1. Bài Văn Kể về Kỷ Niệm Đáng Nhớ với Thầy Giáo, Cô Giáo Xuất Sắc Nhất Số 1
Trong thời kỳ học sinh, ai cũng lưu giữ những kỷ niệm không thể phai mờ với thầy cô giáo đã chèo lái con thuyền kiến thức, đưa chúng ta qua những sông tri thức đầy khó khăn để đến bến thành công. Những kỷ niệm ấy là những dấu ấn thiêng liêng khắc sâu trong trái tim và trí não của chúng ta, là hành trình đánh dấu suốt cuộc đời học sinh.
Với tôi, có một kỷ niệm đặc biệt với thầy giáo chủ nhiệm trong những năm tháng tiểu học. Thầy không chỉ là người dạy tôi chữ và kiến thức, mà còn là người hướng dẫn, đồng hành như một người cha trong những ngày đầu bước chân vào trường, những lúc còn ngơ ngác chưa hiểu biết về thế giới xung quanh.
Thầy giáo ấy chính là người đã làm cho tôi lạc quan hơn trong ngày đầu tiên ở trường, khi mọi thứ đều mới lạ, thầy cô mới, bạn bè mới...
Ngày quan trọng của cuộc sống học sinh, sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, chúng tôi được phân lớp để bắt đầu hành trình 8 năm học tại trường mới. Buổi học đầu tiên đánh dấu một chặng đường mới, và để gặp thầy giáo chủ nhiệm, gặp bạn bè mới, là sự hòa mình vào một ngôi nhà mới mà chúng tôi sẽ dành cả tuổi thơ tới.
Khi thầy Hoàn bước vào, vẻ ngoại hình của thầy tươi tắn, thân thiện khiến tôi cảm thấy thân thuộc. Nụ cười ấm áp của thầy làm cho tôi nhớ đến bố mình ở nhà. Dù mái tóc của thầy đã có vài sợi bạc, nhưng đó là biểu hiện của thời gian đã trôi qua với những nỗ lực không ngừng nghỉ.
Khuôn mặt thầy chứa đựng bao kiến thức và trách nhiệm, bàn tay nhiều nếp nhăn là minh chứng cho công việc dạy dỗ, hướng dẫn chúng tôi. Thầy bước lên bục giảng, giới thiệu về bản thân và quy tắc lớp học, là thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi trong suốt 5 năm tiểu học sắp tới.
Giọng điệu ấm áp của thầy tạo cho chúng tôi cảm giác gần gũi và an tâm. Trong ngày đầu tiên, tôi được chạm vào bảng chữ cái đầu tiên, và đó cũng là lúc tôi biết về chữ viết trong cuộc sống của mình.
Mở vở, tôi cầm bút lần đầu tiên, nét chữ run run, khiến tôi lo lắng vô cùng, sợ rằng sẽ bị thầy mắng. Thầy Hoàn đến ngay, nắm lấy tay tôi, hướng dẫn từng nét chữ một, làm cho tôi trở nên tự tin hơn. Những chữ viết sau đều đẹp hơn, và thầy mới buông tay tôi khi tôi đã tự tin vẽ chữ.
Ánh mắt hạnh phúc của thầy khiến tôi cảm thấy ấm áp và gần gũi. Đó là gương mặt thầy, luôn bên cạnh tôi dù khi tôi ngủ, luôn hiện diện trong giấc mơ của tôi.
Bài học đầu tiên với thầy Hoàn, người thầy đáng kính đó, là bước ngoặt quan trọng biến tôi từ một đứa trẻ ngây thơ không biết gì thành một người có kiến thức và tầm nhìn rộng lớn hơn.
Công lao của thầy không lẽ biến mất, mà nó còn hiện hữu mãi trong tâm trí tôi. Điều đó như câu tục ngữ: “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” - câu nói mà thầy dành tặng chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học thân thương.


2. Bài Viết về Kỷ Niệm Đáng Nhớ với Thầy Giáo, Cô Giáo Xuất Sắc Nhất Số 3


2. Khoảnh khắc đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo tuyệt vời nhất


5. Chuyến Phiêu Lưu Kỉ Niệm với Thầy Giáo, Cô Giáo Tuyệt Vời Nhất


4. Hồi Ức Với Thầy Giáo, Cô Giáo Đẳng Cấp Nhất số 4
Trong mỗi chặng đường cuộc sống, chúng ta luôn ghi nhớ những kí ức, có những khoảnh khắc vui mừng, và tôi muốn chia sẻ một kí ức đặc biệt về thời học trò cấp hai. Người thầy dạy văn trong năm học này đã để lại trong tôi những ấn tượng khó quên.
Có thể mọi người sẽ thắc mắc tại sao tôi viết về người cô mới chỉ dạy tôi trong vài tháng. Nhưng đối với tôi, khoảng thời gian đó đã gắn bó với nhiều trải nghiệm và kỷ niệm đáng nhớ.
Cô giáo đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Cô là người tận tụy, giọng nói ấm áp và sâu sắc, hấp dẫn chúng tôi vào bài học. Cô giảng bài một cách chu đáo, giải thích từng chi tiết nhỏ để chúng tôi hiểu rõ và phát triển ý nghĩa trong bài văn của mình. Nhờ cô mà chúng tôi trở nên đam mê với văn học và hiểu sâu hơn về nghệ thuật viết.
Năm học mới, tôi hạnh phúc khi cô trở thành chủ nhiệm của lớp. Cô không chỉ nghiêm túc trong vai trò này mà còn đầy tâm huyết. Cô khuyến khích, khen ngợi khi lớp đạt thành tích tốt, đồng thời động viên chúng tôi khi gặp khó khăn. Dù tôi không đạt được thành tích cao như mong đợi, cô vẫn dành sự động viên và an ủi một cách tận tâm.
Nhớ đến một sự kiện sinh nhật trong lớp, có người cảm thấy bất bình vì cả lớp chỉ tổ chức cho một bạn. Cô giáo lặng lẽ nói về đau đớn của một bạn học viên có hoàn cảnh khó khăn, khiến cả lớp chúng tôi cảm thấy lòng trắc ẩn. Sự đồng cảm của cô đã làm thay đổi tư duy của chúng tôi về sự chia sẻ và lòng nhân ái.
Mặc dù văn của tôi không lòe loẹt hay nổi bật, nhưng tôi viết với tấm lòng trân trọng và kính trọng đối với cô. Cô không chỉ là người thầy, mà còn là người đồng hành, nguồn động viên cho sự nghiệp học văn của tôi. Cô ơi, tôi trân trọng mọi điều mà cô đã dành cho tôi và tôi sẽ nỗ lực không ngừng để không làm cô thất vọng.


7. Bài chia sẻ về kỷ niệm tuyệt vời với thầy giáo, cô giáo đáng nhớ nhất
'Trồng cây nhớ người tặt hạt quả
Dạy đòi nhớ thầy, bước chân xưa'
Kỷ niệm về cô Kim Anh, người thầy đặc biệt của chúng tôi, luôn hiện hữu như những dòng thơ ấy. Với mái tóc dài, mượt mà, và đôi mắt cường nghị nhưng dịu dàng, cô để lại trong chúng tôi những ấn tượng sâu sắc. Cô không chỉ là người hướng dẫn trong học tập mà còn là người truyền đam mê.
Cô giáo Kim Anh luôn tận tụy với công việc giảng dạy. Bàn tay dài của cô không chỉ viết bảng mà còn chuyển tải tri thức, lòng nhiệt huyết. Cô dạy chúng tôi cách nhìn nhận bài học, không chỉ làm chúng tôi hiểu bài mà còn kích thích tư duy sáng tạo. Giọng nói của cô như nhịp nhàng, hòa mình vào không khí học tập.
Một kỷ niệm khó quên là khi cô hy sinh bài thi để đi thăm lớp. Đó là sự lo lắng và quan tâm không ngừng của cô đối với học sinh. Cô giáo không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với học sinh.
Những buổi học hè, cô dành thời gian giảng lại cho chúng tôi những phần chưa hiểu. Sự tận tụy của cô giúp chúng tôi vượt qua nỗi lo sợ, thấy nhẹ nhõm hơn. Cô chia sẻ niềm đam mê học với chúng tôi, truyền động lực để chúng tôi tiếp tục con đường học vấn.
Ngày Nhà giáo Việt Nam, lòng chúng tôi tràn đầy tri ân. Cô Kim Anh, những lời chúc tốt đẹp nhất dành tặng cô: 'Mạnh khỏe và hạnh phúc, chúng con yêu cô nhiều!'


6. Bài văn kể về kỷ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ hay nhất số 7
Trong cuộc sống, mỗi người đều ghi nhớ những kỷ niệm khó quên. Đối với em, kỷ niệm đáng nhớ nhất là về cô giáo chủ nhiệm lúc em học lớp ba.
Gia đình em vốn không giàu có, đời sống khá khó khăn. Năm em học lớp ba, gia đình em đối mặt với những khó khăn lớn do bố em mắc bệnh nặng. Không có khả năng đóng tiền học, em quyết định nghỉ học. Cô giáo chủ nhiệm của em, cô Lan, đã là người đến thăm em và gia đình. Cô không chỉ động viên mà còn giúp em được học mà không phải lo lắng về học phí.
Những buổi học sau đó, cô Lan luôn dành thêm thời gian giảng lại những bài em đã nghỉ để đảm bảo em không mất kiến thức. Với sự ân cần và tận tâm đó, em đã vượt qua khó khăn và đạt được những thành tích tốt. Cuối năm, em nhận được danh hiệu học sinh giỏi và học sinh nghèo vượt khó. Đó là điều em sẽ mãi nhớ và biết ơn cô Lan.
Kỷ niệm ấy là nguồn động viên lớn, là động lực để em học tập và nuôi dưỡng ước mơ trở thành một người giáo viên tốt, như cô Lan đã làm với em.


9. Bài văn kể về kỷ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ hay nhất số 10
Những kỷ niệm về thầy cô giáo cũ luôn gợi lên trong tôi những trải nghiệm đáng nhớ. Trong số đó, cô giáo Tâm - người giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp 4 để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Dù có vẻ nghiêm túc trên lớp, nhưng khi tôi được ở nhà cô, tôi hiểu thêm về sự quan tâm và vui vẻ của cô. Những ngày đó, tôi không chỉ học mà còn nhận được sự chăm sóc tận tình, giúp tôi tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Cô giáo Tâm không chỉ là người thầy trên lớp mà còn như người mẹ thứ hai, tạo cho tôi một góc kỷ niệm đẹp tươi trong lòng.


10. Bài chia sẻ về kỷ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ xuất sắc nhất
Mười bốn tuổi, tuổi của sự trưởng thành, là lúc tôi đã học được nhiều điều về đúng sai. Thầy đã dạy tôi cách khóc trước những khó khăn, cách cười khi thấy người khác vui. Thầy đã là người dạy tôi cúi xuống nhặt mảnh chai để bảo vệ bản thân và người khác. Tôi biết biết ơn những người có ơn với mình, và tất cả điều đó là nhờ thầy.
Mỗi buổi sớm mai, thầy vẫn là hình ảnh quen thuộc, bước vào nhà tôi để dạy. Những kí ức ấy tràn về, khiến tôi có cảm giác như... tôi đã từng trải qua điều này (?). Ngày hôm nay, một đoạn quảng cáo vang lên:
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng.
Điều đó là gì? Em có hiểu không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi…
Câu hát ấy... quá quen thuộc! Tôi cố nhớ về nó trong những mảng ký ức xáo trộn.
À! Phải rồi! Đó là nó!
Thầy vẫn để bản nhạc đó làm nhạc chuông điện thoại của mình. Thầy thường nói với chúng tôi rằng thích bài hát vì nó mang ý nghĩa. Sống là phải giữ lại những điều tốt đẹp, quên những điều đáng quên. Và đặc biệt, là có khả năng tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Như để gió cuốn đi…
Thế đấy! Thầy đã dạy chúng tôi phải sống như vậy! Nhưng bây giờ, tôi mới thấm thía. Hồi lớp 4, tôi chỉ vâng lời thầy mà thôi.
Muốn nghe câu chuyện về thầy giáo ư? Có nhiều lắm, nhưng không kể hết được! Tôi chỉ nói với bạn rằng thầy cũng là một ký ức đáng nhớ với tôi!
Tôi luôn hối tiếc vì thời gian học với thầy quá ngắn ngủi. Đến nỗi, tôi cảm thấy áy náy vì chưa kịp làm điều gì cho thầy. Thầy dạy chúng tôi 12 học sinh rất chu đáo, dạy cách làm toán nhanh, cách viết văn đúng yêu cầu. Thầy còn giữ một kho tàng chuyện cười, là nguồn cảm hứng vô tận. Học với thầy, chúng tôi luôn thoải mái, dễ chịu.
Nhà thầy cách trường hơn 20 cây số, mà dù nắng hay mưa, thầy luôn đến lớp đúng giờ. Thầy đến như cơn gió mới, mang lại nhiều điều mới mẻ. Thầy như tia nắng ban mai, thắp sáng ước mơ của tôi, gieo cho chúng tôi bao ước mơ và hoài bão.
Thầy thường bảo: “Nếu chỉ có một lần đi trên con đường đầy hoa, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Bây giờ, tôi hiểu thầy nói về điều gì rồi đấy, thầy ạ. Tôi sẽ chọn cho mình bông hoa cơ hội đẹp nhất. Thầy cũng bảo thầy không có con, nên xem chúng tôi như con của mình. Thầy đối xử với tôi rất tốt. Thế nên chúng tôi cũng cố gắng làm thầy vui, như cách đứa con nào với cha mình.
Thầy trò chúng tôi gắn bó như vậy. Nhưng trớ trêu thay, giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe tin đồn, chúng tôi như không tin vào tai mình. Ngày ấy, ngày 21, tháng 2, chúng tôi đã khóc rất nhiều. Thầy của chúng tôi sắp phải xa chúng tôi rồi! Phải làm sao bây giờ? Chúng tôi đã khóc nhiều đến mức tôi còn hỏi: “Thầy đi thì bao giờ thầy về ạ?”. Tôi từng nghĩ, thầy không còn là thầy của tôi nữa rồi!
Nhưng không phải vậy, thầy vẫn là thầy của chúng tôi. Mỗi sáng, thấy thầy, tôi vẫn chào thầy. Thật vui khi thầy vẫn nhớ tôi, thậm chí còn cười với tôi. Rất tự hào khi truyện tôi viết về thầy nhận giải ba. Thầy ơi, con viết về thầy được giải ba đấy, thầy ạ!
Đã qua 4 năm rồi nhưng tôi không quên được thầy. Vì thầy là ký ức khó quên trong tâm hồn tôi. Mặc dù xa thầy, nhưng bài học thầy dạy vẫn còn mãi. Thầy ơi, dù hôm nay là 26/11, con vẫn chúc thầy mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc thầy thành công trong việc trồng người cao quý của mình. Và... hãy chờ xem con sẽ thực hiện ước mơ của mình như thế nào, thầy nhé!


10. Khoảnh khắc đáng nhớ với thầy, cô giáo tuyệt vời nhất số 10
Trong những năm tháng tuổi thơ, mỗi con người đều sở hữu những kí ức đáng nhớ về thầy cô giáo của mình. Đối với tôi, có một kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy đặc biệt.
Là lúc tôi còn là học sinh lớp một, bước chân vào cánh cửa của hành trình tiểu học, nơi có nhiều khuôn mặt và thầy cô mới. Ngày đầu tiên đó, một ngày trọng đại, là ngày tôi khắc sâu trong trí nhớ. Buổi lễ khai giảng kết thúc, chúng tôi bước vào lớp học, gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình, người sẽ gắn bó suốt thời niên học.
Thầy hiện lên, vẻ ngoại hình nhanh nhẹn và bước vào lớp với sự ấm áp. Bản thân thầy đã trải qua nhiều năm nên tóc đã chuyển màu bạc, khuôn mặt gầy, đôi bàn tay nổi bật với những vết nhăn, là biểu hiện của những năm tháng giảng dạy. Thầy đứng trên bục giảng, ra hiệu cho chúng tôi yên lặng và nói: “Chào các em, thầy là Hồ Viết Cảnh, sẽ là người chăm sóc cho các em trong suốt thời niên học ở trường này.” Giọng thầy ấm áp, nhẹ nhàng, gọi lại hình ảnh của một người thầy giáo mà tôi đã tưởng tượng.
Bài giảng đầu tiên bắt đầu, thầy truyền đạt những kiến thức cơ bản nhưng lại là những bài học quan trọng đối với chúng tôi. Thầy viết lên bảng những dòng chữ, đôi tay thầy rung lên, mỗi nét chữ đều chứa đựng câu chuyện đằng sau. Thầy hỏi chúng tôi có hiểu không, chỉnh sửa cho những bạn nhìn không rõ. Thầy dành thời gian tận tâm giải đáp mọi thắc mắc của chúng tôi. Cuối giờ, thầy tổ chức hàng ngang để chúng tôi rời lớp, không khí tràn đầy tiếng cười, tạo nên một bức tranh đẹp cho buổi học đầu tiên.
Những buổi học sau, thầy luôn nghiêm túc với những bạn lười học và luôn động viên những bạn chăm chỉ. Giờ nghỉ, thầy thường cùng chúng tôi tham gia các trò chơi, tạo nên những kỷ niệm vui vẻ. Nhìn khuôn mặt thầy, tôi liên tưởng đến ông nội mình. Mất ông từ khi tôi còn nhỏ, những kí ức vui vẻ với ông là những thước phim quý giá. Nhìn thầy, tôi nhớ đến những khoảnh khắc tươi vui với ông, và tôi nổi lên điều cảm giác bình yên.
Một ngày nọ, do tôi lười học nên bị thầy mắng. Tôi chạy về ghế, tự hối hận vì làm thầy buồn. Vào giờ nghỉ, thầy không ra chơi như thường lệ mà lại đến chỗ tôi. Thầy nói: “Thầy xin lỗi em vì đã nói quá nặng lời. Nhưng em là lớp trưởng, phải là tấm gương cho các bạn.” Thầy giải thích lại bài học cho tôi. Tôi nhìn thầy, cảm thấy hối hận, và quyết tâm sẽ cố gắng hơn.
Vậy là thầy để lại trong tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giáo giản dị, thân thiện. Tôi hứa sẽ phấn đấu, trở thành công dân có ích cho xã hội, nhờ công ơn của thầy, và câu danh ngôn: “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” sẽ mãi mãi hiện hữu trong tâm hồn tôi.

