1. Bài văn mô tả bác bảo vệ số 1
Mỗi buổi sáng bước chân vào trường, ánh sáng ban mai hòa quyện cùng hình bóng của chú bảo vệ, là người đồng hành trung thành canh gác ngôi trường. Chú mở chiếc ghế gỗ, bước chân nhẹ nhàng để ngồi trước cổng, tỏa ra một vẻ an ninh yên bình, tô điểm cho khung cảnh trường trải đầy hứng khởi.
Chú Bảo, biểu tượng bảo vệ của trường, đã gắn bó với ngôi trường này từ thời gian xa xôi. Dù bước sang tuổi năm mươi, chú vẫn giữ được sức khỏe mạnh mẽ. Dáng đi không cao lớn nhưng uyển chuyển, chỉ có đôi vai gù cùng đôi tay rắn chắc là dấu hiệu của những năm tháng trung thành với trách nhiệm. Da tay, với những vết thương nhỏ, là kết quả của những ngày nắng mưa, chiến đấu bảo vệ khuôn viên trường. Đôi mắt một mí, sâu thẳm như kể lên những câu chuyện mà chú đã chứng kiến. Dù lông mày đã phai màu, nhưng ánh nhìn của chú vẫn sắc sảo, nhạy bén. Vùng trán rộng, là nơi ghi chép những cung bậc cảm xúc, những nét nhăn xuất hiện khi chú cười vui hay suy tư sâu. Đôi môi, mặc dù khô nứt, vẫn giữ được nụ cười ấm áp, làm tròn bức tranh hình ảnh của người bảo vệ trường.
Chú Bảo, không chỉ là người gác cổng, mà còn là người hướng dẫn, đồng hành của học sinh. Mỗi buổi sáng, chú dậy sớm để mở cổng, chào đón học sinh. Mỗi buổi tối, chú là người cuối cùng rời khỏi trường, kiểm tra từng lớp học, đảm bảo an ninh. Khi gió thoảng qua, lá bàng rơi, chú chẳng ngần ngại bước ra, lao động với chiếc chổi, đưa lá về một góc, tận tâm làm sạch sẽ môi trường học tập. Mỗi học sinh vô tư xả rác, chú nhẹ nhàng nhắc nhở, không giận dữ, tạo nên một không gian hòa bình, tràn đầy tình thương.
Công việc vất vả không làm chú than phiền. Mồ hôi rơi, chú không ngần ngại, với niềm tự hào về sứ mệnh của mình. Chú Bảo không chỉ là bảo vệ, mà là biểu tượng tinh thần, tạo nên tình cảm đặc biệt trong lòng học sinh. Em biết ơn chú Bảo, người đã góp phần làm cho ngôi trường của chúng em luôn trong lành và an ninh.
2. Bài văn mô tả bác bảo vệ số 3
Để ngôi trường luôn yên bình, an toàn, không gian ổn định, bác bảo vệ đóng vai trò quan trọng không thể thiếu. Hình ảnh của bác như một vị thần giữ chặt tòa lâu đài diệu kỳ, ngăn chặn mọi sự xâm phạm từ kẻ xấu. Đối với chúng em, hình ảnh bác bảo vệ, trông coi, bảo vệ ngôi trường thân thương đã trở nên quen thuộc và gần gũi. Em thật sự yêu quý và kính trọng bác.
Bác như bậc cha trong ngôi nhà chung của chúng em. Mọi vấn đề, bác đều hướng dẫn chúng em một cách nhiệt tình. Bác có vẻ đã trải qua hơn 40 năm cuộc sống. Khuôn mặt vuông vắn, làn da đen bóng, những nếp nhăn trên khuôn mặt cho thấy sự khỏe mạnh và chắc chắn. Bác như một người cha già, hiền lành và tốt bụng. Bác không thường cười, có lẽ để giữ sự nghiêm túc, nhưng bên trong đó là trái tim ấm áp và chu toàn. Dáng đi vững vàng, bác trông như một người bảo vệ an ninh, chắc chắn.
Ấn tượng ban đầu về bác có thể là khá nghiêm túc và khó gần. Nhưng thực tế không phải như vậy, bác luôn tạo cơ hội cho chúng em cảm thấy thân thiện và gần gũi. Bác rất tốt bụng, và thỉnh thoảng, bác cũng chia sẻ những điều ngon lành với chúng em. Nhưng điều khiến chúng em kính trọng nhất là tinh thần làm việc của bác. Bác làm việc với sự nghiêm túc và cẩn trọng, không bao giờ cần phải nhắc nhở nhiều. Các giáo viên thường ghé qua để nói chuyện với bác, thậm chí đánh cờ và uống nước. Mối quan hệ rất thân mật và gần gũi. Công việc của bác không hề dễ dàng. Đòi hỏi sự chăm chỉ, cần mẫn và lòng hi sinh.
Hàng ngày, bác đứng dậy sớm trước 6 giờ để mở cửa chờ học sinh. Trong cái rét của mùa đông, khi chúng ta chỉ muốn cuộn trong chăn, bác đã phải đứng đó từ rất sớm để thực hiện nhiệm vụ. Trực suốt 24 giờ, ngôi trường coi bác như người cha già, luôn chăm sóc và lo lắng cho chúng em. Ban đêm, khi trời tối, bác tuần tra cả trường rồi mới yên tâm đi nghỉ. Bác kiểm tra từng lớp, đảm bảo không có vấn đề nào. Ngoài việc giữ an ninh trường, bác còn giúp quản lí học sinh, lưu ý đến những đứa nghịch ngợm và báo cáo để xử lý. Hành động này không phải là để trừng phạt, mà là để chúng em tự rèn luyện, trở nên nghiêm túc hơn với bản thân.
Nhờ sự ân cần và nghiêm túc ấy, bác đã giúp chúng em học được rất nhiều khi còn ngồi trên bàn ghế nhà trường. Bác như người cha thứ hai, luôn yêu quý chúng em. Em luôn kính trọng và yêu quý bác. Khi xa mái trường, xa bác, chúng em sẽ nhớ mãi những lời chỉ bảo nhẹ nhàng và tận tâm của bác. Cảm ơn bác vì luôn ở bên chúng em trong những năm tháng học trò.
3. Bài văn tả bác bảo vệ số 2
Bác Lê - người bảo vệ trường em, đã dành hơn mười năm cống hiến cho trường. Bác là tấm gương bảo vệ mẫu mực, lòng tốt nhiệt huyết, khiến đám học sinh yêu quý bác hết mực.
Bác Lê là một anh hùng thương binh, mang theo sứ mệnh của mình từ chiến trường biên giới. Bác đã hy sinh cánh tay trái, vẫn giữ nguyên tinh thần lạc quan. Anh có vẻ cao ráo, gầy, mảnh mai, những vết thương trên bụng và mông là minh chứng cho những năm tháng gian khổ. Tóc cắt ngắn, cặp mắt sâu thẳm, đôi môi luôn sẵn sàng nở nụ cười. Bác Lê nói chuyện nhẹ nhàng, lịch sự, làn da kháng khái đỏ hồng. Bác nhanh nhẹn và vui tính, tạo cho mọi người xung quanh cảm giác thân thiện. Thầy cô giáo, học sinh, và cả phụ huynh đều gọi bác là 'Chú Lê' hoặc đơn giản là 'Bác'. Bác đã bước qua tuổi 45, nhưng tinh thần trẻ trung và năng động. Mọi khi học sinh hoặc thầy cô gặp khó khăn, bác luôn nhanh chóng giúp đỡ. Bác là người giữ trật tự, đánh gọi giờ học, giờ chơi chơi xổ sốu đúng giờ. Trong bộ quân phục bạc màu, bác nổi bật với ống áo trái dắt vai, tạo nên hình ảnh nghiêm túc và đồng thời gần gũi.
Một số tên cờ bạc bịp cố gắng thử thách tại cổng trường, nhưng chỉ cần bác nói nhẹ nhàng, họ đều rời đi. Một chàng trai thích thú với súng bắn chào mào trên cây bàng, nhưng sau cuộc trò chuyện với bác, anh ta hứa sẽ không làm vậy nữa. Khi thấy hai học sinh trộm bàng chiều chủ nhật, bác bắt gặp và giữ lại. Bác chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng và yêu cầu họ viết lời xin lỗi. Từ đó, hai bạn ấy không còn bao giờ leo bàng nữa. Bác luôn hỗ trợ mỗi khi có học sinh ốm đau, coi như con cháu trong gia đình bác. Bác luôn gần gũi và quan tâm đặc biệt đến học trò. Bác thường kể những câu chuyện thú vị về ngôi trường và những học sinh khóa trước.
Chúng em hy vọng bác Lê sẽ luôn khỏe mạnh, tiếp tục đóng góp cho mái trường yêu quý của chúng em. Dù sau này chúng em đi đâu, hình ảnh của mái trường, thầy cô và cả bác bảo vệ sẽ luôn đi sâu trong tâm trí chúng em.
4. Bài văn tả bác bảo vệ số 5
Bác Dương - người bảo vệ trường em, là một người vui tính và tận tâm. Bác đã đảm nhận trách nhiệm bảo vệ trường từ thời em mới bắt đầu học tập ở đây. Điều đó đã giúp ngôi trường luôn an toàn và tạo ra một môi trường học tập tích cực cho chúng em.
Bác Dương đã trải qua hơn sáu chục năm, nhưng vẫn giữ vóc dáng khỏe mạnh và sự nhanh nhẹn. Bác mặc bộ quần áo bảo vệ màu bạc, tôn lên vẻ trang trọng. Khuôn mặt bác vuông vức, quai hàm rõ ràng, đôi lông mày mạnh mẽ, và làn da luôn rực rỡ. Dù sự mạnh mẽ hiện hữu, bác lại toát lên vẻ hiền lành. Các con cái của bác đã ra khỏi nhà và làm việc ở xa, vợ bác đã qua đời khi bác còn trẻ, nên bác chọn ở lại trường để tiếp tục công việc bảo vệ. Bác sống giản dị và chân thành, không gian sống của bác sạch sẽ và gọn gàng. Ngày của bác bắt đầu từ rất sớm, thực hiện nhiều công việc như mở cửa lớp học, quét dọn văn phòng, và nhiều công việc khác. Khi chúng em đến trường, bác đón chúng tận cổng và hướng dẫn chúng cách xếp xe một cách gọn gàng để tránh giao thông tắc nghẽn. Bác thực hiện nhiều công việc khác nhau như gõ trống, đóng cửa, dọn dẹp vệ sinh, và hỗ trợ khách và phụ huynh. Mặc dù có nhiều công việc, nhưng bác chưa bao giờ bộc lộ sự cáu kỉnh hay mệt mỏi. Bác chỉ là một nhân viên phục vụ nhưng mọi người trong trường đều quý trọng và kính trọng bác. Có lẽ điều này đến từ sự nghiêm túc và tận tâm của bác với công việc. Với em, có những kí ức về bác mà em không bao giờ quên. Một trong những kỷ niệm đó là khi mẹ em đi làm và thường xuyên đến học em. Em nhớ rõ ngày đầu tiên đến trường, khiến em cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Bác Dương đã ôm em vào lòng, lau những giọt nước mắt của em và kể chuyện để an ủi em. Những câu chuyện đó nói về những thời kỳ chiến tranh, không có mở đầu và kết thúc rõ ràng. Mặc dù em không hiểu hết, nhưng những câu chuyện đó đã giúp em đối mặt với những lúc đợi đến lượt mẹ em đón. Bác còn tự tay làm chiếc ghế gỗ dành cho em, nơi em có thể ngồi chờ đợi. Thỉnh thoảng, bác còn dành cho em những chiếc kẹo và bánh.
Vì tình cảm và kính trọng đặc biệt dành cho bác, em từng tặng bác một chiếc kẹp tóc. Bác cười và nói: 'Chiếc kẹp này chỉ dành cho những cô bé xinh xắn như cháu thôi.' Nhìn lại, em vẫn cảm thấy những hình ảnh đó thật vui nhộn. Bác Dương - người bảo vệ trường em, mãi mãi là một hình ảnh đáng kính trong trái tim em.
5. Bài văn tả bác bảo vệ số 4
Một năm học mới khác biệt bắt đầu, đánh dấu năm đầu tiên tôi chạm vào trường cấp hai. Khi bước vào, lo lắng ám ảnh, nhưng nhờ những lời động viên tận tình của bác bảo vệ, tôi ngay lập tức trải qua sự yêu quý đặc biệt đối với bác.
Bác bảo vệ của trường có lẽ đã ngoài năm mươi. Dáng vóc cao ráo, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt chữ điền, tạo ra ấn tượng nghiêm túc nhưng khi tiếp xúc lâu dài, bác lại là người hiền lành và dễ gần. Nụ cười trên khuôn mặt khắc nghiệt của cuộc đời làm cho bác trở nên dễ thương, dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm, hòa mình trong những câu chuyện từng trải, nhưng nó truyền tải sự ấm áp và gần gũi. Bàn tay chắc chắn, với những vết chai kể lịch sử, làm nổi bật vẻ mạnh mẽ và khỏe mạnh.
Bác ăn mặc giản dị, thường thấy bác mặc áo sơ mi hoặc áo phông cùng với quần âu sờn và chiếc mũ lưỡi trai cũ. Bác có vẻ là người yêu động vật, phòng của bác thường nuôi một chú cún trắng muốt, rất tinh khôn, và tôi thường thấy chú ấy ấp úng bên bác. Bác chiều chuộng và hiền lành với chú cún, luôn tạo điều kiện cho nó nằm trên đùi khi bác rảnh rỗi. Tôi tin rằng bác nuôi chú cún để làm bạn đồng hành, giúp bác xua đi những lúc buồn bã. Người ta nói bác làm bảo vệ ở đây đã hai năm, rất chu đáo và yêu thương, mọi người đều kính trọng. Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi đến trường, còn ngập ngừng, bác mỉm cười tươi. Bác tiếp cận, hỏi tôi liệu có phải là học sinh mới không, khi tôi xác nhận, bác dẫn xe cho tôi vào nhà xe và đồng thời làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. Do không biết lớp học ở đâu, tôi lúng túng, nhưng bác không ngần ngại dẫn tôi đến lớp, điều đó khiến tôi cảm kích rất nhiều.
Bác bảo vệ, trong mắt chúng tôi, như một “hiệp sĩ” hiền lành, luôn quan tâm và an ninh cho mọi người, âm thầm giữ gìn trường lớp dù chúng tôi có ở đó hay không. Có bác, chúng tôi cảm thấy an toàn và yên tâm hơn rất nhiều. Thực sự, tôi rất yêu quý bác.
7. Một Người Hùng Tên Tường
Để bảo vệ ngôi trường yêu quý, bác bảo vệ Tường đóng vai trò không thể thiếu. Như một vị thần giữ lâu đài diễm lệ, bác giữ cho nơi này bình yên và an toàn trước sự xâm phạm của kẻ xấu. Đối với chúng tôi, hình ảnh bác Tường, người bảo vệ trung thành, đã trở nên quen thuộc và thân thiện. Em rất yêu quý và kính trọng bác.
Năm nay, bác Tường đã vượt qua tuổi ngoại 50, nhưng vẫn trông khỏe mạnh và nhanh nhẹn như một thanh niên trai tráng. Bác có dáng vóc cao ráo, với vóc dáng không có dấu hiệu của bụng bia, có lẽ do bác chăm chỉ tập thể dục. Khuôn mặt vuông vức, quai hàm rộng và đôi mắt hiền từ, tạo ấn tượng mạnh mẽ với học trò. Bác thường mặc bộ đồng phục xanh lơ, đeo phù hiệu của trường, tạo nên vẻ uy nghi. Hàng ngày, bác thực hiện những công việc đều đặn như mở đóng cửa, quét dọn các lớp học và sân trường, chăm sóc bồn hoa, cây cảnh,... Bác tiếp xúc với nhiều người từ thầy cô đến học sinh và khách đến trường. Tuy nhiên, bác luôn cởi mở, vui vẻ, hoạt bát và làm việc tận tụy như một chú ong thợ phục vụ mọi người mà không biết mệt mỏi.
Giọng nói của bác dễ nghe, truyền đạt sự hứng khởi đến tận trái tim. Khi có phụ huynh không biết đường, bác ôn tồn, vui vẻ hướng dẫn nơi để xe và nhập cảnh văn phòng để gặp thầy cô giáo. Vào buổi tan học, bác thường xuất hiện ở cổng trường, chỉ dẫn và tổ chức giao thông xe, tránh tình trạng kẹt xe.
Bác Tường là người rất yêu công việc của mình. Bác sống có trách nhiệm nên được mọi người yêu mến. Tôi học được từ bác đức tính cẩn thận, chu đáo với công việc.
6. Chấm Dứt Bài Văn về Bác Bảo Vệ
Ngôi trường của chúng tôi không lớn, chỉ có một bác bảo vệ làm việc chăm chỉ. Bác thường xuyên giữ trật tự trường học và luôn nhiệt tình với học trò, điều này đã khiến chúng tôi ai cũng kính trọng và yêu quý bác.
Bác bảo vệ hiện đã hơn sáu mươi tuổi. Trước đây, bác đã làm lính ở biên giới và có nhiều chiến công. Chúng tôi thường gọi bác là dũng sĩ. Sau chiến tranh, bác quay về đất đai phục vụ quê hương. Mấy năm nay, bác làm bảo vệ tại trường chúng tôi. Điều đặc biệt ấn tượng với chúng tôi là làn da đầy chất chinh phục của bác. Làn da bị cháy nắng, những vết sẹo là minh chứng cho những khó khăn mà bác đã trải qua. Gương mặt cương trực của bác khiến mọi người đầu tiên thường nghiêm trọng, nhưng sau đó, chúng tôi nhận ra sự ấm áp và gần gũi của bác. Mặc dù đã già nhưng đôi mắt sáng và linh hoạt. Điều đặc biệt trên khuôn mặt của bác là đôi lông mày dày, tạo nên vẻ mạnh mẽ. Bác có dáng đi mạnh mẽ, không cao nhưng cũng không thấp. Dù có một chân bằng gỗ do thương tích chiến tranh, nhưng bác vẫn khỏe mạnh, mạnh mẽ. Bác luôn mặc chiếc áo quân phục cũ và bạc màu, với một mảnh vá nhỏ trên vai. Đối với bác, chiếc áo đó là biểu tượng của quá khứ, những kí ức về thời kỳ chiến tranh. Đặc biệt vào những dịp lễ, bác thường mặc bộ quân phục nghiêm túc, tôn trọng.
Bác bảo vệ của chúng tôi không có gia đình riêng. Bác coi trường như ngôi nhà của mình, thầy cô giáo là anh chị em, học trò chúng tôi như con cháu. Bác hi sinh cả cuộc đời mình cho dân tộc và quê hương, và giờ đây, bác dành hết sức lực còn lại để chăm sóc thế hệ mai sau. Hình ảnh của bác đã trở nên quen thuộc và gần gũi với mỗi học sinh trong trường. Nhìn bác, chúng tôi thường tự hỏi, trên đất nước Việt Nam, còn bao nhiêu người như bác.
8. Kết Thúc Bài Văn về Bác Bảo Vệ
Ngôi trường luôn hiện lên như một mái nhà thứ hai, là kí ức đẹp của tuổi thơ, nơi có cây xanh, bạn bè và bác bảo vệ trung thành.
Bác bảo vệ tên là Nam, một người hiền lành, không cao lớn, nhưng đầy mạnh mẽ và tình cảm. Mặc áo xanh và đội chiếc mũ cối, bác trông như một người hùng dũng cảm.
Khuôn mặt bác trải qua bao thử thách của thời gian, nhưng những nét tươi tắn và ấm áp của nụ cười vẫn làm chúng tôi cảm thấy an tâm. Đôi mắt bác, dù nheo lại, vẫn tràn đầy sức sống và trí tuệ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, nhưng đầy sức mạnh và quyết tâm, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Với 60 năm cuộc sống và những câu chuyện chiến tranh, bác trở thành nguồn cảm hứng sống động cho chúng tôi. Phòng của bác là nơi chúng tôi thường xuyên tìm đến để nghe những câu chuyện đầy kỷ niệm và tri thức.
Bác Nam, chiến binh của quê hương, giờ là người bảo vệ trường của chúng tôi. Bác không chỉ là người coi trọng an ninh trường mà còn là người thầy, người bạn và người yêu thương học trò.
Trên đường đời, chúng tôi biết ơn những giây phút ấm áp với bác, những bài học về sự hi sinh và tình yêu quê hương. Dù có cách xa, tình cảm của chúng tôi dành cho bác vẫn mãi mãi như những cánh hoa nở tươi giữa sân trường thân thương.
10. Bài văn tả bác bảo vệ số 9
Bác bảo vệ của trường tiểu học này như một biểu tượng an ninh, một người hùng trung thành với nhiệm vụ giữ gìn an toàn cho chúng em.
Bác đã gắn bó với trường từ thời kỳ mà chân em mới bắt đầu bước vào hành trình học tập. Dù bác đã bước sang tuổi 60, nhưng vóc dáng mạnh mẽ và phong cách cuốn hút vẫn làm nổi bật bác trong mắt các học sinh. Bác là người có đôi tay toàn năng, khiến chiếc trống báo hiệu giờ học tan rất chắc chắn.
Khuôn mặt hiền từ của bác là nguồn động viên lớn cho chúng em. Mỗi khi bác cười, những vết nhăn trên trán là biểu hiện của những kỷ niệm và trải nghiệm. Mắt đen sáng bóng của bác tỏa lên sự nghiêm túc khi cần và ấm áp khi chào đón chúng em qua cổng trường.
Bác bảo vệ không chỉ đơn thuần giữ trật tự, mà còn chăm sóc cây cỏ, kiểm tra ánh sáng cho đến khi tất cả học sinh rời trường. Việc này đòi hỏi sự chăm chỉ và trách nhiệm cao, nhưng bác luôn hoàn thành mọi nhiệm vụ với tinh thần lạc quan.
Bác không chỉ là người bảo vệ, mà còn là người bạn, người hướng dẫn tận tâm với học sinh. Nhờ có bác, không khí trong trường luôn ấm cúng, an lành và tràn đầy tiếng cười trẻ thơ.
11. Bài văn tả bác bảo vệ số 11
Bác bảo vệ của trường em không chỉ là người giữ gìn an ninh mà còn là nguồn cảm hứng vô tận cho chúng em.
Dù đã bước qua tuổi 50, mái tóc bạc trắng của bác là biểu tượng của truyền thống và tâm huyết. Bác luôn tươi cười, đôi mắt sáng lên khi kể những câu chuyện của mình. Mỗi bước chân của bác là những dấu tích quen thuộc trên quãng đường hành trình giữ gìn an ninh cho trường.
Bác không chỉ là bảo vệ của trường mà còn là người bạn đồng hành, người truyền đạt những giá trị đích thực. Những chiều muộn, chúng em thường chờ đợi bác kể những câu chuyện về quãng đời anh dũng của mình. Những giây phút đó, trường ngỡ như biến thành một quảng đất hiện hữu, nơi câu chuyện và ký ức được tái hiện.
Bác không chỉ là người giữ chìa khóa của trường, mà còn là người giữ chìa khóa của những bí mật về thời chiến, những câu chuyện về lòng dũng cảm và tình yêu quê hương. Những lời khuyên từ bác như những hạt mưa nhỏ, làm ướt đi những khô ráp trong tâm hồn chúng em.