1. Bài văn mô tả cuộc gặp gỡ với nhân vật trong truyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 4
Tôi là một họa sĩ già, thường xuyên di chuyển để tìm nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của mình. Một lần, tại Sa Pa, tôi có cuộc gặp đặc biệt với một thanh niên làm công tác khí tượng, một kỷ niệm khó quên trong đời tôi.
Khi xe dừng nghỉ, tài xế kể cho tôi nghe về một chàng trai đặc biệt, được gọi là người cô đơn nhất thế gian, rất khao khát giao tiếp. Mô tả của tài xế khiến tôi và cô kỹ sư trẻ cùng đi cảm thấy rất tò mò. Trong lòng tôi rất muốn gặp gỡ và trò chuyện với người thanh niên đó. Tài xế tiếp tục miêu tả chàng trai khoảng 27 tuổi, làm công việc khí tượng và vật lý địa cầu ở đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Một lần, anh đã phải đẩy một khúc cây chắn đường chỉ để gặp một người.
Khi chúng tôi nghe xong, bỗng dưng từ xa, một thanh niên nhỏ nhắn và vui vẻ từ trên núi chạy đến xe. Hóa ra đó chính là người trong câu chuyện mà chúng tôi đã nghe. Gặp anh, tôi cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau khi trao quà và nói vài câu, anh lập tức chạy đi. Tôi nghĩ có thể vì sự bất ngờ nên anh chưa kịp dọn dẹp.
Tuy nhiên, tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh đang hái hoa khi tôi bước lên cầu thang đất. Sau khi tặng hoa cho một cô gái trẻ, anh hào hứng kể về công việc của mình, công việc vất vả nhưng đầy ý nghĩa, phục vụ cho cộng đồng và kháng chiến. Công việc làm anh cảm thấy yêu đời hơn ở nơi núi rừng. Tôi ấn tượng với những khó khăn của anh, nhưng anh không than phiền.
Nơi ở của anh cũng rất gọn gàng. Tôi thích thú thưởng thức trà nóng pha từ nước mưa thơm như hoa của Yên Sơn, và tôi cảm thấy bối rối khi nhận ra rằng mình đã tìm thấy điều mình ao ước – một tâm hồn đẹp để truyền cảm hứng sáng tác. Làm sao tôi không hạnh phúc khi tìm thấy cái đẹp trong cuộc sống để đưa vào tác phẩm của mình? Tôi nhanh chóng ghi lại hình ảnh của anh vào cuốn sổ tay nhỏ. Anh thật đáng yêu nhưng cũng làm tôi suy nghĩ nhiều về cuộc sống của anh và những gì anh nghĩ ở nơi xa xôi này.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc trong tiếc nuối. Thời gian nghỉ ngơi dường như trôi qua nhanh chóng. Tôi và cô kỹ sư trẻ vội vã chào tạm biệt anh để trở lại xe. Trước khi rời đi, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ trở lại để hoàn thành tác phẩm mà tôi đang ấp ủ. Anh không quên tặng chúng tôi một giỏ trứng như món quà chia tay.
2. Bài văn của ông họa sĩ kể lại câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 5
Nhìn bức tranh phác họa từ chuyến đi thực tế lên Lào Cai, tôi cảm thấy bồi hồi. Bức tranh miêu tả một thanh niên nhỏ bé đang chạy từ sườn đồi xuống. Khuôn mặt anh ánh lên niềm vui và nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy sự hứng thú, khiến người khác cảm nhận được sự hấp dẫn từ anh. Có lẽ đó là niềm đam mê sống và làm việc mãnh liệt.
Thanh niên ấy quê ở thị xã Lào Cai, với tình yêu tổ quốc và cuộc sống sâu sắc. Năm trước, anh và cha cùng viết đơn xin gia nhập quân đội. Trong thời chiến, làm lính là lựa chọn hàng đầu. Cha anh được nhận và vào miền Nam, để lại anh với nỗi hụt hẫng kéo dài nhiều ngày.
Anh không thể ngồi yên và thờ ơ với tổ quốc. Anh quyết tâm làm điều gì đó có ích cho đất nước và gắn bó với nhiệm vụ của nhân dân. Anh tình nguyện làm công tác khí tượng thủy văn và vật lý địa cầu ở Sa Pa.
Cuộc sống thật kỳ diệu. Trong những bộn bề của cuộc sống, cái đẹp vẫn hiện diện. Mỗi miền đất đều có cái đẹp đang chờ được khám phá. Với đôi chân khỏe mạnh, anh tiếp tục hành trình của mình cho đến khi không thể đi nữa. Nơi anh làm việc là đỉnh Yên Sơn, cao hai nghìn sáu trăm mét. Trên núi, anh điều hành một hệ thống máy quan trắc khí tượng. Công việc của anh bao gồm đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, ghi nhận chấn động mặt đất và dự báo thời tiết hằng ngày để phục vụ sản xuất và chiến đấu.
Mỗi ngày, anh ghi chép số liệu từ các máy, quan sát bầu trời cả ngày lẫn đêm, thực hiện đo đếm và gửi báo cáo về trung tâm. Mặc dù có vẻ đơn giản, công việc này thực sự rất vất vả. Để có số liệu chính xác và kịp thời, anh phải ghi số liệu mỗi bốn giờ. Thử thách lớn nhất là khi phải ghi số liệu lúc một giờ sáng trong cái lạnh cắt da cắt thịt của Tây Bắc. Gió tuyết và sự im lặng của vùng núi hoang vu là những trở ngại lớn thử thách lòng dũng cảm của anh. Tuy vậy, anh luôn có số liệu chính xác để báo về.
Càng suy nghĩ về cuộc sống và công việc của anh, tôi càng cảm phục. Sống một mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, anh là một người dũng cảm, không biết sợ là gì. Anh không hề cô đơn, bởi trong tâm hồn anh có sự kết nối với những người đang làm việc như anh. Anh cảm nhận tổ quốc và nhân dân trong trái tim mình, không có nơi nào là xa lạ. Lí tưởng của anh cũng là lí tưởng của bao thanh niên khác đang dâng hiến cho đất nước. Anh hòa mình vào nhịp sống của dân tộc, cảm nhận nhịp sống trong từng nhịp đập của con tim.
Anh là người gọn gàng, sạch sẽ, cởi mở và hiếu khách. Khi chúng tôi đến thăm nhà anh, anh đã xuống tận nơi đón tiếp và kể chuyện rộn ràng. Anh còn tặng bác lái xe củ tam thất để bồi dưỡng sức khỏe cho vợ bác. Anh thật chu đáo. Ấn tượng nhất là sự năng động và vui tươi của anh trong một không gian yên lặng. Nhà anh sạch sẽ, với bộ bàn ghế bằng tre nứa và một ấm trà nóng trên bàn. Những bộ quần áo móc ở góc nhà và vài quyển sách gọn gàng ở đầu giường.
Anh còn trồng rau, hoa và nuôi gà. Có lẽ, đó là cách anh làm cho cuộc sống ít nhàm chán hơn và tìm niềm vui trong sự đơn điệu. Anh tinh tế đến nỗi còn lên trước để cắt hoa tặng cô gái. Niềm vui và sự ngượng ngùng của cô kỹ sư khi thấy vườn hoa rực rỡ thật đáng yêu. Cô không thể kiềm chế và chạy đến bên anh để nhận hoa.
Cuộc trò chuyện với anh đã cuốn hút tôi hoàn toàn. Mỗi lời của anh như chảy thẳng vào lòng tôi, như một nghệ thuật, một cái đẹp trong cuộc sống. Tôi viết vào cuốn sổ, cố gắng ghi lại những gì mình cảm nhận. Hội họa không thể ghi lại toàn bộ niềm tin và tình yêu cuộc sống của anh. Tôi cảm thấy bút vẽ cũng trở nên bất lực trước sự vĩ đại của anh. Trong sự lặng im của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ kỹ, tôi cảm nhận được những con người đang âm thầm làm việc cho đất nước.
Tôi lại suy nghĩ về những điều làm tôi nhọc nhằn. Những suy nghĩ về anh và những gì anh nghĩ trong sự vắng lặng cao vời vợi. Những suy nghĩ đúng đắn thường có vang âm, khơi gợi những điều khác trong đầu óc. Có những điều sẵn có mà chưa được rõ ràng.
Cuộc gặp ngắn ngủi kết thúc nhanh chóng. Tôi tiếc nuối, muốn ở lại lâu hơn nhưng không thể. Bác lái xe thúc giục chúng tôi lên đường. Tôi lắc tay anh, hứa sẽ trở lại và trò chuyện với anh thêm vài ngày. Anh mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cô kỹ sư trẻ và bác lái xe cũng từ biệt anh. Ra đến cửa, anh ấn cái làn trứng vào tay tôi, nói làm quà và không thể tiễn chúng tôi xuống xe, vẻ mặt khó hiểu.
Kết quả của chuyến đi thực tế lên Lào Cai thật ý nghĩa. Tôi sẽ hoàn thiện bức tranh này và làm cho mọi người hiểu và trân trọng anh, cũng như những con người đang âm thầm làm việc ở những nơi xa xôi, hẻo lánh. Họ thực sự là những anh hùng. Cuộc chiến của họ không có tiếng súng, không đổ máu nhưng không kém phần nguy hiểm và đáng sợ. Họ xứng đáng được biết đến và tôn vinh. Tôi sẽ trở lại một lần nữa và biết đâu sẽ ở lại luôn tại đó.
3. Bài văn từ góc nhìn của một họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 6
Hôm nay lẽ ra là buổi tiệc chia tay của tôi, nhưng tôi đã yêu cầu các đồng nghiệp dời lại để theo đuổi niềm đam mê của mình. Tôi quyết định thực hiện một chuyến đi dài ngày để thỏa mãn ước mơ của một họa sĩ già.
Tại bến xe Lào Cai, tôi được bác tài xếp ngồi giữa bác và một cô gái trẻ, nhường chỗ cho một đôi vợ chồng trẻ người Mèo. Dù chuyến đi không cầu kỳ, không mang theo nhiều dụng cụ nghệ thuật, nhưng với sự nhạy bén của mình, bác tài dễ dàng nhận ra tôi là một nghệ sĩ. Cô gái ngồi cạnh tôi là một kỹ sư nông nghiệp mới ra trường, đang lên nhận công tác tại Lai Châu. Cô ấy có vẻ buồn bã, và tôi đoán rằng có thể cô đang gặp vấn đề trong chuyện tình cảm.
Màu xanh bao la của đất trời khiến tôi choáng ngợp. Anh tài xế hỏi tôi có muốn ghé Sa Pa để vẽ tranh không, nói rằng các họa sĩ thường tìm đến Sa Pa để tìm cảm hứng sáng tạo. Tôi nhận thấy Sa Pa với những rặng đào trắng và đàn bò trắng đeo chuông là vẻ đẹp độc đáo không thể nhầm lẫn. Tôi từng có ý định sống ở Sa Pa, nhưng có lẽ chưa phải thời điểm. Khi tôi vừa dứt lời, anh tài xế lại hỏi tôi có sợ buồn không. Tôi cười và đáp rằng: “Buồn thì ai chẳng sợ, nhưng phải quên đi để làm việc mới là điều quan trọng.”
Đi thêm một đoạn, anh tài xế bất ngờ dừng xe và thông báo nghỉ ngơi 30 phút. Anh kéo tôi ra ngoài và giới thiệu một chàng trai 27 tuổi làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Cách đây 4 năm, anh ta đã dùng gậy chặn xe vì quá cô đơn. Từ đó, tôi thường ghé thăm và mang sách, đồ đạc cho anh.
Tôi cảm động khi nghe câu chuyện của anh. Một chàng trai trẻ chọn cuộc sống đơn độc và buồn tẻ như vậy sao? Khi tôi đang định hình suy nghĩ, một chàng trai nhỏ bé, thư sinh, xuất hiện. Anh mời tôi và cô kỹ sư lên nhà chơi. Ngôi nhà nhỏ xinh giữa rừng hoa khiến tôi ngạc nhiên. Cô kỹ sư và anh thanh niên hái hoa, còn tôi ngồi nghỉ và thưởng thức không khí trong lành của Sa Pa.
Sau một lúc, anh thanh niên đến gần và đề nghị kể về công việc của mình trong 5 phút, đổi lại chúng tôi sẽ chia sẻ 25 phút về cuộc sống dưới xuôi. Anh giới thiệu về công việc đo mưa, đo gió, dự báo thời tiết, phục vụ sản xuất và chiến đấu. Khi nói về những đêm lạnh lẽo phải ra quan sát vào lúc 1 giờ sáng, anh ta hạ giọng, khiến tôi cảm nhận sự lạnh lẽo thấm vào trái tim anh.
Những lời kể của anh gợi mở một chủ đề nghệ thuật mà tôi luôn tìm kiếm. Khi tôi muốn nghe tiếp, anh không nói nữa. Có lẽ anh cảm nhận được sự bối rối trong mắt tôi và cô kỹ sư. Anh mời chúng tôi vào nhà thưởng thức trà. Căn phòng đơn sơ, hiếu khách của anh thật sự khiến tôi cảm động. Tôi hứa sẽ quay lại để kể cho anh nghe câu chuyện dưới xuôi, và mong muốn được nghe trọn vẹn câu chuyện của anh. Anh tiếp tục chia sẻ với sự lễ phép.
Tôi hỏi anh về những thắc mắc của mình. Anh cho biết anh không cô đơn, có công việc, sách vở và đồng chí bên dưới. Anh cũng chia sẻ về người bố tuyệt vời của mình, và niềm hạnh phúc khi cống hiến cho tổ quốc. Anh tự hào khi phát hiện đám mây khô giúp tiêu diệt máy bay phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng.
Khi tôi vẽ anh, anh có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn ngồi yên. Anh kể thêm về kỹ sư vườn rau su hào và những người nghiên cứu khoa học mà anh ngưỡng mộ. Những câu chuyện ấy khiến tôi cảm thấy xúc động sâu sắc.
Mặc dù chỉ mới phác họa sơ lược, nhưng cái hồn của bức tranh cần thời gian chiêm nghiệm và cảm nhận của người thưởng thức. Thời gian trôi qua nhanh, và chúng tôi phải rời đi. Tôi hứa sẽ quay lại. Anh tặng chúng tôi một túi trứng và từ chối tiễn chúng tôi vì sắp đến giờ trực. Tôi nhìn ngôi nhà nhỏ dần khuất phía sau và cảm thấy một chút hoài nghi, âu lo. Tôi đã tìm thấy một phần chân lý cho bức tranh nghệ thuật của mình và muốn truyền tải sự hy sinh thầm lặng của những con người này đến với mọi người. Tôi sẽ quay lại nơi đây, nơi buồn nhưng đầy dư vị và tình cảm. Lào Cai-1970.
4. Bài văn hóa thân ông họa sĩ kể lại câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 7
Chào các bạn! Tôi là một họa sĩ lớn tuổi, công việc của tôi thường là đi khắp nơi, gặp gỡ nhiều người để tìm cảm hứng sáng tác. Nhưng có lẽ, cuộc gặp gỡ đặc biệt với một chàng trai trẻ làm công tác khí tượng ở Sa Pa sẽ là ký ức không thể nào quên trong cuộc đời tôi.
Hôm đó, khi xe dừng lại để nghỉ chân, bác tài xế kể cho chúng tôi về một thanh niên rất đặc biệt. Anh ta được gọi là người cô đơn nhất thế giới và rất khao khát gặp gỡ người khác. Những lời đó đã khiến tôi và cô kỹ sư trẻ cảm thấy vô cùng tò mò và ấn tượng về nhân vật này. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ mong có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với anh ta.
Thật may mắn, nhờ sự thuận tiện trên đường, bác tài đã đưa chúng tôi đến gặp chàng trai kỳ lạ này. Cuộc gặp gỡ này khiến tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Các bạn có biết tại sao không? Anh chàng này chỉ mới khoảng 27 tuổi, làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Tôi còn nghe nói, có lần anh đã dùng một khúc cây để chặn xe chỉ vì muốn gặp gỡ và trò chuyện với người khác.
Thậm chí, tôi còn ngạc nhiên hơn khi anh ta hái hoa khi lên cầu thang và tặng bó hoa cho cô kỹ sư. Anh còn tính từng phút để kể về công việc của mình trong 5 phút, còn lại 20 phút, anh muốn nghe chúng tôi kể về cuộc sống dưới xuôi.
Khi nghe anh kể về công việc, tôi thấy rất vất vả, thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa, phục vụ cho cộng đồng và kháng chiến. Công việc đã làm anh yêu đời hơn, vui vẻ hơn giữa chốn núi rừng mịt mùng. Tôi ấn tượng với những khó khăn của anh, nhưng dường như anh không hề than vãn.
Tôi cũng ấn tượng với nơi ở ngăn nắp của anh. Tôi thích chén trà nóng được pha từ nước mưa thơm như hoa ở Yên Sơn và cảm giác bối rối khi tôi nhận ra mình đã tìm thấy điều mà tôi mong muốn từ lâu, một hình mẫu sáng tác cho tác phẩm của mình. Không gì hạnh phúc hơn việc phát hiện cái đẹp trong cuộc sống để đưa vào tác phẩm và chia sẻ với người khác. Tôi nhanh chóng phác thảo gương mặt anh vào sổ tay của mình. Chàng trai ấy thật đáng yêu, nhưng cũng làm tôi cảm thấy nhọc nhằn. Những điều khiến người ta suy nghĩ về anh và về những gì anh trải qua ở độ cao 2600 mét trên mặt biển.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc trong sự tiếc nuối. Thời gian trôi qua quá nhanh. Tôi và cô kỹ sư vội vã tạm biệt anh và xuống đồi. Trước khi trở lại xe, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ quay lại để hoàn thiện tác phẩm nghệ thuật mà tôi đang ấp ủ. Anh không quên tặng chúng tôi một làn trứng như món quà chia tay.
5. Bài văn hóa thân ông họa sĩ kể lại câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 8
Tôi là một họa sĩ cao tuổi, thường xuyên đi khắp nơi và gặp gỡ nhiều người để tìm nguồn cảm hứng cho công việc sáng tác. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ đặc biệt với một thanh niên trẻ tuổi làm công tác khí tượng ở Sa Pa đã trở thành một kỷ niệm không thể quên trong cuộc đời tôi.
Khi đó, tôi đang trên đường công tác, và khi xe dừng lại để nghỉ chân, bác tài xế kể cho chúng tôi về một chàng trai kỳ lạ, được gọi là người cô đơn nhất thế gian và rất khao khát giao tiếp với người khác. Những thông tin này khiến tôi và cô kỹ sư trẻ cảm thấy rất tò mò. Trong lòng tôi lúc ấy, tôi rất mong muốn gặp gỡ và trò chuyện với người thanh niên này. Anh ấy là một thanh niên khoảng 27 tuổi, làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Có lần, anh đã dùng một khúc cây để chắn đường chỉ vì muốn gặp gỡ và trò chuyện với người khác.
Khi đang mải trò chuyện, từ xa, một thanh niên nhỏ nhắn và vui vẻ từ trên sườn núi chạy đến nơi xe dừng. Thì ra, chính là nhân vật trong câu chuyện chúng tôi đã nghe. Việc gặp gỡ anh khiến tôi rất cảm động, bác tài gợi ý chúng tôi nên lên nhà anh uống trà. Anh vui vẻ chạy trước để chuẩn bị. Tôi tưởng rằng có lẽ vì khách đến bất ngờ nên anh chưa kịp dọn dẹp. Nhưng tôi bất ngờ khi lên bậc cầu thang bằng đất, thấy anh đang hái hoa. Anh tặng bó hoa cho cô kỹ sư, đồng thời anh còn tính từng phút đồng hồ, muốn dành 5 phút để kể về công việc của mình và 20 phút còn lại để nghe chúng tôi kể về cuộc sống dưới xuôi.
Nghe anh kể về công việc, tôi nhận thấy đó là một công việc rất vất vả, thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa, phục vụ cho mọi người và kháng chiến. Công việc đó đã khiến anh yêu đời hơn và vui vẻ hơn giữa chốn núi rừng. Tôi bị ấn tượng bởi những khó khăn trong công việc của anh, nhưng dường như anh không hề than vãn.
Tôi cũng ấn tượng với nơi ở ngăn nắp của anh. Tôi thích thú khi nhấp chén trà nóng pha từ nước mưa thơm như hoa của Yên Sơn và lúc đó, tôi cảm thấy bối rối. Bối rối vì tôi nhận ra rằng mình đã tìm thấy điều mà mình ao ước từ lâu, một hình mẫu sáng tác mới. Không gì hạnh phúc hơn khi phát hiện cái đẹp trong cuộc sống và đưa nó vào tác phẩm để chia sẻ với người đọc. Tôi nhanh chóng phác thảo gương mặt anh thanh niên vào cuốn sổ tay của mình. Anh thật đáng yêu, nhưng làm tôi cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ về anh và cuộc sống của anh trên đỉnh cao 2600 mét.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc trong sự tiếc nuối. Thời gian trôi qua quá nhanh. Tôi và cô kỹ sư vội vàng chào tạm biệt anh để xuống đồi. Trước khi lên xe, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ quay lại để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật mà tôi đang ấp ủ. Anh thanh niên không quên tặng chúng tôi một làn trứng như món quà chia tay.
Khoảnh khắc chia tay vẫn ám ảnh tôi, và tôi tự hỏi: “Tại sao anh không tiễn chúng tôi xuống dưới? Có phải anh không dám đối mặt?”. Lần sau gặp lại, tôi cũng không hỏi anh để tìm ra câu trả lời.
6. Bài văn kể lại từ góc nhìn của ông họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 9
Với tư cách là một họa sĩ, tôi thường xuyên du lịch để tìm kiếm cảm hứng cho các tác phẩm của mình. Trong chuyến hành trình lên Tây Bắc, đến Sa Pa, tôi đã gặp một thanh niên trẻ tuổi làm công tác khí tượng trên đỉnh núi cao.
Khi xe đi qua Sa Pa, tôi ngay lập tức nhận ra nơi đây nhờ những hàng đào nở rộ, đàn bò đeo chuông, và đồng cỏ xanh mướt hai bên đường. Đang trò chuyện với bác tài xế về vẻ đẹp của Sa Pa, tôi bị mê hoặc bởi cảnh vật thơ mộng trước mắt. Ánh nắng chiếu xuyên qua rừng cây, những cây thông rung rinh trong ánh sáng, mây cuộn tròn trên vòm lá rồi rơi xuống đường. Bất ngờ, xe dừng lại và bác tài xế cho biết sẽ giới thiệu một người được mệnh danh là người cô độc nhất thế gian, và bảo rằng tôi sẽ thích vẽ người này. Không cần nghe thêm chi tiết, tôi đã gặp ngay cậu thanh niên. Khi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy xúc động sâu sắc, bởi cậu có vóc dáng nhỏ bé, nét mặt rạng rỡ và chạy từ sườn núi xuống chỗ xe. Cậu đưa cho bác tài xế một gói nhỏ và giải thích: - Đây là củ tam thất cháu vừa đào. Gửi bác gái ngâm rượu uống. Hôm trước bác nói bác gái mới ốm dậy mà.
Cậu thanh niên mời chúng tôi vào nhà. Vẻ luống cuống của cậu rõ ràng cho thấy sự bất ngờ, tôi nghĩ có thể cậu chưa kịp dọn dẹp. Nhưng không, thật ngạc nhiên khi thấy cậu đang hái hoa. Cậu tự nhiên trao bó hoa cho cô kỹ sư, và cô cũng đón nhận một cách tự nhiên. Khi ngồi nghe cậu kể về công việc và cuộc sống của mình, tôi cảm thấy bối rối. Cậu cho biết: - Công việc của cháu là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất và dự báo thời tiết để phục vụ sản xuất và chiến đấu.
Thực sự, cậu thanh niên đã cho tôi biết những điều tôi ao ước được biết. Cậu gợi cho tôi một ý tưởng mới trong sáng tác, chỉ cần một nét của cậu đã làm chuyến đi trở nên ý nghĩa hơn. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, tôi đề nghị với cậu thanh niên: - Chúng ta sẽ hẹn gặp lại, tôi sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện dưới xuôi trong vòng mười ngày nữa. Tôi sẽ trở lại, chắc chắn đấy. Bây giờ, ba chúng ta có mặt ở đây, anh hãy kể cho tôi biết vì sao người ta gọi anh là người cô độc nhất thế gian?
Vừa nghe chuyện, tôi vừa phác thảo vài nét vào cuốn sổ tay của mình. Đứng trước cậu thanh niên, tôi cảm thấy bất lực, không biết làm thế nào để hiện thực hóa hình ảnh của cậu một cách rõ nét. May mắn thay, vài nét đã giúp tôi ghi lại được gương mặt cậu, người thanh niên đáng yêu nhưng khiến người ta suy nghĩ nhiều. Khi kết thúc buổi trò chuyện, cậu tiễn chúng tôi ra xe và tặng một giỏ trứng.
Nhìn lại, tôi tự hỏi liệu có phải thanh niên ấy kỳ lạ hay chính cậu thanh niên này lạ, khi tuổi trẻ tươi trẻ nhưng lại chọn cách hy sinh thầm lặng, cô đơn, cống hiến hết mình vì đất nước.
7. Bài văn kể lại từ góc nhìn của ông họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 10
Vào một ngày hè năm 1970, tôi có chuyến hành trình lên Lào Cai, trên chuyến xe đó, tôi và cô kỹ sư trẻ cùng bác tài xế đã trò chuyện vui vẻ. Nhờ bác tài xế, chúng tôi đã có cơ hội gặp một thanh niên đặc biệt ở Sa Pa.
Khi xe đến Sa Pa, cảnh tượng những hàng đào và đàn bò đeo chuông gặm cỏ hai bên đường tạo nên một vẻ đẹp yên bình. Tôi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp nơi đây. Những đám mây cuộn tròn như đang chơi đùa, cây thông rung rinh trong ánh nắng. Khi xe dừng lại nghỉ ngơi, bác tài xế vội vàng nói:
- Tôi sẽ giới thiệu với bác một trong những người cô độc nhất thế gian. Chắc chắn bác sẽ muốn vẽ cậu ta.
Theo lời bác tài xế, cậu thanh niên 27 tuổi, chưa lập gia đình, sống một mình trên đỉnh Yên Sơn làm công tác khí tượng. Cậu thường chặn xe để có cơ hội trò chuyện, cho đỡ cảm giác cô đơn. Khi cậu xuất hiện, cậu đưa cho bác tài xế củ tam thất và giải thích:
- Cháu nghe bác kể bác gái mới ốm dậy, nên gửi bác gái củ tam thất để ngâm rượu.
Lần đầu gặp, tôi cảm thấy bối rối vì mọi thứ đều bất ngờ. Cậu thanh niên nhỏ nhắn, nụ cười rạng rỡ như đón chào khách quý. Cậu tỏ ra rất vui mừng khi gặp chúng tôi, như thể gặp được báu vật. Sau khi mời chúng tôi vào nhà, cậu chạy về nhà, không phải để dọn dẹp mà để cắt hoa tặng cô kỹ sư. Cậu vui vẻ nói:
- Bác tài xế chỉ cho cháu ba mươi phút, năm phút đã trôi qua. Cháu sẽ giới thiệu công việc của mình trong năm phút, còn lại hai mươi phút mời bác và cô uống chè. Cháu rất muốn nghe chuyện từ dưới xuôi, mong bác và cô chia sẻ nhé!
Cuộc trò chuyện rất thú vị, chủ yếu là về công việc của cậu thanh niên. Cậu kể chi tiết về cuộc sống và công việc của mình trên đỉnh núi cao, một mình làm bạn với cỏ cây, đo mưa, đo gió, đo nắng, tính mây, phục vụ cho sản xuất và chiến đấu. Mặc dù công việc vất vả, cậu vẫn yêu nghề:
- Khi làm việc, tôi và công việc là một, không thể gọi là cô đơn. Công việc của tôi liên quan đến công việc của các đồng chí dưới xuôi.
Thật đáng nể khi một người trẻ tuổi như cậu có thể yêu nghề đến vậy. Cậu thanh niên thể hiện sự cởi mở và chân thành, khiến tôi phải suy nghĩ về những điều cậu chia sẻ. Khao khát đơn giản là được giao tiếp với mọi người. Tôi cảm thấy mình đã tìm đúng đối tượng để vẽ. Dù ngồi yên, cậu vẫn khiêm tốn nói:
- Bác không cần phải vẽ cháu. Cháu sẽ giới thiệu cho bác những người đáng quý hơn như ông kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa hay đồng chí nghiên cứu sét.
Cậu kể về những con người thầm lặng cống hiến cho quê hương, đất nước. May mắn là tôi kịp ghi lại gương mặt cậu thanh niên bằng vài nét phác thảo. Trong lúc trò chuyện với cậu, tôi mới nhận ra cô kỹ sư đang suy tư điều gì. Đột nhiên, cậu kêu lên đầy tiếc nuối:
- Ôi, chỉ còn năm phút!
Cậu cẩn thận đưa cho tôi giỏ trứng và dặn:
- Cháu không có gì để tặng bác và cô. Lại gần đến giờ 'ốp' nên cháu không thể tiễn bác được. Giỏ trứng này mong bác và cô cùng bác tài xế dùng để ăn trưa.
Khi chia tay, tôi đã nghĩ đến việc trở lại đây để hoàn thiện tác phẩm của mình và hiểu thêm về những khó khăn trong công việc của cậu thanh niên. Tôi sẽ mang những câu chuyện từ dưới xuôi lên để kể cho người thanh niên đáng mến ấy.
8. Bài văn kể từ góc nhìn của ông họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 1
Là một họa sĩ, công việc hàng ngày của tôi là vẽ tranh. Gần đây, cảm hứng sáng tác của tôi ngày càng cạn kiệt, khiến tôi phải đi tìm kiếm nhiều nơi. Một trong những điểm đến quan trọng là Sa Pa. Nhờ chuyến đi này, tôi đã gặp một chàng trai trẻ, người đã để lại nhiều kỷ niệm sâu đậm trong lòng tôi.
Tôi gặp anh chàng này khi đi công tác ở một điểm giữa đường. Bác tài xế giới thiệu anh là người cô đơn nhất thế gian. Sự giới thiệu kỳ lạ khiến cả tôi và cô kỹ sư cảm thấy tò mò và muốn trò chuyện thêm với anh. Hình như anh gặp bác tài xế vì anh chặn đường do “thèm” người quá.
Anh là một chàng trai khoảng 27 tuổi làm công việc khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Tôi thấy anh từ xa chạy đến với dáng vẻ nhỏ bé và gương mặt rạng rỡ. Anh mang củ nhân sâm để gửi cho vợ bác tài vì nghe nói bà mới ốm dậy. Chúng tôi được dừng lại 30 phút để uống trà và thăm nhà anh.
Con đường đến nhà anh đầy bất ngờ. Vườn hoa đa sắc màu: cẩm tú cầu, mẫu đơn, hồng phấn... Anh rất hiếu khách và tặng cô kỹ sư một bó hoa như quà kỷ niệm. Gần đến nơi ở, chúng tôi thấy những thiết bị mà anh giới thiệu như máy đo mưa, máy nhật quang ký, máy đo gió và đo mây. Anh nói công việc đơn giản nhưng phải báo cáo hàng ngày.
Nhưng những hôm thời tiết khắc nghiệt, gió tuyết lạnh buốt và phải ra vườn lúc một giờ sáng thật khó tả. Cảm giác lặng im, gào thét của gió như xé nát con người nhỏ bé. Khi trở vào giường, anh lại không thể ngủ được. Anh chực trào cảm xúc và nghẹn ngào, nhưng cố nén lại. Tôi cảm thấy điều gì đó kỳ lạ và đề nghị anh: “Chúng ta thỏa thuận thế này. Mười ngày nữa, tôi sẽ trở lại và kể cho anh nghe. Tôi sẽ trở lại, danh dự đấy. Tôi cũng muốn biết cái yên lặng lúc một giờ sáng trên cao thế nào.”
Như đã đồng ý, anh tiếp tục chia sẻ về công việc của mình. Nhà anh nhỏ nhưng gọn gàng, với chiếc giường và kệ sách chiếm diện tích lớn. Cô kỹ sư có vẻ hứng thú và lật vài trang sách. Anh kể về công việc của mình với sự khiêm tốn nhưng tôi cảm nhận được sự vất vả thầm lặng. Công việc của anh rất ý nghĩa, phục vụ cho mọi người và kháng chiến. Anh đã phát hiện một đám mây khô giúp không quân ta hạ được phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng. Cảm xúc của anh lúc đó như vỡ òa, hạnh phúc vì đã lập được chiến công lớn.
Công việc khiến anh yêu đời hơn và vui vẻ hơn ở nơi rừng núi. Anh không than vãn mà khiêm tốn nói rằng mình chưa xứng đáng được vẽ. Có nhiều người làm việc hơn anh như ông bác nghiên cứu cây cỏ để tạo củ su hào tốt hơn hoặc đồng chí nghiên cứu khoa học chờ sét ở cơ quan. Họ không quản mưa nắng, không đi tìm vợ vì sợ bỏ lỡ sét xuất hiện.
Quan sát những người như anh, tôi hiểu được hình ảnh của những con người sẵn sàng hy sinh thầm lặng để xây dựng quê hương. Tôi cảm thấy buồn và ưu tư khi nghĩ về điều này. Cuối cùng, tôi đã gặp được điều mình mong ước từ lâu. Nó khơi gợi ý tưởng sáng tác trong tôi. Tôi nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của cuộc sống và cần đưa vào tác phẩm để người đọc hiểu. Tôi nhanh chóng phác thảo gương mặt đáng yêu của anh thanh niên trong cuốn sổ nhỏ của mình.
Gương mặt đáng yêu khiến tôi phải suy nghĩ nhiều về anh. Nghĩ về những điều anh suy nghĩ trong sự vắng vẻ cao 2600m. Cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ kéo dài 30 phút và kết thúc trong tiếc nuối. Trước khi rời đi, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ trở lại để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật và không quên thực hiện nguyện ước của anh.
Anh cũng không quên gửi cho chúng tôi một làn trứng như quà chia tay rồi vội vã trở về phòng. Điều này khiến tôi nhớ mãi và tự hỏi tại sao anh làm vậy? Có phải anh không dám đối mặt với chia ly? Hay là anh tiếc nuối điều gì? Nhất định lần sau tôi sẽ tìm ra câu trả lời. Khi rời đi, tôi vẫn luôn suy nghĩ tại sao anh lại chọn sống ở đây, chọn sự cô đơn, và tại sao anh lại vui vẻ và hạnh phúc?
Có lẽ anh nhận ra rằng công sức của mình đã đóng góp cho quê hương. Anh muốn dành hết nhiệt huyết tuổi trẻ cho đất nước. Nếu đúng vậy, tôi rất hy vọng rằng thế hệ sau vẫn còn những người như anh và những con người lặng lẽ ở Sa Pa. Kết quả chuyến đi thực tế lên Lào Cai thật ý nghĩa. Tôi sẽ dành thời gian để hoàn thiện bức tranh này và làm cho mọi người hiểu và trân trọng anh, cũng như những con người âm thầm làm việc ở những nơi xa xôi. Họ thực sự là những anh hùng.
Cuộc chiến của họ không có tiếng súng, không đổ máu nhưng không kém phần hiểm nguy và đáng sợ. Họ cần được biết đến, trân trọng và tôn vinh. Tôi nhất định sẽ làm tốt điều đó và có thể sẽ về ở hẳn ở đấy.
9. Bài văn thể hiện từ góc nhìn của một họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 2
Hôm nay, khi trời nắng đẹp và không có việc gì bận, tôi quyết định cùng cô cháu gái, một kỹ sư, đi dạo vì hôm nay cô ấy cũng rảnh rỗi. Cô cháu gái hỏi tôi: “Bác định đi đâu?”. Tôi đáp: 'Đi... Sa Pa, cháu nhé. Trước đây, khi bác đi công tác, anh lái xe đã nói rằng nếu bác rảnh, bác hãy đến gặp anh ấy, anh ấy sẽ dẫn bác đến Sa Pa và giới thiệu một người rất đặc biệt. Anh ấy còn hứa rằng người đó sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bác. Bác rất tò mò không biết người đó là ai.' Cô cháu gái tôi tỏ ra rất hào hứng và háo hức khi nghe tôi kể.
Sáng sớm, chúng tôi lên xe và bắt đầu chuyến đi. Đoạn đường khá dài nên tôi và cô cháu gái đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi xe đi qua những đoạn đường gồ ghề và rung lắc, tôi mới bừng tỉnh. Nhìn qua cửa sổ, cảnh sắc hiện ra thật tuyệt vời! Tôi gọi cô cháu gái dậy: 'Đến Sa Pa rồi, dậy đi nào.' Khung cảnh nơi đây thật tuyệt đẹp và thơ mộng, với những rặng đào và đàn bò lang thang. Khi gặp anh thanh niên, nghe anh kể về cuộc sống của mình, tôi hiểu thêm về công việc và cuộc sống của anh cũng như những người âm thầm trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600 mét này. Tôi bắt đầu tò mò về người mà anh lái xe đã hé lộ: một chàng trai 27 tuổi sống đơn độc trên đỉnh núi, làm công việc đo nắng, đo gió và tính mây.
Khi biết đến vậy, tôi tự hỏi: Tại sao một người trẻ tuổi lại sống đơn độc trên một đỉnh núi cao như vậy? Tại sao anh không tìm kiếm hạnh phúc riêng mà lại chọn công việc này? Cô cháu gái của tôi cũng rất háo hức. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc anh lái xe giới thiệu về anh thanh niên, người làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu, sống một mình trên đỉnh núi và rất “thèm người”. Khi anh xuất hiện, với dáng vẻ nhỏ bé và gương mặt rạng rỡ, tôi đã có ấn tượng đầu tiên về anh.
Anh bắt đầu giới thiệu về công việc của mình: đo gió, đo mưa, đo nắng và dự báo thời tiết hàng ngày phục vụ cho sản xuất và chiến đấu. Anh kể rằng vào nửa đêm, phải rời khỏi chăn và ra vườn giữa cái lạnh buốt. Tôi cảm thấy rất cảm phục anh. Anh không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn sống rất ngăn nắp. Tôi hỏi anh:
– Tại sao người ta lại nói anh là người cô độc nhất thế gian? Rằng anh rất “thèm” người?
Anh thanh niên cười và đáp:
– Những từ đó là của bác lái xe, không phải đúng đâu.
Anh chia sẻ rằng khi chưa vào nghề, anh cảm thấy những ngôi sao trên bầu trời đen là lẻ loi. Nhưng khi vào nghề, anh nhận ra không phải vậy. Anh cho rằng công việc của mình liên kết với công việc của những người khác dưới xuôi. Nếu không làm việc, anh sẽ cảm thấy buồn chán. Anh tâm sự với chúng tôi như thể đang hồi tưởng lại những suy nghĩ lâu dài. Anh giật mình khi thấy tôi đang vẽ mình. Anh từ chối một cách khiêm tốn và giới thiệu những người xứng đáng hơn để vẽ. Dù anh cố gắng ngăn cản, tôi vẫn vẽ được, dù có phần vất vả. Cuộc gặp gỡ này thật ngắn ngủi và đầy tiếc nuối. Anh còn tặng chúng tôi một làn trứng gà và không quên chúc chúng tôi một chuyến đi vui vẻ. Tôi rất cảm kích với sự tận tâm và trách nhiệm của anh.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và mọi người. Qua cuộc gặp gỡ này, tôi đã có những suy nghĩ mới về con người và cuộc sống. Anh thanh niên đã giúp tôi cảm nhận được sự sống động và nhiệt huyết của những người làm việc trên Sa Pa.
10. Bài viết từ góc nhìn của một họa sĩ về câu chuyện 'Lặng lẽ Sa Pa' - mẫu 3
Con đường nghệ thuật đầy gian nan, cần đến niềm đam mê và sự sáng tạo để đạt được thành công. Nghề hội họa cũng không phải ngoại lệ. Vì vậy, tôi đã quyết định thực hiện chuyến hành trình lên Lào Cai để tìm cảm hứng cho bức tranh của mình trước khi nghỉ hưu. Dù đã đi qua nhiều cảnh đẹp hùng vĩ, nhưng chẳng có nơi nào khiến tôi ấn tượng mạnh mẽ. Thế nhưng, khi dừng chân ở SaPa, tôi đã gặp một chàng trai trẻ, người đã truyền cho tôi cảm hứng về một mẫu người lao động cống hiến thầm lặng.
Ngồi bên tôi trên chuyến xe khách là một cô kĩ sư trẻ mới ra trường. Trong suốt chuyến đi, chúng tôi trò chuyện về nghệ thuật và cuộc sống, cảm giác thân thuộc như cha con. Tôi dự định đưa cô đến Lai Châu, gửi gắm cô cho ông trưởng phòng trước khi tiếp tục hành trình. Bác tài xế, người rất vui tính, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi. Khi xe qua SaPa, tôi đã định sống ở đây để tận hưởng sự yên bình trong những năm cuối đời, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm. Bác tài xế hỏi tôi có sợ SaPa buồn không. Buồn à? Ai mà không sợ, vì có thể nơi đó sẽ là một sự cô đơn không lối thoát. Ánh nắng dần chiếu sáng, làm cháy rừng cây, những cây thông chỉ cao quá đầu, rung rinh trong ánh sáng. Mây bị đuổi đi, cuộn lại từng đám, lăn trên các vòm lá ướt sương.
Đột nhiên, xe dừng lại để tiếp nước và cho hành khách nghỉ ngơi trong ba mươi phút. Bác tài xế hứa sẽ giới thiệu cho tôi một người mà theo ông là người cô độc nhất thế gian, và tôi sẽ thích vẽ anh ta. Bác kể, chàng thanh niên hai mươi bảy tuổi, làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, quanh năm chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo, đã rất thèm gặp người khác, nên thường ngáng đường để gặp gỡ và trò chuyện với mọi người. Khi nhìn theo tay chỉ của bác tài xế, tôi thấy một thanh niên nhỏ bé, với gương mặt rạng rỡ đang chạy xuống sườn đồi. Anh ấy tặng bác tài xế củ tam thất vì biết vợ bác bị ốm, và bác trao lại cho anh những cuốn sách mà bác đã mua hộ. Bác giới thiệu chúng tôi với anh thanh niên và đề nghị anh đưa chúng tôi lên thăm nơi ở và làm việc của anh. Anh thanh niên rất vui mừng mời chúng tôi vào nhà, nhưng vội vàng chạy về trước. “Có lẽ anh ấy chưa kịp dọn dẹp nhà cửa”, tôi nghĩ thầm. Nhưng khi bước lên bậc tam cấp, tôi thấy một vườn hoa rực rỡ sắc màu. Anh tặng cô kĩ sư một đóa hoa to, với lòng hiếu khách của người đã lâu chưa gặp ai, cô là người Hà Nội đầu tiên anh gặp sau bốn năm.
Thôi, kết thúc phần hái hoa, anh thanh niên đề nghị:
- Đã năm phút trôi qua, cháu sẽ nói về công việc của mình trong năm phút, còn hai mươi phút còn lại, bác cho cháu nghe chuyện dưới xuôi.
Công việc của anh là đo gió, đo mưa, tính mây, đo chấn động mặt đất. Lúc đầu, anh cảm thấy rất cô đơn, nhưng sau đó tự hỏi: Mình sinh ra để làm gì, mình ở đâu, và mình làm việc vì ai. Tất cả là vì cuộc sống mà mỗi người đóng góp. Anh nhận thấy mình và công việc là một đôi, không còn cảm thấy buồn hay cô độc nữa. Thêm vào đó, anh còn có bạn đồng hành là sách. Anh kể về những ngày làm việc cực nhọc. Dù trong những cơn mưa bão lạnh lẽo, dù mới một giờ sáng, nhưng vì công việc, anh không ngại khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ. Anh dừng lại giữa câu chuyện, khiến tôi cảm thấy bối rối vì đã gặp được người mình mong ước từ lâu. Cuộc gặp gỡ này thực sự đáng giá cho một chuyến đi dài.
Anh mời chúng tôi vào nhà uống trà. Tôi bước theo anh vào nhà. Ngôi nhà ba gian thật sạch sẽ, ngăn nắp. Bàn làm việc, giá sách, và một chiếc giường nhỏ gọn nằm ở góc trái gian. Những quyển sách trên kệ làm tôi rất ấn tượng, từ khoa học, văn hóa đến văn học. Anh rót cho tôi chén trà nóng, thứ mà tôi đã không gặp trong ba ngày qua. Anh kể về lúc xin ra mặt trận nhưng không được, và lúc các phi công cảm ơn vì đã phát hiện đám mây khô, giúp không quân bắn hạ máy bay Mỹ. Không có ngọn lửa nào cháy sáng hơn lòng nhiệt thành của người trẻ. Tôi thấy niềm vui trong ánh mắt anh và cảm hứng trào dâng, tôi lập tức vẽ anh. Nhưng anh từ chối, bảo mình không xứng đáng để vẽ và giới thiệu những người khác xứng đáng hơn. Dù vậy, anh vẫn ngồi im để thuyết phục tôi. Anh nói về kỹ sư vườn rau thụ phấn cho hoa su hào, và cán bộ vẽ bản đồ sét không dám về quê trong mười năm. Tôi rất xúc động. SaPa có thể chỉ là nơi nghỉ dưỡng với nhiều người, nhưng ở đây có những người âm thầm cống hiến cho đất nước. Những lời anh nói có sức ảnh hưởng lớn, gợi mở những điều chưa từng nghĩ tới. Khi tôi hoàn thành bức vẽ đầu tiên, anh giật mình và kêu lên: “Trời ơi, chỉ còn năm phút nữa”. Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi tiếc phải chia tay anh.
- Tạm biệt anh, tôi sẽ trở lại, tôi có thể ở lại ít ngày với anh không? - tôi nắm tay anh lắc mạnh.
Cô gái cũng chào tạm biệt anh. Anh tặng tôi một làn trứng gà tự nuôi, bảo là bữa trưa cho tôi, bác tài và cô gái trẻ, không thể tiễn chúng tôi vì sắp đến giờ “ốp”. Anh hẹn lần sau tôi sẽ trở lại. Tôi rời đi trong sự tiếc nuối.
Khi bước xuống đồi, nhìn lên, tôi thấy anh thanh niên đã vào nhà. Chúng tôi ra về, ánh nắng đã chiếu sáng con đèo, làm rừng cây rực cháy, tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 11 giờ, chưa đến giờ “ốp”, sao anh không tiễn chúng tôi nhỉ? Tôi thấy cô kĩ sư liếc nhìn mình, hồi hộp nhưng không nói gì.
Chuyến đi này sẽ là một kỉ niệm khó quên. Tôi đã gặp anh thanh niên, một con người thật đẹp, cao cả, từ cách sống đến tâm hồn. Anh đã để lại ấn tượng mạnh về thế hệ trẻ, những người anh hùng âm thầm phục vụ đất nước. Tôi tin rằng mình sẽ vẽ thành công hình ảnh của một người lao động trẻ, và tôi sẽ trở lại gặp anh, kể cho anh nghe những câu chuyện dưới xuôi.