1. Bài văn đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà - Số 1
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ hình ảnh một gia đình nhỏ trải qua những thời kỳ đau khổ của chiến tranh. Ba tôi, một chiến sĩ anh hùng, để lại một kỉ vật quý giá - chiếc lược ngà, trước khi hy sinh. Tôi chỉ nhớ ba qua những bức hình và câu chuyện của má tôi.
Năm lên 8, ba tôi được về thăm gia đình. Tôi mong ngóng chờ đợi nhưng sự thực làm tôi sốc. Người đàn ông đó không phải ba tôi, và cuộc sống gia đình như bị lạc lõng. Đau đớn nhận ra sự thật, tôi cảm nhận được tâm hồn mệt mỏi của ba, những vết sẹo tâm hồn mà chiến tranh gieo rắc.
Ngày ba rời đi để quay lại chiến trường, tôi cảm nhận được sự hi sinh và tình yêu thương. Ba hứa sẽ làm cho tôi chiếc lược ngà. Đó là lời hứa cuối cùng trước khi ba hy sinh. Khi tôi nhận được chiếc lược ngà với những dòng chữ yêu thương, lòng tôi tràn ngập nước mắt.

2. Bài văn đóng vai bé Thu chia sẻ về chiếc lược ngà - Số 3
Gia đình nhỏ của tôi sống gần sông Cửu Long, chỉ có mẹ và tôi do ba tôi từng là chiến sĩ kháng chiến. Một ngày bất ngờ, xuồng chèo đến, một người đàn ông với vết sẹo lớn trên mặt, đó là ba tôi, và bác Ba - bạn của ba. Sự ngạc nhiên khiến tôi không nhận ra, tôi chạy gọi má vì người đó không giống như ba trong ảnh. Mọi sự kiện tiếp theo khiến tôi phải đau đầu với lòng tự trách.
Bị đánh khi không nhận ra ba, tôi hiểu ra sự thật và hối hận. Tôi quyết định trở về nhà bà ngoại, nơi tôi cảm thấy an tâm hơn. Những ngày sau đó, bà tôi kể về những khó khăn và hi sinh của ba, những điều mà tôi chưa từng biết. Bức thư từ chiến trường của ba đã chứng minh tất cả.
Khi ba quay về, tôi dần hiểu và chấp nhận sự thật. Mối quan hệ giữa cha và con được làm mới từ những lời xin lỗi chân thành và sự thấu hiểu. Ba hứa sẽ mua cho tôi một cây lược, nhưng trái tim của ba đã ngừng đập trước khi hứa được thực hiện.
Nhận chiếc lược ngà từ bác Ba, tôi tràn ngập cảm xúc, nó là biểu tượng của tình yêu và hi sinh. Tôi nguyện rằng chiến tranh không tồn tại để cha con tôi không phải chia xa nhau, và tôi không mất ba theo cách đau lòng như vậy.

3. Bài văn đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà - Số 2
Mỗi khi tôi cầm chiếc lược ngà để chải tóc, hồi ức về ba trỗi dậy. Đó là kỉ niệm duy nhất về ba, chiếc lược mà ông tặng tôi.
Tôi là Thu, sống ở gần sông Cửu Long. Ba tôi đã rời bỏ khi tôi còn rất nhỏ. Lần duy nhất ba quay về, tôi không nhận ra ông vì vết sẹo trên mặt. Sự hiểu lầm làm tôi gạt bỏ ba, nhưng sau này tôi nhận ra sự thiêng liêng của tình cha con.
Bữa cơm cuối cùng, tôi ôm chầm lấy ba, đau lòng khi biết ba hy sinh. Tình yêu của ba truyền đến chiếc lược ngà, một biểu tượng của tình thân vô hình nhưng sâu sắc.

4. Bài văn đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà - Số 5
Gặp lại bác Ba, người đồng đội của ba, tôi nhận được chiếc lược ngà như lời hứa của ba. Chiến tranh đẫm máu, ba không thể trở về, tôi hối hận vì sự vô tâm của mình. Nhưng chiếc lược ngà mang đến cho tôi sự an ủi, là hồi ức đẹp nhất về ba.
Khi còn nhỏ, tôi không biết mặt ba, chỉ nhìn ảnh chung với mẹ. Khi ba quay về, sự lạ lẫm khiến tôi trố mắt ngạc nhiên. Tôi phản kháng và tránh xa ba, nhưng bà ngoại giải thích về vết sẹo trên mặt ba do chiến tranh.
Tôi ân hận và khóc nức nở khi ba rời đi. Sự hiểu lầm và hối hận cuối cùng được giải quyết khi bác Ba mang đến chiếc lược ngà, làm tôi nhớ mãi về tình yêu của ba dành cho con.

5. Bài văn đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà - Số 4
Gặp bác Ba, người đồng đội của ba tôi, tôi nhận được chiếc lược làm từ ngà voi mà ba để lại. Hồi ấy, tôi không nhận ra ba, và sự hiểu lầm đã khiến tôi trách mình. Tôi hối hận vì đã không nhận ra tình yêu của ba khi ba vẫn còn bên cạnh.
Chiếc lược trở thành biểu tượng của tình cha con, và tôi giữ nó như một kỷ vật quý giá. Mỗi lần nhìn thấy, tôi nhớ về ba và câu chuyện buồn khi ba rời đi, để lại lời hứa và chiếc lược mà tôi giữ gìn như là một phần kỷ niệm về ba.

6. Bài viết của bé Thu về chiếc lược ngà đặc biệt - Số 7
Trong cuộc sống của tôi, có một chiều không bao giờ phai mờ trong ký ức. Các buổi chiều khác, chúng tôi nhỏ bạn lại tụ tập chơi nhà chòi. Bất ngờ, tiếng gọi lớn vang lên: 'Thu! Con'. Tôi đột nhiên giật mình, quay lại và trước mắt tôi là một người đàn ông xa lạ trong bộ quân phục bạc màu, khuôn mặt đầy vết thẹo, trông rất dữ tợn và sợ hãi. Anh ấy đưa tay về phía trước, tiến lại chầm chậm và nói run run:
- Ba đây con!
Lần này, tôi không nghe nhầm, đúng là ba mình. Tai tôi như ngừng đọng, đầu óc mơ hồ, và câu hỏi đầy nghẹn ngào: Tại sao? Tại sao ba mình lại trông thế này? Anh ấy cứ tiến lại gần, làm tôi cảm thấy lo sợ, tôi bỏ chạy và kêu lên: 'Má! Má!'.
Khác với dự đoán của tôi, khi nhìn thấy mẹ tôi, anh ấy không la mắng mà lại khóc, đỡ ba lô và nói:
- Bố đã về đấy à?
Tôi trốn đằng sau mẹ. Trong lòng nảy lên vô số câu hỏi: Tại sao anh ấy lại là ba mình? Sao lại giận và đánh tôi? Mẹ tôi như không hiểu tâm trạng của tôi, gọi anh ấy là ba, nhưng tôi vẫn không tin. Những ngày tiếp theo là cuộc đấu tranh gay go giữa tôi và người đàn ông đó. Kỳ lạ, anh ấy luôn ở gần tôi, vỗ về và sẵn sàng quan tâm. Nhưng tôi lại càng ghét anh ấy hơn, mẹ tôi nhất quyết không hiểu tâm trạng của tôi, còn la mắng tôi vì ngang ngược. Bữa cơm thứ hai trôi qua giống như ngày trước nếu không có...
Khi ấy, tôi ngồi ăn xong bữa cơm. Đang ăn, anh ấy gắp một miếng trứng cá vàng to và đặt vào bát tôi. Trong lúc đó, lần đầu tiên tôi được người lớn như ba mình gắp thức ăn cho. Tôi nhìn chén cơm và nghĩ, đột nhiên tôi hất miếng trứng ra khỏi bát, khiến cơm bắn tung tóe. Anh ấy tỏ ra tức giận:
- Sao mày cứng đầu vậy?
Tôi im lặng, không nói gì. Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh đau như vậy. Tôi muốn khóc nhưng tự nhủ trước mặt anh ấy không được yếu đuối. Anh ấy nói:
- Lúc về, ba mua cây lược cho con.
Tôi quét nước mắt và vẫy tạm biệt cha! Tôi không biết đó sẽ là lần cuối cùng tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị thương nặng và hi sinh. Chiếc lược ngà được bác Ba - đồng đội của ba trao cho tôi là kỷ vật cuối cùng ba dành cho tôi. Nhìn những dòng chữ khắc trên chiếc lược nhỏ, tôi bật khóc, trái tim đau đớn. Ba Sáu của tôi đã không còn...
Năm mươi năm trôi qua, bé Thu ngày nào bướng bỉnh đã trở thành cựu chiến binh. Năm mươi năm tôi đã cố gắng sống tốt để không phụ lòng ba Sáu, cũng là năm mươi năm tôi nhớ mãi về ba. Chiếc lược ngà trở thành một vật phẩm quý giá, người bạn tri kỷ. Tôi tin rằng, ở thế giới bên kia, ba Sáu sẽ mỉm cười hạnh phúc và tự hào về cô con gái bướng bỉnh ngày nào!

7. Bé Thu chia sẻ về Chiếc lược ngà - Phần 6
Sau chuyến trở về, tôi chìm đắm trong bầu không khí chiều tà. Đoàn cán bộ an toàn về đến đơn vị, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc. Các đồng đội khác cũng đã nghỉ ngơi tại lán trại. Tôi nằm dưới bóng lá dừa khô, nhìn lên bầu trời cao. Ánh sáng chói lọi qua lá dừa, tôi nhìn chói chang vì chất hóa học Mỹ. Bầu trời miền Nam tuyệt vời, nhưng bị Mỹ hủy hoại. Tôi rút chiếc lược ngà từ túi, chải nhẹ mái tóc, nhớ về ba tôi, vừa vui sướng vừa hối hận.
Nhà tôi ở Cù Lao Giêng, quận Chợ Mới, tỉnh Long Châu Sa, gần kinh nhỏ đổ ra sông Cửu Long. Ba tôi rời khỏi miền Nam sau khi tỉnh nhà bị chiếm. Ba là cán bộ kháng chiến, ở lại xây dựng và lãnh đạo kháng chiến chống Mỹ. Lúc đó, tôi chưa tròn một tuổi, chỉ biết ba qua hình ảnh nhỏ mẹ đưa. Má thường kể về ba, nhưng tôi chỉ biết ba qua tấm hình. Mỗi lần má lên cứ thăm ba, tôi muốn đi theo, nhưng má không cho vì đường xa và nguy hiểm.
Ba trở về sau 7 năm. Ngày tôi không thể quên, chiếc xuồng chưa cập bờ, ba nhảy lên khiến xuồng chòng chành. Nghe gọi, tôi giật mình. Ba nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng. Khiến tôi không chắc chắn lắm. Nhìn ba, tôi nghi ngờ, nhưng đôi mắt đó rõ ràng là ba. Lần đầu tiên nhìn thấy ba, tôi chạy về kêu má. Ba rồi lại quay đi, tôi đành đứng đó chờ.
Ngày rời đi, tôi gây thất vọng cho ba. Tôi từ chối gọi ba, giận cả má. Tôi giữ khoảng cách, khiến ba buồn. Tôi nhớ lại những hành động đó, hối hận vô cùng. Sau nhiều năm, tôi hiểu được ba là người anh dũng, chiến đấu vì hòa bình. Ba hy sinh vì đất nước, bị địch giết. Ba chôn cất trong rừng, giấu kín. Tôi vào giao liên, chiến đấu vì tình yêu đất nước, cho ba và gia đình. Bom đạn không ngăn cản được tình yêu và lòng trả thù trong tôi.
Thời gian trôi qua, cuộc sống bất ổn, tôi nhớ ba nhiều hơn. Tôi quyết chiến đấu, báo thù giặc Mỹ. Cuộc chiến có thể kéo dài, nhưng tôi sẽ không sợ. Ba đã chiến đấu cho đất nước, tôi cũng vậy. Tôi hứa sẽ sống xứng đáng với ba, với má và Tổ quốc thiêng liêng.

8. Bé Thu kể chuyện về Chiếc lược ngà - Số 9
Ngày ấy, tôi vuốt mái tóc bằng chiếc lược ngà, như một cảm xúc trầm lắng. Hồi ức về ba hiện về rõ ràng, tôi nghĩ về cuộc kháng chiến anh dũng và tình yêu thương của ba.
Ba, người lính chiến đấu dũng cảm, chẳng chịu khuất phục trước quân địch hung ác. Anh hy sinh trong trận đánh quyết liệt, một viên đạn xuyên qua ngực, nhưng tâm hồn anh vẫn bay cao, hùng dũng đến hơi thở cuối cùng.
Đồng đội âm thầm chôn cất ba giữa rừng xanh. Ba để lại cho tôi chiếc lược ngà, một mảnh kỷ niệm quý giá, đánh dấu tình yêu lưu luyến và ý chí kiên cường của người cha yêu dấu.
Ngày nay, khi tôi đặt chiếc lược vào lòng, tôi hứa sẽ sống xứng đáng với tình thân, với Tổ quốc thanh bình. Dù cuộc chiến có giăng nên trở ngại, tình yêu và lòng yêu nước trong tôi sẽ không bao giờ phai nhạt.

9. Bé Thu kể chuyện Chiếc Lược Ngà - Phần 8
Trong cuộc sống, hạnh phúc luôn tồn tại ngay trước mắt chúng ta, nhưng không phải ai cũng nhận ra điều này. Tôi - Bé Thu - đã trải qua nhiều biến cố, và giờ đây, hạnh phúc là hình bóng ba thân yêu ở nơi xa xôi. Kỷ niệm về cuộc gặp và chia ly với ba sẽ mãi mãi là một phần ký ức của tôi. Câu chuyện bắt đầu từ thời kỳ ba tôi phải rời nhà để tham gia chiến trận, khi tôi mới chỉ là một đứa trẻ nhỏ...
Mẹ tôi luôn kể về những giờ phút khó khăn khi ba vắng nhà, và tôi luôn tự hào về anh - người hùng của mình. Sau tám năm, ba trở về, và sự mong đợi của tôi trở thành hiện thực. Nhưng cuộc sống đầy khó khăn không dừng lại, và tôi không nhận ra điều quan trọng nhất đến khi mọi thứ đã quá muộn...
Cuộc sống gia đình trở nên khó khăn khi có một người đàn ông xuất hiện và thay đổi mọi thứ. Tôi từ chối nhận ông ta là ba, và mọi quan tâm của ông ta đều bị tôi từ chối. Những xung đột gia đình và cuộc sống mà tôi trải qua đã tạo nên những kí ức đau lòng. Nhưng đôi khi, chúng ta chỉ nhận ra giá trị của điều gì đó khi nó không còn...
Chuyến thăm của ba trở thành lời hứa cuối cùng, và tôi không nhận ra điều quan trọng nhất cho đến khi ba đi mãi mãi. Cuộc sống đã giúp tôi trưởng thành, và giờ đây, tôi là một người trưởng thành, biết trân trọng tình yêu của gia đình và đất nước. Hình bóng của ba vẫn mãi sống trong tôi, là nguồn động viên và ánh sáng chỉ đường...

10. Hành trình của bé Thu và Chiếc lược ngà - Phần 10
Mảnh đời tôi như một câu chuyện, với chiếc lược ngà trên tay như là một dấu vết thời gian. Hơn một thập kỷ trôi qua, nhưng hình ảnh chiếc lược vẫn gắn bó trong tâm hồn tôi.
Tôi còn nhỏ, ba tôi phải rời nhà để tham gia kháng chiến. Má tôi cũng thường xuyên đi thăm ba, nhưng tôi không thể đi cùng. Hình ảnh ba chỉ qua một tấm ảnh nhỏ, và ba cũng chỉ thấy tôi qua hình ảnh vì tôi không thể theo má. Ba trông tôi qua một bức ảnh nhỏ, và tôi nhìn thấy ba qua một bức ảnh ba chụp với má. Ba trông thật đẹp và hiền. Lúc đó tôi chỉ mới tám tuổi, đang chơi dưới bóng cây xoài, bỗng nghe tiếng gọi: 'Ba ơi, con đây!'. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông với vết thẹo dài trên mặt. Tôi hoảng sợ, và người đàn ông ấy tự nhận mình là ba tôi. Nhưng tôi từ chối tin, vì ba tôi trong ảnh không có vết thẹo đó. Tôi chạy vào nhà, kêu gọi má, hy vọng má sẽ đuổi người đó đi. Nhưng má lại chạy ra ôm người đàn ông ấy và khóc, bảo tôi gọi ba. Tôi tự hứa không bao giờ gọi người đó là ba.
Người đàn ông ấy ở nhà tôi ba ngày. Tôi càng tránh né, ông ta càng áp đặt. Tôi không chấp nhận gọi ông ta là ba. Ngày sau đó, khi đang nấu cơm, má tôi đi mua thức ăn. Má dặn tôi gọi 'ba' nếu cần gì. Nhưng tôi từ chối, và khi má thách thức, tôi chỉ nói 'Vô ăn cơm!'. Ông ta ngồi im, tôi vẫn thách thức: 'Cơm chín rồi!'. Nhưng ông ta không đổi. Tôi bực bội và nói: 'Con kêu rồi mà người ta không nghe'. Lúc đó, ông ta nhìn tôi và cười. Tôi giữ lời hứa của mình, và từ chối gọi ông ta là ba.
Một hôm, má đi mua thức ăn, và nồi cơm quá to, tôi không thể bắc nước. Tôi nhớ đến người đàn ông ấy. Tôi muốn nhờ ông ta, nhưng không thể gọi ông ta là 'ba'. Tôi nói: 'Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái!'. Bác Ba, người đi cùng ông ta, bảo tôi phải nói 'Ba chắt nước giùm con', nhưng tôi vẫn kiên quyết nói: 'Cơm sôi rồi, nhão bây giờ'. Bác Ba đe dọa tôi: 'Má cháu về sẽ đòn, sao cháu không gọi ba cháu. Một tiếng 'ba' thôi cũng không được sao?'. Tôi không quan tâm và tiếp tục nói: 'Cơm chín rồi, nhão bây giờ'. Ông ta ngồi im. Bác Ba cảnh báo: 'Cơm mà nhão, má cháu về như thế là chắc chắn sẽ bị đòn, sao cháu không gọi ba cháu. Một tiếng 'ba' thôi cũng không được sao?'. Tôi giữ vững lời hứa, và cảm thấy bực tức.
Một lần nữa, má đi mua thức ăn và tôi không thể bắc xuống nước cơm. Tôi nhớ đến chiếc vá. Tôi lấy nó múc nước từ nồi. Ông ta nghĩ tôi phải chịu thua, nhưng tôi không thể chấp nhận, vì nếu chấp nhận thì giống như tôi chấp nhận ông ta là ba. Tôi hất cái vá, cơm văng ra. Ông ta la mắng và đánh tôi. Tôi nhận ra hành động của mình vô lễ và xấu hổ. Nhưng tôi không muốn chấp nhận ông ta là ba. Tôi gắp lại trứng cá vào chén, vẫn kiên quyết giữ lời hứa. Bác Ba cảnh báo, nhưng tôi nói thẳng: 'Con kêu rồi mà người ta không nghe'. Tôi cảm thấy bực bội và bước ra khỏi bàn ăn. Xuống bến, tôi nhảy xuống xuồng và bơi qua sông, về nhà ngoại.
Sau đó, ngoại hỏi tôi về việc không chấp nhận người đàn ông là ba. Tôi giải thích và nói không cần cây lược. Nhưng bác Ba nói rằng ba tôi đã để ý đến cây lược, thậm chí trước khi ra đi, ba vẫn chải bóng cho cây lược để không quên tôi. Tôi ngạc nhiên và xúc động. Cây lược không chỉ là một vật phẩm, mà là tấm lòng của ba tôi, là tình cảm phụ tử. Bác Ba nói dối rằng ba tôi còn sống, để không làm tôi buồn. Trái tim tôi đau khi nhớ đến ba.
Sau đợt thống nhất, tôi gặp lại bác Ba. Bác tặng tôi cây lược ngà, thực hiện lời hứa của ba tôi. Lúc đó, tôi ngạc nhiên và xúc động. Tôi biết ba đã mất, nhưng bác vẫn giữ lời hứa với tôi. Cuộc gặp gỡ kéo dài chỉ trong một khoảnh khắc, rồi mỗi người đi về phía mình. Trước khi ra đi, bác Ba nói: 'Thôi, ba đi nghe con'. Câu ấy, hơn mười năm trước, đã được tôi nghe. Giờ nó sống lại, mang đến cho tôi một cảm giác ấm áp khác thường.
Sau thống nhất, tôi gặp lại bác Ba. Bác kể về ba tôi. Ba chăm sóc cây lược cho tôi, và trước khi ra đi, ba không nói gì được. Nhưng ánh mắt ba nói lên tất cả, báo hiệu cho bác Ba mang cây lược về cho tôi. Trước khi mất, ba vẫn nghĩ về tôi. Tôi sẽ mãi không quên ba.

Bài văn này đưa ta vào hành trình của bé Thu, kể về một câu chuyện đặc biệt xoay quanh Chiếc lược ngà - Số 10.