giác man mác vẫn còn đọng lại. Cơn gió thu nhẹ nhàng “lang thang” vào phòng tôi qua khung cửa sổ. Thật là dễ chịu! Và tôi nhận ra rằng: tôi thích thú với thời khắc chuyển mùa này, lúc mùa hạ chuyển sang thu.

6. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 7
Một lúc nào đó, Hữu Thỉnh đã bị làm say đắm trước vẻ đẹp của thời khắc thu, và Xuân Diệu đã đắm chìm trong hương xuân tinh khôi. Có lẽ, chính lúc chuyển mùa mới khiến con người ta xúc động nhất. Đối với tôi, điều đặc biệt nhất là khi mùa xuân bước chân đến, ngay khi mùa đông chưa kịp nói lời tạm biệt. Thiên nhiên và con người trong khoảnh khắc đó trở nên rất đặc biệt.
Một sáng cuối năm, cây đào hoa mai nở rộ ven đường, những câu đối đỏ rực đã treo khắp nơi. Tôi vẫn nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, vì đêm qua, gió vẫn rì rào qua khung cửa, làm cho không khí còn se lạnh. Mẹ gọi tôi dậy để chuẩn bị cho ngày Tết. Ngay từ bước chân ra khỏi nhà, tôi đã cảm nhận điều gì đó khá lạ. Xuân dường như đã hiện hữu ngay trước mắt tôi!
Tôi thở một hơi sâu, ngắm nhìn không khí trong lành đó. Trời vẫn lạnh, nhưng không còn làm da thịt tê tái như trước. Tia nắng bắt đầu lóe sáng ở khắp nơi, từ những cành cây, mái hiên đến bàn tay tôi dang rộng. Ồ, xuân đã mang theo nắng rồi. Nắng tựa như nàng thiếu nữ nhẹ nhàng nhìn chằm chằm qua lớp mây. Chút ánh sáng ấy nhẹ nhàng, như cần phải nhìn kỹ mới cảm nhận được. Nắng ấy còn chưa đủ lớn để rải rác khắp không gian, tôi cảm nhận được làn da ẩm ướt, hạt mưa xuân đầu tiên đang làm dịu đi. Mưa không đủ mạnh để làm ướt đường làng, nhưng đủ để chúng ta nhận ra, xuân đã đến. Là mùa của ánh nắng và cơn mưa nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, tôi mới nhận ra khu vườn của mình đã thay đổi. Cây cỏ không còn u sầu như hôm qua nữa, xuân đã mang lại sức sống mới. Những chồi non mới bắt đầu nẩy lên, như muốn khám phá thế giới xung quanh. Màu xanh bắt đầu lan tỏa trên khắp vườn, là dấu hiệu của những thay đổi mới. Và nhìn kia, bầy chim non đang khám phá thế giới dưới sự yêu thương của mẹ. Những chú chim trở lại từ những chuyến đi tránh rét. Không gian trở nên nhộn nhịp với màu xanh của những chồi non, màu vàng nhạt của nắng và âm nhạc của tiếng hót chim. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng để chào đón một mùa xuân mới.
Trên đường đi chợ, tôi thực sự cảm nhận bước chuyển của mùa xuân. Xuân đang trải mình trên con đường làng xanh mướt, đậu trên những mái ngói đỏ, hay hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Ngôi làng nhỏ hôm nay không còn lạnh lẽo như những ngày đông. Mọi người đưa chổi ra dọn dẹp sân trước nhà, các gia đình gọi con cháu ra để trang trí cây đào cây quất. Xuân mang đến một sức sống mới cho quê hương. Và những đặc sản của mùa xuân cũng đã đến từng gia đình. Những người lớn ngồi bên hiên nhà làm bánh chưng, trẻ con vui vẻ xung quanh để giúp đỡ, để cười đùa. Tiếng cười vang lên làm cho mùa xuân trở nên sôi động hơn.
Nhưng mùa xuân đến, tôi cũng phải nhận ra điều gì đó. Xuân không chỉ mang lại khuôn mặt mới cho những người lang thang, những người không thể quay về với gia đình. Xuân còn làm tăng thêm khó khăn cho những gia đình nghèo, khi phải lo lắng cho đồ mới cho con, phải có bữa cơm đầy đủ để cúng tổ tiên. Và cũng trong mùa xuân, chúng ta bắt gặp bản thân già thêm một tuổi, và ngày xa cách gia đình càng trở nên gần. Xuân chính là như vậy, không chỉ nắng mà còn có mưa, không chỉ có hạnh phúc mà còn có nỗi buồn.
Với tôi, khoảnh khắc chuyển từ đông sang xuân là kỳ diệu. Tôi nhận thức được rằng, những kí ức của năm cũ vẫn còn hiện hữu, niềm vui và nỗi buồn vẫn ẩn hiện đâu đó. Nhưng tôi cũng tự nhắc nhở bản thân, cần phải hướng tới những điều mới mẻ, phải cố gắng và nỗ lực hơn. Hay chính xác hơn, đó là khoảnh khắc của sự trưởng thành!
Bạn có biết không, cuộc sống của chúng ta có hạn, và không biết sẽ còn bao nhiêu lần được trải qua những khoảnh khắc ấy nữa. Hãy trân trọng những lúc chuyển mùa, để cảm nhận sự hiện diện của thiên nhiên, của cuộc sống, và những hạnh phúc giản đơn nhưng quý báu như vậy.

7. Bài văn cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển giao số 6
'Nắng dịu dàng từ khi tháng chín bắt đầu
Thu về nhẹ nhàng như nàng thiếu nữ
Mùa mới hẹn trở lại trên con đường cũ...'
Một giai điệu giao mùa vang lên, một chút hoài niệm nhẹ nhàng, một khung trời mơ ước của tuổi học trò. Thu đến với những điều thú vị, thu gửi trong đôi mắt ai là niềm vui, niềm hứng khởi, thu gửi trong đôi mắt ai là nỗi buồn phiền, lo toan, trăn trở, thu gửi trong đôi mắt ai là chút hoài niệm về khoảnh khắc giao mùa...
Một buổi sáng mới bắt đầu, không còn thấy nắng nhẹ lẽ lòa qua kẽ cửa, tìm kiếm trong những 'hòn bi ve trong veo' đọng trên cành lá, không còn thấy bầu trời xanh ngắt nổi bật. Khung trời của ngày mới trở nên trắng bóng với màu sương. Sương làm cho những ngôi nhà, những bụi tre xanh lá như nơi nghỉ chân của tiên bào, linh hồn trong những câu chuyện cổ tích đầy màu sắc huyền bí. Sương mang đến cảm giác êm dịu, mềm mại trong ánh mắt. Sương khiến cơ thể trở nên run rẩy vì lạnh. Cơn gió đầu mùa nhẹ nhàng lướt qua làn da ấm áp, tạo nên một cảm giác se lạnh khó diễn đạt. Hình như thu đang trôi qua, rất gần... Đúng vậy, hạ đang đưa đi những đàn ổi chín mọng, những đám hoa phượng vĩ đỏ tươi phô diễn âm thanh của ve... những sản phẩm nông nghiệp ngon lành mà hạ mang đến như để dành cho mùa sau. Cơn gió lạnh đầu mùa chỉ khiến trái tim tôi lạnh đi. Những ký ức từ tiềm thức nhảy múa. Nhớ mùa hè với những chuyến đi đầy ý nghĩa. Nhớ những con đường Hà Nội mang mùi của cốm làng Vòng - một món quà độc đáo của đất nước, mang theo hương vị chất phác, giản dị, trong lành của vùng quê nội cỏ An Nam. Nhớ con đường từ Tiên Yên đến thị xã Móng Cái được hướng dẫn viên gọi là 'đặc sản' bởi vẻ ngoằn nghoèo, quanh co của con đường giữa núi và vực. Nhớ những con đường ở Trung Quốc, nơi có nhiều làn đường và ít bụi bẩn, điều mà ít thấy ở Việt Nam... Và nhớ bao nhiêu kỷ niệm đẹp của thời học trò. Nhớ ngày khai giảng năm ngoái còn vui vẻ, hồn nhiên, và giờ đây lại là những thầy cô mới với sự bỡ ngỡ, quen thuộc. Thời khắc chuyển mùa dường như đang đến, sự biến đổi thời tiết không đều giống như tâm trạng của các bạn học trò. Hạ chưa chắc đã qua, thu chưa chắc đã tới, sự chệch choạng giữa hai mùa lại tạo ra cơ hội cho những đợt mưa ngâu. Mẹ tôi kể rằng ngày xưa, Ông Ngâu và Bà Ngâu là hai người vợ chồng nhưng ông trời không cho họ ở cùng nhau, phải xa cách hai phương trời. Mỗi năm, chỉ có dịp này họ mới được gặp nhau. Ông trời đặt cầu vồng để họ có thể nhìn thấy nhau. Tình yêu giữa ông Ngâu và bà Ngâu khiến họ mừng rỡ và khóc, vừa sung sướng vì hạnh phúc, vừa buồn bã vì nhớ mong. Vì thế mà thời tiết đang nắng lại đổ mưa, sau cơn mưa, cầu vồng lại xuất hiện rực rỡ như biểu tượng của niềm vui hạnh phúc của đôi vợ chồng Ngâu. Tên gọi 'mưa ngâu' được hình thành từ đó. Đối với tôi, mưa ngâu rất đặc biệt, như một thần thoại, như một biểu tượng của những giọt nước mắt hạnh phúc, của khát khao tình yêu đôi lứa.
Thu đến, không có sự ồn ào như hạ, không tràn ngập sức sống như xuân, không lạnh lẽo, khắc nghiệt như đông. Thu dịu dàng và hiền hòa như một cô gái bước vào tuổi trưởng thành không còn quá nhiều sự ngây thơ, ngờ nghệch. Thời khắc giao mùa để lại trong đôi mắt của trẻ thơ là niềm háo hức đến trường, được học tập và chơi đùa, để lại trong tôi và bạn là niềm vui được gặp lại nhau sau kỳ nghỉ hè tràn đầy sôi động, để lại trong tôi và mỗi người chúng ta là những cảm xúc kỳ diệu và tinh tế về thiên nhiên. Nhưng thời khắc giao mùa cũng để lại nỗi lo âu cho những bậc cha mẹ, nỗi lo trước ngày con trở lại trường. Đó là dấu vết chân chim nơi góc mắt của cha vốn mang trên mình gánh nặng từng ngày, những bộ tóc bạc trên đầu mẹ từ những lo lắng không ngừng vì con trẻ. Đừng nghĩ rằng cha mẹ chỉ lao động vì cuộc sống, vì sự nghiệp hay danh vọng, tiền bạc. Cha mẹ luôn lo lắng cho con cái. Dù là cha mẹ làm nghề nào, có hoàn cảnh như thế nào, họ vẫn là những người bảo vệ, nuôi dưỡng ta, mang đến cho ta cuộc sống, mang đến cho ta một năm học mới với đầy đủ sách vở. Vì vậy, hãy không bao giờ để làm cha mẹ phải buồn phiền, nhé?... Trong cái se lạnh của thời tiết, mặc bộ áo mẹ mua, tôi cảm thấy không khí thu mát mẻ, nhưng bạn có biết rằng ngoài kia vẫn còn những sinh linh nhỏ bé không có chiếc áo ấm? Đôi vai nhỏ bé đang run lên vì lạnh - đó là những đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi ngoài lề xã hội. Tôi phải tự hạnh phúc khi được đến trường, khi có những đứa trẻ khác mơ ước nhưng không thể làm được. Ước gì trong khoảnh khắc giao mùa này, tôi có thể ước mong rằng tất cả bọn trẻ đều có cơ hội đến trường để cảm nhận niềm vui của hành trình học tập, để tình bạn có thể làm ấm lòng những tâm hồn lạnh giá và đầy nghèo đó.
Thời khắc giao mùa thật tuyệt vời, trong những khoảnh khắc tuyệt vời này, tôi cảm thấy bản thân mình như đang lớn lên. Tôi thương nhớ cha, những ngày phải làm ca đêm, cái se lạnh của gió ban ngày và lạnh giá hơn vào ban đêm khiến cha yếu đuối nhiều hơn. Tôi thương nhớ mẹ, ngày đêm làm việc mệt mỏi, những lúc mẹ mệt mỏi, tôi cảm thấy mình không quan tâm. Tôi thương nhớ những đồng bào vất vả vì tôi. Tôi thấy mình cần phải nỗ lực học tập để không làm cha mẹ thất vọng. Hãy cùng nói: Xin cha mẹ hãy tin tưởng vào con!
Thiên nhiên và cuộc sống con người trong thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu trở nên nhẹ nhàng, như là một làn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn, mang theo những chiếc lá vàng rơi đầy sân trường, đầy trên những con đường tới trường, mang theo bầu trời thu trong xanh hơn, nước thu trong veo hơn, mang theo ngày khai giảng lấp lánh niềm vui. Trong cuộc sống nhanh chóng mỗi ngày, một chút cảm nhận về khoảnh khắc giao mùa khiến tôi và bạn cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời.
'Cuối con đường ta gõ cửa mùa thu
Xin mượn khúc dịu dàng ru kí ức
Để ngày mai sống với điều thực tế
Để thấy yêu thương hơn mỗi lúc giao mùa...'

8. Bài văn tưởng thưởng về tự nhiên và cuộc sống con người trong khoảnh khắc chuyển mùa thứ 9
Những cơn mưa phùn đi kèm với làn gió cắt da gió thịt đã rút lui, nhường chỗ cho những cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Và đây, vài tia nắng bé nhỏ, mặc dù vẫn yếu ớt nhưng đang cố gắng vươn lên qua những tầng mây. Liệu mùa xuân đã bắt đầu?
Xuân đến mà không báo trước. Khoảnh khắc chuyển mùa, thiên nhiên trần truồng giữa cái lạnh của mùa đông và sự ấm áp mà làn gió xuân mang lại. Trải qua những ngày đông lạnh giá, đất đang mủ bích, giữ sự sống để giờ đây nảy mầm mạnh mẽ. Trên những cành cây trần trụi, đã bắt đầu lộ lên vài chiếc lá non xanh biếc, thoát khỏi vỏ xù xì để mở ra, đón nắng trời. Mọi người thường nói rằng mùa xuân là thời kỳ của trăm loài hoa nở rộ. Hòa nhịp với đất trời, theo bước chân của nàng xuân dịu dàng, có lẽ hoa cũng rộ lên để tham gia vào bức tranh xuân tươi sáng. Mọi loại hoa, không ai kém cạnh ai, đều kiêu hãnh trình diễn vẻ đẹp để làm hài lòng mọi vật thưởng thức, tạo nên bức tranh xuân ngập tràn sức sống. Những chú bướm nhẹ nhàng như đang nhảy múa theo làn gió xuân, bay lượn đầy sự dễ thương để thưởng thức hương thơm mát lành mà hoa cỏ mang lại. Một đặc điểm chỉ có ở mùa xuân: đó là những cơn mưa nhẹ. Không phải là cơn mưa xối xả như mùa hạ, cũng không phải là mưa phùn lạnh giá của đông, mưa xuân chỉ lất phất bay, không đủ ướt áo:
“Ngày ấy mưa xuân phiêu phiêu bay
Hoa xoan lớp lớp rụng đầy đường”
Những cơn mưa xuân làm cho khung cảnh mùa xuân thêm lãng mạn, từng hạt mưa tỏa trên lá cây, trên tóc, vai áo của những người đi đường. Mưa trải rộng trong không gian, mang theo độ ẩm và sự ấm áp. Nhìn những chú én bay trên bầu trời, ta nhận ra: mùa xuân đã gần kề. Tiếng trống vang vọng, những chiếc cờ đầy màu sắc kéo lên để biết rằng một mùa lễ hội sôi động nữa đang được chuẩn bị. Không khí mùa xuân hân hoan lan tỏa khắp nơi, khiến tâm hồn ta trở nên hân hoan.
Những ai yêu thương vẻ đẹp chắc chắn sẽ cảm thấy xúc động trước mùa xuân. Xuân đến không chỉ mang lại sức sống cho cảnh vật mà còn khiến tâm hồn ta trở nên háo hức, đầy mong đợi. Ta cảm nhận được sự tràn đầy, xao xuyến trong lòng. Đó có lẽ là tâm trạng của sự chuyển giao sang một năm mới, với hy vọng và niềm vui mới, với những bắt đầu mới. Xuân đến, cũng là lúc tâm hồn ta như trở lại thời thơ ấu, cùng nhịp đập của đất trời đón nhận một mùa xuân mới, tràn đầy sức sống. Mùa xuân cũng là thời khắc của sự sum họp và đoàn tụ. Bên chiếc bánh chưng nồng hổi, gia đình sum họp ấm cúng. Sau một năm làm việc bận rộn, vất vả, giờ đây là thời điểm nghỉ ngơi, nơi mọi người có thể trò chuyện, chia sẻ, để những lo lắng, phiền muộn của năm cũ trôi về phía sau. Đối với những đứa trẻ, mùa xuân mang đến sự hồn nhiên, niềm vui khi được mặc đồ mới, nghe tiếng pháo nổ rộn ràng ở một góc trời.
Xuân đến khiến con người gần gũi hơn với tự nhiên, cảm nhận rõ những biến đổi tinh tế của đất trời trong khoảnh khắc chuyển mùa. Tâm hồn mở rộng hơn, đựng đựng tình yêu thương dành cho quê hương, đất nước và nhân loại. Mình thích mùa xuân, nhưng đồng thời cũng không nên quên những ngày đông lạnh buốt. Có những ngày đông ấy, ta mới trân trọng hơn những mùa xuân ấm áp.

9. Bài viết tư duy về tự nhiên và cuộc sống con người trong khoảnh khắc chuyển phố số 8
“…Tháng Tám mùa thu, lá rụng vàng chưa nhỉ ?
Từ khi người đi, lòng nhớ thầm thì
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi hoa sương, ta cũng tìm kiếm
Có phải em, mùa thu xưa ?…”
Những giai điệu ngọt ngào và lãng mạn của nhạc sĩ Trần Quang Lộc dường như đã in sâu vào tiềm thức, trái tim và khiến biết bao thế hệ người Việt mỗi khi mùa thu về. Không chỉ là mùa thu Hà Nội mà cả khoảnh khắc đất trời nhẹ nhàng chuyển từ hạ sang thu, từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng không ngừng cho thi ca, âm nhạc và hội họa.
Khi tia nắng nóng bức của mùa hạ dần dịu bớt và thay vào đó là những cơn gió nhẹ nhàng thổi vào đất trời một cảm giác trong lành, dễ chịu, đó là lúc mùa thu bắt đầu. Thu về không còn ánh nắng chói lọi và tiếng ve kêu râm ran khắp nơi. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ trên bầu trời, trong xanh và cao lơ lửng, và ở nơi đâu đó, ánh nắng nhấp nhô qua kẽ lá. Nếu mùa hạ là một cô gái nhiệt đới, rực rỡ và tràn đầy năng lượng, thì mùa thu giống như một thiếu nữ dịu dàng, e ấp, có chút ngượng ngùng của độ tuổi mới lớn nhưng vô cùng tinh tế, yêu kiều. Không phải sôi động như mùa xuân, không nồng nhiệt như mùa hè, và cũng không trầm ngâm như mùa đông, mùa thu mang đến vẻ đẹp riêng biệt. Mỗi buổi sáng thức dậy, ngắm những hạt sương long lanh trên lá cây, hít thở không khí trong lành là những trải nghiệm tuyệt vời. Mùa thu cũng mang theo hơi lạnh đặc trưng của làn gió se lạnh. Bầu không khí nơi đây tràn ngập hương hoa sữa ngọt ngào, làm cho ta trở nên hồi hộp và nhớ mãi. Đất và trời hòa quyện vào nhau khi mùa thu bắt đầu, nhưng vẫn còn những đốm phượng đỏ từ mùa hè và những hàng bàng ven đường, mặc dù không còn màu tím đậm như trước mà thay vào đó là màu tím nhạt, nhẹ nhàng. Mùa thu dịu dàng đến, nhường chỗ cho những đóa sen trắng và hồng dần phai trong hồ, tô điểm cho không gian trắng tinh khôi của cúc nở rộ. Tôi vẫn nhớ những ngày thơ bé, đi chợ cùng mẹ, luôn thấy những bó cúc trắng tinh khôi trên gánh hàng rong, là dấu hiệu rằng mùa thu đang đến gần, rất gần. Hương thơm của cúc, những chiếc lá mát, thoang thoảng mùi của những chiếc gối nằm trên gánh hàng rong đã làm cho tôi nhớ mãi. Mùa thu không chỉ là mùa của những kỷ niệm đẹp, mà còn mang theo những món quà đặc trưng, làm cho con người không thể nào quên. Đĩa chả rươi đậm đà của mẹ, món sấu chua cay của bố, chùm ổi chín thơm của bà. Đối với tôi, mùa thu luôn đặc biệt và khoảnh khắc chuyển sang thu cũng luôn là lúc mong chờ nhất. Như thơ Hữu Thỉnh đã viết:
‘‘ Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về.’’

10. Bài viết tư duy về tự nhiên và cuộc sống con người trong khoảnh khắc chuyển phố số 10
Một năm trôi qua bằng bốn mùa, mỗi mùa mang đến cho tôi những cảm xúc riêng biệt và như là hương vị thời gian không thể diễn đạt hết. Thiên nhiên quả thật kỳ diệu, con người lại thần kỳ, không chỉ có mùa về mới đem lại những cảm xúc huyền bí, thời khắc chuyển mùa cũng đầy dư vị như một mùa kéo dài. Đôi khi, những khoảnh khắc ngắn ngủi của sự chuyển giao mang đến những cảm giác dễ chịu và mong đợi hơn cả mùa rõ ràng.
Một năm có bốn mùa thiên nhiên thay áo, và tôi thường cảm nhận mạnh nhất vào thời điểm mong manh chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông. Đó là những khoảnh khắc mảnh mai và nhẹ nhàng như chiếc lá cuối cùng của năm rơi nhẹ vào không khí thinh lặng, xa vắng, chạm nhẹ lên tâm hồn để thức tỉnh một tâm hồn tinh tế và nhạy cảm. Cuối thu, khi những cơn gió nhẹ chuyển sang làn gió se lạnh, khi bầu trời xanh dần chuyển sang sắc u ám với làn sương mờ bao quanh, con người lại cảm nhận sự li biệt. Đúng vậy, là sự li biệt, để chào đón mùa đông, để chào đón mùa cuối cùng trong năm. Đã đến lúc chấp nhận sự yên bình của mùa đông, khi mọi vẻ đẹp của mùa thu là sự chuẩn bị kỹ lưỡng và âm thầm cho sự tàn phai của thiên nhiên. Năm sắp kết thúc, đất trời bắt đầu nghỉ ngơi, vạn vật bắt đầu gieo mầm và dưỡng sức cho một sự tái sinh trong mùa xuân sắp tới. Con người biết điều đó nhưng vẫn cảm thấy buồn, có chút luyến tiếc, không muốn chấp nhận. Vẫn mơ về những kỷ niệm hạnh phúc mặc dù biết rằng mọi thứ đều sẽ tan biến.
Người ta thường nói rằng chỉ có tâm hồn tinh tế, nhạy cảm mới có thể hiểu rõ hơn về những khoảnh khắc mong manh. Đúng vậy, khoảnh khắc chuyển mùa thu - đông không phải là điều gì có thể chạm, nắm hay trải qua bằng các giác quan thông thường. Tôi cảm nhận nó như một sợi chỉ mỏng trắng đục, xuyên thấm qua tâm hồn khi tôi nhắm mắt lại, bước đi trong sự hòa quyện của mọi cảm giác. Khoảnh khắc ấy mảnh mai, nhẹ nhàng nhưng sắc nét và đậm sâu, không hề nhạt nhòa mà nhanh đến mức làm cho mọi thứ trở nên huyền bí và khó diễn đạt. Tôi cảm thấy như đang mơ giữa giới hạn giữa thu và đông. Cảm giác tuyệt vời, ngắn ngủi nhưng âm vang lâu dài và sâu sắc.
Khoảnh khắc chuyển mùa luôn mang đến sự mông lung, huyền bí, ảo diệu và làm say đắm trái tim người trải qua. Mỗi mùa có sắc thái riêng, nhưng khi gặp nhau, chúng tạo nên bức tranh cảm xúc độc đáo, làm cho lòng người trở nên ngất ngây.
